Chương 6
7.
Giao thừa đến gần, tiết trời ngày càng lạnh, học đường của Tạ Lăng cũng nghỉ, thế là ta lại được vui vẻ trở về hầu phủ.
Tạ Lăng tiễn ta về hầu phủ, ngồi trong kiệu, trông hắn có vẻ không vui lắm.
Ta kéo tay hắn, hỏi hắn có phải thấy món bánh vừng sáng nay ăn không ngon không.
Hắn gặng cười, dùng cả hai tay bao lấy tay ta.
Mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ kiệu, nói rằng cứ luôn cảm thấy có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Ta cười hắn cứ càm ràm.
Sắp qua năm mới rồi, còn có thể có chuyện xấu gì chứ?
Chúng ta giây trước về đến hầu phủ, giây sau đã thấy cha ta từ xa trở về.
Hơn nửa năm ta không gặp ông ấy, mừng đến phát điên.
Ta liền buông tay Tạ Lăng, lao vào vòng tay của cha.
Nhưng cha lại đưa tay khẽ chặn ta lại, cung kính hành lễ với Tạ Lăng trước tiên.
Sau đó đẩy một đứa bé trai từ đằng sau lưng mình ra.
Người đó nhìn trạc tuổi ta, nhưng bộ dạng của cậu ta so với đứa trẻ từ nhỏ đã như một con búp bê lớn lên trong muôn vàn sủng ái như ta một chút cũng không giống.
Cậu ta cao gầy tựa thông xanh trúc biếc, đôi mắt trong nhuốm màu kiên định lại xa lánh, không có chút ngây thơ non nớt nào của trẻ con.
Cậu ta cũng hành lễ với Tạ Lăng, Tạ Lăng còn chưa đáp lại, ta đã tiến đến kéo cậu ta lên, vây quanh cậu ta hỏi han.
Cậu ta giống như rất lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, nhìn có vẻ như không muốn thuận theo ta, cau mày nhìn ta, từ đầu đến cuối đều không đáp lại một lời.
Tạ Lăng lúc này cũng tiến đến chào hỏi cậu ta.
Mỗi một lời nói cử chỉ đều là phong phạm thiên gia trước giờ ta chưa từng có vinh dự được nhìn qua, sững cả người nhìn.
Cậu ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại quỳ xuống hành lễ với Tạ Lăng.
Ta nghe thấy lời đầu tiên từ miệng của cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự xa lánh và thờ ơ như muốn cách xa người khác cả vạn dặm.
“Cảm tạ vương gia quan tâm.”
Giao thừa đến gần, tiết trời ngày càng lạnh, học đường của Tạ Lăng cũng nghỉ, thế là ta lại được vui vẻ trở về hầu phủ.
Tạ Lăng tiễn ta về hầu phủ, ngồi trong kiệu, trông hắn có vẻ không vui lắm.
Ta kéo tay hắn, hỏi hắn có phải thấy món bánh vừng sáng nay ăn không ngon không.
Hắn gặng cười, dùng cả hai tay bao lấy tay ta.
Mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ kiệu, nói rằng cứ luôn cảm thấy có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Ta cười hắn cứ càm ràm.
Sắp qua năm mới rồi, còn có thể có chuyện xấu gì chứ?
Chúng ta giây trước về đến hầu phủ, giây sau đã thấy cha ta từ xa trở về.
Hơn nửa năm ta không gặp ông ấy, mừng đến phát điên.
Ta liền buông tay Tạ Lăng, lao vào vòng tay của cha.
Nhưng cha lại đưa tay khẽ chặn ta lại, cung kính hành lễ với Tạ Lăng trước tiên.
Sau đó đẩy một đứa bé trai từ đằng sau lưng mình ra.
Người đó nhìn trạc tuổi ta, nhưng bộ dạng của cậu ta so với đứa trẻ từ nhỏ đã như một con búp bê lớn lên trong muôn vàn sủng ái như ta một chút cũng không giống.
Cậu ta cao gầy tựa thông xanh trúc biếc, đôi mắt trong nhuốm màu kiên định lại xa lánh, không có chút ngây thơ non nớt nào của trẻ con.
Cậu ta cũng hành lễ với Tạ Lăng, Tạ Lăng còn chưa đáp lại, ta đã tiến đến kéo cậu ta lên, vây quanh cậu ta hỏi han.
Cậu ta giống như rất lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, nhìn có vẻ như không muốn thuận theo ta, cau mày nhìn ta, từ đầu đến cuối đều không đáp lại một lời.
Tạ Lăng lúc này cũng tiến đến chào hỏi cậu ta.
Mỗi một lời nói cử chỉ đều là phong phạm thiên gia trước giờ ta chưa từng có vinh dự được nhìn qua, sững cả người nhìn.
Cậu ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại quỳ xuống hành lễ với Tạ Lăng.
Ta nghe thấy lời đầu tiên từ miệng của cậu ta, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự xa lánh và thờ ơ như muốn cách xa người khác cả vạn dặm.
“Cảm tạ vương gia quan tâm.”