Chương : 43
Lưỡng lự vài giây, cuối cùng nàng nhanh chóng xoay người, chuẩn bị bỏ chạy.
Trong phút chốc cửa bị đóng lại.
Nàng cơ hồ đã bị dọa đến sợ hãi.
« Chu Thất. » Tiếng nói từ phía sau truyền đến, âm thanh nhỏ nhẹ mà lạnh lùng, mơ hồ không phải người tốt.
Nàng run run quay đầu lại, một bóng người đứng trong góc tối đang dựa vào giá đồ.
Một tia sáng mỏng manh phác thảo qua hình dáng của hắn.
Làn tóc ánh bạc, đôi mắt xanh, mày rậm, ánh mắt trong trẻo, đôi môi mỏng hơi mím. Nhìn một lượt, kết luận rằng, anh ta một tên đẹp trai tuyệt mĩ.
Nhưng hiện tại điều nàng để ý là dưới chân hắn có hay không có bóng.
Người con trai thản nhiên hỏi : « Đã tìm được chưa ? Tôi vẫn luôn tìm kiếm nó, nếu cô tìm được thì nói tôi biết nhé. »
Chu Thất cười cứng nhắc hỏi lại : « Tìm được gì cơ ? »
« Cái bóng của tôi đó. »
Chu Thất ngậm chặt mồm, ngăn không cho tiếng thét chói tai phát ra ngoài, vội vã nói : « Tôi đi đây, bye bye, không hẹn gặp lại. »
Chu Thất chạy như bay ra phía cửa. Đây là một chiếc cửa kiểu cũ, trên cửa có hai tay nắm bằng đồng. Cửa không khóa, nắm lấy hai vòng nắm, nàng đẩy nhưng lại chẳng thấy động đậy.
« Bên phải cửa có tấm gương, cô lại coi thử xem. » Sau lưng truyền đến âm thanh lười nhác.
Nàng cắn chặt răng nhìn sang, bên cạnh cửa thực sự có một tấm gương đồng dài đứng sừng sững.
Trên mặt kính mờ ảo nhìn không rõ, nhưng trong phút chốc lại đột nhiên hiện lên hình.
Bị dọa đến hoảng sợ, Chu Thất lớn tiếng thét chói tai.
Rõ ràng nàng đang đứng đây, mà trong gương lại cũng hiện ra hình của một Chu Thất nhưng toàn thân lại đầm đìa đầy máu nằm trên phố Tây Ninh.
« Đây là « Tiên Kính » có thể nhìn thấy những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Bây giờ nếu cô bước ra ngoài thì đây chính là kết cục của cô, bị kẻ khác truy đuổi, chém chết. » Giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Nàng che mặt lẩm bẩm tự nói : « Mình chỉ đang nằm mơ, nằm mơ thôi. »
« Vậy thì cô cứ đi đi. »
Cắn chặt môi, nàng xoay người lại quát lớn : « Truy Truy đâu rồi ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? »
Chàng trai vẫn nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tám cạnh nói, « Cô có nhầm không ? Bây giờ, cái cô cần lo chính là cái mạng nhỏ của mình thì phải. »
« Tin nhắn đó không phải của Truy Truy gửi, là của anh đúng không ? » Nàng đột nhiên hiểu ra.
Chàng trai cười khẽ, « Cô chết, đó là chuyện có thực, không thể tránh khỏi. »
Hít một hơi thật sâu, nàng hỏi : « Anh tìm tôi, hẳn không phải là chỉ muốn nói mấy lời này thôi chứ ? »
« Tôi muốn cứu cô, Chu Thất, phải rời khỏi nơi này. »
« Trốn đến một thành phố khác ? »
« Không, đến một thế giới khác, cái mà các cô vẫn hay gọi là xuyên qua đó. »
Đầu óc loạn lên, Chu Thất quả thực khóc không ra nước mắt, « Cơ thể tôi như này, có thể xuyên không sao ? »
« Số mạng không thể thay đổi, nếu cứ ở nơi này, cô sẽ không sống quá nổi đêm nay. Một khi đã là người chết, quỷ dạ xoa sẽ tới mang linh hồn cô đi. Đến lúc đó thì có là thần tiên phương nào cũng không thể cứu được nữa. Chỉ có thể hiện tại tách rời hồn phách và cơ thể, đưa linh hồn đến một không gian, thời gian khác. »
Trong phút chốc cửa bị đóng lại.
Nàng cơ hồ đã bị dọa đến sợ hãi.
« Chu Thất. » Tiếng nói từ phía sau truyền đến, âm thanh nhỏ nhẹ mà lạnh lùng, mơ hồ không phải người tốt.
Nàng run run quay đầu lại, một bóng người đứng trong góc tối đang dựa vào giá đồ.
Một tia sáng mỏng manh phác thảo qua hình dáng của hắn.
Làn tóc ánh bạc, đôi mắt xanh, mày rậm, ánh mắt trong trẻo, đôi môi mỏng hơi mím. Nhìn một lượt, kết luận rằng, anh ta một tên đẹp trai tuyệt mĩ.
Nhưng hiện tại điều nàng để ý là dưới chân hắn có hay không có bóng.
Người con trai thản nhiên hỏi : « Đã tìm được chưa ? Tôi vẫn luôn tìm kiếm nó, nếu cô tìm được thì nói tôi biết nhé. »
Chu Thất cười cứng nhắc hỏi lại : « Tìm được gì cơ ? »
« Cái bóng của tôi đó. »
Chu Thất ngậm chặt mồm, ngăn không cho tiếng thét chói tai phát ra ngoài, vội vã nói : « Tôi đi đây, bye bye, không hẹn gặp lại. »
Chu Thất chạy như bay ra phía cửa. Đây là một chiếc cửa kiểu cũ, trên cửa có hai tay nắm bằng đồng. Cửa không khóa, nắm lấy hai vòng nắm, nàng đẩy nhưng lại chẳng thấy động đậy.
« Bên phải cửa có tấm gương, cô lại coi thử xem. » Sau lưng truyền đến âm thanh lười nhác.
Nàng cắn chặt răng nhìn sang, bên cạnh cửa thực sự có một tấm gương đồng dài đứng sừng sững.
Trên mặt kính mờ ảo nhìn không rõ, nhưng trong phút chốc lại đột nhiên hiện lên hình.
Bị dọa đến hoảng sợ, Chu Thất lớn tiếng thét chói tai.
Rõ ràng nàng đang đứng đây, mà trong gương lại cũng hiện ra hình của một Chu Thất nhưng toàn thân lại đầm đìa đầy máu nằm trên phố Tây Ninh.
« Đây là « Tiên Kính » có thể nhìn thấy những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Bây giờ nếu cô bước ra ngoài thì đây chính là kết cục của cô, bị kẻ khác truy đuổi, chém chết. » Giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Nàng che mặt lẩm bẩm tự nói : « Mình chỉ đang nằm mơ, nằm mơ thôi. »
« Vậy thì cô cứ đi đi. »
Cắn chặt môi, nàng xoay người lại quát lớn : « Truy Truy đâu rồi ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? »
Chàng trai vẫn nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tám cạnh nói, « Cô có nhầm không ? Bây giờ, cái cô cần lo chính là cái mạng nhỏ của mình thì phải. »
« Tin nhắn đó không phải của Truy Truy gửi, là của anh đúng không ? » Nàng đột nhiên hiểu ra.
Chàng trai cười khẽ, « Cô chết, đó là chuyện có thực, không thể tránh khỏi. »
Hít một hơi thật sâu, nàng hỏi : « Anh tìm tôi, hẳn không phải là chỉ muốn nói mấy lời này thôi chứ ? »
« Tôi muốn cứu cô, Chu Thất, phải rời khỏi nơi này. »
« Trốn đến một thành phố khác ? »
« Không, đến một thế giới khác, cái mà các cô vẫn hay gọi là xuyên qua đó. »
Đầu óc loạn lên, Chu Thất quả thực khóc không ra nước mắt, « Cơ thể tôi như này, có thể xuyên không sao ? »
« Số mạng không thể thay đổi, nếu cứ ở nơi này, cô sẽ không sống quá nổi đêm nay. Một khi đã là người chết, quỷ dạ xoa sẽ tới mang linh hồn cô đi. Đến lúc đó thì có là thần tiên phương nào cũng không thể cứu được nữa. Chỉ có thể hiện tại tách rời hồn phách và cơ thể, đưa linh hồn đến một không gian, thời gian khác. »