Chương : 47
Không nghĩ bước ra ngoài lại tiến vào một nơi rộng lớn đến vậy, bóng cây, hoa lá, đình đài, lầu các, hòn non bộ.
Chu Thất cười khổ, đây là đâu chứ? Đột nhiên có cảm giác, trời đất bao la nhưng nàng đã chẳng còn lựa chọn gì nữa. Từ nay nàng chính là Niên Tuyền Cơ. (p. s. Câu dưới bắt đầu lấy Tuyền Cơ làm xưng hô – lời TG )
Có tiếng cười lảnh lót vang đến, Tuyền Cơ giật kình, là vài cung nữ đang bước tới. Thấy vậy, nàng vội vàng cúi đầu rẽ vào một lối nhỏ rợp bóng, đang đi lại bộng va phải ai đó.
“Xin lỗi.” Hoảng sợ, nàng vừa lên tiếng vừa vội vã bỏ chạy.
Nhưng cổ tay đã bị nắm lại. Những ngón tay lạnh lẽo đang túm lấy nàng. Trong lòng còn đang lo lắng không thôi thì bên tai đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.
“Ngươi là cung nữ nơi nào mà đi lại vội vã, không hiểu phép tắc vậy hả?”
Tròng mắt đảo quanh, nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ là … cung.”
“Cái gì?”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, giơ con dao nhỏ hướng phía cổ đối phương.
Người đàn ông bất ngờ không kịp phòng bị. Mặc dù động tác nhanh nhẹn, nghiêng thân mình tránh đi nhưng do mất trọng tâm đứng nghiêng ngả, khó tránh khỏi chật vật.
Nàng rủa thầm giờ thì nguy rồi. Gặp đúng người có võ công như trong truyền thuyết, bên tai lại nghe tiếng cười âm trầm.
“Khá lắm.”
Giờ muốn tránh cũng không tránh nổi, nàng đành chỉ đơn giản đón nhận ánh mắt hắn.
Lông mày rậm, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, áo quần bằng gấm màu lam, áo choàng dài viền sợi chỉ bạc, chàng trai nhếch miệng cười lạnh lùng.
“To gan, lại còn dám tấn công ta nữa cơ đấy?”
Đây là hoa viên trong hoàng cung, nơi ở của thiếp thất hoàng đế. Người này có thể ra vào như không, hơn nữa dù mặc quần áo bình thường nhưng lại mang vẻ tinh tế, cao quý. Là người tuyệt đối không thể dây vào.
Không xác định được thân phận của người kia, Tuyền Cơ đành phải cầu xin nói, “Đại nhân thứ tội, nô tỳ phụng mệnh đến tẩm cung của Niên phi nương nương, đi đứng vội vã, tưởng có người đuổi theo, nghĩ là gặp phải kẻ xấu …”
Chàng trai không lên tiếng, nhưng bàn tay lại tăng thêm lực nắm nơi cổ tay nàng.
“Nàng ta không thể chạy xa, chúng ta mau lục soát nơi này.”
Tiếng hô lớn kia … là cấm vệ trong cung! Nghe thấy từng đợt bước chân vội vã đi tới từ phía sau, lòng Tuyền Cơ nóng như lửa đốt, nói: “Xin đại nhân hãy buông tay, nô tỳ còn phải nhanh chóng đi phụng mệnh, ý chỉ của Thái hậu không thể chậm chễ.”
Chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, chàng trai áo lam lạnh lùng cười, “Thật vừa khéo, ta cũng đang phụng chỉ của Thái hậu đến Phượng Thứu cung một chuyến, vậy ngươi cùng ta đi thôi.”
Tuyền Cơ kinh hãi, đột nhiên lại bị hắn kéo vào trong lòng, giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra, khi tinh thần hồi phục thì đã thấy mình bị chàng trai đó ôm lánh vào một bên hòn non bộ.
Dáng người hắn cao thon, vừa khéo che kín nàng.
Cùng lúc đó, một loạt âm thanh từ phía sau truyền tới.
“Nô tài khấu kiến …”
Chu Thất cười khổ, đây là đâu chứ? Đột nhiên có cảm giác, trời đất bao la nhưng nàng đã chẳng còn lựa chọn gì nữa. Từ nay nàng chính là Niên Tuyền Cơ. (p. s. Câu dưới bắt đầu lấy Tuyền Cơ làm xưng hô – lời TG )
Có tiếng cười lảnh lót vang đến, Tuyền Cơ giật kình, là vài cung nữ đang bước tới. Thấy vậy, nàng vội vàng cúi đầu rẽ vào một lối nhỏ rợp bóng, đang đi lại bộng va phải ai đó.
“Xin lỗi.” Hoảng sợ, nàng vừa lên tiếng vừa vội vã bỏ chạy.
Nhưng cổ tay đã bị nắm lại. Những ngón tay lạnh lẽo đang túm lấy nàng. Trong lòng còn đang lo lắng không thôi thì bên tai đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.
“Ngươi là cung nữ nơi nào mà đi lại vội vã, không hiểu phép tắc vậy hả?”
Tròng mắt đảo quanh, nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ là … cung.”
“Cái gì?”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, giơ con dao nhỏ hướng phía cổ đối phương.
Người đàn ông bất ngờ không kịp phòng bị. Mặc dù động tác nhanh nhẹn, nghiêng thân mình tránh đi nhưng do mất trọng tâm đứng nghiêng ngả, khó tránh khỏi chật vật.
Nàng rủa thầm giờ thì nguy rồi. Gặp đúng người có võ công như trong truyền thuyết, bên tai lại nghe tiếng cười âm trầm.
“Khá lắm.”
Giờ muốn tránh cũng không tránh nổi, nàng đành chỉ đơn giản đón nhận ánh mắt hắn.
Lông mày rậm, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, áo quần bằng gấm màu lam, áo choàng dài viền sợi chỉ bạc, chàng trai nhếch miệng cười lạnh lùng.
“To gan, lại còn dám tấn công ta nữa cơ đấy?”
Đây là hoa viên trong hoàng cung, nơi ở của thiếp thất hoàng đế. Người này có thể ra vào như không, hơn nữa dù mặc quần áo bình thường nhưng lại mang vẻ tinh tế, cao quý. Là người tuyệt đối không thể dây vào.
Không xác định được thân phận của người kia, Tuyền Cơ đành phải cầu xin nói, “Đại nhân thứ tội, nô tỳ phụng mệnh đến tẩm cung của Niên phi nương nương, đi đứng vội vã, tưởng có người đuổi theo, nghĩ là gặp phải kẻ xấu …”
Chàng trai không lên tiếng, nhưng bàn tay lại tăng thêm lực nắm nơi cổ tay nàng.
“Nàng ta không thể chạy xa, chúng ta mau lục soát nơi này.”
Tiếng hô lớn kia … là cấm vệ trong cung! Nghe thấy từng đợt bước chân vội vã đi tới từ phía sau, lòng Tuyền Cơ nóng như lửa đốt, nói: “Xin đại nhân hãy buông tay, nô tỳ còn phải nhanh chóng đi phụng mệnh, ý chỉ của Thái hậu không thể chậm chễ.”
Chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, chàng trai áo lam lạnh lùng cười, “Thật vừa khéo, ta cũng đang phụng chỉ của Thái hậu đến Phượng Thứu cung một chuyến, vậy ngươi cùng ta đi thôi.”
Tuyền Cơ kinh hãi, đột nhiên lại bị hắn kéo vào trong lòng, giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra, khi tinh thần hồi phục thì đã thấy mình bị chàng trai đó ôm lánh vào một bên hòn non bộ.
Dáng người hắn cao thon, vừa khéo che kín nàng.
Cùng lúc đó, một loạt âm thanh từ phía sau truyền tới.
“Nô tài khấu kiến …”