Chương : 12
Nhưng may cho hắn khi hắn vừa bước chân vào bên trong được ba bước thì Thiên Thư liền cảnh báo. Quân Huyền được Thiên Thư cảnh báo liền biết mình vừa tiến vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, hắn bây giờ quay ra còn kịp.
Nhưng kịp đâu còn nữa khi xà yêu kia đuổi theo gần như sát mông hắn rồi. Quay lại cũng chết và đi tiếp cũng chết giữa ranh giới như vậy Quân Huyền hắn chọn đi tiếp. Vì sao? Vì hắn đặt ra một trường hợp, cự thú gặp cự thú hai bên giao tranh hắn còn có cơ hội sống sót cao.
Bây giờ, hắn mà quay lại thì chết chắc chứ nói gì đến cơ hội sống. Thế là, Quân Huyền liều mình tiếp tục chạy nhưng khi hắn thử nghé mắt ra đằng sau thì cự xà cũng đã đuổi đến cực gần.
Cự xà bây giờ có lẽ chỉ cách hắn tầm 1m nữa thôi, thân cự xà bắt đầu co lại như muốn một phóng đến thẳng chỗ hắn. Quân Huyền nhìn thấy như thế liền rợn người, hắn còn chưa thuần cách sử dụng hồn lực vậy mà khi nhìn thấy cự xà như thế đã truyền hồn lực cỏn con xuống chân mà tăng tốc độ.
Cự xà vốn định một lần phóng thẳng đến con mồi nhưng chợt thấy con mồi tăng tốc thì nó lại liền dừng ý định phóng đến mà tiếp tục đuổi theo.
Quân Huyền hắn chạy được thêm một lúc thì liền hiểu, khoảng cách tu vi của hắn mà cự xà vốn là quá lớn. Thật sự, hắn gần như muốn tuyệt vọng rồi. Nhưng trong hắn vẫn còn thứ gì đó, muốn hắn sống sót và thứ đó làm Quân Huyền muốn sống sót theo. Chả có lẽ là Linh Vân sao?
Đang cố chạy thì Quân Huyền liền dùng chân phanh tốc độ của mình lại. Cự xà thấy vậy con mồi dừng lại liền dừng theo vì sợ phóng đến lúc con mồi phản công thì cự xà sẽ gặp bất lợi cực kỳ lớn. Nhưng Quân Huyền, hắn dừng lại không phải để phản công vì phản công hắn cũng không có cơ hội mong manh nào để chiến thắng. Quân Huyền hắn dừng lại là vì trước mặt hắn đang là vực thảm sâu không thấy đáy.
Quân Huyền hắn còn tưởng mình chạy vào bên trong sẽ là một dừng sâu vô tận, nào ngờ hắn còn lạc đường lúc quan trọng nhất khiến hắn chạy thẳng ra rìa sơn lâm. Cũng vì lẽ đó mà hắn đang gặp vực thảm sâu hút này.
Quân Huyền hắn thử nghé xuống xem thì bên dưới những tiếng gió thi nhau rít mạnh, sương mù bao phủ toàn phần bên dưới. Chỉ mới hiện lên như thế thôi nhưng đã làm Quân Huyền run sợ rồi, ngã xuống đấy thì cơ hội sống sót chẳng có chút cao nào, có khi bằng không. Mà Quân Huyền bây giờ quay lại cơ hội sống cũng cực kỳ thấp. Cự xà kia như tử thần đang muốn lấy mạng hắn rồi.
Cự xà đối diện Quân Huyền thấy con mồi không nhưng không phản công mà cứ như thằng ngáo vậy. Lúc thì nhìn cự xà, lúc thì nhìn xuống vực thẳm, rồi nuốt nước bọt ‘ực’ cái, hành động liên tục diễn ra. Chưa kẻ, con mồi kia thi thoảng lại chụm tay cầu cầu thứ gì đó.
Thấy con mồi hoàn toàn không có ý định phản công, cự xà liền bò dần tới Quân Huyền. Quân Huyền hắn vừa thấy cự xà như vậy liền có chút run cầm cậm hơn nữa. Tỉ lệ sống của hắn gần như bằng không thật rồi. Quân Huyền hắn ngẩng mặt mà than:
- Lão thiên đây là đang muốn đùa ta sao? Cho ta có cơ hội xuyên không thì phải cho ta có cơ hội sống chứ…. Nay lại muốn hại ta chết lần này đến lần khác.
- Ta… Trần Quân Huyền không phục! – Quân Huyền hắn ngẩng mặt lên nói như anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
Quân Huyền hắn vừa dứt lời thì liền quay xuống nhìn về cự xà với ánh mắt cực kỳ giận dữ, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Ánh mắt của sự phẫn nộ, dám đuổi hắn chạy bán mạng như thế. Hắn muốn chống lại nó, có sự áp bức ắt có đấu tranh.
Quân Huyền hắn nộ khí xung thiên rồi, tay hắn dần tụ hồn lực làm cự xà kia có chút ngạc nhiên. Cự xà có chút hơi khựng lại không tiến tới nữa. Quân Huyền được lợi thế liền sử dụng hồn lực lên cả chân nữa. Hắn nhìn cự xà với ánh mắt sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng liều mạng.
Cự xà cũng liền chuẩn bị chiến đấu, nọc độc của cự xà hiện rõ ra. Toàn thân cự xà bỗng rực cháy như đang muốn chiến đấu hết sức, phát huy hết tốc lực. Quân Huyền hắn thấy vậy liền hai tay tụ hồn lực khủng khiếp, chân hồn lực cũng mạnh mẽ không hề thua kém,… tất cả đều ở trạng thái chuẩn bị một trận chiến đấu cực kỳ căng go, khốc liệt sắp sửa xảy ra.
Thì bất chợt, Quân Huyền hắn mỉm cười nhìn cự xà với ánh mắt khinh thường, ánh mắt như muốn nói lên ‘ kèo này ta thắng chắc rồi ’. Quân Huyền hắn bỗng chốc tụ hồn lực cực mạnh mẽ ở chân, chẳng lẽ hắn muốn nhất kích tất sát? Một sút chết cự xà sao?
Cự xà thấy giao động hồn lực phát ra không nhỏ liền chuẩn bị tư thế thủ sẵn sàng đỡ đòn rồi phản công.
Tưởng trừng như Quân Huyền sẽ lao đến đánh vào cự xà nhưng hoàn toàn không phải thế, hắn tụ hồn lực ở chân để dễ dàng trốn chạy. Đó là Quân Huyền dùng hồn lực ở chân dẫm mạnh, tạo một lực cực mạnh bùng phát trên mặt đất khiến mặt đất có chút nứt ra ngay lập tức. Quân Huyền hắn lợi dụng lực đạo lực cực mạnh đó tạo thế để hắn nhảy ra đẳng sau và chấp nhận rơi xuống vực sâu không đáy.
Cự xà giật mình ngay khi thấy con mồi vốn đang tưởng con mồi phản công yếu đuối ai ngờ chính cự xà lại bị lừa, con mồi cứ như vậy mà mất trước mặt. Cự xà liền phòng nhanh tới tính cắn thử, dù cắn được một chút thôi cũng được vì chỉ cần một chút là con mồi có thể chết vì nọc độc của nó, nhưng đã muộn. Ngay khi cự xà vừa phóng tới thì thân ảnh Quân Huyền cũng rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Khi Quân Huyền hắn nhảy hắn chỉ có suy nghĩ:
- Ta đâu ngu mà đi đấu với nó, nhảy xuống biết đâu có sông còn có cơ hội sống, chứ đấu với nó…nó cắn một cái là đứt. – Quân Huyền có chút muốn mỉm cười vì quyết định thông minh của mình nhưng hắn chợt nhớ ra một điều làm hắn hối tiếc đến cả khi vừa nhảy xuống. Điều đó là hắn có thể rơi xuống sông, nhưng hắn không hề biết bơi. Mà kể cả hắn biết bơi thì rơi từ độ cao như vậy hắn sống sông hắn không chết cũng thực vật.
Quân Huyền hắn rơi tự do xuống vực sâu mà không có một phi hành võ kỹ nào cả. Hắn dù rơi nhưng trong vô vọng như vậy, nhưng trong hắn vẫn có le lói vài tia hy vọng. Tay hắn vẫn cố quơ qua quơ lại như muốn nắm được thứ gì đó, một cành cây chẳng hạn…như thế là đủ cứu sống mạng quèn của hắn rồi, nhưng hoàn toàn không có một thứ gì cả.
- Ta phải chết thật rồi sao?– Quân Huyền hắn sau một hồi dơ tay nắm thử không được liền vô vọng hỏi.
Vừa dứt lời, tự dưng hắn rơi ‘uỵch’ một cái. Quân Huyền hắn dù đau điếng người vì cú rơi nhưng vẫn mỉm cười. Thật khác lạ làm sao?
Nhưng ai không ở hoàn cảnh này thấy hắn rơi xuống mà vẫn mỉm cười thì sẽ nói hắn khác lạ, điên rồ.
Nhưng ngoài hắn thì không ai biết lí do vì sao hắn lại mỉm cười?
Đau thì đau thật, đau đến mức hắn muốn khóc thành tiếng, rơi từ trên cao như thế mà xuống một mặt đất, không gãy xương thì cũng chết vì đau nhưng hắn không khóc mà lại mỉm cười. Nụ cười có phần hạnh phúc vì hắn còn sống.
Từ trên đỉnh kia cao như vậy mà hắn rơi xuống vậy mà hắn lại không chết. Quả thật là do kỳ tích xuất hiện giúp hắn.
Dù kỳ tích cứu hắn nhưng xương sống do va đập mạnh có chút hơi rạn nứt ra rồi nên đến ngồi dậy bây giờ với hắn cũng là một thứ thách cực gian nan.
Quân Huyền sau tầm một khoảng thời gian nằm để đỡ vài phần đau thì hắn mới cố ngồi dậy quan sát xung quanh.
- Đau chết lão tử rồi! – Quân Huyền hắn vừa thử ngồi dậy thì liền kêu toáng lên.
Lần đầu tiên hắn ngồi dậy không được, hắn liền tiếp tục thử lại lần thứ hai. Nhưng lần thứ hai vẫn bị một cơn đau ập đến như vậy liền khiến hắn phải nằm ngay xuống.
- Cái đau này là muốn ép ta nằm chờ chết sao? – Quân Huyền hắn tự hỏi sau hai lần đau đến mức không thể ngồi dậy được,
Quân Huyền hắn đương nhiên không muốn nằm im thế mà chờ chết được, huống chi hắn còn chưa rõ nơi hắn rơi xuống như nào. Hắn chỉ mới quan sát được một phần nhỏ, nhỡ nguy hiểm ập đến thì hắn phải chịu chết sao?
Nên hắn phải cố ngồi dậy để quan sát toàn bộ, ít nhất hắn cũng phải quan sát được toàn bộ nơi mình chôn thân chứ!
- Chỉ là một con đau nhỏ nhoi cũng dám cản ta sao? – Quân Huyền tự hỏi để lấy thêm động lực cho chính mình.
Động lực này để hắn thử sử dụng hồn lực con cỏn của mình cố chữa lành vết thương. Quả thật là có hiệu quả, một khắc sau có dấu hiệu lành lại nhưng không phải hoàn toàn. Dù chỉ được một chút nhưng con đau của Quân Huyền giảm xuống cũng có phần đáng kể.
Không chần chừ nữa, lợi dụng ngay lúc vừa bớt đau Quân Huyền lập tức ngồi dậy quan sát thử.
Vừa ngồi dậy, Quân Huyền nơi hắn rơi xuống không phải nơi của bầy thú nguy hiểm chờ sẵn mà là một tổ chim khổng lồ. Toàn bộ tổ được tạo bằng những chất liệu vững chắc nhưng có phần mềm mại. Quân Huyền hắn nhận ra có vài sợi rơm và có cả trứng loài nào đó, cộng thêm tổ này đang lơ lửng trên cây nên đoán là tổ chim.
- Thì ra là tổ loài chim nào đó nên mới có chút êm như này, chứ nếu là mặt đất thật thì có lẽ lưng ta cũng gãy rồi chứ không phải chỉ rạn nứt xương nữa. – Quân Huyền hắn tự ngẫm.
Đang suy nghĩ Quân Huyền hắn lại có chút xanh mặt lại khi nhớ ra mình bỏ qua một điều là quả trứng ở tổ chim này cũng to quá mức cho phép rồi. Quả trứng này còn to hơn nhiều lần so với trứng chim kiwi kiếp trước hắn từng xem trên mạng.
Nhưng kịp đâu còn nữa khi xà yêu kia đuổi theo gần như sát mông hắn rồi. Quay lại cũng chết và đi tiếp cũng chết giữa ranh giới như vậy Quân Huyền hắn chọn đi tiếp. Vì sao? Vì hắn đặt ra một trường hợp, cự thú gặp cự thú hai bên giao tranh hắn còn có cơ hội sống sót cao.
Bây giờ, hắn mà quay lại thì chết chắc chứ nói gì đến cơ hội sống. Thế là, Quân Huyền liều mình tiếp tục chạy nhưng khi hắn thử nghé mắt ra đằng sau thì cự xà cũng đã đuổi đến cực gần.
Cự xà bây giờ có lẽ chỉ cách hắn tầm 1m nữa thôi, thân cự xà bắt đầu co lại như muốn một phóng đến thẳng chỗ hắn. Quân Huyền nhìn thấy như thế liền rợn người, hắn còn chưa thuần cách sử dụng hồn lực vậy mà khi nhìn thấy cự xà như thế đã truyền hồn lực cỏn con xuống chân mà tăng tốc độ.
Cự xà vốn định một lần phóng thẳng đến con mồi nhưng chợt thấy con mồi tăng tốc thì nó lại liền dừng ý định phóng đến mà tiếp tục đuổi theo.
Quân Huyền hắn chạy được thêm một lúc thì liền hiểu, khoảng cách tu vi của hắn mà cự xà vốn là quá lớn. Thật sự, hắn gần như muốn tuyệt vọng rồi. Nhưng trong hắn vẫn còn thứ gì đó, muốn hắn sống sót và thứ đó làm Quân Huyền muốn sống sót theo. Chả có lẽ là Linh Vân sao?
Đang cố chạy thì Quân Huyền liền dùng chân phanh tốc độ của mình lại. Cự xà thấy vậy con mồi dừng lại liền dừng theo vì sợ phóng đến lúc con mồi phản công thì cự xà sẽ gặp bất lợi cực kỳ lớn. Nhưng Quân Huyền, hắn dừng lại không phải để phản công vì phản công hắn cũng không có cơ hội mong manh nào để chiến thắng. Quân Huyền hắn dừng lại là vì trước mặt hắn đang là vực thảm sâu không thấy đáy.
Quân Huyền hắn còn tưởng mình chạy vào bên trong sẽ là một dừng sâu vô tận, nào ngờ hắn còn lạc đường lúc quan trọng nhất khiến hắn chạy thẳng ra rìa sơn lâm. Cũng vì lẽ đó mà hắn đang gặp vực thảm sâu hút này.
Quân Huyền hắn thử nghé xuống xem thì bên dưới những tiếng gió thi nhau rít mạnh, sương mù bao phủ toàn phần bên dưới. Chỉ mới hiện lên như thế thôi nhưng đã làm Quân Huyền run sợ rồi, ngã xuống đấy thì cơ hội sống sót chẳng có chút cao nào, có khi bằng không. Mà Quân Huyền bây giờ quay lại cơ hội sống cũng cực kỳ thấp. Cự xà kia như tử thần đang muốn lấy mạng hắn rồi.
Cự xà đối diện Quân Huyền thấy con mồi không nhưng không phản công mà cứ như thằng ngáo vậy. Lúc thì nhìn cự xà, lúc thì nhìn xuống vực thẳm, rồi nuốt nước bọt ‘ực’ cái, hành động liên tục diễn ra. Chưa kẻ, con mồi kia thi thoảng lại chụm tay cầu cầu thứ gì đó.
Thấy con mồi hoàn toàn không có ý định phản công, cự xà liền bò dần tới Quân Huyền. Quân Huyền hắn vừa thấy cự xà như vậy liền có chút run cầm cậm hơn nữa. Tỉ lệ sống của hắn gần như bằng không thật rồi. Quân Huyền hắn ngẩng mặt mà than:
- Lão thiên đây là đang muốn đùa ta sao? Cho ta có cơ hội xuyên không thì phải cho ta có cơ hội sống chứ…. Nay lại muốn hại ta chết lần này đến lần khác.
- Ta… Trần Quân Huyền không phục! – Quân Huyền hắn ngẩng mặt lên nói như anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
Quân Huyền hắn vừa dứt lời thì liền quay xuống nhìn về cự xà với ánh mắt cực kỳ giận dữ, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Ánh mắt của sự phẫn nộ, dám đuổi hắn chạy bán mạng như thế. Hắn muốn chống lại nó, có sự áp bức ắt có đấu tranh.
Quân Huyền hắn nộ khí xung thiên rồi, tay hắn dần tụ hồn lực làm cự xà kia có chút ngạc nhiên. Cự xà có chút hơi khựng lại không tiến tới nữa. Quân Huyền được lợi thế liền sử dụng hồn lực lên cả chân nữa. Hắn nhìn cự xà với ánh mắt sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng liều mạng.
Cự xà cũng liền chuẩn bị chiến đấu, nọc độc của cự xà hiện rõ ra. Toàn thân cự xà bỗng rực cháy như đang muốn chiến đấu hết sức, phát huy hết tốc lực. Quân Huyền hắn thấy vậy liền hai tay tụ hồn lực khủng khiếp, chân hồn lực cũng mạnh mẽ không hề thua kém,… tất cả đều ở trạng thái chuẩn bị một trận chiến đấu cực kỳ căng go, khốc liệt sắp sửa xảy ra.
Thì bất chợt, Quân Huyền hắn mỉm cười nhìn cự xà với ánh mắt khinh thường, ánh mắt như muốn nói lên ‘ kèo này ta thắng chắc rồi ’. Quân Huyền hắn bỗng chốc tụ hồn lực cực mạnh mẽ ở chân, chẳng lẽ hắn muốn nhất kích tất sát? Một sút chết cự xà sao?
Cự xà thấy giao động hồn lực phát ra không nhỏ liền chuẩn bị tư thế thủ sẵn sàng đỡ đòn rồi phản công.
Tưởng trừng như Quân Huyền sẽ lao đến đánh vào cự xà nhưng hoàn toàn không phải thế, hắn tụ hồn lực ở chân để dễ dàng trốn chạy. Đó là Quân Huyền dùng hồn lực ở chân dẫm mạnh, tạo một lực cực mạnh bùng phát trên mặt đất khiến mặt đất có chút nứt ra ngay lập tức. Quân Huyền hắn lợi dụng lực đạo lực cực mạnh đó tạo thế để hắn nhảy ra đẳng sau và chấp nhận rơi xuống vực sâu không đáy.
Cự xà giật mình ngay khi thấy con mồi vốn đang tưởng con mồi phản công yếu đuối ai ngờ chính cự xà lại bị lừa, con mồi cứ như vậy mà mất trước mặt. Cự xà liền phòng nhanh tới tính cắn thử, dù cắn được một chút thôi cũng được vì chỉ cần một chút là con mồi có thể chết vì nọc độc của nó, nhưng đã muộn. Ngay khi cự xà vừa phóng tới thì thân ảnh Quân Huyền cũng rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Khi Quân Huyền hắn nhảy hắn chỉ có suy nghĩ:
- Ta đâu ngu mà đi đấu với nó, nhảy xuống biết đâu có sông còn có cơ hội sống, chứ đấu với nó…nó cắn một cái là đứt. – Quân Huyền có chút muốn mỉm cười vì quyết định thông minh của mình nhưng hắn chợt nhớ ra một điều làm hắn hối tiếc đến cả khi vừa nhảy xuống. Điều đó là hắn có thể rơi xuống sông, nhưng hắn không hề biết bơi. Mà kể cả hắn biết bơi thì rơi từ độ cao như vậy hắn sống sông hắn không chết cũng thực vật.
Quân Huyền hắn rơi tự do xuống vực sâu mà không có một phi hành võ kỹ nào cả. Hắn dù rơi nhưng trong vô vọng như vậy, nhưng trong hắn vẫn có le lói vài tia hy vọng. Tay hắn vẫn cố quơ qua quơ lại như muốn nắm được thứ gì đó, một cành cây chẳng hạn…như thế là đủ cứu sống mạng quèn của hắn rồi, nhưng hoàn toàn không có một thứ gì cả.
- Ta phải chết thật rồi sao?– Quân Huyền hắn sau một hồi dơ tay nắm thử không được liền vô vọng hỏi.
Vừa dứt lời, tự dưng hắn rơi ‘uỵch’ một cái. Quân Huyền hắn dù đau điếng người vì cú rơi nhưng vẫn mỉm cười. Thật khác lạ làm sao?
Nhưng ai không ở hoàn cảnh này thấy hắn rơi xuống mà vẫn mỉm cười thì sẽ nói hắn khác lạ, điên rồ.
Nhưng ngoài hắn thì không ai biết lí do vì sao hắn lại mỉm cười?
Đau thì đau thật, đau đến mức hắn muốn khóc thành tiếng, rơi từ trên cao như thế mà xuống một mặt đất, không gãy xương thì cũng chết vì đau nhưng hắn không khóc mà lại mỉm cười. Nụ cười có phần hạnh phúc vì hắn còn sống.
Từ trên đỉnh kia cao như vậy mà hắn rơi xuống vậy mà hắn lại không chết. Quả thật là do kỳ tích xuất hiện giúp hắn.
Dù kỳ tích cứu hắn nhưng xương sống do va đập mạnh có chút hơi rạn nứt ra rồi nên đến ngồi dậy bây giờ với hắn cũng là một thứ thách cực gian nan.
Quân Huyền sau tầm một khoảng thời gian nằm để đỡ vài phần đau thì hắn mới cố ngồi dậy quan sát xung quanh.
- Đau chết lão tử rồi! – Quân Huyền hắn vừa thử ngồi dậy thì liền kêu toáng lên.
Lần đầu tiên hắn ngồi dậy không được, hắn liền tiếp tục thử lại lần thứ hai. Nhưng lần thứ hai vẫn bị một cơn đau ập đến như vậy liền khiến hắn phải nằm ngay xuống.
- Cái đau này là muốn ép ta nằm chờ chết sao? – Quân Huyền hắn tự hỏi sau hai lần đau đến mức không thể ngồi dậy được,
Quân Huyền hắn đương nhiên không muốn nằm im thế mà chờ chết được, huống chi hắn còn chưa rõ nơi hắn rơi xuống như nào. Hắn chỉ mới quan sát được một phần nhỏ, nhỡ nguy hiểm ập đến thì hắn phải chịu chết sao?
Nên hắn phải cố ngồi dậy để quan sát toàn bộ, ít nhất hắn cũng phải quan sát được toàn bộ nơi mình chôn thân chứ!
- Chỉ là một con đau nhỏ nhoi cũng dám cản ta sao? – Quân Huyền tự hỏi để lấy thêm động lực cho chính mình.
Động lực này để hắn thử sử dụng hồn lực con cỏn của mình cố chữa lành vết thương. Quả thật là có hiệu quả, một khắc sau có dấu hiệu lành lại nhưng không phải hoàn toàn. Dù chỉ được một chút nhưng con đau của Quân Huyền giảm xuống cũng có phần đáng kể.
Không chần chừ nữa, lợi dụng ngay lúc vừa bớt đau Quân Huyền lập tức ngồi dậy quan sát thử.
Vừa ngồi dậy, Quân Huyền nơi hắn rơi xuống không phải nơi của bầy thú nguy hiểm chờ sẵn mà là một tổ chim khổng lồ. Toàn bộ tổ được tạo bằng những chất liệu vững chắc nhưng có phần mềm mại. Quân Huyền hắn nhận ra có vài sợi rơm và có cả trứng loài nào đó, cộng thêm tổ này đang lơ lửng trên cây nên đoán là tổ chim.
- Thì ra là tổ loài chim nào đó nên mới có chút êm như này, chứ nếu là mặt đất thật thì có lẽ lưng ta cũng gãy rồi chứ không phải chỉ rạn nứt xương nữa. – Quân Huyền hắn tự ngẫm.
Đang suy nghĩ Quân Huyền hắn lại có chút xanh mặt lại khi nhớ ra mình bỏ qua một điều là quả trứng ở tổ chim này cũng to quá mức cho phép rồi. Quả trứng này còn to hơn nhiều lần so với trứng chim kiwi kiếp trước hắn từng xem trên mạng.