Chương : 74
Tuyền Cơ kinh ngạc, theo ánh mắt, vô tình nhìn đến gương đồng bên cạnh bình phong đang phản chiếu lại cơ thể nàng, tại sao có thể như vậy?! Nàng cảm thấy kinh hãi, gắt gao che miệng lại.
Phía dưới xương quai xanh của nàng phía có một hình mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ tươi
Đó không phải trọng điểm… Trọng điểm là trên cánh tay phải của nàng, gần chỗ nách, kia không phải là nốt ruồi son thì là cái gì vậy?
Cho dù chính nàng không chắc chắn, nhưng sắc mặt Điệp Phong sợ hãi như vậy, sớm đã chỉ ra vấn đề.
Thủ cung sa.
Thủ cung sa trong truyền thuyết.
Niên tuyền Cơ vẫn còn trong trắng.
Mọi người đều nói, Niên phi được hoàng đế sủng ái, một đêm kia, rốt cuộc…
Tại sao?
Nếu trước đây nàng còn suy đoán vì sao hoàng đế lại đối xử với Niên Tuyền Cơ như vậy, nhưng hiện tại thì nàng gần như có thể khẳng định, người đàn ông đáng sợ này thật ra cũng chẳng yêu thương gì nàng.
Mà trước đây nàng luôn nghĩ hắn là người duy nhất trong chốn cung đình này nàng có thể dựa vào, nhưng hiện tại lại phát hiện ra chẳng phải như vậy. Không đúng, nếu như thế, hẳn trước đây Tuyền Cơ cũng biết chứ …
Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, run giọng hỏi: “Điệp Phong, ta hỏi em… “
Sắc mặt Điệp Phong tái nhợt, liều mạng dập đầu, “Xin nương nương tha cho Điệp Phong, bất luận chuyện gì xảy ra, Điệp Phong tuyệt đối không nói cho người khác biết.”
Tuyền Cơ thở dài, “Vậy em cho ta một lý do đi, nếu ta tha cho em, ta sẽ thế nào đây?
Điệp Phong sợ tới mức nghẹn ngào khóc nấc, “Nương nương, xin người đừng giết em, nương nương …”
Tuyền Cơ bất giác bật cười, nhẹ giọng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không giết em! Được rồi, đứng lên đi.”
Điệp Phong lại như trước, trân trối nhìn nàng, nàng gượng cười, cũng không có ai khác trong phòng, ào một tiếng, từ trong nước đứng lên, đỡ Điệp Phong đứng dậy.
“Có cần ta phải thề không?” Nàng có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng cung nữ đã bị dọa cho hồn bay phách lạc này thương lượng.
Điệp Phong lau nước mắt, liên tục lắc đầu.
“Được rồi, em trước tiên nói cho ta biết, ở trong cung, một khi Hoàng Thượng cùng tần phi viên phòng, sẽ có người kiểm tra cái kia… Lạc hồng phải không?” Mặt Tuyền Cơ nóng lên, hỏi có chút ngập ngừng.
Điệp Phong nhanh chóng gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có đôi chút nghi ngờ, cẩn thận từng từ dò hỏi: “Nương nương, bình minh sẽ có Nghi trượng phòng cô cô đến thu tấm lụa trắng, người so với nô tỳ chắc hiểu rõ hơn mà, ngày đó người…”
Nàng đột nhiên ý thức được chính mình hỏi chuyện không nên hỏi, lời đã nói ra, không thể rút lại.
Trong cung này, biết những chuyện không nên biết, chính là cách để chết nhanh nhất.
Tuyền Cơ ngẩn ra, thầm mắng chính mình lại đi hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này.
Nàng nhắm mắt lại nắm nhẹ tay Điệp Phong nói: “Điệp Phong, ta không muốn giết em, hiện tại sẽ không, về sau cũng tuyệt cũng không, nhưng vậy cũng có nghĩa ta đem tính mạng chính mình đặt vào tay em, ta có thể tin tưởng em được không?”
Điệp Phong kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau, run giọng nói: “Nương nương, từ nay về sau, mạng Điệp Phong chính là của người, Điệp Phong tuyệt đối không phản bội nương nương.”
Tuyền Cơ gật gật đầu, lại thấp giọng dặn dò nói: “Việc này tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết, cho dù là Như ý cô cô, đã hiểu chưa?”
Nàng nói xong, lại cười đau khổ, không nghĩ rằng có một ngày nàng cũng sẽ học được sự cẩn trọng đáng sợ này.
“Điệp Phong hiểu.” Điệp Phong liên tiếp gật đầu.
Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Em ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Điệp Phong liền vâng lời, vội vàng lui đi ra ngoài.
Ánh nên chập chờn, bóng của cung nữ khẽ động trên bức màn bình phong.
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, cách tấm bình phong nhẹ nhàng nói: “Điệp Phong, cho dù em phản bội ta, ta cũng sẽ không giết em.”
Thân ảnh cô gái dường như chấn động.
Xoay người hướng nàng yên lặng vén áo thi lễ, liền lui xuống, không một tiếng động.
Lời này của nàng không phải là để Điệp Phong yên tâm đi phản bội nàng sao? Nàng thật đúng là con ngốc mà.
Ngẫm lại, bất giác bật cười, lại cảm thấy có phần chua xót.
Có lẽ nàng cũng là thử lòng Điệp Phong thôi.
Đột nhiên nàng lắp bắp kinh hãi, từ khi nào chính mình cũng bắt đầu cẩn thận đi nghiền ngẫm lòng người như vậy.
Đó thật sự là chuyện đáng sợ nhất, không phải sao.
Xem qua rất nhiều sách, hậu cung… dường như đến cuối, đều khiến lòng người thay đổi. Không phải ta giết người, cũng là người giết ta.
Không, Chu Thất, không cần thay đổi. Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không cần giết người.
Trong một buổi tối, nàng lại học xong rất nhiều thứ. Nhưng nguyên lai, có khi có vài thứ học xong, cũng là một chuyện khổ sở. Giống như chuyện lớn lên của những đứa trẻ. Khát vọng chung của bọn chúng là nhanh nhanh lớn lên, nhưng đến lúc thật sự lớn lên, lại không muốn nữa, bởi vì lại phải đối mặt với rất nhiều chuyện.
Nhưng đến thời điểm phải đối mặt, lại chính là lúc đã trưởng thành.
Được rồi, đừng ngẫm nghĩ nữa, tắm rửa rồi ngủ đi thôi.
******
Nằm úp sấp nằm trên giường, lại không muốn ngủ.
Trong đầu trằn trọc nhớ tới hình ảnh hắn cõng nàng hôm nay. Trên người hắn tỏa hương nhàn nhạt, thân hình gầy gò, đôi tay thon dài đặt ở mông nàng.
Mặt nóng tai đỏ, nàng vội úp mặt vào gối thêu, lẽ nào nàng lại là sắc nữ sao?
Đột nhiên nghĩ liệu hôm nay, hoàng đế có giống những lần trước, cứ vậy tiến tới tìm nàng? Sao có thể? Hôm nay hình như nàng vừa mới chọc hắn tức giận. Vả lại hắn đến cũng không phải chuyện tốt, nàng sẽ không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Ai dám ngủ cùng với một người đàn ông như vậy chứ?
Trên lưng chợt thấy bị đè nặng, nàng hoảng sợ, lại nghe thấy có tiếng kêu gừ gừ ai oán nho nhỏ, mới bừng tỉnh. Ra là con sói nhỏ. Lúc nàng tắm đã dặn Điệp Phong nhốt nó bên ngoài, sau đó cũng lại quên mất nó… Nếu vậy, nó làm sao có thể vào được đây?
Sói con đột nhiên ngao ngao kêu một tiếng, sau đó lại là ba một tiếng, giống như bị rơi xuống đất.
Sao lại rơi xuống chứ?
Nàng nhăn mặt nhíu mày, tay hướng dưới giường sờ soạng, muốn đem sói nhỏ bế lên, nhưng lại đụng phải vật gì mềm mà cũng thô cứng lại ấm áp. Nàng sửng sốt, đây rốt cuộc là thứ gì vậy, lại tiếp tục sờ soạng, bất thình lình, bàn tay bị một bàn tay ấm khác túm lấy.
“Nàng sờ đủ chưa?” một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang lên.
Phía dưới xương quai xanh của nàng phía có một hình mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ tươi
Đó không phải trọng điểm… Trọng điểm là trên cánh tay phải của nàng, gần chỗ nách, kia không phải là nốt ruồi son thì là cái gì vậy?
Cho dù chính nàng không chắc chắn, nhưng sắc mặt Điệp Phong sợ hãi như vậy, sớm đã chỉ ra vấn đề.
Thủ cung sa.
Thủ cung sa trong truyền thuyết.
Niên tuyền Cơ vẫn còn trong trắng.
Mọi người đều nói, Niên phi được hoàng đế sủng ái, một đêm kia, rốt cuộc…
Tại sao?
Nếu trước đây nàng còn suy đoán vì sao hoàng đế lại đối xử với Niên Tuyền Cơ như vậy, nhưng hiện tại thì nàng gần như có thể khẳng định, người đàn ông đáng sợ này thật ra cũng chẳng yêu thương gì nàng.
Mà trước đây nàng luôn nghĩ hắn là người duy nhất trong chốn cung đình này nàng có thể dựa vào, nhưng hiện tại lại phát hiện ra chẳng phải như vậy. Không đúng, nếu như thế, hẳn trước đây Tuyền Cơ cũng biết chứ …
Nàng chợt nghĩ tới một chuyện, run giọng hỏi: “Điệp Phong, ta hỏi em… “
Sắc mặt Điệp Phong tái nhợt, liều mạng dập đầu, “Xin nương nương tha cho Điệp Phong, bất luận chuyện gì xảy ra, Điệp Phong tuyệt đối không nói cho người khác biết.”
Tuyền Cơ thở dài, “Vậy em cho ta một lý do đi, nếu ta tha cho em, ta sẽ thế nào đây?
Điệp Phong sợ tới mức nghẹn ngào khóc nấc, “Nương nương, xin người đừng giết em, nương nương …”
Tuyền Cơ bất giác bật cười, nhẹ giọng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không giết em! Được rồi, đứng lên đi.”
Điệp Phong lại như trước, trân trối nhìn nàng, nàng gượng cười, cũng không có ai khác trong phòng, ào một tiếng, từ trong nước đứng lên, đỡ Điệp Phong đứng dậy.
“Có cần ta phải thề không?” Nàng có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng cung nữ đã bị dọa cho hồn bay phách lạc này thương lượng.
Điệp Phong lau nước mắt, liên tục lắc đầu.
“Được rồi, em trước tiên nói cho ta biết, ở trong cung, một khi Hoàng Thượng cùng tần phi viên phòng, sẽ có người kiểm tra cái kia… Lạc hồng phải không?” Mặt Tuyền Cơ nóng lên, hỏi có chút ngập ngừng.
Điệp Phong nhanh chóng gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có đôi chút nghi ngờ, cẩn thận từng từ dò hỏi: “Nương nương, bình minh sẽ có Nghi trượng phòng cô cô đến thu tấm lụa trắng, người so với nô tỳ chắc hiểu rõ hơn mà, ngày đó người…”
Nàng đột nhiên ý thức được chính mình hỏi chuyện không nên hỏi, lời đã nói ra, không thể rút lại.
Trong cung này, biết những chuyện không nên biết, chính là cách để chết nhanh nhất.
Tuyền Cơ ngẩn ra, thầm mắng chính mình lại đi hỏi cái vấn đề ngu xuẩn này.
Nàng nhắm mắt lại nắm nhẹ tay Điệp Phong nói: “Điệp Phong, ta không muốn giết em, hiện tại sẽ không, về sau cũng tuyệt cũng không, nhưng vậy cũng có nghĩa ta đem tính mạng chính mình đặt vào tay em, ta có thể tin tưởng em được không?”
Điệp Phong kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau, run giọng nói: “Nương nương, từ nay về sau, mạng Điệp Phong chính là của người, Điệp Phong tuyệt đối không phản bội nương nương.”
Tuyền Cơ gật gật đầu, lại thấp giọng dặn dò nói: “Việc này tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết, cho dù là Như ý cô cô, đã hiểu chưa?”
Nàng nói xong, lại cười đau khổ, không nghĩ rằng có một ngày nàng cũng sẽ học được sự cẩn trọng đáng sợ này.
“Điệp Phong hiểu.” Điệp Phong liên tiếp gật đầu.
Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Em ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Điệp Phong liền vâng lời, vội vàng lui đi ra ngoài.
Ánh nên chập chờn, bóng của cung nữ khẽ động trên bức màn bình phong.
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, cách tấm bình phong nhẹ nhàng nói: “Điệp Phong, cho dù em phản bội ta, ta cũng sẽ không giết em.”
Thân ảnh cô gái dường như chấn động.
Xoay người hướng nàng yên lặng vén áo thi lễ, liền lui xuống, không một tiếng động.
Lời này của nàng không phải là để Điệp Phong yên tâm đi phản bội nàng sao? Nàng thật đúng là con ngốc mà.
Ngẫm lại, bất giác bật cười, lại cảm thấy có phần chua xót.
Có lẽ nàng cũng là thử lòng Điệp Phong thôi.
Đột nhiên nàng lắp bắp kinh hãi, từ khi nào chính mình cũng bắt đầu cẩn thận đi nghiền ngẫm lòng người như vậy.
Đó thật sự là chuyện đáng sợ nhất, không phải sao.
Xem qua rất nhiều sách, hậu cung… dường như đến cuối, đều khiến lòng người thay đổi. Không phải ta giết người, cũng là người giết ta.
Không, Chu Thất, không cần thay đổi. Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không cần giết người.
Trong một buổi tối, nàng lại học xong rất nhiều thứ. Nhưng nguyên lai, có khi có vài thứ học xong, cũng là một chuyện khổ sở. Giống như chuyện lớn lên của những đứa trẻ. Khát vọng chung của bọn chúng là nhanh nhanh lớn lên, nhưng đến lúc thật sự lớn lên, lại không muốn nữa, bởi vì lại phải đối mặt với rất nhiều chuyện.
Nhưng đến thời điểm phải đối mặt, lại chính là lúc đã trưởng thành.
Được rồi, đừng ngẫm nghĩ nữa, tắm rửa rồi ngủ đi thôi.
******
Nằm úp sấp nằm trên giường, lại không muốn ngủ.
Trong đầu trằn trọc nhớ tới hình ảnh hắn cõng nàng hôm nay. Trên người hắn tỏa hương nhàn nhạt, thân hình gầy gò, đôi tay thon dài đặt ở mông nàng.
Mặt nóng tai đỏ, nàng vội úp mặt vào gối thêu, lẽ nào nàng lại là sắc nữ sao?
Đột nhiên nghĩ liệu hôm nay, hoàng đế có giống những lần trước, cứ vậy tiến tới tìm nàng? Sao có thể? Hôm nay hình như nàng vừa mới chọc hắn tức giận. Vả lại hắn đến cũng không phải chuyện tốt, nàng sẽ không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Ai dám ngủ cùng với một người đàn ông như vậy chứ?
Trên lưng chợt thấy bị đè nặng, nàng hoảng sợ, lại nghe thấy có tiếng kêu gừ gừ ai oán nho nhỏ, mới bừng tỉnh. Ra là con sói nhỏ. Lúc nàng tắm đã dặn Điệp Phong nhốt nó bên ngoài, sau đó cũng lại quên mất nó… Nếu vậy, nó làm sao có thể vào được đây?
Sói con đột nhiên ngao ngao kêu một tiếng, sau đó lại là ba một tiếng, giống như bị rơi xuống đất.
Sao lại rơi xuống chứ?
Nàng nhăn mặt nhíu mày, tay hướng dưới giường sờ soạng, muốn đem sói nhỏ bế lên, nhưng lại đụng phải vật gì mềm mà cũng thô cứng lại ấm áp. Nàng sửng sốt, đây rốt cuộc là thứ gì vậy, lại tiếp tục sờ soạng, bất thình lình, bàn tay bị một bàn tay ấm khác túm lấy.
“Nàng sờ đủ chưa?” một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang lên.