Chương : 1
Lúc Tả Thành làm bảo tiêu cho Biên Dĩ Thu thì mới vừa tròn mười sáu tuổi. Mà để giành được công việc này, lúc đó công ty vệ sỹ của cậu phải làm giả giấy tờ, nâng thêm cho cậu hai tuổi nữa.
Khi đó Cửu An vừa mới bắt đầu tẩy trắng, loạn trong giặt ngoài, ánh đao bóng kiếm. Cửu gia muốn tìm một vài bảo tiêu chuyên nghiệp cho người thừa kế của mình, để con nuôi đích thân đến chọn người.
Mười mấy năm trước, Biên Dĩ Thu đang ở vào độ tuổi sung mãn nhất của đời người, tài năng, khí phách hiển lộ hết ra ngoài. Mặc dù đã đi theo Cửu gia học cách làm ăn mấy năm, thế nhưng vẫn không thể che đi khí chất ngoan lệ, bá đạo của dân anh chị. Hắn xuất thân từ giang hồ, tay đã nhúng chàm, lòng dạ hiểm độc, hung ác, và không sợ chết. Theo quan niệm của hắn thì, bảo tiêu thích hợp cho chú Cửu hay là Mai phu nhân hơn, chứ hắn không cần.
Nhưng lời của Cửu gia nói ra chính là thánh chỉ, không thể trái lệnh, vã lại, làm như thế thì chú cũng có thể an tâm hơn một chút. Vì vậy nên Biên Dĩ Thu làm cho có lệ mà chọn đại một nhóc con trông có vẻ bình thường và nhỏ nhất.
Khi đó Tả Thành còn là một thiếu niên choai choai, không đủ cao, cũng không đủ cường tráng, đứng trong một đám đàn ông cao lớn thô kệch bắp thịt cuồn cuộn thì nhìn không ăn khớp với nhau tí nào.
Biên Dĩ Thu chọn cậu đơn giản là vì muốn đối phó cho qua chuyện với Cửu gia, thế nhưng ông chủ công ty vệ sỹ kia lại nói với hắn rằng: “ Thu thiếu gia thật đúng là hỏa nhãn kim tinh, tiểu Tả là bảo tiêu có thân thủ tốt nhất công ty của chúng tôi đấy.”
Thu thiếu gia đang uống nước trà thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, thầm nghĩ, không phải là ông đang nói đùa với tôi đó chứ?
Tất nhiên là không phải, vì chẳng bao lâu sau, trong trận chiến sống mái do bang phái trả thù nhau, Tả Thành đã dùng sức của một người mà hạ gục mười mấy thuộc hạ của phe đối thủ, cũng dưới tình huống rối loạn, người người nhốn nháo, cách xa mấy chục thước mà cậu vẫn bắn một phát trúng ngay chỗ hiểm của tên thủ lĩnh phe đối đầu, thành công cho Biên Dĩ Thu biết, những lời mà ông chủ công ty vệ sỹ kia nói không phải đùa.
Biên Dĩ Thu cảm thấy nhóc con này rất thú vị. Về sau, hắn công khai rồi bí mật so đấu với cậu mấy lần, mà lần nào hắn cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực và kỹ năng mình có mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với cậu.
Tả Thành tuổi còn nhỏ, tâm tư cũng rất thật thà, đối với ông chủ đầu tiên của mình hết sức tận chức tận trách, hết sức ngoan ngoãn nghe lời, Biên Dĩ Thu chỉ đông cậu nhất định sẽ không đi phía tây, Biên Dĩ Thu nói cậu ngồi, cậu tuyệt đối sẽ không đứng, Thu thiếu gia nói cậu không được giấu tài, cậu thật sự dám ra tay đánh vào những chỗ hiểm của hắn.... Biên lão đại hít sâu một hơi, lấy ngón tay ấn ấn vào khóe miệng bầm tím của mình, mặt không đổi sắc cắt nửa tháng lương của Tả Thành, cắt xong lại chỉ đạo cho cấp dưới thêm tiền thưởng để an ủi cậu bảo tiêu nhỏ bé.
Nói tóm lại là, Biên lão đại đối với một con sói nhỏ biết nghe lời còn trung thành này vô cùng thõa mãn. Đi đâu cũng dẫn theo bên mình, có một lần Hà Tự còn cho rằng hắn có tâm tư xấu xa không nên có đối với bạn học Tả.
Cái này, thật là oan uổng Thu thiếu gia quá chừng, hắn chỉ thích những em gái nhỏ nhắn đáng yêu, xinh đẹp, thân kiều thể nhược, ở trên giường thì tự do phóng túng, còn Tả Thành thì cả ngày chỉ biết múa đao diễn thương, một lời không hợp liền vung quyền xuất cước, cậu ta là một cậu trai ngay thẳng, chính trực..... Hắn thật sự ăn không nổi.
Huống chi, hắn nhìn như thế nào thì Tả tiểu Thành cũng là một tiểu bạch dương thẳng tăm tắp – Mà rất nhiều năm sau đó, Biên lão đại mới trì độn phát hiện ra là mình đã nhìn lầm rồi. Cậu ta nào phải là một tiểu bạch dương gì, đơn giản chỉ là tính tình lãnh đạm mà thôi. Đừng nói là đối với con trai không có hứng thú, mà ngay cả đối với con gái cũng chưa từng thấy cậu ta có cảm giác gì.
Mấy năm Biên Dĩ Thu ở Đồng Sơn, theo lý mà nói thì Tả Thành sẽ bị cho nghĩ việc, vì dù sao thì ông chủ cũng đi mất. Thế nhưng Cửu gia đã lạnh lùng tỏ rõ: “ Tất cả những gì của Thu thiếu gia đều giữ nguyên như cũ, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở về.”
Vì thế nên, Tả bảo tiêu cũng ở lại, được nhận bốn năm tiền lương mà không cần phải làm cái gì.
Bốn năm này cậu không có việc gì để làm, dồn hết sức mình để huấn luyện, mặc kệ gió, mặc kệ mưa, toàn tâm toàn ý chờ lão đại trở về, phải bảo vệ hắn thật tốt. Dù sao thì đã lấy tiền mà không làm việc, trong lòng boy chính trực không thể chấp nhận được.
Vì để nâng cao tố chất bản thân mình, cậu còn cố ý quay về quê nhà cách đó 800km để tìm vị sư phụ ác quỷ đã nuôi cậu từ nhỏ đặc huấn mấy tháng.
Kỳ thật nơi này cũng không thể nói là quê của cậu, nơi này là quê của sư phụ cậu. Còn quê mình ở đâu, cậu cũng không nhớ rõ. Từ khi cậu bắt đầu có thể nhớ được thì ở bên cạch cậu cũng chỉ có mỗi một gã đàn ông cao lớn thô kệch cẩu thả là sư phụ.
Lúc còn nhỏ, cậu có hỏi qua vì sao mình không có cha mẹ, sư phụ cũng khá là thẳng thắn mà nói cho cậu biết: “ Đương nhiên là mi có cha mẹ rồi, không có thì mi nhảy từ tảng đá ra à? Bất quá, cha mẹ mi nghèo quá, sinh con ra không nuôi nổi cho nên mới đem mi cho ta.”
Nếu chuyện như vậy đặt ở trên người người khác, có lẽ sẽ không cam tâm mà lòng mang oán hận. Thế nhưng chuyện như vậy đặt ở trên người Tả Thành, phản ứng của cậu cũng chỉ có một chữ, “ Ồ”
Sư phụ cậu hỏi, “ Mi không buồn, không đau lòng à?”
Tả tiểu Thành chớp chớp mắt: “ Tại sao tui phải buồn, phải đau lòng? Bọn họ cho tui đi là chuyện tốt mà, nếu không cho, bọn họ cũng không nuôi nổi. Đi theo sư phụ có thịt ăn”
Sư phụ không có chút hình tượng nào mà “ Hừ” một tiếng rồi hét lớn: “ Thằng ranh con mi đi chạy bộ cho ta, chạy 10 km, trước khi trời tối mà chạy không xong thì khỏi ăn thịt!”
Gót chân Tả Thành tung tẩy như con ngựa nhỏ, vui tươi hớn hở bỏ chạy mất tăm.
Sau đó Tả Thành lớn lên, cậu hỏi sư phụ rốt cục nhà mình ở chỗ nào. Sư phụ nói cho cậu biết: “Trước tiên mi phải ngồi tàu hỏa, sau đó chuyển qua xe đò, tiếp đó phải đi bộ, đi qua một con sông, trèo qua 2 ngọn núi, nhìn thấy cửa thôn có 1 cây hòe già thì có lẽ là đến nơi rồi đó.”
Sau khi Tả Thành nghe xong khuôn mặt đần thối, thế nhưng vẫn vô cùng kiên quyết thu thập hành lý, dứt khoát kiên đinh đi về nhà.
Sư phụ nói: “Cha mẹ mi không cần mi nữa, mi còn về đó làm chi?”
Tả Thành nói: “Tui về xem có gì giúp được bọn họ không.”
Dù sao thì năm đó cũng vì nghèo quá không nuôi nổi cậu mới đem đi cho, chắc bây giờ cha mẹ cũng rất cực khổ.”
Sư phụ sửng sốt nhìn bóng lưng cậu đi xa mà mắng một câu: “ Nhóc con ngốc”.
Sư phụ Tả Thành là một bộ đội đặc chủng tinh anh, bởi vì bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ cho nên mới xuất ngũ, về sau chuyển nghề, về quê mở một lớp huấn luyện võ thuật. Bất quá, vì hắn thật sự không biết cách làm ăn, cho nên lớp huấn luyện thường xuyên thu không đủ chi.
Vốn dĩ sư phụ cũng không định để Tả Thành đi con đường này, thế nhưng từ nhỏ Tả Thành đã đối với việc đánh nhau nhiệt tình hết sức, còn với sách vở học hành gì đó thì bài xích vô cùng. Cũng không phải cậu không muốn chăm chỉ học tập, nhưng cũng giống như sư phụ cậu không biết quản lý chuyện làm ăn, cậu cũng không phải loại ham học. Mỗi lần thi học kỳ xong, cầm kết quả thi trên tay, nhìn số điểm thấp đến đáng thương, sư phụ cảm thấy vô cùng đau lòng, nhức óc, tựa như trên đời này không có gì đáng lưu luyến để mà sống. Nhiều lần như vậy riết rồi cũng quen. Nếu đã không làm được quan văn thì làm quan võ vậy. Thế nên, sư phụ liền tay cầm tay mà bắt đầu dạy cậu kỹ năng cận chiến, còn lợi dụng quan hệ quen biết lúc trước của mình để dạy cho cậu kỹ năng bắn súng cao nhất.
Ở phương diện này Tả tiểu Thành lại học rất nhanh, dù cho chiêu thức đánh nhau có phức tạp như thế nào thì cậu cũng có thể phá giải và phản kích một cách nhanh nhất, bất kể là hoàn cảnh ác liệt như thế nào cậu cũng đều có thể lợi dụng hết thảy để cho viên đạn của mình trúng đích, ngay cả đám binh lính trải qua huấn luyện chính quy đối với năng lực học tập nghịch thiên của cậu cũng khiếp sợ không thôi. Nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp, thì nhất định là người có “ Cốt cách thanh kỳ, thiên phú dị bẩm” kỳ tài để học võ.
Lão đại đội trưởng hỏi hắn có muốn làm lính hay không, Tả tiểu Thành không chút do dự mà cự tuyệt, cậu nói, cậu muốn kiếm tiền, trong nhà còn có mười mấy em trai em gái cần phải nuôi. Lần trước cậu vượt núi băng đèo về nơi mình đã sinh ra, đó thật sự là một sơn thôn vô cực kỳ cằn cõi. Nhà nào cũng nghèo, mấy năm trước có một ngọn núi bị sụp, người trong thôn chết rất nhiều, cha mẹ cậu còn phải cắn răn thu dưỡng một đám cô nhi không còn nhà để về nữa.
Cha mẹ đều là những người nông dân thuần phác, gặp lại Tả Thành vừa vui mừng vừa áy náy, vui mừng vì đứa nhỏ đã lớn lên khỏe mạnh, còn áy náy là vì bọn họ lo lắng Tả Thành sẽ buồn bã đau lòng, lúc trước con ruột của mình không nuôi đem đi cho người khác, mà bây giờ lại đi thu dưỡng con của người khác.
Bất quá, não Tả Thành rất nhỏ. Nói dễ nghe chút thì là chính trực, ngay thẳng, còn nói khó nghe chút thì là toàn cơ bắp. Cậu thấy tình huống trong nhà, lúc trở về liền nói với sư phụ là cậu muốn đi làm.
Sư phụ cũng không phải là người có tiền gì, lớp huấn luyện võ thuật của ông vì không biết kinh doanh cho nên cũng đã sớm đóng cửa. Nghe Tả Thành nói vậy ông cũng không nói gì, vừa lúc ông có một chiến hữu mở công ty Vệ sỹ ở thành phố Z, Tả Thành cái gì cũng không biết chỉ biết có đánh người, vậy thì cứ để cậu tìm “ Sư thúc” nương tựa đi.
Hai tháng sau, Tả Thành gặp được ông chủ đầu tiên, cũng là duy nhất - Biên Dĩ Thu, một lần này kéo dài đến vài chục năm, từ làm hộ vệ, lái xe, trợ lý, bão mẫu của hắn, rồi vinh dự trở thành bảo tiêu, lái xe, trợ lý, bão mẫu của con hắn.
Vào lúc này, Tả bảo tiêu tận chức tận trách đang mang theo tiểu thiếu gia Kha Nhất Thần đến lầu 1 khu trò chơi của trung tâm mua sắm giết thời gian. Kha tổng và Biên lão đại trăm công nghìn việc, cho nên chuyện mang trẻ con đi chơi tất nhiên sẽ rơi vào trên người cậu.
Kha Nhất Thần đang xếp gỗ với bạn mới quen, Tả Thành ngồi ở bên cạnh nhìn bọn nó xếp từng khối từng khối không giống nhau thành một con khủng long diễu võ giương oai thật lớn, cậu cảm thấy rất thú vị, trong đầu đang nghĩ có nên chơi cùng bọn nó hay không thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hỗn loạn.
Cậu phản xạ có điều kiện ôm Kha Nhất Thần vào lòng, tiếp theo liền nghe được tiếng súng vang lên bên tai, viên đạn xé gió bắn ra, mục tiêu là kệ hàng phía trên cách cậu năm bước chân, một đống đồ chơi được xếp ngay ngắn chỉnh tề đang rào rào rớt xuống.
Không biết là người nào hét lên trước tiên, ngay sau đó là hàng loạt tiếng thét chói tai như domino vang lên liên tiếp. Con người một khi sợ hãi tột đỉnh vì tính mạng bị uy hiếp, phổi hoạt động đúng là hết công xuất.
“ Ngồi xuống, tất cả mọi người không được nhúc nhích, ai chuyển động tao sẽ giết kẻ đó!”
Phần tử tội phạm có súng khàn giọng la hét, vô cùng hung tợn, nâng súng lên dọa cho nhân viên trung tâm thương mại và khách khứa chạy đến khu trò chơi nặt không còn một chút máu.
Tả Thành ôm Kha Nhất Thần, vô cùng “ nghe lời” mà ngồi xổm xuống. Kha tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất ra sức giãy dụa, ngóc cái đầu nhỏ của mình ra khỏi ngực của cậu, mở to đôi mắt tròn vo xinh đẹp của mình nhìn ra ngoài, vừa nhìn đã bị Tả Thành không một tiếng động ấn trở về.
Kha Nhất Thần vô cùng buồn bực ủi ủi đầu trong ngực cậu, nhưng giọng nói lại hưng phấn cực kỳ: “ Tả Tả, có phải chúng ta gặp được bọn cướp không? Là cái loại giống ở trên tivi ấy?”
Tả Thành hết sức bất đắc dĩ mà nói: “Phải gọi là chú!”
“Tả Tả” Kha Nhất Thần vẫn cứ kiên trì như thế.
Tả Thành đành phải thôi xoắn xuýt về vấn đề xưng hô này nữa, dù sao thì nhóc con này từ khi học nói cũng chỉ biết gọi cậu như vậy.
Cậu nhếch miệng, nhỏ giọng trả lời: “ Có lẽ là thế.”
Bất quá, giữa ban ngày ban mặt mà chạy đến khu trò chơi trong thành phố đánh cướp, não của hắn ta có đang hoạt động không thế?
Tả bảo tiêu lần đầu tiên cảm nhận được đầu óc của mình cũng thật là tốt, không kìm được mà nhìn tên cướp kia thêm một chút, vừa nhìn, lại ngoài ý muốn phát hiện ra tay cầm súng của hắn ta đang run rẩy.
Cây súng đó chỉa thẳng vào một nhóc béo đang khóc đến khàn cả giọng.
“Câm miệng! Con mẹ nó, còn khóc nữa tao sẽ bắn mày trước!”
Vẻ ngoài của tên cướp hung thần ác sát, trông rất dọa người, thế nhưng ở trong mắt Tả Thành thì là bộ dáng ngoài mạnh trong yếu.
Trong lòng Tả Thành thở dài một tiếng, cảm thán, vẫn là lính mới.
Mẹ nhóc béo nhanh chóng chạy lên ôm con trai vào trong ngực, che kín miệng nó.
Khi đó Cửu An vừa mới bắt đầu tẩy trắng, loạn trong giặt ngoài, ánh đao bóng kiếm. Cửu gia muốn tìm một vài bảo tiêu chuyên nghiệp cho người thừa kế của mình, để con nuôi đích thân đến chọn người.
Mười mấy năm trước, Biên Dĩ Thu đang ở vào độ tuổi sung mãn nhất của đời người, tài năng, khí phách hiển lộ hết ra ngoài. Mặc dù đã đi theo Cửu gia học cách làm ăn mấy năm, thế nhưng vẫn không thể che đi khí chất ngoan lệ, bá đạo của dân anh chị. Hắn xuất thân từ giang hồ, tay đã nhúng chàm, lòng dạ hiểm độc, hung ác, và không sợ chết. Theo quan niệm của hắn thì, bảo tiêu thích hợp cho chú Cửu hay là Mai phu nhân hơn, chứ hắn không cần.
Nhưng lời của Cửu gia nói ra chính là thánh chỉ, không thể trái lệnh, vã lại, làm như thế thì chú cũng có thể an tâm hơn một chút. Vì vậy nên Biên Dĩ Thu làm cho có lệ mà chọn đại một nhóc con trông có vẻ bình thường và nhỏ nhất.
Khi đó Tả Thành còn là một thiếu niên choai choai, không đủ cao, cũng không đủ cường tráng, đứng trong một đám đàn ông cao lớn thô kệch bắp thịt cuồn cuộn thì nhìn không ăn khớp với nhau tí nào.
Biên Dĩ Thu chọn cậu đơn giản là vì muốn đối phó cho qua chuyện với Cửu gia, thế nhưng ông chủ công ty vệ sỹ kia lại nói với hắn rằng: “ Thu thiếu gia thật đúng là hỏa nhãn kim tinh, tiểu Tả là bảo tiêu có thân thủ tốt nhất công ty của chúng tôi đấy.”
Thu thiếu gia đang uống nước trà thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, thầm nghĩ, không phải là ông đang nói đùa với tôi đó chứ?
Tất nhiên là không phải, vì chẳng bao lâu sau, trong trận chiến sống mái do bang phái trả thù nhau, Tả Thành đã dùng sức của một người mà hạ gục mười mấy thuộc hạ của phe đối thủ, cũng dưới tình huống rối loạn, người người nhốn nháo, cách xa mấy chục thước mà cậu vẫn bắn một phát trúng ngay chỗ hiểm của tên thủ lĩnh phe đối đầu, thành công cho Biên Dĩ Thu biết, những lời mà ông chủ công ty vệ sỹ kia nói không phải đùa.
Biên Dĩ Thu cảm thấy nhóc con này rất thú vị. Về sau, hắn công khai rồi bí mật so đấu với cậu mấy lần, mà lần nào hắn cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực và kỹ năng mình có mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với cậu.
Tả Thành tuổi còn nhỏ, tâm tư cũng rất thật thà, đối với ông chủ đầu tiên của mình hết sức tận chức tận trách, hết sức ngoan ngoãn nghe lời, Biên Dĩ Thu chỉ đông cậu nhất định sẽ không đi phía tây, Biên Dĩ Thu nói cậu ngồi, cậu tuyệt đối sẽ không đứng, Thu thiếu gia nói cậu không được giấu tài, cậu thật sự dám ra tay đánh vào những chỗ hiểm của hắn.... Biên lão đại hít sâu một hơi, lấy ngón tay ấn ấn vào khóe miệng bầm tím của mình, mặt không đổi sắc cắt nửa tháng lương của Tả Thành, cắt xong lại chỉ đạo cho cấp dưới thêm tiền thưởng để an ủi cậu bảo tiêu nhỏ bé.
Nói tóm lại là, Biên lão đại đối với một con sói nhỏ biết nghe lời còn trung thành này vô cùng thõa mãn. Đi đâu cũng dẫn theo bên mình, có một lần Hà Tự còn cho rằng hắn có tâm tư xấu xa không nên có đối với bạn học Tả.
Cái này, thật là oan uổng Thu thiếu gia quá chừng, hắn chỉ thích những em gái nhỏ nhắn đáng yêu, xinh đẹp, thân kiều thể nhược, ở trên giường thì tự do phóng túng, còn Tả Thành thì cả ngày chỉ biết múa đao diễn thương, một lời không hợp liền vung quyền xuất cước, cậu ta là một cậu trai ngay thẳng, chính trực..... Hắn thật sự ăn không nổi.
Huống chi, hắn nhìn như thế nào thì Tả tiểu Thành cũng là một tiểu bạch dương thẳng tăm tắp – Mà rất nhiều năm sau đó, Biên lão đại mới trì độn phát hiện ra là mình đã nhìn lầm rồi. Cậu ta nào phải là một tiểu bạch dương gì, đơn giản chỉ là tính tình lãnh đạm mà thôi. Đừng nói là đối với con trai không có hứng thú, mà ngay cả đối với con gái cũng chưa từng thấy cậu ta có cảm giác gì.
Mấy năm Biên Dĩ Thu ở Đồng Sơn, theo lý mà nói thì Tả Thành sẽ bị cho nghĩ việc, vì dù sao thì ông chủ cũng đi mất. Thế nhưng Cửu gia đã lạnh lùng tỏ rõ: “ Tất cả những gì của Thu thiếu gia đều giữ nguyên như cũ, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở về.”
Vì thế nên, Tả bảo tiêu cũng ở lại, được nhận bốn năm tiền lương mà không cần phải làm cái gì.
Bốn năm này cậu không có việc gì để làm, dồn hết sức mình để huấn luyện, mặc kệ gió, mặc kệ mưa, toàn tâm toàn ý chờ lão đại trở về, phải bảo vệ hắn thật tốt. Dù sao thì đã lấy tiền mà không làm việc, trong lòng boy chính trực không thể chấp nhận được.
Vì để nâng cao tố chất bản thân mình, cậu còn cố ý quay về quê nhà cách đó 800km để tìm vị sư phụ ác quỷ đã nuôi cậu từ nhỏ đặc huấn mấy tháng.
Kỳ thật nơi này cũng không thể nói là quê của cậu, nơi này là quê của sư phụ cậu. Còn quê mình ở đâu, cậu cũng không nhớ rõ. Từ khi cậu bắt đầu có thể nhớ được thì ở bên cạch cậu cũng chỉ có mỗi một gã đàn ông cao lớn thô kệch cẩu thả là sư phụ.
Lúc còn nhỏ, cậu có hỏi qua vì sao mình không có cha mẹ, sư phụ cũng khá là thẳng thắn mà nói cho cậu biết: “ Đương nhiên là mi có cha mẹ rồi, không có thì mi nhảy từ tảng đá ra à? Bất quá, cha mẹ mi nghèo quá, sinh con ra không nuôi nổi cho nên mới đem mi cho ta.”
Nếu chuyện như vậy đặt ở trên người người khác, có lẽ sẽ không cam tâm mà lòng mang oán hận. Thế nhưng chuyện như vậy đặt ở trên người Tả Thành, phản ứng của cậu cũng chỉ có một chữ, “ Ồ”
Sư phụ cậu hỏi, “ Mi không buồn, không đau lòng à?”
Tả tiểu Thành chớp chớp mắt: “ Tại sao tui phải buồn, phải đau lòng? Bọn họ cho tui đi là chuyện tốt mà, nếu không cho, bọn họ cũng không nuôi nổi. Đi theo sư phụ có thịt ăn”
Sư phụ không có chút hình tượng nào mà “ Hừ” một tiếng rồi hét lớn: “ Thằng ranh con mi đi chạy bộ cho ta, chạy 10 km, trước khi trời tối mà chạy không xong thì khỏi ăn thịt!”
Gót chân Tả Thành tung tẩy như con ngựa nhỏ, vui tươi hớn hở bỏ chạy mất tăm.
Sau đó Tả Thành lớn lên, cậu hỏi sư phụ rốt cục nhà mình ở chỗ nào. Sư phụ nói cho cậu biết: “Trước tiên mi phải ngồi tàu hỏa, sau đó chuyển qua xe đò, tiếp đó phải đi bộ, đi qua một con sông, trèo qua 2 ngọn núi, nhìn thấy cửa thôn có 1 cây hòe già thì có lẽ là đến nơi rồi đó.”
Sau khi Tả Thành nghe xong khuôn mặt đần thối, thế nhưng vẫn vô cùng kiên quyết thu thập hành lý, dứt khoát kiên đinh đi về nhà.
Sư phụ nói: “Cha mẹ mi không cần mi nữa, mi còn về đó làm chi?”
Tả Thành nói: “Tui về xem có gì giúp được bọn họ không.”
Dù sao thì năm đó cũng vì nghèo quá không nuôi nổi cậu mới đem đi cho, chắc bây giờ cha mẹ cũng rất cực khổ.”
Sư phụ sửng sốt nhìn bóng lưng cậu đi xa mà mắng một câu: “ Nhóc con ngốc”.
Sư phụ Tả Thành là một bộ đội đặc chủng tinh anh, bởi vì bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ cho nên mới xuất ngũ, về sau chuyển nghề, về quê mở một lớp huấn luyện võ thuật. Bất quá, vì hắn thật sự không biết cách làm ăn, cho nên lớp huấn luyện thường xuyên thu không đủ chi.
Vốn dĩ sư phụ cũng không định để Tả Thành đi con đường này, thế nhưng từ nhỏ Tả Thành đã đối với việc đánh nhau nhiệt tình hết sức, còn với sách vở học hành gì đó thì bài xích vô cùng. Cũng không phải cậu không muốn chăm chỉ học tập, nhưng cũng giống như sư phụ cậu không biết quản lý chuyện làm ăn, cậu cũng không phải loại ham học. Mỗi lần thi học kỳ xong, cầm kết quả thi trên tay, nhìn số điểm thấp đến đáng thương, sư phụ cảm thấy vô cùng đau lòng, nhức óc, tựa như trên đời này không có gì đáng lưu luyến để mà sống. Nhiều lần như vậy riết rồi cũng quen. Nếu đã không làm được quan văn thì làm quan võ vậy. Thế nên, sư phụ liền tay cầm tay mà bắt đầu dạy cậu kỹ năng cận chiến, còn lợi dụng quan hệ quen biết lúc trước của mình để dạy cho cậu kỹ năng bắn súng cao nhất.
Ở phương diện này Tả tiểu Thành lại học rất nhanh, dù cho chiêu thức đánh nhau có phức tạp như thế nào thì cậu cũng có thể phá giải và phản kích một cách nhanh nhất, bất kể là hoàn cảnh ác liệt như thế nào cậu cũng đều có thể lợi dụng hết thảy để cho viên đạn của mình trúng đích, ngay cả đám binh lính trải qua huấn luyện chính quy đối với năng lực học tập nghịch thiên của cậu cũng khiếp sợ không thôi. Nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp, thì nhất định là người có “ Cốt cách thanh kỳ, thiên phú dị bẩm” kỳ tài để học võ.
Lão đại đội trưởng hỏi hắn có muốn làm lính hay không, Tả tiểu Thành không chút do dự mà cự tuyệt, cậu nói, cậu muốn kiếm tiền, trong nhà còn có mười mấy em trai em gái cần phải nuôi. Lần trước cậu vượt núi băng đèo về nơi mình đã sinh ra, đó thật sự là một sơn thôn vô cực kỳ cằn cõi. Nhà nào cũng nghèo, mấy năm trước có một ngọn núi bị sụp, người trong thôn chết rất nhiều, cha mẹ cậu còn phải cắn răn thu dưỡng một đám cô nhi không còn nhà để về nữa.
Cha mẹ đều là những người nông dân thuần phác, gặp lại Tả Thành vừa vui mừng vừa áy náy, vui mừng vì đứa nhỏ đã lớn lên khỏe mạnh, còn áy náy là vì bọn họ lo lắng Tả Thành sẽ buồn bã đau lòng, lúc trước con ruột của mình không nuôi đem đi cho người khác, mà bây giờ lại đi thu dưỡng con của người khác.
Bất quá, não Tả Thành rất nhỏ. Nói dễ nghe chút thì là chính trực, ngay thẳng, còn nói khó nghe chút thì là toàn cơ bắp. Cậu thấy tình huống trong nhà, lúc trở về liền nói với sư phụ là cậu muốn đi làm.
Sư phụ cũng không phải là người có tiền gì, lớp huấn luyện võ thuật của ông vì không biết kinh doanh cho nên cũng đã sớm đóng cửa. Nghe Tả Thành nói vậy ông cũng không nói gì, vừa lúc ông có một chiến hữu mở công ty Vệ sỹ ở thành phố Z, Tả Thành cái gì cũng không biết chỉ biết có đánh người, vậy thì cứ để cậu tìm “ Sư thúc” nương tựa đi.
Hai tháng sau, Tả Thành gặp được ông chủ đầu tiên, cũng là duy nhất - Biên Dĩ Thu, một lần này kéo dài đến vài chục năm, từ làm hộ vệ, lái xe, trợ lý, bão mẫu của hắn, rồi vinh dự trở thành bảo tiêu, lái xe, trợ lý, bão mẫu của con hắn.
Vào lúc này, Tả bảo tiêu tận chức tận trách đang mang theo tiểu thiếu gia Kha Nhất Thần đến lầu 1 khu trò chơi của trung tâm mua sắm giết thời gian. Kha tổng và Biên lão đại trăm công nghìn việc, cho nên chuyện mang trẻ con đi chơi tất nhiên sẽ rơi vào trên người cậu.
Kha Nhất Thần đang xếp gỗ với bạn mới quen, Tả Thành ngồi ở bên cạnh nhìn bọn nó xếp từng khối từng khối không giống nhau thành một con khủng long diễu võ giương oai thật lớn, cậu cảm thấy rất thú vị, trong đầu đang nghĩ có nên chơi cùng bọn nó hay không thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hỗn loạn.
Cậu phản xạ có điều kiện ôm Kha Nhất Thần vào lòng, tiếp theo liền nghe được tiếng súng vang lên bên tai, viên đạn xé gió bắn ra, mục tiêu là kệ hàng phía trên cách cậu năm bước chân, một đống đồ chơi được xếp ngay ngắn chỉnh tề đang rào rào rớt xuống.
Không biết là người nào hét lên trước tiên, ngay sau đó là hàng loạt tiếng thét chói tai như domino vang lên liên tiếp. Con người một khi sợ hãi tột đỉnh vì tính mạng bị uy hiếp, phổi hoạt động đúng là hết công xuất.
“ Ngồi xuống, tất cả mọi người không được nhúc nhích, ai chuyển động tao sẽ giết kẻ đó!”
Phần tử tội phạm có súng khàn giọng la hét, vô cùng hung tợn, nâng súng lên dọa cho nhân viên trung tâm thương mại và khách khứa chạy đến khu trò chơi nặt không còn một chút máu.
Tả Thành ôm Kha Nhất Thần, vô cùng “ nghe lời” mà ngồi xổm xuống. Kha tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất ra sức giãy dụa, ngóc cái đầu nhỏ của mình ra khỏi ngực của cậu, mở to đôi mắt tròn vo xinh đẹp của mình nhìn ra ngoài, vừa nhìn đã bị Tả Thành không một tiếng động ấn trở về.
Kha Nhất Thần vô cùng buồn bực ủi ủi đầu trong ngực cậu, nhưng giọng nói lại hưng phấn cực kỳ: “ Tả Tả, có phải chúng ta gặp được bọn cướp không? Là cái loại giống ở trên tivi ấy?”
Tả Thành hết sức bất đắc dĩ mà nói: “Phải gọi là chú!”
“Tả Tả” Kha Nhất Thần vẫn cứ kiên trì như thế.
Tả Thành đành phải thôi xoắn xuýt về vấn đề xưng hô này nữa, dù sao thì nhóc con này từ khi học nói cũng chỉ biết gọi cậu như vậy.
Cậu nhếch miệng, nhỏ giọng trả lời: “ Có lẽ là thế.”
Bất quá, giữa ban ngày ban mặt mà chạy đến khu trò chơi trong thành phố đánh cướp, não của hắn ta có đang hoạt động không thế?
Tả bảo tiêu lần đầu tiên cảm nhận được đầu óc của mình cũng thật là tốt, không kìm được mà nhìn tên cướp kia thêm một chút, vừa nhìn, lại ngoài ý muốn phát hiện ra tay cầm súng của hắn ta đang run rẩy.
Cây súng đó chỉa thẳng vào một nhóc béo đang khóc đến khàn cả giọng.
“Câm miệng! Con mẹ nó, còn khóc nữa tao sẽ bắn mày trước!”
Vẻ ngoài của tên cướp hung thần ác sát, trông rất dọa người, thế nhưng ở trong mắt Tả Thành thì là bộ dáng ngoài mạnh trong yếu.
Trong lòng Tả Thành thở dài một tiếng, cảm thán, vẫn là lính mới.
Mẹ nhóc béo nhanh chóng chạy lên ôm con trai vào trong ngực, che kín miệng nó.