Chương 7
Phượng Hoàng bay đến chỗ nàng, nó bay lượn quanh nàng sau đó đứng lại ở trước mặt nàng. Nó nhìn nàng chằm chằm sau đó cúi đầu xuống như thể hiện muốn nàng xoa đầu nó, Âu Dương Phù Hương bước đến, đưa đôi tay của mình chạm vào. Nàng vừa đặt tay vào thì bỗng nhiên có một tia sáng bay ra từ trên đỉnh đầu của Phượng Hoàng, dần dần những tia sáng ấy bay đến Phù Hương rồi đi thẳng vào trong đầu nàng, nàng cảm thấy đầu mình có hơi nhức nhức.
"Hương nhi! Hương nhi muội sao vậy!"
"Aaa, ca ca!"
"Ta đây!"
Nghe thấy tiếng của Dương Mặc, Phù Hương cũng dần dần thấy mình xa dần Phượng Hoàng rồi tỉnh dậy.
"Ca, ta lạnh quá!"
"Ta vừa cho muội uống đan dược rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi ngay."
"Ừm, muội biết rồi."
An tâm nhìn thấy Phù Hương nghỉ ngơi thì lòng Dương Mặc cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Hiện tại đang là thời gian sắp đến cho kì thi sát hạch của tông môn, để kiểm tra năng lực của mỗi đệ tử. Âu Dương Mặc không muốn để lỡ mất thời gian nên cũng lại tranh thủ đi luyện công. Lôi Diệm Trảm đệ nhị trọng chính là Tịch Diệt, một kiếm chém ra sẽ uy lực như lôi kiếp có thể dễ dàng một chiêu đánh bại đối thủ. Dương Mặc cũng lĩnh ngộ rất nhanh, y tiếp tục lĩnh ngộ rồi thi triển. Dùng tinh thần cảm nhận vạn vật xung quanh, dùng linh lực bao lấy cơ thể, dồn nội lực vào trong Lam Hải Kiếm, đâm một kiếm ra. Kiếm rút ra có những tia lôi điện cuốn lấy lưỡi kiếm, rồi lao ra như Long Thần kèm them những tia sáng bay đến đích.
"Đoàng.. đoàng."
Tiếng nổ vang trời đến ngay cả Âu Dương Mặc cũng phải khiếp sợ.
"Không ngờ uy lực lại bá đạo đến vậy!"
Tiếp theo y ngồi vận công, Dương Mặc cảm giác được đan điền đang bị đình trệ. Y đã cố gắng tiếp tục hấp thụ linh khí vào đan điền nhưng cố gắng đến mấy cũng không thể tiếp tục được nữa. Âu Dương Mặc cũng chỉ đành đi tìm Chưởng Môn.
"Sư phụ!"
Trần Huyền lúc đó đang ngồi pha trà nghe thấy đồ đệ đến cũng bắt đầu cất tiếng:
"Mặc nhi, tu luyện gặp trắc trở sao!"
"Sao người biết vậy? Con cảm thấy đan điền bị đình trệ vẫn mãi không đột phá được!"
Trần Huyền liếc nhìn Dương Mặc một cái:
"Vậy con hãy thử tẩy cốt xem sao?"
"Ta có một pháp quyết bây giờ sẽ truyền cho con."
Ông đưa ngón tay lên đầu Dương Mặc truyền cho y pháp quyết tẩy cốt.
"Về nhà hằng ngày ngâm thuốc, luyện pháp quyết đi!"
"Đa tạ sư phụ."
Dương Mặc phi nhanh về, lại thấy Phù Hương đang ngủ trên bàn chờ y về, cũng cảm động một chút. Bế Phù Hương về phòng, y lại chạy ra ngoài. Cảnh về đêm thật thanh tịnh, những vì sao lấp lánh, ánh trăng sáng, thêm một chút lộng lẫy của những con đom đóm lại khiến cho Dương Mặc nhớ lại những chuyện quá khứ.
Tại một nơi nào đó, một ông lão cũng đang đứng ngắm bầu trời về đêm, một người hắc y xuất hiện:
"Lão gia, đã tìm thấy tiểu thiếu chủ rồi!"
Ông lão cũng đáp lại:
"Nó đang ở đâu?"
"Ngài ấy đang ở Linh Kiếm Tông – Vân Hi Đế Quốc."
Ông lão cũng thở dài một tiếng.
"Ngươi cứ theo dõi đứa cháu này của ta một thời gian đi, có việc gì cứ quay về bẩm báo!"
"Tuân lệnh lão gia."
Vị hắc y đó cũng biến mất.
Vào hôm sau Âu Dương Mặc cũng bắt đầu ngâm mình trong bể thuốc, luyện pháp quyết. Vừa luyện y vừa cảm thấy người có những cơn đau rất dữ dội, lúc nóng lúc lạnh cảm giác rất đau đớn dày vò y. Y liền nhớ lại những ngày tháng bị gia tộc ức hiếp.
"Ta phải mạnh hơn.. phải mạnh hơn nữa!"
Ý chí mãnh liệt đã giúp cho Âu Dương Mặc thoát khỏi cửu tử nhất sinh, cũng đã hoàn thành xong tủy cốt. Thân thể y cũng trở nên cứng cáp hơn trước, linh khí trong cơ thể cũng chảy mãnh liệt hơn, thôi thúc trong cơ thể cảm giác như đang muốn đột phá.
"Trúc cơ ngũ trọng cảnh.."
"Lục trọng cảnh.."
"Thất trọng cảnh.."
"Bát trọng cảnh.."
Cuối cùng cũng dừng lại ở Trúc Cơ đỉnh phong, một bước khiến Âu Dương Mặc hơn cả lần trước vượt hẳn năm cảnh giới, có thể nói đã rất nghịch thiên. Thời gian cũng đã đến ngày sát hạch, Âu Dương Mặc cũng chuẩn bị đồ đi đến Nam Uyên Đài.
Cái gọi là Nam Uyên Đài chính là nơi diễn ra các cuộc khảo hạch, tỷ thí của các đệ tử nhằm mài dũa kinh nghiệm thực chiến cho mỗi người. Đây cũng là nơi quyết đấu của các đệ tử nhằm giải quyết vấn đề với nhau. Âu Dương Mặc đi đến nơi liền xem thông báo thể lệ sát hạch. Sát hạch lần này cũng là để kiểm tra năng lực của đệ tử, thể lệ cũng rất đơn giản: Các đệ tử sẽ lần lượt lên bốc thăm lấy số thứ tự của mình, người nào trùng số với nhau sẽ đấu với người đó. Sát hạch sẽ cứ thế diễn ra đến khi chọn ra được mười người đứng đầu. Phần thưởng cũng rất hậu hĩnh: Người đứng đầu sẽ nhận được một kiện bí bảo Thiên cấp, năm vạn linh thạch thượng phẩm, một cuốn bí tịch thất truyền, một lọ linh tuyền. Người đứng thứ hai sẽ nhận được một kiện bí bảo Huyền cấp, ba vạn linh thạch thượng phẩm, một viên Phá Cảnh Đan giúp đột phá cảnh giới. Người thứ ba sẽ nhận được một kiện bí bảo Địa cấp, một vạn linh thạch thượng phẩm, một cây linh thảo nghìn năm. Những người sau thì chỉ được năm mươi vạn linh thạch trung phẩm và một số bí bảo phàm cấp.
"Hương nhi! Hương nhi muội sao vậy!"
"Aaa, ca ca!"
"Ta đây!"
Nghe thấy tiếng của Dương Mặc, Phù Hương cũng dần dần thấy mình xa dần Phượng Hoàng rồi tỉnh dậy.
"Ca, ta lạnh quá!"
"Ta vừa cho muội uống đan dược rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi ngay."
"Ừm, muội biết rồi."
An tâm nhìn thấy Phù Hương nghỉ ngơi thì lòng Dương Mặc cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Hiện tại đang là thời gian sắp đến cho kì thi sát hạch của tông môn, để kiểm tra năng lực của mỗi đệ tử. Âu Dương Mặc không muốn để lỡ mất thời gian nên cũng lại tranh thủ đi luyện công. Lôi Diệm Trảm đệ nhị trọng chính là Tịch Diệt, một kiếm chém ra sẽ uy lực như lôi kiếp có thể dễ dàng một chiêu đánh bại đối thủ. Dương Mặc cũng lĩnh ngộ rất nhanh, y tiếp tục lĩnh ngộ rồi thi triển. Dùng tinh thần cảm nhận vạn vật xung quanh, dùng linh lực bao lấy cơ thể, dồn nội lực vào trong Lam Hải Kiếm, đâm một kiếm ra. Kiếm rút ra có những tia lôi điện cuốn lấy lưỡi kiếm, rồi lao ra như Long Thần kèm them những tia sáng bay đến đích.
"Đoàng.. đoàng."
Tiếng nổ vang trời đến ngay cả Âu Dương Mặc cũng phải khiếp sợ.
"Không ngờ uy lực lại bá đạo đến vậy!"
Tiếp theo y ngồi vận công, Dương Mặc cảm giác được đan điền đang bị đình trệ. Y đã cố gắng tiếp tục hấp thụ linh khí vào đan điền nhưng cố gắng đến mấy cũng không thể tiếp tục được nữa. Âu Dương Mặc cũng chỉ đành đi tìm Chưởng Môn.
"Sư phụ!"
Trần Huyền lúc đó đang ngồi pha trà nghe thấy đồ đệ đến cũng bắt đầu cất tiếng:
"Mặc nhi, tu luyện gặp trắc trở sao!"
"Sao người biết vậy? Con cảm thấy đan điền bị đình trệ vẫn mãi không đột phá được!"
Trần Huyền liếc nhìn Dương Mặc một cái:
"Vậy con hãy thử tẩy cốt xem sao?"
"Ta có một pháp quyết bây giờ sẽ truyền cho con."
Ông đưa ngón tay lên đầu Dương Mặc truyền cho y pháp quyết tẩy cốt.
"Về nhà hằng ngày ngâm thuốc, luyện pháp quyết đi!"
"Đa tạ sư phụ."
Dương Mặc phi nhanh về, lại thấy Phù Hương đang ngủ trên bàn chờ y về, cũng cảm động một chút. Bế Phù Hương về phòng, y lại chạy ra ngoài. Cảnh về đêm thật thanh tịnh, những vì sao lấp lánh, ánh trăng sáng, thêm một chút lộng lẫy của những con đom đóm lại khiến cho Dương Mặc nhớ lại những chuyện quá khứ.
Tại một nơi nào đó, một ông lão cũng đang đứng ngắm bầu trời về đêm, một người hắc y xuất hiện:
"Lão gia, đã tìm thấy tiểu thiếu chủ rồi!"
Ông lão cũng đáp lại:
"Nó đang ở đâu?"
"Ngài ấy đang ở Linh Kiếm Tông – Vân Hi Đế Quốc."
Ông lão cũng thở dài một tiếng.
"Ngươi cứ theo dõi đứa cháu này của ta một thời gian đi, có việc gì cứ quay về bẩm báo!"
"Tuân lệnh lão gia."
Vị hắc y đó cũng biến mất.
Vào hôm sau Âu Dương Mặc cũng bắt đầu ngâm mình trong bể thuốc, luyện pháp quyết. Vừa luyện y vừa cảm thấy người có những cơn đau rất dữ dội, lúc nóng lúc lạnh cảm giác rất đau đớn dày vò y. Y liền nhớ lại những ngày tháng bị gia tộc ức hiếp.
"Ta phải mạnh hơn.. phải mạnh hơn nữa!"
Ý chí mãnh liệt đã giúp cho Âu Dương Mặc thoát khỏi cửu tử nhất sinh, cũng đã hoàn thành xong tủy cốt. Thân thể y cũng trở nên cứng cáp hơn trước, linh khí trong cơ thể cũng chảy mãnh liệt hơn, thôi thúc trong cơ thể cảm giác như đang muốn đột phá.
"Trúc cơ ngũ trọng cảnh.."
"Lục trọng cảnh.."
"Thất trọng cảnh.."
"Bát trọng cảnh.."
Cuối cùng cũng dừng lại ở Trúc Cơ đỉnh phong, một bước khiến Âu Dương Mặc hơn cả lần trước vượt hẳn năm cảnh giới, có thể nói đã rất nghịch thiên. Thời gian cũng đã đến ngày sát hạch, Âu Dương Mặc cũng chuẩn bị đồ đi đến Nam Uyên Đài.
Cái gọi là Nam Uyên Đài chính là nơi diễn ra các cuộc khảo hạch, tỷ thí của các đệ tử nhằm mài dũa kinh nghiệm thực chiến cho mỗi người. Đây cũng là nơi quyết đấu của các đệ tử nhằm giải quyết vấn đề với nhau. Âu Dương Mặc đi đến nơi liền xem thông báo thể lệ sát hạch. Sát hạch lần này cũng là để kiểm tra năng lực của đệ tử, thể lệ cũng rất đơn giản: Các đệ tử sẽ lần lượt lên bốc thăm lấy số thứ tự của mình, người nào trùng số với nhau sẽ đấu với người đó. Sát hạch sẽ cứ thế diễn ra đến khi chọn ra được mười người đứng đầu. Phần thưởng cũng rất hậu hĩnh: Người đứng đầu sẽ nhận được một kiện bí bảo Thiên cấp, năm vạn linh thạch thượng phẩm, một cuốn bí tịch thất truyền, một lọ linh tuyền. Người đứng thứ hai sẽ nhận được một kiện bí bảo Huyền cấp, ba vạn linh thạch thượng phẩm, một viên Phá Cảnh Đan giúp đột phá cảnh giới. Người thứ ba sẽ nhận được một kiện bí bảo Địa cấp, một vạn linh thạch thượng phẩm, một cây linh thảo nghìn năm. Những người sau thì chỉ được năm mươi vạn linh thạch trung phẩm và một số bí bảo phàm cấp.