Chương : 68
Có ai tới cứu nàng không?
Không! Sẽ không ai đến cứu nàng.
Nếu đã là đi sai hướng thì dừng lại không bằng đi tiếp. Việc nàng có thể làm hiện giờ chỉ có thể là tiến về phía trước, bởi đã không có đường lui.
Bước đi thật nhanh, lại đi qua được một đoạn đường.
Phía trước đột nhiên bị một cây đại thụ che lại. Cành lá sum xuê, thân cây đại thụ kia rất ta, có lẽ phải hơn mười người mới ôm hết được.
Nàng càng lúc càng run sợ, có ánh sáng u ám ở nơi nào trong rừng sâu chiếu đến, nàng run rẩy hướng về phía đó nhìn lại…
Mấy vật đang tới là gì vậy?
Hình dáng bên ngoài của chúng nó rất giống loài chó, lỗ tai đứng thẳng, miệng rất sắc nhọn, bộ lông mịn màng, nhưng loại này tuyệt đối không phải chó, thậm chí cũng không phải… Sói! Bởi vì, trên lưng sói không có cánh!
Trên người những con này, đều có màu lông cánh giống nhau.
Nàng nín thở, thảng thốt nhìn tình cảnh trước mắt, … một bên là mấy con “sói” (nàng tạm gọi chúng như vậy) thân hình khổng lồ, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia bén nhọn phản chiếu sau con ngươi màu lục, giống như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm đối phương.
Ở gần phía trước nàng là một con thú nhỏ, đúng hơn là một con thú nhỏ đứng bên một cái xác chết.
Trên mặt đất là một xác “sói”, bụng nó bị xé toạc, máu chảy ra lênh láng, loang thành một vũng máu đỏ tươi đến đáng sợ. Con thú nhỏ cứ đứng xoay quanh bên cái xác, rên rỉ gầm gừ đầy vẻ đau đớn.
Thân hình nó thậm chí không bằng một phần năm mấy con thú lớn kia, nó thực sợ hãi, thân thể đang phát run, lại quật cường không chịu tránh ra, nhe răng trừng mắt nhìn đồng loại của nó… cũng là kẻ thù.
Con thú đã chết kia là cha hay mẹ nó sao? Không. Con thú nhỏ này màu lông trắng như tuyết, rõ ràng khác hẳn con thú đã chết kia.
Tuyền Cơ nghĩ có lẽ nàng điên thật rồi. Đáng lẽ hiện tại nàng phải suy nghĩ tìm cách thoát khỏi nơi bí hiểm này, chứ không phải run mình đổ mồ hôi lo sợ cho con “sói” nhỏ này.
Rốt cục, có một con kiềm chế không được hơi thở hung hãn, hung ác hướng về phía con “Sói” nhỏ kia vồ đến.
Nàng vội kêu một tiếng, trước khi ý thức được bản thân làm gì, đã chạy tới đem “Sói” nhỏ ôm vào trong lòng, lảo đảo không ngừng lui lại phía sau.
Có trời biết, khi nàng đến vườn bách thú tham quan, thừa dịp nhân viên trông coi không chú ý, còn cùng Tân Truy Truy và Cổ Ngọc Hoàn lấy mấy hòn đá nhỏ ném vào trêu chọc mấy con sói lớn.
Trên thực tế, lúc mới bắt đầu, mấy con thú kia cũng không chú ý đến nàng, nhưng hiện tại tất cả đều mang vẻ mặt hung ác, căm tức nhìn nàng. Đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, nàng hoảng hốt, bóng một con “sói” xám đang mạnh mẽ chồm phía trên đầu nàng.
Với tốc độ như vậy, nàng muốn tránh cũng không tránh nổi, ôm chặt con “sói” nhỏ trong lòng, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không có đau đớn, chỉ có một mùi thơm ngát mát lạnh bao vây lấy nàng.
Ôm lấy vòng eo nàng, làm điểm tựa ấm áp cho nàng. Nàng mở to mắt, tầm mắt sợ hãi dừng ở ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt bên hông nàng.
Hơi thở lãnh liệt phả qua đỉnh đầu của nàng, mang theo chút tức giận.
“Niên Tuyền Cơ, nàng quả là một người chuyên gây rắc rối!”
Không! Sẽ không ai đến cứu nàng.
Nếu đã là đi sai hướng thì dừng lại không bằng đi tiếp. Việc nàng có thể làm hiện giờ chỉ có thể là tiến về phía trước, bởi đã không có đường lui.
Bước đi thật nhanh, lại đi qua được một đoạn đường.
Phía trước đột nhiên bị một cây đại thụ che lại. Cành lá sum xuê, thân cây đại thụ kia rất ta, có lẽ phải hơn mười người mới ôm hết được.
Nàng càng lúc càng run sợ, có ánh sáng u ám ở nơi nào trong rừng sâu chiếu đến, nàng run rẩy hướng về phía đó nhìn lại…
Mấy vật đang tới là gì vậy?
Hình dáng bên ngoài của chúng nó rất giống loài chó, lỗ tai đứng thẳng, miệng rất sắc nhọn, bộ lông mịn màng, nhưng loại này tuyệt đối không phải chó, thậm chí cũng không phải… Sói! Bởi vì, trên lưng sói không có cánh!
Trên người những con này, đều có màu lông cánh giống nhau.
Nàng nín thở, thảng thốt nhìn tình cảnh trước mắt, … một bên là mấy con “sói” (nàng tạm gọi chúng như vậy) thân hình khổng lồ, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia bén nhọn phản chiếu sau con ngươi màu lục, giống như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm đối phương.
Ở gần phía trước nàng là một con thú nhỏ, đúng hơn là một con thú nhỏ đứng bên một cái xác chết.
Trên mặt đất là một xác “sói”, bụng nó bị xé toạc, máu chảy ra lênh láng, loang thành một vũng máu đỏ tươi đến đáng sợ. Con thú nhỏ cứ đứng xoay quanh bên cái xác, rên rỉ gầm gừ đầy vẻ đau đớn.
Thân hình nó thậm chí không bằng một phần năm mấy con thú lớn kia, nó thực sợ hãi, thân thể đang phát run, lại quật cường không chịu tránh ra, nhe răng trừng mắt nhìn đồng loại của nó… cũng là kẻ thù.
Con thú đã chết kia là cha hay mẹ nó sao? Không. Con thú nhỏ này màu lông trắng như tuyết, rõ ràng khác hẳn con thú đã chết kia.
Tuyền Cơ nghĩ có lẽ nàng điên thật rồi. Đáng lẽ hiện tại nàng phải suy nghĩ tìm cách thoát khỏi nơi bí hiểm này, chứ không phải run mình đổ mồ hôi lo sợ cho con “sói” nhỏ này.
Rốt cục, có một con kiềm chế không được hơi thở hung hãn, hung ác hướng về phía con “Sói” nhỏ kia vồ đến.
Nàng vội kêu một tiếng, trước khi ý thức được bản thân làm gì, đã chạy tới đem “Sói” nhỏ ôm vào trong lòng, lảo đảo không ngừng lui lại phía sau.
Có trời biết, khi nàng đến vườn bách thú tham quan, thừa dịp nhân viên trông coi không chú ý, còn cùng Tân Truy Truy và Cổ Ngọc Hoàn lấy mấy hòn đá nhỏ ném vào trêu chọc mấy con sói lớn.
Trên thực tế, lúc mới bắt đầu, mấy con thú kia cũng không chú ý đến nàng, nhưng hiện tại tất cả đều mang vẻ mặt hung ác, căm tức nhìn nàng. Đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, nàng hoảng hốt, bóng một con “sói” xám đang mạnh mẽ chồm phía trên đầu nàng.
Với tốc độ như vậy, nàng muốn tránh cũng không tránh nổi, ôm chặt con “sói” nhỏ trong lòng, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không có đau đớn, chỉ có một mùi thơm ngát mát lạnh bao vây lấy nàng.
Ôm lấy vòng eo nàng, làm điểm tựa ấm áp cho nàng. Nàng mở to mắt, tầm mắt sợ hãi dừng ở ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt bên hông nàng.
Hơi thở lãnh liệt phả qua đỉnh đầu của nàng, mang theo chút tức giận.
“Niên Tuyền Cơ, nàng quả là một người chuyên gây rắc rối!”