Chương 10
Mọi người cũng chạy đến xem tình hình, riêng Chưởng Môn là lo lắng nhất:
"Tần Dương! Ngươi mau đến đây!"
Chưởng Môn gọi Tần Trưởng Lão đến xem xét tình hình, Tần Dương cũng chạy nhanh đến bắt mạch kiểm tra cho Âu Dương Mặc.
"Không vấn đề gì lớn. Linh lực cạn kiệt, khí huyết không ổn định. Thương thế cũng nhẹ chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được."
Chưởng Môn lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, liền cho người đưa Âu Dương Mặc về động phủ.
Trong cơ mê, Âu Dương Mặc vô thức đi vào trong tiểu thế giới trong ngọc bội.
"Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đến rồi!"
"Người là?"
Âu Dương Mặc nhớ lại lần mới vào Linh KIếm Tông, y đi qua thấy một bức tượng vô cùng khí thế. Bức tượng hình một thiếu niên đứng hiên ngang chống kiếm xuống đất, trên đó còn khắc những phù văn cổ xưa:
"Đây là?" Âu Dương Mặc lúc đó hỏi Thái Thượng Trưởng Lão.
"À, đây chính là Chưởng Môn đời đầu của Linh Kiếm Tông – Dương Minh!"
Thái Thượng Trưởng Lão cũng kể lại sự tích huy hoàng của Dương Minh. Ông từ một người bị tộc nhân ruồng bỏ, từ một người không nơi nương tựa dần dần cố gắng tu luyện tung hoành khắp đại lục. Khiến bao người phải khiếp sợ. Ngọc bội của Âu Dương Mặc bây giờ là do một lần Chưởng Môn xông vào bí cảnh lấy được.
Trở về hiện tại, biết được người trước mặt chính là Chưởng Môn đời đầu lừng lẫy – Dương Minh thì Âu Dương Mặc cũng ngay lập tức bái kiến:
"Tiểu tử ngươi cũng biết lễ nghĩ đấy! Đứng lên đi!" Dương Minh nhìn vị tiểu bối trước mặt mà mỉm cười.
"Đây là?"
Xung quanh là một trang viên trồng linh dược, có những cây còn hơn nghìn năm tuổi mùi phảng phất bay trong gió. Dương Minh cũng trả lời Âu Dương Mặc:
"Đây là tiểu thế giới bên trong ngọc bội đó!"
Dương Minh cũng bắt đầu kể về ngọc bội. Sau khi lấy được nó ra từ trong bí cảnh thì ông cũng mò mẫn tìm hiểu xem nhưng không thu được kết quả gì. Trận pháp khắc trên nó rất kỳ quái niên đại cũng có lẽ từ thời Thượng Cổ Chí Tiên. Ông cũng chỉ đặt tên cho nó là Bàn Long Ấn, chỉ đeo bên người như vật may mắn cho đến khi sau này ông lâm vào cảnh bị truy sát đến đường cùng. Khi ông bị sát hại máu cũng nhỏ xuống Bàn Long Ấn và tàn hồn của ông cũng đã bị hút vào đó nên mới sống đến nay. Ông đưa mắt nhìn Âu Dương Mặc một cái lóe lên như thấy được thứ gì đó, ông lao tới liên tục ấn vào huyện đạo khắp cơ thể của Âu Dương Mặc, thân thủ nhanh nhẹn mắt thường cũng không thể nhìn thấy được.
"Aaaaaaa.."
Âu Dương Mặc cũng cảm nhận được một nỗi đau thể xác chưa bao giờ có, y đau đớn mà gào thét, mạch máu cũng dần nổi hết lên, cơ thể cũng biến đổi mãnh liệt. Linh lực cũng bạo phát mãnh liệt đến ngay cả Dương Minh cũng phải cách xa một chút.
"Bùm.. Bùm!"
Linh lực theo thời gian cũng bạo phát mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa. Âu Dương Mặc cũng chỉ nghiến răng chịu đựng nỗi đau thấu xương, nhưng nhờ ý chí kiên cường mà y cũng có thể sống lại khi bước qua Quỷ Môn Quan. Bạo phát linh lực xong thì Dương Mặc cũng cạn kiệt sức nhưng y lại thấy được khả năng hấp thụ linh lực càng lúc càng nhanh, chưa đầy nửa nén nhang cũng đã có thể hồi phục lại. Y nhìn Dương Minh:
"Tiền bối! Cơ thể ta thế này là sao vậy?"
Dương Minh cũng chỉ mỉm cười với Âu Dương Mặc:
"Thể chất của ngươi chính là Bá Vương Chi Thể, một trong những thể chất mạnh nhất thế gian, cũng là thể chất vạn năm mới có một."
Ông cũng kể cho Dương Mặc về Bá Vương Chi Thể. Người sở hữu thể chất này ban đầu cũng sẽ như người bình thường, nhưng muốn thức tỉnh nó rất khó, rất ít người có thể thức tỉnh được vì những cơn đau về thể xác lẫn đan điền như muốn bùng nổ, trải qua cái đau như sống lại một kiếp mới có thể thức tỉnh được nó. Và Âu Dương Mặc nhờ có ý chí kiên cường cũng đã có thể thức tỉnh nó. Người có Bá Vương Chi Thể sẽ có thể hấp thu linh khí nhanh gấp trăm lần người bình thường, khả năng lĩnh ngộ cũng sẽ cao hơn so với người khác. Bản thân Dương Minh cũng nhờ thức tỉnh được nó mới có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ. Âu Dương Mặc cũng vừa hay là truyền nhân tiếp theo sở hữu Bá Vương Chi Thể nên mới được Bàn Long Ấn chọn.
"Đa tạ tiền bối!"
"Bây giờ vẫn còn xưng là tiền bối nữa sao! Gọi ta là sư phụ, từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của ta!"
"Nhưng.. nhưng đệ tử đã nhận Trần Huyền Chưởng Môn làm sư phụ rồi!"
"Con người ý mà, nam nhân thì có thể lấy tam thê bảy thiếp nói gì đến sư phụ. Nhận nhiều sư phụ cũng không ai cấm cả, còn tên tiểu tử Trần Huyền đó hắn đến được đây ta cũng có thể đánh hắn một trận.
"Tần Dương! Ngươi mau đến đây!"
Chưởng Môn gọi Tần Trưởng Lão đến xem xét tình hình, Tần Dương cũng chạy nhanh đến bắt mạch kiểm tra cho Âu Dương Mặc.
"Không vấn đề gì lớn. Linh lực cạn kiệt, khí huyết không ổn định. Thương thế cũng nhẹ chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được."
Chưởng Môn lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, liền cho người đưa Âu Dương Mặc về động phủ.
Trong cơ mê, Âu Dương Mặc vô thức đi vào trong tiểu thế giới trong ngọc bội.
"Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đến rồi!"
"Người là?"
Âu Dương Mặc nhớ lại lần mới vào Linh KIếm Tông, y đi qua thấy một bức tượng vô cùng khí thế. Bức tượng hình một thiếu niên đứng hiên ngang chống kiếm xuống đất, trên đó còn khắc những phù văn cổ xưa:
"Đây là?" Âu Dương Mặc lúc đó hỏi Thái Thượng Trưởng Lão.
"À, đây chính là Chưởng Môn đời đầu của Linh Kiếm Tông – Dương Minh!"
Thái Thượng Trưởng Lão cũng kể lại sự tích huy hoàng của Dương Minh. Ông từ một người bị tộc nhân ruồng bỏ, từ một người không nơi nương tựa dần dần cố gắng tu luyện tung hoành khắp đại lục. Khiến bao người phải khiếp sợ. Ngọc bội của Âu Dương Mặc bây giờ là do một lần Chưởng Môn xông vào bí cảnh lấy được.
Trở về hiện tại, biết được người trước mặt chính là Chưởng Môn đời đầu lừng lẫy – Dương Minh thì Âu Dương Mặc cũng ngay lập tức bái kiến:
"Tiểu tử ngươi cũng biết lễ nghĩ đấy! Đứng lên đi!" Dương Minh nhìn vị tiểu bối trước mặt mà mỉm cười.
"Đây là?"
Xung quanh là một trang viên trồng linh dược, có những cây còn hơn nghìn năm tuổi mùi phảng phất bay trong gió. Dương Minh cũng trả lời Âu Dương Mặc:
"Đây là tiểu thế giới bên trong ngọc bội đó!"
Dương Minh cũng bắt đầu kể về ngọc bội. Sau khi lấy được nó ra từ trong bí cảnh thì ông cũng mò mẫn tìm hiểu xem nhưng không thu được kết quả gì. Trận pháp khắc trên nó rất kỳ quái niên đại cũng có lẽ từ thời Thượng Cổ Chí Tiên. Ông cũng chỉ đặt tên cho nó là Bàn Long Ấn, chỉ đeo bên người như vật may mắn cho đến khi sau này ông lâm vào cảnh bị truy sát đến đường cùng. Khi ông bị sát hại máu cũng nhỏ xuống Bàn Long Ấn và tàn hồn của ông cũng đã bị hút vào đó nên mới sống đến nay. Ông đưa mắt nhìn Âu Dương Mặc một cái lóe lên như thấy được thứ gì đó, ông lao tới liên tục ấn vào huyện đạo khắp cơ thể của Âu Dương Mặc, thân thủ nhanh nhẹn mắt thường cũng không thể nhìn thấy được.
"Aaaaaaa.."
Âu Dương Mặc cũng cảm nhận được một nỗi đau thể xác chưa bao giờ có, y đau đớn mà gào thét, mạch máu cũng dần nổi hết lên, cơ thể cũng biến đổi mãnh liệt. Linh lực cũng bạo phát mãnh liệt đến ngay cả Dương Minh cũng phải cách xa một chút.
"Bùm.. Bùm!"
Linh lực theo thời gian cũng bạo phát mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa. Âu Dương Mặc cũng chỉ nghiến răng chịu đựng nỗi đau thấu xương, nhưng nhờ ý chí kiên cường mà y cũng có thể sống lại khi bước qua Quỷ Môn Quan. Bạo phát linh lực xong thì Dương Mặc cũng cạn kiệt sức nhưng y lại thấy được khả năng hấp thụ linh lực càng lúc càng nhanh, chưa đầy nửa nén nhang cũng đã có thể hồi phục lại. Y nhìn Dương Minh:
"Tiền bối! Cơ thể ta thế này là sao vậy?"
Dương Minh cũng chỉ mỉm cười với Âu Dương Mặc:
"Thể chất của ngươi chính là Bá Vương Chi Thể, một trong những thể chất mạnh nhất thế gian, cũng là thể chất vạn năm mới có một."
Ông cũng kể cho Dương Mặc về Bá Vương Chi Thể. Người sở hữu thể chất này ban đầu cũng sẽ như người bình thường, nhưng muốn thức tỉnh nó rất khó, rất ít người có thể thức tỉnh được vì những cơn đau về thể xác lẫn đan điền như muốn bùng nổ, trải qua cái đau như sống lại một kiếp mới có thể thức tỉnh được nó. Và Âu Dương Mặc nhờ có ý chí kiên cường cũng đã có thể thức tỉnh nó. Người có Bá Vương Chi Thể sẽ có thể hấp thu linh khí nhanh gấp trăm lần người bình thường, khả năng lĩnh ngộ cũng sẽ cao hơn so với người khác. Bản thân Dương Minh cũng nhờ thức tỉnh được nó mới có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ. Âu Dương Mặc cũng vừa hay là truyền nhân tiếp theo sở hữu Bá Vương Chi Thể nên mới được Bàn Long Ấn chọn.
"Đa tạ tiền bối!"
"Bây giờ vẫn còn xưng là tiền bối nữa sao! Gọi ta là sư phụ, từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của ta!"
"Nhưng.. nhưng đệ tử đã nhận Trần Huyền Chưởng Môn làm sư phụ rồi!"
"Con người ý mà, nam nhân thì có thể lấy tam thê bảy thiếp nói gì đến sư phụ. Nhận nhiều sư phụ cũng không ai cấm cả, còn tên tiểu tử Trần Huyền đó hắn đến được đây ta cũng có thể đánh hắn một trận.