Chương : 64
“Nha hoàn của nô tỳ đâu?” nàng run giọng hỏi.
Thái hậu nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt nàng gắt gao chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế.
“Hôm đó đã phục hình.” Hoàng đế thản nhiên nói.
Ánh mắt hắn hiện lên tia không kiên nhẫn, ngữ khí tựa như có thể giết chết cả một con kiến.
Ở giữa một vị phi tử xen mồm nói: “ Nếu như không phải Như Ý cầu tình, Hoàng Thượng, Thái hậu nương nương từ bi, gian tỳ này nên bị tru di cửu tộc mới phải.”
Như Ý cùng Long Tử Cẩm đang mang trà đi vào dến cửa, vị phi tử kia vốn có ý lấy lòng Như Ý, cũng thuận đường tâng bốc Hoàng Thượng Thái hậu nhân đức, nào ngờ Thái hậu lại lạnh lùng xuy một tiếng.
Cát tường thản nhiên nói: “ Trương quý nhân, nha hoàn kia nghe nói là bé gái mồ côi, từ nhỏ được bán vào Niên phủ làm thị tỳ bên người Niên tần nương nương, từ cửu tộc này cũng không thể nói lung tung.”
Lời Cát Tường vừa nói ra, Trương quý nhân sắc mặt nhất thời trắng bệch, cửu tộc này không chỉ có đem toàn bộ Niên phủ gom vào còn có Niên Tuyền Cơ, thậm chí là Hoàng Thượng…
Mọi người đang nói gì, Tuyền Cơ cũng không nghe được, nàng giống như không còn tri giác, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời Hoàng đế vừa nói.
Hôm đó đã phục hình.
Ý niệm một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, giống như ngày đó bị thiết bảng đánh lên trên người, chính là cái cảm giác làm cho người ta đau đớn, tuyệt vọng đến hít thở không thông này.
Nàng biết mình không nên lên tiếng, nhưng vẫn nhịn không được cất lời hỏi.
“Hoàng thượng, nô tỳ muốn hỏi một câu, ngày đó, lúc người tới, nàng đã chết sao?”
Cánh mũi phập phồng đau, nàng cắn nhanh môi dưới cố gắng không để cảm giác nghẹn ngào, mất mát của bản thân thể hiện ra. Nơi này là hoàng cung, một tiếng cười, một giọt nước mắt cũng không thể tùy tiện biểu lộ đâu.
Hoàng đế tiếp nhận chén trà trên tay Như Ý, nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: “ Khi đó , nàng cũng chưa chết hẳn, là trẫm tiếp tục phạt trượng tễ. Ngươi còn muốn biết cái gì?”
“ Một nam nhân to lớn cũng không chịu nổi, thế nhưng nha đầu kia lại quật cường, còn trúng hai trăm đại bản mới ngừng thở,” Tuệ phi phía trước khẽ cười.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cảm giác mất mát thẳng vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng như bướm mang theo cảm giác mát lành, hắn đem nàng ôm trên giường ngủ, hắn chính miệng hạ lệnh đem đứa bé kia giết chết.
Kỳ thật, bất quá bọn họ chỉ mói gặp nhau vài lần?
Dù sao hắn cũng đã cứu nàng, nàng nào có thể cầu mong điều gì khác…Có chăng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi…
Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, nàng đứng dậy, nói với Hoàng đế Thái hậu thân thể nàng không khỏe, xin phép cáo lui trước.
Đem nước mắt cùng đau lòng đều nuốt vào lòng.
Thái hậu chợt nói, thần sắc có vẻ thực khó xử, nói: “ Vậy phải làm sao mới tốt, bữa tiệc nhỏ này là ai gia vì ngươi mà tổ chức, hy vọng có thể an ủi…”
Hoàng đế lạnh lùng cười: “ Mẫu hậu, người việc gì phải tốn nhiều nước bọt như vậy, nữ nhân này khóc sướt mướt, làm cho người ta cảm thấy phiền chán! Trẫm thưởng người cho ngươi nếu không cần, vậy ngươi liền tự trở về. Cút cho trẫm!”
Thái hậu nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt nàng gắt gao chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế.
“Hôm đó đã phục hình.” Hoàng đế thản nhiên nói.
Ánh mắt hắn hiện lên tia không kiên nhẫn, ngữ khí tựa như có thể giết chết cả một con kiến.
Ở giữa một vị phi tử xen mồm nói: “ Nếu như không phải Như Ý cầu tình, Hoàng Thượng, Thái hậu nương nương từ bi, gian tỳ này nên bị tru di cửu tộc mới phải.”
Như Ý cùng Long Tử Cẩm đang mang trà đi vào dến cửa, vị phi tử kia vốn có ý lấy lòng Như Ý, cũng thuận đường tâng bốc Hoàng Thượng Thái hậu nhân đức, nào ngờ Thái hậu lại lạnh lùng xuy một tiếng.
Cát tường thản nhiên nói: “ Trương quý nhân, nha hoàn kia nghe nói là bé gái mồ côi, từ nhỏ được bán vào Niên phủ làm thị tỳ bên người Niên tần nương nương, từ cửu tộc này cũng không thể nói lung tung.”
Lời Cát Tường vừa nói ra, Trương quý nhân sắc mặt nhất thời trắng bệch, cửu tộc này không chỉ có đem toàn bộ Niên phủ gom vào còn có Niên Tuyền Cơ, thậm chí là Hoàng Thượng…
Mọi người đang nói gì, Tuyền Cơ cũng không nghe được, nàng giống như không còn tri giác, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời Hoàng đế vừa nói.
Hôm đó đã phục hình.
Ý niệm một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, giống như ngày đó bị thiết bảng đánh lên trên người, chính là cái cảm giác làm cho người ta đau đớn, tuyệt vọng đến hít thở không thông này.
Nàng biết mình không nên lên tiếng, nhưng vẫn nhịn không được cất lời hỏi.
“Hoàng thượng, nô tỳ muốn hỏi một câu, ngày đó, lúc người tới, nàng đã chết sao?”
Cánh mũi phập phồng đau, nàng cắn nhanh môi dưới cố gắng không để cảm giác nghẹn ngào, mất mát của bản thân thể hiện ra. Nơi này là hoàng cung, một tiếng cười, một giọt nước mắt cũng không thể tùy tiện biểu lộ đâu.
Hoàng đế tiếp nhận chén trà trên tay Như Ý, nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: “ Khi đó , nàng cũng chưa chết hẳn, là trẫm tiếp tục phạt trượng tễ. Ngươi còn muốn biết cái gì?”
“ Một nam nhân to lớn cũng không chịu nổi, thế nhưng nha đầu kia lại quật cường, còn trúng hai trăm đại bản mới ngừng thở,” Tuệ phi phía trước khẽ cười.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cảm giác mất mát thẳng vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng như bướm mang theo cảm giác mát lành, hắn đem nàng ôm trên giường ngủ, hắn chính miệng hạ lệnh đem đứa bé kia giết chết.
Kỳ thật, bất quá bọn họ chỉ mói gặp nhau vài lần?
Dù sao hắn cũng đã cứu nàng, nàng nào có thể cầu mong điều gì khác…Có chăng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi…
Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, nàng đứng dậy, nói với Hoàng đế Thái hậu thân thể nàng không khỏe, xin phép cáo lui trước.
Đem nước mắt cùng đau lòng đều nuốt vào lòng.
Thái hậu chợt nói, thần sắc có vẻ thực khó xử, nói: “ Vậy phải làm sao mới tốt, bữa tiệc nhỏ này là ai gia vì ngươi mà tổ chức, hy vọng có thể an ủi…”
Hoàng đế lạnh lùng cười: “ Mẫu hậu, người việc gì phải tốn nhiều nước bọt như vậy, nữ nhân này khóc sướt mướt, làm cho người ta cảm thấy phiền chán! Trẫm thưởng người cho ngươi nếu không cần, vậy ngươi liền tự trở về. Cút cho trẫm!”