Chương : 52
Không còn đau đớn do đòn roi mang đến, chỉ nghe thấy âm thanh loạt xoạt của một đám người quỳ xuống
Tầm mắt mờ ảo, chỉ thấy một thân hình nam nhân cao lớn, tuấn tú. Trừ Thái Hậu ra, toàn hậu viện chỉ có một người vẫn đứng thẳng.
Người kia … là vị hoàng đế trẻ tuổi?
Tuyền Cơ cắn răng chịu đau, lết đến trước đôi giày thêu ngân tuyến của Hoàng Đế, nắm chặt đôi giày.
Bóng dáng nhẹ nhàng cuối xuống, chạm nhẹ vào vai nàng
Mùi long tiên hương nhẹ thoảng qua, Hoàng đế thấp giọng: “Ái phi chịu khổ rồi”
“Cứu…” Thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng.
“Trẫm sẽ thay nàng làm chủ.”
“Cầu xin Người … cứu nàng, nàng… chỉ là… một cô bé …” Nàng run run chỉ tay về phía một thân thể đầy máu, cuối cùng sức lực đã cạn, nàng liền ngã xuống. Trước khi rơi vào hôn mê, Tuyền Cơ cảm nhận được bàn tay trên vai nàng hơi cứng lại.
Trước khi rơi vào hôn mê, nàng duy nhất cảm nhân được là tay hắn đặt ở trên vai nàng hơi hơi cứng đờ.
******
Ánh đèn mông lung, rèm giường nhẹ nhàng lay động, đau đớn đang giày vò thân thể nàng, chỉ cảm thấy vô số người ra ra vào vào rất nhiều.
Tràn đầy thân ảnh đang quỳ rạp.
Bỗng các thân ảnh quỳ rạp xuống, yên lặng không một tiếng động
“Chữa không khỏi, tất cả các người sẽ bị chôn theo Niên phi.” Thanh âm tuy dễ nghe nhưng giọng nói mang theo sự căng thẳng, tức giận.
Thanh âm tuy dễ nghe, lại mang theo sự căng thẳng tức giận.
Tuyền Cơ mí mắt nặng nề, chỉ nhìn thấy vạt áo hoàng bào phất qua, sau đó nhanh chóng biến mất. Bàn tay nàng vương ra như muốn níu giữ vật gì, nhưng lại không thể, nàng giật mình, ngồi dậy.
“Tạ ơn Trời đất, nương nương, Người tỉnh rồi. Người không biết bệ hạ lo lắng cho người thế nào đâu.”
Một cung nữ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ thanh tú, gương mặt toát lên vẻ vui mừng nhìn nàng.
“Ngươi là …”
“Nô tỳ kêu Điệp Phong, là bệ hạ điều qua hầu hạ nương nương , gian ngoài còn có nhiều nô tỳ mới cũng là đến để hầu hạ nương nương. Bệ hạ sợ làm ồn nương nương nghỉ ngơi, chỉ cho phép nô tỳ ở đây canh chừng.”
Tuyền Có đột nhiên nhớ tới điều gì, vội nắm tay Điệp Phong, la lên: “Nha hoàn của ta đâu? Nàng ở đâu?”
Điệp Phong vừa nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ… Không biết.”
“Hoàng Thượng đâu?” Tuyền Cơ biết hỏi nàng cũng không được kết quả gì.
“Hồi nương nương, hiện tại vừa qua khỏi thời gian lâm triều, Hoàng Thượng hẳn là còn tại kim loan điện phê duyệt tấu chương.”
“Ngươi dẫn ta đi tìm!”
Điệp Phong sợ hãi nói: “Nương nương, việc này theo lễ không hợp… hay chờ đến khi Bệ hạ đến thăm nương nương .”
“Không!” Tuyền Cơ kiên quyết làm theo quyết định của mình, nàng phải biết được sống chết của tiểu nha đầu kia!
Lôi kéo Điệp Phong chạy vội tới cung khuyết lầu các trung. Dọc theo đường đi, nàng khiến bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc tò mò nhìn theo.
Nàng biết như vậy là bốc đồng, càng biết như vậy sẽ bị người khác lấy làm lý do bắt lỗi, nhưng nàng không thể khống chế sự sợ hãi trong lòng, nếu tiểu nha hoàn của nàng đã chết …
“Chủ nhân, đây là kim loan điện, chúng ta, chúng ta …” Điệp Phong nắm chặt tay nàng, liều mạng lắc đầu.
Tầm mắt mờ ảo, chỉ thấy một thân hình nam nhân cao lớn, tuấn tú. Trừ Thái Hậu ra, toàn hậu viện chỉ có một người vẫn đứng thẳng.
Người kia … là vị hoàng đế trẻ tuổi?
Tuyền Cơ cắn răng chịu đau, lết đến trước đôi giày thêu ngân tuyến của Hoàng Đế, nắm chặt đôi giày.
Bóng dáng nhẹ nhàng cuối xuống, chạm nhẹ vào vai nàng
Mùi long tiên hương nhẹ thoảng qua, Hoàng đế thấp giọng: “Ái phi chịu khổ rồi”
“Cứu…” Thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng.
“Trẫm sẽ thay nàng làm chủ.”
“Cầu xin Người … cứu nàng, nàng… chỉ là… một cô bé …” Nàng run run chỉ tay về phía một thân thể đầy máu, cuối cùng sức lực đã cạn, nàng liền ngã xuống. Trước khi rơi vào hôn mê, Tuyền Cơ cảm nhận được bàn tay trên vai nàng hơi cứng lại.
Trước khi rơi vào hôn mê, nàng duy nhất cảm nhân được là tay hắn đặt ở trên vai nàng hơi hơi cứng đờ.
******
Ánh đèn mông lung, rèm giường nhẹ nhàng lay động, đau đớn đang giày vò thân thể nàng, chỉ cảm thấy vô số người ra ra vào vào rất nhiều.
Tràn đầy thân ảnh đang quỳ rạp.
Bỗng các thân ảnh quỳ rạp xuống, yên lặng không một tiếng động
“Chữa không khỏi, tất cả các người sẽ bị chôn theo Niên phi.” Thanh âm tuy dễ nghe nhưng giọng nói mang theo sự căng thẳng, tức giận.
Thanh âm tuy dễ nghe, lại mang theo sự căng thẳng tức giận.
Tuyền Cơ mí mắt nặng nề, chỉ nhìn thấy vạt áo hoàng bào phất qua, sau đó nhanh chóng biến mất. Bàn tay nàng vương ra như muốn níu giữ vật gì, nhưng lại không thể, nàng giật mình, ngồi dậy.
“Tạ ơn Trời đất, nương nương, Người tỉnh rồi. Người không biết bệ hạ lo lắng cho người thế nào đâu.”
Một cung nữ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ thanh tú, gương mặt toát lên vẻ vui mừng nhìn nàng.
“Ngươi là …”
“Nô tỳ kêu Điệp Phong, là bệ hạ điều qua hầu hạ nương nương , gian ngoài còn có nhiều nô tỳ mới cũng là đến để hầu hạ nương nương. Bệ hạ sợ làm ồn nương nương nghỉ ngơi, chỉ cho phép nô tỳ ở đây canh chừng.”
Tuyền Có đột nhiên nhớ tới điều gì, vội nắm tay Điệp Phong, la lên: “Nha hoàn của ta đâu? Nàng ở đâu?”
Điệp Phong vừa nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ… Không biết.”
“Hoàng Thượng đâu?” Tuyền Cơ biết hỏi nàng cũng không được kết quả gì.
“Hồi nương nương, hiện tại vừa qua khỏi thời gian lâm triều, Hoàng Thượng hẳn là còn tại kim loan điện phê duyệt tấu chương.”
“Ngươi dẫn ta đi tìm!”
Điệp Phong sợ hãi nói: “Nương nương, việc này theo lễ không hợp… hay chờ đến khi Bệ hạ đến thăm nương nương .”
“Không!” Tuyền Cơ kiên quyết làm theo quyết định của mình, nàng phải biết được sống chết của tiểu nha đầu kia!
Lôi kéo Điệp Phong chạy vội tới cung khuyết lầu các trung. Dọc theo đường đi, nàng khiến bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc tò mò nhìn theo.
Nàng biết như vậy là bốc đồng, càng biết như vậy sẽ bị người khác lấy làm lý do bắt lỗi, nhưng nàng không thể khống chế sự sợ hãi trong lòng, nếu tiểu nha hoàn của nàng đã chết …
“Chủ nhân, đây là kim loan điện, chúng ta, chúng ta …” Điệp Phong nắm chặt tay nàng, liều mạng lắc đầu.