Chương : 37
0o0——–0o0
“Về sau tôi nhất định đem em đặt trên giường, làm cho em phải sượng mặt.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.”
————–
Jack bướng bỉnh nở nụ cười: “Đúng vậy, vẽ thành người thật, treo trong phòng ngủ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, khi về già, anh còn có thể nói: ‘A, mình năm đó cường tráng cỡ nào !’ a ha ha ha!”
Cal thuận thế cắn vành tai Jack, hắn hạ giọng hung tợn uy hiếp: “Về sau tôi nhất định đem em đặt ở trên giường, làm cho em sượng mặt.”
Jack giống như nghe được cái gì buồn cười, y đắc ý nhếch mày tuyên bố: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Cal nhìn vẻ mặt cậu nhóc đã biết Jack không có hoài nghi vấn đề ‘trên dưới’ đêm đó, hắn buồn cười đút hai tay vào trong túi quần gật gật đầu: “Tôi cũng không khi dễ bệnh nhân, chờ em hết bệnh, hơn nữa đến khi có chiếc giường lớn thoải mái và mấy thứ cần thiết, tôi cũng mỏi mắt mong chờ tình hình lúc ấy.”
Jack không thèm nhắc lại, y dùng ánh mắt ‘cứ cậy mạnh’ nhìn Cal, Cal cười lắc lắc đầu. Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Cal cao giọng nói: “Mời vào.”
Quản gia Lovejoy đẩy xe toa ăn xuất hiện giữa phòng ngủ Cal, trên khuỷu tay lão treo bộ quần áo được giặt sạch của Jack cung kính đưa tới: “Cậu chủ, đây là bữa sáng của cậu và cậu Dawson cùng với quần áo của cậu Dawson.”
Jack liền từ trong ổ chăn chui ra, Lovejoy lập tức nhíu mày lại, trong nháy mắt chăn bị xốc lên hương vị mãnh liệt đặc hữu nam tính cùng với dấu vết dính ở vị trí thấp trên quần ngủ của Jack biểu lộ rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đó. Vẻ mặt Jack lập tức trở nên xấu hổ, nhưng không đợi y nói cái gì, biểu tình trên mặt Lovejoy đã biến chuyển trở về đạm mạc nghiêm cẩn như cũ, lão xoay người hành lễ rời khỏi phòng.
Jack vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lời nói của Lovejoy lại khiến y cứng ngắc tại chỗ: “Cậu chủ, cậu Dawson, một lát sẽ có người hầu đến quét dọn phòng, xin không cần lo lắng vấn đề thanh lí đệm chăn.”
Nhìn thân thể Jack cơ hồ muốn hóa thạch, Cal ôm bụng cười to, hắn từ đầu đã biết chuyện hắn cùng với đàn ông không thể gạt được quản gia và người hầu, Cal cũng không tính toán gạt bọn họ. Tuy rằng nói có một tình nhân là đàn ông thì hơi khó được quang minh chính đại tiếp nhận, nhưng nếu có quan hệ sâu đậm xen lẫn chút ái muội tình cảm với một người bạn nam cũng là giấc mộng mà rất nhiều quý tộc theo đuổi.
“Jack, đừng khẩn trương như vậy, việc này không có gì, chỉ cần chúng ta không đến giáo đường nhờ Thượng Đế chứng kiến tình yêu và kết hôn, tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.” Cal chẳng hề để ý nói. “Được rồi, thay quần áo rồi rời giường, hay là em muốn tiếp tục nằm trên giường để tôi đút em ăn cơm?”
Jack nhanh chóng vọt vào phòng tắm, hơn mười phút sau y một thân tóc vàng ướt thẫm nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng tắm đi ra, Cal đã đem thức ăn cắt nhỏ cho Jack. Quần áo của Jack được đặt trong tủ quần áo, y mở tủ ra trực tiếp lấy bộ quần áo cũ đã được giặt ủi sạch sẽ, không cho Cal bất kỳ ánh mắt dư thừa nào.
“Oa, Thượng Đế, quản gia của anh thật đáng sợ, tôi lần đầu biết cổ áo sơmi có thể cứng đến như vậy!” Jack nhe răng trợn mắt ngồi vào bàn ăn, y nhanh chóng cởi toàn bộ nút cổ áo sơmi, ống tay áo đều bị y xắn thành một cục kéo lên trên khuỷu tay.
“Một hồi đi dọc hành lang tham quan đi, từ khi em sinh bệnh chưa ra khỏi phòng, không khí trong khoang thuyền thật không tốt, tôi cảm thấy em nên ra ngoài dạo một chút, nhưng mà, nhất định phải mặc áo khoác vào, em không thể để bản thân chịu lạnh nữa.” Cal nói xong hạ thấp ánh mắt, thấp giọng, nghe giống như là thập phần hối hận: “Jack, tôi đoán em rất lo lắng cho hai đứa bé kia có phải không? Lovejoy đang chăm sóc hai bé, các bé ăn giống chúng ta, quần áo tôi cũng bảo Lovejoy chuẩn bị một ít áo khoác dày cho chúng thay.”
“Không, Cal anh không rõ nguyên nhân tôi nổi giận.” Jack nhìn Cal, trong ánh mắt nổi lên lửa giận: “Anh không nên vào thời điểm tàu sắp chìm lôi kéo hai đứa bé gái vô tội vào, vạn nhất tàu Carpathia không thể chịu được nhiều người như vậy, như vậy các bé phải theo chúng ta chờ đợi đợt cứu viện tiếp theo không biết có hay không! Tôi hy vọng chúng ta đều có thể thoát hiểm, nhưng không phải lấy cơ hội sinh tồn của người khác để đổi lấy.”
Cal lúc này rốt cục nghênh đón ánh mắt Jack, hắn cầm lấy bàn tay kích động vung lên của cậu nhóc: “Jack, chúng ta không thể chết được. Cứ cho là không lên được tàu Carpathia, trên tàu Titanic vẫn có cano thoát hiểm. Không hề nghi ngờ, có thể đầu tiên được cứu viện là những quý tộc có tiền ở khoang hạng nhất và khoang hạng hai, lúc ấy trong số những kẻ có tiền có thể càng nhanh chóng được cứu hộ là phụ nữ và trẻ em. Chỉ cần em đi theo bên cạnh tôi, bất luận thế nào, chúng ta tối thiểu đều có cơ hội lên thuyền cứu nạn, nhưng tôi không thể cam đoan trên thuyền cứu nạn chúng ta sẽ nhanh chóng được cứu viện, càng không thể cam đoan thuyền cứu nạn sẽ không bị lật thuyền cũng không bị sinh vật biển to lớn công kích, tôi muốn bảo đảm chúng ta hai người an toàn — chúng ta phải cùng nhau sống sót.”
Jack trầm mặc một trận, lửa giận trên mặt y biến mất vô tung, giọng trở nên đặc biệt khô sáp: “Anh nói nếu không thể bắt lấy cơ hội đi lên tàu Carpathia, như vậy thuyền cứu nạn cũng rất nguy hiểm?”
“Độ ấm bên ngoài em rất rõ ràng, Jack, chúng ta mặc dày cỡ nào, có năng lực hứng chịu băng lãnh trong bao lâu đây? Em chỉ bị đông lạnh trên tàu Carpathia thì thiếu chút đã biến thành viêm phổi, tôi thật không dám tưởng tượng cảnh tượng giữa băng tuyết mịt mù em tựa vào lòng tôi suy yếu sắp chết đi. Hơn nữa ảnh hưởng của dòng hải lưu, ai cũng không biết hành khách ngồi ở thuyền cứu nạn sẽ chạy đi đâu hoặc có thể hay không được cứu viện. Huống chi… cho dù là thuyền cứu nạn đều ngồi đầy cũng không đủ chỗ cho toàn bộ nhân viên.”
Máu trên mặt Jack nháy mắt rút sạch sẽ, y có chút dại ra lặp lại: “Không đủ?”
“Đúng vậy, còn thiếu ước chừng ba trăm đến bốn trăm vị trí, điều này vẫn là thu hoạch lớn hơn nữa không xảy ra tình huống lật thuyền. Jack, nếu cha mẹ hai đứa bé không còn, như vậy tôi sẽ phụ trách nuôi dưỡng các bé lớn lên — các bé vốn ngay cả sống chết cũng chưa biết, ít nhất hiện tại các bé đều sống.”
Lời Cal nói rốt cục thuyết phục được Jack, nhưng khi bọn họ cùng đi lên hành lang, tái nhợt trên mặt Jack như cũ vẫn chưa hồi phục lại hồng nhuận. Cal tiếc nuối nghĩ, có lẽ con số này đối với Jack đả kích có chút lớn đi.
“Về sau tôi nhất định đem em đặt trên giường, làm cho em phải sượng mặt.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.”
————–
Cal duy trì tư thế này cũng không vất vả, không qua bao lâu Jack liền tỏ vẻ bức họa đã hoàn thành. Cal không nhanh không chậm đem tây trang chỉnh tề mặc vào, sau đó đến phía sau Jack, cậu nhóc đối với bức họa vẫn đang làm công tác sửa chữa sau cùng. Cal có chút kinh hỉ khi thấy thần tình của hắn bên trong bức họa rất sống động, phát hiện này khiến Cal rút cây kẹp vẽ trong tay Jack ra, hắn khống chế không được ý nghĩ của chính mình lật thêm một tờ, quả nhiên bức họa một nửa của Rose cũng được Jack vẽ một cách xuất sắc như vậy.
Jack bướng bỉnh nở nụ cười: “Đúng vậy, vẽ thành người thật, treo trong phòng ngủ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, khi về già, anh còn có thể nói: ‘A, mình năm đó cường tráng cỡ nào !’ a ha ha ha!”
Cal thuận thế cắn vành tai Jack, hắn hạ giọng hung tợn uy hiếp: “Về sau tôi nhất định đem em đặt ở trên giường, làm cho em sượng mặt.”
Jack giống như nghe được cái gì buồn cười, y đắc ý nhếch mày tuyên bố: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Cal nhìn vẻ mặt cậu nhóc đã biết Jack không có hoài nghi vấn đề ‘trên dưới’ đêm đó, hắn buồn cười đút hai tay vào trong túi quần gật gật đầu: “Tôi cũng không khi dễ bệnh nhân, chờ em hết bệnh, hơn nữa đến khi có chiếc giường lớn thoải mái và mấy thứ cần thiết, tôi cũng mỏi mắt mong chờ tình hình lúc ấy.”
Jack không thèm nhắc lại, y dùng ánh mắt ‘cứ cậy mạnh’ nhìn Cal, Cal cười lắc lắc đầu. Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Cal cao giọng nói: “Mời vào.”
Quản gia Lovejoy đẩy xe toa ăn xuất hiện giữa phòng ngủ Cal, trên khuỷu tay lão treo bộ quần áo được giặt sạch của Jack cung kính đưa tới: “Cậu chủ, đây là bữa sáng của cậu và cậu Dawson cùng với quần áo của cậu Dawson.”
Jack liền từ trong ổ chăn chui ra, Lovejoy lập tức nhíu mày lại, trong nháy mắt chăn bị xốc lên hương vị mãnh liệt đặc hữu nam tính cùng với dấu vết dính ở vị trí thấp trên quần ngủ của Jack biểu lộ rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đó. Vẻ mặt Jack lập tức trở nên xấu hổ, nhưng không đợi y nói cái gì, biểu tình trên mặt Lovejoy đã biến chuyển trở về đạm mạc nghiêm cẩn như cũ, lão xoay người hành lễ rời khỏi phòng.
Jack vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lời nói của Lovejoy lại khiến y cứng ngắc tại chỗ: “Cậu chủ, cậu Dawson, một lát sẽ có người hầu đến quét dọn phòng, xin không cần lo lắng vấn đề thanh lí đệm chăn.”
Nhìn thân thể Jack cơ hồ muốn hóa thạch, Cal ôm bụng cười to, hắn từ đầu đã biết chuyện hắn cùng với đàn ông không thể gạt được quản gia và người hầu, Cal cũng không tính toán gạt bọn họ. Tuy rằng nói có một tình nhân là đàn ông thì hơi khó được quang minh chính đại tiếp nhận, nhưng nếu có quan hệ sâu đậm xen lẫn chút ái muội tình cảm với một người bạn nam cũng là giấc mộng mà rất nhiều quý tộc theo đuổi.
“Jack, đừng khẩn trương như vậy, việc này không có gì, chỉ cần chúng ta không đến giáo đường nhờ Thượng Đế chứng kiến tình yêu và kết hôn, tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.” Cal chẳng hề để ý nói. “Được rồi, thay quần áo rồi rời giường, hay là em muốn tiếp tục nằm trên giường để tôi đút em ăn cơm?”
Jack nhanh chóng vọt vào phòng tắm, hơn mười phút sau y một thân tóc vàng ướt thẫm nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng tắm đi ra, Cal đã đem thức ăn cắt nhỏ cho Jack. Quần áo của Jack được đặt trong tủ quần áo, y mở tủ ra trực tiếp lấy bộ quần áo cũ đã được giặt ủi sạch sẽ, không cho Cal bất kỳ ánh mắt dư thừa nào.
“Oa, Thượng Đế, quản gia của anh thật đáng sợ, tôi lần đầu biết cổ áo sơmi có thể cứng đến như vậy!” Jack nhe răng trợn mắt ngồi vào bàn ăn, y nhanh chóng cởi toàn bộ nút cổ áo sơmi, ống tay áo đều bị y xắn thành một cục kéo lên trên khuỷu tay.
“Một hồi đi dọc hành lang tham quan đi, từ khi em sinh bệnh chưa ra khỏi phòng, không khí trong khoang thuyền thật không tốt, tôi cảm thấy em nên ra ngoài dạo một chút, nhưng mà, nhất định phải mặc áo khoác vào, em không thể để bản thân chịu lạnh nữa.” Cal nói xong hạ thấp ánh mắt, thấp giọng, nghe giống như là thập phần hối hận: “Jack, tôi đoán em rất lo lắng cho hai đứa bé kia có phải không? Lovejoy đang chăm sóc hai bé, các bé ăn giống chúng ta, quần áo tôi cũng bảo Lovejoy chuẩn bị một ít áo khoác dày cho chúng thay.”
“Không, Cal anh không rõ nguyên nhân tôi nổi giận.” Jack nhìn Cal, trong ánh mắt nổi lên lửa giận: “Anh không nên vào thời điểm tàu sắp chìm lôi kéo hai đứa bé gái vô tội vào, vạn nhất tàu Carpathia không thể chịu được nhiều người như vậy, như vậy các bé phải theo chúng ta chờ đợi đợt cứu viện tiếp theo không biết có hay không! Tôi hy vọng chúng ta đều có thể thoát hiểm, nhưng không phải lấy cơ hội sinh tồn của người khác để đổi lấy.”
Cal lúc này rốt cục nghênh đón ánh mắt Jack, hắn cầm lấy bàn tay kích động vung lên của cậu nhóc: “Jack, chúng ta không thể chết được. Cứ cho là không lên được tàu Carpathia, trên tàu Titanic vẫn có cano thoát hiểm. Không hề nghi ngờ, có thể đầu tiên được cứu viện là những quý tộc có tiền ở khoang hạng nhất và khoang hạng hai, lúc ấy trong số những kẻ có tiền có thể càng nhanh chóng được cứu hộ là phụ nữ và trẻ em. Chỉ cần em đi theo bên cạnh tôi, bất luận thế nào, chúng ta tối thiểu đều có cơ hội lên thuyền cứu nạn, nhưng tôi không thể cam đoan trên thuyền cứu nạn chúng ta sẽ nhanh chóng được cứu viện, càng không thể cam đoan thuyền cứu nạn sẽ không bị lật thuyền cũng không bị sinh vật biển to lớn công kích, tôi muốn bảo đảm chúng ta hai người an toàn — chúng ta phải cùng nhau sống sót.”
Jack trầm mặc một trận, lửa giận trên mặt y biến mất vô tung, giọng trở nên đặc biệt khô sáp: “Anh nói nếu không thể bắt lấy cơ hội đi lên tàu Carpathia, như vậy thuyền cứu nạn cũng rất nguy hiểm?”
“Độ ấm bên ngoài em rất rõ ràng, Jack, chúng ta mặc dày cỡ nào, có năng lực hứng chịu băng lãnh trong bao lâu đây? Em chỉ bị đông lạnh trên tàu Carpathia thì thiếu chút đã biến thành viêm phổi, tôi thật không dám tưởng tượng cảnh tượng giữa băng tuyết mịt mù em tựa vào lòng tôi suy yếu sắp chết đi. Hơn nữa ảnh hưởng của dòng hải lưu, ai cũng không biết hành khách ngồi ở thuyền cứu nạn sẽ chạy đi đâu hoặc có thể hay không được cứu viện. Huống chi… cho dù là thuyền cứu nạn đều ngồi đầy cũng không đủ chỗ cho toàn bộ nhân viên.”
Máu trên mặt Jack nháy mắt rút sạch sẽ, y có chút dại ra lặp lại: “Không đủ?”
“Đúng vậy, còn thiếu ước chừng ba trăm đến bốn trăm vị trí, điều này vẫn là thu hoạch lớn hơn nữa không xảy ra tình huống lật thuyền. Jack, nếu cha mẹ hai đứa bé không còn, như vậy tôi sẽ phụ trách nuôi dưỡng các bé lớn lên — các bé vốn ngay cả sống chết cũng chưa biết, ít nhất hiện tại các bé đều sống.”
Lời Cal nói rốt cục thuyết phục được Jack, nhưng khi bọn họ cùng đi lên hành lang, tái nhợt trên mặt Jack như cũ vẫn chưa hồi phục lại hồng nhuận. Cal tiếc nuối nghĩ, có lẽ con số này đối với Jack đả kích có chút lớn đi.