Chương : 15
Là một người người có đam mê đọc sách và quan sát vạn vật từ nhỏ như ta thì tập tính ta phát hiện này cũng sẽ rất ít người biết, nên phượng hoàng đại ca không phải ngại. Vì những người tu luyện đến mức độ như phượng hoàng đại ca sẽ không hay quan sát những sự vật bé nhỏ như ta. – Quân Huyền nói còn suýt bị cắn vào lưỡi vì độ nói dối cực độ của mình.
Hắn đam mê đọc sách sao? Có đam mê đọc hen với truyện sẽ thì có.
Hắn ham học sao? Hắn học còn không học cấp ba thì lấy cái gì gọi là ham học?
Nhưng bên đối diện, phượng hoàng thấy Quân Huyền hiểu được tâm lý đang ngại vì sự hơi nói quá về hiểu biết của mình thì liền có chút ưng mắt hắn hơn.
- Tập tính ta phát hiện và muốn nói ở đây là có thể hiện rõ ở loài chim và phượng hoàng cũng thuộc loài chim. Tập tính này là khi loài chim nở ra con vật nó nhìn thấy đầu tiên nó sẽ coi như là người thân hay thậm chí là mẹ nó luôn. – Quân Huyền tiếp tục giảng giải. Quả thật có phần đúng là như thế nhưng sai ở chỗ tập tính này không phải do hắn phát hiện.
Hắn có chút ba hoa hơi quá nhưng không sao ở thế giới này không có cỗ máy xuyên không về trái đất để chứng minh hắn nói sai đâu.
- Thật sao? – Phượng hoàng kia hỏi lại với ánh mắt có chút ngạc nhiên, xen lẫn phần khó hiểu.
- Đương nhiên là thật, ta sao dám đùa phượng hoàng đại ca chứ! Nếu không tin thì tiểu phượng này là minh chứng rõ nhất. Dù phượng hoàng đại ca là cha, mẹ ruột đẻ ra nó nhưng nó nhìn thấy ta đầu tiên…ta chiếm ưu thế. – Quân Huyền nói đến đây liền cười tươi tự tin.
- Tốt! Tốt! Đúng là điều này ta chưa từng nghe qua. Không ngờ, ở thế giới loài người lại có những phát hiện thú vị như vậy. Và tiểu tử ngươi thú vị đấy. – Phượng hoàng lửa đến lúc này mới nói nhẹ giọng hắn lại.
Quân Huyền khi thấy Phượng hoàng như thế liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
- Chính vì điều ta vừa nói nên phượng hoàng đại ca đã tin là ta không có ý định bắt tiểu phượng chưa? – Quân Huyền hắn hỏi lại phượng hoàng lửa này để xem có thật sự hắn sẽ được toàn mạng không.
- Cái ngươi nói cũng có chút đúng nhưng tại sao ngươi lại ở đây đúng lúc tiểu phượng nở? Chẳng nhẽ…ngươi dựa vào cái gọi là tập tính kia rồi nói ba hoa vài câu với ta là đòi mang tiểu phượng đi với lí do chính đáng? – Phượng hoàng lửa hỏi lại với ánh mắt nghi ngờ.
Quân Huyền thấy phượng hoàng như thế cũng có chút hơi run sợ, hắn không ngờ được một lí do hoàn mỹ như thế vẫn có lỗ hổng. Nếu hắn không lấp được lỗ hổng ấy thì lí do kia có hợp lí đến mức vô cùng hắn vẫn sẽ chết.
Bỗng dưng, Quân Huyền hắn lại mỉm cười ra mặt và đáp lại:
- Phượng hoàng đại ca sao lại có thể nghĩ ta thế chứ? Ở cái nơi gần đáy vực thâm sâu này ta sao có thể biết mà đến cướp con của Phượng hoàng đại ca đây? – Quân Huyền chưa dứt lời nhưng phượng hoàng định chen lời cãi thì Quân Huyền hắn tiếp tục biện hộ:
- Phượng hoàng đại ca là muốn nói ta có thể nhờ người khác chỉ điểm đúng không? – Quân Huyền nói đến đây liền thấy Phượng hoàng gật đầu.
- Nếu ta có người chỉ điểm tận tình như vậy thì đã rời đi ngay khi phượng hoàng đại ca chưa quay lại rồi … Hoặc có thể người chỉ điểm đã mang nó đi chứ không bao giờ chỉ điểm một tên tu vi không có như ta.
Nếu là bình thường, Quân Huyền hắn tự nhận là mình là phế nhân không có tu vi thì hắn sẽ chả bao giờ nói ra đâu, hay nói ra cũng chỉ là một phép thử kèm với gương mặt buồn. Nhưng lần này hắn nói lại với gương mặt tu tin và còn có cả nụ cười đi cùng nữa.
Phượng hoàng nghe hắn nói mình không có tu vi liền thử nhìn và cảm nhận.
- Hắn quả thật chỉ có một ít hồn lực trong người, chắc là thiên sinh hồn lực chứ tu vi tu luyện chưa hề có… - Phượng hoàng sau khi quét một lượt người hắn liền suy nghĩ.
- Như phượng hoàng đại ca đã thấy rồi đó, ta quả thực không có tu vi mà. – Quân Huyền vừa dứt lời liền làm Phượng hoàng ngạc nhiên tột độ.
- Hắn sao biết được mình vừa kiểm tra tu vi của hắn? – Phượng hoàng ngạc nhiên vì không hiểu sao Quân Huyền đoán được điều phượng hoàng vừa làm.
Còn Quân Huyền hắn thật ra dựa vào hai thứ mà dám đoán như vậy. Một đó là khả năng đoán bừa, hai là hắn dựa theo kiến thức truyện hắn thu thập được. Kiến thức đó chỉ ra cho hắn một khả năng là khi hắn nói mình là không có tu vi thì đối phương kia đương nhiên sẽ không tin vào kiểm tra thử.
- Ta rơi xuống đây vì một nguyên do khác, mà phượng hoàng đại ca tự dưng nhắc đến làm ta có chút đau lòng. – Quân Huyền vừa nói vừa đưa tay lên che mắt như hắn bị nhắc lại kỷ niệm đau buồn đến mức sắp phát khóc vậy.
Phượng hoàng thấy vậy thì có chút lưỡng lự, có chút khựng người lại vì sợ chính mình đã thật sự nhắc đến nỗi đau của hắn.
- Vậy rốt cuộc gì sao ngươi lại rơi xuống đây? – Phượng hoàng liền tò mò liền hỏi hắn.
- Phượng hoàng đại ca đã hỏi vậy thì dù có đau lòng khi nhắc lại nhắc ta vẫn phải nhắc. – Quân Huyền hắn có chút trầm tư rồi nói những lời mang theo thanh điệu hơi buồn.
Phượng hoàng dù thấy hắn có chút buồn nhưng quả thật chính phượng hoàng cũng tò mò lí do hắn sắp đưa. Không thể nào mà một con người không có tu vi lại tìm được đến nơi thâm sâu đáy cốc như này được.
- Ta rơi xuống đây là do khi ta đang đi thử vào nơi thâm sâu của sơn lâm này khám phá vạn vật, cuộc sống của chúng ra sao…thì đột nhiên xuất hiện một cự huyết xà bất chợt tấn công ta. – Quân Huyền hắn đang kể lí do mình rơi xuống đây nhưng lí do có phần đúng và có phần sai.
- Cự huyết xà tấn công mà ngươi vẫn có thể còn sống sao? – Phượng hoàng có chút ngạc nhiên hỏi lại hắn.
Cự huyết xà hắn đang nói đến nếu không nhầm là Hỏa Vương Xà Thiên. Có lẽ tên gọi cự huyết xà là hắn tự đặt theo những gì mình nhìn thấy. Cự huyết xà hắn nói đến là một loài cực độc, nó là vương của các loài hỏa xà. Toàn thân cự xà này bao phủ màu đỏ như huyết, đôi răng nanh nó có thể bắt toàn bộ các con mồi nó nhắm đến nhưng sao nó lại có thể để một tên không có tu vi thoát được?
Hơn nữa tốc độ của hỏa xà này cực nhanh, đến cả phượng hoàng ta từng tranh con mồi với nó nhưng không thành. Nếu hắn có thể thoát được thì tốc độ của hắn chẳng nhẽ còn nhanh hơn sao? Nhưng hắn không có tu vi thì lấy đâu ra tốc độ nhanh như vậy được?
Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu hỏa phượng khiến hỏa phượng liền hỏi ngay khi Quân Huyền chưa kể xong.
Quân Huyền nghe thấy câu hỏi của hỏa phượng thì liền đáp:
- Ta đương nhiên là còn sống mới đứng đây nói chuyện với phượng hoàng đại ca được chứ.
- Sao có thể? Sao một người tu vi không có như ngươi lại thoát được nó? – Phượng hoàng hỏi lại với ánh mắt ngạc nhiên.
Phượng hoàng hỏi thế vì chính hỏa phượng biết tốc độ của Hỏa Vương Xà Thiên cực nhanh. Không nói quá nhưng Hỏa Vương Xà Thiên có thể xếp vào top 5 loài thú có tốc độ nhanh nhất sơn lâm. Còn chính hỏa phượng có tốc độ nhanh thật nhưng nếu xếp thì hỏa phượng chỉ có thể tranh cửa top 10 thôi.
- Ta có thể thoát nó là vì lúc đó ta đang đứng ở mép vực, và nó tấn công bất ngờ quá làm ta trượt chân rồi rơi xuống đây luôn. – Quân Huyền hắn không thể kể rằng mình dùng hồn lực để nhảy xuống được như thế sẽ làm mất vẻ thư sinh không tu luyện của hắn. Nên hắn lấy lí do này để đáp lại hỏa phượng.
- Hắn đang đùa ta sao? Trượt chân cũng thoát được sự tấn công của một loài nguy hiểm cực độ? Lí do có chút phi lí nhưng không phải không hợp lí. – Phượng hoàng khi nghe xong Quân Huyền đáp liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
- Vậy sau khi ngươi trượt chân thì ngươi liền rơi xuống đây? – Phượng hoàng tiếp tục hỏi.
- Quả thật là vậy, và ngay khi ta rơi xuống cũng là lúc phượng hoàng nở. – Quân Huyền hắn gật đầu đáp.
Bỗng nhưng lần này nghe Quân Huyền đáp lại như thế thì phượng hoàng mới có chút băn khoan, hơi lo lắng điều gì đó.
- Đúng lúc tiểu phượng này nở? Không trùng hợp thế chứ?
Hắn đam mê đọc sách sao? Có đam mê đọc hen với truyện sẽ thì có.
Hắn ham học sao? Hắn học còn không học cấp ba thì lấy cái gì gọi là ham học?
Nhưng bên đối diện, phượng hoàng thấy Quân Huyền hiểu được tâm lý đang ngại vì sự hơi nói quá về hiểu biết của mình thì liền có chút ưng mắt hắn hơn.
- Tập tính ta phát hiện và muốn nói ở đây là có thể hiện rõ ở loài chim và phượng hoàng cũng thuộc loài chim. Tập tính này là khi loài chim nở ra con vật nó nhìn thấy đầu tiên nó sẽ coi như là người thân hay thậm chí là mẹ nó luôn. – Quân Huyền tiếp tục giảng giải. Quả thật có phần đúng là như thế nhưng sai ở chỗ tập tính này không phải do hắn phát hiện.
Hắn có chút ba hoa hơi quá nhưng không sao ở thế giới này không có cỗ máy xuyên không về trái đất để chứng minh hắn nói sai đâu.
- Thật sao? – Phượng hoàng kia hỏi lại với ánh mắt có chút ngạc nhiên, xen lẫn phần khó hiểu.
- Đương nhiên là thật, ta sao dám đùa phượng hoàng đại ca chứ! Nếu không tin thì tiểu phượng này là minh chứng rõ nhất. Dù phượng hoàng đại ca là cha, mẹ ruột đẻ ra nó nhưng nó nhìn thấy ta đầu tiên…ta chiếm ưu thế. – Quân Huyền nói đến đây liền cười tươi tự tin.
- Tốt! Tốt! Đúng là điều này ta chưa từng nghe qua. Không ngờ, ở thế giới loài người lại có những phát hiện thú vị như vậy. Và tiểu tử ngươi thú vị đấy. – Phượng hoàng lửa đến lúc này mới nói nhẹ giọng hắn lại.
Quân Huyền khi thấy Phượng hoàng như thế liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
- Chính vì điều ta vừa nói nên phượng hoàng đại ca đã tin là ta không có ý định bắt tiểu phượng chưa? – Quân Huyền hắn hỏi lại phượng hoàng lửa này để xem có thật sự hắn sẽ được toàn mạng không.
- Cái ngươi nói cũng có chút đúng nhưng tại sao ngươi lại ở đây đúng lúc tiểu phượng nở? Chẳng nhẽ…ngươi dựa vào cái gọi là tập tính kia rồi nói ba hoa vài câu với ta là đòi mang tiểu phượng đi với lí do chính đáng? – Phượng hoàng lửa hỏi lại với ánh mắt nghi ngờ.
Quân Huyền thấy phượng hoàng như thế cũng có chút hơi run sợ, hắn không ngờ được một lí do hoàn mỹ như thế vẫn có lỗ hổng. Nếu hắn không lấp được lỗ hổng ấy thì lí do kia có hợp lí đến mức vô cùng hắn vẫn sẽ chết.
Bỗng dưng, Quân Huyền hắn lại mỉm cười ra mặt và đáp lại:
- Phượng hoàng đại ca sao lại có thể nghĩ ta thế chứ? Ở cái nơi gần đáy vực thâm sâu này ta sao có thể biết mà đến cướp con của Phượng hoàng đại ca đây? – Quân Huyền chưa dứt lời nhưng phượng hoàng định chen lời cãi thì Quân Huyền hắn tiếp tục biện hộ:
- Phượng hoàng đại ca là muốn nói ta có thể nhờ người khác chỉ điểm đúng không? – Quân Huyền nói đến đây liền thấy Phượng hoàng gật đầu.
- Nếu ta có người chỉ điểm tận tình như vậy thì đã rời đi ngay khi phượng hoàng đại ca chưa quay lại rồi … Hoặc có thể người chỉ điểm đã mang nó đi chứ không bao giờ chỉ điểm một tên tu vi không có như ta.
Nếu là bình thường, Quân Huyền hắn tự nhận là mình là phế nhân không có tu vi thì hắn sẽ chả bao giờ nói ra đâu, hay nói ra cũng chỉ là một phép thử kèm với gương mặt buồn. Nhưng lần này hắn nói lại với gương mặt tu tin và còn có cả nụ cười đi cùng nữa.
Phượng hoàng nghe hắn nói mình không có tu vi liền thử nhìn và cảm nhận.
- Hắn quả thật chỉ có một ít hồn lực trong người, chắc là thiên sinh hồn lực chứ tu vi tu luyện chưa hề có… - Phượng hoàng sau khi quét một lượt người hắn liền suy nghĩ.
- Như phượng hoàng đại ca đã thấy rồi đó, ta quả thực không có tu vi mà. – Quân Huyền vừa dứt lời liền làm Phượng hoàng ngạc nhiên tột độ.
- Hắn sao biết được mình vừa kiểm tra tu vi của hắn? – Phượng hoàng ngạc nhiên vì không hiểu sao Quân Huyền đoán được điều phượng hoàng vừa làm.
Còn Quân Huyền hắn thật ra dựa vào hai thứ mà dám đoán như vậy. Một đó là khả năng đoán bừa, hai là hắn dựa theo kiến thức truyện hắn thu thập được. Kiến thức đó chỉ ra cho hắn một khả năng là khi hắn nói mình là không có tu vi thì đối phương kia đương nhiên sẽ không tin vào kiểm tra thử.
- Ta rơi xuống đây vì một nguyên do khác, mà phượng hoàng đại ca tự dưng nhắc đến làm ta có chút đau lòng. – Quân Huyền vừa nói vừa đưa tay lên che mắt như hắn bị nhắc lại kỷ niệm đau buồn đến mức sắp phát khóc vậy.
Phượng hoàng thấy vậy thì có chút lưỡng lự, có chút khựng người lại vì sợ chính mình đã thật sự nhắc đến nỗi đau của hắn.
- Vậy rốt cuộc gì sao ngươi lại rơi xuống đây? – Phượng hoàng liền tò mò liền hỏi hắn.
- Phượng hoàng đại ca đã hỏi vậy thì dù có đau lòng khi nhắc lại nhắc ta vẫn phải nhắc. – Quân Huyền hắn có chút trầm tư rồi nói những lời mang theo thanh điệu hơi buồn.
Phượng hoàng dù thấy hắn có chút buồn nhưng quả thật chính phượng hoàng cũng tò mò lí do hắn sắp đưa. Không thể nào mà một con người không có tu vi lại tìm được đến nơi thâm sâu đáy cốc như này được.
- Ta rơi xuống đây là do khi ta đang đi thử vào nơi thâm sâu của sơn lâm này khám phá vạn vật, cuộc sống của chúng ra sao…thì đột nhiên xuất hiện một cự huyết xà bất chợt tấn công ta. – Quân Huyền hắn đang kể lí do mình rơi xuống đây nhưng lí do có phần đúng và có phần sai.
- Cự huyết xà tấn công mà ngươi vẫn có thể còn sống sao? – Phượng hoàng có chút ngạc nhiên hỏi lại hắn.
Cự huyết xà hắn đang nói đến nếu không nhầm là Hỏa Vương Xà Thiên. Có lẽ tên gọi cự huyết xà là hắn tự đặt theo những gì mình nhìn thấy. Cự huyết xà hắn nói đến là một loài cực độc, nó là vương của các loài hỏa xà. Toàn thân cự xà này bao phủ màu đỏ như huyết, đôi răng nanh nó có thể bắt toàn bộ các con mồi nó nhắm đến nhưng sao nó lại có thể để một tên không có tu vi thoát được?
Hơn nữa tốc độ của hỏa xà này cực nhanh, đến cả phượng hoàng ta từng tranh con mồi với nó nhưng không thành. Nếu hắn có thể thoát được thì tốc độ của hắn chẳng nhẽ còn nhanh hơn sao? Nhưng hắn không có tu vi thì lấy đâu ra tốc độ nhanh như vậy được?
Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu hỏa phượng khiến hỏa phượng liền hỏi ngay khi Quân Huyền chưa kể xong.
Quân Huyền nghe thấy câu hỏi của hỏa phượng thì liền đáp:
- Ta đương nhiên là còn sống mới đứng đây nói chuyện với phượng hoàng đại ca được chứ.
- Sao có thể? Sao một người tu vi không có như ngươi lại thoát được nó? – Phượng hoàng hỏi lại với ánh mắt ngạc nhiên.
Phượng hoàng hỏi thế vì chính hỏa phượng biết tốc độ của Hỏa Vương Xà Thiên cực nhanh. Không nói quá nhưng Hỏa Vương Xà Thiên có thể xếp vào top 5 loài thú có tốc độ nhanh nhất sơn lâm. Còn chính hỏa phượng có tốc độ nhanh thật nhưng nếu xếp thì hỏa phượng chỉ có thể tranh cửa top 10 thôi.
- Ta có thể thoát nó là vì lúc đó ta đang đứng ở mép vực, và nó tấn công bất ngờ quá làm ta trượt chân rồi rơi xuống đây luôn. – Quân Huyền hắn không thể kể rằng mình dùng hồn lực để nhảy xuống được như thế sẽ làm mất vẻ thư sinh không tu luyện của hắn. Nên hắn lấy lí do này để đáp lại hỏa phượng.
- Hắn đang đùa ta sao? Trượt chân cũng thoát được sự tấn công của một loài nguy hiểm cực độ? Lí do có chút phi lí nhưng không phải không hợp lí. – Phượng hoàng khi nghe xong Quân Huyền đáp liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.
- Vậy sau khi ngươi trượt chân thì ngươi liền rơi xuống đây? – Phượng hoàng tiếp tục hỏi.
- Quả thật là vậy, và ngay khi ta rơi xuống cũng là lúc phượng hoàng nở. – Quân Huyền hắn gật đầu đáp.
Bỗng nhưng lần này nghe Quân Huyền đáp lại như thế thì phượng hoàng mới có chút băn khoan, hơi lo lắng điều gì đó.
- Đúng lúc tiểu phượng này nở? Không trùng hợp thế chứ?