Chương 7: Táng Tiên Cấm Địa, Chưa Từng Nghe Nói
Cự thủ khoảng cách Tần Hạo đám người càng gần, mắt thấy đã không chặn được, trong đầu chỉ có ý nghĩa, sợ rằng cấm khu chi chủ giao nhiệm vụ, mới cầm tới chưa lâu đã thất bại, thật xấu hổ, đến từ nô dịch ấn kí vô thanh vô thức ảnh hưởng suy nghĩ.Bất chợt."Đệ tử bản tông có sao, còn chưa đến lượt người ngoài như ngươi dạy dỗ, nhất là hạng tán tu thực lực rác rưởi, tư cách thấp kém."Thân ảnh lăng không giữa bầu trời, giọng nói bá đạo, vang vọng đại địa.Tức khắc kiếm quang trào ra như nước, vô cùng vô tận, đón lấy cự chưởng mà điên cuồng bào mòn, đây là đến từ kiếm khí ma diệt tạo thành ảnh hưởng, so với Lục Kiếm Sinh một kiếm, vượt xa tít tắp mọi phương diện.Người tới mang cho Tần Hạo đám người hi vọng, chỉ thấy Lục Kiếm Sinh cúi đầu chắp tay mở miệng nói, thanh âm còn mang theo kính ý vô cùng:"Đệ tử Lục Kiếm Sinh, bái kiến Lâm trưởng lão.""Thánh chủ cấp bậc!!!"Độc Cô lão quỷ co rụt con ngươi, toàn thân lông tóc dựng đứng, hắn cảm nhận trước nay lớn nhất nguy cơ, sinh tử tựa ngàn cân treo sợi tóc, tức khắc hắn tế ra bản mệnh pháp bảo, thôi động nguyên lực ý đồ toàn lực chạy trốn.Nhưng mà đạt tới thánh chủ cấp, thiên tượng cảnh trong mắt Lâm trưởng lão chỉ như con kiến, tùy tiện có thể trấn áp.Uy áp từ trên ép xuống, sát khí mãnh liệt trào dâng, Lâm trưởng lão nhấc lên ngón tay, điểm một chỉ vào hư không, hắn lạnh giọng:"Nhớ rõ, kẻ giết ngươi hôm nay, Lâm Khánh Chi, Thiên Kiếm tông nội môn trưởng lão."Tầm thường võ giả không hiểu được, duy chỉ thấy rõ Độc Cô lão quỷ xa xa hét thảm, thanh âm cầu xin chưa dứt cả câu, vẻn vẹn vài giây liền im bặt, khí tức đoạn tuyệt vô pháp cảm nhận tồn tại.Lâm trưởng lão thu tay, ánh mắt sắc bén nhìn về hai tên thiên tượng cảnh khác."Tiểu nhân có mắt như mù, ngày hôm nay vô tình mạo phạm đệ tử bổn tông, nguyện đoạn một tay lấy làm ghi nhớ."Hắc lão quỷ hoảng sợ tột độ, hắn nhìn Độc Cô lão quỷ tràng cảnh, lấy hết dũng khí chặt đi tay tái, tức khắc một thân khí huyết đại lượng suy sụp, vốn thọ nguyên còn lại không nhiều, nay càng thêm ít ỏi, sợ rằng mấy năm liền tạo hóa."Cút!!!"Lâm trưởng lão lạnh giọng."Đa tạ Lâm trưởng lão đại nhân khai ân."Hắc lão quỷ thở ra một hơi, ngắn ngủi điều chỉnh tự thân trạng thái, rất nhanh lấy hết tốc lực rời đi.Lúc này.Mênh Mông vương triều, Bắc Hầu tướng quân, ngoại trừ vẻ mặt duy trì bình tĩnh, có thể chiến ý bừng bừng không cánh mà bay, thở ra một hơi đều muốn kéo dài dài, ánh mắt xen lẫn sợ hãi nhìn phương hướng Hắc lão quỷ vừa đi, cuối cùng quay sang Lâm trưởng lão, giọng nói cười khổ:"Lâm trưởng lão, ta chỉ vô tình đến đây, hoàn toàn chưa làm điều gì bất lợi đối với đệ tử bản môn, mong Lâm trưởng lão nể tình Mênh Mông vương triều, bỏ qua cho ta lần này."Thân ảnh Lâm trưởng lão thẳng tắp, vạt bào theo gió bay phần phật, khí thế hoàn toàn nội liễm, hắn nhàn nhạt buông một câu, để cho Bắc Hầu tướng quân lạnh người:"Nếu ngươi làm gì bất lợi đối với đệ tử bản môn, đã không còn cơ hội nói ra một câu kia, hiện tại liền cút."Theo cuối cùng một tên thiên tượng cảnh rời đi, phụ cận Tần Hạo đám người đã không còn võ giả dòm ngó.Lâm trưởng lão nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tùy tiện liếc nhìn Lục Kiếm Sinh, bất chợt mở miệng:"Hộ đạo giả của ngươi đâu."Lục Kiếm Sinh cắn chặt răng, lộ vẻ tang thương tột cùng:"Phúc lão vì bảo hộ đệ tử đoạt được cơ duyên trong Táng Tiên cấm địa, không từ nguy hiểm, mạng bỏ lại cấm địa bên trong, đến giờ vẫn chưa đắp được mộ phần."Nghe đến đây, Lâm trưởng lão hai mắt lóe lên ngờ vực, hắn đối hộ đạo giả của Lục Kiếm Sinh chết đi, hoàn toàn thờ ơ, chỉ là một câu tùy tiện hỏi, nhưng mà tiếp theo vế sau, lại để hắn triệt để kinh ngạc.Vạn Tiên sơn mạch, từ lúc nào nhô ra Táng Tiến cấm địa.Một tên võ giả từ trong Vạn Tiên sơm mạch lấy được tiên linh ngọc, tin tức này cơ hồ truyền khắp Thiên Kiếm tông phạm vi, Lâm Khánh Chi hắn bị tông chủ cử đi dò thám thực hư, trùng hợp cứu nguy cho Lục Kiếm Sinh đám người, nay nghe được Táng Tiên cấm địa tin tức, lại cảm giác mơ hồ.Chẳng nhẽ tiên linh ngọc xuất hiện từ cái Táng Tiên cấm địa này, chỉ là sống tới gần ngàn năm như Lâm Khánh Chi hắn, mới lần đầu nghe tới cái tên này, xác thực quỷ dị.Ý định muốn hỏi ngọn ngành, phát hiện bên cạnh còn có người ngoài, vẫn là Đại Viêm vương triều hoàng tử, Lâm Khánh Chi tạm gác mục đích.Mắt thấy vị thánh chủ này chú ý tới mình, Tần Hạo nhanh chóng đứng ra, cúi đầu cung kính:"Vãn bối Tần Hạo, tam hoàng tử của Đại Viêm vương triều, cảm tạ Lâm trưởng lão ra tay cứu giúp.""Chỉ là trùng hợp, tam điện hạ không cần đa lễ."Lâm Khánh Chi nhếch miệng cười, sâu trong ánh mắt hiện lên nghi hoặc, vị tam điện hạ này, thế mà cùng một chỗ với Lục Kiếm Sinh, xem ra bên trong có nhất định kinh người bí mật, nếu hắn đoán không sai, cơ duyên Lục Kiếm Sinh nói, hẳn cả hai cùng đạt được.Tần Hạo trầm mặc hồi lâu, lấy hết dũng khí mà nói: "Lâm trưởng lão vừa rồi cũng thấy nhiều kẻ ý xấu muốn hãm hại chúng ta, bây giờ có thể lui chỉ là tạm thời, vẫn xin Lâm trưởng lão mang theo hai ta, một đường quay về Thiên Kiếm tông, đợi cho thế cục ổn đỉnh, ta sẽ tự mình hồi Đại Viêm vương triều."Chỉ thấy Lâm Khánh Chi thoải mái đáp:"Tam điện hạ nếu đã có ý như vậy, lão hủ cũng không tiện từ chối."Thánh chủ cấp như Lâm Khánh Chi, có thể lăng không phi hành, mang theo ba bốn người chẳng phải chuyện khó.Trên đường ngoại trừ hỏi thăm về Đại Viêm chi chủ, chính là phụ thân Tần Hạo, chủ yếu vẫn là im lặng không biết suy nghĩ cái gì.Thoáng chốc nửa canh giờ, Thiên Kiếm tông kiến trúc mang theo lấp lánh ánh sáng lọt vào mắt, đám người trực tiếp đi thẳng đến nội môn khu vực, Lục Kiếm Sinh cảm tạ vài câu, sau đó quay về chỗ của mình, còn như Tần Hạo cùng trung niên nam tử, cả hai được an bài tại khu vực khách khanh, hưởng thụ rất nhiều đặc quyền.