Chương : 36
Lúc Phó Duy Diễn lái xe tiến vào tiểu khu, hắn giơ tay lên nhìn thời gian, kim phút vừa vặn tích tắc chỉ tới số 11. Bảo vệ ở cổng đi ra chào hỏi hắn, thấy thế cười nói: "Bác sĩ Phó, mấy ngày rồi cũng chưa thấy ngài nha?"
Phó Duy Diễn quay mặt nhìn người ta, nặn ra một nụ cười rồi nói: "Mấy ngày nay tôi luôn túc trực ở bệnh viện, giờ mới về được đây." Nghĩ một hồi lại hỏi: "Dì hiện giờ đã khá hơn chưa?"
"Đã khỏe lắm rồi, ngày hôm qua lại đi lấy thuốc, bà muốn trực tiếp giáp mặt nói với ngài một tiếng cám ơn, thế nhưng biết là ngài bận rộn, cũng không tìm được người." Bảo vệ nói xong vội trở lại chòi gác, chỉ trong chốc lát mang ra một túi bột bắp, lại muốn kín đáo đưa cho Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn không lấy, bảo vệ có chút sốt ruột, nói: "Ngày đó tôi nhìn thấy anh Dương, anh ấy nói bà ngoại thèm ăn cháo bột bắp, thế nhưng mua nguyên liệu ở siêu thị chỗ chúng ta thì không ngon lắm. Cái này là loại bắp Đăng Hải số 4, người nhà tôi tự tay lưu lại, bây giờ không còn sản xuất, tuy rằng không đáng giá, thế nhưng bác sĩ Phó, ngài đừng ghét bỏ."
Mẹ của cậu bảo vệ này tháng trước phát bệnh nặng phải nhập viện, ấy vậy mà vừa vặn mấy ngày đó tình trạng giường bệnh trong bệnh viện cực kỳ căng thẳng, giường cấp cứu cùng giường lưu bệnh đều đã chật kín người, bà lão khám bệnh xong cũng không được ở lại bệnh viện. Trùng hợp ngày hôm đó Dương Quýnh đi đưa cơm, thấy thế bèn tìm Phó Duy Diễn nói một tiếng, kết quả buổi chiều đã có y tá đi qua thu xếp giường cho cậu. Lúc đó cậu bảo vệ đặc biệt cảm kích trong lòng, thưa chuyện cùng mẹ muốn đưa một ít tiền lì xì cho bác sĩ Phó, tuy vậy trong bệnh viện có tai mắt theo dõi, ở nơi đó mà đưa thì tương đương với việc gây phiền phức cho Phó Duy Diễn, vì vậy cuối cùng tìm đến Dương Quýnh.
Người đưa tiền lì xì hơn nửa đều sợ người ta không chịu nhận, trong lòng không an ổn nổi. Cũng may con người Dương Quýnh trông giống tính tình rất tốt, không quá nỡ lòng từ chối người. Mà trên thực tế, Dương Quýnh cũng không từ chối, chỉ là mỉm cười đẩy bao tiền kia trở về, bâng quơ nói mấy lời trên.
Cậu bảo vệ thật phấn khởi mà trở về tìm người thân lấy bột bắp, cục đá đè nặng trong lòng rơi xuống, lúc này thấy Phó Duy Diễn cũng nhận, nhất thời vui mừng không thôi. Cậu lại không biết thực ra là bà ngoại nhà Phó Duy Diễn không thích nhất chính là mấy món lương thực này, bắp ngô, khoai lang và đậu hũ —— bà ngoại là người đã từng trải qua cảnh khốn khó, khi còn bé không được ăn cơm, tuy rằng không đến nỗi phải gặm vỏ cây, thế nhưng ngốn không ít khoai lang và bánh bắp, cho nên về sau cuộc sống được cải thiện đều đặc biệt không ưa mấy thứ đó nữa.
Thái độ của Phó Duy Diễn đối với mấy loại lương thực này, là có cũng được mà không có cũng chả sao, hắn biết là Dương Quýnh cũng giống như vậy, ngày thường cũng chỉ ngẫu nhiên đổi món ăn một chút để điều hòa, tích cực nói rằng trong nhà thật chẳng có ai hảo mấy món này.
Hắn nghĩ, Dương Quýnh rất có thể chỉ là không muốn thay hắn nhận tiền mà thôi, đến khi về nhà hỏi cậu, quả nhiên là thế.
Dương Quýnh ngồi trên ghế sô pha chờ hắn về nhà, bà ngoại đã đi ngủ, cho nên trong nhà rất yên tĩnh, chỉ chừa lại vài bóng điện nhỏ trong phòng khách và phòng ngủ chính.
Lúc Phó Duy Diễn vào đến cửa, Dương Quýnh nhìn hắn xách theo một cái túi bọc mấy lớp nylon, còn rất ngạc nhiên, lại gần hỏi cái này là gì vậy?
Phó Duy Diễn đã chừng mấy ngày không gặp cậu, trong lòng ngứa ngáy, lúc này nhìn người chằm chằm một hồi lâu mới nói là do cậu bảo vệ kia đưa. Hắn muốn nói nhiều thêm đôi câu, lúc này lại không có đề tài nào khác, vì vậy nỗ lực tìm chuyện tán gẫu: "Hóa ra là bà ngoại thích ăn cháo bột bắp sao?"
Dương Quýnh tiếp nhận đồ vật, tươi cười nói: "Không thích đâu, tôi sợ không nhận thì trong lòng cậu ấy lại bứt rứt. Cơ mà lúc đó trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì khác, tôi đành phải thuận miệng nói vậy. Vừa vặn cuối tuần này bà ngoại muốn đi hái quả anh đào với bạn, đến lúc đó mua nhiều thêm một chút mang về, đưa lại cho cậu ấy một hộp là được."
"Ừm, " Phó Duy Diễn đáp ứng: "Vẫn là em nghĩ chu toàn."
"Loại chuyện này cũng hết cách rồi, lúc đó trông cậu ấy quả thực sốt ruột dã man. Có điều tôi cũng thật lo lắng cho anh thêm phiền phức." Dương Quýnh tươi cười. Người quen làm bác sĩ quả thật có điểm tiện ích, chẳng hạn như thu xếp thủ tục nằm viện, lúc nào có giường trống là được thông báo ngay, lại hoặc là mấy chuyện như ưu tiên giữ chỗ, không phải xếp hàng, giúp đỡ tìm chuyên gia đáng tin cậy. Những tiện ích này không thường dùng, nhưng dùng rất tốt.
Chính là con người Phó Duy Diễn không quá yêu thích giao thiệp với người xa lạ, lại sở hữu một gương mặt ngạo kiều*, chỉ thiếu điều viết trên trán năm chữ lớn "người sống chớ lại gần". Dương Quýnh kỳ thật rất thích hắn như vậy, thế nhưng sinh hoạt thường ngày không diễn ra ở trong vùng chân không, những người ở xa có thể không qua lại, thế nhưng những người như là nhân viên nhà đất, nhân viên an ninh của tiểu khu, giữ quan hệ thân cận một chút cũng chẳng thiệt chỗ nào. Đây là phương pháp sinh tồn mà Dương Quýnh tổng kết ra được, chỉ là không cần thiết phải giải thích kỹ, nói ra sẽ có vẻ như bản thân mình làm người rất thực dụng.
*ngạo kiều (傲娇) ý là bên ngoài kiêu ngạo, bên trong đáng yêu (ngạo trong ngạo mạn, kiều là mềm nại đáng yêu)
Phó Duy Diễn còn thật sự không cân nhắc đến phương diện này, hắn chỉ cảm thấy Dương Quýnh thiện lương, lại nghĩ đến trước đây Triệu Minh cũng nhờ cậu giúp đỡ thu xếp giường bệnh, mà Dương Quýnh chẳng buồn phản ứng lại, hiển nhiên là ghét cay ghét đắng loại người kiêu căng vênh váo như gã, thật sự là một con cừu vừa thiện lương vừa đáng yêu.
Phó Duy Diễn trong lòng phấn chấn, càng nhìn người càng cảm thấy vừa ý, sau khi đổi giày liền quen thói lẽo đẽo đi theo sau mông Dương Quýnh huyên thuyên, cuối cùng bị cậu đuổi ra khỏi nhà bếp.
Dương Quýnh nói: "Anh mau tắm đi cái đã, trên người sặc sụa mùi nước khử trùng."
Phó Duy Diễn cười hì hì, làm bộ làm tịch nói: "Em ghét bỏ tôi."
Dương Quýnh vừa thấy hắn như vậy liền biết tâm tình của người này vui vẻ, cậu cũng rất phối hợp, nhón chân lên đưa tay sờ đầu Phó Duy Diễn, cười dỗ ngọt hắn: "Không ghét, anh mau đi tắm xong rồi ngủ sớm một chút." Lại dặn hắn: "Nước nóng đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, khăn mặt và khăn tắm đều ở trên kệ cạnh bồn rửa mặt, áo ngủ chèn ở bên dưới."
Phó Duy Diễn đáp một tiếng, đến phòng rửa tay liếc mắt nhìn, phát hiện ra biến hóa còn rất lớn —— ngày đó tổng vệ sinh dọn dẹp xong, hắn chưa kịp thích ứng đã phải đi làm ngay, lúc này trở về, hắn mới chú ý tới bên trong phòng tắm đã thay đổi rất nhiều, khu vực tắm xuất hiện thêm một tấm lót sàn chống trượt màu xanh nước biển, trong góc thì lại có thêm một cái kệ nhỏ, để vật dụng tắm rửa. Đồ dùng của hắn ở gian ngoài đều còn nguyên, thế nhưng bên cạnh xuất hiện thêm một bộ khác, hiển nhiên là của Dương Quýnh, cốc nhỏ và bàn chải đánh răng đều in hình động vật nhỏ.
Khoảng trống bên dưới bồn rửa mặt thì được người nọ đặt thêm vào một tủ đựng đồ nhiều tầng, trong suốt, từ dưới lên trên xếp đầy khăn lông trắng tinh sạch sẽ, được gấp gọn gàng.
Phó Duy Diễn âm ỉ cảm nhận niềm vui sướng bất ngờ đối với việc này, con người hắn dù sao cũng khá ưa sạch sẽ, ngày thường tiếp xúc với nhiều vi khuẩn bệnh, về nhà lại hận không thể lật từng ngóc ngách lên dùng nước khử trùng lau cho sạch bóng mới thôi. Nhưng trên thực tế, con người hắn lại có chút lười biếng, đồ đạc quen thói ném bừa bãi mỗi thứ một nơi, cho nên thỉnh thoảng sẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà buồn bực, chẳng hạn như tất vứt lung tung không tìm được một đôi hoàn chỉnh, quần lót mỗi ngày đổi một cái, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra đồ sạch đều đã dùng hết rồi, sáng sớm rửa mặt xong dùng khăn mặt, kết quả bẵng qua một thời gian quên mất không giặt...
Trước đây hắn và Dương Quýnh ở chung nhà, trên thực tế là mỗi người đóng đô trong khoảng không gian nhỏ của chính mình, lúc đi ra ngoài hắn nhân mô cẩu dạng*, ngầm che giấu kỹ thói xấu vặt vãnh cho nên người ngoài cũng không biết. Hiện tại hai người cùng ở trong một phòng, Phó Duy Diễn vốn đang suy nghĩ thói quen nhiều năm như vậy phải làm sao để sửa đổi cho thích hợp một chút, không ngờ Dương Quýnh thế mà đã nghĩ trước giùm hắn.
*nhân mô cẩu dạng: bề ngoài giống người nhưng bên trong là chó, ý chỉ những người tỏ ra đạo mạo, thoạt nhìn phong độ ngay thẳng, bản chất lại không được như thế.
Phó Duy Diễn nhìn mấy hộp khăn mặt mới tinh kia, cảm giác trong lòng bình yên đến lạ, vội vọt vào tắm, sau đó lại đổi sang bộ đồ ngủ mà Dương Quýnh chuẩn bị cho hắn.
Đồ ngủ cũng là đồ mới, một quần một áo, vẫn là chất liệu cotton. Phó Duy Diễn quay mặt sang ngửi trên bả vai mình một cái, thơm cực kỳ.
Lúc hắn đi ra ngoài, đèn phòng khách đã tắt, Dương Quýnh lúc này đã lên giường, đang dựa vào đầu giường xem điện thoại. Thấy hắn đi ra, cậu liếc qua quan sát trên dưới một lúc, cười hỏi: "Vừa không anh?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, nhấc tay lên cho người xem, còn đứng trước mặt tạo dáng, xoay ra đằng sau, lại nghiêng người sang một bên đứng vung vẩy.
Dương Quýnh cười ha ha nói: "Được rồi, nhìn chiều rộng bờ vai là biết, có ai bảo anh làm người mẫu đâu."
Phó Duy Diễn nhếch miệng nở nụ cười, cũng nhào người lên giường, dang rộng tay chân, cánh tay phải của hắn gác lên người Dương Quýnh, có chút không dễ chịu, thế nhưng cũng không rút về, chỉ hỏi: "Sao em mua nhiều khăn mặt thế?"
Dương Quýnh nói: "Thuận tiện cho anh dùng mà, nhiều một chút cho thoải mái."
Phó Duy Diễn cười ngây ngô.
Dương Quýnh thúc giục hắn ngồi dậy lau khô tóc, lúc này mới để điện thoại sang một bên, nghiêm nghị giao ước với hắn: "Em biết anh có tật xấu ném loạn đồ đạc, quần lót và tất đều mua cho anh hai hộp mới, cũng giặt sạch để ở trong tủ rồi, anh có thể đổi mỗi ngày một cái, mà có một vấn đề, đồ không được ném loạn, tất nhất định phải thành đôi."
Phó Duy Diễn trong lòng phấn khởi, trên mặt vẫn không khỏi thẹn thùng, cười ha ha nói: "Con người tôi bình thường cũng rất chú ý."
"Chú ý con khỉ, " Dương Quýnh bật cười: "Hồi anh ở phòng em, bừa bộn đến mức giống y như là bị trộm vào càn quét, đừng cho là em không thấy nhé." Cậu nói xong chui vào trong chăn của mình, buồn ngủ rũ rượi mà ngáp một cái: "Không còn sớm, em ngủ trước đây, ngủ ngon."
Lúc này đã hơn mười một giờ rưỡi, đích thực là không còn sớm. Thế nhưng Phó Duy Diễn còn đang hưng phấn, trong lòng còn tích trữ một bụng lời muốn nói với cậu.
Dương Quýnh nhìn hắn lên giường, tiện tay nhấn tắt đèn ngủ, xung quanh nhất thời bị bao trùm bởi một màu đen kịt.
Trước đó lúc Dương Quýnh trải giường chiếu đã phân rõ khu vực của hai người, một bên trái một bên phải, hai tấm chăn dài. Phó Duy Diễn cũng chui vào trong ổ chăn của chính mình, lúc này muốn nói chuyện, lại xoay người hơi dịch về phía Dương Quýnh, chờ cảm giác đụng tới đối phương mới gọi: "Dương Quýnh."
Dương Quýnh: "Hả?"
Phó Duy Diễn nói: "Tất của tôi nhất định là thành đôi. Bởi vì tôi thường hay nhét một cái vào cái còn lại, cho nên em nhìn thì tưởng là một cái, móc ra xem mới biết là hai." Hắn chỉ là muốn duy trì cuộc hội thoại, thuận miệng nói đến chuyện này, trong đầu chợt nhớ ra cái gì, lại dịch người về bên kia một chút, tiếp tục gọi: "Ây, Dương Quýnh."
Dương Quýnh buồn ngủ muốn chết rồi, tuy vậy vẫn quay sang mặt đối mặt với hắn, tăng âm lượng ừ một tiếng.
Phó Duy Diễn nói: "Hồi nhỏ em có câu chuyện đáng xấu hổ nào để lại ấn tượng sâu đậm không?"
Dương Quýnh bất đắc dĩ, hé nửa con mắt ra, hỏi hắn: "Như là nhặt cứt gà ấy hả?"
"... Không phải, bình thường hơn một chút." Phó Duy Diễn rộng lượng không tính toán với cậu, lại dịch người lại gần hơn, nhỏ giọng nói: "Ban nãy nói chuyện đôi tất tôi chợt nhớ đến một chuyện, hồi cấp hai tôi ở trọ trong trường, khi đó không phải buổi sáng nào cũng phải dậy sớm chạy bộ sao? Mỗi ngày tôi đều cảm thấy ngủ không đủ, luôn ngủ nướng đến tận khi chuông tập hợp reo vang mới rời giường. Sau đó mặc quần áo vào liền đi sân luyện tập. Có một bận tôi đeo giày vào mới phát hiện đôi tất không thấy đâu."
Hắn nói đến là thần bí, nói một câu lại dịch người về phía trước một chút, cách hai tầng chăn dùng đầu gối huých nhẹ Dương Quýnh. Dương Quýnh xem như là đã tỉnh, mở mắt ra hỏi hắn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi để chân trần đeo giày đi tập hợp." Phó Duy Diễn nói xong một hơi, "Kết quả vừa mới chạy được vài bước, hai chiếc tất liền thòi ra từ trong ống quần..."
Dương Quýnh: "..." Còn thật rất đáng xấu hổ.
Dù vậy chuyện như thế ở xung quanh rất thường hay gặp phải, Dương Quýnh hồi cấp hai cũng ở trọ trong trường, trong ký túc xá có một ông tướng đãng trí, đợt tập huấn quân sự có lần tổng kiểm tra phòng ở, ông tướng đãng trí kia dậy trễ, gấp chăn xong mới phát hiện ra vỏ gối không thấy đâu. Lúc đó huấn luyện viên vừa vặn đi tới kiểm tra, ông tướng đãng trí gặp khó lòi khôn, liền nói dối là làm mất rồi. Kết quả huấn luyện viên đen mặt nhìn gã, sau đó chậm rãi duỗi tay, thò vào trong cổ áo tên đãng trí nắm lấy một góc từ từ lôi ra... Lôi lôi lôi, nguyên cả ký túc xá đều cười đến điên rồi.
Khi đó Dương Quýnh còn là quỷ nghịch ngợm, vì chuyện này mà cười ngặt nghẽo bò ra sàn đến nửa ngày không đứng dậy nổi, còn gọi điện thoại cho ông Dương nói mình đau bụng quá. Ông Dương cho là cậu có chuyện, lập tức lái xe tới đón cậu đi bệnh viện, kết quả vào trường rồi mới biết rõ đầu đuôi. Vậy mà cũng không trách cậu, chỉ dẫn cậu ra ngoài trường ăn một bữa no nê, lại đuổi cậu trở về.
Dương Quýnh không khỏi suy nghĩ miên man, lại cảm thấy Phó Duy Diễn rõ ràng là một người rất lười nhác, thời cấp hai ngủ nướng đến một giây sau cùng mới rời giường, bây giờ thì lại suốt ngày ngủ không đủ, ngủ không ngon. Cậu ngầm thở dài trong lòng, lần này đã hoàn toàn tỉnh giấc, thế nhưng giương mắt lên, lại chỉ thấy người vừa mới kể chuyện cười lúc này đã ngủ yên, còn khẽ ngáy pho pho.
Ngày hôm sau Phó Duy Diễn theo thói quen đi làm mà tỉnh dậy từ rất sớm, lầu bầu trong cổ họng với tay định lấy quần áo thay, ngay tức thì bị Dương Quýnh cản lại.
Dương Quýnh dậy sớm hơn hắn, nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ vội vã đi tới, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay anh còn phải đi làm à?"
Phó Duy Diễn ngồi thẫn thờ trong chốc lát, mới nhớ ra là không cần đi, hôm nay chủ nhiệm khoa mở lòng từ bi, cho hắn nghỉ.
Hắn à lên một tiếng nằm trở lại trên giường, thấy Dương Quýnh đứng ở kia lắc đầu cười, duỗi tay tới lôi kéo cậu: "Sao em dậy sớm thế, trở về giường cùng ngủ thêm một lát."
Dương Quýnh bị hắn nắm lấy cổ tay kéo về phía trước vài bước, cười nói: "Hôm nay em đi lấy bằng lái, trước tiên dậy nấu cơm cho anh và bà ngoại, sau đó bắt xe sớm một chút. Bằng không muộn hơn chút nữa thì người ta bắt đầu đi làm đi mua đồ ăn rồi, xe buýt quá chật chội."
Phó Duy Diễn đã sớm quên chuyện Dương Quýnh thi bằng lái, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Bây giờ em đi thì bên đó cũng chưa mở cửa mà."
"Vậy cứ ngồi thêm một lát thôi, " Dương Quýnh tươi cười, hỏi hắn: "Có đặc biệt muốn ăn gì không, em mua về cho anh."
Phó Duy Diễn lười biếng trả lời: "Không có gì đặc biệt muốn ăn."
Dương Quýnh hỏi hắn: "Ăn bạch tuộc viên bên cạnh trường tập lái không?"
Cửa hàng xiên que nướng ở bên kia không lớn, nhưng làm món ăn mùi vị cực kỳ ngon, Phó Duy Diễn chỉ mới ăn được một lần, sau đó mỗi lần đi đều gặp phải rất nhiều người xếp hàng, vừa nghĩ tới là lại thấy oán giận.
Phó Duy Diễn trừng mắt nhìn, mềm oặt nói: "... Ăn."
"Vậy còn gà nướng thì sao?"
"... Ừm, cũng ăn."
"Cá tuyết chiên xù nhà Lão Sài?"
"... Mua một ít đi."
Dương Quýnh: "..." Cậu cười, cố ý trêu hắn: "Ái chà, đáng tiếc là đều không tiện đường nha."
Phó Duy Diễn cũng cười theo, dẻo mồm nói: "Đều không tiện đường thì thôi khỏi ăn, em về sớm một chút."
Chỉ là lời nói mặc dù êm tai như vậy, chờ đến khi hắn rời giường rồi lại không nhịn được gọi điện dặn dò Dương Quýnh.
Phó Duy Diễn gọi tới, nói: "Chỗ xiên que nướng nhớ mua thêm một phần sandwich cá ngừ đại dương 3 lớp, gà nướng phải ngọt cay, cá tuyết chiên xù nhớ dặn ông chủ cho thêm nhiều gia vị một chút."
Dương Quýnh đáp lại một câu biết rồi, liền cúp điện thoại.
Phó Duy Diễn nhìn thời gian cuộc gọi vẫn chưa tới một phút, có chút buồn bực. Nhưng lời cần nói cũng nói hết cả rồi, lại không có chuyện gì để tán gẫu, một lát sau bà ngoại rời giường, hắn bất chợt nghĩ tới, lại bấm số gọi điện, hỏi bên kia: "Em đến nơi chưa?"
Dương Quýnh vừa mới xuống xe, cho là hắn còn có việc, nói: "Đến rồi, sao vậy?"
"Ồ không có việc gì, bà lão mới dậy."
Bà lão đang cầm bút kẻ lông mày, định đi vào phòng vệ sinh tô vẽ, nghe lời này đuổi theo hắn vỗ sau lưng một phát, dạy dỗ: "Bà lão, ta cho con gọi là bà lão à! Gọi là bà ngoại*!"
*nguyên văn: lão thái thái = bà lão, mỗ mỗ = bà ngoại.
Phó Duy Diễn liền đổi giọng, tố cáo: "Bà ngoại đánh tôi."
Dương Quýnh đến sớm, biết là Phó Duy Diễn đang không có gì làm mới đi kiếm chuyện, cậu định bụng vạch trần hắn, nhưng lại cảm thấy còn phải chờ một lúc nữa mới đến giờ mở cửa, tán gẫu một chút cũng không sao.
Cậu nghe bên kia lải nhải xong, mới nhớ tới một chuyện khác, nói với Phó Duy Diễn: "Anh đưa điện thoại cho bà ngoại, em nói với bà vài câu."
Trong chốc lát bà ngoại nhận lấy điện thoại, áp lên lỗ tai mình liền đi vào trong phòng, Phó Duy Diễn tò mò muốn biết Dương Quýnh nói cái gì, lẽo đẽo đi theo sau vài bước, ai ngờ bà ngoại quay người cạch một tiếng đóng cửa lại.
Dương Quýnh nói: "Bà ngoại, hôm nay con đi lấy bằng lái, về hơi trễ. Lát nữa hai người cứ ăn trước đi ạ, đồ ăn đều ở trong nồi."
Chờ bà ngoại vui vẻ đáp lại, Dương Quýnh mới nói tiếp: "Chờ con nhận bằng lái về là sau này có thể lái xe chở bà ra ngoài chơi rồi, bà đừng vội, chờ con hai ngày nữa có được không?"
Cậu buột miệng nói ra như vậy, bà ngoại lại không ngốc, tức khắc sáng tỏ. Bà vừa đến chỗ này liền bị bà Phó đẩy sang chỗ Phó Duy Diễn, tuy rằng thân thể khoẻ mạnh chân cẳng linh hoạt, thế nhưng mãi mà chưa thể có dịp ra ngoài dạo chơi, đặc biệt là nghe nói ở bên này có một ngôi chùa rất linh nghiệm, bà lão bèn không nhịn được mà nổi lên ý nghĩ bái Phật. Dương Quýnh tuy rằng đáp ứng tranh thủ thời gian dẫn bà đi, thế nhưng hiển nhiên là vẫn sợ bà hôm nay túm lấy Phó Duy Diễn bắt làm tài xế chở đi.
Bà ngoại cố ý nói: "Hôm nay đẹp trời, để bà bảo Phó Duy Diễn lái xe."
Dương Quýnh vốn còn muốn khuyên, sau đó vừa nghe bà gọi tên đầy đủ "Phó Duy Diễn" cũng biết là bà đang nói đùa.
Cậu dở khóc dở cười cúp điện thoại, nghĩ thầm trong nhà này một già một trẻ cũng thật là hàng hiếm, tính cách ngạo kiều y như nhau, vậy mà trên thực tế lại rất ít khi thật sự tức giận, cứ dỗ dành một chút là ổn rồi. Cậu lại nghĩ đến cuối tuần này bà ngoại đi hái quả anh đào, vậy khoảng chừng thứ ba thứ tư, mình có thể dẫn bà ra ngoài đi dạo, chỉ là xe thì phải tạm thời vẫn phải mượn của Phó Duy Diễn, cũng may ngôi chùa tương đối gần nhà, tình hình giao thông ổn định cũng ít xe qua lại, rất thích hợp cho người mới biết lái.
Cậu ở bên này thu xếp đâu ra đấy, chẳng ngờ chờ đến khi lấy xong bằng lái, mua đủ đồ ăn, lại đột nhiên thu được một tin báo công việc.
Cô trợ lý nhỏ gần giữa trưa gọi điện thoại cho cậu, lời ít ý nhiều mà nói: "Anh trai, khoảng thứ ba thứ tư tuần sau anh có rảnh không? Đến chỗ tụi em thử vai."
Dương Quýnh sững sờ, hoài nghi là mình nghe nhầm, nửa ngày sau mới hỏi: "Thử vai cái gì cơ?"
Cô trợ lý nhỏ cười he he, nói: "Là đạo diễn chỗ tụi em, hôm qua anh ấy nhìn ảnh của anh, bị em bắt gặp, ảnh nói cảm thấy anh rất thích hợp với vai nam phụ số hai trong bộ phim sắp tới ảnh quay, muốn gặp anh một bữa."
Cô gái còn có việc, hỏi Dương Quýnh: "Mấy hôm đó anh có rảnh không?"
Dương Quýnh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Hai ngày đó anh đều rảnh."
Cô trợ lý nhỏ ừ một tiếng, phút cuối cùng đột nhiên nhớ tới, nói với cậu: "Đạo diễn có ý là, nếu được thì không thông qua người môi giới mà tìm anh." Chuyện Dương Quýnh có thể ngầm tiếp nhận vai diễn cô biết, trước là bởi vì Dương Quýnh vẫn luôn diễn các loại vai phụ nho nhỏ, lấy chút tiền lương kia cũng không lọt nổi vào mắt Triệu Minh, cho nên Dương Quýnh chỉ cần thi thoảng nhớ tới mua ít quà tặng dâng ít lễ, gã cũng sẽ không tính toán. Thế nhưng lần này thì khác, đạo diễn tuy rằng không quay phim hoành tráng, nhưng sau lưng có tài chính, một chút cũng không thiếu tiền, đến lúc đó thù lao quay phim e là không hề ít, ít nhất cũng phải bỏ xa lương của diễn viên quần chúng mấy con phố. Cô trợ lý nhỏ sợ Dương Quýnh thật sự tự mình đi khai báo, cho nên mới bổ sung thêm câu này.
Dương Quýnh ừ một tiếng, luôn miệng nói cảm ơn. Mãi cho đến lúc về đến nhà mới phản ứng được, cô trợ lý nhỏ làm sao có thể biết đến dự định và kế hoạch của đạo diễn?
Cậu muộn màng phát hiện ra mình đã mở rộng được một mạng lưới quan hệ, hơn nữa so với mấy cái trước đây còn đáng tin cậy và thành thật hơn nhiều, trong lòng nhịn không được mà cảm thán thổn thức—— lúc trước cậu bị Triệu Minh chế nhạo, lại bị sai khiến đi chia sẻ kinh nghiệm cho trợ lý diễn viên, lòng tự trọng đích thực bị tổn thương. Hơn nữa khi đó chính mình vừa mới bị Giang Chí Hoành từ hôn, tình cảm chết non, công tác vô vọng, cũng coi như là ngã tư đường nho nhỏ của đời người. Nào nghĩ tới lúc này mới chỉ qua đi nửa năm, tình thế xoay chuyển hết thảy, cô trợ lý nhỏ thành quý nhân của cậu, Phó Duy Diễn còn trở thành nương nương nhà cậu nuôi.
Dương Quýnh trong lòng mừng rỡ không thôi, đại loại là không kịp đợi xe buýt, hạ quyết tâm gọi xe trở về, lúc ở trên đường cậu lấy điện thoại di động ra, nghĩ bụng Phó Duy Diễn ghi chú tên của mình trong danh bạ là "Gia Dương", đắn đo một lúc, đổi tên ghi chú của Phó Duy thành "Chủ tử".
Chỉ là cái tên này dễ khiến cho người ta hiểu sai, một khi liên tưởng đến còn thấy rất mắc cỡ, Dương Quýnh tự mình đổi xong liền đỏ mặt một hồi lâu, nghĩ thầm cái này nhất định không thể để cho Phó Duy Diễn nhìn thấy. Tuy vậy nghĩ đi nghĩ lại một hồi, e rằng thấy được cũng chẳng có việc gì, dù sao cũng có phải đánh bốp một phát là dọa người chạy mất đâu.
Dương Quýnh vừa nghĩ tới chuyện ngày đó liền không nhịn được muốn cười ha ha, lại suy nghĩ hôm nay Phó Duy Diễn ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, ban ngày tu dưỡng tinh thần thật tốt, buổi tối dường như cũng không cần ngủ sớm đến vậy.
Hai người chung chăn chung gối, tình cảm tương thông —— mặc dù chưa thổ lộ tình cảm rõ ràng, thế nhưng giấy chứng nhận cũng đã lĩnh rồi, lại có một hai khoảnh khắc sến súa ngọt ngào giả mà như thật, có vẻ như chuyện thổ lộ hay không cũng không trọng yếu đến như vậy, thế nhưng ở một mặt khác, tiếp xúc thân thể cũng không thể luôn khách khí mà giữ một khoảng cách như thế nữa.
Dương Quýnh nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân có chút quá háo sắc, ở trong mắt cậu, Phó Duy Diễn dường như từ lúc bắt đầu cũng rất ít khi biểu hiện ra nhu cầu ở phương diện này. Có thể là bởi vì nhan sắc của Phó Duy Diễn đã đủ làm người thèm nhỏ dãi, cho nên ngày thường hắn chỉ cần soi gương tự mình tuốt vài phát liền thỏa mãn rồi? Nếu thật sự là như vậy thì hỏng bét, dù sao nhan sắc của hai người cũng cách biệt rất nhiều, ít nhất ở thời điểm Dương Quýnh tự mình giải quyết, một khi nhớ tới gương mặt của đối phương thì tuyệt đối sẽ không cắt đổi sang kênh khác.
Cậu không nhịn được mà lén lút cân nhắc, lại cảm thấy quá khó để chộp được thời gian rảnh của bác sĩ, lại chờ hai ngày nữa chính mình đi đóng phim, e rằng hai người thấy mặt nhau ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Ngoài ra, bà ngoại đang ở nhà đích thực cũng có chỗ không tiện, chẳng hạn như mấy màn câu dẫn gạ gẫm kinh điển, gọi người đến nhà bếp gì đó, trong lúc lơ đãng làm rơi củ khoai tây quả cà xong rồi cúi xuống nhặt lên nè, hay là ở trong phòng tắm thử độ ấm của nước xong rồi giả bộ không biết dùng gọi người đến hỗ trợ nè... Cái nào cũng không thể thực hiện được hết. Hơn nữa thật sự bắt cậu phải chủ động, cậu cũng có chút sợ hãi, dù sao kinh nghiệm không đủ đã sợ xấu mặt, lại còn sợ bị Phó Duy Diễn cự tuyệt.
Một mình Dương Quýnh cân nhắc loạn xạ, buổi chiều ăn cơm cũng hơi hơi khác thường, ngồi trên ghế sô pha mà ánh mắt cứ đảo tới đảo lui, động một chút là dính ở trên người Phó Duy Diễn. Phó Duy Diễn cũng vậy, làm việc gì cũng không dưng mà quay đầu lại tìm cậu. Tầm mắt của hai người vừa tiếp xúc, xẹt xẹt bắn ra một trận tia lửa điện, sau đó lại làm như không có việc gì mà dời mắt đi chỗ khác.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, Phó Duy Diễn rốt cuộc gọi được cho Tôn Mục, việc này mới xem như là có tiến triển.
Phó Duy Diễn ở trong thư phòng gọi điện thoại, giọng đầy mất hứng nói: "Cậu bị cái gì vậy, ban ngày cũng không thèm nhắn tin trả lời tôi."
Tôn Mục quả thật muốn đánh hắn, cả giận nói: "Tôi còn chưa hỏi cậu đây, hôm qua không phải cậu nói về nhà có việc cần hỏi tôi à? Tôi cứ tưởng là chuyện đại sự gì, mở điện thoại đợi cậu cả một buổi tối, sáng ra lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng thì điện thoại hết pin, lão già nhà tôi ở chỗ này không có đồ sạc, tôi lại phải về nhà, loay hoay nửa ngày mới vừa khởi động được máy. Cậu giỏi quá rồi đó Phó Duy Diễn, lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại cho tôi? Cậu không biết ngại à?"
Phó Duy Diễn còn không biết Tôn Mục thực ra là đang tức giận vì hôm nay đã để lỡ cuộc gọi từ một nhân vật quan trọng, hắn vẫn cho là đối phương không có việc gì đâu, còn cười vui vẻ nói: "Tôi nói về nhà sẽ gọi điện thoại cho cậu, lại chưa bảo là mấy giờ gọi."
"..." Tôn Mục tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn xuống, hỏi hắn: "Cậu nói mau đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Phó Duy Diễn lần này mặt mũi cũng không cần nữa, chỉ cắn răng, thì thầm hỏi: "Vậy cậu có loại phim đấy đấy không?"
Tôn Mục chưa nghe rõ, hả một tiếng: "Phim gì?"
"... Chậc, sao lại còn giả vờ không hiểu nữa, " Phó Duy Diễn sốt ruột, gãi đầu một cái mới nói: "Chính là hoàng phiến* đó."
* Hoàng phiến (黄片): 黄 (hoàng)= màu vàng, 片(phiến = phim, hoàng phiến là phim sếch =)) Trong tiếng TQ chữ 黄 (hoàng) còn có nghĩa chỉ sự hiểu biết, ham muốn về tình dục, hay là những đồ vật, lời nói ám chỉ nội dung khiêu dâm, kích thích, tiếng Việt có lẽ là "dâm dục", "bậy bạ".
"..." Tôn Mục ở đầu kia yên tĩnh một hồi, sau một lát giống như hiểu ra, bỗng dưng sửa lại thái độ, tích cực nói: "Có có."
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, đêm qua hắn ngủ ngon, hôm nay lại tung tẩy hết một ngày, cảm thấy thể lực rất tốt, trạng thái tuyệt vời. Lại nghĩ làm loại chuyện này ấy à, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng, nếu đằng nào cũng phải làm một lần, không bằng làm một lần cho sảng khoái.
Hắn bèn không nhịn được mà nhớ lại ngày đó Dương Quýnh bị hắn đè ở dưới thân, đôi mắt long lanh ngập nước, đôi môi hé mở một nửa. Phó Duy Diễn càng nảy sinh ý đồ phạm tội, dứt khoát nói: "Vậy đủ hoàng không?"
Tôn Mục cười xấu xa một tiếng, chặc lưỡi nói: "Hoàng đến không muốn không muốn*."
*nguyên văn: 不要不要 (không muốn không muốn, đừng mà đừng mà) mấy câu mà diễn viên AV hay nói í..
"... Được đó, " Phó Duy Diễn nói: "Cậu nén tệp tin lại rồi gửi cho tôi."
"Được, " Tôn Mục đáp ứng đầy sảng khoái, lại do dự một chút, nói: "Lão già nhà tôi ngày mai xuất viện, tối nay tôi còn nhiều việc phải làm lắm, qua chỗ ổng thu dọn các thứ. Đến lúc đó tôi mang máy tính bảng theo, dùng mạng ở phòng cha tôi truyền tệp tin qua cho cậu, có thể sẽ hơi chậm, nhưng mà dung lượng không lớn, hẳn là có thể truyền xong, được không?"
Phó Duy Diễn sao có thể nói không được, hai người lập tức hẹn nhau buổi tối tám giờ cùng trực tuyến, bên kia truyền tệp tin, bên này tải về.
Hắn hẹn người xong xuôi, lại nghĩ tới một chuyện, đắn đo một hồi gọi điện cho Phó Hải Lâm. Phó Hải Lâm nhấc điện thoại lên mới biết bà ngoại đang ở nơi này, ông tìm bà Phó, bảo bà đi mời bà ngoại đến ăn một bữa cơm, ít nhất ngủ lại một vài hôm bày tỏ lòng hiếu kính. Đến tối bà ngoại được người đón đi, bữa cơm ba người biến thành hai, Dương Quýnh không rõ vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Phó Duy Diễn cũng căng thẳng, mà trong lòng hắn có việc muốn kìm nén, lại sợ Dương Quýnh nhìn ra thì lúc vào việc chính sẽ mất đi hiệu lực, vì vậy chủ động tìm đề tài tán gẫu: "Em lấy được bằng lái rồi có phải là muốn lái xe luôn không?"
"..." Dương Quýnh nghĩ thầm anh hỏi thừa quá, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời: "Phải."
"Vậy em muốn lái gì?"
"Còn chưa nghĩ ra."
Phó Duy Diễn gật đầu: "Ồ "
Dương Quýnh cho rằng hắn định nhắc nhở gì đó, chẳng hạn như xe nào ít tốn xăng, xe nào có hệ số an toàn cao, ai mà biết bưng bát cơm nhìn hắn nửa ngày, lại chờ đến một tiếng "ồ".
Phó Duy Diễn ồ xong lại suy nghĩ một lát, hỏi cậu tiếp: "Em sắp phải đi đóng phim à?"
Dương Quýnh nói: "Ừ, đầu tháng sau đi."
Lần này Phó Duy Diễn nghiêm túc hẳn, không "ồ" nữa, mà lại hỏi cậu: "Có cảnh hôn không? Nếu có thì phải báo trước đó!"
Dương Quýnh thực ra còn chưa lấy được kịch bản, nhưng mà bởi vì là một bộ phim chuyển thể, cho nên cũng nắm được kha khá nội dung, gật đầu nói: "Vai phụ, không có cảnh hôn."
Phó Duy Diễn yên tâm, lại gật đầu lia lịa: "... Ồ."
Dương Quýnh lần này nhịn không được, hỏi hắn: "Anh có chuyện gì phải không?"
"Không có mà, " Phó Duy Diễn nhìn chằm chằm bát của mình, suy nghĩ một chút, thấy vẫn nên nói trước một tiếng, bằng không lỡ như Dương Quýnh không biết gì cả, vậy thì lúng túng lắm. Hắn định bụng gợi ý cho Dương Quýnh một chút, lại gửi hy vọng vào trình độ đặc sắc của bộ phim kia sẽ đem lại niềm bất ngờ vui sướng. Vì vậy cuối cùng trầm lặng vài giây, cuối cùng ấp úng nói với Dương Quýnh: "À thì, buổi tối em đi tắm chứ hả?"
Dương Quýnh không nghĩ nhiều, đáp: "Tắm chứ sao, tôi ráng tắm xong sớm một chút."
Phó Duy Diễn ồ một tiếng, thoáng ho khan rồi nói: "Vậy chờ em tắm xong, cùng nhau đến thư phòng của tôi xem một bộ phim đi."
Dương Quýnh nghĩ tới việc cùng hắn xem phim liền có bóng ma tâm lý, lúc này bất giác lại nghĩ tới sự kiện lần trước, bèn nghĩ đến sở thích của Phó Duy Diễn, hỏi: "Phim nước ngoài?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ nếu là "Hoàng đến không muốn không muốn", vậy thì hẳn rồi. Vì thế gật đầu: "Ừm."
Dương Quýnh không quá hứng thú, hỏi hắn: "Vậy là phim hạng B gì đó sao?" Hôm đó cậu thử tra cứu phim hạng B, phát hiện cụm từ này chỉ những bộ phim kinh phí thấp, được chế tác rất thô sơ, phần lớn đều là trắng đen, chủ yếu thuộc thể loại kinh dị giật gân. Trong đó tuy rằng có không ít bộ kinh điển, thế nhưng Dương Quýnh thật sự chả muốn xem, thoáng do dự một lát, liền muốn cự tuyệt.
Nào ngờ Phó Duy Diễn lắc đầu, lập tức nói: "Không phải hạng B."
Dương Quýnh có chút bất ngờ, Phó Duy Diễn ngược lại là cuống lên, qua loa thu dọn chén bát, rồi nhanh chóng chạy về thư phòng, còn dặn với lại: "Em đừng hỏi, đến lúc đó sẽ biết, tôi chuẩn bị xong sẽ gọi em."
Hắn đi thư phòng từ rất sớm, khởi động máy chờ Tôn Mục online, giữa chừng lại sực nhớ ra trong nhà không có bao cao su, vì vậy tùy tiện tìm cớ xuống lầu, chạy bước nhỏ một đường, đến nhà thuốc lớn bên ngoài tiểu khu mua một hộp Okamoto. Sau khi đi ra vài bước bỗng thoáng do dự, hắn dứt khoát xoay người, trở lại mua một lèo bốn, năm hộp, nhét hết vào túi.
Lúc trở lại vừa đúng tám giờ, Tôn Mục nhắn tin cho hắn: Có đó không?
Phó Duy Diễn nhất thời kích động, trước nay chưa từng có mà tích cực trả lời: Có.
Tôn Mục truyền cho hắn một tệp tin. Tên cũng khá tục tĩu, là XXX gào khóc. Đoạn XXX bị ẩn đi, Phó Duy Diễn rất nhanh trí nghĩ rằng, điểm này là vì cân nhắc an toàn đây mà, rất tốt. Lại nghĩ, XXX gào khóc, là cái gì gào khóc đây, tiểu thiếu gia gào khóc, hoa mỹ nam ( trai đẹp như hoa) gào khóc? Ừm, bất kể là cái gì, buổi tối nhất định là cừu con gào khóc.
Một mình hắn ở đây hứng chí mãi không thôi, ngồi xem tiến độ đường truyền, nhịn không được mà kích động giậm chân thùm thụp. Giậm xong lại bất thình lình ngồi thẳng, nỗ lực nặn ra bản mặt nghiêm túc, nghĩ thầm, mày phải bình tĩnh, phải thận trọng, mày không phải trẻ con miệng còn hôi sữa mới trải mùi đời, lát nữa mày phải làm tài xế lão luyện.
Trong lòng tài xế lão luyện đang nổi một trận sóng thần cuồn cuộn, cơn sóng* trào dâng đến không biên không giới, đường truyền tệp tin đại khái là cũng bị ảnh hưởng bởi làn sóng của hắn, lúc thì trơn tru, khi thì đứt đoạn.
*nguyên văn: 浪(lãng), vừa có nghĩa là sóng, vừa có nghĩa là "buông thả, phóng túng, phóng đãng".
Tôn Mục bên kia có chút áy náy, thỉnh thoảng nói: "Uầy xin lỗi nha, đợi thêm xíu nữa..."
Phó Duy Diễn chờ mãi chờ mãi, nghe thấy tiếng Dương Quýnh đi tắm, nghe thấy tiếng Dương Quýnh tắm xong.
Hắn cũng không nhịn được mà nhắc nhở Dương Quýnh: "Em lại chờ một lát nha, tải xong ngay đây."
Dương Quýnh đồng ý, còn ra vẻ quan tâm: "Tốc độ mạng rất chậm sao? Có phải dây kết nối vào bộ định tuyến* bị lỏng không?"
*bộ định tuyến (router): cái cục mạng, cục modem ở nhà á.
Phó Duy Diễn vội đi tới kiểm tra bộ định tuyến, thấy hết thảy bình thường, kêu lên: "Không sao, tải được 80% rồi, còn thiếu một chút xíu."
Ai dè một chút xíu này lâu muốn chết, kim đồng hồ điểm tích tắc tích tắc, mắt thấy đến mười giờ... Lại đến mười một giờ...
Dương Quýnh không nhịn được mà về giường trước. Phó Duy Diễn ở bên này gõ bàn đầy sốt ruột, lại sợ người bên kia ngủ thiếp đi mất, cứ cách một lúc lại đi qua quấy rối, vỗ vỗ Dương Quýnh: "Đừng ngủ trước nha, xong ngay ấy mà."
Dương Quýnh không nghĩ tới người này ôm máy tính mà tải tệp tin hết cả một buổi tối, cậu buồn ngủ đến không chịu nổi, trong lòng lại chẳng có cảm giác mong đợi gì, bèn không nhịn được mà thở dài: "Rốt cuộc là phim gì vậy, anh nói em biết, chốc nữa em lên mạng tra cứu thử xem. Thực sự không được thì, ngày mai buổi sáng em tải về cho xong, buổi tối anh về nhà chúng ta lại xem có được không?"
Phó Duy Diễn nói: "Nhưng mà lỡ như ngày mai bà ngoại về thì sao?"
Dương Quýnh nghĩ thầm, bà ngoại về cũng có làm lỡ anh xem phim đâu mà. Cậu toan há mồm châm chọc, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại giật mình một cái, nhất thời sáng tỏ.
Dương Quýnh chăm chú nhìn Phó Duy Diễn không chớp mắt.
Phó Duy Diễn lại chạy tới thư phòng, thấy tiến độ tải xuống đã đạt tới 97%, dứt khoát hạ quyết tâm, bưng nguồn điện đến phòng ngủ.
Dương Quýnh mơ hồ có suy đoán trong lòng, cậu bò từ trong chăn ra, lại gần liếc nhìn, hỏi: "Anh rốt cuộc là tải phim gì vậy?"
Phó Duy Diễn sốt sắng không thôi, sợ chính mình đỏ mặt thì lộ tẩy, "cạch" một tiếng tắt đèn đi, lại kiểm tra khóa cửa, mới trở về thẳng thắn nói: "Hoàng phiến. Hoàng đến không muốn không muốn."
Dương Quýnh: "!!!"
Trên máy vi tính, khung tiến độ tải về chạy đến con số 99 trên 100.
Dương Quýnh lần này hoàn toàn thanh tỉnh, bốn phía rơi vào yên tĩnh. Phó Duy Diễn ở bên cạnh cởi quần áo lên giường, ngồi dựa người vào Dương Quýnh, dưới chân lại dùng sức đá, đá văng hai cái ổ chăn ra, lẫn lộn vào chung một khối.
Chân của bọn họ cũng đụng vào nhau. Phó Duy Diễn duỗi tay ôm lấy eo Dương Quýnh, chân cũng đáp sang, cọ xát qua lại vài cái.
Dương Quýnh nín thở, không phản kháng, còn cẩn thận từng li từng tí mà điều chỉnh tư thế ngồi.
Hai người đặt máy vi tính ở giữa giường, không hẹn trước mà cùng nhau nuốt nước miếng, cũng đều liếm đôi môi phát khô, trợn to mắt nhìn tệp phim sắp tải xong.
Cuối cùng nghe "đinh" một tiếng, bộ phim đã tải về thành công. Thời gian trên máy tính hiển thị là 00:58. Hai người có chút căng thẳng, yên lặng mà nhớ kỹ mốc thời gian trọng yếu này.
Nhưng mà chờ cho Phó Duy Diễn hít sâu một hơi, mang theo cảm giác nghi thức mà mở tệp phim ra toàn màn hình, vừa nhấn nút bắt đầu phát, lại chỉ nghe trong máy tính phát ra một trận cuồng phong gào thét, sau đó tên của bộ phim xuất hiện, XXX gào khóc không phải là thiếu niên gào khóc, cũng không phải mỹ nam gào khóc, hơn nữa còn là năm chữ to đùng oanh liệt—— con lạc đà gào khóc.
Mà trên màn hình cát bay đá chạy, một mảnh hoang mạc... Quả thật là hoàng ( vàng) đến không muốn không muốn.
=======================================
*mình cố tình để chữ "hoàng" (màu vàng), vì Lôi Bằng đã dùng cách cắt chữ lấy nghĩa này để trêu bác sĩ Phó =))
**Okamoto là một hãng bcs, có bán ở các loại Circle K, Family Mart đó các cô..
Phó Duy Diễn quay mặt nhìn người ta, nặn ra một nụ cười rồi nói: "Mấy ngày nay tôi luôn túc trực ở bệnh viện, giờ mới về được đây." Nghĩ một hồi lại hỏi: "Dì hiện giờ đã khá hơn chưa?"
"Đã khỏe lắm rồi, ngày hôm qua lại đi lấy thuốc, bà muốn trực tiếp giáp mặt nói với ngài một tiếng cám ơn, thế nhưng biết là ngài bận rộn, cũng không tìm được người." Bảo vệ nói xong vội trở lại chòi gác, chỉ trong chốc lát mang ra một túi bột bắp, lại muốn kín đáo đưa cho Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn không lấy, bảo vệ có chút sốt ruột, nói: "Ngày đó tôi nhìn thấy anh Dương, anh ấy nói bà ngoại thèm ăn cháo bột bắp, thế nhưng mua nguyên liệu ở siêu thị chỗ chúng ta thì không ngon lắm. Cái này là loại bắp Đăng Hải số 4, người nhà tôi tự tay lưu lại, bây giờ không còn sản xuất, tuy rằng không đáng giá, thế nhưng bác sĩ Phó, ngài đừng ghét bỏ."
Mẹ của cậu bảo vệ này tháng trước phát bệnh nặng phải nhập viện, ấy vậy mà vừa vặn mấy ngày đó tình trạng giường bệnh trong bệnh viện cực kỳ căng thẳng, giường cấp cứu cùng giường lưu bệnh đều đã chật kín người, bà lão khám bệnh xong cũng không được ở lại bệnh viện. Trùng hợp ngày hôm đó Dương Quýnh đi đưa cơm, thấy thế bèn tìm Phó Duy Diễn nói một tiếng, kết quả buổi chiều đã có y tá đi qua thu xếp giường cho cậu. Lúc đó cậu bảo vệ đặc biệt cảm kích trong lòng, thưa chuyện cùng mẹ muốn đưa một ít tiền lì xì cho bác sĩ Phó, tuy vậy trong bệnh viện có tai mắt theo dõi, ở nơi đó mà đưa thì tương đương với việc gây phiền phức cho Phó Duy Diễn, vì vậy cuối cùng tìm đến Dương Quýnh.
Người đưa tiền lì xì hơn nửa đều sợ người ta không chịu nhận, trong lòng không an ổn nổi. Cũng may con người Dương Quýnh trông giống tính tình rất tốt, không quá nỡ lòng từ chối người. Mà trên thực tế, Dương Quýnh cũng không từ chối, chỉ là mỉm cười đẩy bao tiền kia trở về, bâng quơ nói mấy lời trên.
Cậu bảo vệ thật phấn khởi mà trở về tìm người thân lấy bột bắp, cục đá đè nặng trong lòng rơi xuống, lúc này thấy Phó Duy Diễn cũng nhận, nhất thời vui mừng không thôi. Cậu lại không biết thực ra là bà ngoại nhà Phó Duy Diễn không thích nhất chính là mấy món lương thực này, bắp ngô, khoai lang và đậu hũ —— bà ngoại là người đã từng trải qua cảnh khốn khó, khi còn bé không được ăn cơm, tuy rằng không đến nỗi phải gặm vỏ cây, thế nhưng ngốn không ít khoai lang và bánh bắp, cho nên về sau cuộc sống được cải thiện đều đặc biệt không ưa mấy thứ đó nữa.
Thái độ của Phó Duy Diễn đối với mấy loại lương thực này, là có cũng được mà không có cũng chả sao, hắn biết là Dương Quýnh cũng giống như vậy, ngày thường cũng chỉ ngẫu nhiên đổi món ăn một chút để điều hòa, tích cực nói rằng trong nhà thật chẳng có ai hảo mấy món này.
Hắn nghĩ, Dương Quýnh rất có thể chỉ là không muốn thay hắn nhận tiền mà thôi, đến khi về nhà hỏi cậu, quả nhiên là thế.
Dương Quýnh ngồi trên ghế sô pha chờ hắn về nhà, bà ngoại đã đi ngủ, cho nên trong nhà rất yên tĩnh, chỉ chừa lại vài bóng điện nhỏ trong phòng khách và phòng ngủ chính.
Lúc Phó Duy Diễn vào đến cửa, Dương Quýnh nhìn hắn xách theo một cái túi bọc mấy lớp nylon, còn rất ngạc nhiên, lại gần hỏi cái này là gì vậy?
Phó Duy Diễn đã chừng mấy ngày không gặp cậu, trong lòng ngứa ngáy, lúc này nhìn người chằm chằm một hồi lâu mới nói là do cậu bảo vệ kia đưa. Hắn muốn nói nhiều thêm đôi câu, lúc này lại không có đề tài nào khác, vì vậy nỗ lực tìm chuyện tán gẫu: "Hóa ra là bà ngoại thích ăn cháo bột bắp sao?"
Dương Quýnh tiếp nhận đồ vật, tươi cười nói: "Không thích đâu, tôi sợ không nhận thì trong lòng cậu ấy lại bứt rứt. Cơ mà lúc đó trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì khác, tôi đành phải thuận miệng nói vậy. Vừa vặn cuối tuần này bà ngoại muốn đi hái quả anh đào với bạn, đến lúc đó mua nhiều thêm một chút mang về, đưa lại cho cậu ấy một hộp là được."
"Ừm, " Phó Duy Diễn đáp ứng: "Vẫn là em nghĩ chu toàn."
"Loại chuyện này cũng hết cách rồi, lúc đó trông cậu ấy quả thực sốt ruột dã man. Có điều tôi cũng thật lo lắng cho anh thêm phiền phức." Dương Quýnh tươi cười. Người quen làm bác sĩ quả thật có điểm tiện ích, chẳng hạn như thu xếp thủ tục nằm viện, lúc nào có giường trống là được thông báo ngay, lại hoặc là mấy chuyện như ưu tiên giữ chỗ, không phải xếp hàng, giúp đỡ tìm chuyên gia đáng tin cậy. Những tiện ích này không thường dùng, nhưng dùng rất tốt.
Chính là con người Phó Duy Diễn không quá yêu thích giao thiệp với người xa lạ, lại sở hữu một gương mặt ngạo kiều*, chỉ thiếu điều viết trên trán năm chữ lớn "người sống chớ lại gần". Dương Quýnh kỳ thật rất thích hắn như vậy, thế nhưng sinh hoạt thường ngày không diễn ra ở trong vùng chân không, những người ở xa có thể không qua lại, thế nhưng những người như là nhân viên nhà đất, nhân viên an ninh của tiểu khu, giữ quan hệ thân cận một chút cũng chẳng thiệt chỗ nào. Đây là phương pháp sinh tồn mà Dương Quýnh tổng kết ra được, chỉ là không cần thiết phải giải thích kỹ, nói ra sẽ có vẻ như bản thân mình làm người rất thực dụng.
*ngạo kiều (傲娇) ý là bên ngoài kiêu ngạo, bên trong đáng yêu (ngạo trong ngạo mạn, kiều là mềm nại đáng yêu)
Phó Duy Diễn còn thật sự không cân nhắc đến phương diện này, hắn chỉ cảm thấy Dương Quýnh thiện lương, lại nghĩ đến trước đây Triệu Minh cũng nhờ cậu giúp đỡ thu xếp giường bệnh, mà Dương Quýnh chẳng buồn phản ứng lại, hiển nhiên là ghét cay ghét đắng loại người kiêu căng vênh váo như gã, thật sự là một con cừu vừa thiện lương vừa đáng yêu.
Phó Duy Diễn trong lòng phấn chấn, càng nhìn người càng cảm thấy vừa ý, sau khi đổi giày liền quen thói lẽo đẽo đi theo sau mông Dương Quýnh huyên thuyên, cuối cùng bị cậu đuổi ra khỏi nhà bếp.
Dương Quýnh nói: "Anh mau tắm đi cái đã, trên người sặc sụa mùi nước khử trùng."
Phó Duy Diễn cười hì hì, làm bộ làm tịch nói: "Em ghét bỏ tôi."
Dương Quýnh vừa thấy hắn như vậy liền biết tâm tình của người này vui vẻ, cậu cũng rất phối hợp, nhón chân lên đưa tay sờ đầu Phó Duy Diễn, cười dỗ ngọt hắn: "Không ghét, anh mau đi tắm xong rồi ngủ sớm một chút." Lại dặn hắn: "Nước nóng đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, khăn mặt và khăn tắm đều ở trên kệ cạnh bồn rửa mặt, áo ngủ chèn ở bên dưới."
Phó Duy Diễn đáp một tiếng, đến phòng rửa tay liếc mắt nhìn, phát hiện ra biến hóa còn rất lớn —— ngày đó tổng vệ sinh dọn dẹp xong, hắn chưa kịp thích ứng đã phải đi làm ngay, lúc này trở về, hắn mới chú ý tới bên trong phòng tắm đã thay đổi rất nhiều, khu vực tắm xuất hiện thêm một tấm lót sàn chống trượt màu xanh nước biển, trong góc thì lại có thêm một cái kệ nhỏ, để vật dụng tắm rửa. Đồ dùng của hắn ở gian ngoài đều còn nguyên, thế nhưng bên cạnh xuất hiện thêm một bộ khác, hiển nhiên là của Dương Quýnh, cốc nhỏ và bàn chải đánh răng đều in hình động vật nhỏ.
Khoảng trống bên dưới bồn rửa mặt thì được người nọ đặt thêm vào một tủ đựng đồ nhiều tầng, trong suốt, từ dưới lên trên xếp đầy khăn lông trắng tinh sạch sẽ, được gấp gọn gàng.
Phó Duy Diễn âm ỉ cảm nhận niềm vui sướng bất ngờ đối với việc này, con người hắn dù sao cũng khá ưa sạch sẽ, ngày thường tiếp xúc với nhiều vi khuẩn bệnh, về nhà lại hận không thể lật từng ngóc ngách lên dùng nước khử trùng lau cho sạch bóng mới thôi. Nhưng trên thực tế, con người hắn lại có chút lười biếng, đồ đạc quen thói ném bừa bãi mỗi thứ một nơi, cho nên thỉnh thoảng sẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà buồn bực, chẳng hạn như tất vứt lung tung không tìm được một đôi hoàn chỉnh, quần lót mỗi ngày đổi một cái, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra đồ sạch đều đã dùng hết rồi, sáng sớm rửa mặt xong dùng khăn mặt, kết quả bẵng qua một thời gian quên mất không giặt...
Trước đây hắn và Dương Quýnh ở chung nhà, trên thực tế là mỗi người đóng đô trong khoảng không gian nhỏ của chính mình, lúc đi ra ngoài hắn nhân mô cẩu dạng*, ngầm che giấu kỹ thói xấu vặt vãnh cho nên người ngoài cũng không biết. Hiện tại hai người cùng ở trong một phòng, Phó Duy Diễn vốn đang suy nghĩ thói quen nhiều năm như vậy phải làm sao để sửa đổi cho thích hợp một chút, không ngờ Dương Quýnh thế mà đã nghĩ trước giùm hắn.
*nhân mô cẩu dạng: bề ngoài giống người nhưng bên trong là chó, ý chỉ những người tỏ ra đạo mạo, thoạt nhìn phong độ ngay thẳng, bản chất lại không được như thế.
Phó Duy Diễn nhìn mấy hộp khăn mặt mới tinh kia, cảm giác trong lòng bình yên đến lạ, vội vọt vào tắm, sau đó lại đổi sang bộ đồ ngủ mà Dương Quýnh chuẩn bị cho hắn.
Đồ ngủ cũng là đồ mới, một quần một áo, vẫn là chất liệu cotton. Phó Duy Diễn quay mặt sang ngửi trên bả vai mình một cái, thơm cực kỳ.
Lúc hắn đi ra ngoài, đèn phòng khách đã tắt, Dương Quýnh lúc này đã lên giường, đang dựa vào đầu giường xem điện thoại. Thấy hắn đi ra, cậu liếc qua quan sát trên dưới một lúc, cười hỏi: "Vừa không anh?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, nhấc tay lên cho người xem, còn đứng trước mặt tạo dáng, xoay ra đằng sau, lại nghiêng người sang một bên đứng vung vẩy.
Dương Quýnh cười ha ha nói: "Được rồi, nhìn chiều rộng bờ vai là biết, có ai bảo anh làm người mẫu đâu."
Phó Duy Diễn nhếch miệng nở nụ cười, cũng nhào người lên giường, dang rộng tay chân, cánh tay phải của hắn gác lên người Dương Quýnh, có chút không dễ chịu, thế nhưng cũng không rút về, chỉ hỏi: "Sao em mua nhiều khăn mặt thế?"
Dương Quýnh nói: "Thuận tiện cho anh dùng mà, nhiều một chút cho thoải mái."
Phó Duy Diễn cười ngây ngô.
Dương Quýnh thúc giục hắn ngồi dậy lau khô tóc, lúc này mới để điện thoại sang một bên, nghiêm nghị giao ước với hắn: "Em biết anh có tật xấu ném loạn đồ đạc, quần lót và tất đều mua cho anh hai hộp mới, cũng giặt sạch để ở trong tủ rồi, anh có thể đổi mỗi ngày một cái, mà có một vấn đề, đồ không được ném loạn, tất nhất định phải thành đôi."
Phó Duy Diễn trong lòng phấn khởi, trên mặt vẫn không khỏi thẹn thùng, cười ha ha nói: "Con người tôi bình thường cũng rất chú ý."
"Chú ý con khỉ, " Dương Quýnh bật cười: "Hồi anh ở phòng em, bừa bộn đến mức giống y như là bị trộm vào càn quét, đừng cho là em không thấy nhé." Cậu nói xong chui vào trong chăn của mình, buồn ngủ rũ rượi mà ngáp một cái: "Không còn sớm, em ngủ trước đây, ngủ ngon."
Lúc này đã hơn mười một giờ rưỡi, đích thực là không còn sớm. Thế nhưng Phó Duy Diễn còn đang hưng phấn, trong lòng còn tích trữ một bụng lời muốn nói với cậu.
Dương Quýnh nhìn hắn lên giường, tiện tay nhấn tắt đèn ngủ, xung quanh nhất thời bị bao trùm bởi một màu đen kịt.
Trước đó lúc Dương Quýnh trải giường chiếu đã phân rõ khu vực của hai người, một bên trái một bên phải, hai tấm chăn dài. Phó Duy Diễn cũng chui vào trong ổ chăn của chính mình, lúc này muốn nói chuyện, lại xoay người hơi dịch về phía Dương Quýnh, chờ cảm giác đụng tới đối phương mới gọi: "Dương Quýnh."
Dương Quýnh: "Hả?"
Phó Duy Diễn nói: "Tất của tôi nhất định là thành đôi. Bởi vì tôi thường hay nhét một cái vào cái còn lại, cho nên em nhìn thì tưởng là một cái, móc ra xem mới biết là hai." Hắn chỉ là muốn duy trì cuộc hội thoại, thuận miệng nói đến chuyện này, trong đầu chợt nhớ ra cái gì, lại dịch người về bên kia một chút, tiếp tục gọi: "Ây, Dương Quýnh."
Dương Quýnh buồn ngủ muốn chết rồi, tuy vậy vẫn quay sang mặt đối mặt với hắn, tăng âm lượng ừ một tiếng.
Phó Duy Diễn nói: "Hồi nhỏ em có câu chuyện đáng xấu hổ nào để lại ấn tượng sâu đậm không?"
Dương Quýnh bất đắc dĩ, hé nửa con mắt ra, hỏi hắn: "Như là nhặt cứt gà ấy hả?"
"... Không phải, bình thường hơn một chút." Phó Duy Diễn rộng lượng không tính toán với cậu, lại dịch người lại gần hơn, nhỏ giọng nói: "Ban nãy nói chuyện đôi tất tôi chợt nhớ đến một chuyện, hồi cấp hai tôi ở trọ trong trường, khi đó không phải buổi sáng nào cũng phải dậy sớm chạy bộ sao? Mỗi ngày tôi đều cảm thấy ngủ không đủ, luôn ngủ nướng đến tận khi chuông tập hợp reo vang mới rời giường. Sau đó mặc quần áo vào liền đi sân luyện tập. Có một bận tôi đeo giày vào mới phát hiện đôi tất không thấy đâu."
Hắn nói đến là thần bí, nói một câu lại dịch người về phía trước một chút, cách hai tầng chăn dùng đầu gối huých nhẹ Dương Quýnh. Dương Quýnh xem như là đã tỉnh, mở mắt ra hỏi hắn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi để chân trần đeo giày đi tập hợp." Phó Duy Diễn nói xong một hơi, "Kết quả vừa mới chạy được vài bước, hai chiếc tất liền thòi ra từ trong ống quần..."
Dương Quýnh: "..." Còn thật rất đáng xấu hổ.
Dù vậy chuyện như thế ở xung quanh rất thường hay gặp phải, Dương Quýnh hồi cấp hai cũng ở trọ trong trường, trong ký túc xá có một ông tướng đãng trí, đợt tập huấn quân sự có lần tổng kiểm tra phòng ở, ông tướng đãng trí kia dậy trễ, gấp chăn xong mới phát hiện ra vỏ gối không thấy đâu. Lúc đó huấn luyện viên vừa vặn đi tới kiểm tra, ông tướng đãng trí gặp khó lòi khôn, liền nói dối là làm mất rồi. Kết quả huấn luyện viên đen mặt nhìn gã, sau đó chậm rãi duỗi tay, thò vào trong cổ áo tên đãng trí nắm lấy một góc từ từ lôi ra... Lôi lôi lôi, nguyên cả ký túc xá đều cười đến điên rồi.
Khi đó Dương Quýnh còn là quỷ nghịch ngợm, vì chuyện này mà cười ngặt nghẽo bò ra sàn đến nửa ngày không đứng dậy nổi, còn gọi điện thoại cho ông Dương nói mình đau bụng quá. Ông Dương cho là cậu có chuyện, lập tức lái xe tới đón cậu đi bệnh viện, kết quả vào trường rồi mới biết rõ đầu đuôi. Vậy mà cũng không trách cậu, chỉ dẫn cậu ra ngoài trường ăn một bữa no nê, lại đuổi cậu trở về.
Dương Quýnh không khỏi suy nghĩ miên man, lại cảm thấy Phó Duy Diễn rõ ràng là một người rất lười nhác, thời cấp hai ngủ nướng đến một giây sau cùng mới rời giường, bây giờ thì lại suốt ngày ngủ không đủ, ngủ không ngon. Cậu ngầm thở dài trong lòng, lần này đã hoàn toàn tỉnh giấc, thế nhưng giương mắt lên, lại chỉ thấy người vừa mới kể chuyện cười lúc này đã ngủ yên, còn khẽ ngáy pho pho.
Ngày hôm sau Phó Duy Diễn theo thói quen đi làm mà tỉnh dậy từ rất sớm, lầu bầu trong cổ họng với tay định lấy quần áo thay, ngay tức thì bị Dương Quýnh cản lại.
Dương Quýnh dậy sớm hơn hắn, nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ vội vã đi tới, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay anh còn phải đi làm à?"
Phó Duy Diễn ngồi thẫn thờ trong chốc lát, mới nhớ ra là không cần đi, hôm nay chủ nhiệm khoa mở lòng từ bi, cho hắn nghỉ.
Hắn à lên một tiếng nằm trở lại trên giường, thấy Dương Quýnh đứng ở kia lắc đầu cười, duỗi tay tới lôi kéo cậu: "Sao em dậy sớm thế, trở về giường cùng ngủ thêm một lát."
Dương Quýnh bị hắn nắm lấy cổ tay kéo về phía trước vài bước, cười nói: "Hôm nay em đi lấy bằng lái, trước tiên dậy nấu cơm cho anh và bà ngoại, sau đó bắt xe sớm một chút. Bằng không muộn hơn chút nữa thì người ta bắt đầu đi làm đi mua đồ ăn rồi, xe buýt quá chật chội."
Phó Duy Diễn đã sớm quên chuyện Dương Quýnh thi bằng lái, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Bây giờ em đi thì bên đó cũng chưa mở cửa mà."
"Vậy cứ ngồi thêm một lát thôi, " Dương Quýnh tươi cười, hỏi hắn: "Có đặc biệt muốn ăn gì không, em mua về cho anh."
Phó Duy Diễn lười biếng trả lời: "Không có gì đặc biệt muốn ăn."
Dương Quýnh hỏi hắn: "Ăn bạch tuộc viên bên cạnh trường tập lái không?"
Cửa hàng xiên que nướng ở bên kia không lớn, nhưng làm món ăn mùi vị cực kỳ ngon, Phó Duy Diễn chỉ mới ăn được một lần, sau đó mỗi lần đi đều gặp phải rất nhiều người xếp hàng, vừa nghĩ tới là lại thấy oán giận.
Phó Duy Diễn trừng mắt nhìn, mềm oặt nói: "... Ăn."
"Vậy còn gà nướng thì sao?"
"... Ừm, cũng ăn."
"Cá tuyết chiên xù nhà Lão Sài?"
"... Mua một ít đi."
Dương Quýnh: "..." Cậu cười, cố ý trêu hắn: "Ái chà, đáng tiếc là đều không tiện đường nha."
Phó Duy Diễn cũng cười theo, dẻo mồm nói: "Đều không tiện đường thì thôi khỏi ăn, em về sớm một chút."
Chỉ là lời nói mặc dù êm tai như vậy, chờ đến khi hắn rời giường rồi lại không nhịn được gọi điện dặn dò Dương Quýnh.
Phó Duy Diễn gọi tới, nói: "Chỗ xiên que nướng nhớ mua thêm một phần sandwich cá ngừ đại dương 3 lớp, gà nướng phải ngọt cay, cá tuyết chiên xù nhớ dặn ông chủ cho thêm nhiều gia vị một chút."
Dương Quýnh đáp lại một câu biết rồi, liền cúp điện thoại.
Phó Duy Diễn nhìn thời gian cuộc gọi vẫn chưa tới một phút, có chút buồn bực. Nhưng lời cần nói cũng nói hết cả rồi, lại không có chuyện gì để tán gẫu, một lát sau bà ngoại rời giường, hắn bất chợt nghĩ tới, lại bấm số gọi điện, hỏi bên kia: "Em đến nơi chưa?"
Dương Quýnh vừa mới xuống xe, cho là hắn còn có việc, nói: "Đến rồi, sao vậy?"
"Ồ không có việc gì, bà lão mới dậy."
Bà lão đang cầm bút kẻ lông mày, định đi vào phòng vệ sinh tô vẽ, nghe lời này đuổi theo hắn vỗ sau lưng một phát, dạy dỗ: "Bà lão, ta cho con gọi là bà lão à! Gọi là bà ngoại*!"
*nguyên văn: lão thái thái = bà lão, mỗ mỗ = bà ngoại.
Phó Duy Diễn liền đổi giọng, tố cáo: "Bà ngoại đánh tôi."
Dương Quýnh đến sớm, biết là Phó Duy Diễn đang không có gì làm mới đi kiếm chuyện, cậu định bụng vạch trần hắn, nhưng lại cảm thấy còn phải chờ một lúc nữa mới đến giờ mở cửa, tán gẫu một chút cũng không sao.
Cậu nghe bên kia lải nhải xong, mới nhớ tới một chuyện khác, nói với Phó Duy Diễn: "Anh đưa điện thoại cho bà ngoại, em nói với bà vài câu."
Trong chốc lát bà ngoại nhận lấy điện thoại, áp lên lỗ tai mình liền đi vào trong phòng, Phó Duy Diễn tò mò muốn biết Dương Quýnh nói cái gì, lẽo đẽo đi theo sau vài bước, ai ngờ bà ngoại quay người cạch một tiếng đóng cửa lại.
Dương Quýnh nói: "Bà ngoại, hôm nay con đi lấy bằng lái, về hơi trễ. Lát nữa hai người cứ ăn trước đi ạ, đồ ăn đều ở trong nồi."
Chờ bà ngoại vui vẻ đáp lại, Dương Quýnh mới nói tiếp: "Chờ con nhận bằng lái về là sau này có thể lái xe chở bà ra ngoài chơi rồi, bà đừng vội, chờ con hai ngày nữa có được không?"
Cậu buột miệng nói ra như vậy, bà ngoại lại không ngốc, tức khắc sáng tỏ. Bà vừa đến chỗ này liền bị bà Phó đẩy sang chỗ Phó Duy Diễn, tuy rằng thân thể khoẻ mạnh chân cẳng linh hoạt, thế nhưng mãi mà chưa thể có dịp ra ngoài dạo chơi, đặc biệt là nghe nói ở bên này có một ngôi chùa rất linh nghiệm, bà lão bèn không nhịn được mà nổi lên ý nghĩ bái Phật. Dương Quýnh tuy rằng đáp ứng tranh thủ thời gian dẫn bà đi, thế nhưng hiển nhiên là vẫn sợ bà hôm nay túm lấy Phó Duy Diễn bắt làm tài xế chở đi.
Bà ngoại cố ý nói: "Hôm nay đẹp trời, để bà bảo Phó Duy Diễn lái xe."
Dương Quýnh vốn còn muốn khuyên, sau đó vừa nghe bà gọi tên đầy đủ "Phó Duy Diễn" cũng biết là bà đang nói đùa.
Cậu dở khóc dở cười cúp điện thoại, nghĩ thầm trong nhà này một già một trẻ cũng thật là hàng hiếm, tính cách ngạo kiều y như nhau, vậy mà trên thực tế lại rất ít khi thật sự tức giận, cứ dỗ dành một chút là ổn rồi. Cậu lại nghĩ đến cuối tuần này bà ngoại đi hái quả anh đào, vậy khoảng chừng thứ ba thứ tư, mình có thể dẫn bà ra ngoài đi dạo, chỉ là xe thì phải tạm thời vẫn phải mượn của Phó Duy Diễn, cũng may ngôi chùa tương đối gần nhà, tình hình giao thông ổn định cũng ít xe qua lại, rất thích hợp cho người mới biết lái.
Cậu ở bên này thu xếp đâu ra đấy, chẳng ngờ chờ đến khi lấy xong bằng lái, mua đủ đồ ăn, lại đột nhiên thu được một tin báo công việc.
Cô trợ lý nhỏ gần giữa trưa gọi điện thoại cho cậu, lời ít ý nhiều mà nói: "Anh trai, khoảng thứ ba thứ tư tuần sau anh có rảnh không? Đến chỗ tụi em thử vai."
Dương Quýnh sững sờ, hoài nghi là mình nghe nhầm, nửa ngày sau mới hỏi: "Thử vai cái gì cơ?"
Cô trợ lý nhỏ cười he he, nói: "Là đạo diễn chỗ tụi em, hôm qua anh ấy nhìn ảnh của anh, bị em bắt gặp, ảnh nói cảm thấy anh rất thích hợp với vai nam phụ số hai trong bộ phim sắp tới ảnh quay, muốn gặp anh một bữa."
Cô gái còn có việc, hỏi Dương Quýnh: "Mấy hôm đó anh có rảnh không?"
Dương Quýnh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Hai ngày đó anh đều rảnh."
Cô trợ lý nhỏ ừ một tiếng, phút cuối cùng đột nhiên nhớ tới, nói với cậu: "Đạo diễn có ý là, nếu được thì không thông qua người môi giới mà tìm anh." Chuyện Dương Quýnh có thể ngầm tiếp nhận vai diễn cô biết, trước là bởi vì Dương Quýnh vẫn luôn diễn các loại vai phụ nho nhỏ, lấy chút tiền lương kia cũng không lọt nổi vào mắt Triệu Minh, cho nên Dương Quýnh chỉ cần thi thoảng nhớ tới mua ít quà tặng dâng ít lễ, gã cũng sẽ không tính toán. Thế nhưng lần này thì khác, đạo diễn tuy rằng không quay phim hoành tráng, nhưng sau lưng có tài chính, một chút cũng không thiếu tiền, đến lúc đó thù lao quay phim e là không hề ít, ít nhất cũng phải bỏ xa lương của diễn viên quần chúng mấy con phố. Cô trợ lý nhỏ sợ Dương Quýnh thật sự tự mình đi khai báo, cho nên mới bổ sung thêm câu này.
Dương Quýnh ừ một tiếng, luôn miệng nói cảm ơn. Mãi cho đến lúc về đến nhà mới phản ứng được, cô trợ lý nhỏ làm sao có thể biết đến dự định và kế hoạch của đạo diễn?
Cậu muộn màng phát hiện ra mình đã mở rộng được một mạng lưới quan hệ, hơn nữa so với mấy cái trước đây còn đáng tin cậy và thành thật hơn nhiều, trong lòng nhịn không được mà cảm thán thổn thức—— lúc trước cậu bị Triệu Minh chế nhạo, lại bị sai khiến đi chia sẻ kinh nghiệm cho trợ lý diễn viên, lòng tự trọng đích thực bị tổn thương. Hơn nữa khi đó chính mình vừa mới bị Giang Chí Hoành từ hôn, tình cảm chết non, công tác vô vọng, cũng coi như là ngã tư đường nho nhỏ của đời người. Nào nghĩ tới lúc này mới chỉ qua đi nửa năm, tình thế xoay chuyển hết thảy, cô trợ lý nhỏ thành quý nhân của cậu, Phó Duy Diễn còn trở thành nương nương nhà cậu nuôi.
Dương Quýnh trong lòng mừng rỡ không thôi, đại loại là không kịp đợi xe buýt, hạ quyết tâm gọi xe trở về, lúc ở trên đường cậu lấy điện thoại di động ra, nghĩ bụng Phó Duy Diễn ghi chú tên của mình trong danh bạ là "Gia Dương", đắn đo một lúc, đổi tên ghi chú của Phó Duy thành "Chủ tử".
Chỉ là cái tên này dễ khiến cho người ta hiểu sai, một khi liên tưởng đến còn thấy rất mắc cỡ, Dương Quýnh tự mình đổi xong liền đỏ mặt một hồi lâu, nghĩ thầm cái này nhất định không thể để cho Phó Duy Diễn nhìn thấy. Tuy vậy nghĩ đi nghĩ lại một hồi, e rằng thấy được cũng chẳng có việc gì, dù sao cũng có phải đánh bốp một phát là dọa người chạy mất đâu.
Dương Quýnh vừa nghĩ tới chuyện ngày đó liền không nhịn được muốn cười ha ha, lại suy nghĩ hôm nay Phó Duy Diễn ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, ban ngày tu dưỡng tinh thần thật tốt, buổi tối dường như cũng không cần ngủ sớm đến vậy.
Hai người chung chăn chung gối, tình cảm tương thông —— mặc dù chưa thổ lộ tình cảm rõ ràng, thế nhưng giấy chứng nhận cũng đã lĩnh rồi, lại có một hai khoảnh khắc sến súa ngọt ngào giả mà như thật, có vẻ như chuyện thổ lộ hay không cũng không trọng yếu đến như vậy, thế nhưng ở một mặt khác, tiếp xúc thân thể cũng không thể luôn khách khí mà giữ một khoảng cách như thế nữa.
Dương Quýnh nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân có chút quá háo sắc, ở trong mắt cậu, Phó Duy Diễn dường như từ lúc bắt đầu cũng rất ít khi biểu hiện ra nhu cầu ở phương diện này. Có thể là bởi vì nhan sắc của Phó Duy Diễn đã đủ làm người thèm nhỏ dãi, cho nên ngày thường hắn chỉ cần soi gương tự mình tuốt vài phát liền thỏa mãn rồi? Nếu thật sự là như vậy thì hỏng bét, dù sao nhan sắc của hai người cũng cách biệt rất nhiều, ít nhất ở thời điểm Dương Quýnh tự mình giải quyết, một khi nhớ tới gương mặt của đối phương thì tuyệt đối sẽ không cắt đổi sang kênh khác.
Cậu không nhịn được mà lén lút cân nhắc, lại cảm thấy quá khó để chộp được thời gian rảnh của bác sĩ, lại chờ hai ngày nữa chính mình đi đóng phim, e rằng hai người thấy mặt nhau ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Ngoài ra, bà ngoại đang ở nhà đích thực cũng có chỗ không tiện, chẳng hạn như mấy màn câu dẫn gạ gẫm kinh điển, gọi người đến nhà bếp gì đó, trong lúc lơ đãng làm rơi củ khoai tây quả cà xong rồi cúi xuống nhặt lên nè, hay là ở trong phòng tắm thử độ ấm của nước xong rồi giả bộ không biết dùng gọi người đến hỗ trợ nè... Cái nào cũng không thể thực hiện được hết. Hơn nữa thật sự bắt cậu phải chủ động, cậu cũng có chút sợ hãi, dù sao kinh nghiệm không đủ đã sợ xấu mặt, lại còn sợ bị Phó Duy Diễn cự tuyệt.
Một mình Dương Quýnh cân nhắc loạn xạ, buổi chiều ăn cơm cũng hơi hơi khác thường, ngồi trên ghế sô pha mà ánh mắt cứ đảo tới đảo lui, động một chút là dính ở trên người Phó Duy Diễn. Phó Duy Diễn cũng vậy, làm việc gì cũng không dưng mà quay đầu lại tìm cậu. Tầm mắt của hai người vừa tiếp xúc, xẹt xẹt bắn ra một trận tia lửa điện, sau đó lại làm như không có việc gì mà dời mắt đi chỗ khác.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, Phó Duy Diễn rốt cuộc gọi được cho Tôn Mục, việc này mới xem như là có tiến triển.
Phó Duy Diễn ở trong thư phòng gọi điện thoại, giọng đầy mất hứng nói: "Cậu bị cái gì vậy, ban ngày cũng không thèm nhắn tin trả lời tôi."
Tôn Mục quả thật muốn đánh hắn, cả giận nói: "Tôi còn chưa hỏi cậu đây, hôm qua không phải cậu nói về nhà có việc cần hỏi tôi à? Tôi cứ tưởng là chuyện đại sự gì, mở điện thoại đợi cậu cả một buổi tối, sáng ra lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng thì điện thoại hết pin, lão già nhà tôi ở chỗ này không có đồ sạc, tôi lại phải về nhà, loay hoay nửa ngày mới vừa khởi động được máy. Cậu giỏi quá rồi đó Phó Duy Diễn, lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại cho tôi? Cậu không biết ngại à?"
Phó Duy Diễn còn không biết Tôn Mục thực ra là đang tức giận vì hôm nay đã để lỡ cuộc gọi từ một nhân vật quan trọng, hắn vẫn cho là đối phương không có việc gì đâu, còn cười vui vẻ nói: "Tôi nói về nhà sẽ gọi điện thoại cho cậu, lại chưa bảo là mấy giờ gọi."
"..." Tôn Mục tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn xuống, hỏi hắn: "Cậu nói mau đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Phó Duy Diễn lần này mặt mũi cũng không cần nữa, chỉ cắn răng, thì thầm hỏi: "Vậy cậu có loại phim đấy đấy không?"
Tôn Mục chưa nghe rõ, hả một tiếng: "Phim gì?"
"... Chậc, sao lại còn giả vờ không hiểu nữa, " Phó Duy Diễn sốt ruột, gãi đầu một cái mới nói: "Chính là hoàng phiến* đó."
* Hoàng phiến (黄片): 黄 (hoàng)= màu vàng, 片(phiến = phim, hoàng phiến là phim sếch =)) Trong tiếng TQ chữ 黄 (hoàng) còn có nghĩa chỉ sự hiểu biết, ham muốn về tình dục, hay là những đồ vật, lời nói ám chỉ nội dung khiêu dâm, kích thích, tiếng Việt có lẽ là "dâm dục", "bậy bạ".
"..." Tôn Mục ở đầu kia yên tĩnh một hồi, sau một lát giống như hiểu ra, bỗng dưng sửa lại thái độ, tích cực nói: "Có có."
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, đêm qua hắn ngủ ngon, hôm nay lại tung tẩy hết một ngày, cảm thấy thể lực rất tốt, trạng thái tuyệt vời. Lại nghĩ làm loại chuyện này ấy à, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng, nếu đằng nào cũng phải làm một lần, không bằng làm một lần cho sảng khoái.
Hắn bèn không nhịn được mà nhớ lại ngày đó Dương Quýnh bị hắn đè ở dưới thân, đôi mắt long lanh ngập nước, đôi môi hé mở một nửa. Phó Duy Diễn càng nảy sinh ý đồ phạm tội, dứt khoát nói: "Vậy đủ hoàng không?"
Tôn Mục cười xấu xa một tiếng, chặc lưỡi nói: "Hoàng đến không muốn không muốn*."
*nguyên văn: 不要不要 (không muốn không muốn, đừng mà đừng mà) mấy câu mà diễn viên AV hay nói í..
"... Được đó, " Phó Duy Diễn nói: "Cậu nén tệp tin lại rồi gửi cho tôi."
"Được, " Tôn Mục đáp ứng đầy sảng khoái, lại do dự một chút, nói: "Lão già nhà tôi ngày mai xuất viện, tối nay tôi còn nhiều việc phải làm lắm, qua chỗ ổng thu dọn các thứ. Đến lúc đó tôi mang máy tính bảng theo, dùng mạng ở phòng cha tôi truyền tệp tin qua cho cậu, có thể sẽ hơi chậm, nhưng mà dung lượng không lớn, hẳn là có thể truyền xong, được không?"
Phó Duy Diễn sao có thể nói không được, hai người lập tức hẹn nhau buổi tối tám giờ cùng trực tuyến, bên kia truyền tệp tin, bên này tải về.
Hắn hẹn người xong xuôi, lại nghĩ tới một chuyện, đắn đo một hồi gọi điện cho Phó Hải Lâm. Phó Hải Lâm nhấc điện thoại lên mới biết bà ngoại đang ở nơi này, ông tìm bà Phó, bảo bà đi mời bà ngoại đến ăn một bữa cơm, ít nhất ngủ lại một vài hôm bày tỏ lòng hiếu kính. Đến tối bà ngoại được người đón đi, bữa cơm ba người biến thành hai, Dương Quýnh không rõ vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Phó Duy Diễn cũng căng thẳng, mà trong lòng hắn có việc muốn kìm nén, lại sợ Dương Quýnh nhìn ra thì lúc vào việc chính sẽ mất đi hiệu lực, vì vậy chủ động tìm đề tài tán gẫu: "Em lấy được bằng lái rồi có phải là muốn lái xe luôn không?"
"..." Dương Quýnh nghĩ thầm anh hỏi thừa quá, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời: "Phải."
"Vậy em muốn lái gì?"
"Còn chưa nghĩ ra."
Phó Duy Diễn gật đầu: "Ồ "
Dương Quýnh cho rằng hắn định nhắc nhở gì đó, chẳng hạn như xe nào ít tốn xăng, xe nào có hệ số an toàn cao, ai mà biết bưng bát cơm nhìn hắn nửa ngày, lại chờ đến một tiếng "ồ".
Phó Duy Diễn ồ xong lại suy nghĩ một lát, hỏi cậu tiếp: "Em sắp phải đi đóng phim à?"
Dương Quýnh nói: "Ừ, đầu tháng sau đi."
Lần này Phó Duy Diễn nghiêm túc hẳn, không "ồ" nữa, mà lại hỏi cậu: "Có cảnh hôn không? Nếu có thì phải báo trước đó!"
Dương Quýnh thực ra còn chưa lấy được kịch bản, nhưng mà bởi vì là một bộ phim chuyển thể, cho nên cũng nắm được kha khá nội dung, gật đầu nói: "Vai phụ, không có cảnh hôn."
Phó Duy Diễn yên tâm, lại gật đầu lia lịa: "... Ồ."
Dương Quýnh lần này nhịn không được, hỏi hắn: "Anh có chuyện gì phải không?"
"Không có mà, " Phó Duy Diễn nhìn chằm chằm bát của mình, suy nghĩ một chút, thấy vẫn nên nói trước một tiếng, bằng không lỡ như Dương Quýnh không biết gì cả, vậy thì lúng túng lắm. Hắn định bụng gợi ý cho Dương Quýnh một chút, lại gửi hy vọng vào trình độ đặc sắc của bộ phim kia sẽ đem lại niềm bất ngờ vui sướng. Vì vậy cuối cùng trầm lặng vài giây, cuối cùng ấp úng nói với Dương Quýnh: "À thì, buổi tối em đi tắm chứ hả?"
Dương Quýnh không nghĩ nhiều, đáp: "Tắm chứ sao, tôi ráng tắm xong sớm một chút."
Phó Duy Diễn ồ một tiếng, thoáng ho khan rồi nói: "Vậy chờ em tắm xong, cùng nhau đến thư phòng của tôi xem một bộ phim đi."
Dương Quýnh nghĩ tới việc cùng hắn xem phim liền có bóng ma tâm lý, lúc này bất giác lại nghĩ tới sự kiện lần trước, bèn nghĩ đến sở thích của Phó Duy Diễn, hỏi: "Phim nước ngoài?"
Phó Duy Diễn suy nghĩ nếu là "Hoàng đến không muốn không muốn", vậy thì hẳn rồi. Vì thế gật đầu: "Ừm."
Dương Quýnh không quá hứng thú, hỏi hắn: "Vậy là phim hạng B gì đó sao?" Hôm đó cậu thử tra cứu phim hạng B, phát hiện cụm từ này chỉ những bộ phim kinh phí thấp, được chế tác rất thô sơ, phần lớn đều là trắng đen, chủ yếu thuộc thể loại kinh dị giật gân. Trong đó tuy rằng có không ít bộ kinh điển, thế nhưng Dương Quýnh thật sự chả muốn xem, thoáng do dự một lát, liền muốn cự tuyệt.
Nào ngờ Phó Duy Diễn lắc đầu, lập tức nói: "Không phải hạng B."
Dương Quýnh có chút bất ngờ, Phó Duy Diễn ngược lại là cuống lên, qua loa thu dọn chén bát, rồi nhanh chóng chạy về thư phòng, còn dặn với lại: "Em đừng hỏi, đến lúc đó sẽ biết, tôi chuẩn bị xong sẽ gọi em."
Hắn đi thư phòng từ rất sớm, khởi động máy chờ Tôn Mục online, giữa chừng lại sực nhớ ra trong nhà không có bao cao su, vì vậy tùy tiện tìm cớ xuống lầu, chạy bước nhỏ một đường, đến nhà thuốc lớn bên ngoài tiểu khu mua một hộp Okamoto. Sau khi đi ra vài bước bỗng thoáng do dự, hắn dứt khoát xoay người, trở lại mua một lèo bốn, năm hộp, nhét hết vào túi.
Lúc trở lại vừa đúng tám giờ, Tôn Mục nhắn tin cho hắn: Có đó không?
Phó Duy Diễn nhất thời kích động, trước nay chưa từng có mà tích cực trả lời: Có.
Tôn Mục truyền cho hắn một tệp tin. Tên cũng khá tục tĩu, là XXX gào khóc. Đoạn XXX bị ẩn đi, Phó Duy Diễn rất nhanh trí nghĩ rằng, điểm này là vì cân nhắc an toàn đây mà, rất tốt. Lại nghĩ, XXX gào khóc, là cái gì gào khóc đây, tiểu thiếu gia gào khóc, hoa mỹ nam ( trai đẹp như hoa) gào khóc? Ừm, bất kể là cái gì, buổi tối nhất định là cừu con gào khóc.
Một mình hắn ở đây hứng chí mãi không thôi, ngồi xem tiến độ đường truyền, nhịn không được mà kích động giậm chân thùm thụp. Giậm xong lại bất thình lình ngồi thẳng, nỗ lực nặn ra bản mặt nghiêm túc, nghĩ thầm, mày phải bình tĩnh, phải thận trọng, mày không phải trẻ con miệng còn hôi sữa mới trải mùi đời, lát nữa mày phải làm tài xế lão luyện.
Trong lòng tài xế lão luyện đang nổi một trận sóng thần cuồn cuộn, cơn sóng* trào dâng đến không biên không giới, đường truyền tệp tin đại khái là cũng bị ảnh hưởng bởi làn sóng của hắn, lúc thì trơn tru, khi thì đứt đoạn.
*nguyên văn: 浪(lãng), vừa có nghĩa là sóng, vừa có nghĩa là "buông thả, phóng túng, phóng đãng".
Tôn Mục bên kia có chút áy náy, thỉnh thoảng nói: "Uầy xin lỗi nha, đợi thêm xíu nữa..."
Phó Duy Diễn chờ mãi chờ mãi, nghe thấy tiếng Dương Quýnh đi tắm, nghe thấy tiếng Dương Quýnh tắm xong.
Hắn cũng không nhịn được mà nhắc nhở Dương Quýnh: "Em lại chờ một lát nha, tải xong ngay đây."
Dương Quýnh đồng ý, còn ra vẻ quan tâm: "Tốc độ mạng rất chậm sao? Có phải dây kết nối vào bộ định tuyến* bị lỏng không?"
*bộ định tuyến (router): cái cục mạng, cục modem ở nhà á.
Phó Duy Diễn vội đi tới kiểm tra bộ định tuyến, thấy hết thảy bình thường, kêu lên: "Không sao, tải được 80% rồi, còn thiếu một chút xíu."
Ai dè một chút xíu này lâu muốn chết, kim đồng hồ điểm tích tắc tích tắc, mắt thấy đến mười giờ... Lại đến mười một giờ...
Dương Quýnh không nhịn được mà về giường trước. Phó Duy Diễn ở bên này gõ bàn đầy sốt ruột, lại sợ người bên kia ngủ thiếp đi mất, cứ cách một lúc lại đi qua quấy rối, vỗ vỗ Dương Quýnh: "Đừng ngủ trước nha, xong ngay ấy mà."
Dương Quýnh không nghĩ tới người này ôm máy tính mà tải tệp tin hết cả một buổi tối, cậu buồn ngủ đến không chịu nổi, trong lòng lại chẳng có cảm giác mong đợi gì, bèn không nhịn được mà thở dài: "Rốt cuộc là phim gì vậy, anh nói em biết, chốc nữa em lên mạng tra cứu thử xem. Thực sự không được thì, ngày mai buổi sáng em tải về cho xong, buổi tối anh về nhà chúng ta lại xem có được không?"
Phó Duy Diễn nói: "Nhưng mà lỡ như ngày mai bà ngoại về thì sao?"
Dương Quýnh nghĩ thầm, bà ngoại về cũng có làm lỡ anh xem phim đâu mà. Cậu toan há mồm châm chọc, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại giật mình một cái, nhất thời sáng tỏ.
Dương Quýnh chăm chú nhìn Phó Duy Diễn không chớp mắt.
Phó Duy Diễn lại chạy tới thư phòng, thấy tiến độ tải xuống đã đạt tới 97%, dứt khoát hạ quyết tâm, bưng nguồn điện đến phòng ngủ.
Dương Quýnh mơ hồ có suy đoán trong lòng, cậu bò từ trong chăn ra, lại gần liếc nhìn, hỏi: "Anh rốt cuộc là tải phim gì vậy?"
Phó Duy Diễn sốt sắng không thôi, sợ chính mình đỏ mặt thì lộ tẩy, "cạch" một tiếng tắt đèn đi, lại kiểm tra khóa cửa, mới trở về thẳng thắn nói: "Hoàng phiến. Hoàng đến không muốn không muốn."
Dương Quýnh: "!!!"
Trên máy vi tính, khung tiến độ tải về chạy đến con số 99 trên 100.
Dương Quýnh lần này hoàn toàn thanh tỉnh, bốn phía rơi vào yên tĩnh. Phó Duy Diễn ở bên cạnh cởi quần áo lên giường, ngồi dựa người vào Dương Quýnh, dưới chân lại dùng sức đá, đá văng hai cái ổ chăn ra, lẫn lộn vào chung một khối.
Chân của bọn họ cũng đụng vào nhau. Phó Duy Diễn duỗi tay ôm lấy eo Dương Quýnh, chân cũng đáp sang, cọ xát qua lại vài cái.
Dương Quýnh nín thở, không phản kháng, còn cẩn thận từng li từng tí mà điều chỉnh tư thế ngồi.
Hai người đặt máy vi tính ở giữa giường, không hẹn trước mà cùng nhau nuốt nước miếng, cũng đều liếm đôi môi phát khô, trợn to mắt nhìn tệp phim sắp tải xong.
Cuối cùng nghe "đinh" một tiếng, bộ phim đã tải về thành công. Thời gian trên máy tính hiển thị là 00:58. Hai người có chút căng thẳng, yên lặng mà nhớ kỹ mốc thời gian trọng yếu này.
Nhưng mà chờ cho Phó Duy Diễn hít sâu một hơi, mang theo cảm giác nghi thức mà mở tệp phim ra toàn màn hình, vừa nhấn nút bắt đầu phát, lại chỉ nghe trong máy tính phát ra một trận cuồng phong gào thét, sau đó tên của bộ phim xuất hiện, XXX gào khóc không phải là thiếu niên gào khóc, cũng không phải mỹ nam gào khóc, hơn nữa còn là năm chữ to đùng oanh liệt—— con lạc đà gào khóc.
Mà trên màn hình cát bay đá chạy, một mảnh hoang mạc... Quả thật là hoàng ( vàng) đến không muốn không muốn.
=======================================
*mình cố tình để chữ "hoàng" (màu vàng), vì Lôi Bằng đã dùng cách cắt chữ lấy nghĩa này để trêu bác sĩ Phó =))
**Okamoto là một hãng bcs, có bán ở các loại Circle K, Family Mart đó các cô..