Chương 18
⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆
Kể xong tất cả mọi chuyện, Châu Kỳ Sâm thấy biểu cảm của Lang Phong hơi khác thường, y cúi đầu, tay nắm chặt chai bia, cả người vô cùng căng thẳng. Bấy giờ anh mới thoát khỏi dòng cảm xúc vừa xong của mình, "Có phải anh... nói nhiều quá rồi không?"
Lang Phong ngước mắt lên, bây giờ Châu Kỳ Sâm mới thấy vành mắt y đỏ hoe, đôi mắt lấp lánh ánh nước, y đang cố gắng chế ngự cảm xúc của mình——Thế mà anh lại kể tới mức khiến Lang Phong khóc.
Châu Kỳ Sâm thấy mà ngỡ ngàng, anh cũng không biết nên an ủi y thế nào cho ổn. Cuối cùng anh vẫn lựa chọn mỉm cười, vươn tay xoa vai Lang Phong, "Anh không sao mà, sao em lại khóc?" Nụ cười của anh hết sức thoải mái.
"Em chỉ thấy... đau lòng vì anh. Ngẫm lại nếu như là bố mẹ em, nếu như là Ivy, có lẽ em..." Có lẽ y sẽ đánh mất toàn bộ ý nghĩa của cuộc sống này.
"Em chưa từng trải qua những chuyện như vậy, em mãi mãi không thể lĩnh hội được nó." Cuối cùng Lang Phong nói. Giọng y dè dặt, Châu Kỳ Sâm coi như đã qua lại với Lang Phong được một thời gian, nhưng anh chưa từng thấy y thất thố thế này.
"Vượt qua rồi... coi như đã xong. Anh... vẫn đang nghĩ cách. Trước tiên đặt mục tiêu nhỏ, tranh thủ một ngày nào đó có thể liên lạc được với con bé." Châu Kỳ Sâm nói.
Lang Phong chỉ lặp đi lặp lại, nói: "Em không nên hỏi anh chuyện này, em thật sự xin lỗi." Y quá hối hận vì đã nhắc đến chủ đề em gái, cũng đã hiểu vì sao lần đầu tiên Châu Kỳ Sâm đến nhà y, khi y hỏi anh về chuyện này trong nhà mình, đối phương không muốn nói đến.
Đặc biệt là trong tình cảnh này, dường như y bay cả chặng đường dài từ Thụy Sĩ đến đây chỉ vì muốn nghe Châu Kỳ Sâm kể rõ ngọn ngành cho y nghe, nếu đối phương không nói ra toàn bộ thì cứ như hai người sẽ không thể đi tiếp được với nhau. Nếu như dòng thời gian có thể chảy ngược, Lang Phong muốn rút lại câu hỏi này của mình. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Châu Kỳ Sâm sẽ sẵn lòng nói, chính bản thân anh thấy đến thời điểm phù hợp thì sẽ nói cho y một cách thoải mái. Còn bây giờ, y chẳng khác nào đang ép anh rạch vết sẹo ra, rạch từng nhát một, toàn thân anh be bét máu thịt nhưng anh vẫn còn cười được. Y cảm thấy khó chịu, vừa là vì những chuyện này đã thực sự xảy ra trong quá khứ của Châu Kỳ Sâm, vừa là vì hối hận với câu nói "Anh kể cho em nghe gì cũng được". Y vẫn còn bất cẩn quá.
Nói đến đây, Lang Phong cũng hiểu rõ rồi. Cuộc sống của Châu Kỳ Sâm không khác gì một một chiến trường bỏ hoang, anh phải cố gắng vật lộn để sinh tồn được trong khói lửa mịt mù. Cho đến hôm nay, mỗi phương hướng anh đi vẫn toàn là bom mìn. Cho dù y nhắc đến chuyện gì thì câu trả lời từ anh vẫn không tránh khỏi sự thương tâm. Thế nhưng bình thường trông anh vẫn rất lạc quan, chỉ cần anh nói vài câu là có thể chọc người khác cười. Trước đây, y chỉ nhìn thấy sự yên bình sau khói lửa, đoán được anh là người mang nhiều câu chuyện, nhưng hôm nay, y mới thấy được mảnh đất dưới chân anh thủng trăm ngàn lỗ.
Thế nhưng Châu Kỳ Sâm chỉ nói là: "Không có gì phải xin lỗi cả, anh cũng nên kể trước cho em nghe vài chuyện... Có lẽ không phải tất cả, thế nhưng cứ thu mình lại cũng không hay."
Lang Phong gật đầu, giơ tay dụi vành mắt. Ban đầu Châu Kỳ Sâm thấy y nghe anh kể đến phát khóc thì còn cảm thấy dở khóc dở cười, hiện tại anh chỉ thấy cảm động, anh đã thốt ra những mảnh vỡ thương tâm của mình, sau đó Lang Phong tựa như cái lò nung, làm tan chảy trái tim anh rồi hàn gắn nó lại. Cảm giác chua xót dâng trào. Mấy năm qua, anh không được trải qua cảm giác này.
Cuối cùng, với sự thôi thúc mạnh mẽ, anh vẫn muốn nói tiếp, nhưng Lang Phong cố ý không nghe, y nói anh đã kể đủ nhiều rồi.
Là Châu Kỳ Sâm chủ động nói: "Anh chỉ nói thêm câu cuối thôi. Trước đó không phải anh không có cảm giác gì với em, chỉ là anh thấy chúng ta không hợp. Em... rất viên mãn, còn anh thì quá nát vụn, có lẽ thích anh là một chuyện rất mệt mỏi, anh không muốn bắt em chiều theo ý anh."
Lần này, Lang Phong trả lời rất kiên định, "Chiều hay không chiều không phải chuyện anh có thể quyết định giúp em. Em cảm thấy đây không phải sự nhân nhượng gì hết. Khi đưa ra quyết định, anh đã từng hỏi em chưa?"
Đương nhiên là Châu Kỳ Sâm bị y hỏi nói không nên lời, "Anh..." Anh vừa mở miệng là biết Lang Phong có lý. Ở bên nhau hay không thì luôn là chuyện của cả hai người, phải cần sự quyết định từ cả hai. Trước đây anh đơn phương chặn y ở ngoài cửa, không hỏi ý kiến, cũng không nói lý do, chỉ tự hành động theo ý muốn của bản thân.
Khẩu khí Lang Phong đã dịu đi, y nói: "Không phải em có ý trách anh, em hiểu anh vẫn còn dè dặt với em. Chỉ là em... hi vọng sau này gặp phải tình huống này, anh có thể hỏi em trước. Biết đâu em sẽ cho anh một đáp án ngoài dự liệu thì sao?"
Châu Kỳ Sâm gật đầu, anh cười nói: "Tất cả những chuyện từ sau khi gặp em... đều nằm ngoài dự liệu của anh."
Ngay lúc này, lại một chuyện nằm ngoài dự liệu của Châu Kỳ Sâm, Lang Phong không hề cho anh cơ hội do dự hay từ chối mà cúi đầu hôn anh. Quả thực đúng như suy nghĩ của y, môi Châu Kỳ Sâm hôn rất thích, mềm mềm man mát, Lang Phong không khống chế được, đá đầu lưỡi vào răng anh rồi vói lưỡi vào. Miệng anh đang toàn vị socola ngọt ngào.
Cũng lạ thật, Lang Phong từng chứng kiến những thời khắc thân mật nhất của anh, ví dụ như khi anh quỳ trên đất ngậm lấy dương v*t của y nuốt vào nhả ra, ví dụ như khi anh thấp giọng thở dốc khi dán cơ thể mình lên cơ thể y. Y cũng từng được thấy cả gương mặt khi đang say ngủ không chút phòng bị của anh. Thế nhưng bao lâu qua, tới tận hôm nay, đây vẫn là lần đầu tiên y hôn anh. Nếu nhất định phải truy lại lần hôn trước thì nó đã diễn ra trong gian phòng nhỏ dành cho khách ở nhà Phương Hạo. Y rất thích hôn anh, hôn một lần hoàn toàn không đủ.
Sau đó đến giữa trưa, bọn họ lại nói chuyện chủ đề khác, đơn giản là công việc và cuộc sống gần đây. Châu Kỳ Sâm phát hiện ra Lang Phong rất thích ăn đồ ngọt, chỉ một lúc mà y đã xơi đến ba, bốn thanh socola khác nhau.
"Rốt cuộc em mua cho anh hay là mua cho mình vậy?" Châu Kỳ Sâm cười y.
Lang Phong rất nghiêm túc nói: "Mua cho anh. Anh thích thì em sẽ mua nữa cho anh, không thích thì anh nói cho em biết anh thích gì đi."
Châu Kỳ Sâm không phải người kén chọn, "Em mua gì cũng được, anh rất dễ thỏa mãn."
Mỗi khi ăn xong một thanh, Lang Phong lại tới gần hôn anh một cái. Anh không cử động được nên rướn cổ sang để y hôn. Lang Phong vừa hôn vừa vuốt ve bả vai anh, rồi đến ngực, cuối cùng còn luồn tay vào trong áo mơn trớn eo anh. Đến cuối cùng, Châu Kỳ Sâm cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, "Không được đâu, em như vậy..." Anh nắm lấy tay y kéo ra khỏi chăn, lại gọi tên y, "Evan, em muốn ghẹo chết anh sao? Đến khi đó bác sĩ lại nói anh." Ham muốn của anh cũng rục rịch rồi, nhưng ban ngày ban mặt đang ở phòng bệnh, tại một nơi công cộng như bệnh viện, vết mổ của anh lại vừa khép miệng, anh thật sự không dám liều.
Lang Phong ngoan ngoãn nghe lời, không tiếp tục nữa, thế nhưng y vẫn nắm cổ tay Châu Kỳ Sâm. Lang Phong nói: "Vậy là chốt nhé, chúng ta thử bên nhau đi. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu như anh vẫn chưa xác định được, chúng ta có thể tâm sự tiếp. Đừng không nói gì với em rồi tự kìm nén một mình là được."
Châu Kỳ Sâm đồng ý, anh cũng mạnh mẽ nắm ngược lại tay Lang Phong, nắm mấy lần mới nói: "Nói thật, không hiểu vì sao anh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không chân thực. Anh biết rõ em đến tìm anh là vì chuyện này, nhưng mà... anh muốn xác định đây không phải giấc mơ, đến ngày mai trời sáng anh sẽ phải tỉnh mộng."
Lang Phong vội vàng cắt ngang lời anh, "Không phải mơ. Em cũng thấy không chân thực, hôm đó em đã nói với anh rồi, kể cả cuộc điện thoại sau đó, cũng không phải chiến lược gì cả. Khi ấy em đã thật sự muốn buông tay. Cho nên nếu như không phải anh đổi ý gọi lại cho em, chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi."
Y nhìn vào mắt anh, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Em lý trí hơn anh, thế nhưng anh dũng cảm hơn em." Châu Kỳ Sâm cho rằng bản thân y rất lý trí, nhưng đôi khi hai người hiểu nhau yêu nhau cũng cần thêm sự lý trí lắm. Châu Kỳ Sâm nói anh cảm thấy hai người họ không hợp nhau, điều này Lang Phong rất không tán thành. Y nhận thấy hai người họ còn cần bổ khuyết lẫn cho nhau nữa cơ.
Châu Kỳ Sâm không khẳng định cũng không phủ nhận. Thật ra trong mắt anh, trên người Lang Phong có rất nhiều điểm sáng chứ không phải chỉ đơn thuần dừng ở hai chữ "lý trí".
Cuối cùng anh chỉ hỏi y, "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"
Lang Phong giơ đồng hồ thông minh lên xem, nói: "Hôm nay là ngày 15 tháng 02." Sau đó dường như y ăn ý hiểu ra ẩn ý sau câu hỏi của Châu Kỳ Sâm, không hề nghĩ ngợi gì mà nói ngay, "Tính từ lúc em mở cửa là 1 giờ 56 phút sáng giờ Amsterdam, 23 giờ 56 phút ngày hôm trước giờ UTC, 7 giờ 56 phút sáng giờ Bắc Kinh. Sau này, ngày kỷ niệm của chúng ta sẽ tính theo giờ Bắc Kinh."
Kể xong tất cả mọi chuyện, Châu Kỳ Sâm thấy biểu cảm của Lang Phong hơi khác thường, y cúi đầu, tay nắm chặt chai bia, cả người vô cùng căng thẳng. Bấy giờ anh mới thoát khỏi dòng cảm xúc vừa xong của mình, "Có phải anh... nói nhiều quá rồi không?"
Lang Phong ngước mắt lên, bây giờ Châu Kỳ Sâm mới thấy vành mắt y đỏ hoe, đôi mắt lấp lánh ánh nước, y đang cố gắng chế ngự cảm xúc của mình——Thế mà anh lại kể tới mức khiến Lang Phong khóc.
Châu Kỳ Sâm thấy mà ngỡ ngàng, anh cũng không biết nên an ủi y thế nào cho ổn. Cuối cùng anh vẫn lựa chọn mỉm cười, vươn tay xoa vai Lang Phong, "Anh không sao mà, sao em lại khóc?" Nụ cười của anh hết sức thoải mái.
"Em chỉ thấy... đau lòng vì anh. Ngẫm lại nếu như là bố mẹ em, nếu như là Ivy, có lẽ em..." Có lẽ y sẽ đánh mất toàn bộ ý nghĩa của cuộc sống này.
"Em chưa từng trải qua những chuyện như vậy, em mãi mãi không thể lĩnh hội được nó." Cuối cùng Lang Phong nói. Giọng y dè dặt, Châu Kỳ Sâm coi như đã qua lại với Lang Phong được một thời gian, nhưng anh chưa từng thấy y thất thố thế này.
"Vượt qua rồi... coi như đã xong. Anh... vẫn đang nghĩ cách. Trước tiên đặt mục tiêu nhỏ, tranh thủ một ngày nào đó có thể liên lạc được với con bé." Châu Kỳ Sâm nói.
Lang Phong chỉ lặp đi lặp lại, nói: "Em không nên hỏi anh chuyện này, em thật sự xin lỗi." Y quá hối hận vì đã nhắc đến chủ đề em gái, cũng đã hiểu vì sao lần đầu tiên Châu Kỳ Sâm đến nhà y, khi y hỏi anh về chuyện này trong nhà mình, đối phương không muốn nói đến.
Đặc biệt là trong tình cảnh này, dường như y bay cả chặng đường dài từ Thụy Sĩ đến đây chỉ vì muốn nghe Châu Kỳ Sâm kể rõ ngọn ngành cho y nghe, nếu đối phương không nói ra toàn bộ thì cứ như hai người sẽ không thể đi tiếp được với nhau. Nếu như dòng thời gian có thể chảy ngược, Lang Phong muốn rút lại câu hỏi này của mình. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Châu Kỳ Sâm sẽ sẵn lòng nói, chính bản thân anh thấy đến thời điểm phù hợp thì sẽ nói cho y một cách thoải mái. Còn bây giờ, y chẳng khác nào đang ép anh rạch vết sẹo ra, rạch từng nhát một, toàn thân anh be bét máu thịt nhưng anh vẫn còn cười được. Y cảm thấy khó chịu, vừa là vì những chuyện này đã thực sự xảy ra trong quá khứ của Châu Kỳ Sâm, vừa là vì hối hận với câu nói "Anh kể cho em nghe gì cũng được". Y vẫn còn bất cẩn quá.
Nói đến đây, Lang Phong cũng hiểu rõ rồi. Cuộc sống của Châu Kỳ Sâm không khác gì một một chiến trường bỏ hoang, anh phải cố gắng vật lộn để sinh tồn được trong khói lửa mịt mù. Cho đến hôm nay, mỗi phương hướng anh đi vẫn toàn là bom mìn. Cho dù y nhắc đến chuyện gì thì câu trả lời từ anh vẫn không tránh khỏi sự thương tâm. Thế nhưng bình thường trông anh vẫn rất lạc quan, chỉ cần anh nói vài câu là có thể chọc người khác cười. Trước đây, y chỉ nhìn thấy sự yên bình sau khói lửa, đoán được anh là người mang nhiều câu chuyện, nhưng hôm nay, y mới thấy được mảnh đất dưới chân anh thủng trăm ngàn lỗ.
Thế nhưng Châu Kỳ Sâm chỉ nói là: "Không có gì phải xin lỗi cả, anh cũng nên kể trước cho em nghe vài chuyện... Có lẽ không phải tất cả, thế nhưng cứ thu mình lại cũng không hay."
Lang Phong gật đầu, giơ tay dụi vành mắt. Ban đầu Châu Kỳ Sâm thấy y nghe anh kể đến phát khóc thì còn cảm thấy dở khóc dở cười, hiện tại anh chỉ thấy cảm động, anh đã thốt ra những mảnh vỡ thương tâm của mình, sau đó Lang Phong tựa như cái lò nung, làm tan chảy trái tim anh rồi hàn gắn nó lại. Cảm giác chua xót dâng trào. Mấy năm qua, anh không được trải qua cảm giác này.
Cuối cùng, với sự thôi thúc mạnh mẽ, anh vẫn muốn nói tiếp, nhưng Lang Phong cố ý không nghe, y nói anh đã kể đủ nhiều rồi.
Là Châu Kỳ Sâm chủ động nói: "Anh chỉ nói thêm câu cuối thôi. Trước đó không phải anh không có cảm giác gì với em, chỉ là anh thấy chúng ta không hợp. Em... rất viên mãn, còn anh thì quá nát vụn, có lẽ thích anh là một chuyện rất mệt mỏi, anh không muốn bắt em chiều theo ý anh."
Lần này, Lang Phong trả lời rất kiên định, "Chiều hay không chiều không phải chuyện anh có thể quyết định giúp em. Em cảm thấy đây không phải sự nhân nhượng gì hết. Khi đưa ra quyết định, anh đã từng hỏi em chưa?"
Đương nhiên là Châu Kỳ Sâm bị y hỏi nói không nên lời, "Anh..." Anh vừa mở miệng là biết Lang Phong có lý. Ở bên nhau hay không thì luôn là chuyện của cả hai người, phải cần sự quyết định từ cả hai. Trước đây anh đơn phương chặn y ở ngoài cửa, không hỏi ý kiến, cũng không nói lý do, chỉ tự hành động theo ý muốn của bản thân.
Khẩu khí Lang Phong đã dịu đi, y nói: "Không phải em có ý trách anh, em hiểu anh vẫn còn dè dặt với em. Chỉ là em... hi vọng sau này gặp phải tình huống này, anh có thể hỏi em trước. Biết đâu em sẽ cho anh một đáp án ngoài dự liệu thì sao?"
Châu Kỳ Sâm gật đầu, anh cười nói: "Tất cả những chuyện từ sau khi gặp em... đều nằm ngoài dự liệu của anh."
Ngay lúc này, lại một chuyện nằm ngoài dự liệu của Châu Kỳ Sâm, Lang Phong không hề cho anh cơ hội do dự hay từ chối mà cúi đầu hôn anh. Quả thực đúng như suy nghĩ của y, môi Châu Kỳ Sâm hôn rất thích, mềm mềm man mát, Lang Phong không khống chế được, đá đầu lưỡi vào răng anh rồi vói lưỡi vào. Miệng anh đang toàn vị socola ngọt ngào.
Cũng lạ thật, Lang Phong từng chứng kiến những thời khắc thân mật nhất của anh, ví dụ như khi anh quỳ trên đất ngậm lấy dương v*t của y nuốt vào nhả ra, ví dụ như khi anh thấp giọng thở dốc khi dán cơ thể mình lên cơ thể y. Y cũng từng được thấy cả gương mặt khi đang say ngủ không chút phòng bị của anh. Thế nhưng bao lâu qua, tới tận hôm nay, đây vẫn là lần đầu tiên y hôn anh. Nếu nhất định phải truy lại lần hôn trước thì nó đã diễn ra trong gian phòng nhỏ dành cho khách ở nhà Phương Hạo. Y rất thích hôn anh, hôn một lần hoàn toàn không đủ.
Sau đó đến giữa trưa, bọn họ lại nói chuyện chủ đề khác, đơn giản là công việc và cuộc sống gần đây. Châu Kỳ Sâm phát hiện ra Lang Phong rất thích ăn đồ ngọt, chỉ một lúc mà y đã xơi đến ba, bốn thanh socola khác nhau.
"Rốt cuộc em mua cho anh hay là mua cho mình vậy?" Châu Kỳ Sâm cười y.
Lang Phong rất nghiêm túc nói: "Mua cho anh. Anh thích thì em sẽ mua nữa cho anh, không thích thì anh nói cho em biết anh thích gì đi."
Châu Kỳ Sâm không phải người kén chọn, "Em mua gì cũng được, anh rất dễ thỏa mãn."
Mỗi khi ăn xong một thanh, Lang Phong lại tới gần hôn anh một cái. Anh không cử động được nên rướn cổ sang để y hôn. Lang Phong vừa hôn vừa vuốt ve bả vai anh, rồi đến ngực, cuối cùng còn luồn tay vào trong áo mơn trớn eo anh. Đến cuối cùng, Châu Kỳ Sâm cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, "Không được đâu, em như vậy..." Anh nắm lấy tay y kéo ra khỏi chăn, lại gọi tên y, "Evan, em muốn ghẹo chết anh sao? Đến khi đó bác sĩ lại nói anh." Ham muốn của anh cũng rục rịch rồi, nhưng ban ngày ban mặt đang ở phòng bệnh, tại một nơi công cộng như bệnh viện, vết mổ của anh lại vừa khép miệng, anh thật sự không dám liều.
Lang Phong ngoan ngoãn nghe lời, không tiếp tục nữa, thế nhưng y vẫn nắm cổ tay Châu Kỳ Sâm. Lang Phong nói: "Vậy là chốt nhé, chúng ta thử bên nhau đi. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu như anh vẫn chưa xác định được, chúng ta có thể tâm sự tiếp. Đừng không nói gì với em rồi tự kìm nén một mình là được."
Châu Kỳ Sâm đồng ý, anh cũng mạnh mẽ nắm ngược lại tay Lang Phong, nắm mấy lần mới nói: "Nói thật, không hiểu vì sao anh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không chân thực. Anh biết rõ em đến tìm anh là vì chuyện này, nhưng mà... anh muốn xác định đây không phải giấc mơ, đến ngày mai trời sáng anh sẽ phải tỉnh mộng."
Lang Phong vội vàng cắt ngang lời anh, "Không phải mơ. Em cũng thấy không chân thực, hôm đó em đã nói với anh rồi, kể cả cuộc điện thoại sau đó, cũng không phải chiến lược gì cả. Khi ấy em đã thật sự muốn buông tay. Cho nên nếu như không phải anh đổi ý gọi lại cho em, chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi."
Y nhìn vào mắt anh, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Em lý trí hơn anh, thế nhưng anh dũng cảm hơn em." Châu Kỳ Sâm cho rằng bản thân y rất lý trí, nhưng đôi khi hai người hiểu nhau yêu nhau cũng cần thêm sự lý trí lắm. Châu Kỳ Sâm nói anh cảm thấy hai người họ không hợp nhau, điều này Lang Phong rất không tán thành. Y nhận thấy hai người họ còn cần bổ khuyết lẫn cho nhau nữa cơ.
Châu Kỳ Sâm không khẳng định cũng không phủ nhận. Thật ra trong mắt anh, trên người Lang Phong có rất nhiều điểm sáng chứ không phải chỉ đơn thuần dừng ở hai chữ "lý trí".
Cuối cùng anh chỉ hỏi y, "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"
Lang Phong giơ đồng hồ thông minh lên xem, nói: "Hôm nay là ngày 15 tháng 02." Sau đó dường như y ăn ý hiểu ra ẩn ý sau câu hỏi của Châu Kỳ Sâm, không hề nghĩ ngợi gì mà nói ngay, "Tính từ lúc em mở cửa là 1 giờ 56 phút sáng giờ Amsterdam, 23 giờ 56 phút ngày hôm trước giờ UTC, 7 giờ 56 phút sáng giờ Bắc Kinh. Sau này, ngày kỷ niệm của chúng ta sẽ tính theo giờ Bắc Kinh."