Chương 11: Pháp Bảo Kỳ Diệu
Thiên Nguyên lịch năm thứ 3.125.000Trong cung Càn Nguyên, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên những mái ngói đỏ thẫm và những bức tường vàng óng. Đây là nơi Hoàng thượng Diệp Vũ thiết triều, họp bàn chính sự cùng các bách quan văn võ.Canh 5 tại Càn Nguyên cung, không khí rộn ràng và náo nhiệt, khi mặt trời mới ló dạng trên đỉnh núi.Từ sớm, bách quan đã mặc lễ phục trang nghiêm, xếp hàng dài chờ đợi ở ngoài cửa chính điện.Trong khi đó, Thái tử dẫn đầu các vị hoàng tử công chúa, cũng đã chuẩn bị xong xuôi, diện lên những y phục lộng lẫy nhất, đứng ở hai bên trong điện.Khi giờ Hoàng đạo đến, tiếng chuông khua vang lên báo hiệu Hoàng thượng vào triều.Bá quan văn võ lần lượt theo thứ tự bước vào đại điện, lập tức quỳ gối xuống đất, kính cẩn chờ đợi.Hoàng thượng Diệp vũ, hoàng hậu Ngọc Nhi cùng ba vị quý phi bước ra từ sau màn gấm, ngồi lên ngai vàng theo thứ tự hoàng thượng ngồi giữa, bên phải là hoàng hậu, bên trái là ba vị quý phi.Hoàng Thượng mặc một bộ áo hoàng bào màu vàng rực rỡ, đeo một chiếc vương miện ngọc kim lấp lánh.Khi Hoàng thượng hoàng hậu và ba vị quý phi đã an vị trên ngai vàng, tiếng chuông khua vang lên một tiếng. Lập tức, bá quan văn võ đồng thanh cất tiếng:Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!Hoàng hậu vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!Quý phi vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!Tiếng hô vang dội khắp đại điện, tạo nên một khí thế uy nghiêm và trang nghiêm.Sau khi bá quan văn võ tham kiến hoàng thượng xong, Thái tử Diệp Hạo dẫn đầu các vị hoàng tử công chúa cúi đầu thỉnh an.Nhi thần tham kiến phụ hoàng!Nhi thần tham kiến mẫu hậu!Nhi thần tham kiến mẫu phi!Hoàng thượng mỉm cười, vẻ mặt anh minh và hào phóng nhìn xuống nói:“Chúng ái khanh bình thân.”Tạ ân điển của bệ hạ(phụ hoàng).Ngày hôm nay có chút khác lạ, buổi thượng triều ngày hôm nay lại có đầy đủ hoàng hậu ba vị quý phi và các hoàng tử công chúa, khiến các vị đại thần đều nghi hoặc trong lòng.Lúc này Cao công công tiến lên hô:“Hoàng thượng có chỉ, có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”Sau khi Cao công công hô xong, Thất Công Chúa Diệp Linh đứng ra, vẻ mặt hưng phấn nói:“Nhi thần có chuyện khởi bẩm phụ hoàng.”“Hôm nay có chuyện gì mà lão thất lại hưng phấn vậy?” Hoàng thượng vừa cười vừa hỏi“Phụ hoàng, nhi thần muốn giới thiệu với phụ hoàng một pháp bảo kỳ diệu mà cửu hoàng đệ phát minh ra.” Thất Công Chúa nói.Hoàng thượng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hàn, pháp bảo kỳ diệu? Tiểu cửu?Tất cả mọi người có mặt trong đại điện nghe đến pháp bảo cũng đều nhìn về phía Diệp Hàn với ánh mắt phát hỏa, bởi vì những năm gần đây Diệp Hàn đã phát minh rất nhiều linh khí bảo khí quan trọng giúp cho triều đình nhiều lần vượt qua khó khăn.Bây giờ trong lòng bách quan văn võ đã hiểu, vì sao buổi thượng triều hôm nay mọi người lại tề tựu đông đủ.Thất Công Chúa lấy ra một chiếc điện thoại thông minh smart phone từ trong tay áo.“Vâng, phụ hoàng. Đây là pháp bảo kỳ diệu của cửu hoàng đệ”Cao công công xuống cầm lấy chiếc smart phone dâng lên cho hoàng thượng, và các vị nương nương.Hoàng thượng tò mò nhìn vào chiếc smart phone.“Hạ phẩm pháp khí.”Lúc này mọi người nghe hoàng thượng nói pháp bảo này là hạ phẩm pháp khí đều có chút thất vọng.Dù sao mọi người cũng đều có chung ý nghĩ, một hạ phẩm pháp khí thì có thể có công năng trò trống gì.Tể tướng Ngọc Thanh Phong cũng lên tiếng hỏi:“Thất công chúa hạ phẩm pháp khí này nó có thể làm được gì.”Mặc dù biết đây chỉ là hạ phẩm pháp khí nhưng Hoàng thượng cũng không có tỏ vẻ thất vọng, mà nhìn về phía Diệp Hàn đang đứng trang bức, liền cười vuốt nắm râu nói:“Tiểu cửu, con không định đứng ra giải thích cho phụ hoàng và mọi người hiểu rõ về pháp bảo mới này hay sao.”“Phụ hoàng chẳng phải thất hoàng tỷ đang chuẩn bị giải thích cho mọi người hay sao.”Thất công chúa nhìn Diệp Hàn cười nói“Đúng vậy cửu hoàng đệ, có lẽ đệ giải thích cho mọi người nghe sẽ dễ hiểu hơn tỷ.”Diệp Hàn bất đắc dĩ cười nói:“Phụ hoàng, pháp bảo này gọi là smart phone một thiết bị có thể liên lạc trực tiếp giữa người với người mà không bị ảnh hưởng bởi không gian thời gian.”“Liên lạc trực tiếp không bị giới hạn bởi không gian thời gian? Cửu điện hạ người đang nói đùa với bệ hạ và chúng thần đúng không?”Không chờ hoàng thượng trả lời Lý Tư bước lên chất vấn Diệp Hàn, không phải hắn không tin phát minh mới của Diệp Hàn, nhưng công năng của một hạ phẩm pháp khí này thật khó có thể khiến người ta tin tưởng.Lý Tư là một lão giả có râu trắng dài đến ngực, tóc bạc phơ xõa đến tận hông, mặc một bộ áo quan màu xanh lá cây, tay cầm một cây gậy gỗ đen trang trí tinh xảo. Hắn có vẻ ngoài uy nghiêm mang đậm khí chất học giả.Lý lão là viện trưởng của Càn Nguyên Học Phủ, là một người có uy tín và tài năng trong giới quan văn võ. Hắn đã dạy dỗ không biết bao nhiêu môn sinh xuất sắc, trong đó có nhiều người đã trở thành quan lớn trong triều đình.Lý lão được nhiều quan văn võ kính trọng, nên Lý Tư vừa mở miệng liền có rất nhiều quan viên gật đầu đồng ý, không phải kéo bè kết phái, đơn giản vì điều Diệp Hàn nói là không thể.Đừng nói nó chỉ là một hạ phẩm pháp khí, cho dù nó là cực phẩm bảo khí cũng khó có thể tin được ah.Diệp Hàn tỏ vẻ vô tội nhìn về phía Lỹ lão nói:“Lý lão Ta không có nói điêu a.”Thất Công Chúa thấy Diệp Hàn giả bộ như vậy liền bước lên cười nói.“Phụ hoàng tai nghe là giả mắt thấy mới là thật.”“Nhi thần có thể chứng minh cho phụ hoàng và mọi người thấy, xin phụ hoàng cho phép nhi thần liên lạc với Bát hoàng muội và Lục Hoàng huynh bằng chiếc smart phone, hiện tại họ đều đang ở Trấn Long Thành.”“Ta đang hơi nghi ngờ tại sao không thấy tiểu Bát đâu, thì ra đã chạy đến chỗ lão lục rồi.” Hoàng hậu lên tiếng nói“Mẫu hậu, nhi thần đã nhờ bát hoàng tỷ mang một chiếc smart phone đến Trấn Long Thành đưa cho Lục hoàng huynh, lên hiện tại Bát hoàng tỷ mới đang ở Trấn Long Thành.” Diệp Hàn lên tiếng giải thíchHoàng thượng gật đầu, nhìn vào chiếc smart phone trong tay lý trí nói cho hắn biết việc này là không thể nào, nhưng trực giác của một người phụ thân nói cho hắn biết hoàng nhi hoàng nữ sẽ không lừa hắn.Hoàng thượng đưa lại chiếc smart phone cho Cao công công cầm xuống đưa cho Thất công chúa.Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn vào thao tác của thất công chúa trên chiếc smart phone, bọn họ không tin một chiếc hạ phẩm pháp khí lại có công năng kỳ diệu như vậy, nhưng bọn họ cũng muốn biết thất công chúa làm sao chứng minh.Tại thời điểm này bầu không khí vắng lặng, một một âm thanh ngọt ngào phát ra từ trên chiếc smart phone.“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an mẫu phi, xin chào các vị hoàng huynh hoàng tỷ.”Sau khi nghe được âm thanh của Bát công chúa từ chiếc smart phone, mọi người đều giật mình không tin vào tai mình.Hoàng thượng, hoàng hậu và các quý phi đều đứng lên khỏi khai vàng vẻ mặt ngạc nhiên, hoàng thượng nhìn chằm chằm vào chiếc smart phone nói:“Đây đúng là giọng nói của tiểu Bát!”Thất công chúa cười nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, các mẫu phi, đây chính là công năng gọi điện của chiếc smart phone.”Thất công chúa nhấn vào một nút trên màn hình, bỗng nhiên chiếc smart phone phát ra âm thanh to hơn rõ ràng hơn.Mọi người nhìn vào chiếc smart phone và cố gắng tưởng tượng hình ảnh của Bát công chúa.“Phụ hoàng! Mẫu hậu! Các mẫu phi! Các hoàng huynh hoàng tỷ! Mọi người có nghe thấy nhi thần nói không? Nhi thần đang ở Trấn Long Thành a!” Bát công chúa nói với giọng hưng phấn.Mọi người trong đại điện đều không thể tin vào tai mình.Họ không hiểu làm sao chiếc smart phone lại có thể truyền tải được âm thanh trực tiếp qua khoảng cách xa xôi như vậy, bọn họ cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ.“Tiểu Bát! Thật sự là con sao?” Ngay cả một người dù trời có sập khuôn mặt cũng không thay đổi như hoàng thượng mà không nhịn được sự phấn khích.Bát công chúa nghe được giọng nói của phụ hoàng từ đầu bên kia của chiếc smart phone, cô nhanh chóng nói: “Vâng Phụ hoàng! Chiều hôm qua nhi thần đã ngồi linh chu đi đến Trấn Long Thành, để hôm nay tạo cho mọi người một sự bất ngờ.”Hoàng thượng nghe thấy giọng nói ngọt ngào nhí nhảnh đáng yêu của bát công chúa thì cười to, không còn một chút phong phạm nào của một đế vương cả.“Tốt! Tốt! Tốt, có chiếc pháp bảo kỳ diệu như thế này, Càn Nguyên ta lo gì không hưng thịnh trường tồn, ha ha ha. . .” Tiếng cười của Diệp Vũ vang lên như một tiếng sấm rền vang trời đất, ánh mắt của hắn sáng ngời như hai ngôi sao lấp lánh.Tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều không kìm nén được cảm xúc, vui mừng có, hưng phấn cũng có, khóc cũng có, đúng với câu vui quá đến phát khóc.Không thể trách được mọi người có những cảm xúc như vậy a, dù sao điều này đối với bọn họ thật sự quá thần kỳ rồi.Trong khi tất cả mọi người đều đang phấn khích về công năng thần kỳ của smart phone, thì nhân vật chính Diệp Hàn lại đứng thẳng người hai tay chắp sau lưng, gương mặt của hắn bình tĩnh như nước trong bể, khóe miệng lại cong lên một nụ cười trang bức.