Chương : 7
Tưởng trừng như trong vô vọng, không gì có thể thay đổi tình thế nhưng tự nhiên linh hồn Quân Huyền đang mờ nhạt này bỗng biến đổi, chốc lát hóa thành một linh hồn màu vàng. Linh hồn màu vàng sao? Sự xuất hiện này từng có trên đại lục chưa? Đương nhiên là chưa bao giờ rồi!
Linh hồn màu vàng của Quân Huyền vừa xuất hiện liền phóng thích sức mạnh áp đảo vạn giới. Nhưng hắn lại không dung hợp linh hồn Quân Huyền kiếp trước kia luôn mà lại dơ tay nhẹ, đặt lên má linh hồn Quân Huyền kiếp trước lau giọt nước mắt đấy.
- Yên nghỉ đi, ngươi chống trọi cũng vô ích.
Linh hồn Quân Huyền kiếp trước nhìn thấy linh hồn màu vàng này liền biết ý định đòi cơ thể của mình đã không thành công nữa. Nhưng hắn nào muốn từ bỏ cơ hội sống như thế? Hắn nếu được sống sẽ thực hiện bao nhiêu điều mong ước … nếu hắn mất đi thì còn gì lại cho hắn đây? Sự cô đơn trong luân hồi hay sự siêu thoát?
Quân Huyền kiếp trước quả thật không muốn, hắn muốn sống, hắn muốn lấy lại cơ thể này. Hắn nói với linh hồn màu vàng những gì hắn đang muốn giãi bày…tất cả những thứ hắn cần nói…
Linh hồn màu vàng kia lại nhẹ mỉm cười rồi đáp:
- Ước mơ của ngươi đúng là nhiều thật đấy, nhưng tất cả nó chỉ quá là nhỏ bé:
- Như muốn lấy Yến Vũ sao? Nực cười! Ngươi đã thấy nàng cười nhếch mép rồi bỏ đi lạnh lùng khi nghe người này tự nhận là phế vật chưa? – Linh hồn màu vàng vừa nói vừa chỉ vào Quân Huyền đang nằm ngất dưới sàn. Không hoàn toàn là ngất mà bây giờ hắn đang là cái xác không hồn chính hiệu.
Linh hồn kiếp trước nhớ lại cảnh mình chứng kiến đó cũng thấy linh hồn kia đang nói đúng. Hắn chấp nhận ước mơ này của hắn đúng là quá nhỏ bé rồi, dù nhỏ bé nhưng có phần bình dân. Non trẻ quá! Không hề có trí vươn cao!
- Còn muốn sau này làm chủ Vân Hương Lâu? – Linh hồn màu vàng nói về ước mơ của Quân Huyền kiếp trước.
- Làm chủ một tửu lầu nhỏ như này mà cũng đáng để một người con của th… - đang nói tự dưng linh hồn màu vàng khựng lại như phát hiện mình đang nói lộ thiên cơ.
- Ước mơ của ngươi đúng là nhỏ bé thật đấy! – Linh hồn màu vàng suy nghĩ rồi kết luận.
- Nhưng ta chỉ muốn có vậy … - Quân Huyền kiếp trước đáp lại.
- Đúng, chính vì ngươi nên ngươi đành phải chịu cảnh biến mất. – Linh hồn màu vàng lạnh lùng đáp.
- Vì sao? Ta muốn cuộc sống yên ổn cũng không được sao? – Quân Huyền kiếp trước đang cố ý oán trách.
- Nếu là người khác thì muốn sẽ được, nhưng ngươi thì không…nếu ước mơ của ngươi làm bá chủ thế giới thì có lẽ giờ đã khác. – Linh hồn màu vàng nói xong dơ nhẹ ngón tay lên chỉ thẳng vào trán Quân Huyền kiếp trước.
- Ngươi muốn làm gì? Ta không muốn chết! Ta phải đòi lại cơ thể, ta phải sống. Xin ngươi cho ta sống? – Quân Huyền kiếp trước quỳ xuống gào thét van xin.
- Thật hèn nhát! Sẵn sàng quỳ xuống vì sự sống sao? Thật nhục nhã. Ngươi đúng là người được chọn, tiếc là với tính cách này thì mãi mãi…nghìn năm đi nữa thì ngươi cũng không thể hoàn thành sứ mệnh. – Linh hồn màu vàng nhìn Quân Huyền kiếp trước với ánh mắt khinh thường và nói.
- Ta có thể, xin hãy cho ta sống. – Quân Huyền kiếp trước lết đến cạnh linh hồn màu vàng.
- Ngươi không cần tồn tại nữa! Cơ thể này cần chủ mới! Thế giới này cần đổi chủ! Và chủ mới đó là người được chọn. Hắn sẽ phá tan mọi giới hạn và hoàn thành sứ mệnh được giao trên cơ thể này. Yên nghỉ đi! – Dứt lời, linh hồn màu vàng lạnh lùng phát động sức mạnh gì đó, khủng khiếp đến kinh người bắn thẳng vào linh hồn Quân Huyền kiếp trước.
Linh hồn Quân Huyền kiếp trước chỉ là linh hồn nhỏ bé, non nớt đương nhiên không thể nào chịu được một sức mạnh khủng bố đến cực hạn như vậy được, linh hồn Quân Huyền kiếp trước liền vỡ tan ra.
Nếu là bình thường một linh hồn chết đi sẽ có một linh hồn sinh ra, đó là quy tắc luân hồi. Tất cả đều diễn ra trong luân hồi. Nhưng linh hồn Quân Huyền kiếp trước này thậm chí còn không được đến luân hồi mà linh hồn Quân Huyền kiếp trước phải trở thành sức mạnh cho Quân Huyền này.
Linh hồn màu vàng không vội nhập thể mà sử dụng sức mạnh gì đó từ từ hấp thu sức mạnh linh hồn Quân Huyền kiếp trước để biến thành sức mạnh linh hồn kiếp này.
Từ khi linh hồn màu vàng xuất hiện thì sức mạnh hồn lực trong căn phòng cũng tăng khủng khiếp. Nếu không phải dựa vào trận pháp mẹ hắn bày để phòng hộ cho Vân Hương Lâu thì có vẻ căn phòng này, hay cả tửu lầu này đã tan biến rồi.
Sau khi hấp thu hoàn toàn, linh hồn màu vàng liền nhường chỗ cho linh hồn Quân Huyền, còn linh hồn màu vàng ẩn sâu trong linh hồn Quân Huyền bây giờ. Linh hồn Quân Huyền vốn đang chịu sự công kích khủng bố, suýt tan biến nhưng lần này nhờ có linh hồn kia mà như được tái sinh.
Những vết nứt trên linh hồn dần lành lại, đến cả sức mạnh linh hồn bây giờ cũng tăng vượt bậc. Hắn chính thức hoàn thành xong quá trình dung hợp linh hồn, hoàn toàn không mất mát gì lớn lao mà được quá nhiều lợi.
Quân Huyền hắn có lẽ đã chính thức trở thành hồn tu. Bước lên con đường tu luyện hồn lực.
Nhờ trận pháp áp chế của mẹ hắn nên từ đầu đến cuối quá trình dung hợp linh hồn của Quân Huyền đều không phóng ra tia hồn lực nào, ra ngoài tửu lầu. Dù sự giao động hồn lực của nó thì to lớn như muốn phá tan trận pháp và bành chướng cho cả thế giới biết vậy.
Nhưng tất cả những sự giao động hồn lực ấy, toàn bộ quá trình ấy, đều bị một người phát hiện và nắm toàn bộ tình hình từ đầu đến cuối. Người đó là Linh Vân – mẹ hắn.
Nàng là một cường giả, một Huyền cảnh nên tất cả sự giao động hồn lực trong phòng con trai nàng đều không thoát khỏi tầm kiểm soát nàng. Dù phát hiện như thế nhưng nàng vẫn để im vì biết con trai mình đã muốn trở thành một hồn sư thì sẽ trải qua quá trình thức tỉnh võ hồn.
Nhưng đột nhiên, nàng đang ngồi tham ngộ công pháp liền đứng hẳn dậy. Nàng đứng lên rồi cảm nhận một thứ gì đó liền phóng nhanh qua phòng con trai. Điều nàng thử cảm nhận đó là sự giao động hồn lực. Nàng có chút sững sờ ngạc nhiên khi sự giao động hồn lực bên phòng con trai nàng vốn đang trong sự kiểm soát, tầm 300 năm do hồn thú nàng đưa.
Nhưng đột nhiên sự giao động ấy trong chốc lát tăng vùn vụt đến mức nàng đường đường là huyền cảnh cũng cảm thấy có chút ngột ngạt, áp bức.
Chỉ trong vài giây nàng đã đến trước của phòng con trai nàng. Không chần trừ, nàng mở cửa và vội bước vào.
Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là Quân Huyền, hắn đang nằm dưới đất nhìn có vẻ như quá trình không thành đang gặp nguy nan. Nhưng sự thật không phải, hắn hoàn toàn thành công quá trình dung hợp linh hồn.
Nàng vội bước vào giữa trận pháp, đưa tay bế nhẹ nam nhân này lên. Tay vẫn còn bế hắn nàng thử nhìn xung quanh thì những viên đá ngũ hành thượng phẩm nàng đây nay còn đâu thượng phẩm nữa?
Những viên đá vốn thượng phẩm sau quá trình bày trận liền thành viên đá bình thường màu sắc ảm đạm. Có viên đá không chịu được còn vỡ vụn ra. Chứng tỏ một điều trận pháp này phải áp chế sức mạnh của một con quái vật mới khiến nguyên liệu thành thế này.
Thật sự quá là khủng bố mà!
Linh Vân nàng giờ quan sát kỹ Quân Huyền hơn, không phải là ngắm hắn mà nàng nhìn những giao động xung quanh hắn. Trên mặt thì hồng sắc cũng quay trở lại ngày càng rõ ràng hơn, và điều đặc biệt phải nói đến đó là sự giao động hồn lực xung quanh hắn không hề yếu. Mà sự giao động đó còn như đang muốn bành chướng hơn
Nàng bế Quân Huyền rồi tiến lại gần giường hơn đặt hắn nằm nghiêm chỉnh. Sau khi ổn định cho hắn nàng mới ngồi nhìn hắn thật lâu, bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ động chạm vào gò má hắn, nàng cảm nhận thứ gì đó rồi tiến lên trên vuốt mái tóc hắn, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, cảm giác, rồi nói khẽ:
- Đúng là hài tử ngốc mà, con đâu cần liều mạng như thế chứ! Mẹ không mong con thành thiên tài hay cường giả, chỉ mong con mãi có được cuộc sống bình thường và là con ngoan của mẹ thế là đủ rồi. – Dứt lời, nàng quan sát hắn thêm một chút rồi kéo chăn đắp cho hắn xong nhẹ nhàng thu dọn đồ ở dưới sàn. Xong xuôi, nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài và khép cửa phòng để hắn yên tĩnh ngủ ngơi.
Linh hồn màu vàng của Quân Huyền vừa xuất hiện liền phóng thích sức mạnh áp đảo vạn giới. Nhưng hắn lại không dung hợp linh hồn Quân Huyền kiếp trước kia luôn mà lại dơ tay nhẹ, đặt lên má linh hồn Quân Huyền kiếp trước lau giọt nước mắt đấy.
- Yên nghỉ đi, ngươi chống trọi cũng vô ích.
Linh hồn Quân Huyền kiếp trước nhìn thấy linh hồn màu vàng này liền biết ý định đòi cơ thể của mình đã không thành công nữa. Nhưng hắn nào muốn từ bỏ cơ hội sống như thế? Hắn nếu được sống sẽ thực hiện bao nhiêu điều mong ước … nếu hắn mất đi thì còn gì lại cho hắn đây? Sự cô đơn trong luân hồi hay sự siêu thoát?
Quân Huyền kiếp trước quả thật không muốn, hắn muốn sống, hắn muốn lấy lại cơ thể này. Hắn nói với linh hồn màu vàng những gì hắn đang muốn giãi bày…tất cả những thứ hắn cần nói…
Linh hồn màu vàng kia lại nhẹ mỉm cười rồi đáp:
- Ước mơ của ngươi đúng là nhiều thật đấy, nhưng tất cả nó chỉ quá là nhỏ bé:
- Như muốn lấy Yến Vũ sao? Nực cười! Ngươi đã thấy nàng cười nhếch mép rồi bỏ đi lạnh lùng khi nghe người này tự nhận là phế vật chưa? – Linh hồn màu vàng vừa nói vừa chỉ vào Quân Huyền đang nằm ngất dưới sàn. Không hoàn toàn là ngất mà bây giờ hắn đang là cái xác không hồn chính hiệu.
Linh hồn kiếp trước nhớ lại cảnh mình chứng kiến đó cũng thấy linh hồn kia đang nói đúng. Hắn chấp nhận ước mơ này của hắn đúng là quá nhỏ bé rồi, dù nhỏ bé nhưng có phần bình dân. Non trẻ quá! Không hề có trí vươn cao!
- Còn muốn sau này làm chủ Vân Hương Lâu? – Linh hồn màu vàng nói về ước mơ của Quân Huyền kiếp trước.
- Làm chủ một tửu lầu nhỏ như này mà cũng đáng để một người con của th… - đang nói tự dưng linh hồn màu vàng khựng lại như phát hiện mình đang nói lộ thiên cơ.
- Ước mơ của ngươi đúng là nhỏ bé thật đấy! – Linh hồn màu vàng suy nghĩ rồi kết luận.
- Nhưng ta chỉ muốn có vậy … - Quân Huyền kiếp trước đáp lại.
- Đúng, chính vì ngươi nên ngươi đành phải chịu cảnh biến mất. – Linh hồn màu vàng lạnh lùng đáp.
- Vì sao? Ta muốn cuộc sống yên ổn cũng không được sao? – Quân Huyền kiếp trước đang cố ý oán trách.
- Nếu là người khác thì muốn sẽ được, nhưng ngươi thì không…nếu ước mơ của ngươi làm bá chủ thế giới thì có lẽ giờ đã khác. – Linh hồn màu vàng nói xong dơ nhẹ ngón tay lên chỉ thẳng vào trán Quân Huyền kiếp trước.
- Ngươi muốn làm gì? Ta không muốn chết! Ta phải đòi lại cơ thể, ta phải sống. Xin ngươi cho ta sống? – Quân Huyền kiếp trước quỳ xuống gào thét van xin.
- Thật hèn nhát! Sẵn sàng quỳ xuống vì sự sống sao? Thật nhục nhã. Ngươi đúng là người được chọn, tiếc là với tính cách này thì mãi mãi…nghìn năm đi nữa thì ngươi cũng không thể hoàn thành sứ mệnh. – Linh hồn màu vàng nhìn Quân Huyền kiếp trước với ánh mắt khinh thường và nói.
- Ta có thể, xin hãy cho ta sống. – Quân Huyền kiếp trước lết đến cạnh linh hồn màu vàng.
- Ngươi không cần tồn tại nữa! Cơ thể này cần chủ mới! Thế giới này cần đổi chủ! Và chủ mới đó là người được chọn. Hắn sẽ phá tan mọi giới hạn và hoàn thành sứ mệnh được giao trên cơ thể này. Yên nghỉ đi! – Dứt lời, linh hồn màu vàng lạnh lùng phát động sức mạnh gì đó, khủng khiếp đến kinh người bắn thẳng vào linh hồn Quân Huyền kiếp trước.
Linh hồn Quân Huyền kiếp trước chỉ là linh hồn nhỏ bé, non nớt đương nhiên không thể nào chịu được một sức mạnh khủng bố đến cực hạn như vậy được, linh hồn Quân Huyền kiếp trước liền vỡ tan ra.
Nếu là bình thường một linh hồn chết đi sẽ có một linh hồn sinh ra, đó là quy tắc luân hồi. Tất cả đều diễn ra trong luân hồi. Nhưng linh hồn Quân Huyền kiếp trước này thậm chí còn không được đến luân hồi mà linh hồn Quân Huyền kiếp trước phải trở thành sức mạnh cho Quân Huyền này.
Linh hồn màu vàng không vội nhập thể mà sử dụng sức mạnh gì đó từ từ hấp thu sức mạnh linh hồn Quân Huyền kiếp trước để biến thành sức mạnh linh hồn kiếp này.
Từ khi linh hồn màu vàng xuất hiện thì sức mạnh hồn lực trong căn phòng cũng tăng khủng khiếp. Nếu không phải dựa vào trận pháp mẹ hắn bày để phòng hộ cho Vân Hương Lâu thì có vẻ căn phòng này, hay cả tửu lầu này đã tan biến rồi.
Sau khi hấp thu hoàn toàn, linh hồn màu vàng liền nhường chỗ cho linh hồn Quân Huyền, còn linh hồn màu vàng ẩn sâu trong linh hồn Quân Huyền bây giờ. Linh hồn Quân Huyền vốn đang chịu sự công kích khủng bố, suýt tan biến nhưng lần này nhờ có linh hồn kia mà như được tái sinh.
Những vết nứt trên linh hồn dần lành lại, đến cả sức mạnh linh hồn bây giờ cũng tăng vượt bậc. Hắn chính thức hoàn thành xong quá trình dung hợp linh hồn, hoàn toàn không mất mát gì lớn lao mà được quá nhiều lợi.
Quân Huyền hắn có lẽ đã chính thức trở thành hồn tu. Bước lên con đường tu luyện hồn lực.
Nhờ trận pháp áp chế của mẹ hắn nên từ đầu đến cuối quá trình dung hợp linh hồn của Quân Huyền đều không phóng ra tia hồn lực nào, ra ngoài tửu lầu. Dù sự giao động hồn lực của nó thì to lớn như muốn phá tan trận pháp và bành chướng cho cả thế giới biết vậy.
Nhưng tất cả những sự giao động hồn lực ấy, toàn bộ quá trình ấy, đều bị một người phát hiện và nắm toàn bộ tình hình từ đầu đến cuối. Người đó là Linh Vân – mẹ hắn.
Nàng là một cường giả, một Huyền cảnh nên tất cả sự giao động hồn lực trong phòng con trai nàng đều không thoát khỏi tầm kiểm soát nàng. Dù phát hiện như thế nhưng nàng vẫn để im vì biết con trai mình đã muốn trở thành một hồn sư thì sẽ trải qua quá trình thức tỉnh võ hồn.
Nhưng đột nhiên, nàng đang ngồi tham ngộ công pháp liền đứng hẳn dậy. Nàng đứng lên rồi cảm nhận một thứ gì đó liền phóng nhanh qua phòng con trai. Điều nàng thử cảm nhận đó là sự giao động hồn lực. Nàng có chút sững sờ ngạc nhiên khi sự giao động hồn lực bên phòng con trai nàng vốn đang trong sự kiểm soát, tầm 300 năm do hồn thú nàng đưa.
Nhưng đột nhiên sự giao động ấy trong chốc lát tăng vùn vụt đến mức nàng đường đường là huyền cảnh cũng cảm thấy có chút ngột ngạt, áp bức.
Chỉ trong vài giây nàng đã đến trước của phòng con trai nàng. Không chần trừ, nàng mở cửa và vội bước vào.
Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là Quân Huyền, hắn đang nằm dưới đất nhìn có vẻ như quá trình không thành đang gặp nguy nan. Nhưng sự thật không phải, hắn hoàn toàn thành công quá trình dung hợp linh hồn.
Nàng vội bước vào giữa trận pháp, đưa tay bế nhẹ nam nhân này lên. Tay vẫn còn bế hắn nàng thử nhìn xung quanh thì những viên đá ngũ hành thượng phẩm nàng đây nay còn đâu thượng phẩm nữa?
Những viên đá vốn thượng phẩm sau quá trình bày trận liền thành viên đá bình thường màu sắc ảm đạm. Có viên đá không chịu được còn vỡ vụn ra. Chứng tỏ một điều trận pháp này phải áp chế sức mạnh của một con quái vật mới khiến nguyên liệu thành thế này.
Thật sự quá là khủng bố mà!
Linh Vân nàng giờ quan sát kỹ Quân Huyền hơn, không phải là ngắm hắn mà nàng nhìn những giao động xung quanh hắn. Trên mặt thì hồng sắc cũng quay trở lại ngày càng rõ ràng hơn, và điều đặc biệt phải nói đến đó là sự giao động hồn lực xung quanh hắn không hề yếu. Mà sự giao động đó còn như đang muốn bành chướng hơn
Nàng bế Quân Huyền rồi tiến lại gần giường hơn đặt hắn nằm nghiêm chỉnh. Sau khi ổn định cho hắn nàng mới ngồi nhìn hắn thật lâu, bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ động chạm vào gò má hắn, nàng cảm nhận thứ gì đó rồi tiến lên trên vuốt mái tóc hắn, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, cảm giác, rồi nói khẽ:
- Đúng là hài tử ngốc mà, con đâu cần liều mạng như thế chứ! Mẹ không mong con thành thiên tài hay cường giả, chỉ mong con mãi có được cuộc sống bình thường và là con ngoan của mẹ thế là đủ rồi. – Dứt lời, nàng quan sát hắn thêm một chút rồi kéo chăn đắp cho hắn xong nhẹ nhàng thu dọn đồ ở dưới sàn. Xong xuôi, nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài và khép cửa phòng để hắn yên tĩnh ngủ ngơi.