Chương : 27
Cuối tuần như đã hẹn, bọn họ đi nhà Dương Bội Quỳnh, Phó Duy Diễn suy tư nửa ngày, lúc ở trên đường mở miệng hỏi Dương Quýnh: "Dạo này cậu tán gẫu với ai thế?"
Dương Quýnh không biết hắn hỏi cái này làm gì, thử suy nghĩ gần đây mình tán gẫu với ai, ngoại trừ cái hội trồng hoa kia thì chỉ có Từ Chí. Thế rồi lại cân nhắc đến thái độ của Phó Duy Diễn đối với Từ Chí, cậu khựng lại một chút rồi nói: "Có ai đâu, chỉ là mấy đứa bạn."
Phó Duy Diễn không tin, thẳng thắn hỏi: "Từ Chí phải không?"
Hắn biết rõ Dương Quýnh có không ít bạn bè, thế nhưng cũng không nhiều người thường xuyên qua lại, ngoại trừ Lôi Bằng ra cũng chẳng còn ai đặc biệt thân thiết, người trong công ty đều là quan hệ quen biết hời hợt, cũng không có lý nào đột nhiên lại quấn quýt. Tính tới tính lui, ngoại trừ Từ Chí cũng chỉ có thể là một người bạn nào đó mới nhận thức.
Hắn thuận miệng đoán một cậu, Dương Quýnh lại nhất thời đứng hình, vừa không muốn tán gẫu vấn đề này lại không muốn phủ nhận lừa gạt hắn, vì vậy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Phó Duy Diễn không ngờ quả nhiên là Từ Chí, tức khắc trong lòng không quá thoải mái, chờ đến nhà bà Dương, Dương Bội Quỳnh đi mua thức ăn, hắn nhất thời nhịn không xuống, kéo Dương Quýnh vào trong phòng ngủ nhỏ tra hỏi: "Tình huống của cậu là thế nào đấy hả? Có phải cậu với gã đang trò chuyện tán tỉnh không? Đã tới bước nào rồi?"
Trước đây hắn đã có thành kiến với Từ Chí, lúc này càng nghĩ càng giận, nhịn không được tỉ tê vài lời bôi đen người ta, nói: "Mấy người làm nghề nhiếp ảnh bọn họ đều biến thái dâm tà cậu không biết sao? Bên người nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, chụp ảnh thì thích trần truồng, còn bày đặt nghệ thuật, phỏng chừng sờ tới sờ lui không ít đi!"
Dương Quýnh vốn dĩ có chút lo lắng về chuyện này, dẫu vậy cũng biết các ngành nghề đều có người đứng đắn kẻ bại hoại, nghe hắn nói khó nghe như vậy tức khắc không nhịn được lên tiếng bênh vực: "Anh để ý lời nói một chút đi, cái gì gọi là người ta chụp tới chụp lui ảnh trần truồng, công việc của anh chẳng phải mỗi ngày đều thò tay sờ mông người sao?
Phó Duy Diễn sửng sốt, "Tôi sờ mông thì đã làm sao? Đó là tôi kiểm tra cho bệnh nhân có được không hả? Con người cậu làm sao mà có tư tưởng xấu xa như thế? Kiểm tra hậu môn không dùng tay thì dùng gì?" Hắn nói đến đây còn lộ vẻ khó tin nổi, gắt gỏng với Dương Quýnh: "Cậu thế mà lại đem bọn họ ra so sánh với nghề này của chúng tối?"
Dương Quýnh vốn là cố ý chọc giận hắn, lúc này không nhượng bộ chút nào, cười hềnh hệch nói: "Nghề này của các anh thì làm sao? Là không sánh bằng các anh thu phong bì nhiều, hay là không sánh bằng thái độ lồi lõm của các anh, lần trước tôi đến đưa cơm cho anh, tình cờ gặp cô gái kia không phải còn bị bác sĩ các anh làm cho khóc thảm, gì mà ghê gớm thế, bệnh nhân không hiểu rõ không yên lòng lại không thể hỏi nhiều thêm một câu à."
Lần kia Dương Quýnh đi đưa cơm cho hắn, vừa vặn nhìn thấy một cố gái nhỏ hỏi bác sĩ ông nội của cô bị bệnh này có thể dùng thuốc nào khác không, bọn họ không mang đủ tiền. Vẻ mặt cô gái thấp thỏm, trong tay siết chặt mấy tờ tiền, vừa nhìn là biết đang rầu rĩ phiền lòng chuyện thuốc thang. Mà bác sĩ kia lại châm chọc khiêu khích, nói cái gì mà gã chỉ biết kê đơn mỗi loại này, muốn kê loại khác rẻ hơn thì tìm người khác mà khám, gã sẽ không xem xét. Lại nói, dạo này người ta thật sự có thể vì tiết kiệm mấy đồng tiền mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, lại sợ bác sĩ thật sự mặc kệ ông nội mình, tức khắc nghẹn ngào khóc rống lên. Lúc đó Dương Quýnh đứng nhìn vừa căm tức vừa phẫn nộ, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ đành phải đi qua dỗ dành đứa nhỏ lại chuẩn bị hỗ trợ bỏ tiền, sau đó vừa vặn Phó Duy Diễn đi ra, liếc nhìn đơn thuốc, tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn dẫn theo ông lão đi đăng ký khám chuyên khoa thêm một lần nữa...
Có một số việc sờ sờ mắt, không nói ra không có nghĩa là chưa từng phát sinh, Dương Quýnh lúc trước cứ đắn đo mãi đó là đồng nghiệp của Phó Duy Diễn, thầm nghĩ mở mồm ra mắng thì khó tránh khỏi liên lụy đến hắn, cho nên vẫn luôn không nhắc tới. Hiện tại Phó Duy Diễn công kích nghề nghiệp của người khác, cậu tức khắc cũng không một mực nín nhịn.
Cậu nói tiếp: "Muốn bàn tâm địa đen tối, tôi thấy phải nói đến chuyện làm ăn của các anh đi. Người xưa đã nói, cõi đời này làm gì kiếm tiền dễ nhất, nhất cướp giật nhì bán thuốc. Năm đó ông nội tôi nằm viện, tại sao sau đó lại nhất quyết đòi ra, còn không phải là vì cứ ở kia mãi thì lại bị chào mời mua tân dược, còn cái gì mà hiệu quả chắc chắn tốt, không cần dùng tới cũng không để người ta yên."
"Tân dược kia cũng không hẳn đều là làm tiền đi, thuốc nhập khẩu cũng không gây hại gì cho mấy người, chẳng phải cha tôi vẫn thường dùng hay sao?" Phó Duy Diễn quả thực cạn lời, lại nói: "Hơn nữa, không có y đức cũng không phải là tôi, tôi một không lấy phong bì hai không lấy tiền cò bán thuốc, lúc nào cũng thẳng lưng đường hoàng, cậu công kích tôi làm gì hả?"
"Vậy anh nói đi, anh không quen biết Từ Chí, chụp ảnh khỏa thân sờ soạng người mẫu cũng không phải gã, anh công kích người ta làm gì hả?"
"Cậu!" Phó Duy Diễn nhất thời tức xì khói, chỉ tay vào cậu, đến nửa ngày mới gật đầu một cái, nói: "Cậu được lắm! Cậu thật giỏi! Cậu vì bênh vực cho một người ngoài không quan hệ gì còn có thể như vậy, cậu lợi hại."
Dương Quýnh nhướng mày, nhìn hắn tức đến như vậy cũng dừng một chút, nuốt trở vào mấy lời nói nặng, chỉ lẩm bẩm: "... Vốn là với anh cũng có quan hệ gì đâu."
Hai người trừng mắt nhìn nhau như hai con bò húc thở phì phò, mặt khác Dương Bội Quỳnh lại đang lượn lờ trong cửa hàng thực phẩm ở dưới lầu, thấy không có đồ tươi mới bèn dứt khoát quay trở lại. Bà mở cửa rất khẽ khàng, nhìn thấy trong phòng khách không có ai, còn tưởng rằng hai thanh niên quá dính nhau đang ở trong phòng ngủ ôm ấp tâm sự, kết quả vừa nghe loáng thoáng, sự tình hiển nhiên không phải như vậy. Bà hơi lo lắng, vừa vặn cửa phòng bị người ở bên trong đẩy ra, Phó Duy Diễn đỏ mặt tía tai xuất hiện, thấy bà ở bên ngoài, rõ ràng tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Dương Bội Quỳnh giả vờ như cái gì cũng không biết, đặt hai chiếc túi vải lên bàn trà, cười nói: "Ầy Duy Diễn, mẹ đang muốn tìm con đây, thực phẩm dưới lầu không tốt lắm, hành và rau thơm cũng đều thiếu, bằng không con thay mẹ đi siêu thị ngó thử xem?"
Phó Duy Diễn hơi khựng lại, nhưng vẫn đáp một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà rồi đi ra ngoài, Dương Bội Quỳnh đưa tiền và túi vải cho hắn, hắn nhận lấy túi vải, còn tiền thì tiện tay thả lại trong hộc nhỏ trên cửa tủ giày dép. Chờ người đi rồi, Dương Quýnh mới chậm rì lê từng bước từ trong phòng ra, lại có chút chột dạ liếc mắt nhìn mẹ cậu một cái.
Dương Bội Quỳnh quả nhiên mặt mũi âm trầm, gõ lên bàn, nói: "Con đến đây cho mẹ, ngồi xuống."
Dương Quýnh theo lệnh đi qua ngồi xuống, muốn giả vờ như không có việc gì, cợt nhả mà cười hề hề hai tiếng.
Dương Bội Quỳnh lại hỏi: "Con nói thật với mẹ, khi đó làm sao mà con và Giang Chí Hoành chia tay? Làm sao lại cùng với Duy Diễn ở bên nhau?"
"... Không phải con đã nói với mẹ rồi sao?" Dương Quýnh trái lại là không ngờ tới mẹ cậu hỏi chuyện này, chớp mắt nói: "Giang Chí Hoành bắt cá hai tay chứ sao, anh ta..."
"Anh ta cái gì mà anh ta?" Dương Bội Quỳnh cả giận nói: "Rốt cuộc là nó bắt cá hai tay hay là con bắt cá hai tay?"
Dương Quýnh: "?!"
"Như thế nào lại thành con bắt cá hai tay, là anh ta có được không, chính miệng anh ta thừa nhận mà, " Dương Quýnh bày ra vẻ mặt khiếp sợ, khó thể tin được mà nhìn Dương Bội Quỳnh, nói: "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ về con ruột của mẹ như vậy."
"Con còn trách mẹ nghĩ về con như vậy? Vừa rồi ai ở trong phòng cãi nhau nhặng xị? Mẹ đều nghe cả rồi, " Dương Bội Quỳnh nhìn cậu cả giận: "Con và Duy Diễn chung sống, tại sao lại mang cả người ngoài vào liên luỵ? Người kia với có quan hệ gì với con hả? Mẹ nghe không hiểu, ngay bây giờ con cho mẹ một lời giải thích."
"Chuyện này có gì mà phải giải thích, " Dương Quýnh im lặng suy nghĩ trong phút chốc, biết không thể nói thật, bèn bịa chuyện hú họa: "Con chỉ tán gẫu với bạn bè mấy câu, cho nên hắn ghen mà thôi. Mẹ nói xem, ghen thì ghen đi, còn nâng tầm quan điểm, nói công việc người ta không tốt, cho nên con mới không vui, người kia là bạn của con, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ?"
Dương Bội Quỳnh nghi ngờ nhìn cậu, trong lòng cũng cảm thấy con mình không giống như một đứa trẻ tác phong bất chính, bèn hỏi cậu: "Vậy người bạn kia của con làm gì?"
"Người ta làm nghề chụp ảnh ạ."
"Nếu đã hỏi thì mẹ nói, làm nghề kia chính là không đáng tin cậy, Duy Diễn nói không sai!" Dương Bội Quỳnh lại nói: "Kết hôn rồi phải biết ý tứ một chút, bạn bè không cần thiết bớt giao tiếp đi cũng được. Người ngoài dù như thế nào cũng là người ngoài, có thể đặt lên bàn cân so sánh với đối tượng của con sao? Lúc con đau ốm mỏi mệt thì phải dựa vào ai? Mỗi ngày ăn ở sinh hoạt cùng với ai? Con gọi cái cậu nhiếp ánh gia đó tới đây, có thể nào sai khiến người ta đi mua thức ăn, mua thịt hay không hả?"
"Vâng vâng vâng, " Dương Quýnh vội nói: "Một lát nữa con lại ngồi xuống tâm sự đàng hoàng với hắn là được chứ gì."
Dương Bội Quỳnh không thường xuyên quở trách Dương Quýnh, lúc này đã coi như là nổi giận, Dương Quýnh thầm nghĩ cùng lắm thì cứ nhận thua trong chốc lát, để cho sắc mặt Phó Duy Diễn đẹp hơn một chút cũng không mất gì. Thế nhưng ngẫm nghĩ thêm một hồi cũng không biết làm sao để dỗ, nói sẽ không liên lạc với Từ Chí nữa? Dĩ nhiên là không thế, ngay cả không có Từ Chí thì sau này cậu cũng sẽ quen biết Triệu Chí, Tiền Chí, Tôn Chí, Lý Chí, kết hôn giả làm sao có thể thật sự dấn thân vào? Lần này chịu nhượng bộ mà ba phải, rồi sẽ có lần sau, lần sau nữa, mỗi lần cả nhà đều náo loạn như vậy một hồi, vậy thì phải làm sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không có biện pháp gì tốt, cuối cùng cậu chỉ có thể kết luận, cùng lắm thì bữa trưa làm một mâm đồ ăn ngon, trước tiên dỗ dành dạ dày của hắn đi.
Cậu nghĩ đâu ra đấy, bèn cân nhắc tới khẩu vị của Phó Duy Diễn, lục tìm túi gân bò trong tủ lạnh.
Chỗ gân bò này vẫn là lần trước chính Phó Duy Diễn mua, rõ ràng là hắn thèm ăn, lại nói vu vơ là nghe đâu y tá ở bệnh viện bảo ăn cái này đẹp da, cho nên cố ý mang đến hiếu kính mẹ. Hắn một câu mẹ hai câu mẹ, Dương Bội Quỳnh nhất thời vui mừng rộn ràng, quay người cất túi gân bò vào trong tủ lạnh. Ngày đó Phó Duy Diễn long lanh đôi mắt mà ngóng trông suốt một ngày, dây dưa đến tối mới về nhà, làm cho Dương Quýnh cười không thở nổi.
Nếu là ngày thường Dương Quýnh cũng không muốn đụng tới món này, cảm thấy sơ chế đồ sống không tốt thì sẽ tanh, canh lửa và thời gian nấu không cẩn thận thì không thấm vị. Ngày hôm nay là tình huống đặc biệt, cho nên cậu ở trong nhà bếp loay hoay nửa ngày, mới xử lý tốt được chỗ gân bò sống, lại ướp cùng hương liệu bỏ vào hầm trong nồi áp suất. Phó Duy Diễn trở lại vừa lúc nồi áp suất xì khói, Dương Quýnh đang ở trong phòng ngủ nhìn đồng hồ, nghe Dương Bội Quỳnh và Phó Duy Diễn nói chuyện ở bên ngoài, vội thò đầu ra hỏi hắn: "Anh có mua nấm hương không? Lát nữa tôi phải dùng."
Nào ngờ Phó Duy Diễn không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Không có." Hắn nói rồi cũng mang đồ mua về đến nhà bếp, một lát sau liền xoay người đi phòng vệ sinh rửa tay.
Dương Quýnh thầm chặc lưỡi, lại nhịn không được muốn tranh công với hắn, ở đằng sau hầm hừ nói: "Vậy hành tỏi thì nhất định đã mua rồi đi, tôi đã bảo là nếu không mua thì sẽ phải hối hận đấy nhá, anh không biết trưa nay tôi nấu gì đâu..." Cậu vừa nói vừa đi về phía nhà bếp, lúc đi tới bồn rửa xốc cái túi lên, mới tức khắc sợ hết hồn.
Dương Quýnh nổi giận đùng đùng mà từ phòng bếp chạy ra, nói với Phó Duy Diễn: "Anh mua cá làm gì hả!" Cậu thực sự không thích cá, cũng không muốn ngửi mùi cá, bình thường lúc nào tránh được thì sẽ tránh, cũng đã thỏa thuận với Phó Duy Diễn là sẽ ít ăn món này, ngờ đâu hôm nay Phó Duy Diễn động kinh, trong túi chỉ có vài củ hành, còn lại tất cả đều là cá, đủ thể loại cá!
Dương Quýnh đứng ở kia trừng mắt, Phó Duy Diễn lại nói: "Tôi thích ăn mà."
Dương Quýnh nói: "Nhưng tôi không thích ăn! Tôi ghét nhất món này! Không phải đã đồng ý là nếu không phải bắt buộc thì sẽ không ăn cá sao?"
"Ồ tôi quên mất, " Phó Duy Diễn làm như không có vấn đề gì: "Dù sao cũng chính là tôi muốn ăn, tôi không chỉ mua cá, mà còn mua cả họ hàng nhà cá."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn nói xong rung đùi đắc ý, lại hỏi Dương Bội Quỳnh: "Mẹ, chỗ cua đồng kia hấp hay rang thì ngon ạ?"
Dương Bội Quỳnh cười nói: "Hấp là được, mẹ làm cho các con nước chấm giấm pha gừng." Lại hỏi hắn: "Cá thì con muốn ăn kiểu gì? Hấp hay là kho?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút: "Cái nào cũng được ạ, bằng không cứ hấp đi." Nói xong liền xắn ống tay áo lên, chủ động nhận việc nói: "Mẹ nghỉ ngơi đi ạ, cá để con xử lý."
Dương Quýnh ở bên cạnh xem hai mẹ con này tán gẫu, càng xem càng bực bội, lúc này nghe hắn nói muốn hấp cá, trong lòng càng là không nhịn được phì cười một tiếng, nghĩ thầm cũng không chịu kiểm tra xem anh mua cá gì, nhìn mang cá là biết không tươi còn đòi đem chưng, tanh chết anh đi.
Cậu quay người trở vào phòng, rồi lại bị Dương Bội Quỳnh đuổi theo đẩy ra ngoài.
Dương Bội Quỳnh trừng mắt, thấp giọng bảo cậu: "Con mau qua kia giúp hắn cho mẹ."
Dương Quýnh không nghe, "Ai mới là con ruột của mẹ vậy, hắn có làm mới có ăn còn không nên sao?"
Dương Bội Quỳnh nói: "Bảo con đi thì cứ đi đi, thằng bé làm gì hiểu nấu cơm, " lại đi theo phía sau chọt cậu: "Công việc của Duy Diễn hẳn là mệt mỏi lắm, trông vành mắt đều thâm quầng thế kia, con mau bảo hắn về phòng nghỉ ngơi một lát."
Dương Quýnh hậm hực cọ quẹt đi qua, quay đầu lại thấy Dương Bội Quỳnh ở phía xa giám sát, vô cùng không tình nguyện, đứng ở cửa phòng bếp nói: "Để tôi làm cho, mẹ tôi kêu anh đi nghỉ ngơi."
Phó Duy Diễn cũng không thèm phản ứng cậu, đứng ở góc kia tự mình cầm kéo mổ bụng cho cá. Hắn ra tay gọn gàng, so với bộ dạng ngày thường vụng về ngốc nghếch trong nhà bếp như hai người hoàn toàn khác nhau. Dương Quýnh nhìn một lúc có chút giật mình, không nhịn được nói: "Quào được đó, anh thế này chẳng phải là thật sự có tài sao. Ngày thường sao lại chẳng biết làm gì?"
Lần này Phó Duy Diễn tiếp lời, nhưng chỉ hừ một tiếng, chỉ vào một cái lỗ nhỏ trên bụng cá rồi nói: "Hậu môn."
Dương Quýnh: "..."
—
Cá không đủ tươi, cua đồng cũng không nhiều thịt, Dương Quýnh vốn dĩ định tùy tiện xào cay một chút, sau đó thấy Phó Duy Diễn mở to đôi mắt trông mong đứng ở cửa bếp nhìn dáo dác, lại không nhịn được mềm lòng, cuối cùng phần lớn số cá đều đem kho, chỉ chừa lại hai con làm canh chua cay. Cua thì bẻ nhỏ chiên giòn, sau đó phi thơm hành cho vào nấu cùng với gân bò hầm.
Phó Duy Diễn cảm thấy mỹ mãn với bữa ăn, trên đường sắc mặt tốt hơn một chút, lại cảm thấy chính mình buổi trưa chỉ mua cá là hơi quá phận, bèn tìm cho mình một lý do, nói: "Hồi trưa tôi là đang bực, cho nên lái xe đi chợ hải sản tươi, bên kia không có mấy món cậu nói."
Dương Quýnh lại bắt nhầm trọng điểm, sửng sốt một chút rồi hỏi hắn: "Anh đi chợ hải sản còn mua cá chết? Cũng không biết chọn đồ tươi sống à?"
"Tôi vốn dĩ chọn đồ tươi mà?" Phó Duy Diễn nói: "Tôi chọn xong thì người bán bảo là để gã đập chết cho tôi, đập chết xong mang về liền như vậy."
"..." Dương Quýnh bất đắc dĩ, người này thực sự là... người bán đập đầu cá hắn cũng không buồn nhìn, nhất định là bị người lừa gạt. Có điều nghĩ tới nghĩ lui, trông bề ngoài của Phó Duy Diễn, hệt như không ăn ngũ cốc hoa màu, mỗi ngày chỉ hút tiên khí mà sống vậy, cũng khó trách người khác lừa gạt hắn.
Cậu do dự một chút, nghĩ đến đề tài lúc trước của hai người, thử mở lời với Phó Duy Diễn: "Thật ra, anh có từng suy nghĩ đến chuyện tìm bảo mẫu chưa?"
Phó Duy Diễn lại ngây ngẩn cả người, ra vẻ khó tin: "Cậu có ý gì?"
"Có ý gì đâu?" Dương Quýnh nhìn hắn: "Chỉ là cảm thấy công việc này của anh quả thực quá bận rộn."
"Vậy cậu bảo tôi tìm bảo mẫu làm gì? Tôi bận nên phải tìm bảo mẫu à? Nghĩa là tôi không biết sửa bồn cầu thì phải tìm công nhân thoát nước đúng không!" Phó Duy Diễn cả giận: "Có phải là cậu cảm thấy ở chung với tôi phải chịu uất ức!"
Dương Quýnh cóc hiểu gì mà sửng sốt nửa ngày, mãi mới ngộ ra được hắn hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Tôi không có ý kia, tôi bảo anh tìm không phải là bảo anh tìm người ở chung, là thuê, bảo anh thuê bảo mẫu hoặc là dì giúp việc, hoặc là người làm công theo giờ."
Phó Duy Diễn kiềm chế cơn nóng giận, không nói lời nào.
Dương Quýnh nhìn hắn như vậy cũng không nhịn được, nói: "Tôi đây là chân tâm thật lòng đàm luận với anh chuyện này, có điều anh nói rất đúng, hiện giờ tôi chăm sóc anh rất chu đáo, nhưng tôi cũng không phải người yêu của anh, nhỡ đâu ngày nào đó tôi tìm được chân ái đi kết hôn rồi, anh ngay cả lựa chọn dự phòng cũng không có, đến lúc đó thì phải làm sao?"
"Còn làm sao được nữa!" Phó Duy Diễn nắm chặt vô-lăng nói: "Cậu không phải chỉ là muốn tìm người để yêu đương thôi sao, còn không phải là thời kỳ động dục tới rồi muốn đi hoa tiền nguyệt hạ*, tình chàng ý thiếp thỏa mãn nhu cầu sinh lý sao? Có gì đặc sắc?"
*nguyên văn: 花前月下(trước hoa dưới trăng); chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu, bắt nguồn từ thơ của Bạch Cư Dị.
Dương Quýnh không nhịn được cười mỉa, gật đầu nói: "Đúng vậy, vốn dĩ chả có gì đặc sắc, mèo còn khoe hàng mời gọi ngựa còn quẩy tưng máng ăn* kìa, tôi đều đã bò lên đến đỉnh chuỗi thức ăn, phát cái tình còn không cho à."
*gốc: miêu hoàn sắc dụ, mã hoàn nháo tào; đại khái một câu mô tả động vật trong kỳ động dục.
Phó Duy Diễn: "..." Hắn đang tức giận, quên mất con đường này giới hạn tốc độ, chờ đến lúc nhìn thấy biển báo giới hạn tốc độ mới đột nhiên giẫm xuống phanh xe.
Dương Quýnh không đề phòng bị dọa hết hồn, cho rằng hắn cố ý, hoàn hồn rồi mới cả giận nói: "Anh làm gì vậy! Giao lộ này toàn là xe tải lớn, anh có thể chú ý một chút được không hả!"
"Không thể, " Phó Duy Diễn cả giận: "Ai chú ý cậu tìm người đó đi, tôi cứ như vậy đấy."
Dương Quýnh quay mặt sang chăm chú nhìn hắn nửa ngày, sau đó mới gật đầu, nói: "Được. Anh dừng xe."
Phó Duy Diễn không lên tiếng.
Lồng ngực Dương Quýnh phập phồng mất một lúc, trước sau vẫn nói: "Dừng xe."
Nửa phút sau Phó Duy Diễn tấp vào lề dừng xe, Dương Quýnh túm lấy quần áo của mình ở hàng ghế sau, lại thu lấy bịch bột ngô Dương Bội Quỳnh cho cậu, ôm vào trong ngực, không thèm quay đầu lại mà cất bước.
Lời của Phó Duy Diễn là nói trong lúc nóng giận, thế nhưng vừa suy nghĩ lại cảm thấy chính mình cũng không có gì quá phận, dựa vào cái gì Dương Quýnh nói giọng giận dỗi hắn phải chịu đựng, hắn nói lời giận dỗi đối phương xem là thật chính mình còn phải đi dỗ? Hắn hầm hừ mà ngừng xe tại chỗ cũ trong phút chốc, thấy Dương Quýnh đã đi ra rất xa, liền chậm rì rì đạp một chân ga đi theo sau.
Dương Quýnh dọc theo con đường lớn hình răng cưa đi thẳng một mạch về phía trước không quay đầu lại, mấy phút sau con đường phía trước rốt cuộc phân nhánh, lối đi bộ bị tách ra, đường cho xe chạy cũng bị ngăn cách, chiếc xe theo sau kia mới rốt cuộc tăng tốc, chuyển hướng lái đi.
Dương Quýnh lại đi về phía trước ra mấy trăm mét, tìm một cái khối chắn đường ngồi xuống, sinh hờn dỗi nửa ngày, nhưng lại cảm thấy không đáng. Cậu không muốn về nhà, cũng không có thể quay lại chỗ Dương Bội Quỳnh, suy nghĩ một chút, dứt khoát đi quấy rối Lôi Bằng.
Lôi Bằng đúng lúc này đang ở bên ngoài, báo cho cậu một cái địa chỉ. Hai người gặp mặt trong một cửa hàng bánh, bữa trưa Dương Quýnh không ăn ngon, dứt khoát mua một chiếc bánh mì ngũ cốc vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
Lôi Bằng nhìn cậu thô lỗ mà xé từng tảng bánh mì, không nhịn được nói: "Cậu có thể nào nhẹ chút không, bộ dạng này của cậu cũng dọa anh đến hoảng rồi. Hóa ra là cầm bánh mì cho hả giận sao!" Y lại săn sóc mà đưa cho Dương Quýnh một chai nước, đưa tới trước miệng: "Nào, nhanh uống ngụm nước, khéo nghẹn chết bây giờ, tới lúc đó đó Phó Duy Diễn đến đây đòi người anh cậu không tài nào đền nổi."
"Hắn chả quan tâm đâu, " Dương Quýnh tiếp nhận chai nước, uống ừng ực mấy ngụm, uống xong rồi nhìn đến cái chai, nhất thời xót ruột: "Thôi chết, chai nước này bao nhiêu tiền vậy?"
"Ba mươi."
"Chả có vị gì?" Dương Quýnh trừng mắt nhìn chai nước, lại uống một hớp, phân biệt rõ lần thứ hai mới nói: "Nông Phu Sơn Tuyền còn có chút ngọt cơ mà, cái này sao lại không ngọt tí nào cả?"
"Cậu thôi đi, nước khoáng thì có thể có vị gì, " Lôi Bằng cười ha ha nói: "Cậu coi như là đắt ở cái chai, tốt xấu gì cũng là thủy tinh, mang về còn có thể trồng hoa." Y nói xong suy nghĩ một phút chốc, hỏi Dương Quýnh: "Hỏi cậu một vấn đề nhé."
Dương Quýnh lại uống hai ngụm cảm nhận vị, hất cằm lên ra hiệu y nói.
Lôi Bằng nói: "Phó Duy Diễn nhà cậu... phải chăng là đối với cậu có chút ý tứ?"
Dương Quýnh: "..." Cậu thiếu chút nữa là phun hết nước trong mồm ra ngoài, cũng may lúc uống cậu còn đang cân nhắc nước này có phải là một ngụm bằng năm mao tiền, cho nên khựng lại trong phút chốc rồi nuốt nghẹn trở về.
Dương Quýnh bị sặc đến ho khù khụ mấy tiếng, cuống họng hơi đau nhức, nghỉ ngơi một lát, lúc này mới nhìn về phía Lôi Bằng.
Lôi Bằng nói: "Anh chính là cảm giác như vậy, cậu không cảm giác được sao?"
"Cảm giác gì cơ?" Dương Quýnh sửng sốt trong phút chốc, suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: "Nói thật, hai chúng em giao lưu nhiều nhất chỉ là hôm nay ăn món gì, bình thường nói chuyện cũng thật sự không nhiều. Hắn rất ít khi đúng giờ về nhà, mà về rồi thì cũng chỉ muốn đi ngủ như em thôi, tụi em còn không nhìn mặt nhau được mấy, ở đâu ra cơ hội bồi dưỡng tình cảm."
Nói đến đây cậu cũng không nhịn được thở dài, kể với Lôi Bằng: "Em cảm thấy thế này, Phó Duy Diễn là người thật sự không thích hợp cuộc sống độc thân, thế nhưng công việc kia của hắn rất bận, con người hắn lại nhiễu sự, yêu cầu cao không nói, tính cách còn có điểm muộn tao*. Vốn là không có thời gian đi kết thân hay yêu đương gì cả, mà giả sự có thật coi trọng trai xinh gái đẹp nào, phỏng chừng hắn cũng gồng mình giữ lại điểm thể diện này, ngại ngần thổ lộ, chờ người ta đến theo đuổi hắn. Cứ như thế mà hắn có thể tìm được bạn đời mới là lạ chứ! Hiện tại hắn ỷ lại vào em. Em cũng dễ mềm lòng, mỗi lần vừa nhìn hắn đi làm về co quắp trên ghế sô pha cũng có thể ngủ thiếp đi như vậy, nói thật là rất khó để từ chối làm cho hắn phần cơm, rót cho hắn cốc nước."
"Vậy nếu là sinh hoạt về lâu dài thì sao đây?" Lôi Bằng do dự nói: "Nếu như hắn thật sự có ý tứ đối với cậu, cậu sẽ suy xét sao?"
"Anh nói gì buồn cười thế, hắn làm sao có khả năng coi trọng em." Dương Quýnh lắc đầu, suy nghĩ một chút lại nói giong nghiêm túc: "Huống chi thật sự có ý tứ em cũng không suy xét, thật ra yêu cầu của em không cao, điều kiện tương tự như em thôi, hai người thu chi cân bằng, có ít khoản để dành, sau đó thi thoảng xách vali đi du lịch này, đi dạo phố này, được như vậy thật tốt. Còn với công việc kia của hắn, điện thoại không thể tắt máy, nói gần thì là chưa biết chừng đang làm chuyện trên giường cũng không yên ổn, nói xa thì phải tiếp xúc đủ loại người, có thể hòa nhập và giao du thoải mái cũng không phải người đứng đắn gì, em dị ứng lắm."
"Cũng đúng, " Lôi Bằng nói: "Đã nói người đẹp ở xương cốt không ở tấm da, kỳ thực hiện tại có đẹp hay không đều như vậy, bề ngoài đẹp mắt cho ấn tượng tốt, thế nhưng muốn cho điểm tổng hợp lại phải chú ý nhiều phương diện, thu nhập công tác, thái độ đối với sinh hoạt, kinh nghiệm yêu đương... Chẳng trách Hứa Thụy Vân nói thực chất điều kiện của cậu không kém chút nào đâu, cậu chính là loại học sinh không có môn học nào xuất sắc, thế nhưng mọi phương diện đều cân đối, cậu hơn người ở chỗ không học lệch."
Dương Quýnh lần đầu tiên được người đánh giá như thế, cảm giác rất là mới mẻ.
Tuy vậy nếu so sánh theo hướng đó, Phó Duy Diễn trái lại là một học sinh học lệch cực kỳ nghiêm trọng—— người này về phần ấn tượng ban đầu là điểm tối đa, Dương Quýnh vốn cảm thấy điểm tối đa thì hơi quá đà, muốn trừ của hắn đi một điểm, nhưng là trái lo phải nghĩ rồi lại lựa không ra một lỗi sai nào. Người này vóc dáng cao ráo, chân cũng dài, bắp đùi lớn lại rắn chắc cường tráng, thân trên cũng đẹp, đặc biệt là xương quai xanh và yết hầu, Dương Quýnh đặc biệt thích nhìn hắn mặc quần áo nghiêm chỉnh, chẳng hạn như lễ phục lúc ở hôn lễ, toát lên khí chất phi phàm, thậm chí trong khoảnh khắc đó Dương Quýnh rất không tiền đồ mà nảy sinh một loại ý nghĩ phải quỳ lạy đối phương, cam nguyện bái thần, vô cùng xấu hổ tuy rằng cũng có chút kích thích.
Ngặt nỗi Phó Duy Diễn không thường mặc như vậy, hắn khá sợ lạnh lại mắc bệnh lười, cho nên chỉ hay mặc áo thun rộng thùng thình, cổ áo nhỏ, trông hệt như bao tải, nhưng cũng chính là vì khuôn mặt đẹp, cho nên không quá chướng mắt.
Dương Quýnh cân nhắc đến chỗ này, rốt cuộc nhớ tới, bởi vì gu ăn mặc mà trừ hắn một điểm. Trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều, tiếp tục đánh giá những mặt khác của Phó Duy Diễn, ví dụ như công tác của Phó Duy Diễn là yếu điểm, vừa bận vừa mệt lại không thể chăm lo cho gia đình, cho nên cho năm điểm; lịch sử tình trường thì đơn giản mà tương đối lấy bản thân làm trung tâm, cho nên phương diện tình cảm cho sáu điểm; tật xấu rất nhiều, có thói ưa sạch sợ bẩn nhưng chính mình lại không đủ sạch sẽ, thích soi mói, cho nên thói quen cá nhân chỉ có thể cho sáu điểm. Không biết nấu cơm nhưng sẽ rửa chén, chỉ cần không mệt thì còn rất chịu khó, thi thoảng lại dịu dàng săn sóc xuất thần khiến người bất ngờ, cho nên tính cách cho tám điểm... Dương Quýnh cuối cùng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy người này tuy rằng thèm ăn, mà là bất kể cậu nấu mặn nhạt ngon dở, đều có thể ăn đến sạch bát, khiến người đặc biệt có cảm giác thành công, điểm này kỳ thực rất hiếm có, cũng coi như là một cái ưu điểm, vì vậy cậu ngẫm lại, tổng điểm lại cộng cho hắn thêm hai điểm.
Chỉ là rất nhanh sau đó hai điểm cộng thêm này bị hủy bỏ —— ngày đó sau khi Dương Quýnh và Phó Duy Diễn tách ra, tối muộn cậu mới về nhà. Vào cửa rồi trông thấy đèn phòng ngủ chính vẫn sáng, cậu không khỏi kinh ngạc, đi qua nhìn mới phát hiện Phó Duy Diễn đang nằm kia ôm điện thoại ngủ quên mất.
Dương Quýnh đi tới thay hắn lấy điện thoại ra, đắp chăn lên cho hắn, máy điều hòa đổi sang chế độ ngủ. Lúc sắp đi không cẩn thận chạm vào điện thoại, trong lúc hoảng loạn nhìn thấy màn hình không khóa —— phía trên là giao diện trò chuyện của Phó Duy Diễn và "Gia Dương".
Dương Quýnh cẩn thận để điện thoại qua một bên cho hắn, vốn dĩ còn đang nghĩ "Gia Dương" là ai, đến lúc buồn ngủ mới đầu óc chậm chạp mà nhận ra đó chính là mình. Cậu trong lúc nhất thời sửng sốt, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nở nụ cười, cứ như vậy cục tức giữa ban ngày bị bỏ lại giữa đường cũng tiêu đi mất, Dương Quýnh nghĩ thôi thì để mai lại lấy đồ ăn ngon dụ dỗ hắn, bèn đặt báo thức hẹn giờ dậy làm mì cho hắn ăn sáng.
*Gia Dương = Dương nhà tôi.
Nhưng mà điều cậu không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau cậu dậy từ rất sớm nấu mì, Phó Duy Diễn sau khi rời giường lại không ăn mà đi làm luôn. Khi đó thời gian còn sớm, Dương Quýnh có chút bất ngờ, cho là hắn có việc gấp. Chỉ là sau đó ít lâu cậu liền phát hiện cũng không phải như vậy.
Thời gian khởi quay của đoàn phim vì sự cố mà bị đẩy lùi sang tháng sau, Dương Quýnh tạm thời không có việc gì làm, sáng sớm làm cơm thấy Phó Duy Diễn không ăn, liền chính mình ăn một nửa đổ đi một nửa, buổi trưa làm đồ ăn mới đưa đến cho hắn. Ai dè buổi trưa đưa cơm tới, buổi tối hộp cơm được người cầm nguyên dạng trở về. Cơm tối Phó Duy Diễn cũng không ăn, về đến nhà liền tọt luôn vào phòng của chính mình. Như vậy liên tục hai ba ngày, Dương Quýnh mới ngộ ra, Phó Duy Diễn thế này là đang chiến tranh lạnh với cậu—— Phó Duy Diễn không riêng gì không ăn cơm cậu nấu, ngay cả nói chuyện cũng không cho cậu nửa lời.
Dương Quýnh mới đầu có chút dở khóc dở cười, cảm giác giống như là xem kịch vui học sinh tiểu học tôi không thèm ý tới cậu cậu cũng mặc xác tôi, thế nhưng sau một quãng thời gian, cậu cũng nhịn không được mà trở nên cáu kỉnh, Phó Duy Diễn không ăn caaujj cũng dứt khoát không nấu, sau đó hai người sáng dậy ai ăn của người nấy, Dương Quýnh ăn cháo, Phó Duy Diễn lại ăn bánh mì. Buổi tối Dương Quýnh nấu mì, Phó Duy Diễn ăn cơm rang đóng hộp ở ngoài. Chỉ là dạ dày của người sau không ổn định, thi thoảng ăn phải cơm chiên quá cứng hay là rau xào nhiều dầu mỡ, hắn liền thấy không thoải mái. Dương Quýnh lần này kìm nén được cái tính mềm lòng, chờ hắn đến cầu hoà, ai ngờ để cửa phòng ngủ phụ mở cả đêm, Phó Duy Diễn cũng tuyệt đối không liếc mắt vào trong lấy một lần.
Dương Quýnh vừa giận vừa phiền muộn, vừa vặn Lôi Bằng hẹn cậu đi chợ hoa, cậu dứt khoát ăn diện lồng lộn một phen, lại đợi Phó Duy Diễn trở về rồi mới đi ra ngoài, sau đó trước khi ra khỏi cửa còn cố ý lớn tiếng nói: "À, tôi đến hơi muộn một chút, ha ha ha Từ Chí anh thật tốt!" Sự thật là nơi nào có Từ Chí, Từ Chí và bạn cùng nghề nhiếp ảnh đi Căn Hà*, đã một tuần không liên lạc.
*根河 (Genhe): là một thành phố ở phía Đông Bắc Nội Mông, vùng tự trị của Trung Quốc.
Dương Quýnh cảm thấy với tính khí kia của Phó Duy Diễn, nói không chừng vừa nghe thấy Từ Chí thì sẽ không nhịn được đi ra oán trách cậu, đến lúc đó tùy tiện tìm một cơ hội, tranh cãi một trận rồi sẽ hòa hảo, dường như vấn đề cũng không lớn. Nhưng mà làm như vậy hai, ba lần, mãi đến tận khi Từ Chí thật trở về rồi, người kia cũng không buồn phản ứng.
Lần này Dương Quýnh thật sự nản lòng, cậu cảm thấy chính mình trước đây cũng không làm gì sai, hai người vốn là hình hôn, đường ai nấy bước, lên kế hoạch từ sớm cũng không sai. Thậm chí mấy lần cậu cân nhắc đều là thật tâm suy nghĩ thay cho Phó Duy Diễn, ấy vậy mà thái độ của Phó Duy Diễn quá ư là kịch liệt, vừa không cùng cậu đàm luận tử tế, cũng không chịu nói ra ý kiến của mình, cứ như thể cậu nên cứ tiếp tục sống với hắn như vậy.
Hiện tại hai người chiến tranh lạnh, nhìn cũng ra cơ hội hay dấu hiệu làm lạnh nào, Dương Quýnh cảm thấy tiếp tục ở nhà này cũng không có ý nghĩa. Dù sao chủ nhà cũng không hoan nghênh cậu, cả ngày coi cậu như người vô hình, cậu cũng không góp tiền thuê nhà mà mỗi ngày ở cũng thấy xấu hổ.
Cậu bèn chuẩn bị tìm nơi ở mới, với người ngoài chỉ nói mình là vì thuận tiện, về sau gần trường quay nên dễ đi lại. Đi xem phòng hai ngày, không có chỗ nào vừa ý, ngược lại là Từ Chí hẹn cậu ra ngoài.
Từ Chí gọi điện thoại tới, nói mình muốn tổ chức sinh nhật, muốn mời cậu muốn nhận quà của cậu. Rồi lại không nói đến cùng là cái gì, chỉ nói ngày sinh nhật cùng địa điểm, nhất định phải mời cậu tới.
Lúc Dương Quýnh nhận điện thoại đã mơ hồ đoán được dụng ý của đối phương, thực chất cậu cũng có chút xoắn xuýt, trước đó hai người liên hệ tuy nhiều, nhưng ngoại trừ câu nói có chút đường đột "Thích mẫu người như cậu" ngày đó, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn có chừng mực, không chỗ nào vượt quá phép tắc, chỉ đơn thuần tán gẫu hoặc xả buồn bực, chuyên cần một ngày tán gẫu vài câu, thế nhưng lãng quên một tuần không liên hệ cũng có. Bản thân Dương Quýnh lại sẽ không chơi trò mập mờ, mặc dù biết đối phương đại khái là có ý đồ phát triển về phương diện kia, nhưng vẫn hi vọng ngày nào đó hai người thẳng thắn với nhau rồi mới bắt đầu phát triển.
Trước đây cậu từng mong đợi phát triển tình yêu mới, bây giờ mắt thấy Từ Chí muốn thổ lộ, cậu lại không nhịn được có chút do dự thấp thỏm.
Dương Quýnh trong đầu một mảng mơ hồ, ghi nhớ lại thời gian và địa điểm, đến tận ngay trước ngày hẹn nỗi lòng vẫn rất phức tạp.
Cậu một khi đã căng thẳng thì khó tránh khỏi phạm sai lầm, đặt bánh ngọt ở tiệm bánh, nửa đường mới nhớ tới phải đi lấy, quay lại tiệm bánh, lấy bánh rồi lại phát hiện điện thoại sắp hết pin. Dương Quýnh luôn cảm thấy mọi việc không thuận lợi, cuối cùng lại thầm mắng mình quá do dự thiếu quyết đoán, nghĩ thầm không phải chỉ là yêu đương hẹn hò thôi sao? Cùng lắm thích hợp thì bàn tiếp không hợp thì lại chia tay thôi! Nghĩ như vậy tốt xấu gì cũng thả lỏng một chút, lại nghĩ hẹn hò yêu đương có chỗ nào không tốt, ít nhất không cần tiếp tục phải hầu hạ "Nương nương cấm nói", còn có thể hôn hít, lên giường, tim hồng phất phới đi hẹn hò, đi dạo phố, đi du lịch. Mỗi tội cậu làm công tác tâm lý cho chính mình nửa ngày, cuối cùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ngàn tưởng vạn nghĩ, không ngờ tới lúc cậu đón xe di đến điểm hẹn, lại phát hiện cửa hàng mà cậu nhớ tên, đã đóng cửa.
Dương Quýnh có chút sững sờ, hồi tưởng lời Từ Chí nói.
Từ Chí nói: "Tôi ở Căn Hà chụp được một tấm ảnh rất lãng mạn, còn có một tấm khác chụp ở Ân Cùng, ý nghĩa đặc biệt, đến lúc gặp nhau cậu nhất định muốn xem."
Từ Chí cũng nói: "Đối với tôi mà nói, đây là một đêm vô cùng trọng yếu, cho nên tôi đã đặt chỗ ở một nơi rất lãng mạn."
Từ Chí còn nói: "Tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp, tên gọi là #¥&%@#..."
Dương Quýnh không biết hắn hỏi cái này làm gì, thử suy nghĩ gần đây mình tán gẫu với ai, ngoại trừ cái hội trồng hoa kia thì chỉ có Từ Chí. Thế rồi lại cân nhắc đến thái độ của Phó Duy Diễn đối với Từ Chí, cậu khựng lại một chút rồi nói: "Có ai đâu, chỉ là mấy đứa bạn."
Phó Duy Diễn không tin, thẳng thắn hỏi: "Từ Chí phải không?"
Hắn biết rõ Dương Quýnh có không ít bạn bè, thế nhưng cũng không nhiều người thường xuyên qua lại, ngoại trừ Lôi Bằng ra cũng chẳng còn ai đặc biệt thân thiết, người trong công ty đều là quan hệ quen biết hời hợt, cũng không có lý nào đột nhiên lại quấn quýt. Tính tới tính lui, ngoại trừ Từ Chí cũng chỉ có thể là một người bạn nào đó mới nhận thức.
Hắn thuận miệng đoán một cậu, Dương Quýnh lại nhất thời đứng hình, vừa không muốn tán gẫu vấn đề này lại không muốn phủ nhận lừa gạt hắn, vì vậy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Phó Duy Diễn không ngờ quả nhiên là Từ Chí, tức khắc trong lòng không quá thoải mái, chờ đến nhà bà Dương, Dương Bội Quỳnh đi mua thức ăn, hắn nhất thời nhịn không xuống, kéo Dương Quýnh vào trong phòng ngủ nhỏ tra hỏi: "Tình huống của cậu là thế nào đấy hả? Có phải cậu với gã đang trò chuyện tán tỉnh không? Đã tới bước nào rồi?"
Trước đây hắn đã có thành kiến với Từ Chí, lúc này càng nghĩ càng giận, nhịn không được tỉ tê vài lời bôi đen người ta, nói: "Mấy người làm nghề nhiếp ảnh bọn họ đều biến thái dâm tà cậu không biết sao? Bên người nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, chụp ảnh thì thích trần truồng, còn bày đặt nghệ thuật, phỏng chừng sờ tới sờ lui không ít đi!"
Dương Quýnh vốn dĩ có chút lo lắng về chuyện này, dẫu vậy cũng biết các ngành nghề đều có người đứng đắn kẻ bại hoại, nghe hắn nói khó nghe như vậy tức khắc không nhịn được lên tiếng bênh vực: "Anh để ý lời nói một chút đi, cái gì gọi là người ta chụp tới chụp lui ảnh trần truồng, công việc của anh chẳng phải mỗi ngày đều thò tay sờ mông người sao?
Phó Duy Diễn sửng sốt, "Tôi sờ mông thì đã làm sao? Đó là tôi kiểm tra cho bệnh nhân có được không hả? Con người cậu làm sao mà có tư tưởng xấu xa như thế? Kiểm tra hậu môn không dùng tay thì dùng gì?" Hắn nói đến đây còn lộ vẻ khó tin nổi, gắt gỏng với Dương Quýnh: "Cậu thế mà lại đem bọn họ ra so sánh với nghề này của chúng tối?"
Dương Quýnh vốn là cố ý chọc giận hắn, lúc này không nhượng bộ chút nào, cười hềnh hệch nói: "Nghề này của các anh thì làm sao? Là không sánh bằng các anh thu phong bì nhiều, hay là không sánh bằng thái độ lồi lõm của các anh, lần trước tôi đến đưa cơm cho anh, tình cờ gặp cô gái kia không phải còn bị bác sĩ các anh làm cho khóc thảm, gì mà ghê gớm thế, bệnh nhân không hiểu rõ không yên lòng lại không thể hỏi nhiều thêm một câu à."
Lần kia Dương Quýnh đi đưa cơm cho hắn, vừa vặn nhìn thấy một cố gái nhỏ hỏi bác sĩ ông nội của cô bị bệnh này có thể dùng thuốc nào khác không, bọn họ không mang đủ tiền. Vẻ mặt cô gái thấp thỏm, trong tay siết chặt mấy tờ tiền, vừa nhìn là biết đang rầu rĩ phiền lòng chuyện thuốc thang. Mà bác sĩ kia lại châm chọc khiêu khích, nói cái gì mà gã chỉ biết kê đơn mỗi loại này, muốn kê loại khác rẻ hơn thì tìm người khác mà khám, gã sẽ không xem xét. Lại nói, dạo này người ta thật sự có thể vì tiết kiệm mấy đồng tiền mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, lại sợ bác sĩ thật sự mặc kệ ông nội mình, tức khắc nghẹn ngào khóc rống lên. Lúc đó Dương Quýnh đứng nhìn vừa căm tức vừa phẫn nộ, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ đành phải đi qua dỗ dành đứa nhỏ lại chuẩn bị hỗ trợ bỏ tiền, sau đó vừa vặn Phó Duy Diễn đi ra, liếc nhìn đơn thuốc, tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn dẫn theo ông lão đi đăng ký khám chuyên khoa thêm một lần nữa...
Có một số việc sờ sờ mắt, không nói ra không có nghĩa là chưa từng phát sinh, Dương Quýnh lúc trước cứ đắn đo mãi đó là đồng nghiệp của Phó Duy Diễn, thầm nghĩ mở mồm ra mắng thì khó tránh khỏi liên lụy đến hắn, cho nên vẫn luôn không nhắc tới. Hiện tại Phó Duy Diễn công kích nghề nghiệp của người khác, cậu tức khắc cũng không một mực nín nhịn.
Cậu nói tiếp: "Muốn bàn tâm địa đen tối, tôi thấy phải nói đến chuyện làm ăn của các anh đi. Người xưa đã nói, cõi đời này làm gì kiếm tiền dễ nhất, nhất cướp giật nhì bán thuốc. Năm đó ông nội tôi nằm viện, tại sao sau đó lại nhất quyết đòi ra, còn không phải là vì cứ ở kia mãi thì lại bị chào mời mua tân dược, còn cái gì mà hiệu quả chắc chắn tốt, không cần dùng tới cũng không để người ta yên."
"Tân dược kia cũng không hẳn đều là làm tiền đi, thuốc nhập khẩu cũng không gây hại gì cho mấy người, chẳng phải cha tôi vẫn thường dùng hay sao?" Phó Duy Diễn quả thực cạn lời, lại nói: "Hơn nữa, không có y đức cũng không phải là tôi, tôi một không lấy phong bì hai không lấy tiền cò bán thuốc, lúc nào cũng thẳng lưng đường hoàng, cậu công kích tôi làm gì hả?"
"Vậy anh nói đi, anh không quen biết Từ Chí, chụp ảnh khỏa thân sờ soạng người mẫu cũng không phải gã, anh công kích người ta làm gì hả?"
"Cậu!" Phó Duy Diễn nhất thời tức xì khói, chỉ tay vào cậu, đến nửa ngày mới gật đầu một cái, nói: "Cậu được lắm! Cậu thật giỏi! Cậu vì bênh vực cho một người ngoài không quan hệ gì còn có thể như vậy, cậu lợi hại."
Dương Quýnh nhướng mày, nhìn hắn tức đến như vậy cũng dừng một chút, nuốt trở vào mấy lời nói nặng, chỉ lẩm bẩm: "... Vốn là với anh cũng có quan hệ gì đâu."
Hai người trừng mắt nhìn nhau như hai con bò húc thở phì phò, mặt khác Dương Bội Quỳnh lại đang lượn lờ trong cửa hàng thực phẩm ở dưới lầu, thấy không có đồ tươi mới bèn dứt khoát quay trở lại. Bà mở cửa rất khẽ khàng, nhìn thấy trong phòng khách không có ai, còn tưởng rằng hai thanh niên quá dính nhau đang ở trong phòng ngủ ôm ấp tâm sự, kết quả vừa nghe loáng thoáng, sự tình hiển nhiên không phải như vậy. Bà hơi lo lắng, vừa vặn cửa phòng bị người ở bên trong đẩy ra, Phó Duy Diễn đỏ mặt tía tai xuất hiện, thấy bà ở bên ngoài, rõ ràng tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Dương Bội Quỳnh giả vờ như cái gì cũng không biết, đặt hai chiếc túi vải lên bàn trà, cười nói: "Ầy Duy Diễn, mẹ đang muốn tìm con đây, thực phẩm dưới lầu không tốt lắm, hành và rau thơm cũng đều thiếu, bằng không con thay mẹ đi siêu thị ngó thử xem?"
Phó Duy Diễn hơi khựng lại, nhưng vẫn đáp một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà rồi đi ra ngoài, Dương Bội Quỳnh đưa tiền và túi vải cho hắn, hắn nhận lấy túi vải, còn tiền thì tiện tay thả lại trong hộc nhỏ trên cửa tủ giày dép. Chờ người đi rồi, Dương Quýnh mới chậm rì lê từng bước từ trong phòng ra, lại có chút chột dạ liếc mắt nhìn mẹ cậu một cái.
Dương Bội Quỳnh quả nhiên mặt mũi âm trầm, gõ lên bàn, nói: "Con đến đây cho mẹ, ngồi xuống."
Dương Quýnh theo lệnh đi qua ngồi xuống, muốn giả vờ như không có việc gì, cợt nhả mà cười hề hề hai tiếng.
Dương Bội Quỳnh lại hỏi: "Con nói thật với mẹ, khi đó làm sao mà con và Giang Chí Hoành chia tay? Làm sao lại cùng với Duy Diễn ở bên nhau?"
"... Không phải con đã nói với mẹ rồi sao?" Dương Quýnh trái lại là không ngờ tới mẹ cậu hỏi chuyện này, chớp mắt nói: "Giang Chí Hoành bắt cá hai tay chứ sao, anh ta..."
"Anh ta cái gì mà anh ta?" Dương Bội Quỳnh cả giận nói: "Rốt cuộc là nó bắt cá hai tay hay là con bắt cá hai tay?"
Dương Quýnh: "?!"
"Như thế nào lại thành con bắt cá hai tay, là anh ta có được không, chính miệng anh ta thừa nhận mà, " Dương Quýnh bày ra vẻ mặt khiếp sợ, khó thể tin được mà nhìn Dương Bội Quỳnh, nói: "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ về con ruột của mẹ như vậy."
"Con còn trách mẹ nghĩ về con như vậy? Vừa rồi ai ở trong phòng cãi nhau nhặng xị? Mẹ đều nghe cả rồi, " Dương Bội Quỳnh nhìn cậu cả giận: "Con và Duy Diễn chung sống, tại sao lại mang cả người ngoài vào liên luỵ? Người kia với có quan hệ gì với con hả? Mẹ nghe không hiểu, ngay bây giờ con cho mẹ một lời giải thích."
"Chuyện này có gì mà phải giải thích, " Dương Quýnh im lặng suy nghĩ trong phút chốc, biết không thể nói thật, bèn bịa chuyện hú họa: "Con chỉ tán gẫu với bạn bè mấy câu, cho nên hắn ghen mà thôi. Mẹ nói xem, ghen thì ghen đi, còn nâng tầm quan điểm, nói công việc người ta không tốt, cho nên con mới không vui, người kia là bạn của con, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ?"
Dương Bội Quỳnh nghi ngờ nhìn cậu, trong lòng cũng cảm thấy con mình không giống như một đứa trẻ tác phong bất chính, bèn hỏi cậu: "Vậy người bạn kia của con làm gì?"
"Người ta làm nghề chụp ảnh ạ."
"Nếu đã hỏi thì mẹ nói, làm nghề kia chính là không đáng tin cậy, Duy Diễn nói không sai!" Dương Bội Quỳnh lại nói: "Kết hôn rồi phải biết ý tứ một chút, bạn bè không cần thiết bớt giao tiếp đi cũng được. Người ngoài dù như thế nào cũng là người ngoài, có thể đặt lên bàn cân so sánh với đối tượng của con sao? Lúc con đau ốm mỏi mệt thì phải dựa vào ai? Mỗi ngày ăn ở sinh hoạt cùng với ai? Con gọi cái cậu nhiếp ánh gia đó tới đây, có thể nào sai khiến người ta đi mua thức ăn, mua thịt hay không hả?"
"Vâng vâng vâng, " Dương Quýnh vội nói: "Một lát nữa con lại ngồi xuống tâm sự đàng hoàng với hắn là được chứ gì."
Dương Bội Quỳnh không thường xuyên quở trách Dương Quýnh, lúc này đã coi như là nổi giận, Dương Quýnh thầm nghĩ cùng lắm thì cứ nhận thua trong chốc lát, để cho sắc mặt Phó Duy Diễn đẹp hơn một chút cũng không mất gì. Thế nhưng ngẫm nghĩ thêm một hồi cũng không biết làm sao để dỗ, nói sẽ không liên lạc với Từ Chí nữa? Dĩ nhiên là không thế, ngay cả không có Từ Chí thì sau này cậu cũng sẽ quen biết Triệu Chí, Tiền Chí, Tôn Chí, Lý Chí, kết hôn giả làm sao có thể thật sự dấn thân vào? Lần này chịu nhượng bộ mà ba phải, rồi sẽ có lần sau, lần sau nữa, mỗi lần cả nhà đều náo loạn như vậy một hồi, vậy thì phải làm sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không có biện pháp gì tốt, cuối cùng cậu chỉ có thể kết luận, cùng lắm thì bữa trưa làm một mâm đồ ăn ngon, trước tiên dỗ dành dạ dày của hắn đi.
Cậu nghĩ đâu ra đấy, bèn cân nhắc tới khẩu vị của Phó Duy Diễn, lục tìm túi gân bò trong tủ lạnh.
Chỗ gân bò này vẫn là lần trước chính Phó Duy Diễn mua, rõ ràng là hắn thèm ăn, lại nói vu vơ là nghe đâu y tá ở bệnh viện bảo ăn cái này đẹp da, cho nên cố ý mang đến hiếu kính mẹ. Hắn một câu mẹ hai câu mẹ, Dương Bội Quỳnh nhất thời vui mừng rộn ràng, quay người cất túi gân bò vào trong tủ lạnh. Ngày đó Phó Duy Diễn long lanh đôi mắt mà ngóng trông suốt một ngày, dây dưa đến tối mới về nhà, làm cho Dương Quýnh cười không thở nổi.
Nếu là ngày thường Dương Quýnh cũng không muốn đụng tới món này, cảm thấy sơ chế đồ sống không tốt thì sẽ tanh, canh lửa và thời gian nấu không cẩn thận thì không thấm vị. Ngày hôm nay là tình huống đặc biệt, cho nên cậu ở trong nhà bếp loay hoay nửa ngày, mới xử lý tốt được chỗ gân bò sống, lại ướp cùng hương liệu bỏ vào hầm trong nồi áp suất. Phó Duy Diễn trở lại vừa lúc nồi áp suất xì khói, Dương Quýnh đang ở trong phòng ngủ nhìn đồng hồ, nghe Dương Bội Quỳnh và Phó Duy Diễn nói chuyện ở bên ngoài, vội thò đầu ra hỏi hắn: "Anh có mua nấm hương không? Lát nữa tôi phải dùng."
Nào ngờ Phó Duy Diễn không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Không có." Hắn nói rồi cũng mang đồ mua về đến nhà bếp, một lát sau liền xoay người đi phòng vệ sinh rửa tay.
Dương Quýnh thầm chặc lưỡi, lại nhịn không được muốn tranh công với hắn, ở đằng sau hầm hừ nói: "Vậy hành tỏi thì nhất định đã mua rồi đi, tôi đã bảo là nếu không mua thì sẽ phải hối hận đấy nhá, anh không biết trưa nay tôi nấu gì đâu..." Cậu vừa nói vừa đi về phía nhà bếp, lúc đi tới bồn rửa xốc cái túi lên, mới tức khắc sợ hết hồn.
Dương Quýnh nổi giận đùng đùng mà từ phòng bếp chạy ra, nói với Phó Duy Diễn: "Anh mua cá làm gì hả!" Cậu thực sự không thích cá, cũng không muốn ngửi mùi cá, bình thường lúc nào tránh được thì sẽ tránh, cũng đã thỏa thuận với Phó Duy Diễn là sẽ ít ăn món này, ngờ đâu hôm nay Phó Duy Diễn động kinh, trong túi chỉ có vài củ hành, còn lại tất cả đều là cá, đủ thể loại cá!
Dương Quýnh đứng ở kia trừng mắt, Phó Duy Diễn lại nói: "Tôi thích ăn mà."
Dương Quýnh nói: "Nhưng tôi không thích ăn! Tôi ghét nhất món này! Không phải đã đồng ý là nếu không phải bắt buộc thì sẽ không ăn cá sao?"
"Ồ tôi quên mất, " Phó Duy Diễn làm như không có vấn đề gì: "Dù sao cũng chính là tôi muốn ăn, tôi không chỉ mua cá, mà còn mua cả họ hàng nhà cá."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn nói xong rung đùi đắc ý, lại hỏi Dương Bội Quỳnh: "Mẹ, chỗ cua đồng kia hấp hay rang thì ngon ạ?"
Dương Bội Quỳnh cười nói: "Hấp là được, mẹ làm cho các con nước chấm giấm pha gừng." Lại hỏi hắn: "Cá thì con muốn ăn kiểu gì? Hấp hay là kho?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút: "Cái nào cũng được ạ, bằng không cứ hấp đi." Nói xong liền xắn ống tay áo lên, chủ động nhận việc nói: "Mẹ nghỉ ngơi đi ạ, cá để con xử lý."
Dương Quýnh ở bên cạnh xem hai mẹ con này tán gẫu, càng xem càng bực bội, lúc này nghe hắn nói muốn hấp cá, trong lòng càng là không nhịn được phì cười một tiếng, nghĩ thầm cũng không chịu kiểm tra xem anh mua cá gì, nhìn mang cá là biết không tươi còn đòi đem chưng, tanh chết anh đi.
Cậu quay người trở vào phòng, rồi lại bị Dương Bội Quỳnh đuổi theo đẩy ra ngoài.
Dương Bội Quỳnh trừng mắt, thấp giọng bảo cậu: "Con mau qua kia giúp hắn cho mẹ."
Dương Quýnh không nghe, "Ai mới là con ruột của mẹ vậy, hắn có làm mới có ăn còn không nên sao?"
Dương Bội Quỳnh nói: "Bảo con đi thì cứ đi đi, thằng bé làm gì hiểu nấu cơm, " lại đi theo phía sau chọt cậu: "Công việc của Duy Diễn hẳn là mệt mỏi lắm, trông vành mắt đều thâm quầng thế kia, con mau bảo hắn về phòng nghỉ ngơi một lát."
Dương Quýnh hậm hực cọ quẹt đi qua, quay đầu lại thấy Dương Bội Quỳnh ở phía xa giám sát, vô cùng không tình nguyện, đứng ở cửa phòng bếp nói: "Để tôi làm cho, mẹ tôi kêu anh đi nghỉ ngơi."
Phó Duy Diễn cũng không thèm phản ứng cậu, đứng ở góc kia tự mình cầm kéo mổ bụng cho cá. Hắn ra tay gọn gàng, so với bộ dạng ngày thường vụng về ngốc nghếch trong nhà bếp như hai người hoàn toàn khác nhau. Dương Quýnh nhìn một lúc có chút giật mình, không nhịn được nói: "Quào được đó, anh thế này chẳng phải là thật sự có tài sao. Ngày thường sao lại chẳng biết làm gì?"
Lần này Phó Duy Diễn tiếp lời, nhưng chỉ hừ một tiếng, chỉ vào một cái lỗ nhỏ trên bụng cá rồi nói: "Hậu môn."
Dương Quýnh: "..."
—
Cá không đủ tươi, cua đồng cũng không nhiều thịt, Dương Quýnh vốn dĩ định tùy tiện xào cay một chút, sau đó thấy Phó Duy Diễn mở to đôi mắt trông mong đứng ở cửa bếp nhìn dáo dác, lại không nhịn được mềm lòng, cuối cùng phần lớn số cá đều đem kho, chỉ chừa lại hai con làm canh chua cay. Cua thì bẻ nhỏ chiên giòn, sau đó phi thơm hành cho vào nấu cùng với gân bò hầm.
Phó Duy Diễn cảm thấy mỹ mãn với bữa ăn, trên đường sắc mặt tốt hơn một chút, lại cảm thấy chính mình buổi trưa chỉ mua cá là hơi quá phận, bèn tìm cho mình một lý do, nói: "Hồi trưa tôi là đang bực, cho nên lái xe đi chợ hải sản tươi, bên kia không có mấy món cậu nói."
Dương Quýnh lại bắt nhầm trọng điểm, sửng sốt một chút rồi hỏi hắn: "Anh đi chợ hải sản còn mua cá chết? Cũng không biết chọn đồ tươi sống à?"
"Tôi vốn dĩ chọn đồ tươi mà?" Phó Duy Diễn nói: "Tôi chọn xong thì người bán bảo là để gã đập chết cho tôi, đập chết xong mang về liền như vậy."
"..." Dương Quýnh bất đắc dĩ, người này thực sự là... người bán đập đầu cá hắn cũng không buồn nhìn, nhất định là bị người lừa gạt. Có điều nghĩ tới nghĩ lui, trông bề ngoài của Phó Duy Diễn, hệt như không ăn ngũ cốc hoa màu, mỗi ngày chỉ hút tiên khí mà sống vậy, cũng khó trách người khác lừa gạt hắn.
Cậu do dự một chút, nghĩ đến đề tài lúc trước của hai người, thử mở lời với Phó Duy Diễn: "Thật ra, anh có từng suy nghĩ đến chuyện tìm bảo mẫu chưa?"
Phó Duy Diễn lại ngây ngẩn cả người, ra vẻ khó tin: "Cậu có ý gì?"
"Có ý gì đâu?" Dương Quýnh nhìn hắn: "Chỉ là cảm thấy công việc này của anh quả thực quá bận rộn."
"Vậy cậu bảo tôi tìm bảo mẫu làm gì? Tôi bận nên phải tìm bảo mẫu à? Nghĩa là tôi không biết sửa bồn cầu thì phải tìm công nhân thoát nước đúng không!" Phó Duy Diễn cả giận: "Có phải là cậu cảm thấy ở chung với tôi phải chịu uất ức!"
Dương Quýnh cóc hiểu gì mà sửng sốt nửa ngày, mãi mới ngộ ra được hắn hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Tôi không có ý kia, tôi bảo anh tìm không phải là bảo anh tìm người ở chung, là thuê, bảo anh thuê bảo mẫu hoặc là dì giúp việc, hoặc là người làm công theo giờ."
Phó Duy Diễn kiềm chế cơn nóng giận, không nói lời nào.
Dương Quýnh nhìn hắn như vậy cũng không nhịn được, nói: "Tôi đây là chân tâm thật lòng đàm luận với anh chuyện này, có điều anh nói rất đúng, hiện giờ tôi chăm sóc anh rất chu đáo, nhưng tôi cũng không phải người yêu của anh, nhỡ đâu ngày nào đó tôi tìm được chân ái đi kết hôn rồi, anh ngay cả lựa chọn dự phòng cũng không có, đến lúc đó thì phải làm sao?"
"Còn làm sao được nữa!" Phó Duy Diễn nắm chặt vô-lăng nói: "Cậu không phải chỉ là muốn tìm người để yêu đương thôi sao, còn không phải là thời kỳ động dục tới rồi muốn đi hoa tiền nguyệt hạ*, tình chàng ý thiếp thỏa mãn nhu cầu sinh lý sao? Có gì đặc sắc?"
*nguyên văn: 花前月下(trước hoa dưới trăng); chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu, bắt nguồn từ thơ của Bạch Cư Dị.
Dương Quýnh không nhịn được cười mỉa, gật đầu nói: "Đúng vậy, vốn dĩ chả có gì đặc sắc, mèo còn khoe hàng mời gọi ngựa còn quẩy tưng máng ăn* kìa, tôi đều đã bò lên đến đỉnh chuỗi thức ăn, phát cái tình còn không cho à."
*gốc: miêu hoàn sắc dụ, mã hoàn nháo tào; đại khái một câu mô tả động vật trong kỳ động dục.
Phó Duy Diễn: "..." Hắn đang tức giận, quên mất con đường này giới hạn tốc độ, chờ đến lúc nhìn thấy biển báo giới hạn tốc độ mới đột nhiên giẫm xuống phanh xe.
Dương Quýnh không đề phòng bị dọa hết hồn, cho rằng hắn cố ý, hoàn hồn rồi mới cả giận nói: "Anh làm gì vậy! Giao lộ này toàn là xe tải lớn, anh có thể chú ý một chút được không hả!"
"Không thể, " Phó Duy Diễn cả giận: "Ai chú ý cậu tìm người đó đi, tôi cứ như vậy đấy."
Dương Quýnh quay mặt sang chăm chú nhìn hắn nửa ngày, sau đó mới gật đầu, nói: "Được. Anh dừng xe."
Phó Duy Diễn không lên tiếng.
Lồng ngực Dương Quýnh phập phồng mất một lúc, trước sau vẫn nói: "Dừng xe."
Nửa phút sau Phó Duy Diễn tấp vào lề dừng xe, Dương Quýnh túm lấy quần áo của mình ở hàng ghế sau, lại thu lấy bịch bột ngô Dương Bội Quỳnh cho cậu, ôm vào trong ngực, không thèm quay đầu lại mà cất bước.
Lời của Phó Duy Diễn là nói trong lúc nóng giận, thế nhưng vừa suy nghĩ lại cảm thấy chính mình cũng không có gì quá phận, dựa vào cái gì Dương Quýnh nói giọng giận dỗi hắn phải chịu đựng, hắn nói lời giận dỗi đối phương xem là thật chính mình còn phải đi dỗ? Hắn hầm hừ mà ngừng xe tại chỗ cũ trong phút chốc, thấy Dương Quýnh đã đi ra rất xa, liền chậm rì rì đạp một chân ga đi theo sau.
Dương Quýnh dọc theo con đường lớn hình răng cưa đi thẳng một mạch về phía trước không quay đầu lại, mấy phút sau con đường phía trước rốt cuộc phân nhánh, lối đi bộ bị tách ra, đường cho xe chạy cũng bị ngăn cách, chiếc xe theo sau kia mới rốt cuộc tăng tốc, chuyển hướng lái đi.
Dương Quýnh lại đi về phía trước ra mấy trăm mét, tìm một cái khối chắn đường ngồi xuống, sinh hờn dỗi nửa ngày, nhưng lại cảm thấy không đáng. Cậu không muốn về nhà, cũng không có thể quay lại chỗ Dương Bội Quỳnh, suy nghĩ một chút, dứt khoát đi quấy rối Lôi Bằng.
Lôi Bằng đúng lúc này đang ở bên ngoài, báo cho cậu một cái địa chỉ. Hai người gặp mặt trong một cửa hàng bánh, bữa trưa Dương Quýnh không ăn ngon, dứt khoát mua một chiếc bánh mì ngũ cốc vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
Lôi Bằng nhìn cậu thô lỗ mà xé từng tảng bánh mì, không nhịn được nói: "Cậu có thể nào nhẹ chút không, bộ dạng này của cậu cũng dọa anh đến hoảng rồi. Hóa ra là cầm bánh mì cho hả giận sao!" Y lại săn sóc mà đưa cho Dương Quýnh một chai nước, đưa tới trước miệng: "Nào, nhanh uống ngụm nước, khéo nghẹn chết bây giờ, tới lúc đó đó Phó Duy Diễn đến đây đòi người anh cậu không tài nào đền nổi."
"Hắn chả quan tâm đâu, " Dương Quýnh tiếp nhận chai nước, uống ừng ực mấy ngụm, uống xong rồi nhìn đến cái chai, nhất thời xót ruột: "Thôi chết, chai nước này bao nhiêu tiền vậy?"
"Ba mươi."
"Chả có vị gì?" Dương Quýnh trừng mắt nhìn chai nước, lại uống một hớp, phân biệt rõ lần thứ hai mới nói: "Nông Phu Sơn Tuyền còn có chút ngọt cơ mà, cái này sao lại không ngọt tí nào cả?"
"Cậu thôi đi, nước khoáng thì có thể có vị gì, " Lôi Bằng cười ha ha nói: "Cậu coi như là đắt ở cái chai, tốt xấu gì cũng là thủy tinh, mang về còn có thể trồng hoa." Y nói xong suy nghĩ một phút chốc, hỏi Dương Quýnh: "Hỏi cậu một vấn đề nhé."
Dương Quýnh lại uống hai ngụm cảm nhận vị, hất cằm lên ra hiệu y nói.
Lôi Bằng nói: "Phó Duy Diễn nhà cậu... phải chăng là đối với cậu có chút ý tứ?"
Dương Quýnh: "..." Cậu thiếu chút nữa là phun hết nước trong mồm ra ngoài, cũng may lúc uống cậu còn đang cân nhắc nước này có phải là một ngụm bằng năm mao tiền, cho nên khựng lại trong phút chốc rồi nuốt nghẹn trở về.
Dương Quýnh bị sặc đến ho khù khụ mấy tiếng, cuống họng hơi đau nhức, nghỉ ngơi một lát, lúc này mới nhìn về phía Lôi Bằng.
Lôi Bằng nói: "Anh chính là cảm giác như vậy, cậu không cảm giác được sao?"
"Cảm giác gì cơ?" Dương Quýnh sửng sốt trong phút chốc, suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: "Nói thật, hai chúng em giao lưu nhiều nhất chỉ là hôm nay ăn món gì, bình thường nói chuyện cũng thật sự không nhiều. Hắn rất ít khi đúng giờ về nhà, mà về rồi thì cũng chỉ muốn đi ngủ như em thôi, tụi em còn không nhìn mặt nhau được mấy, ở đâu ra cơ hội bồi dưỡng tình cảm."
Nói đến đây cậu cũng không nhịn được thở dài, kể với Lôi Bằng: "Em cảm thấy thế này, Phó Duy Diễn là người thật sự không thích hợp cuộc sống độc thân, thế nhưng công việc kia của hắn rất bận, con người hắn lại nhiễu sự, yêu cầu cao không nói, tính cách còn có điểm muộn tao*. Vốn là không có thời gian đi kết thân hay yêu đương gì cả, mà giả sự có thật coi trọng trai xinh gái đẹp nào, phỏng chừng hắn cũng gồng mình giữ lại điểm thể diện này, ngại ngần thổ lộ, chờ người ta đến theo đuổi hắn. Cứ như thế mà hắn có thể tìm được bạn đời mới là lạ chứ! Hiện tại hắn ỷ lại vào em. Em cũng dễ mềm lòng, mỗi lần vừa nhìn hắn đi làm về co quắp trên ghế sô pha cũng có thể ngủ thiếp đi như vậy, nói thật là rất khó để từ chối làm cho hắn phần cơm, rót cho hắn cốc nước."
"Vậy nếu là sinh hoạt về lâu dài thì sao đây?" Lôi Bằng do dự nói: "Nếu như hắn thật sự có ý tứ đối với cậu, cậu sẽ suy xét sao?"
"Anh nói gì buồn cười thế, hắn làm sao có khả năng coi trọng em." Dương Quýnh lắc đầu, suy nghĩ một chút lại nói giong nghiêm túc: "Huống chi thật sự có ý tứ em cũng không suy xét, thật ra yêu cầu của em không cao, điều kiện tương tự như em thôi, hai người thu chi cân bằng, có ít khoản để dành, sau đó thi thoảng xách vali đi du lịch này, đi dạo phố này, được như vậy thật tốt. Còn với công việc kia của hắn, điện thoại không thể tắt máy, nói gần thì là chưa biết chừng đang làm chuyện trên giường cũng không yên ổn, nói xa thì phải tiếp xúc đủ loại người, có thể hòa nhập và giao du thoải mái cũng không phải người đứng đắn gì, em dị ứng lắm."
"Cũng đúng, " Lôi Bằng nói: "Đã nói người đẹp ở xương cốt không ở tấm da, kỳ thực hiện tại có đẹp hay không đều như vậy, bề ngoài đẹp mắt cho ấn tượng tốt, thế nhưng muốn cho điểm tổng hợp lại phải chú ý nhiều phương diện, thu nhập công tác, thái độ đối với sinh hoạt, kinh nghiệm yêu đương... Chẳng trách Hứa Thụy Vân nói thực chất điều kiện của cậu không kém chút nào đâu, cậu chính là loại học sinh không có môn học nào xuất sắc, thế nhưng mọi phương diện đều cân đối, cậu hơn người ở chỗ không học lệch."
Dương Quýnh lần đầu tiên được người đánh giá như thế, cảm giác rất là mới mẻ.
Tuy vậy nếu so sánh theo hướng đó, Phó Duy Diễn trái lại là một học sinh học lệch cực kỳ nghiêm trọng—— người này về phần ấn tượng ban đầu là điểm tối đa, Dương Quýnh vốn cảm thấy điểm tối đa thì hơi quá đà, muốn trừ của hắn đi một điểm, nhưng là trái lo phải nghĩ rồi lại lựa không ra một lỗi sai nào. Người này vóc dáng cao ráo, chân cũng dài, bắp đùi lớn lại rắn chắc cường tráng, thân trên cũng đẹp, đặc biệt là xương quai xanh và yết hầu, Dương Quýnh đặc biệt thích nhìn hắn mặc quần áo nghiêm chỉnh, chẳng hạn như lễ phục lúc ở hôn lễ, toát lên khí chất phi phàm, thậm chí trong khoảnh khắc đó Dương Quýnh rất không tiền đồ mà nảy sinh một loại ý nghĩ phải quỳ lạy đối phương, cam nguyện bái thần, vô cùng xấu hổ tuy rằng cũng có chút kích thích.
Ngặt nỗi Phó Duy Diễn không thường mặc như vậy, hắn khá sợ lạnh lại mắc bệnh lười, cho nên chỉ hay mặc áo thun rộng thùng thình, cổ áo nhỏ, trông hệt như bao tải, nhưng cũng chính là vì khuôn mặt đẹp, cho nên không quá chướng mắt.
Dương Quýnh cân nhắc đến chỗ này, rốt cuộc nhớ tới, bởi vì gu ăn mặc mà trừ hắn một điểm. Trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều, tiếp tục đánh giá những mặt khác của Phó Duy Diễn, ví dụ như công tác của Phó Duy Diễn là yếu điểm, vừa bận vừa mệt lại không thể chăm lo cho gia đình, cho nên cho năm điểm; lịch sử tình trường thì đơn giản mà tương đối lấy bản thân làm trung tâm, cho nên phương diện tình cảm cho sáu điểm; tật xấu rất nhiều, có thói ưa sạch sợ bẩn nhưng chính mình lại không đủ sạch sẽ, thích soi mói, cho nên thói quen cá nhân chỉ có thể cho sáu điểm. Không biết nấu cơm nhưng sẽ rửa chén, chỉ cần không mệt thì còn rất chịu khó, thi thoảng lại dịu dàng săn sóc xuất thần khiến người bất ngờ, cho nên tính cách cho tám điểm... Dương Quýnh cuối cùng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy người này tuy rằng thèm ăn, mà là bất kể cậu nấu mặn nhạt ngon dở, đều có thể ăn đến sạch bát, khiến người đặc biệt có cảm giác thành công, điểm này kỳ thực rất hiếm có, cũng coi như là một cái ưu điểm, vì vậy cậu ngẫm lại, tổng điểm lại cộng cho hắn thêm hai điểm.
Chỉ là rất nhanh sau đó hai điểm cộng thêm này bị hủy bỏ —— ngày đó sau khi Dương Quýnh và Phó Duy Diễn tách ra, tối muộn cậu mới về nhà. Vào cửa rồi trông thấy đèn phòng ngủ chính vẫn sáng, cậu không khỏi kinh ngạc, đi qua nhìn mới phát hiện Phó Duy Diễn đang nằm kia ôm điện thoại ngủ quên mất.
Dương Quýnh đi tới thay hắn lấy điện thoại ra, đắp chăn lên cho hắn, máy điều hòa đổi sang chế độ ngủ. Lúc sắp đi không cẩn thận chạm vào điện thoại, trong lúc hoảng loạn nhìn thấy màn hình không khóa —— phía trên là giao diện trò chuyện của Phó Duy Diễn và "Gia Dương".
Dương Quýnh cẩn thận để điện thoại qua một bên cho hắn, vốn dĩ còn đang nghĩ "Gia Dương" là ai, đến lúc buồn ngủ mới đầu óc chậm chạp mà nhận ra đó chính là mình. Cậu trong lúc nhất thời sửng sốt, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nở nụ cười, cứ như vậy cục tức giữa ban ngày bị bỏ lại giữa đường cũng tiêu đi mất, Dương Quýnh nghĩ thôi thì để mai lại lấy đồ ăn ngon dụ dỗ hắn, bèn đặt báo thức hẹn giờ dậy làm mì cho hắn ăn sáng.
*Gia Dương = Dương nhà tôi.
Nhưng mà điều cậu không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau cậu dậy từ rất sớm nấu mì, Phó Duy Diễn sau khi rời giường lại không ăn mà đi làm luôn. Khi đó thời gian còn sớm, Dương Quýnh có chút bất ngờ, cho là hắn có việc gấp. Chỉ là sau đó ít lâu cậu liền phát hiện cũng không phải như vậy.
Thời gian khởi quay của đoàn phim vì sự cố mà bị đẩy lùi sang tháng sau, Dương Quýnh tạm thời không có việc gì làm, sáng sớm làm cơm thấy Phó Duy Diễn không ăn, liền chính mình ăn một nửa đổ đi một nửa, buổi trưa làm đồ ăn mới đưa đến cho hắn. Ai dè buổi trưa đưa cơm tới, buổi tối hộp cơm được người cầm nguyên dạng trở về. Cơm tối Phó Duy Diễn cũng không ăn, về đến nhà liền tọt luôn vào phòng của chính mình. Như vậy liên tục hai ba ngày, Dương Quýnh mới ngộ ra, Phó Duy Diễn thế này là đang chiến tranh lạnh với cậu—— Phó Duy Diễn không riêng gì không ăn cơm cậu nấu, ngay cả nói chuyện cũng không cho cậu nửa lời.
Dương Quýnh mới đầu có chút dở khóc dở cười, cảm giác giống như là xem kịch vui học sinh tiểu học tôi không thèm ý tới cậu cậu cũng mặc xác tôi, thế nhưng sau một quãng thời gian, cậu cũng nhịn không được mà trở nên cáu kỉnh, Phó Duy Diễn không ăn caaujj cũng dứt khoát không nấu, sau đó hai người sáng dậy ai ăn của người nấy, Dương Quýnh ăn cháo, Phó Duy Diễn lại ăn bánh mì. Buổi tối Dương Quýnh nấu mì, Phó Duy Diễn ăn cơm rang đóng hộp ở ngoài. Chỉ là dạ dày của người sau không ổn định, thi thoảng ăn phải cơm chiên quá cứng hay là rau xào nhiều dầu mỡ, hắn liền thấy không thoải mái. Dương Quýnh lần này kìm nén được cái tính mềm lòng, chờ hắn đến cầu hoà, ai ngờ để cửa phòng ngủ phụ mở cả đêm, Phó Duy Diễn cũng tuyệt đối không liếc mắt vào trong lấy một lần.
Dương Quýnh vừa giận vừa phiền muộn, vừa vặn Lôi Bằng hẹn cậu đi chợ hoa, cậu dứt khoát ăn diện lồng lộn một phen, lại đợi Phó Duy Diễn trở về rồi mới đi ra ngoài, sau đó trước khi ra khỏi cửa còn cố ý lớn tiếng nói: "À, tôi đến hơi muộn một chút, ha ha ha Từ Chí anh thật tốt!" Sự thật là nơi nào có Từ Chí, Từ Chí và bạn cùng nghề nhiếp ảnh đi Căn Hà*, đã một tuần không liên lạc.
*根河 (Genhe): là một thành phố ở phía Đông Bắc Nội Mông, vùng tự trị của Trung Quốc.
Dương Quýnh cảm thấy với tính khí kia của Phó Duy Diễn, nói không chừng vừa nghe thấy Từ Chí thì sẽ không nhịn được đi ra oán trách cậu, đến lúc đó tùy tiện tìm một cơ hội, tranh cãi một trận rồi sẽ hòa hảo, dường như vấn đề cũng không lớn. Nhưng mà làm như vậy hai, ba lần, mãi đến tận khi Từ Chí thật trở về rồi, người kia cũng không buồn phản ứng.
Lần này Dương Quýnh thật sự nản lòng, cậu cảm thấy chính mình trước đây cũng không làm gì sai, hai người vốn là hình hôn, đường ai nấy bước, lên kế hoạch từ sớm cũng không sai. Thậm chí mấy lần cậu cân nhắc đều là thật tâm suy nghĩ thay cho Phó Duy Diễn, ấy vậy mà thái độ của Phó Duy Diễn quá ư là kịch liệt, vừa không cùng cậu đàm luận tử tế, cũng không chịu nói ra ý kiến của mình, cứ như thể cậu nên cứ tiếp tục sống với hắn như vậy.
Hiện tại hai người chiến tranh lạnh, nhìn cũng ra cơ hội hay dấu hiệu làm lạnh nào, Dương Quýnh cảm thấy tiếp tục ở nhà này cũng không có ý nghĩa. Dù sao chủ nhà cũng không hoan nghênh cậu, cả ngày coi cậu như người vô hình, cậu cũng không góp tiền thuê nhà mà mỗi ngày ở cũng thấy xấu hổ.
Cậu bèn chuẩn bị tìm nơi ở mới, với người ngoài chỉ nói mình là vì thuận tiện, về sau gần trường quay nên dễ đi lại. Đi xem phòng hai ngày, không có chỗ nào vừa ý, ngược lại là Từ Chí hẹn cậu ra ngoài.
Từ Chí gọi điện thoại tới, nói mình muốn tổ chức sinh nhật, muốn mời cậu muốn nhận quà của cậu. Rồi lại không nói đến cùng là cái gì, chỉ nói ngày sinh nhật cùng địa điểm, nhất định phải mời cậu tới.
Lúc Dương Quýnh nhận điện thoại đã mơ hồ đoán được dụng ý của đối phương, thực chất cậu cũng có chút xoắn xuýt, trước đó hai người liên hệ tuy nhiều, nhưng ngoại trừ câu nói có chút đường đột "Thích mẫu người như cậu" ngày đó, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn có chừng mực, không chỗ nào vượt quá phép tắc, chỉ đơn thuần tán gẫu hoặc xả buồn bực, chuyên cần một ngày tán gẫu vài câu, thế nhưng lãng quên một tuần không liên hệ cũng có. Bản thân Dương Quýnh lại sẽ không chơi trò mập mờ, mặc dù biết đối phương đại khái là có ý đồ phát triển về phương diện kia, nhưng vẫn hi vọng ngày nào đó hai người thẳng thắn với nhau rồi mới bắt đầu phát triển.
Trước đây cậu từng mong đợi phát triển tình yêu mới, bây giờ mắt thấy Từ Chí muốn thổ lộ, cậu lại không nhịn được có chút do dự thấp thỏm.
Dương Quýnh trong đầu một mảng mơ hồ, ghi nhớ lại thời gian và địa điểm, đến tận ngay trước ngày hẹn nỗi lòng vẫn rất phức tạp.
Cậu một khi đã căng thẳng thì khó tránh khỏi phạm sai lầm, đặt bánh ngọt ở tiệm bánh, nửa đường mới nhớ tới phải đi lấy, quay lại tiệm bánh, lấy bánh rồi lại phát hiện điện thoại sắp hết pin. Dương Quýnh luôn cảm thấy mọi việc không thuận lợi, cuối cùng lại thầm mắng mình quá do dự thiếu quyết đoán, nghĩ thầm không phải chỉ là yêu đương hẹn hò thôi sao? Cùng lắm thích hợp thì bàn tiếp không hợp thì lại chia tay thôi! Nghĩ như vậy tốt xấu gì cũng thả lỏng một chút, lại nghĩ hẹn hò yêu đương có chỗ nào không tốt, ít nhất không cần tiếp tục phải hầu hạ "Nương nương cấm nói", còn có thể hôn hít, lên giường, tim hồng phất phới đi hẹn hò, đi dạo phố, đi du lịch. Mỗi tội cậu làm công tác tâm lý cho chính mình nửa ngày, cuối cùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ngàn tưởng vạn nghĩ, không ngờ tới lúc cậu đón xe di đến điểm hẹn, lại phát hiện cửa hàng mà cậu nhớ tên, đã đóng cửa.
Dương Quýnh có chút sững sờ, hồi tưởng lời Từ Chí nói.
Từ Chí nói: "Tôi ở Căn Hà chụp được một tấm ảnh rất lãng mạn, còn có một tấm khác chụp ở Ân Cùng, ý nghĩa đặc biệt, đến lúc gặp nhau cậu nhất định muốn xem."
Từ Chí cũng nói: "Đối với tôi mà nói, đây là một đêm vô cùng trọng yếu, cho nên tôi đã đặt chỗ ở một nơi rất lãng mạn."
Từ Chí còn nói: "Tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp, tên gọi là #¥&%@#..."