Chương 14
⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆
Khi Lâm Hiểu đẩy cửa phòng bệnh của Châu Kỳ Sâm, bỗng chốc anh có ảo giác ngày hôm qua như vừa mới thoáng trôi qua. Cô vẫn giữ mái tóc ngắn gọn gàng ấy, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn bạc, Lâm Hiểu đẩy cửa phòng bệnh thật nhẹ nhàng như mọi khi, sợ mình sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Lâm Hiểu đã được lên vị trí y tá trưởng. Hôm nay vốn không phải ca trực của cô, cô biết rõ Châu Kỳ Sâm vừa phẫu thuật loại bỏ tấm thép cố định nên mới cất công tới nói chuyện với anh.
Châu Kỳ Sâm kể ngọn nguồn chuyện về Lang Phong, Lâm Hiểu nghe mà thấy tiếc nuối, thử khuyên anh tâm sự thấu đáo hơn với Lang Phong. Cứ như đã lên kế hoạch sẵn từ trước, Lâm Hiểu nói y hệt như Phương Hạo từng nói với anh trước đây, "Bác sĩ Dư là bác sĩ Dư, không phải ai cũng giống anh ta, anh... đừng nên suy đoán tất cả mọi người như vậy."
Châu Kỳ Sâm lắc đầu, nói: "Hai người họ đều rất lý trí."
Lâm Hiểu không lên tiếng. Một lát sau, cô ngồi xuống, dịch tới gần đầu giường của Châu Kỳ Sâm, sau đó rót cho anh ly nước giống như ba năm trước, "Anh không tiếc à?"
Câu hỏi của cô rất đúng trọng điểm, Lâm Hiểu vẫn rất hiểu anh.
"Đau dài chẳng thà đau ngắn." Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi này, ngửa cổ uống xong ly nước.
Lâm Hiểu nói: "Sao anh lại chắc chắn là đau nhiều chứ, nhỡ là vui thì sao?"
"Khi ấy anh cũng tự nói với bản thân mình như vậy." Anh nói, "Anh từng trải qua chuyện yêu bạn tình, cũng từng trải qua chuyện móc tim móc phổi mình ra, cái nào cũng thử rồi, đều không có kết quả."
Chuyện anh nói dĩ nhiên là vụ anh thẳng thắn với Dư Tiêu Viễn vào hai năm trước. Khi đó Lâm Hiểu còn đang làm việc ở Bắc Kinh, ngày đầu tiên sau khi Châu Kỳ Sâm dọn nhà, một cú điện thoại của anh đã khiến cô hiểu rõ. Khi nhận cuộc gọi ấy, Lâm Hiểu cũng đã đoán được 80-90% rồi.
"Hứa Úy Nhiên còn ở nhà chờ em." Khi đó Lâm Hiểu nói qua điện thoại.
Châu Kỳ Sâm chỉ nói với cô, "Gọi cô ấy đi cùng luôn."
Tối ngày hôm ấy, trong góc một quán bar vắng ngắt không tiếng tăm, cô ca sĩ ngân nga những giai điệu dân ca mộc mạc hồn nhiên, hai người con gái yêu nhau uống rượu cùng một người đàn ông cô đơn cả buổi tối. Sau khi uống xong, Châu Kỳ Sâm đứng dậy đi thanh toán, tiếp đó anh lấy hết mấy tờ một trăm tệ trong ví ra, để vào hộp đàn của cô ca sĩ.
Khi đó Lâm Hiểu còn đùa anh là hào phóng nhiều tiền, cô còn nói: Không tích góp học phí cho A Thụy sao?
Châu Kỳ Sâm đã uống sáu, bảy tăng, đang hút thuốc bên ngoài quán bar cùng Hứa Úy Nhiên, anh hút một hơi hai điếu xong mới mở miệng nói chuyện. Anh nói, anh muốn liều lĩnh một lần. Lâm Hiểu nghe anh nói mà vành mắt đỏ hoe, được Hứa Úy Nhiên bên cạnh chú ý tới. Cô yên lặng vươn tay ra, ôm lấy bả vai Lâm Hiểu.
Hình ảnh trong ký ức và cảnh tượng trước mắt chợt trùng khớp lên nhau, Lâm Hiểu xót xa cho tình cảnh của anh, nhưng cô vẫn nỗ lực khuyên anh, "Dù chưa được nghe anh kể nhiều, nhưng mà em vẫn cảm thấy Evan là người rất dịu dàng lương thiện."
Châu Kỳ Sâm không lên tiếng. Anh lướt điện thoại lên nhìn thoáng qua theo thói quen, sau đó nhấn mở nhật ký cuộc gọi. Cuộc gọi cuối cùng của hai người hiển thị ngay trên đầu, số điện thoại của Lang Phong là đầu +31 quốc tế, thời gian gọi là 5 giờ 29 phút chiều gần hai tuần trước, cuộc gọi kéo dài bốn phút rưỡi. Anh không lưu lại dãy số này, bởi anh biết về sau có lẽ mình sẽ không liên lạc thường xuyên với nó nữa.
Anh biết Lâm Hiểu nói đúng. Thế nhưng Dư Tiêu Viễn cũng là người lương thiện, sự lương thiện của hắn thể hiện ở chỗ không dây dưa, không dài dòng, chưa bao giờ phản bội anh, cũng chưa từng cho anh hi vọng giả tạo, hai người đều giữ được thể diện mà suôn sẻ chia tay. Lang Phong đúng là lương thiện, từ tận đáy lòng anh biết điều đó. Thế nhưng không phải cứ lương thiện là có thể vượt qua mọi chông gai. Thứ anh cần còn hơn cả sự lương thiện, thứ anh cần là sự toàn tâm toàn ý.
Một lát sau, Châu Kỳ Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục Lâm Hiểu, "Em tiện đường qua hả? Úy Nhiên thì sao?"
Lâm Hiểu nói: "Cô ấy không đỗ xe, đang chờ em dưới tầng."
Châu Kỳ Sâm thở dài, "Em gọi cô ấy lên đây luôn đi."
"Cô ấy nói không muốn khoe chim chuột trước mặt anh khiến anh chịu ấm ức, đợi anh ra viện sẽ dẫn anh đi ăn một bữa thật ngon." Lâm Hiểu cười nói.
Sau đó Lâm Hiểu nói chuyện với anh gần hai mươi phút, cuối cùng khi cô đứng dậy khỏi mép giường anh, hình ảnh ấy lại trùng khớp với cảnh tượng ba năm trước.
Châu Kỳ Sâm thấy cô phải đi thì mới gọi cô lại, cất giọng cười khổ, trả lời câu hỏi ban nãy của cô, "Em hỏi anh có tiếc không... Tiếc chứ. Hình như... anh đã cố gắng rất nhiều mà vẫn... như dậm chân tại chỗ. Anh của hiện tại không khác gì ba năm trước cả. Anh nhớ trước khi thuốc gây mê có tác dụng, hình như anh đã nghĩ tới gì đó, nhưng bị mất ý thức quá nhanh nên anh không nhớ được mình đã nghĩ đến điều gì."
Thoạt nhìn sẽ thấy Châu Kỳ Sâm là kiểu người vui tươi lạc quan, Lâm Hiểu từng chứng kiến cảnh anh bị bó thạch cao khắp toàn thân nhưng miệng vẫn còn kể chuyện cười được, thậm chí anh còn an ủi ngược cả cô khi màn đêm đau khổ buông xuống. Giờ nghe được những cảm xúc rõ ràng từ miệng anh, cô cảm thấy ngỡ ngàng. Sau giây phút ngỡ ngàng ấy, đương nhiên là cô khó chịu thay anh. Khi bạn bè gặp chuyện buồn bã, Lâm Hiểu cảm thấy mình còn dễ mau nước mắt hơn cả người trong cuộc. Cô làm y tá, từ một góc độ nào đó mà nói cũng là sự lựa chọn của ông trời.
"Anh đã tự do hơn rất nhiều rồi. Sau khi mở mắt, đáng lẽ ra anh phải càng thoải mái hơn mới đúng." Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, chân thành nói với anh.
Châu Kỳ Sâm suy nghĩ rồi nói: "Hai năm qua, cơ thể thì tự do, nhưng..." Anh còn chưa dứt lời, Lâm Hiểu đã hiểu ngay. Tự do tình dục chỉ là một khía cạnh của tự do, và cũng là khía cạnh dễ hiểu nhất. Thứ chôn vùi trong lòng anh vẫn là tình cảm tám năm dành cho Bạch Tử Duật, là gánh nặng tình cảm đối với chữ "thích" mà anh vẫn luôn ra sức trốn tránh.
Trước khi đi, Lâm Hiểu chỉ nói với anh, "Nói câu này nghe hơi sáo rỗng, nhưng em vẫn cảm thấy muốn nói với anh... Ừm, khi đó em và Úy Nhiên... cũng từng suýt chút nữa là bỏ lỡ nhau, nói cụ thể hơn thì là chênh nhau một tấm vé tàu hỏa. Nhiều câu chuyện tình yêu, cảm giác như chỉ thiếu một bờ vai để dựa vào là đã bỏ lỡ cả đời. Bọn em... không mong đây là câu chuyện của anh và anh ấy."
Anh dõi theo bóng lưng rời đi của Lâm Hiểu, rơi vào trầm tư. Ba năm ròng rã trôi qua, anh vẫn nằm trên giường bệnh của cùng một bệnh viện, thậm chí hướng phòng bệnh cũng giống nhau——Hướng bắc, ít ánh mặt trời. Ngoài cửa sổ có mấy rặng bạch dương, sau lưng anh vẫn là vết mổ giống hệt ba năm trước. Lấy tấm thép ra là rạch một đường dao dọc theo vết mổ đã khâu, sau đó rạch da và khâu lại. Bây giờ, trên vết sẹo cũ lại chồng lên một vết sẹo mới.
Thế nhưng có một số chuyện đã thay đổi. Ví dụ như thân phận của anh đã từ phi công tàu sân bay đổi sang phi công hàng không dân dụng, anh đã bay qua bốn lục địa, chứng kiến cảnh bình minh và hoàng hôn trên ba đại dương. Ví dụ như bên cạnh anh có thêm Lâm Hiểu làm bạn, cô chứng kiến cảnh anh đắc chí vinh quang, cũng chứng kiến cảnh anh rơi xuống vực thẳm của cuộc đời. Lại ví dụ như mặc dù không có kết quả, nhưng anh cũng coi như có một lần yêu không để lại nuối tiếc, anh cũng cảm nhận được chút ít sự đắng cay ngọt bùi của tình yêu. Hai ngày trước, khi nằm trên giường được đẩy vào phòng phẫu thuật, khi bác sĩ gây mê đeo mặt nạ cho anh và bắt đầu đếm ngược, ý thức của anh dần bay khỏi cơ thể, nhưng trong phút chốc anh cảm giác mình trở nên minh mẫn, anh nghĩ đến khoảnh khắc mình ấn công tắc phóng ra khỏi chiếc J-15 ở độ cao 70 mét cực thấp. Vào lúc ấy, anh vẫn còn quá nhiều việc chưa thể làm. Thế nhưng lúc này đây, những lỗ thủng tiếc nuối này đã được chắp vá hơn phân nửa, muốn nói còn gì tiếc nuối không, có lẽ cũng chỉ còn...
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ, anh nhớ đến ánh hoàng hôn trên hành lang, hình như na ná khung cảnh hiện tại. Có lẽ thời gian gần giống nhau, bây giờ Châu Kỳ Sâm bỗng dưng nhớ ra rồi, trước khi mất đi ý thức, anh đã nhớ tới hai người. Một là em gái Châu Kỳ Thụy ba năm không liên lạc, người còn lại... là Lang Phong.
Gần như anh cầm điện thoại lên ngay tức khắc, bấm gọi vào dãy số quốc tế đầu +31 kia.
Giây kết nối đầu tiên, đối phương vẫn chưa nhận ra anh là ai, câu đầu tiên y hỏi là bằng tiếng Hà Lan——Xem ra y cũng không lưu số của anh rồi.
Thế nhưng Châu Kỳ Sâm không quan tâm nhiều tới vậy,anh mở lời, "Evan, nếu như anh nói anh đổi ý, anh thay đổi thì... lời emnói còn tính không?"
Khi Lâm Hiểu đẩy cửa phòng bệnh của Châu Kỳ Sâm, bỗng chốc anh có ảo giác ngày hôm qua như vừa mới thoáng trôi qua. Cô vẫn giữ mái tóc ngắn gọn gàng ấy, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn bạc, Lâm Hiểu đẩy cửa phòng bệnh thật nhẹ nhàng như mọi khi, sợ mình sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là Lâm Hiểu đã được lên vị trí y tá trưởng. Hôm nay vốn không phải ca trực của cô, cô biết rõ Châu Kỳ Sâm vừa phẫu thuật loại bỏ tấm thép cố định nên mới cất công tới nói chuyện với anh.
Châu Kỳ Sâm kể ngọn nguồn chuyện về Lang Phong, Lâm Hiểu nghe mà thấy tiếc nuối, thử khuyên anh tâm sự thấu đáo hơn với Lang Phong. Cứ như đã lên kế hoạch sẵn từ trước, Lâm Hiểu nói y hệt như Phương Hạo từng nói với anh trước đây, "Bác sĩ Dư là bác sĩ Dư, không phải ai cũng giống anh ta, anh... đừng nên suy đoán tất cả mọi người như vậy."
Châu Kỳ Sâm lắc đầu, nói: "Hai người họ đều rất lý trí."
Lâm Hiểu không lên tiếng. Một lát sau, cô ngồi xuống, dịch tới gần đầu giường của Châu Kỳ Sâm, sau đó rót cho anh ly nước giống như ba năm trước, "Anh không tiếc à?"
Câu hỏi của cô rất đúng trọng điểm, Lâm Hiểu vẫn rất hiểu anh.
"Đau dài chẳng thà đau ngắn." Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi này, ngửa cổ uống xong ly nước.
Lâm Hiểu nói: "Sao anh lại chắc chắn là đau nhiều chứ, nhỡ là vui thì sao?"
"Khi ấy anh cũng tự nói với bản thân mình như vậy." Anh nói, "Anh từng trải qua chuyện yêu bạn tình, cũng từng trải qua chuyện móc tim móc phổi mình ra, cái nào cũng thử rồi, đều không có kết quả."
Chuyện anh nói dĩ nhiên là vụ anh thẳng thắn với Dư Tiêu Viễn vào hai năm trước. Khi đó Lâm Hiểu còn đang làm việc ở Bắc Kinh, ngày đầu tiên sau khi Châu Kỳ Sâm dọn nhà, một cú điện thoại của anh đã khiến cô hiểu rõ. Khi nhận cuộc gọi ấy, Lâm Hiểu cũng đã đoán được 80-90% rồi.
"Hứa Úy Nhiên còn ở nhà chờ em." Khi đó Lâm Hiểu nói qua điện thoại.
Châu Kỳ Sâm chỉ nói với cô, "Gọi cô ấy đi cùng luôn."
Tối ngày hôm ấy, trong góc một quán bar vắng ngắt không tiếng tăm, cô ca sĩ ngân nga những giai điệu dân ca mộc mạc hồn nhiên, hai người con gái yêu nhau uống rượu cùng một người đàn ông cô đơn cả buổi tối. Sau khi uống xong, Châu Kỳ Sâm đứng dậy đi thanh toán, tiếp đó anh lấy hết mấy tờ một trăm tệ trong ví ra, để vào hộp đàn của cô ca sĩ.
Khi đó Lâm Hiểu còn đùa anh là hào phóng nhiều tiền, cô còn nói: Không tích góp học phí cho A Thụy sao?
Châu Kỳ Sâm đã uống sáu, bảy tăng, đang hút thuốc bên ngoài quán bar cùng Hứa Úy Nhiên, anh hút một hơi hai điếu xong mới mở miệng nói chuyện. Anh nói, anh muốn liều lĩnh một lần. Lâm Hiểu nghe anh nói mà vành mắt đỏ hoe, được Hứa Úy Nhiên bên cạnh chú ý tới. Cô yên lặng vươn tay ra, ôm lấy bả vai Lâm Hiểu.
Hình ảnh trong ký ức và cảnh tượng trước mắt chợt trùng khớp lên nhau, Lâm Hiểu xót xa cho tình cảnh của anh, nhưng cô vẫn nỗ lực khuyên anh, "Dù chưa được nghe anh kể nhiều, nhưng mà em vẫn cảm thấy Evan là người rất dịu dàng lương thiện."
Châu Kỳ Sâm không lên tiếng. Anh lướt điện thoại lên nhìn thoáng qua theo thói quen, sau đó nhấn mở nhật ký cuộc gọi. Cuộc gọi cuối cùng của hai người hiển thị ngay trên đầu, số điện thoại của Lang Phong là đầu +31 quốc tế, thời gian gọi là 5 giờ 29 phút chiều gần hai tuần trước, cuộc gọi kéo dài bốn phút rưỡi. Anh không lưu lại dãy số này, bởi anh biết về sau có lẽ mình sẽ không liên lạc thường xuyên với nó nữa.
Anh biết Lâm Hiểu nói đúng. Thế nhưng Dư Tiêu Viễn cũng là người lương thiện, sự lương thiện của hắn thể hiện ở chỗ không dây dưa, không dài dòng, chưa bao giờ phản bội anh, cũng chưa từng cho anh hi vọng giả tạo, hai người đều giữ được thể diện mà suôn sẻ chia tay. Lang Phong đúng là lương thiện, từ tận đáy lòng anh biết điều đó. Thế nhưng không phải cứ lương thiện là có thể vượt qua mọi chông gai. Thứ anh cần còn hơn cả sự lương thiện, thứ anh cần là sự toàn tâm toàn ý.
Một lát sau, Châu Kỳ Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục Lâm Hiểu, "Em tiện đường qua hả? Úy Nhiên thì sao?"
Lâm Hiểu nói: "Cô ấy không đỗ xe, đang chờ em dưới tầng."
Châu Kỳ Sâm thở dài, "Em gọi cô ấy lên đây luôn đi."
"Cô ấy nói không muốn khoe chim chuột trước mặt anh khiến anh chịu ấm ức, đợi anh ra viện sẽ dẫn anh đi ăn một bữa thật ngon." Lâm Hiểu cười nói.
Sau đó Lâm Hiểu nói chuyện với anh gần hai mươi phút, cuối cùng khi cô đứng dậy khỏi mép giường anh, hình ảnh ấy lại trùng khớp với cảnh tượng ba năm trước.
Châu Kỳ Sâm thấy cô phải đi thì mới gọi cô lại, cất giọng cười khổ, trả lời câu hỏi ban nãy của cô, "Em hỏi anh có tiếc không... Tiếc chứ. Hình như... anh đã cố gắng rất nhiều mà vẫn... như dậm chân tại chỗ. Anh của hiện tại không khác gì ba năm trước cả. Anh nhớ trước khi thuốc gây mê có tác dụng, hình như anh đã nghĩ tới gì đó, nhưng bị mất ý thức quá nhanh nên anh không nhớ được mình đã nghĩ đến điều gì."
Thoạt nhìn sẽ thấy Châu Kỳ Sâm là kiểu người vui tươi lạc quan, Lâm Hiểu từng chứng kiến cảnh anh bị bó thạch cao khắp toàn thân nhưng miệng vẫn còn kể chuyện cười được, thậm chí anh còn an ủi ngược cả cô khi màn đêm đau khổ buông xuống. Giờ nghe được những cảm xúc rõ ràng từ miệng anh, cô cảm thấy ngỡ ngàng. Sau giây phút ngỡ ngàng ấy, đương nhiên là cô khó chịu thay anh. Khi bạn bè gặp chuyện buồn bã, Lâm Hiểu cảm thấy mình còn dễ mau nước mắt hơn cả người trong cuộc. Cô làm y tá, từ một góc độ nào đó mà nói cũng là sự lựa chọn của ông trời.
"Anh đã tự do hơn rất nhiều rồi. Sau khi mở mắt, đáng lẽ ra anh phải càng thoải mái hơn mới đúng." Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, chân thành nói với anh.
Châu Kỳ Sâm suy nghĩ rồi nói: "Hai năm qua, cơ thể thì tự do, nhưng..." Anh còn chưa dứt lời, Lâm Hiểu đã hiểu ngay. Tự do tình dục chỉ là một khía cạnh của tự do, và cũng là khía cạnh dễ hiểu nhất. Thứ chôn vùi trong lòng anh vẫn là tình cảm tám năm dành cho Bạch Tử Duật, là gánh nặng tình cảm đối với chữ "thích" mà anh vẫn luôn ra sức trốn tránh.
Trước khi đi, Lâm Hiểu chỉ nói với anh, "Nói câu này nghe hơi sáo rỗng, nhưng em vẫn cảm thấy muốn nói với anh... Ừm, khi đó em và Úy Nhiên... cũng từng suýt chút nữa là bỏ lỡ nhau, nói cụ thể hơn thì là chênh nhau một tấm vé tàu hỏa. Nhiều câu chuyện tình yêu, cảm giác như chỉ thiếu một bờ vai để dựa vào là đã bỏ lỡ cả đời. Bọn em... không mong đây là câu chuyện của anh và anh ấy."
Anh dõi theo bóng lưng rời đi của Lâm Hiểu, rơi vào trầm tư. Ba năm ròng rã trôi qua, anh vẫn nằm trên giường bệnh của cùng một bệnh viện, thậm chí hướng phòng bệnh cũng giống nhau——Hướng bắc, ít ánh mặt trời. Ngoài cửa sổ có mấy rặng bạch dương, sau lưng anh vẫn là vết mổ giống hệt ba năm trước. Lấy tấm thép ra là rạch một đường dao dọc theo vết mổ đã khâu, sau đó rạch da và khâu lại. Bây giờ, trên vết sẹo cũ lại chồng lên một vết sẹo mới.
Thế nhưng có một số chuyện đã thay đổi. Ví dụ như thân phận của anh đã từ phi công tàu sân bay đổi sang phi công hàng không dân dụng, anh đã bay qua bốn lục địa, chứng kiến cảnh bình minh và hoàng hôn trên ba đại dương. Ví dụ như bên cạnh anh có thêm Lâm Hiểu làm bạn, cô chứng kiến cảnh anh đắc chí vinh quang, cũng chứng kiến cảnh anh rơi xuống vực thẳm của cuộc đời. Lại ví dụ như mặc dù không có kết quả, nhưng anh cũng coi như có một lần yêu không để lại nuối tiếc, anh cũng cảm nhận được chút ít sự đắng cay ngọt bùi của tình yêu. Hai ngày trước, khi nằm trên giường được đẩy vào phòng phẫu thuật, khi bác sĩ gây mê đeo mặt nạ cho anh và bắt đầu đếm ngược, ý thức của anh dần bay khỏi cơ thể, nhưng trong phút chốc anh cảm giác mình trở nên minh mẫn, anh nghĩ đến khoảnh khắc mình ấn công tắc phóng ra khỏi chiếc J-15 ở độ cao 70 mét cực thấp. Vào lúc ấy, anh vẫn còn quá nhiều việc chưa thể làm. Thế nhưng lúc này đây, những lỗ thủng tiếc nuối này đã được chắp vá hơn phân nửa, muốn nói còn gì tiếc nuối không, có lẽ cũng chỉ còn...
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ, anh nhớ đến ánh hoàng hôn trên hành lang, hình như na ná khung cảnh hiện tại. Có lẽ thời gian gần giống nhau, bây giờ Châu Kỳ Sâm bỗng dưng nhớ ra rồi, trước khi mất đi ý thức, anh đã nhớ tới hai người. Một là em gái Châu Kỳ Thụy ba năm không liên lạc, người còn lại... là Lang Phong.
Gần như anh cầm điện thoại lên ngay tức khắc, bấm gọi vào dãy số quốc tế đầu +31 kia.
Giây kết nối đầu tiên, đối phương vẫn chưa nhận ra anh là ai, câu đầu tiên y hỏi là bằng tiếng Hà Lan——Xem ra y cũng không lưu số của anh rồi.
Thế nhưng Châu Kỳ Sâm không quan tâm nhiều tới vậy,anh mở lời, "Evan, nếu như anh nói anh đổi ý, anh thay đổi thì... lời emnói còn tính không?"