Chương : 20
Tiết Hoa Lệ chính là đang chờ Tiết Nghiên Tuệ cự tuyệt, mẫu thân nói đúng, cho dù Tiết Nghiên Tuệ có trang sức hoa lệ đầy người cũng không thể tẩy sạch được bản chất ti tiện bên trong, mình đúng là quá không kiên nhẫn mới có thể bị nàng ta kích thích đến mức thất thố.
Nàng tuyệt đối không thể để Tiết Nghiên Tuệ làm tâm trí của mình bị ảnh hưởng, nàng muốn chính là tại nơi này để cho tất cả mọi người biết rõ Tiết Nghiên Tuệ mặc dù mê hoặc được hoàng thượng nhưng bản chất bên trong cũng chỉ là một cái bao cỏ thối rữa.
"Tiết nhị tiểu thư tài hoa xuất chúng vang danh khắp kinh thành, quý phi nương nương là tỷ tỷ của nhị tiểu thư, thiết nghĩ... Sẽ không so với muội muội của mình chênh lệch bao nhiêu, kính xin nương nương chớ có khiêm tốn."
Ngô Hiền Phi trong giọng hàm chứa mỉa mai, lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lại ngăn chặn không cho Tiết Nghiên Tuệ cự tuyệt, nhất định phải để cho nàng mất mặt xấu hổ, lại để cho bệ hạ tận mắt nhìn xem ngoại trừ khuôn mặt ra thì nàng ta còn có cái gì nữa?
Đám mệnh phụ phu nhân hai mặt nhìn nhau, đều là nữ quyến lớn lên trong gia đình phú quý, người thiếu tâm nhãn như Thích Nhật quận chúa dù sao cũng là số ít, đại đa số còn lại đều là đầu óc nhanh nhẹn. Lời nói sắc bén như vậy, ý muốn thế nào mọi người đều hiểu, không khỏi đưa mắt nhìn về vị ở trên cao thân ảnh xinh đẹp ở đằng kia.
Đối với thân phận của các nàng, cầm kỳ thi hoạ, thư từ ca phú, điều hương phẩm trà loại sự tình tao nhã như thế này không muốn học cũng phải học. Nếu không cho dù mọi người ngoài mặt không dám nói, sau lưng cũng sẽ bị người giễu cợt.
Tiết quý phi...hình như cũng chưa từng có danh tiếng.
Tề vương phi nhàn nhạt nhíu mày, hai ngày trước Tề vương cố ý dặn dò nếu mà thái hậu nương nương ko thích Tiết quý phi thì nhờ nàng đứng ra khuyên nhủ vài lời. Nàng vốn không thích xã giao, cũng không đi nghe ngóng sự tình bên trong hậu cung, từ miệng Tề vương mới biết được xuất thân của Tiết quý phi.
Tiết quý phi sợ là cũng không biết ngâm thơ, Tề vương phi thấy tình cảnh tiến triển đến mức này liền khó chịu nổi, liền quyết định chính mình thay Tiết quý phi đỡ một phen.
Tiết Nghiên Tuệ đem biểu tình của đám đông thu vào đáy mắt, vui vẻ trên môi càng sâu, nguyên chủ không viết văn, cũng sẽ không làm thơ. Nhưng thế thì đã sao? Nàng là quý phi được hoàng đế sủng ái, các nàng ấy rốt cuộc là hiểu lầm chỗ nào mới cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn hành xử theo quy tắc của bọn họ.
"Tiết nhị tiểu thư." Tiết Nghiên Tuệ một tay chỉ chỉ, môi son nhếch lên, nét mặt cười tươi như hoa, "Ngươi tới đây."
Thôi thị nhìn nụ cười này của Tiết Nghiên Tuệ, trong lòng tim như bị gõ mạnh một cái, cảm thấy lạnh lẽo cả người, kéo lại khủyu tay của Tiết Hoa Lệ.
"Mẫu thân, không thể để nàng ta hàm hồ cho qua việc, con phải đi qua." Tiết Hoa Lệ cắn răng nói.
Thôi thị đành phải buông tay.
Tiết Hoa Lệ đi đến bên người Tiết Nghiên Tuệ, "Kính xin quý phi nương nương chỉ giáo."
Tiết Nghiên Tuệ vẫy vẫy tay, nữ quan đứng hầu liền lấy giấy và bút mực tới, đứng ở trước mặt Tiết Hoa Lệ.
Ánh mắt Tiết Hoa Lệ trở nên cảnh giác, cái nữ quan nghiêm khắc mặt mũi như tu la này chính là nữ quan đã răn dạy nàng cùng với A Quỳnh, nàng ta muốn gì đây?
"Tiết nhị tiểu thư mau cầm lấy...,thay bổn cung mài mực". Tiết Nghiên Tuệ ngữ khí lười biếng.
Tiết Hoa Lệ sắc mặt đột biến, bảo nàng mài mực, Tiết Nghiên Tuệ đây là coi nàng như tỳ nữ mà sai sử ư?
"Như thế nào?".
Không thể để cho nàng ta có cớ từ chối, Tiết Hoa Lệ chịu đựng khuất nhục nhận lấy nghiên mực, đứng ở bên cạnh Tiết Nghiên Tuệ, kéo tay áo bắt đầu mài mực.
Nữ quan mặt mũi âm trầm đưa nghiên mực qua, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia thương cảm, đáng tiếc Tiết Hoa Lệ cũng không nhìn thấy.
Đây đúng là công việc của một nô tỳ, Thôi thị hầu như sắp xé nát khăn trong tay, con gái nàng nâng niu trong lòng bàn tay mà đối đãi, lại bị bắt đi mài mực cho cái nghiệp chướng kia.
Bỗng nhiên đối diện với nét mặt tươi cười của Tiết Nghiên Tuệ, hàn ý trong lòng Thôi thị càng lớn, không đúng, cái nghiệp chướng này rốt cuộc muốn làm gì?
"Lời của Tiết nhị tiểu thư ngược lại cũng nhắc nhở bổn cung, hôm nay là Tiết Đoan Dương, đã tổ chức đua thuyền rồng, chúng ta ở đây cũng có không ít tài nữ, cũng có thể bắt chước văn võ bá quan tổ chức một cuộc thi." Tiết Nghiên Tuệ lần lượt lướt qua các cô nương chưa xuất giá theo sau trưởng bối đến tham dự trong đám người.
"Cuộc thi này của bổn cung cũng không bắt buộc mọi người đều phải tham gia, ai muốn gia nhập chỉ cần làm một bài thơ, cuối cùng sẽ bình chọn ra ba người đứng đầu, bổn cung không chỉ có trọng thưởng, còn có thể để cho bọn họ đến trên đài cao biểu diễn thể hiện tài năng, để cho các đấng tài tử lang quân đến hội hôm nay nhìn một chút tài hoa của nữ nhi"
Hôm nay là thi đấu thuyền rồng, trên hoa thuyền đều là thiếu niên tài tuấn quý tộc, con cháu đại thần, tướng quân. Quả nhiên điều này làm cho không ít thiếu nữ trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, kích động.
Tiết Hoa Lệ đang cầm nghiên mực tay run lên, vài giọt nước mực tràn ra, dính tại da thịt trắng nõn được nuông chiều của nàng, nhìn thấy mà giật mình.
"Ngươi..."
Tiết Nghiên Tuệ cắt ngang lời nàng ta: "Vẫn không đủ, tiếp tục mài."
Tiết Hoa Lệ đỏ mắt, lại không muốn thất bại trong gang tấc, chỉ đành phải tiếp tục.
"Quý phi nương nương, thần nữ nguyện làm thơ".
Chúc Ý ngũ tiểu thư lấy hết dũng khí là người đầu tiên đứng dậy, nàng ngày xưa bị Tiết Hoa Lệ áp bách, vô cùng không phục, nàng ngoại trừ không có phụ thân cưng chiều nữ nhi như Tề quốc công, những thứ khác nàng tự nhận so với Tiết Hoa Lệ cũng không thua kém bao nhiêu.
Hôm nay Tiết Hoa Lệ ở trước mặt quý phi nương nương thất thố, nàng nhịn không được cười ra tiếng, đã sớm đắc tội với Tiết Hoa Lệ, đã vậy liền đắc tội tới cùng luôn.
"Tốt." Tiết Nghiên Tuệ gật đầu.
Đã có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba...
Không thể không nói, những đích nữ ở đây cũng được xem như tai mắt nhanh nhẹn, rất nhanh đã có người suy nghĩ thấu đáo.
Tiết Nghiên Tuệ không để cho cung nhân đưa giấy và bút mực cho các nàng ta, mà bảo các nàng ấy đi đến trước mặt mình.
"Ngươi đến đây ngâm thơ." Đảo mắt lại phân phó Tiết Hoa Lệ, "Tiết nhị tiểu thư, ngươi mau ghi lại."
Tiết Hoa Lệ đang mài mực đến cổ tay tê buốt đau nhức trợn tròn mắt, sai nàng mài mực, còn muốn nàng thay những người này chép thơ, đây thật sự là đem nàng trở thành tỳ nữ mà sai khiến sao?
"Tiết nhị tiểu thư trông có vẻ thân thể không được khoẻ, có cần lão nô đưa tiểu thư xuống dưới nghĩ ngơi hay không?"
Tiết Hoa Lệ vung tay gạt đi tay của nữ quan mặt mũi âm trầm, Tiết Nghiên Tuệ muốn lừa gạt nàng đi nơi khác, tưởng hàm hồ cho qua chuyện này sao, đừng có mơ.
"Ta không sao."
Tiết Nghiên Tuệ như là không có phát hiện dị thường của nàng ta, "Vậy thì bắt đầu đi."
Những tiểu thư tham gia vào ngâm thơ hưng phấn đến nổi hô hấp tăng nhanh, các nàng vậy mà có thể để Tiết Hoa Lệ vì chính mình chép thơ.
Tiết Hoa Lệ mím môi, lòng đầy đầy khuất nhục nhưng lại không thể không nhịn xuống, mỗi lần viết một chữ như cứa vào lòng nàng một đao, hận ý đối với Tiết Nghiên Tuệ lại càng nhiều thêm một phần.
Thấy một màn như vậy, tâm can của Thôi thị đều muốn nát, "Nghiệp chướng!".
Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh, chỉ như vậy đã không chịu nổi, trò hay vẫn còn ở đằng sau mà. Tiết Hoa Lệ nếu là thành thật, nàng ngược lại cũng không có biện pháp ép buộc nàng ta.
Tiết Hoa Lệ mấy nay bị đưa lên quá cao, đã quên mất bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Danh chấn kinh thành nha, nếu như không có quyền thế của Tiết Thành, một chút tài hoa của nàng ta không biết có thể chống được nổi cái danh này hay không?
Hôm nay nàng muốn Tiết Hoa Lệ nếm thử mùi vị đắng khi bị người khác đánh bại.
Một bài lại tiếp một bài thơ được ghi chép lại, bàn tay cầm bút của Tiết Hoa Lệ đều đã đỏ lên, những trang giấy đầy chữ mực phủ kín cả bàn, viết xong cho người cuối cùng thì cả cánh tay của nàng ta cũng đều run rẩy.
"Quý phi nương nương, đến lượt người." Tiết Hoa Lệ cặp mắt đỏ hồng lại một lần lên tiếng thúc giục, nàng nhịn xuống nhục nhã lâu như vậy chính là để chờ giờ khắc này.
"Gấp cái gì?" Tiết Nghiên Tuệ bâng quơ nói một câu, lại để cho Tiết Hoa Lệ thiếu chút nữa mất hết lí trí, "Nhiều tiểu thư đang chờ được bình luận như vậy, ngươi làm sao có thể ích kỷ như thế?"
Một đám đích nữ đang khẩn trương lẫn hưng phấn đưa mắt nhìn về phía Tiết Hoa Lệ, trong mắt đều mang vẻ trách cứ.
Tiết Hoa Lệ tức giận đến toàn thân run rẩy, nói không nên lời.
"Bổn cung xem xét thấy, thơ của các tiểu thư làm ra ai nấy đều xuất sắc, người thắng cuộc lần này thật là khó định."
Tiết Nghiên Tuệ có chút thở dài, bề ngoài giống như là đang khó xử.
Những đích nữ làm thơ cả đám đều ngượng ngùng cười cười, mà Tiết Hoa Lệ ánh mắt lộ rõ xem thường, không phải định không được mà là căn bản không thể nhận xét được, Tiết Hoa Lệ cố gắng nhịn xuống cơn giận đang trào dâng, liền muốn mở miệng trào phúng.
"Cho nên, bổn cung đã mời Tống học sĩ Tống nữ quan đến đây làm giám khảo".
Nghe được sáu chữ Tống học sĩ Tống nữ quan, không ít mệnh phụ phu nhân trẻ tuổi bắt đầu động dung.
Mà Tề vương phi trẻ tuổi so với các nàng còn kích động hơn, nắm chặt tay của tỳ nữ không ngừng hỏi: "Là Tống học sĩ Tống nữ quan ư? Ta không có nghe lầm chứ?".
"Vương phi, ngài không có nghe lầm".
Tề vương phi vỗ ngực, trong mắt loé quang mang, "Khi còn bé ta có đọc qua thơ của Tống nữ quan, vẫn luôn ngưỡng mộ bà, đáng tiếc bà ấy canh giữ bên trong thâm cung ăn chay niệm Phật, không chịu gặp người ngoài, cũng không còn làm thơ. Tiết quý phi làm sao mời được người đến?"
"Vương phi ngài đừng kích động."
"Ta làm sao có thể không kích động? Tống nữ quan là người tài hoa bậc nào, trên thế gian này không ai có thể sánh bằng. Ở trước mặt Tống nữ quan, người phương nào có thể tự xưng là tài nữ?" Tề Vương phi bất tri bất giác nói ra lời trong lòng, Thôi thị ở bên cạnh nghe được sắc mặt tối sầm, nhưng lại không cách nào phản bác.
"Tống nữ quan đến."
Tống nữ quan năm nay đã ngoài 50 tuổi, một bộ phi bào, dáng người thon gầy khéo léo, khuôn mặt bình thản, có thể nhìn ra được cho dù là khi còn trẻ bà cũng không phải là một vị mỹ nhân.
Bà chỉ gật nhẹ đầu với Tiết quý phi, không để ý đến những người khác, tiếp nhận trang giấy, lướt nhanh đọc qua.
Tống nữ quan sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, gia phụ cùng huynh trưởng đều dùng tài văn thơ dương danh thiên hạ, vị gia phụ kia còn nói: "Tài hoa của gia tộc ta, tám phần là ở trên người của nữ nhi nhà ta". Thậm chí cái bài thơ để cho danh tiếng nhà họ Tống danh chấn thiên hạ kia, cũng là xuất ra từ Tống nữ quan trước mắt.
Danh tiếng của tài nữ Tống gia truyền vào trong nội cung, làm kinh động đến Túc Tông hoàng đế, Túc Tông đương nhiên cho rằng tài nữ bậc này ắt hẳn là một vị tuyệt đại giai nhân, liền muốn sắp xếp cho nàng vị trí Thục phi tiến nhập hậu cung.
Vào cung nhìn thấy người, Túc Tông ôm bao nhiêu kỳ vọng thì có bấy nhiêu thất vọng, vị đại tài nữ này dung mạo cũng chỉ dừng ở mức thường thường.
Túc Tông thất vọng nhan sắc, sau khi thất vọng qua đi, cũng không nhắc đến sự tình tấn phong Thục phi như dự định.
Mà Tống nữ quan tuy dung mạo để cho Túc Tông phải thất vọng, nhưng tài hoa của nàng Túc Tông muốn phủ nhận như thế nào cũng không được.
Túc Tông là một hoàng đế yêu thích phong nhã, thời gian dần trôi qua thái độ đối với Tống nữ quan cũng ôn hoà hơn, thời điểm yến hội cũng thường mang theo Tống nữ quan, Tống nữ quan không phụ kỳ vọng của ông, mỗi lần làm thơ phú đều có thể áp bách quần thần.
Nhưng cho dù Túc Tông thoã mãn tài hoa của nàng, cũng nhất quyết không chịu phong nàng làm phi, cuối cùng cho ra một cái phong hào nữ quan học sĩ chẳng ra cái gì.
Sau khi Túc Tông băng hà, Tiên đế lên ngôi, lúc tiên đế bị Túc Tông tra hỏi thi phú Tống nữ quan cũng âm thầm tương trợ, tiên đế cảm động trong lòng, đối với Tống nữ quan cũng có chút rộng rãi.
Tống nữ quan tựa hồ đã nản lòng thoái chí, khẩn cầu một đạo ý chỉ, tại dịch đình xây lên một ngôi nhà nhỏ thờ Phật, quanh năm ăn chay niệm Phật, đóng cửa không ra ngoài.
Cho dù người đời đã 20 năm không gặp Tống nữ quan, bà cũng không làm thơ nữa, thì cũng không một ai dám đặt nghi vấn với bà.
Phong thái nữ nhân lấn áp nam nhi, tám chữ này là lời khen mà thiên hạ dành cho bà.
"Duyệt."
"Rớt."
...
Tống nữ quan nhanh chóng đánh giá xong hết. Những đích nữ nhận được lời bình cho dù là rất xấu cũng đều vui lòng phục tùng.
"Đây mới thực sự là tài nữ trong tài nữ".
Tiết Hoa Lệ mí mắt hung hăng nhảy dựng, nàng còn không đến mức cảm thấy mình có thể so sánh với Tống nữ quan, sợ người ngoài tiếp tục đem nàng cùng với Tống nữ quan ra so sánh, liền không ngừng truy vấn: "Quý phi nương nương, tới phiên người rồi."
"Lão thân cáo lui". Tống nữ quan hầu như cùng nàng ta đồng thời mở miệng.
Tiết Nghiên Tuệ nhẹ nhàng cười cười, "Tống nữ quan tạm thời dừng bước, còn có một bài nữa".
Cung nữ tay nâng lên cuốn thơ, từng câu từng câu đọc lên, Tiết Hoa Lệ khiếp sợ trừng to mắt, đây là bài thơ nàng thay phụ thân làm ban nãy.
Không giống những lần trước đều lôi lệ phong hành, lần này Tống nữ quan lại trầm mặc.
Tiết Hoa Lệ không thể ức chế được cảm giác vui sướng đang dâng lên, quả nhiên người xuất sắc nhất vẫn là nàng.
Tâm của Thôi thị đang treo cao cũng buông xuống, Tống nữ quan thân phận tuy không cao, nhưng thanh danh lại rất lớn, được bà ta tán dương cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tống nữ quan rốt cuộc mở miệng: "Ý vị chưa đủ, thật sơ sài."
Mọi người xôn xao, Tiết Hoa Lệ thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống đất bất tỉnh.
"A Lệ"! Thôi thị thê lương kêu thảm thiết.
Cách một mảnh vải ngăn trở, Tiết Thành cùng Xương Vương đứng dậy quá nhanh, làm cả cái bàn lật ngược xuống.
"Đứng lại." Hoàng đế giọng nói lạnh nhạt.
Tiết Thành gấp đến phẫn nộ công tâm, hầu như là chạy đến, cứng rắn dừng lại bước chân, lảo đảo thân người, nếu không phải Xương Vương đỡ lấy, hắn cũng đã ngã sấp mặt xuống đất.
" Con gái vi thần bị nhục nhã... Quá làm càn...". Tiết Thành hận đến muốn một kiếm đâm chết cái nghiệp chướng kia.
Nhưng mà, biểu hiện của bệ hạ rõ ràng nói cho hắn biết, cái nghiệp chướng không kiêng nể gì cả kia là do trẫm đến che chở.
Bệ hạ không biết bị trúng cái tà gì, lại đi che chở cho cái nghiệt nữ kia, Tiết Thành trong cổ vọt lên một ngụm máu tanh, muốn xông phá yết hầu phun ra ngoài.
Nàng tuyệt đối không thể để Tiết Nghiên Tuệ làm tâm trí của mình bị ảnh hưởng, nàng muốn chính là tại nơi này để cho tất cả mọi người biết rõ Tiết Nghiên Tuệ mặc dù mê hoặc được hoàng thượng nhưng bản chất bên trong cũng chỉ là một cái bao cỏ thối rữa.
"Tiết nhị tiểu thư tài hoa xuất chúng vang danh khắp kinh thành, quý phi nương nương là tỷ tỷ của nhị tiểu thư, thiết nghĩ... Sẽ không so với muội muội của mình chênh lệch bao nhiêu, kính xin nương nương chớ có khiêm tốn."
Ngô Hiền Phi trong giọng hàm chứa mỉa mai, lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lại ngăn chặn không cho Tiết Nghiên Tuệ cự tuyệt, nhất định phải để cho nàng mất mặt xấu hổ, lại để cho bệ hạ tận mắt nhìn xem ngoại trừ khuôn mặt ra thì nàng ta còn có cái gì nữa?
Đám mệnh phụ phu nhân hai mặt nhìn nhau, đều là nữ quyến lớn lên trong gia đình phú quý, người thiếu tâm nhãn như Thích Nhật quận chúa dù sao cũng là số ít, đại đa số còn lại đều là đầu óc nhanh nhẹn. Lời nói sắc bén như vậy, ý muốn thế nào mọi người đều hiểu, không khỏi đưa mắt nhìn về vị ở trên cao thân ảnh xinh đẹp ở đằng kia.
Đối với thân phận của các nàng, cầm kỳ thi hoạ, thư từ ca phú, điều hương phẩm trà loại sự tình tao nhã như thế này không muốn học cũng phải học. Nếu không cho dù mọi người ngoài mặt không dám nói, sau lưng cũng sẽ bị người giễu cợt.
Tiết quý phi...hình như cũng chưa từng có danh tiếng.
Tề vương phi nhàn nhạt nhíu mày, hai ngày trước Tề vương cố ý dặn dò nếu mà thái hậu nương nương ko thích Tiết quý phi thì nhờ nàng đứng ra khuyên nhủ vài lời. Nàng vốn không thích xã giao, cũng không đi nghe ngóng sự tình bên trong hậu cung, từ miệng Tề vương mới biết được xuất thân của Tiết quý phi.
Tiết quý phi sợ là cũng không biết ngâm thơ, Tề vương phi thấy tình cảnh tiến triển đến mức này liền khó chịu nổi, liền quyết định chính mình thay Tiết quý phi đỡ một phen.
Tiết Nghiên Tuệ đem biểu tình của đám đông thu vào đáy mắt, vui vẻ trên môi càng sâu, nguyên chủ không viết văn, cũng sẽ không làm thơ. Nhưng thế thì đã sao? Nàng là quý phi được hoàng đế sủng ái, các nàng ấy rốt cuộc là hiểu lầm chỗ nào mới cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn hành xử theo quy tắc của bọn họ.
"Tiết nhị tiểu thư." Tiết Nghiên Tuệ một tay chỉ chỉ, môi son nhếch lên, nét mặt cười tươi như hoa, "Ngươi tới đây."
Thôi thị nhìn nụ cười này của Tiết Nghiên Tuệ, trong lòng tim như bị gõ mạnh một cái, cảm thấy lạnh lẽo cả người, kéo lại khủyu tay của Tiết Hoa Lệ.
"Mẫu thân, không thể để nàng ta hàm hồ cho qua việc, con phải đi qua." Tiết Hoa Lệ cắn răng nói.
Thôi thị đành phải buông tay.
Tiết Hoa Lệ đi đến bên người Tiết Nghiên Tuệ, "Kính xin quý phi nương nương chỉ giáo."
Tiết Nghiên Tuệ vẫy vẫy tay, nữ quan đứng hầu liền lấy giấy và bút mực tới, đứng ở trước mặt Tiết Hoa Lệ.
Ánh mắt Tiết Hoa Lệ trở nên cảnh giác, cái nữ quan nghiêm khắc mặt mũi như tu la này chính là nữ quan đã răn dạy nàng cùng với A Quỳnh, nàng ta muốn gì đây?
"Tiết nhị tiểu thư mau cầm lấy...,thay bổn cung mài mực". Tiết Nghiên Tuệ ngữ khí lười biếng.
Tiết Hoa Lệ sắc mặt đột biến, bảo nàng mài mực, Tiết Nghiên Tuệ đây là coi nàng như tỳ nữ mà sai sử ư?
"Như thế nào?".
Không thể để cho nàng ta có cớ từ chối, Tiết Hoa Lệ chịu đựng khuất nhục nhận lấy nghiên mực, đứng ở bên cạnh Tiết Nghiên Tuệ, kéo tay áo bắt đầu mài mực.
Nữ quan mặt mũi âm trầm đưa nghiên mực qua, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia thương cảm, đáng tiếc Tiết Hoa Lệ cũng không nhìn thấy.
Đây đúng là công việc của một nô tỳ, Thôi thị hầu như sắp xé nát khăn trong tay, con gái nàng nâng niu trong lòng bàn tay mà đối đãi, lại bị bắt đi mài mực cho cái nghiệp chướng kia.
Bỗng nhiên đối diện với nét mặt tươi cười của Tiết Nghiên Tuệ, hàn ý trong lòng Thôi thị càng lớn, không đúng, cái nghiệp chướng này rốt cuộc muốn làm gì?
"Lời của Tiết nhị tiểu thư ngược lại cũng nhắc nhở bổn cung, hôm nay là Tiết Đoan Dương, đã tổ chức đua thuyền rồng, chúng ta ở đây cũng có không ít tài nữ, cũng có thể bắt chước văn võ bá quan tổ chức một cuộc thi." Tiết Nghiên Tuệ lần lượt lướt qua các cô nương chưa xuất giá theo sau trưởng bối đến tham dự trong đám người.
"Cuộc thi này của bổn cung cũng không bắt buộc mọi người đều phải tham gia, ai muốn gia nhập chỉ cần làm một bài thơ, cuối cùng sẽ bình chọn ra ba người đứng đầu, bổn cung không chỉ có trọng thưởng, còn có thể để cho bọn họ đến trên đài cao biểu diễn thể hiện tài năng, để cho các đấng tài tử lang quân đến hội hôm nay nhìn một chút tài hoa của nữ nhi"
Hôm nay là thi đấu thuyền rồng, trên hoa thuyền đều là thiếu niên tài tuấn quý tộc, con cháu đại thần, tướng quân. Quả nhiên điều này làm cho không ít thiếu nữ trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, kích động.
Tiết Hoa Lệ đang cầm nghiên mực tay run lên, vài giọt nước mực tràn ra, dính tại da thịt trắng nõn được nuông chiều của nàng, nhìn thấy mà giật mình.
"Ngươi..."
Tiết Nghiên Tuệ cắt ngang lời nàng ta: "Vẫn không đủ, tiếp tục mài."
Tiết Hoa Lệ đỏ mắt, lại không muốn thất bại trong gang tấc, chỉ đành phải tiếp tục.
"Quý phi nương nương, thần nữ nguyện làm thơ".
Chúc Ý ngũ tiểu thư lấy hết dũng khí là người đầu tiên đứng dậy, nàng ngày xưa bị Tiết Hoa Lệ áp bách, vô cùng không phục, nàng ngoại trừ không có phụ thân cưng chiều nữ nhi như Tề quốc công, những thứ khác nàng tự nhận so với Tiết Hoa Lệ cũng không thua kém bao nhiêu.
Hôm nay Tiết Hoa Lệ ở trước mặt quý phi nương nương thất thố, nàng nhịn không được cười ra tiếng, đã sớm đắc tội với Tiết Hoa Lệ, đã vậy liền đắc tội tới cùng luôn.
"Tốt." Tiết Nghiên Tuệ gật đầu.
Đã có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba...
Không thể không nói, những đích nữ ở đây cũng được xem như tai mắt nhanh nhẹn, rất nhanh đã có người suy nghĩ thấu đáo.
Tiết Nghiên Tuệ không để cho cung nhân đưa giấy và bút mực cho các nàng ta, mà bảo các nàng ấy đi đến trước mặt mình.
"Ngươi đến đây ngâm thơ." Đảo mắt lại phân phó Tiết Hoa Lệ, "Tiết nhị tiểu thư, ngươi mau ghi lại."
Tiết Hoa Lệ đang mài mực đến cổ tay tê buốt đau nhức trợn tròn mắt, sai nàng mài mực, còn muốn nàng thay những người này chép thơ, đây thật sự là đem nàng trở thành tỳ nữ mà sai khiến sao?
"Tiết nhị tiểu thư trông có vẻ thân thể không được khoẻ, có cần lão nô đưa tiểu thư xuống dưới nghĩ ngơi hay không?"
Tiết Hoa Lệ vung tay gạt đi tay của nữ quan mặt mũi âm trầm, Tiết Nghiên Tuệ muốn lừa gạt nàng đi nơi khác, tưởng hàm hồ cho qua chuyện này sao, đừng có mơ.
"Ta không sao."
Tiết Nghiên Tuệ như là không có phát hiện dị thường của nàng ta, "Vậy thì bắt đầu đi."
Những tiểu thư tham gia vào ngâm thơ hưng phấn đến nổi hô hấp tăng nhanh, các nàng vậy mà có thể để Tiết Hoa Lệ vì chính mình chép thơ.
Tiết Hoa Lệ mím môi, lòng đầy đầy khuất nhục nhưng lại không thể không nhịn xuống, mỗi lần viết một chữ như cứa vào lòng nàng một đao, hận ý đối với Tiết Nghiên Tuệ lại càng nhiều thêm một phần.
Thấy một màn như vậy, tâm can của Thôi thị đều muốn nát, "Nghiệp chướng!".
Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh, chỉ như vậy đã không chịu nổi, trò hay vẫn còn ở đằng sau mà. Tiết Hoa Lệ nếu là thành thật, nàng ngược lại cũng không có biện pháp ép buộc nàng ta.
Tiết Hoa Lệ mấy nay bị đưa lên quá cao, đã quên mất bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Danh chấn kinh thành nha, nếu như không có quyền thế của Tiết Thành, một chút tài hoa của nàng ta không biết có thể chống được nổi cái danh này hay không?
Hôm nay nàng muốn Tiết Hoa Lệ nếm thử mùi vị đắng khi bị người khác đánh bại.
Một bài lại tiếp một bài thơ được ghi chép lại, bàn tay cầm bút của Tiết Hoa Lệ đều đã đỏ lên, những trang giấy đầy chữ mực phủ kín cả bàn, viết xong cho người cuối cùng thì cả cánh tay của nàng ta cũng đều run rẩy.
"Quý phi nương nương, đến lượt người." Tiết Hoa Lệ cặp mắt đỏ hồng lại một lần lên tiếng thúc giục, nàng nhịn xuống nhục nhã lâu như vậy chính là để chờ giờ khắc này.
"Gấp cái gì?" Tiết Nghiên Tuệ bâng quơ nói một câu, lại để cho Tiết Hoa Lệ thiếu chút nữa mất hết lí trí, "Nhiều tiểu thư đang chờ được bình luận như vậy, ngươi làm sao có thể ích kỷ như thế?"
Một đám đích nữ đang khẩn trương lẫn hưng phấn đưa mắt nhìn về phía Tiết Hoa Lệ, trong mắt đều mang vẻ trách cứ.
Tiết Hoa Lệ tức giận đến toàn thân run rẩy, nói không nên lời.
"Bổn cung xem xét thấy, thơ của các tiểu thư làm ra ai nấy đều xuất sắc, người thắng cuộc lần này thật là khó định."
Tiết Nghiên Tuệ có chút thở dài, bề ngoài giống như là đang khó xử.
Những đích nữ làm thơ cả đám đều ngượng ngùng cười cười, mà Tiết Hoa Lệ ánh mắt lộ rõ xem thường, không phải định không được mà là căn bản không thể nhận xét được, Tiết Hoa Lệ cố gắng nhịn xuống cơn giận đang trào dâng, liền muốn mở miệng trào phúng.
"Cho nên, bổn cung đã mời Tống học sĩ Tống nữ quan đến đây làm giám khảo".
Nghe được sáu chữ Tống học sĩ Tống nữ quan, không ít mệnh phụ phu nhân trẻ tuổi bắt đầu động dung.
Mà Tề vương phi trẻ tuổi so với các nàng còn kích động hơn, nắm chặt tay của tỳ nữ không ngừng hỏi: "Là Tống học sĩ Tống nữ quan ư? Ta không có nghe lầm chứ?".
"Vương phi, ngài không có nghe lầm".
Tề vương phi vỗ ngực, trong mắt loé quang mang, "Khi còn bé ta có đọc qua thơ của Tống nữ quan, vẫn luôn ngưỡng mộ bà, đáng tiếc bà ấy canh giữ bên trong thâm cung ăn chay niệm Phật, không chịu gặp người ngoài, cũng không còn làm thơ. Tiết quý phi làm sao mời được người đến?"
"Vương phi ngài đừng kích động."
"Ta làm sao có thể không kích động? Tống nữ quan là người tài hoa bậc nào, trên thế gian này không ai có thể sánh bằng. Ở trước mặt Tống nữ quan, người phương nào có thể tự xưng là tài nữ?" Tề Vương phi bất tri bất giác nói ra lời trong lòng, Thôi thị ở bên cạnh nghe được sắc mặt tối sầm, nhưng lại không cách nào phản bác.
"Tống nữ quan đến."
Tống nữ quan năm nay đã ngoài 50 tuổi, một bộ phi bào, dáng người thon gầy khéo léo, khuôn mặt bình thản, có thể nhìn ra được cho dù là khi còn trẻ bà cũng không phải là một vị mỹ nhân.
Bà chỉ gật nhẹ đầu với Tiết quý phi, không để ý đến những người khác, tiếp nhận trang giấy, lướt nhanh đọc qua.
Tống nữ quan sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, gia phụ cùng huynh trưởng đều dùng tài văn thơ dương danh thiên hạ, vị gia phụ kia còn nói: "Tài hoa của gia tộc ta, tám phần là ở trên người của nữ nhi nhà ta". Thậm chí cái bài thơ để cho danh tiếng nhà họ Tống danh chấn thiên hạ kia, cũng là xuất ra từ Tống nữ quan trước mắt.
Danh tiếng của tài nữ Tống gia truyền vào trong nội cung, làm kinh động đến Túc Tông hoàng đế, Túc Tông đương nhiên cho rằng tài nữ bậc này ắt hẳn là một vị tuyệt đại giai nhân, liền muốn sắp xếp cho nàng vị trí Thục phi tiến nhập hậu cung.
Vào cung nhìn thấy người, Túc Tông ôm bao nhiêu kỳ vọng thì có bấy nhiêu thất vọng, vị đại tài nữ này dung mạo cũng chỉ dừng ở mức thường thường.
Túc Tông thất vọng nhan sắc, sau khi thất vọng qua đi, cũng không nhắc đến sự tình tấn phong Thục phi như dự định.
Mà Tống nữ quan tuy dung mạo để cho Túc Tông phải thất vọng, nhưng tài hoa của nàng Túc Tông muốn phủ nhận như thế nào cũng không được.
Túc Tông là một hoàng đế yêu thích phong nhã, thời gian dần trôi qua thái độ đối với Tống nữ quan cũng ôn hoà hơn, thời điểm yến hội cũng thường mang theo Tống nữ quan, Tống nữ quan không phụ kỳ vọng của ông, mỗi lần làm thơ phú đều có thể áp bách quần thần.
Nhưng cho dù Túc Tông thoã mãn tài hoa của nàng, cũng nhất quyết không chịu phong nàng làm phi, cuối cùng cho ra một cái phong hào nữ quan học sĩ chẳng ra cái gì.
Sau khi Túc Tông băng hà, Tiên đế lên ngôi, lúc tiên đế bị Túc Tông tra hỏi thi phú Tống nữ quan cũng âm thầm tương trợ, tiên đế cảm động trong lòng, đối với Tống nữ quan cũng có chút rộng rãi.
Tống nữ quan tựa hồ đã nản lòng thoái chí, khẩn cầu một đạo ý chỉ, tại dịch đình xây lên một ngôi nhà nhỏ thờ Phật, quanh năm ăn chay niệm Phật, đóng cửa không ra ngoài.
Cho dù người đời đã 20 năm không gặp Tống nữ quan, bà cũng không làm thơ nữa, thì cũng không một ai dám đặt nghi vấn với bà.
Phong thái nữ nhân lấn áp nam nhi, tám chữ này là lời khen mà thiên hạ dành cho bà.
"Duyệt."
"Rớt."
...
Tống nữ quan nhanh chóng đánh giá xong hết. Những đích nữ nhận được lời bình cho dù là rất xấu cũng đều vui lòng phục tùng.
"Đây mới thực sự là tài nữ trong tài nữ".
Tiết Hoa Lệ mí mắt hung hăng nhảy dựng, nàng còn không đến mức cảm thấy mình có thể so sánh với Tống nữ quan, sợ người ngoài tiếp tục đem nàng cùng với Tống nữ quan ra so sánh, liền không ngừng truy vấn: "Quý phi nương nương, tới phiên người rồi."
"Lão thân cáo lui". Tống nữ quan hầu như cùng nàng ta đồng thời mở miệng.
Tiết Nghiên Tuệ nhẹ nhàng cười cười, "Tống nữ quan tạm thời dừng bước, còn có một bài nữa".
Cung nữ tay nâng lên cuốn thơ, từng câu từng câu đọc lên, Tiết Hoa Lệ khiếp sợ trừng to mắt, đây là bài thơ nàng thay phụ thân làm ban nãy.
Không giống những lần trước đều lôi lệ phong hành, lần này Tống nữ quan lại trầm mặc.
Tiết Hoa Lệ không thể ức chế được cảm giác vui sướng đang dâng lên, quả nhiên người xuất sắc nhất vẫn là nàng.
Tâm của Thôi thị đang treo cao cũng buông xuống, Tống nữ quan thân phận tuy không cao, nhưng thanh danh lại rất lớn, được bà ta tán dương cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tống nữ quan rốt cuộc mở miệng: "Ý vị chưa đủ, thật sơ sài."
Mọi người xôn xao, Tiết Hoa Lệ thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống đất bất tỉnh.
"A Lệ"! Thôi thị thê lương kêu thảm thiết.
Cách một mảnh vải ngăn trở, Tiết Thành cùng Xương Vương đứng dậy quá nhanh, làm cả cái bàn lật ngược xuống.
"Đứng lại." Hoàng đế giọng nói lạnh nhạt.
Tiết Thành gấp đến phẫn nộ công tâm, hầu như là chạy đến, cứng rắn dừng lại bước chân, lảo đảo thân người, nếu không phải Xương Vương đỡ lấy, hắn cũng đã ngã sấp mặt xuống đất.
" Con gái vi thần bị nhục nhã... Quá làm càn...". Tiết Thành hận đến muốn một kiếm đâm chết cái nghiệp chướng kia.
Nhưng mà, biểu hiện của bệ hạ rõ ràng nói cho hắn biết, cái nghiệp chướng không kiêng nể gì cả kia là do trẫm đến che chở.
Bệ hạ không biết bị trúng cái tà gì, lại đi che chở cho cái nghiệt nữ kia, Tiết Thành trong cổ vọt lên một ngụm máu tanh, muốn xông phá yết hầu phun ra ngoài.