Chương 12
Phía sau, truyền đến âm thanh của Fred: “ Jade! Nhớ rõ là tớ bà George ở lầu hai. Nửa đêm bồ đói bụng, đi lên tầng ngay phía dưới là được.”
“Nhất định đừng có nhầm lẫn nữa, đi lên là phòng anh Percy và anh Bill.”
“Tớ dám cá ngày mai lại đến phòng Bill “đào thấy” bồ đâu.”
“Fred! George!” Bà Weasley hét lên. Đôi song sinh cười hihi haha chạy lên lầu. Để lại Jade đứng đó đỏ mặt. Gì vậy trời!
Sau đó Jade được Ginny kéo vào phòng.
Phòng Ginny không có nhiều khác biệt so với phòng của bé gái bình thường, chẳng qua mấy vật trang trí, gối ôm, vài đồ chơi linh tinh đều có thể phát ra tiếng hoặc được ếm bùa. Được cái là nhìn sơ qua thì sống động hơn nhiều, ít nhất là thú vị hơn nhiều phòng công chúa ở nước Mỹ của cô.
“Ừm. Thấy thế nào?” Ginny xấu hổ hỏi Jade, giống như một cô bé 8 tuổi đang ngoan ngoãn xin ý kiến của bạn thân.
Jade cười hài lòng: “Rất tuyệt! Chị không nghĩ tới phòng ở của Phù thủy lại thú vị như vậy.”
Ginny cười ngọt ngào, để Jade ngồi xuống giường, nhìn chăm chăm vào mặt Jade:
_ Chị xinh đẹp thật đó.
Jade tự hào:
_ Đương nhiên. Mommy của chị là đại mỹ nữ danh xứng với thực mà, tuy chị hơi bất hạnh kế thừa vài đặc điểm ngoại hình của ba, nhưng tổng thể vẫn còn nét thuộc về người má xinh đẹp.”
Ginny xì cười 1 tiếng:
_ Lúc má nói với bọn em về chị, khẳng định chắc nịch chị phải là người vô cùng nghiêm túc, ừm, còn có bình tĩnh nữa. Không nghĩ rằng chị lại giống bọn em.”
Jade xua xua tay: “Không phải đâu. Chị mới là người thích náo nhiệt.”
Sau khi Ginny giới thiệu xong, Jade tò mò thí nghiệm một chút cách dùng phòng tắm của gia đình Phù thủy. Sau đó hai cô nàng chui vào trong chăn, nhỏ giọng trò chuyện. Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Jade đổi sang quần áo của Muggle rồi cùng Ginny đi xuống lầu.
Trong phòng bếp, bà Weasley chuẩn bị xong bữa sáng, anh Bill và anh Percy đang ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy Jade liền chào buổi sáng với cô nàng.
Bà Weasley vui vẻ gọi cô:
_ Thức dậy sớm quá. Tới đây ngồi nào con yêu. Ăn sáng trước đã, sau đó bác Arthur sẽ đưa con cùng Fred, George đi London.
Ginny long lanh mắt nhìn bà Weasley “Má! Con có thể đi cùng chị Jade không?”
_ Con còn nhỏ quá! Hơn nữa ba con nói phương tiện giao thông của Muggle không cách nào cùng một lúc mang quá nhiều người được...ờm, má cũng không biết vì sao nữa.
Ginny uể oải cúi đầu, Jade vội vỗ vai an ủi “Không sao đâu Ginny. Chờ đến kỳ nghỉ tiếp theo, chị sẽ đưa em tới nhà chị chơi vài ngày, nhất định sẽ đưa em tới quán ăn ngon nhứt của Muggle ở London.”
Đương nhiên bà Weasley sẽ không từ chối, vui vẻ gật đầu làm tâm trạng Ginny tốt lên rất nhiều.
_ Chào buổi sáng! Jade! Xem bác hóa trang này. Giống Muggle không?_ Ông Weasley vui vẻ đi vào phòng bếp nói to.
_ Không phân biệt được luôn. Vô cùng hoàn hảo._ Jade mỉm cười
Ông Weasley nhận được lời khen, đắc ý ra hẳn, ngồi xuống bàn ăn tiếp chuyện “ Như vậy sau khi ăn xong, chúng ta liền xuất phát. Fred và George còn chưa dậy à?”
Jade nhấp miệng, cười như có như không “Con đoán bọn họ còn mất nhiều thời gian....”
_ Lầm rồi.
_ Bọn tớ đã dậy.
_ Hôm nay bọn tớ không có đến muộn.
_ Xin đón chào cặp đôi nhà Weasley!_ Anh em sinh đôi vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng bếp, cuối cùng thể hiện tư thế chào vui mắt. Hôm nay bọn họ không mặc trang phục của phù thủy mà thay vào đó là quần áo của Muggle, gồm áo lông, quần jean. Nhìn sơ qua không khác hai đứa trẻ bình thường khác trên phố London.
“ Chẳng lẽ ngày thường các con thường xuyên đến trễ?” Giọng bà Weasley có hơi tức giận.
Fred nhanh chóng ngồi xuống “ Tất nhiên là không rồi ạ. Chỉ là thời gian có hơi gấp gáp.”
George ngồi xuống bên cạnh “ Trong ngày thường, bọn con không có đủ thời gian để sửa sang lại bản thân.”
“ Nhưng mà bọn con chưa từng có lúc bị đói hay quần áo không chỉnh tề.”
“ Bởi vì bọn con có một bảo mẫu thiên thần mà!”
Anh Bill uống một ngụm nước trái cây, nói:
_ Là đang nói Jade sao? Quào, Jade! Không nghĩ tới em kiêm nhiều việc thế đấy, xem ra hai tên siêu quậy này đem đến cho em không ít phiền toái._ Anh cườ, nháy mắt với Fred.
Jade lắc đầu “Không đâu! Dù sao em cũng rất thích việc này. Là bạn bè thì nên giúp nhau chứ, nhiều vấn đề nhỏ khác của em cũng nhờ bọn họ giải quyết.” Cô nàng cười ngọt ngào với anh Bill.
Bà Weasley vừa nghe, vẻ mặt xin lỗi nhìn Jade “Xem ra hai đứa quậy này cần phải dạy thêm nhiều lắm.”
George là người kháng nghị đầu tiên:
_ Má! Tụi con vẫn cố gắng ngoan mà.
_ Ít nhất tụi con vô cùng cố gắng đi tìm phòng bếp.
_ Giải quyết được vấn đề Jade nửa đêm đói bbụn.
Jade cắn ngụm bánh mì to “ Tớ chỉ có một lần như thế thôi.”
“ Phòng hờ mọi chuyện xảy ra rất quan trọng đấy.” Fred xoa đầu Jade.
Sau khi mọi người dùng xong bữa sáng, ông Weasley gấp gáp chờ không được nữa, đứng dậy chỉ huy hai anh em song sinh đi lấy ba lô thích hợp, sau đó cầm lấy bột Floo, chuẩn bị xuất phát.
Bà Weasley cẩn thận dặn dò lại cặp song sinh vài câu, sau đó quay sang chồng mình nghiêm túc nói về công việc: “ Anh Arthur! Nhớ kỹ, dù anh có mê muội đồ điện ở nhà Jade cỡ nào, buổi tối phải về nhà.”
Còn ông Weasley còn ựm ừ qua loa, tâm trí ông đã sớm bay tới nhà Muggle: “Ừ...ừ, anh biết rồi, Molly.” Nhưng mà thực sự biết cái gì, ông cũng đang lơ ngơ.
Bốn người tới trước Hẻm Xéo, mua vài món đồ chơi ếm bùa – đây là quà Jade chuẩn bị cho bố mẹ mình. Sau đó mọi người đi đến London của Muggle.
“ Chúng ta đến nhà bồ bằng cách nào?” Fred nhìn hàng xe cộ tới lui nhộn nhịp “Ngồi xe?”
Jade gật đầu “ Gần nhà tớ không có tàu điện ngầm, tốt nhất vẫn là lái xe qua đó, được chứ? Ông Weasley?
Ông Weasley đương nhiên gật đầu, trên thực tế dùng phương tiện giao thông gì, ông cũng không ngại. Tuy rằng có khả năng ông nghiêng về phía tàu điện ngầm, bởi ông thấy nó rất thần kỳ.
Xe taxi dừng trước mặt họ, nói với tài xế địa chỉ, bốn người nhanh chóng ngồi vào, đi đến nhà Jade.
May mắn là ông Weasley đều có nghiên cứu đồ dùng của Muggle, cặp song sinh cũng hiểu biết đôi chút về đồ vật, nên không có sinh lòng hiếu kỳ quá sức mãnh liệt đối với thứ gọi là ô tô này. Bọn họ chỉ nhìn ra ngoài cửa, không nói thêm từ ngữ cổ quái gì nữa. Jade như trút được gánh nặng, nhè nhẹ thở ra. Chờ đến nhà rồi, Jade tranh thanh toán trước, cô nàng dám cá là ông Weasley còn chưa hiểu rõ bảng Anh là gì, 1 xu bằng bao nhiêu.
“ Ừm, Jade.” George nước nước miếng đánh ực “ Đây là nhà bồ hả?” Cậu ta chỉ vào trang viên cực kỳ hoa lệ trước mắt. Qua hàng rào cũng có thể thấy khu vườn bên trong, được tỉa tót cẩn thận, đằng kia còn có biệt thự mô phỏng theo lâu đài cỡ nhỏ của đức, lộng lẫy vô cùng.
Jade mỉm cười: “Ừ, một cái ở nước Anh. Tuy rằng gia đình ba người của tớ ít khi ở đây.” Nói xong, cô nàng có hơi buồn bực hay sao, cúi đầu bấm mật mã, đẩy cổng đi vào.
Ba người kia vẫn còn kinh ngạc đi theo Jade vào tòa trang viên này.
“ Jade, con về rồi. Ồ, những vị này là bạn của con sao?” Một người phụ nữ trung niên mập mạp đứng ở cửa, vui vẻ chào đón Jade.
Jade điềm đạm cười “ Chào bà Hullduck, họ đến cùng con đi lấy đồ ba má con gửi đến, còn cả cái bánh kem nhà Hilton, ta đã đặt giúp con rồi, chiều họ sẽ đem đến, đưa chưa, con yêu?”
Jade gật đầu “ Đương nhiên là hài lòng, cảm ơn bà. Có điều, Bà Hullduck thân ái, hôm nay bà chưa về chăm bọn nhỏ sao? Cũng phải chuẩn bị đón năm mới.”
Bà Hullduck hơi do dự nhìn khách đằng sau Jade “Nhưng mà..”
Jade vội vàng thêm vào: “Không sao đâu. Chúng con chỉ chờ bánh kem đến là được, bữa trưa thì gọi món từ nhà hàng mang đến là ổn. Được mà, bà Hullduck, bà vất vả nhiều rồi, hôm nay về nhà sớm chút với bọn nhỏ đi.”
Bà Hullduck ôm Jade một cái “Ừ, cảm ơn con, Jade. Nếu con có yêu cầu gì hoặc muốn tìm thứ gì, không phải ngại, cứ gọi điện thoại cho ta, nhé?”
Jade cũng nhận, đồng ý với bà, trong lòng hạ quyết tâm nhất định sẽ không gọi.
Bà Hullduck vừa rời đi, Jade lập tức thở ra “ Tốt rồi, giờ tương đối tự do.”
Ông Weasley cảm thấy mắt mình không đủ dùng, nhìn chằm chằm hết thứ này đến thứ khác trong phòng “Jade, bác có thể tham quan phòng được không?”
_ Tất nhiên, bác cứ tự nhiên đi. Nếu cần con giải thích cách dùng thì cứ gọi nhé, đừng ngại.
Nghe thấy thế, ông Weasley lập tức đi vào một căn phòng phía trong ở tầng 1, phòng mà ông nhìn chằm chằm cả nửa ngày. Jade quay đầu lại nhìn xem, chắc chắn trong phòng khách không có đồ vật gì kỳ lạ quá, mới xoay người đi vào phòng bếp, mang vài đồ uống lên cho mọi người.
Nhìn thấy hai người trưởng thành đã rời đi, Fred và George vô cùng vui vẻ, thở hắt ra, nói về phía phòng bếp: “ Ôi! Giờ không còn lo lắng nói nhầm cái gì. À mà Jade này, người vừa nãy ấy, làm gì thế?”
“Quản gia.” Jade tìm thấy mấy bình Coca trong phòng bếp “Bà Hullduck sẽ chăm lo cho nhà tớ khi cả nhà đi vắng, bà ấy lau dọn, sửa sang lại khu vườn, và mấy thứ linh tinh, tất nhiên là bà ấy không cần tự mình làm, có thể gọi người đến làm. Đồ uống của Muggle, mấy bồ thử không?” Jade ném Coca cho cặp sinh đôi.
Fred cẩn thận nhìn cái chai trong tay, chất lỏng trong đó hơi tối màu, không biết là có hương vị gì, thấy Jade không do dự mà mở chai ra uống. Cậu cũng nghĩ nghĩ một hồi, đoán hương vị không quá tệ, uống thử theo. Còn lại George thì càng thêm cẩn thận nhìn Fred, chờ anh mình uống xong kể mùi vị.
Fred uống xong một ngụm, mới đầu biểu cảm có hơi nhăn nhó, cảm thấy hương vị có hơi kỳ lạ, nhưng uống xong một ngụm lại cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Một ngụm lại tiếp một ngụm, chậm rãi nếm thử hương vị, mới nở nụ cười “ Xem ra đồ uống của Muggle mùi vị ngon đấy. Jade! Vì sao trong này lại có nhiều bong bóng như thế?”
Jade nhún nhún vai “Cái này gọi là đồ uống có ga, bên trong có nhiều CO2. Đó là một loại khí. Nhưng mà khí này tan ít trong nước, nên khi mở bồ thấy có nhiều bong bóng.”
George căng da đầu nghe giải thích, cái gì mà CO2, cái gì mà khí, nghe không hiểu gì cả. Nhìn mà nhìn bộ dạng yêu thích của Fred, chắc là không khó uống đâu. Nên liều mình uống một ngụm thật to, ngạc nhiên khen ngợi khẩu vị của Muggle.
“Nhất định đừng có nhầm lẫn nữa, đi lên là phòng anh Percy và anh Bill.”
“Tớ dám cá ngày mai lại đến phòng Bill “đào thấy” bồ đâu.”
“Fred! George!” Bà Weasley hét lên. Đôi song sinh cười hihi haha chạy lên lầu. Để lại Jade đứng đó đỏ mặt. Gì vậy trời!
Sau đó Jade được Ginny kéo vào phòng.
Phòng Ginny không có nhiều khác biệt so với phòng của bé gái bình thường, chẳng qua mấy vật trang trí, gối ôm, vài đồ chơi linh tinh đều có thể phát ra tiếng hoặc được ếm bùa. Được cái là nhìn sơ qua thì sống động hơn nhiều, ít nhất là thú vị hơn nhiều phòng công chúa ở nước Mỹ của cô.
“Ừm. Thấy thế nào?” Ginny xấu hổ hỏi Jade, giống như một cô bé 8 tuổi đang ngoan ngoãn xin ý kiến của bạn thân.
Jade cười hài lòng: “Rất tuyệt! Chị không nghĩ tới phòng ở của Phù thủy lại thú vị như vậy.”
Ginny cười ngọt ngào, để Jade ngồi xuống giường, nhìn chăm chăm vào mặt Jade:
_ Chị xinh đẹp thật đó.
Jade tự hào:
_ Đương nhiên. Mommy của chị là đại mỹ nữ danh xứng với thực mà, tuy chị hơi bất hạnh kế thừa vài đặc điểm ngoại hình của ba, nhưng tổng thể vẫn còn nét thuộc về người má xinh đẹp.”
Ginny xì cười 1 tiếng:
_ Lúc má nói với bọn em về chị, khẳng định chắc nịch chị phải là người vô cùng nghiêm túc, ừm, còn có bình tĩnh nữa. Không nghĩ rằng chị lại giống bọn em.”
Jade xua xua tay: “Không phải đâu. Chị mới là người thích náo nhiệt.”
Sau khi Ginny giới thiệu xong, Jade tò mò thí nghiệm một chút cách dùng phòng tắm của gia đình Phù thủy. Sau đó hai cô nàng chui vào trong chăn, nhỏ giọng trò chuyện. Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Jade đổi sang quần áo của Muggle rồi cùng Ginny đi xuống lầu.
Trong phòng bếp, bà Weasley chuẩn bị xong bữa sáng, anh Bill và anh Percy đang ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy Jade liền chào buổi sáng với cô nàng.
Bà Weasley vui vẻ gọi cô:
_ Thức dậy sớm quá. Tới đây ngồi nào con yêu. Ăn sáng trước đã, sau đó bác Arthur sẽ đưa con cùng Fred, George đi London.
Ginny long lanh mắt nhìn bà Weasley “Má! Con có thể đi cùng chị Jade không?”
_ Con còn nhỏ quá! Hơn nữa ba con nói phương tiện giao thông của Muggle không cách nào cùng một lúc mang quá nhiều người được...ờm, má cũng không biết vì sao nữa.
Ginny uể oải cúi đầu, Jade vội vỗ vai an ủi “Không sao đâu Ginny. Chờ đến kỳ nghỉ tiếp theo, chị sẽ đưa em tới nhà chị chơi vài ngày, nhất định sẽ đưa em tới quán ăn ngon nhứt của Muggle ở London.”
Đương nhiên bà Weasley sẽ không từ chối, vui vẻ gật đầu làm tâm trạng Ginny tốt lên rất nhiều.
_ Chào buổi sáng! Jade! Xem bác hóa trang này. Giống Muggle không?_ Ông Weasley vui vẻ đi vào phòng bếp nói to.
_ Không phân biệt được luôn. Vô cùng hoàn hảo._ Jade mỉm cười
Ông Weasley nhận được lời khen, đắc ý ra hẳn, ngồi xuống bàn ăn tiếp chuyện “ Như vậy sau khi ăn xong, chúng ta liền xuất phát. Fred và George còn chưa dậy à?”
Jade nhấp miệng, cười như có như không “Con đoán bọn họ còn mất nhiều thời gian....”
_ Lầm rồi.
_ Bọn tớ đã dậy.
_ Hôm nay bọn tớ không có đến muộn.
_ Xin đón chào cặp đôi nhà Weasley!_ Anh em sinh đôi vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng bếp, cuối cùng thể hiện tư thế chào vui mắt. Hôm nay bọn họ không mặc trang phục của phù thủy mà thay vào đó là quần áo của Muggle, gồm áo lông, quần jean. Nhìn sơ qua không khác hai đứa trẻ bình thường khác trên phố London.
“ Chẳng lẽ ngày thường các con thường xuyên đến trễ?” Giọng bà Weasley có hơi tức giận.
Fred nhanh chóng ngồi xuống “ Tất nhiên là không rồi ạ. Chỉ là thời gian có hơi gấp gáp.”
George ngồi xuống bên cạnh “ Trong ngày thường, bọn con không có đủ thời gian để sửa sang lại bản thân.”
“ Nhưng mà bọn con chưa từng có lúc bị đói hay quần áo không chỉnh tề.”
“ Bởi vì bọn con có một bảo mẫu thiên thần mà!”
Anh Bill uống một ngụm nước trái cây, nói:
_ Là đang nói Jade sao? Quào, Jade! Không nghĩ tới em kiêm nhiều việc thế đấy, xem ra hai tên siêu quậy này đem đến cho em không ít phiền toái._ Anh cườ, nháy mắt với Fred.
Jade lắc đầu “Không đâu! Dù sao em cũng rất thích việc này. Là bạn bè thì nên giúp nhau chứ, nhiều vấn đề nhỏ khác của em cũng nhờ bọn họ giải quyết.” Cô nàng cười ngọt ngào với anh Bill.
Bà Weasley vừa nghe, vẻ mặt xin lỗi nhìn Jade “Xem ra hai đứa quậy này cần phải dạy thêm nhiều lắm.”
George là người kháng nghị đầu tiên:
_ Má! Tụi con vẫn cố gắng ngoan mà.
_ Ít nhất tụi con vô cùng cố gắng đi tìm phòng bếp.
_ Giải quyết được vấn đề Jade nửa đêm đói bbụn.
Jade cắn ngụm bánh mì to “ Tớ chỉ có một lần như thế thôi.”
“ Phòng hờ mọi chuyện xảy ra rất quan trọng đấy.” Fred xoa đầu Jade.
Sau khi mọi người dùng xong bữa sáng, ông Weasley gấp gáp chờ không được nữa, đứng dậy chỉ huy hai anh em song sinh đi lấy ba lô thích hợp, sau đó cầm lấy bột Floo, chuẩn bị xuất phát.
Bà Weasley cẩn thận dặn dò lại cặp song sinh vài câu, sau đó quay sang chồng mình nghiêm túc nói về công việc: “ Anh Arthur! Nhớ kỹ, dù anh có mê muội đồ điện ở nhà Jade cỡ nào, buổi tối phải về nhà.”
Còn ông Weasley còn ựm ừ qua loa, tâm trí ông đã sớm bay tới nhà Muggle: “Ừ...ừ, anh biết rồi, Molly.” Nhưng mà thực sự biết cái gì, ông cũng đang lơ ngơ.
Bốn người tới trước Hẻm Xéo, mua vài món đồ chơi ếm bùa – đây là quà Jade chuẩn bị cho bố mẹ mình. Sau đó mọi người đi đến London của Muggle.
“ Chúng ta đến nhà bồ bằng cách nào?” Fred nhìn hàng xe cộ tới lui nhộn nhịp “Ngồi xe?”
Jade gật đầu “ Gần nhà tớ không có tàu điện ngầm, tốt nhất vẫn là lái xe qua đó, được chứ? Ông Weasley?
Ông Weasley đương nhiên gật đầu, trên thực tế dùng phương tiện giao thông gì, ông cũng không ngại. Tuy rằng có khả năng ông nghiêng về phía tàu điện ngầm, bởi ông thấy nó rất thần kỳ.
Xe taxi dừng trước mặt họ, nói với tài xế địa chỉ, bốn người nhanh chóng ngồi vào, đi đến nhà Jade.
May mắn là ông Weasley đều có nghiên cứu đồ dùng của Muggle, cặp song sinh cũng hiểu biết đôi chút về đồ vật, nên không có sinh lòng hiếu kỳ quá sức mãnh liệt đối với thứ gọi là ô tô này. Bọn họ chỉ nhìn ra ngoài cửa, không nói thêm từ ngữ cổ quái gì nữa. Jade như trút được gánh nặng, nhè nhẹ thở ra. Chờ đến nhà rồi, Jade tranh thanh toán trước, cô nàng dám cá là ông Weasley còn chưa hiểu rõ bảng Anh là gì, 1 xu bằng bao nhiêu.
“ Ừm, Jade.” George nước nước miếng đánh ực “ Đây là nhà bồ hả?” Cậu ta chỉ vào trang viên cực kỳ hoa lệ trước mắt. Qua hàng rào cũng có thể thấy khu vườn bên trong, được tỉa tót cẩn thận, đằng kia còn có biệt thự mô phỏng theo lâu đài cỡ nhỏ của đức, lộng lẫy vô cùng.
Jade mỉm cười: “Ừ, một cái ở nước Anh. Tuy rằng gia đình ba người của tớ ít khi ở đây.” Nói xong, cô nàng có hơi buồn bực hay sao, cúi đầu bấm mật mã, đẩy cổng đi vào.
Ba người kia vẫn còn kinh ngạc đi theo Jade vào tòa trang viên này.
“ Jade, con về rồi. Ồ, những vị này là bạn của con sao?” Một người phụ nữ trung niên mập mạp đứng ở cửa, vui vẻ chào đón Jade.
Jade điềm đạm cười “ Chào bà Hullduck, họ đến cùng con đi lấy đồ ba má con gửi đến, còn cả cái bánh kem nhà Hilton, ta đã đặt giúp con rồi, chiều họ sẽ đem đến, đưa chưa, con yêu?”
Jade gật đầu “ Đương nhiên là hài lòng, cảm ơn bà. Có điều, Bà Hullduck thân ái, hôm nay bà chưa về chăm bọn nhỏ sao? Cũng phải chuẩn bị đón năm mới.”
Bà Hullduck hơi do dự nhìn khách đằng sau Jade “Nhưng mà..”
Jade vội vàng thêm vào: “Không sao đâu. Chúng con chỉ chờ bánh kem đến là được, bữa trưa thì gọi món từ nhà hàng mang đến là ổn. Được mà, bà Hullduck, bà vất vả nhiều rồi, hôm nay về nhà sớm chút với bọn nhỏ đi.”
Bà Hullduck ôm Jade một cái “Ừ, cảm ơn con, Jade. Nếu con có yêu cầu gì hoặc muốn tìm thứ gì, không phải ngại, cứ gọi điện thoại cho ta, nhé?”
Jade cũng nhận, đồng ý với bà, trong lòng hạ quyết tâm nhất định sẽ không gọi.
Bà Hullduck vừa rời đi, Jade lập tức thở ra “ Tốt rồi, giờ tương đối tự do.”
Ông Weasley cảm thấy mắt mình không đủ dùng, nhìn chằm chằm hết thứ này đến thứ khác trong phòng “Jade, bác có thể tham quan phòng được không?”
_ Tất nhiên, bác cứ tự nhiên đi. Nếu cần con giải thích cách dùng thì cứ gọi nhé, đừng ngại.
Nghe thấy thế, ông Weasley lập tức đi vào một căn phòng phía trong ở tầng 1, phòng mà ông nhìn chằm chằm cả nửa ngày. Jade quay đầu lại nhìn xem, chắc chắn trong phòng khách không có đồ vật gì kỳ lạ quá, mới xoay người đi vào phòng bếp, mang vài đồ uống lên cho mọi người.
Nhìn thấy hai người trưởng thành đã rời đi, Fred và George vô cùng vui vẻ, thở hắt ra, nói về phía phòng bếp: “ Ôi! Giờ không còn lo lắng nói nhầm cái gì. À mà Jade này, người vừa nãy ấy, làm gì thế?”
“Quản gia.” Jade tìm thấy mấy bình Coca trong phòng bếp “Bà Hullduck sẽ chăm lo cho nhà tớ khi cả nhà đi vắng, bà ấy lau dọn, sửa sang lại khu vườn, và mấy thứ linh tinh, tất nhiên là bà ấy không cần tự mình làm, có thể gọi người đến làm. Đồ uống của Muggle, mấy bồ thử không?” Jade ném Coca cho cặp sinh đôi.
Fred cẩn thận nhìn cái chai trong tay, chất lỏng trong đó hơi tối màu, không biết là có hương vị gì, thấy Jade không do dự mà mở chai ra uống. Cậu cũng nghĩ nghĩ một hồi, đoán hương vị không quá tệ, uống thử theo. Còn lại George thì càng thêm cẩn thận nhìn Fred, chờ anh mình uống xong kể mùi vị.
Fred uống xong một ngụm, mới đầu biểu cảm có hơi nhăn nhó, cảm thấy hương vị có hơi kỳ lạ, nhưng uống xong một ngụm lại cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Một ngụm lại tiếp một ngụm, chậm rãi nếm thử hương vị, mới nở nụ cười “ Xem ra đồ uống của Muggle mùi vị ngon đấy. Jade! Vì sao trong này lại có nhiều bong bóng như thế?”
Jade nhún nhún vai “Cái này gọi là đồ uống có ga, bên trong có nhiều CO2. Đó là một loại khí. Nhưng mà khí này tan ít trong nước, nên khi mở bồ thấy có nhiều bong bóng.”
George căng da đầu nghe giải thích, cái gì mà CO2, cái gì mà khí, nghe không hiểu gì cả. Nhìn mà nhìn bộ dạng yêu thích của Fred, chắc là không khó uống đâu. Nên liều mình uống một ngụm thật to, ngạc nhiên khen ngợi khẩu vị của Muggle.