Chương : 10
*lĩnh chứng: đăng ký kết hôn, hình hôn: hôn nhân hình thức
Phó Duy Diễn nói: "Phía nhà tôi đã thúc giục kết hôn từ rất lâu, cũng không phải kết hôn thật, chỉ cần lĩnh cái giấy chứng nhận về chặn họng bọn họ, đừng tiếp tục bắt tôi phải sinh cháu là được."
Phó Duy Diễn còn nói: "Phía cậu không phải cũng đang lo lắng chuyện này sao, cầm được giấy chứng nhận về rồi cậu cũng không cần lo sự tình bại lộ, ai dám chất vấn cậu liền lấy giấy hôn thú ra quăng vào mặt hắn."
Phó Duy Diễn còn nói: "Thế này cũng không khác hình hôn là mấy, dù sao hiện tại luật kết hôn đồng tính vẫn còn tương đối không rõ ràng, không tồn tại vấn đề phân chia tài sản. Kết hôn xong chúng ta không khác gì độc thân, ngoại trừ những trường hợp cần thiết phải cùng nhau xuất hiện, thời gian khác tự do ở ngoài, tùy ý tìm kiếm tình yêu của chính mình, không có gì khúc mắc."
Phó Duy Diễn sau đó thấy cậu không phản ứng gì, lại nói: "Ầy cậu làm sao vậy? Còn phải do dự nữa sao? Chuyện này khó quyết định lắm à? Cậu tốt nghiệp trung học tôi đang học tiến sĩ, cậu kết hôn lần hai tôi kết hôn lần đầu, tôi chỗ nào còn không phải là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu, cậu đứng đực ra đấy há hốc mồm làm gì?
Dương Quýnh lúc đó há hốc mồm hoàn toàn là bị dọa đến hoảng, cậu phút chốc cảm thấy chủ ý này cực kỳ hay, phút chốc lại nghĩ, thế này không phải quá sức hoang đường đi! Chơi trò gia đình một lần còn chưa đủ hay sao còn muốn dấn vào thêm lần nữa?
Có điều Phó Duy Diễn khí thế hùng hổ, ban đầu vẫn còn xấu hổ ngượng ngùng nói giọng thương lượng, chỉ hơi mặt nhăn mày nhó một chút, sau đó thấy cậu mãi mà chẳng phản ứng gì mới thẹn quá hóa giận.
Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Tôi có chỗ nào không xứng với cậu sao?"
Dương Quýnh nhất thời kinh hãi, đổ mồ hôi nói: "Xứng chứ xứng chứ."
Sắc mặt Phó Duy Diễn vẫn khó coi như vậy, tức giận nói: "Vậy sao còn chưa phê chuẩn?!"
Dương Quýnh choáng váng đầu óc, bèn khuất phục: "Chuẩn chuẩn."
Phó Duy Diễn: "...Vậy nhé."
Nói xong hắn liền lái xe đi mất.
Việc này quyết định quá vội vàng, Dương Quýnh thậm chí hoài nghi mình uống rượu say sinh ra ảo giác, hoặc giả sử như bị mộng du.
Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, trên màn hình điện thoại của cậu lại xuất hiện một cuộc gọi nhỡ. Cậu liếc nhìn thời gian, thấp tha thấp thỏm mà nhấn nút gọi lại.
Phó Duy Diễn nói với giọng nhàn nhạt mà kiên định: "Tôi mới suy xét lại chuyện cậu nói ngày hôm qua..."
Dương Quýnh: "..." Rõ ràng là chính hắn nói.
Phó Duy Diễn nói: "Hôm nay tôi phải trực ban, ca trực phải đến 8 giờ sáng mai mới kết thúc, mà giao ca xong còn phải đến giường thăm hỏi các bệnh nhân hiện tôi đang phụ trách, nếu bệnh nhân quá nhiều tôi cũng khó được cho về sớm, phỏng chừng phải mười một giờ mới tan tầm."
Dương Quýnh: "..." Cậu không biết Phó Duy Diễn muốn biểu đạt cái gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "... Các anh quá cực khổ."
"Chịu thôi, cho nên về sau làm người nhà bác sĩ cậu cũng phải thông cảm nhiều, có điều hai ta trước mắt chưa cần thảo luận vấn đề ở chung này, " Phó Duy Diễn nói: "Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, khoảng chừng mười giờ đổ lại cậu đến Cục dân chính đợi tôi. Đi sớm một chút còn đứng xếp hàng, mùa xuân người đến lĩnh chứng hẳn là rất đông."
"..." Dương Quýnh ngẩn người: "Hả?"
"... Hả cái gì?" Phó Duy Diễn ở bên kia nói: "Tôi bận việc phải đi trước đây, lĩnh chứng xong chúng ta cùng nhau ăn trưa, thảo luận vấn đề mở tiệc mời rượu. Gia đình hai bên có những ai có thể mời đều mời đến hết, tính toán làm thế nào để thu hồi đủ vốn liếng." Lại nói: "Ngày mai cậu mặc áo sơ mi trắng, tôi không có thời gian trở về thay quần áo, hai ta cứ nhất trí vậy đi."
"Không phải, chờ một chút! Khoan hẵng cúp..." Dương Quýnh càng nghe càng thấy không đúng, không nhịn được hỏi: "Không phải chỉ là hình hôn thôi sao? Còn mở tiệc mời rượu làm gì? Để cho mọi người đều biết rồi về sau phải làm sao?"
"Cái gì phải làm sao? Về sau chịu không nổi nữa thì ly hôn chứ sao."
"Nhưng mà lúc đó sẽ để lại ảnh hưởng không tốt, đều biết đã ly dị..."
"Cậu không phải vốn dĩ đã từng ly hôn sao?" Phó Duy Diễn kinh ngạc: "Ly một lần hay là ly hai lần có gì khác nhau à?"
Dương Quýnh: "..." Hình như... cũng có lý.
Phó Duy Diễn liền nhàn nhạt nói: "Theo ý cậu đi, bên cậu mời hay không mời thì tùy cậu. Nhưng mà bên này tôi nhất định phải mời, nhiều người cần phải thu nhân tình phí* như vậy, chừng hai năm nữa có mấy người sẽ lùng không ra..."
*Nhân tình phí: các khoản tiền mừng liên quan đến việc kết hôn, xây nhà, tân gia,... trong quan hệ giữa người với người
Dương Quýnh: "..." Đây là kiểu tính toán chi li học từ ai không biết nữa, một tẹo cũng không ăn khớp với hình tượng thanh cao không nhiễm bụi trần của hắn.
Hai người vội vã quyết định thời gian, Dương Quýnh lại ngây ngốc nửa ngày, sau đó mới lảo đà lảo đảo từ trong phòng ngủ đi ra.
Bắt đầu từ tối hôm qua, bắt đầu từ lúc cậu phát đi tin nhắn WeChat đó, sự tình phát triển tựa như đang xông về một cái phương hướng quỷ dị. Dương Quýnh cảm giác từ hôm qua cho đến hiện tại đều giống như ra trận đánh giặc, bận đến đầu óc quay cuồng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy mọi thứ không hề chân thực.
Trong lòng cậu loạn cào cào, lại không tự chủ nảy ra rất nhiều ý tưởng cổ quái đến không ngờ. Cuối cùng vẫn bị thôi thúc, ngồi yên trên ghế sô pha trong chốc lát rồi nhắn WeChat cho Phó Duy Diễn, hỏi: "Ngày mai anh định mấy giờ đi lĩnh giấy hôn thú?"
Phó Duy Diễn nhắn: "Mười giờ, áo sơ mi trắng."
Dương Quýnh trả lời lại một cái ok.
Sau đó cậu liền tắt nguồn điện thoại, lại mở lên, một lần nữa bấm vào WeChat.
... Tin nhắn vẫn còn nguyên ở đó...
Là thật rồi.
Dương Quýnh thức giấc rồi không ngủ lại được, liếc nhìn thời gian còn sớm, lại nghĩ tới chuyện xã giao tối hôm qua, trước tiên gọi điện thoại cho Lôi Bằng.
Lôi Bằng cũng không nghĩ Triệu Minh sẽ an bài như vậy, lập tức nổi giận chửi mắng ầm ĩ.
Dương Quýnh vội vàng động viên nói: "Thôi bỏ đi, anh cũng chớ nổi giận, em chỉ định nói với anh một tiếng, sợ Triệu Minh về sau mượn cớ chuyện này làm phiền đến Hứa Thụy Vân nhà anh, ầy đúng rồi, anh có muốn nói với anh ấy một tiếng không."
Lôi Bằng khựng một chút mới nói: "Hứa Thụy Vân à, nói sau đi."
Dương Quýnh thoáng sửng sốt: "Làm sao vậy?"
"Cãi nhau, " Lôi Bằng nói: "Anh không ở nhà, đang ở phòng trọ."
Phòng trọ của y cách nhà Dương Quýnh không xa, Dương Quýnh không bận bịu gì, dứt khoát đi một chuyến qua tới.
Hai người lôi từ trong tủ lạnh ra mấy thứ đồ uống, khui nắp rồi cùng nhau ngồi trên ban công nhỏ tán gẫu.
Dương Quýnh buồn bực, hỏi y: "Hai anh sao lại cãi nhau? Trước đây lúc chính sách chưa cho kết hôn còn rất tốt, cả ngày đường mật sến súa mà ngược cẩu*, làm sao kết hôn rồi lại bắt đầu xích mích?"
*ngược cẩu: ngược đãi cẩu độc thân (FA)
Lôi Bằng nói: "Ỷ thân thiết nên mới gây sự đó.*"
*nguyên văn: sát thục (杀熟) ý nói lợi dụng người thân cận, ỷ vào mối quan hệ thân thiết để chiếm lấy lợi ích từ họ, coi là lẽ đương nhiên.
Dương Quýnh: "..."
Lôi Bằng lại nói: "Anh chỉ muốn ở đây yên ổn thanh tịnh một chút, ngày mai sẽ trở về. Hơn nữa hôm nay cũng không tính là cãi nhau, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái."
"Làm gì mà không thoải mái?" Dương Quýnh cụng ly với y một cái, khuyên nhủ: "Có việc gì cứ nói chuyện rõ ràng với nhau không được sao."
"Cái gì mà nói với chả không nói, " Lôi Bằng bất đắc dĩ nói: "Vừa nhìn là biết cậu hoàn toàn chỉ là thanh niên độc thân đứng ngoài cửa ngó vào, nhà người ta mâu thuẫn gia đình nhiều ơi là nhiều, ở đâu ra nói chuyện một chút liền có thể giải quyết. Cậu có biết tại sao sáng sớm hôm nay anh không thoải mái không?"
Dương Quýnh lắc đầu.
"Lúc tụi anh ăn cơm, không phải anh thường ăn chậm hơn sao, cho nên lúc nào cơm thừa canh cặn cũng đều là anh giải quyết. Sau đó thành thói quen, những món hắn không thích ăn, không dám ăn, quá hạn sử dụng vẫn chưa biến vị, mua sai rồi sợ lãng phí, đều đẩy hết cho anh. Sáng sớm hôm nay chỉ vì một túi dưa muối, hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một túi rau cải bẹ muối ớt bảo anh ăn, anh nói anh không muốn ăn, đẩy qua đẩy lại hai lần, hắn liền mất hứng, bang một tiếng đem túi dưa muối vứt vào thùng rác."
Dương Quýnh có chút líu lưỡi: "Chỉ vì chuyện này thôi?"
"Ừm, cho nên mới nói, không thể tính là cãi nhau. Hắn không thích ăn, lại sợ lãng phí, liền kín đáo đưa cho anh. Còn hỏi anh, hôm qua em rất tình nguyện ăn rong biển muối chua còn gì, sao giờ đến cái này lại không muốn?"
Lôi Bằng thở dài một tiếng: "Anh lúc đó cũng nổi điên, hận không thể móc túi dưa muối từ trong thùng rác kia quăng vào mặt hắn."
Dương Quýnh có chút không đành lòng, bóp biến dạng lon nước uống, cuối cùng lại nghiêm túc nói: "... Anh ấy nổi giận trước là anh ấy không đúng, anh bắt anh ấy nói xin lỗi. Thế nhưng cũng đừng thật sự lấy dưa muối ném anh ấy, như vậy anh cũng không đúng."
Lôi Bằng bị cậu chọc cười, quay đầu trêu chọc: "Nói thật với cậu nhé, sinh hoạt thực tế, giảng đạo lý không bằng ném đồ."
Dương Quýnh không tin, "Tại sao?"
"Có những lúc bất chợt cơn tức xộc lên đầu, giảng đúng sai không được, mở miệng ra giảng đúng sai liền bị quẳng lại phía sau, cái gì mà anh ném tất lung tung tôi không giặt, ngày hôm qua bồn cầu ai cọ, ngày hôm trước đồ ăn ai xào... Dù sao thì cãi nhau đánh nhau xong kết quả cuối cùng cũng là làm lành, cho nên có thể động thủ thì động thủ, đừng nhiều lời làm gì."
Lôi Bằng chậm rãi thở dài, đột nhiên cảm khái nói: "Cho nên cậu nói xem, kết hôn có cái gì tốt, kết hôn rồi chẳng thể bất cứ lúc nào không hài lòng liền phủi mông một cái rời đi, hù dọa hắn một chút, dạy hắn một bài học là tốt rồi. Mà kết hôn thì không giống vậy, chia tay có thể mỗi ngày nháo, ly hôn lại không phải chuyện có thể làm mỗi ngày."
Y thở dài một tiếng, vỗ vai Dương Quýnh nhắc nhở nói: "Cậu và Giang Chí Hoành chia tay cũng rất tốt, nghe anh khuyên một câu, thật sự, cứ yêu đương thoải mái nhưng đừng kết hôn, vây thành thì có thể, tiến vào thì không cần, mà cũng đừng tiến vào."
*ý nói có một số chuyện trong cuộc sống chỉ hào nhoáng vẻ bề ngoài, thực chất bên trong tồn tại rất nhiều vấn đề. Người ở trong thì muốn ra, người bên ngoài lại muốn vào. Tỷ như đại học, hôn nhân, sự nghiệp,...
"... À, " Dương Quýnh liếc mắt nhìn y, tỏ vẻ dè dặt: "... Em đến đây, chính là còn có chuyện này muốn nói với anh."
Lôi Bằng kinh ngạc: "Chuyện gì?"
"Em ấy mà..." Dương Quýnh ngập ngừng, ấp úng nói: "Em lại sắp kết hôn."
Ngày hôm sau Dương Quýnh đã tiếp thu giáo huấn lần trước, xuất phát từ nhà chạy tới Cục dân chính từ rất sớm.
Lúc ở trên đường, cậu vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, thế rồi trong lòng lại không nhịn được bắt đầu suy tư rất nhiều chuyện cần thu xếp sau này, tỷ như phải giải thích với Dương Bội Quỳnh như thế nào.
Dương Quýnh nghĩ đến đây liền không khỏi nảy sinh một suy nghĩ ích kỷ, cậu biết rằng Dương Bội Quỳnh sở dĩ vẫn luôn yêu thích Giang Chí Hoành, tuy rằng điều kiện người nọ xác thực rất ưu tú, thế nhưng phàm là bậc làm cha làm mẹ, chủ yếu vẫn là suy tính cho con cái nhà mình hơn. Dương Bội Quỳnh cảm thấy Giang Chí Hoành điều kiện tốt, tính cách tốt, cho nên mới ngóng trông cậu có thể cùng đối phương chung sống hòa thuận, thế nhưng cùng lúc đối diện với thái độ cao ngạo của cha mẹ Giang Chí Hoành, bà cũng không phải là không băn khoăn -- nói cho cùng, người làm mẹ lúc nào cũng lo lắng tương lai con mình không tốt đẹp, lẻ loi hiu quạnh, không người ở bên.
Nếu như cậu nói cho Dương Bội Quỳnh là Giang Chí Hoành thay lòng đổi dạ trước, rồi đem mấy lời cha mẹ nhà họ Giang nói với mình kể ra, sau đó lại thuyết phục mẹ Phó Duy Diễn phương diện nào cũng không hề thua kém Giang Chí Hoành... Tám chín phần mười việc này cứ như vậy trôi qua.
Mà nếu là như thế, cậu đành phải cần đến Phó Duy Diễn phối hợp một chút, không cần giả vờ ngọt ngào tình cảm quá nhiều, thế nhưng ở trước mặt Dương Bội Quỳnh phải có điểm nhẫn nại, ngẫu nhiên nói đôi lời dễ nghe, chịu khó biểu hiện ra ngoài công phu một chút...
Lần này trên đường không kẹt xe, Dương Quýnh đến sớm một giờ so với dự tính. Cậu nhắn cho Phó Duy Diễn báo tin mình đã tới, sau đó kiểm tra giấy tờ mang theo-- sổ hộ khẩu vẫn từ lần trước trộm mang đi mà quên trả về, lần đó lấy đi cảm xúc cậu kích động khó tả, mang theo cảm giác ngượng ngùng cùng thấp thỏm trước ngưỡng cửa lần đầu bước vào cuộc sống hôn nhân, giờ đây đã cách khi đó một tháng, cậu hiển nhiên là có tư thế của dân lõi đời, mặt không cảm xúc, tâm tình bình thản.
Dương Quýnh bỗng chốc cảm thấy có chút buồn cười, chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở cửa hết một vòng, thình lình mũ bị người xốc lên.
Phó Duy Diễn không biết từ lúc nào đã tới, đứng trước mặt cậu quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, còn có chút kinh ngạc: "Làm cái gì mà hí hửng thế?"
Dương Quýnh sững sờ, nhìn đồng hồ, mới có chín giờ rưỡi.
"Không phải anh nói muộn muộn tầm 11 giờ mới đến sao?" Dương Quýnh cùng Phó Duy Diễn đi vào trong: "Sao nhanh như vậy đã tới rồi?"
"Hôm nay đồng nghiệp thấy đau lòng cho tôi, bảo tôi về sớm." Phó Duy Diễn đi vào trong, bước chân khựng lại: "Đậu má, sao lắm người quá vậy!"
Ngày hôm nay người xếp hàng đặc biệt nhiều, trước quầy tiếp nhận hồ sơ cho cả hôn nhân đồng tính lẫn khác giới đều xếp đầy một hàng dài, tất cả mọi người đều hưng phấn đến khó đè nén, bèn hiếu kỳ ngó quanh đánh giá lẫn nhau. Dương Quýnh cũng rất kinh ngạc, may mà hôm nay cậu ra cửa cố ý đội thêm nón lưỡi trai, lúc này kéo xuống vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt.
Hai người trước đi chụp ảnh tuyên thệ, sau đó đến lúc xếp hàng, Phó Duy Diễn chịu không nổi mấy người đằng trước cứ ngoái đầu nhìn hắn, lấy cùi chỏ chọc chọc Dương Quýnh: "Đưa nón cho tôi đội."
Dương Quýnh cũng sợ bị vây xem, thấy Phó Duy Diễn duỗi tay định lấy nón, lập tức ôm đầu bảo vệ, ngẩng đầu lên lườm hắn một cái.
"Tôi tốt xấu gì cũng là diễn viên, " Dương Quýnh mặt dày nói: "Lỡ đâu gặp phải fan thì sao?"
Phó Duy Diễn bị cậu doạ dẫm, buông tay ra rồi mới phản ứng lại: "Cậu đóng phim toàn không lộ mặt, fan ở đâu ra?"
"Tôi cũng lộ mặt rồi mà?" Dương Quýnh khẽ hất cằm lên: "Tuy rằng nhân vật không nổi danh lắm, nhưng cũng có mấy vai lộ mặt, còn có lời kịch đấy nhé!"
Hắn nói xong sợ Phó Duy Diễn không tin, lom lom dò xét biểu cảm của đối phương, ai ngờ Phó Duy Diễn đã sớm quay mặt đi không thèm để ý.
Lúc lĩnh được giấy chứng nhận đã là hai giờ sau, Phó Duy Diễn mời Dương Quýnh đi ăn cơm, hắn hỏi cậu thích ăn gì sau đó liền lái xe hướng về vùng ngoại ô, tiện đường bắt đầu thương lượng: "Cậu đi làm một tháng mấy ngày? Có lúc nào rảnh rỗi ở nhà nấu cơm không? Tôi không biết nấu, chỉ có thể ăn."
Dương Quýnh thoáng nghe có chút không hiểu, nhiều chuyện hỏi hắn: "Nhà nào?"
Phó Duy Diễn xoay mặt sang liếc cậu một cái, ra vẻ còn phải hỏi sao: "Đương nhiên là nhà tôi rồi, sau này sẽ là nhà chúng ta. À đúng rồi, còn chưa nói với cậu sao? Tôi hiện đang ở một chỗ cách bệnh viện tương đối gần, là một căn chung cư nhỏ, hướng Tây Nam, một phòng ngủ một phòng khách, hai mùa đông xuân vẫn ổn, có điều mùa hè buổi chiều bị nắng rọi vào rất gắt. Hai người ở cũng có chút chật chội. Cậu nếu có thời gian thì ngó nghiêng mấy cái tiểu khu thử xem, chọn một căn Nam Bắc thông suốt, tốt nhất là chọn tòa nhà nhiều tầng, căn hộ ở tầng ba trở lên, nếu ở tầng cao nhất nhất định phải kèm theo gác mái, bằng không tầng cao nhất quá phơi nắng lại dễ bị rò nước. Công ty địa ốc quản lý tiểu khu cũng cần phải nhìn đẳng cấp, tốt nhất là tìm được chỗ cung cấp dịch vụ trọn gói, sơ sài không chọn, công ty bản địa cũng không."
Dương Quýnh nghe một lát mới tiêu hóa hết lượng thông tin, cậu vốn dĩ không muốn đi xem phòng, từ chối nói: "Không phải đã đồng ý chỉ là hình hôn sao? Lý do gì còn muốn mua căn hộ? Tôi không có tiền."
"Hình hôn cũng phải ở cùng nhau chứ, bằng không ai mà tin, " Phó Duy Diễn không nhanh không chậm nói: "Không dùng tới tiền của cậu, cậu giúp tôi chọn phòng là được. Lại nói dù sao cũng là hai người ở, tôi góp tiền, cậu có phải là ít nhiều cũng nên góp sức không?"
Dương Quýnh thật sự còn không nghĩ nhiều như vậy, há miệng nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày sau cũng nặn không ra một câu phản bác.
Phó Duy Diễn còn chỉ cậu một chiêu: "Cậu tìm tiểu khu cũng không nhất thiết phải đến tận nơi xem, cứ tìm trên mạng mấy danh sách sắp xếp dựa theo đơn giá, tiền nào của nấy, cứ việc từ cái đắt nhất mà chọn."
"..." Dương Quýnh bất chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị khoe khoang "ông đây có tiền, không phải lo".
Cậu có chút dở khóc dở cười, lục lọi trong hộc xe moi ra được một tờ giấy và một cây bút, viết xuống: "Một, mua căn hộ đắt nhất."
"Còn nữa không?" Dương Quýnh bắt đầu xử lý thông tin, nói: "Bằng không anh cứ đề ra hết một loạt yêu cầu đi, tôi liệt kê ra xem thử, không hợp lý thì bác bỏ, hợp lý thì miễn cưỡng tiếp thu."
"Được, vậy kia cứ coi như là điều thứ nhất đi, " Phó Duy Diễn thấy được chỗ ăn, vừa đảo mắt tìm nơi đỗ xe, vừa nói: "Đúng rồi, lúc chọn căn hộ nhớ hỏi xem có ban công hay không."
Dương Quýnh nghĩ thầm thật đúng là quý tộc nhiều tật xấu, hỏi hắn: "Ban công như thế nào?"
"Loại mở hẳn ra ngoài, hướng Đông hoặc hướng Nam, thử nhìn xem cậu thích cái nào, " Phó Duy Diễn dừng xe tắt máy, dường như tùy ý nhìn cậu một cái nói: "Không phải cậu rất thích làm vườn sao? Chọn một cái thuận tiện trồng cây trồng hoa, đừng để có sâu là được."
Dương Quýnh: "!!" Cậu hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, vẻ mặt hớn hở mà nhìn Phó Duy Diễn.
"Còn có điều thứ hai, cơm nước xong xuôi chúng ta lại thương lượng, " Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, nhìn cậu cười nói: "Cậu cũng suy nghĩ trước đi, cuộc sống về đêm của hai ta sau này trải qua như thế nào."
==================================
Phó Duy Diễn nói: "Phía nhà tôi đã thúc giục kết hôn từ rất lâu, cũng không phải kết hôn thật, chỉ cần lĩnh cái giấy chứng nhận về chặn họng bọn họ, đừng tiếp tục bắt tôi phải sinh cháu là được."
Phó Duy Diễn còn nói: "Phía cậu không phải cũng đang lo lắng chuyện này sao, cầm được giấy chứng nhận về rồi cậu cũng không cần lo sự tình bại lộ, ai dám chất vấn cậu liền lấy giấy hôn thú ra quăng vào mặt hắn."
Phó Duy Diễn còn nói: "Thế này cũng không khác hình hôn là mấy, dù sao hiện tại luật kết hôn đồng tính vẫn còn tương đối không rõ ràng, không tồn tại vấn đề phân chia tài sản. Kết hôn xong chúng ta không khác gì độc thân, ngoại trừ những trường hợp cần thiết phải cùng nhau xuất hiện, thời gian khác tự do ở ngoài, tùy ý tìm kiếm tình yêu của chính mình, không có gì khúc mắc."
Phó Duy Diễn sau đó thấy cậu không phản ứng gì, lại nói: "Ầy cậu làm sao vậy? Còn phải do dự nữa sao? Chuyện này khó quyết định lắm à? Cậu tốt nghiệp trung học tôi đang học tiến sĩ, cậu kết hôn lần hai tôi kết hôn lần đầu, tôi chỗ nào còn không phải là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu, cậu đứng đực ra đấy há hốc mồm làm gì?
Dương Quýnh lúc đó há hốc mồm hoàn toàn là bị dọa đến hoảng, cậu phút chốc cảm thấy chủ ý này cực kỳ hay, phút chốc lại nghĩ, thế này không phải quá sức hoang đường đi! Chơi trò gia đình một lần còn chưa đủ hay sao còn muốn dấn vào thêm lần nữa?
Có điều Phó Duy Diễn khí thế hùng hổ, ban đầu vẫn còn xấu hổ ngượng ngùng nói giọng thương lượng, chỉ hơi mặt nhăn mày nhó một chút, sau đó thấy cậu mãi mà chẳng phản ứng gì mới thẹn quá hóa giận.
Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Tôi có chỗ nào không xứng với cậu sao?"
Dương Quýnh nhất thời kinh hãi, đổ mồ hôi nói: "Xứng chứ xứng chứ."
Sắc mặt Phó Duy Diễn vẫn khó coi như vậy, tức giận nói: "Vậy sao còn chưa phê chuẩn?!"
Dương Quýnh choáng váng đầu óc, bèn khuất phục: "Chuẩn chuẩn."
Phó Duy Diễn: "...Vậy nhé."
Nói xong hắn liền lái xe đi mất.
Việc này quyết định quá vội vàng, Dương Quýnh thậm chí hoài nghi mình uống rượu say sinh ra ảo giác, hoặc giả sử như bị mộng du.
Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, trên màn hình điện thoại của cậu lại xuất hiện một cuộc gọi nhỡ. Cậu liếc nhìn thời gian, thấp tha thấp thỏm mà nhấn nút gọi lại.
Phó Duy Diễn nói với giọng nhàn nhạt mà kiên định: "Tôi mới suy xét lại chuyện cậu nói ngày hôm qua..."
Dương Quýnh: "..." Rõ ràng là chính hắn nói.
Phó Duy Diễn nói: "Hôm nay tôi phải trực ban, ca trực phải đến 8 giờ sáng mai mới kết thúc, mà giao ca xong còn phải đến giường thăm hỏi các bệnh nhân hiện tôi đang phụ trách, nếu bệnh nhân quá nhiều tôi cũng khó được cho về sớm, phỏng chừng phải mười một giờ mới tan tầm."
Dương Quýnh: "..." Cậu không biết Phó Duy Diễn muốn biểu đạt cái gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "... Các anh quá cực khổ."
"Chịu thôi, cho nên về sau làm người nhà bác sĩ cậu cũng phải thông cảm nhiều, có điều hai ta trước mắt chưa cần thảo luận vấn đề ở chung này, " Phó Duy Diễn nói: "Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, khoảng chừng mười giờ đổ lại cậu đến Cục dân chính đợi tôi. Đi sớm một chút còn đứng xếp hàng, mùa xuân người đến lĩnh chứng hẳn là rất đông."
"..." Dương Quýnh ngẩn người: "Hả?"
"... Hả cái gì?" Phó Duy Diễn ở bên kia nói: "Tôi bận việc phải đi trước đây, lĩnh chứng xong chúng ta cùng nhau ăn trưa, thảo luận vấn đề mở tiệc mời rượu. Gia đình hai bên có những ai có thể mời đều mời đến hết, tính toán làm thế nào để thu hồi đủ vốn liếng." Lại nói: "Ngày mai cậu mặc áo sơ mi trắng, tôi không có thời gian trở về thay quần áo, hai ta cứ nhất trí vậy đi."
"Không phải, chờ một chút! Khoan hẵng cúp..." Dương Quýnh càng nghe càng thấy không đúng, không nhịn được hỏi: "Không phải chỉ là hình hôn thôi sao? Còn mở tiệc mời rượu làm gì? Để cho mọi người đều biết rồi về sau phải làm sao?"
"Cái gì phải làm sao? Về sau chịu không nổi nữa thì ly hôn chứ sao."
"Nhưng mà lúc đó sẽ để lại ảnh hưởng không tốt, đều biết đã ly dị..."
"Cậu không phải vốn dĩ đã từng ly hôn sao?" Phó Duy Diễn kinh ngạc: "Ly một lần hay là ly hai lần có gì khác nhau à?"
Dương Quýnh: "..." Hình như... cũng có lý.
Phó Duy Diễn liền nhàn nhạt nói: "Theo ý cậu đi, bên cậu mời hay không mời thì tùy cậu. Nhưng mà bên này tôi nhất định phải mời, nhiều người cần phải thu nhân tình phí* như vậy, chừng hai năm nữa có mấy người sẽ lùng không ra..."
*Nhân tình phí: các khoản tiền mừng liên quan đến việc kết hôn, xây nhà, tân gia,... trong quan hệ giữa người với người
Dương Quýnh: "..." Đây là kiểu tính toán chi li học từ ai không biết nữa, một tẹo cũng không ăn khớp với hình tượng thanh cao không nhiễm bụi trần của hắn.
Hai người vội vã quyết định thời gian, Dương Quýnh lại ngây ngốc nửa ngày, sau đó mới lảo đà lảo đảo từ trong phòng ngủ đi ra.
Bắt đầu từ tối hôm qua, bắt đầu từ lúc cậu phát đi tin nhắn WeChat đó, sự tình phát triển tựa như đang xông về một cái phương hướng quỷ dị. Dương Quýnh cảm giác từ hôm qua cho đến hiện tại đều giống như ra trận đánh giặc, bận đến đầu óc quay cuồng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy mọi thứ không hề chân thực.
Trong lòng cậu loạn cào cào, lại không tự chủ nảy ra rất nhiều ý tưởng cổ quái đến không ngờ. Cuối cùng vẫn bị thôi thúc, ngồi yên trên ghế sô pha trong chốc lát rồi nhắn WeChat cho Phó Duy Diễn, hỏi: "Ngày mai anh định mấy giờ đi lĩnh giấy hôn thú?"
Phó Duy Diễn nhắn: "Mười giờ, áo sơ mi trắng."
Dương Quýnh trả lời lại một cái ok.
Sau đó cậu liền tắt nguồn điện thoại, lại mở lên, một lần nữa bấm vào WeChat.
... Tin nhắn vẫn còn nguyên ở đó...
Là thật rồi.
Dương Quýnh thức giấc rồi không ngủ lại được, liếc nhìn thời gian còn sớm, lại nghĩ tới chuyện xã giao tối hôm qua, trước tiên gọi điện thoại cho Lôi Bằng.
Lôi Bằng cũng không nghĩ Triệu Minh sẽ an bài như vậy, lập tức nổi giận chửi mắng ầm ĩ.
Dương Quýnh vội vàng động viên nói: "Thôi bỏ đi, anh cũng chớ nổi giận, em chỉ định nói với anh một tiếng, sợ Triệu Minh về sau mượn cớ chuyện này làm phiền đến Hứa Thụy Vân nhà anh, ầy đúng rồi, anh có muốn nói với anh ấy một tiếng không."
Lôi Bằng khựng một chút mới nói: "Hứa Thụy Vân à, nói sau đi."
Dương Quýnh thoáng sửng sốt: "Làm sao vậy?"
"Cãi nhau, " Lôi Bằng nói: "Anh không ở nhà, đang ở phòng trọ."
Phòng trọ của y cách nhà Dương Quýnh không xa, Dương Quýnh không bận bịu gì, dứt khoát đi một chuyến qua tới.
Hai người lôi từ trong tủ lạnh ra mấy thứ đồ uống, khui nắp rồi cùng nhau ngồi trên ban công nhỏ tán gẫu.
Dương Quýnh buồn bực, hỏi y: "Hai anh sao lại cãi nhau? Trước đây lúc chính sách chưa cho kết hôn còn rất tốt, cả ngày đường mật sến súa mà ngược cẩu*, làm sao kết hôn rồi lại bắt đầu xích mích?"
*ngược cẩu: ngược đãi cẩu độc thân (FA)
Lôi Bằng nói: "Ỷ thân thiết nên mới gây sự đó.*"
*nguyên văn: sát thục (杀熟) ý nói lợi dụng người thân cận, ỷ vào mối quan hệ thân thiết để chiếm lấy lợi ích từ họ, coi là lẽ đương nhiên.
Dương Quýnh: "..."
Lôi Bằng lại nói: "Anh chỉ muốn ở đây yên ổn thanh tịnh một chút, ngày mai sẽ trở về. Hơn nữa hôm nay cũng không tính là cãi nhau, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái."
"Làm gì mà không thoải mái?" Dương Quýnh cụng ly với y một cái, khuyên nhủ: "Có việc gì cứ nói chuyện rõ ràng với nhau không được sao."
"Cái gì mà nói với chả không nói, " Lôi Bằng bất đắc dĩ nói: "Vừa nhìn là biết cậu hoàn toàn chỉ là thanh niên độc thân đứng ngoài cửa ngó vào, nhà người ta mâu thuẫn gia đình nhiều ơi là nhiều, ở đâu ra nói chuyện một chút liền có thể giải quyết. Cậu có biết tại sao sáng sớm hôm nay anh không thoải mái không?"
Dương Quýnh lắc đầu.
"Lúc tụi anh ăn cơm, không phải anh thường ăn chậm hơn sao, cho nên lúc nào cơm thừa canh cặn cũng đều là anh giải quyết. Sau đó thành thói quen, những món hắn không thích ăn, không dám ăn, quá hạn sử dụng vẫn chưa biến vị, mua sai rồi sợ lãng phí, đều đẩy hết cho anh. Sáng sớm hôm nay chỉ vì một túi dưa muối, hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một túi rau cải bẹ muối ớt bảo anh ăn, anh nói anh không muốn ăn, đẩy qua đẩy lại hai lần, hắn liền mất hứng, bang một tiếng đem túi dưa muối vứt vào thùng rác."
Dương Quýnh có chút líu lưỡi: "Chỉ vì chuyện này thôi?"
"Ừm, cho nên mới nói, không thể tính là cãi nhau. Hắn không thích ăn, lại sợ lãng phí, liền kín đáo đưa cho anh. Còn hỏi anh, hôm qua em rất tình nguyện ăn rong biển muối chua còn gì, sao giờ đến cái này lại không muốn?"
Lôi Bằng thở dài một tiếng: "Anh lúc đó cũng nổi điên, hận không thể móc túi dưa muối từ trong thùng rác kia quăng vào mặt hắn."
Dương Quýnh có chút không đành lòng, bóp biến dạng lon nước uống, cuối cùng lại nghiêm túc nói: "... Anh ấy nổi giận trước là anh ấy không đúng, anh bắt anh ấy nói xin lỗi. Thế nhưng cũng đừng thật sự lấy dưa muối ném anh ấy, như vậy anh cũng không đúng."
Lôi Bằng bị cậu chọc cười, quay đầu trêu chọc: "Nói thật với cậu nhé, sinh hoạt thực tế, giảng đạo lý không bằng ném đồ."
Dương Quýnh không tin, "Tại sao?"
"Có những lúc bất chợt cơn tức xộc lên đầu, giảng đúng sai không được, mở miệng ra giảng đúng sai liền bị quẳng lại phía sau, cái gì mà anh ném tất lung tung tôi không giặt, ngày hôm qua bồn cầu ai cọ, ngày hôm trước đồ ăn ai xào... Dù sao thì cãi nhau đánh nhau xong kết quả cuối cùng cũng là làm lành, cho nên có thể động thủ thì động thủ, đừng nhiều lời làm gì."
Lôi Bằng chậm rãi thở dài, đột nhiên cảm khái nói: "Cho nên cậu nói xem, kết hôn có cái gì tốt, kết hôn rồi chẳng thể bất cứ lúc nào không hài lòng liền phủi mông một cái rời đi, hù dọa hắn một chút, dạy hắn một bài học là tốt rồi. Mà kết hôn thì không giống vậy, chia tay có thể mỗi ngày nháo, ly hôn lại không phải chuyện có thể làm mỗi ngày."
Y thở dài một tiếng, vỗ vai Dương Quýnh nhắc nhở nói: "Cậu và Giang Chí Hoành chia tay cũng rất tốt, nghe anh khuyên một câu, thật sự, cứ yêu đương thoải mái nhưng đừng kết hôn, vây thành thì có thể, tiến vào thì không cần, mà cũng đừng tiến vào."
*ý nói có một số chuyện trong cuộc sống chỉ hào nhoáng vẻ bề ngoài, thực chất bên trong tồn tại rất nhiều vấn đề. Người ở trong thì muốn ra, người bên ngoài lại muốn vào. Tỷ như đại học, hôn nhân, sự nghiệp,...
"... À, " Dương Quýnh liếc mắt nhìn y, tỏ vẻ dè dặt: "... Em đến đây, chính là còn có chuyện này muốn nói với anh."
Lôi Bằng kinh ngạc: "Chuyện gì?"
"Em ấy mà..." Dương Quýnh ngập ngừng, ấp úng nói: "Em lại sắp kết hôn."
Ngày hôm sau Dương Quýnh đã tiếp thu giáo huấn lần trước, xuất phát từ nhà chạy tới Cục dân chính từ rất sớm.
Lúc ở trên đường, cậu vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, thế rồi trong lòng lại không nhịn được bắt đầu suy tư rất nhiều chuyện cần thu xếp sau này, tỷ như phải giải thích với Dương Bội Quỳnh như thế nào.
Dương Quýnh nghĩ đến đây liền không khỏi nảy sinh một suy nghĩ ích kỷ, cậu biết rằng Dương Bội Quỳnh sở dĩ vẫn luôn yêu thích Giang Chí Hoành, tuy rằng điều kiện người nọ xác thực rất ưu tú, thế nhưng phàm là bậc làm cha làm mẹ, chủ yếu vẫn là suy tính cho con cái nhà mình hơn. Dương Bội Quỳnh cảm thấy Giang Chí Hoành điều kiện tốt, tính cách tốt, cho nên mới ngóng trông cậu có thể cùng đối phương chung sống hòa thuận, thế nhưng cùng lúc đối diện với thái độ cao ngạo của cha mẹ Giang Chí Hoành, bà cũng không phải là không băn khoăn -- nói cho cùng, người làm mẹ lúc nào cũng lo lắng tương lai con mình không tốt đẹp, lẻ loi hiu quạnh, không người ở bên.
Nếu như cậu nói cho Dương Bội Quỳnh là Giang Chí Hoành thay lòng đổi dạ trước, rồi đem mấy lời cha mẹ nhà họ Giang nói với mình kể ra, sau đó lại thuyết phục mẹ Phó Duy Diễn phương diện nào cũng không hề thua kém Giang Chí Hoành... Tám chín phần mười việc này cứ như vậy trôi qua.
Mà nếu là như thế, cậu đành phải cần đến Phó Duy Diễn phối hợp một chút, không cần giả vờ ngọt ngào tình cảm quá nhiều, thế nhưng ở trước mặt Dương Bội Quỳnh phải có điểm nhẫn nại, ngẫu nhiên nói đôi lời dễ nghe, chịu khó biểu hiện ra ngoài công phu một chút...
Lần này trên đường không kẹt xe, Dương Quýnh đến sớm một giờ so với dự tính. Cậu nhắn cho Phó Duy Diễn báo tin mình đã tới, sau đó kiểm tra giấy tờ mang theo-- sổ hộ khẩu vẫn từ lần trước trộm mang đi mà quên trả về, lần đó lấy đi cảm xúc cậu kích động khó tả, mang theo cảm giác ngượng ngùng cùng thấp thỏm trước ngưỡng cửa lần đầu bước vào cuộc sống hôn nhân, giờ đây đã cách khi đó một tháng, cậu hiển nhiên là có tư thế của dân lõi đời, mặt không cảm xúc, tâm tình bình thản.
Dương Quýnh bỗng chốc cảm thấy có chút buồn cười, chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở cửa hết một vòng, thình lình mũ bị người xốc lên.
Phó Duy Diễn không biết từ lúc nào đã tới, đứng trước mặt cậu quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, còn có chút kinh ngạc: "Làm cái gì mà hí hửng thế?"
Dương Quýnh sững sờ, nhìn đồng hồ, mới có chín giờ rưỡi.
"Không phải anh nói muộn muộn tầm 11 giờ mới đến sao?" Dương Quýnh cùng Phó Duy Diễn đi vào trong: "Sao nhanh như vậy đã tới rồi?"
"Hôm nay đồng nghiệp thấy đau lòng cho tôi, bảo tôi về sớm." Phó Duy Diễn đi vào trong, bước chân khựng lại: "Đậu má, sao lắm người quá vậy!"
Ngày hôm nay người xếp hàng đặc biệt nhiều, trước quầy tiếp nhận hồ sơ cho cả hôn nhân đồng tính lẫn khác giới đều xếp đầy một hàng dài, tất cả mọi người đều hưng phấn đến khó đè nén, bèn hiếu kỳ ngó quanh đánh giá lẫn nhau. Dương Quýnh cũng rất kinh ngạc, may mà hôm nay cậu ra cửa cố ý đội thêm nón lưỡi trai, lúc này kéo xuống vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt.
Hai người trước đi chụp ảnh tuyên thệ, sau đó đến lúc xếp hàng, Phó Duy Diễn chịu không nổi mấy người đằng trước cứ ngoái đầu nhìn hắn, lấy cùi chỏ chọc chọc Dương Quýnh: "Đưa nón cho tôi đội."
Dương Quýnh cũng sợ bị vây xem, thấy Phó Duy Diễn duỗi tay định lấy nón, lập tức ôm đầu bảo vệ, ngẩng đầu lên lườm hắn một cái.
"Tôi tốt xấu gì cũng là diễn viên, " Dương Quýnh mặt dày nói: "Lỡ đâu gặp phải fan thì sao?"
Phó Duy Diễn bị cậu doạ dẫm, buông tay ra rồi mới phản ứng lại: "Cậu đóng phim toàn không lộ mặt, fan ở đâu ra?"
"Tôi cũng lộ mặt rồi mà?" Dương Quýnh khẽ hất cằm lên: "Tuy rằng nhân vật không nổi danh lắm, nhưng cũng có mấy vai lộ mặt, còn có lời kịch đấy nhé!"
Hắn nói xong sợ Phó Duy Diễn không tin, lom lom dò xét biểu cảm của đối phương, ai ngờ Phó Duy Diễn đã sớm quay mặt đi không thèm để ý.
Lúc lĩnh được giấy chứng nhận đã là hai giờ sau, Phó Duy Diễn mời Dương Quýnh đi ăn cơm, hắn hỏi cậu thích ăn gì sau đó liền lái xe hướng về vùng ngoại ô, tiện đường bắt đầu thương lượng: "Cậu đi làm một tháng mấy ngày? Có lúc nào rảnh rỗi ở nhà nấu cơm không? Tôi không biết nấu, chỉ có thể ăn."
Dương Quýnh thoáng nghe có chút không hiểu, nhiều chuyện hỏi hắn: "Nhà nào?"
Phó Duy Diễn xoay mặt sang liếc cậu một cái, ra vẻ còn phải hỏi sao: "Đương nhiên là nhà tôi rồi, sau này sẽ là nhà chúng ta. À đúng rồi, còn chưa nói với cậu sao? Tôi hiện đang ở một chỗ cách bệnh viện tương đối gần, là một căn chung cư nhỏ, hướng Tây Nam, một phòng ngủ một phòng khách, hai mùa đông xuân vẫn ổn, có điều mùa hè buổi chiều bị nắng rọi vào rất gắt. Hai người ở cũng có chút chật chội. Cậu nếu có thời gian thì ngó nghiêng mấy cái tiểu khu thử xem, chọn một căn Nam Bắc thông suốt, tốt nhất là chọn tòa nhà nhiều tầng, căn hộ ở tầng ba trở lên, nếu ở tầng cao nhất nhất định phải kèm theo gác mái, bằng không tầng cao nhất quá phơi nắng lại dễ bị rò nước. Công ty địa ốc quản lý tiểu khu cũng cần phải nhìn đẳng cấp, tốt nhất là tìm được chỗ cung cấp dịch vụ trọn gói, sơ sài không chọn, công ty bản địa cũng không."
Dương Quýnh nghe một lát mới tiêu hóa hết lượng thông tin, cậu vốn dĩ không muốn đi xem phòng, từ chối nói: "Không phải đã đồng ý chỉ là hình hôn sao? Lý do gì còn muốn mua căn hộ? Tôi không có tiền."
"Hình hôn cũng phải ở cùng nhau chứ, bằng không ai mà tin, " Phó Duy Diễn không nhanh không chậm nói: "Không dùng tới tiền của cậu, cậu giúp tôi chọn phòng là được. Lại nói dù sao cũng là hai người ở, tôi góp tiền, cậu có phải là ít nhiều cũng nên góp sức không?"
Dương Quýnh thật sự còn không nghĩ nhiều như vậy, há miệng nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày sau cũng nặn không ra một câu phản bác.
Phó Duy Diễn còn chỉ cậu một chiêu: "Cậu tìm tiểu khu cũng không nhất thiết phải đến tận nơi xem, cứ tìm trên mạng mấy danh sách sắp xếp dựa theo đơn giá, tiền nào của nấy, cứ việc từ cái đắt nhất mà chọn."
"..." Dương Quýnh bất chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị khoe khoang "ông đây có tiền, không phải lo".
Cậu có chút dở khóc dở cười, lục lọi trong hộc xe moi ra được một tờ giấy và một cây bút, viết xuống: "Một, mua căn hộ đắt nhất."
"Còn nữa không?" Dương Quýnh bắt đầu xử lý thông tin, nói: "Bằng không anh cứ đề ra hết một loạt yêu cầu đi, tôi liệt kê ra xem thử, không hợp lý thì bác bỏ, hợp lý thì miễn cưỡng tiếp thu."
"Được, vậy kia cứ coi như là điều thứ nhất đi, " Phó Duy Diễn thấy được chỗ ăn, vừa đảo mắt tìm nơi đỗ xe, vừa nói: "Đúng rồi, lúc chọn căn hộ nhớ hỏi xem có ban công hay không."
Dương Quýnh nghĩ thầm thật đúng là quý tộc nhiều tật xấu, hỏi hắn: "Ban công như thế nào?"
"Loại mở hẳn ra ngoài, hướng Đông hoặc hướng Nam, thử nhìn xem cậu thích cái nào, " Phó Duy Diễn dừng xe tắt máy, dường như tùy ý nhìn cậu một cái nói: "Không phải cậu rất thích làm vườn sao? Chọn một cái thuận tiện trồng cây trồng hoa, đừng để có sâu là được."
Dương Quýnh: "!!" Cậu hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, vẻ mặt hớn hở mà nhìn Phó Duy Diễn.
"Còn có điều thứ hai, cơm nước xong xuôi chúng ta lại thương lượng, " Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, nhìn cậu cười nói: "Cậu cũng suy nghĩ trước đi, cuộc sống về đêm của hai ta sau này trải qua như thế nào."
==================================