Chương 2
2.
Tôi ở trong bệnh viện khoảng một tháng mới có thể gắng gượng điều dưỡng cơ thể tốt hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ mẹ Lâm đ ến thăm tôi vài lần, thì không có ai khác bước vào căn phòng bệnh này nữa.
Kỳ Thanh Nhiên, Lâm Uyên, nam chính và anh trai tôi sáng tạo ra cho nữ chính, tất cả đều vây quanh Lâm Miên.
Đem tất cả dịu dàng, yêu thương vốn nên dành cho nữ chính đều cho cô ta.
Rất yên tĩnh.
Nếu không phải trước cửa phòng bệnh thỉnh thoảng có người đưa tới giỏ trái cây cất giấu lời lẽ tục tĩu thì tôi đã cho rằng bọn họ đã quên tôi.
Tôi xé nát tờ giấy, cố ý giẫm nát đồ vật đưa tới mà không chút do dự.
Mở điện thoại ra, những lời ác ý tiếp tục xuất hiện từ mấy phần mềm xã hội.
[ Lâm Tranh, cô muốn đoạt giải thưởng mô hình của người khác, có thấy mìnhmình đê tiện không? Các giải thưởng khác của Lâm Miên cũng bị cô đánh cắp, phải không? ]
[ Lâm Tranh, cô có thấy xấu hổ không? Tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác! Lâm Miên cùng Kỳ Thanh Nhiên là nam tài nữ mạo*, cô là cái gì hả! ]
| Nam tài nữ mạo: 男才女貌 – 男才女貌 - nam có tài, nữ có sắc; nói chung để chỉ 1 đôi được cho là lý tưởng, đôi lứa xứng đôi, mạng ghi hay được dùng để tán thưởng 1 đôi yêu nhau hay là vợ chồng mới cưới |
[Cô gái nghèo khổ trong khe núi, thế mà luôn làm người khác khó chịu, thật không biết xấu hổ!]
[Nghe nói cô còn ở trong hộp đêm bồi rượu? Có bao nhiêu người đã làm điều đó với cô? Thứ bẩn thỉu!]
Wow, còn cho tôi danh hiệu đầy màu sắc này, nhưng còn thấp hơn nữa, hơn cả bẩn thỉu.
Cái này thật là một thứ gì đó rất tuyệt vời.
Tôi đã ghi nhớ từng người một – những người đã sỉ nhục nữ chính, trộm thành quả của người khác, tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác, thứ tiện nhân bồi rượu đêm ngàn người cưỡi vạn người ngủ.... Còn nhiều hơn nữa, vô số từ ngữ tục tĩu hội tụ thành dao, dao cắt vào cổ tay Lâm Tranh, khiến cô ấy muốn chết.
Bản lĩnh tốt đấy, Lâm Miên.
Tôi nhẹ giọng cười, kéo ống tay áo xuống, che vết sẹo dữ tợn trên cổ tay lại.
Ngày trở về nhà, trời mưa mãi không ngớt, Lâm gia đành sai tài xế đến đón tôi.
Tôi mang theo hành lý nặng nề, đội mưa phùn kéo dài đi vào cửa nhà Lâm gia, thế mà chỉ thấy cả nhà bọn họ quây quần bên bàn ăn âm cúng, đang ngồi ăn cơm vui vẻ.
Cha Lâm đưa lưng về phía tôi, đang cười nói với Lâm Miên: "Vẫn là Miên Miên ngoan, lại cầm huy chương vàng cuộc thi kiến trúc trở về, nào giống với Lâm Tranh kia lăn lộn ở bên ngoài, làm ra nhiều chuyện mất mặt như vậy, ta cũng không tiện nhận con bé trở về...”
Tôi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hình ảnh tình cảm cha con sâu đậm này, cho đến khi mẹ Lâm nhìn thấy tôi, gọi tôi qua ăn cơm.
"Chà chà, hôm nay Tranh Tranh trở về, mẹ đã cố ý tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn ngon để chúc mừng con xuất viện.”
Có đúng không? Là để mừng việc tôi xuất viện, hay kỷ niệm giải thưởng của Lâm Miên? Tôi im lặng ngồi cuối bàn, để xem cô ta giả vờ là người tốt.
Ông Lâm trầm mặt nói: "Mấy năm nay con ở ngoài chịu khổ, thật vất vả mới có thể trở về, nên bỏ những suy nghĩ lệch lạc đi, cùng Miên Miên chung sống thật tốt. Có hiểu không?”
Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, vờ như không nhìn thấy tôi.
Tôi lười mở mồm đáp lại. Trong lúc ông Lâm đang nhíu mày nổi giận thì điện thoại di động vang lên.
"Mẹ nuôi".
Thời điểm nghe thấy hai chữ này, tay Lâm Miên gắp thức ăn rõ ràng run rẩy.
Tôi suy nghĩ cẩn thận về cốt truyện mà tôi đã thiết lập.
Nó thực sự rất bi đát.
Dưới ngòi bút của tôi, từ khi còn nhỏ Lâm Tranh đã là tiểu thư điêu khắc ngọc mài, mặc váy công chúa đắt nhất, ở trong công viên giải trí có thể tùy ý đùa giỡn.
Chỉ vì lòng tốt ở cửa công viên giải trí tặng Lâm Miên nghèo khó nghèo túng một cái ống ngọt đắt tiền, lập tức khiến cô ta có suy nghĩ phải đổi người, để cho mẹ ả liều mạng bắt cóc Lâm Tranh, đem con gái của mình đổi thành bảo bối được nhà giàu nuông chiều.
Lâm Tranh mang theo tất cả những thiết lập tốt đẹp, cô ấy mãi mãi ôn nhu thiện lương, tích cực hướng về phía trước, rơi vào vũng bùn cũng cố gắng bò ra. Cô ấy được mẹ Lâm Miên mang về từ khe núi, rồi dựa vào nỗ lực của mình thi đậu vào trường danh tiếng, cô ấy cùng nam chính Kỳ Thanh Nhiên quen biết yêu thương, gặp lại anh trai, vạch trần âm mưu của Lâm Miên và mẹ cô ta.
Những nỗ lực của Lâm Tranh dường như sắp có hậu thì lại có người đoạt xác Lâm Miên.
Tôi ở trong bệnh viện khoảng một tháng mới có thể gắng gượng điều dưỡng cơ thể tốt hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ mẹ Lâm đ ến thăm tôi vài lần, thì không có ai khác bước vào căn phòng bệnh này nữa.
Kỳ Thanh Nhiên, Lâm Uyên, nam chính và anh trai tôi sáng tạo ra cho nữ chính, tất cả đều vây quanh Lâm Miên.
Đem tất cả dịu dàng, yêu thương vốn nên dành cho nữ chính đều cho cô ta.
Rất yên tĩnh.
Nếu không phải trước cửa phòng bệnh thỉnh thoảng có người đưa tới giỏ trái cây cất giấu lời lẽ tục tĩu thì tôi đã cho rằng bọn họ đã quên tôi.
Tôi xé nát tờ giấy, cố ý giẫm nát đồ vật đưa tới mà không chút do dự.
Mở điện thoại ra, những lời ác ý tiếp tục xuất hiện từ mấy phần mềm xã hội.
[ Lâm Tranh, cô muốn đoạt giải thưởng mô hình của người khác, có thấy mìnhmình đê tiện không? Các giải thưởng khác của Lâm Miên cũng bị cô đánh cắp, phải không? ]
[ Lâm Tranh, cô có thấy xấu hổ không? Tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác! Lâm Miên cùng Kỳ Thanh Nhiên là nam tài nữ mạo*, cô là cái gì hả! ]
| Nam tài nữ mạo: 男才女貌 – 男才女貌 - nam có tài, nữ có sắc; nói chung để chỉ 1 đôi được cho là lý tưởng, đôi lứa xứng đôi, mạng ghi hay được dùng để tán thưởng 1 đôi yêu nhau hay là vợ chồng mới cưới |
[Cô gái nghèo khổ trong khe núi, thế mà luôn làm người khác khó chịu, thật không biết xấu hổ!]
[Nghe nói cô còn ở trong hộp đêm bồi rượu? Có bao nhiêu người đã làm điều đó với cô? Thứ bẩn thỉu!]
Wow, còn cho tôi danh hiệu đầy màu sắc này, nhưng còn thấp hơn nữa, hơn cả bẩn thỉu.
Cái này thật là một thứ gì đó rất tuyệt vời.
Tôi đã ghi nhớ từng người một – những người đã sỉ nhục nữ chính, trộm thành quả của người khác, tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác, thứ tiện nhân bồi rượu đêm ngàn người cưỡi vạn người ngủ.... Còn nhiều hơn nữa, vô số từ ngữ tục tĩu hội tụ thành dao, dao cắt vào cổ tay Lâm Tranh, khiến cô ấy muốn chết.
Bản lĩnh tốt đấy, Lâm Miên.
Tôi nhẹ giọng cười, kéo ống tay áo xuống, che vết sẹo dữ tợn trên cổ tay lại.
Ngày trở về nhà, trời mưa mãi không ngớt, Lâm gia đành sai tài xế đến đón tôi.
Tôi mang theo hành lý nặng nề, đội mưa phùn kéo dài đi vào cửa nhà Lâm gia, thế mà chỉ thấy cả nhà bọn họ quây quần bên bàn ăn âm cúng, đang ngồi ăn cơm vui vẻ.
Cha Lâm đưa lưng về phía tôi, đang cười nói với Lâm Miên: "Vẫn là Miên Miên ngoan, lại cầm huy chương vàng cuộc thi kiến trúc trở về, nào giống với Lâm Tranh kia lăn lộn ở bên ngoài, làm ra nhiều chuyện mất mặt như vậy, ta cũng không tiện nhận con bé trở về...”
Tôi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hình ảnh tình cảm cha con sâu đậm này, cho đến khi mẹ Lâm nhìn thấy tôi, gọi tôi qua ăn cơm.
"Chà chà, hôm nay Tranh Tranh trở về, mẹ đã cố ý tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn ngon để chúc mừng con xuất viện.”
Có đúng không? Là để mừng việc tôi xuất viện, hay kỷ niệm giải thưởng của Lâm Miên? Tôi im lặng ngồi cuối bàn, để xem cô ta giả vờ là người tốt.
Ông Lâm trầm mặt nói: "Mấy năm nay con ở ngoài chịu khổ, thật vất vả mới có thể trở về, nên bỏ những suy nghĩ lệch lạc đi, cùng Miên Miên chung sống thật tốt. Có hiểu không?”
Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, vờ như không nhìn thấy tôi.
Tôi lười mở mồm đáp lại. Trong lúc ông Lâm đang nhíu mày nổi giận thì điện thoại di động vang lên.
"Mẹ nuôi".
Thời điểm nghe thấy hai chữ này, tay Lâm Miên gắp thức ăn rõ ràng run rẩy.
Tôi suy nghĩ cẩn thận về cốt truyện mà tôi đã thiết lập.
Nó thực sự rất bi đát.
Dưới ngòi bút của tôi, từ khi còn nhỏ Lâm Tranh đã là tiểu thư điêu khắc ngọc mài, mặc váy công chúa đắt nhất, ở trong công viên giải trí có thể tùy ý đùa giỡn.
Chỉ vì lòng tốt ở cửa công viên giải trí tặng Lâm Miên nghèo khó nghèo túng một cái ống ngọt đắt tiền, lập tức khiến cô ta có suy nghĩ phải đổi người, để cho mẹ ả liều mạng bắt cóc Lâm Tranh, đem con gái của mình đổi thành bảo bối được nhà giàu nuông chiều.
Lâm Tranh mang theo tất cả những thiết lập tốt đẹp, cô ấy mãi mãi ôn nhu thiện lương, tích cực hướng về phía trước, rơi vào vũng bùn cũng cố gắng bò ra. Cô ấy được mẹ Lâm Miên mang về từ khe núi, rồi dựa vào nỗ lực của mình thi đậu vào trường danh tiếng, cô ấy cùng nam chính Kỳ Thanh Nhiên quen biết yêu thương, gặp lại anh trai, vạch trần âm mưu của Lâm Miên và mẹ cô ta.
Những nỗ lực của Lâm Tranh dường như sắp có hậu thì lại có người đoạt xác Lâm Miên.