Chương : 2
Kí ức Thiên Thư đưa cho hắn chỉ trong chốc lạt, sau khi tiếp nhận thì hắn nghĩ thầm:
- Thì ra là vậy, nữ tử trước mặt là mẹ ta sao? Cũng khó trách nàng lại lo cho ta nhiều như vậy.
- Mẹ, con không sao đâu chả qua là hơi biếng nên ngủ lâu một tí – Hắn vừa cười, vừa ôm nàng tiện thể lấy cớ úp mặt vào hai quả đào tiên ( ước mơ của bao nhiêu anh em Fa) và trả lời để an ủi người nữ tử này.
Mẹ hắn cũng hơi ngạc nhiên vì hành động hắn đột nhiên ôm nàng và cọ mặt hắn vào đào tiên của nàng, nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ hắn còn trẻ con và một phần lại còn mới tỉnh lại nữa. Nàng nghĩ hắn đang có chút sợ hãi nên ôm nàng như vậy cho đỡ sợ. Nàng xoa đầu hắn rồi mới trả lời:
- Một tí sao? Con có biết con ngất đi đến nay đã bảy ngày rồi không? Con mà còn không tỉnh lại chắc khiến người làm mẹ như ta lo chết mất!
Dứt lời, mẹ hắn đột nhiên ôm chặt hắn hơn rồi nói nhỏ vào tai hắn:
- Lần sau, con đừng có liều như thế. Những người con gái ở trong trấn nhỏ này chưa đáng để con của Linh Vân ta phải liều như thế đâu. Sau này, khi mà con ra ngoài và đi lên trên thành phố lớn sẽ gặp được nhiều người con gái tốt hơn nhiều.
Quân Huyền hắn vốn đang úp mặt vào hai trái đào tiên của nàng nhưng do nàng ôm bất ngờ làm hắn có chút hơi ngột thở rồi.
- Hóa ra, thằng này chết vì sĩ gái à? Chết vì gái là cái chết tê tài mà, nhưng còn hơn ta…waytay xong không biết vì sao mà chết! – Hắn dù bị có chút ngột thở nhưng vẫn có chịu đựng sự ngột thở đấy và nghĩ thầm. Nghĩ đến đây hắn có chút tiếc cho mình, chết vì waytay thì không biết diễn tả sao nữa... Bỗng nhiên, hắn hỏi lại nàng:
- Thật hả mẹ?
Mẹ hắn gật đầu ra hiệu đồng ý. Hắn thấy nàng gật đầu liền lẻo méo nói tiếp:
- Vậy con có thể lấy mẹ được không? Mẹ tốt với con như vậy, còn xinh đẹp nữa.
Mẹ hắn cũng ngạc nhiên tột độ trong chốc lát rồi mỉm cười trả lời:
- Con muốn lấy mẹ thật sao?
Chuyện lạ! Linh Vân là mẹ hắn nhưng nàng lại không những không từ chối hay quát lớn lên hắn ‘hồ đồ’ mà lại hỏi ngược lại. Quân Huyền còn ngạc nhiên hơn bao giờ hết, ai ngờ lời hắn nói vu vơ với mỹ nhân này lại được nàng đồng ý. Thấy nàng hỏi lại vậy, hắn liền gật đầu lia lịa suýt gãy cổ, làm mẹ hắn bật cười lên rồi nói tiếp:
- Vậy sao? Vậy… con phải mạnh hơn cả mẹ, thì mẹ sẽ xem xét cho con một cơ hội.
Dứt lời, nàng buông hắn ra, đứng dậy rồi mỉm cười nói tiếp:
- Thôi nghỉ đi ông tướng, mới tỉnh dậy mà miệng đã nói linh tinh rồi.
Quân Huyền thấy nàng nói vậy liền như bị cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, hắn đang bị một nữ tử coi thường và hầu như không có lòng tin ở hắn. Nỗi nhục nhã này sao hắn có thể chịu được đây?
Bức quá, giờ hắn quả thật là yếu hơn nàng, chỉ còn cách chứng minh với nàng thôi nhưng mà chứng minh thì sẽ mất bao lâu chứ?
Quân Huyền hắn liền nghĩ ra một cách khẳng định đó là hắn đứng lên giường oai hùng đáp lại nàng:
- Mẹ, con không nói linh tinh đâu! Con sẽ mạnh hơn cả mẹ và rồi cưới nàng. - Câu nói truyền thẳng đến tai mẹ hắn làm nàng đỏ mặt như thiếu nữ en thẹn mới biết yêu. Câu nói này của hắn mang đậm chất của một lời khẳng định, một lời hứa hắn dành cho nàng vậy.
Hắn vậy mà dám khẳng định với nàng như vậy sao?
Một nam tử ham chơi, dại gái nay lại có thể quyết tâm tu luyện thật sao? Hay hắn sẽ sớm thành gia lập thất buông bỏ lời hứa kia đây?
Lời hứa của hắn sẽ là lời hứa của chính nhân quân tử đích thực hay là của tra nam bay nhanh như gió thoảng qua?
Linh Vân vốn đang định đi ra ngoài, nhưng nàng nghe thấy hắn khẳng định chắc như đinh đóng cột như vậy liền cười mỉm rồi quay lại đáp:
- Vậy sao? Ưm… - Đến lúc này, đến lúc cái miệng nhỏ nhắn hoa đào của nàng phát ra tiếng khêu gợi mới làm Quân Huyền hắn chốt quyết tâm cực độ. Hắn phải tu luyện để có được nàng. Chưa dừng lại ở đó, Linh Vân còn mấp máy đôi môi nhỏ của mình nói thêm:
- Nếu Huyền tử đã quyết tâm tu luyện vậy thì Thiếp Chờ Chàng.! – Nàng vừa nói vừa thể hiện khuôn mặt đáng yêu vô cùng, đâu chỉ thế câu nói của nàng lại còn được kèm với một cái nháy mắt nhẹ làm tim hắn xao xuyến, nhảy loạn một nhịp.
Rồi nàng mới nhanh chân ra ngoài đóng cửa để hẳn nghĩ ngơi. Điều đặc biệt là nàng vừa đi, nàng vừa cười mỉm như vừa đạt được mục đích gì đó.
Khi mẹ hắn vừa đi ra ngoài, cũng là lúc cửa phòng đóng kín lại, Quân Huyền hắn ngồi xuống giường và hỏi Thiên Thư:
- Thiên Thư có thể cho ta biết ở đây có những cảnh giới nào? Còn mẹ ta, bà ấy đã đạt tới cảnh giới gì chưa?
Quân Huyền nào muốn nghỉ ngơi nữa, hắn phải tu luyện hắn phải lớn mạnh như nàng, hơn nàng. Vì hắn thật sự muốn có được nàng. Vì hắn có lẽ đã rung động rồi!
Hắn lần đầu tiên rung động chỉ vì một tiếng kêu nhỏ? Chỉ vì một cái nháy mắt của nàng? Thật sự đây là cảm giác rung động thật sao? Hay là hắn chỉ là mê gái đây? Có lẽ là rung động!
Dù có thật sự là rung động hay không thì hắn quả thật cần tu luyện vì Linh Vân và cũng để không để ai có thể ăn hiếp được hắn.
- Nhân Huyền Cảnh – Địa Huyền Cảnh –Thiên Huyền Cảnh – Huyền Hư Kỳ - Linh Hư Gì – Vương Giả.
- Đây là sáu đại cảnh giới đầu tiên trong tu luyện. Trong mỗi cảnh giới lại chia ra các cảnh giới nhỏ từ nhất cấp đến thập cập và rồi đến đỉnh phong.
- Chu Linh Vân là cường giả Huyền hư kỳ đỉnh phong
Toàn bộ thông tin Thiên Thư đưa cho hắn làm hắn ngạc nhiên há hốc mồm, không phải do có nhiều cảnh giới mà là do hắn thấy cảnh giới của mẹ hắn hiện tại.
- Ai có thể ngờ được, người mẹ mỹ nhân của ta lại là cường giả Huyền cảnh, cảnh giới mà các thành chủ hay đại thần trong triều chưa chắc đã đến được. Đến cả người có địa vị như họ còn chưa tới thì bao năm nữa ta mới với được tới nàng …? – Quân Huyền hắn nghĩ mà nản, thở dài liên tục.
- Thôi không nghĩ nữa, coi như đây là cái ta phải đạt đến, mục tiêu ta tu luyện. Bây giờ thì tu luyện thôi nào, thằng nhóc này cũng đủ tuổi tu luyện rồi. ( ở Đại lục này 14 tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện được và Quân Huyền vì thức tỉnh chậm nên lên 16 mới có thể tu luyện.)
Đang chuẩn bị vào tu luyện hắn chợt nhớ ra một điều. Hắn mới xuyên không tới, trong đầu toàn hentai thì làm gì có công pháp mà tu luyện đây?
Công pháp? Hắn không có! Nhưng hắn nắm trong tay sự hiểu biết siêu việt thì cái gì hắn muốn gì mà chẳng có!
- Thiên Thư đại năng, người có nhiều kiến thức như vậy có thể cho ta công pháp một bộ công pháp được không. – Hắn mở giọng năn nỉ
Vốn Thiên Thư đang định đáp lại gì đó thì hắn lại nói tiếp:
- Ta không tham lam đâu! Thiên Thư cho ta một bộ công pháp đẳng cấp nào cũng được, miễn là đạt tới đẳng cấp cao nhất là được. – Hắn không tham lam quá!
Dứt lời, hiện lên đôi mắt hắn là sự mong chờ cực độ nhưng tự dưng hắn ủi xìu vì Thiên Thư lạnh lùng đáp:
- Huyền lực không đủ không thể tu luyện.
- Không thể tu luyện! Thế không phải ta trở thành phế vật rồi sao? Người khác xuyên không thì là nhân vật chính bá chủ ta xuyên không thành phế vật à? - Hắn đang cực kỳ buồn đau vì bị dập tắt hy vọng.
- Vốn tưởng xuyên không qua làm bá chủ như bao nhiêu nam chính khác trong truyện, nào ngờ…! Truyện đúng là lừa người mà – Hắn oán trách.
- Ngươi không thể tu luyện huyền lực. Nhưng đâu phải, ngươi không thể tu luyện hồn lực!
- Thì ra là vậy, nữ tử trước mặt là mẹ ta sao? Cũng khó trách nàng lại lo cho ta nhiều như vậy.
- Mẹ, con không sao đâu chả qua là hơi biếng nên ngủ lâu một tí – Hắn vừa cười, vừa ôm nàng tiện thể lấy cớ úp mặt vào hai quả đào tiên ( ước mơ của bao nhiêu anh em Fa) và trả lời để an ủi người nữ tử này.
Mẹ hắn cũng hơi ngạc nhiên vì hành động hắn đột nhiên ôm nàng và cọ mặt hắn vào đào tiên của nàng, nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ hắn còn trẻ con và một phần lại còn mới tỉnh lại nữa. Nàng nghĩ hắn đang có chút sợ hãi nên ôm nàng như vậy cho đỡ sợ. Nàng xoa đầu hắn rồi mới trả lời:
- Một tí sao? Con có biết con ngất đi đến nay đã bảy ngày rồi không? Con mà còn không tỉnh lại chắc khiến người làm mẹ như ta lo chết mất!
Dứt lời, mẹ hắn đột nhiên ôm chặt hắn hơn rồi nói nhỏ vào tai hắn:
- Lần sau, con đừng có liều như thế. Những người con gái ở trong trấn nhỏ này chưa đáng để con của Linh Vân ta phải liều như thế đâu. Sau này, khi mà con ra ngoài và đi lên trên thành phố lớn sẽ gặp được nhiều người con gái tốt hơn nhiều.
Quân Huyền hắn vốn đang úp mặt vào hai trái đào tiên của nàng nhưng do nàng ôm bất ngờ làm hắn có chút hơi ngột thở rồi.
- Hóa ra, thằng này chết vì sĩ gái à? Chết vì gái là cái chết tê tài mà, nhưng còn hơn ta…waytay xong không biết vì sao mà chết! – Hắn dù bị có chút ngột thở nhưng vẫn có chịu đựng sự ngột thở đấy và nghĩ thầm. Nghĩ đến đây hắn có chút tiếc cho mình, chết vì waytay thì không biết diễn tả sao nữa... Bỗng nhiên, hắn hỏi lại nàng:
- Thật hả mẹ?
Mẹ hắn gật đầu ra hiệu đồng ý. Hắn thấy nàng gật đầu liền lẻo méo nói tiếp:
- Vậy con có thể lấy mẹ được không? Mẹ tốt với con như vậy, còn xinh đẹp nữa.
Mẹ hắn cũng ngạc nhiên tột độ trong chốc lát rồi mỉm cười trả lời:
- Con muốn lấy mẹ thật sao?
Chuyện lạ! Linh Vân là mẹ hắn nhưng nàng lại không những không từ chối hay quát lớn lên hắn ‘hồ đồ’ mà lại hỏi ngược lại. Quân Huyền còn ngạc nhiên hơn bao giờ hết, ai ngờ lời hắn nói vu vơ với mỹ nhân này lại được nàng đồng ý. Thấy nàng hỏi lại vậy, hắn liền gật đầu lia lịa suýt gãy cổ, làm mẹ hắn bật cười lên rồi nói tiếp:
- Vậy sao? Vậy… con phải mạnh hơn cả mẹ, thì mẹ sẽ xem xét cho con một cơ hội.
Dứt lời, nàng buông hắn ra, đứng dậy rồi mỉm cười nói tiếp:
- Thôi nghỉ đi ông tướng, mới tỉnh dậy mà miệng đã nói linh tinh rồi.
Quân Huyền thấy nàng nói vậy liền như bị cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, hắn đang bị một nữ tử coi thường và hầu như không có lòng tin ở hắn. Nỗi nhục nhã này sao hắn có thể chịu được đây?
Bức quá, giờ hắn quả thật là yếu hơn nàng, chỉ còn cách chứng minh với nàng thôi nhưng mà chứng minh thì sẽ mất bao lâu chứ?
Quân Huyền hắn liền nghĩ ra một cách khẳng định đó là hắn đứng lên giường oai hùng đáp lại nàng:
- Mẹ, con không nói linh tinh đâu! Con sẽ mạnh hơn cả mẹ và rồi cưới nàng. - Câu nói truyền thẳng đến tai mẹ hắn làm nàng đỏ mặt như thiếu nữ en thẹn mới biết yêu. Câu nói này của hắn mang đậm chất của một lời khẳng định, một lời hứa hắn dành cho nàng vậy.
Hắn vậy mà dám khẳng định với nàng như vậy sao?
Một nam tử ham chơi, dại gái nay lại có thể quyết tâm tu luyện thật sao? Hay hắn sẽ sớm thành gia lập thất buông bỏ lời hứa kia đây?
Lời hứa của hắn sẽ là lời hứa của chính nhân quân tử đích thực hay là của tra nam bay nhanh như gió thoảng qua?
Linh Vân vốn đang định đi ra ngoài, nhưng nàng nghe thấy hắn khẳng định chắc như đinh đóng cột như vậy liền cười mỉm rồi quay lại đáp:
- Vậy sao? Ưm… - Đến lúc này, đến lúc cái miệng nhỏ nhắn hoa đào của nàng phát ra tiếng khêu gợi mới làm Quân Huyền hắn chốt quyết tâm cực độ. Hắn phải tu luyện để có được nàng. Chưa dừng lại ở đó, Linh Vân còn mấp máy đôi môi nhỏ của mình nói thêm:
- Nếu Huyền tử đã quyết tâm tu luyện vậy thì Thiếp Chờ Chàng.! – Nàng vừa nói vừa thể hiện khuôn mặt đáng yêu vô cùng, đâu chỉ thế câu nói của nàng lại còn được kèm với một cái nháy mắt nhẹ làm tim hắn xao xuyến, nhảy loạn một nhịp.
Rồi nàng mới nhanh chân ra ngoài đóng cửa để hẳn nghĩ ngơi. Điều đặc biệt là nàng vừa đi, nàng vừa cười mỉm như vừa đạt được mục đích gì đó.
Khi mẹ hắn vừa đi ra ngoài, cũng là lúc cửa phòng đóng kín lại, Quân Huyền hắn ngồi xuống giường và hỏi Thiên Thư:
- Thiên Thư có thể cho ta biết ở đây có những cảnh giới nào? Còn mẹ ta, bà ấy đã đạt tới cảnh giới gì chưa?
Quân Huyền nào muốn nghỉ ngơi nữa, hắn phải tu luyện hắn phải lớn mạnh như nàng, hơn nàng. Vì hắn thật sự muốn có được nàng. Vì hắn có lẽ đã rung động rồi!
Hắn lần đầu tiên rung động chỉ vì một tiếng kêu nhỏ? Chỉ vì một cái nháy mắt của nàng? Thật sự đây là cảm giác rung động thật sao? Hay là hắn chỉ là mê gái đây? Có lẽ là rung động!
Dù có thật sự là rung động hay không thì hắn quả thật cần tu luyện vì Linh Vân và cũng để không để ai có thể ăn hiếp được hắn.
- Nhân Huyền Cảnh – Địa Huyền Cảnh –Thiên Huyền Cảnh – Huyền Hư Kỳ - Linh Hư Gì – Vương Giả.
- Đây là sáu đại cảnh giới đầu tiên trong tu luyện. Trong mỗi cảnh giới lại chia ra các cảnh giới nhỏ từ nhất cấp đến thập cập và rồi đến đỉnh phong.
- Chu Linh Vân là cường giả Huyền hư kỳ đỉnh phong
Toàn bộ thông tin Thiên Thư đưa cho hắn làm hắn ngạc nhiên há hốc mồm, không phải do có nhiều cảnh giới mà là do hắn thấy cảnh giới của mẹ hắn hiện tại.
- Ai có thể ngờ được, người mẹ mỹ nhân của ta lại là cường giả Huyền cảnh, cảnh giới mà các thành chủ hay đại thần trong triều chưa chắc đã đến được. Đến cả người có địa vị như họ còn chưa tới thì bao năm nữa ta mới với được tới nàng …? – Quân Huyền hắn nghĩ mà nản, thở dài liên tục.
- Thôi không nghĩ nữa, coi như đây là cái ta phải đạt đến, mục tiêu ta tu luyện. Bây giờ thì tu luyện thôi nào, thằng nhóc này cũng đủ tuổi tu luyện rồi. ( ở Đại lục này 14 tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện được và Quân Huyền vì thức tỉnh chậm nên lên 16 mới có thể tu luyện.)
Đang chuẩn bị vào tu luyện hắn chợt nhớ ra một điều. Hắn mới xuyên không tới, trong đầu toàn hentai thì làm gì có công pháp mà tu luyện đây?
Công pháp? Hắn không có! Nhưng hắn nắm trong tay sự hiểu biết siêu việt thì cái gì hắn muốn gì mà chẳng có!
- Thiên Thư đại năng, người có nhiều kiến thức như vậy có thể cho ta công pháp một bộ công pháp được không. – Hắn mở giọng năn nỉ
Vốn Thiên Thư đang định đáp lại gì đó thì hắn lại nói tiếp:
- Ta không tham lam đâu! Thiên Thư cho ta một bộ công pháp đẳng cấp nào cũng được, miễn là đạt tới đẳng cấp cao nhất là được. – Hắn không tham lam quá!
Dứt lời, hiện lên đôi mắt hắn là sự mong chờ cực độ nhưng tự dưng hắn ủi xìu vì Thiên Thư lạnh lùng đáp:
- Huyền lực không đủ không thể tu luyện.
- Không thể tu luyện! Thế không phải ta trở thành phế vật rồi sao? Người khác xuyên không thì là nhân vật chính bá chủ ta xuyên không thành phế vật à? - Hắn đang cực kỳ buồn đau vì bị dập tắt hy vọng.
- Vốn tưởng xuyên không qua làm bá chủ như bao nhiêu nam chính khác trong truyện, nào ngờ…! Truyện đúng là lừa người mà – Hắn oán trách.
- Ngươi không thể tu luyện huyền lực. Nhưng đâu phải, ngươi không thể tu luyện hồn lực!