Chương 14: Chúng ta chia tay đi
Ngô Quân Kỳ hôn đến khi thỏa mãn đã là lúc vành môi non mềm của Liêu Tử Diệp sắp sưng lên. Và cũng chính khoảnh khắc dừng lại hành vi đường đột, anh liền bị cô tát một cái rõ mạnh.
"Anh điên hả?"
Đưa tay xoa xoa gò má vừa bị tát, Ngô Quân Kỳ vẫn nhếch môi cười trào phúng, rồi tiếp tục ép sát cô vào thành gian bếp, tay giữ chặt vòng eo thon thả, đôi mắt bất giác toát lên vẻ nguy hiểm khiến Liêu Tử Diệp nhất thời e sợ.
"Vừa nói chuyện với ai đấy? Có phải cái tên Lục Ý Hiên gì đó, mà Tử Kỳ hay nhắc tới?" Giọng anh trầm xuống.
"Thì sao? Có liên quan gì tới anh hả?"
"Có! Chỉ cần liên quan tới em thì đều là việc liên quan tới tôi." Ngô Quân Kỳ nhướn mày, thái độ đã nghiêm túc tới mức gay gắt.
Nhưng Liêu Tử Diệp thì khác, cô vẫn dành cho anh nụ cười châm chọc với câu hỏi:
"Ngô tổng đang ghen sao?"
"Sao tôi có thể không ghen khi thấy vợ mình nói chuyện thân mật với người khác?"
Ngô Quân Kỳ thẳng thắn đáp trả, lần này trực tiếp đưa Liêu Tử Diệp đi vào tình thế lắng đọng, khiến cô bận lòng với nỗi nghi vấn...
"Rõ ràng trong đơn ly hôn đã có chữ ký của anh rồi..."
"Việc đó không quan trọng. Tóm lại, Liêu Tử Diệp em vẫn là người phụ nữ của tôi. Tôi cấm em có tâm tư mờ ám với người khác."
"Như thế nào là mờ ám?" Nghe đến đó, Liêu Tử Diệp đã bức xúc.
"Đại khái là nói chuyện vui vẻ, thoải mái với người khác giới, kể cả giao tiếp qua điện thoại cũng không được."
"Hưh, anh lấy tư cách gì cấm tôi yêu đương? Trong khi bản thân anh lại cùng lúc muốn day dưa với cả hai người phụ nữ. Ngô Quân Kỳ, sao con người anh tham lam quá vậy?"
"Đó là tại em chỉ đang nhìn cục diện từ một phía. Mà thôi, tôi không thích giải thích nhiều, thích hành động thôi." Anh ta cười ngả ngớn.
Nói xong, lại nhanh nhẹn hôn chụt lên môi cô một cái mới rời khỏi tư thế áp bức người khác.
"Sáng mai em còn phải đi xin việc đúng không? Vậy nên nghỉ ngơi sớm cho tinh thần tỉnh táo ha. Ngủ ngon, em yêu!"
Nghe xong hai từ "em yêu", Liêu Tử Diệp chỉ có rùng mình. Nhìn theo dáng vẻ tùy ý phóng túng đi về hướng phòng ngủ của anh ta, lúc đó cô mới định hình được cục diện tiếp theo.
"Này, đó là hướng phòng ngủ."
"Nè, Ngô Quân Kỳ! Anh đã hứa sẽ ngủ sofa cơ mà?"
"..."
Mặc ai nói ngả nói nghiêng, lòng anh vẫn hướng về phía cửa phòng.
...----------------...
Tập đoàn Ngô thị...
"Ngô Quân Kỳ, rốt cuộc tối qua anh đã đi đâu mà không về nhà hả? Đến điện thoại cũng tắt máy, anh có còn xem em là vợ sắp cưới nữa không vậy?"
Ngô Quân Kỳ vốn dĩ đang bình yên làm việc, bỗng bị phá vỡ bởi hành động đường đột xông vào và giọng điệu chanh chua của Châu Thanh Thanh, khiến anh không khỏi cau mày.
"Phép tắt của em bỏ đâu rồi?"
Bị tỏ thái độ cáu kỉnh, sắc mặt Châu Thanh Thanh càng tối đen như mực, nhưng lại bất ngờ hạ giọng:
"Em với anh có phải xa lạ gì đâu mà cần giữ phép tắt. Nhưng thôi, sau này em sẽ không vậy nữa. Mà anh nói em biết đi, tối qua anh ở đâu?"
Thấy đối phương có ý định tiến tới, Ngô Quân Kỳ lập tức tự giác bỏ qua sofa ngồi, khiến Châu Thanh Thanh liền quê ra mặt.
"Sẵn qua tới bàn làm việc rồi thì em cầm bản quyết định chuyển bộ phận về luôn đi."
Chuyển bộ phận? Nghe tới khúc này thì sắc mặt Châu Thanh Thanh hoàn toàn biến đổi. Vội bước tới cầm lấy tờ giấy trên bàn xem qua một lượt, rồi khẩn trương đi tới đối mặt với người đàn ông.
"Như này là thế nào? Tự dưng bắt em chuyển bộ phận, rồi ai làm Thư ký cho anh?"
"Dạo này bên bộ phận marketing thiếu người, em tạm thời qua đó phụ giúp một thời gian đi."
"Không được đâu, em không thể xa anh." Châu Thanh Thanh bắt đầu phụng phịu.
Ngô Quân Kỳ liền tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt hỏi lại đúng một câu:
"Em cũng không thể ở bên anh cả đời."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì, mẹ anh chỉ mãi xem Liêu Tử Diệp là dâu và anh cũng chưa từng ly hôn với cô ấy. Thanh Thanh, có điều này vốn dĩ đã định nói với em lâu rồi, mà chưa tìm được thời điểm thích hợp. Anh nghĩ, đây là lúc thích hợp để nói rõ ràng.
Thật ra, sau khi hiểu được con tim mình thì anh đã biết nó vốn dĩ không hề hướng về phía em. Chính vì vậy, mà sáu năm qua anh vẫn day dưa không chịu tiến tới hôn nhân.
Anh yêu người khác rồi! Chúng ta, chia tay đi."
"Anh điên hả?"
Đưa tay xoa xoa gò má vừa bị tát, Ngô Quân Kỳ vẫn nhếch môi cười trào phúng, rồi tiếp tục ép sát cô vào thành gian bếp, tay giữ chặt vòng eo thon thả, đôi mắt bất giác toát lên vẻ nguy hiểm khiến Liêu Tử Diệp nhất thời e sợ.
"Vừa nói chuyện với ai đấy? Có phải cái tên Lục Ý Hiên gì đó, mà Tử Kỳ hay nhắc tới?" Giọng anh trầm xuống.
"Thì sao? Có liên quan gì tới anh hả?"
"Có! Chỉ cần liên quan tới em thì đều là việc liên quan tới tôi." Ngô Quân Kỳ nhướn mày, thái độ đã nghiêm túc tới mức gay gắt.
Nhưng Liêu Tử Diệp thì khác, cô vẫn dành cho anh nụ cười châm chọc với câu hỏi:
"Ngô tổng đang ghen sao?"
"Sao tôi có thể không ghen khi thấy vợ mình nói chuyện thân mật với người khác?"
Ngô Quân Kỳ thẳng thắn đáp trả, lần này trực tiếp đưa Liêu Tử Diệp đi vào tình thế lắng đọng, khiến cô bận lòng với nỗi nghi vấn...
"Rõ ràng trong đơn ly hôn đã có chữ ký của anh rồi..."
"Việc đó không quan trọng. Tóm lại, Liêu Tử Diệp em vẫn là người phụ nữ của tôi. Tôi cấm em có tâm tư mờ ám với người khác."
"Như thế nào là mờ ám?" Nghe đến đó, Liêu Tử Diệp đã bức xúc.
"Đại khái là nói chuyện vui vẻ, thoải mái với người khác giới, kể cả giao tiếp qua điện thoại cũng không được."
"Hưh, anh lấy tư cách gì cấm tôi yêu đương? Trong khi bản thân anh lại cùng lúc muốn day dưa với cả hai người phụ nữ. Ngô Quân Kỳ, sao con người anh tham lam quá vậy?"
"Đó là tại em chỉ đang nhìn cục diện từ một phía. Mà thôi, tôi không thích giải thích nhiều, thích hành động thôi." Anh ta cười ngả ngớn.
Nói xong, lại nhanh nhẹn hôn chụt lên môi cô một cái mới rời khỏi tư thế áp bức người khác.
"Sáng mai em còn phải đi xin việc đúng không? Vậy nên nghỉ ngơi sớm cho tinh thần tỉnh táo ha. Ngủ ngon, em yêu!"
Nghe xong hai từ "em yêu", Liêu Tử Diệp chỉ có rùng mình. Nhìn theo dáng vẻ tùy ý phóng túng đi về hướng phòng ngủ của anh ta, lúc đó cô mới định hình được cục diện tiếp theo.
"Này, đó là hướng phòng ngủ."
"Nè, Ngô Quân Kỳ! Anh đã hứa sẽ ngủ sofa cơ mà?"
"..."
Mặc ai nói ngả nói nghiêng, lòng anh vẫn hướng về phía cửa phòng.
...----------------...
Tập đoàn Ngô thị...
"Ngô Quân Kỳ, rốt cuộc tối qua anh đã đi đâu mà không về nhà hả? Đến điện thoại cũng tắt máy, anh có còn xem em là vợ sắp cưới nữa không vậy?"
Ngô Quân Kỳ vốn dĩ đang bình yên làm việc, bỗng bị phá vỡ bởi hành động đường đột xông vào và giọng điệu chanh chua của Châu Thanh Thanh, khiến anh không khỏi cau mày.
"Phép tắt của em bỏ đâu rồi?"
Bị tỏ thái độ cáu kỉnh, sắc mặt Châu Thanh Thanh càng tối đen như mực, nhưng lại bất ngờ hạ giọng:
"Em với anh có phải xa lạ gì đâu mà cần giữ phép tắt. Nhưng thôi, sau này em sẽ không vậy nữa. Mà anh nói em biết đi, tối qua anh ở đâu?"
Thấy đối phương có ý định tiến tới, Ngô Quân Kỳ lập tức tự giác bỏ qua sofa ngồi, khiến Châu Thanh Thanh liền quê ra mặt.
"Sẵn qua tới bàn làm việc rồi thì em cầm bản quyết định chuyển bộ phận về luôn đi."
Chuyển bộ phận? Nghe tới khúc này thì sắc mặt Châu Thanh Thanh hoàn toàn biến đổi. Vội bước tới cầm lấy tờ giấy trên bàn xem qua một lượt, rồi khẩn trương đi tới đối mặt với người đàn ông.
"Như này là thế nào? Tự dưng bắt em chuyển bộ phận, rồi ai làm Thư ký cho anh?"
"Dạo này bên bộ phận marketing thiếu người, em tạm thời qua đó phụ giúp một thời gian đi."
"Không được đâu, em không thể xa anh." Châu Thanh Thanh bắt đầu phụng phịu.
Ngô Quân Kỳ liền tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt hỏi lại đúng một câu:
"Em cũng không thể ở bên anh cả đời."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì, mẹ anh chỉ mãi xem Liêu Tử Diệp là dâu và anh cũng chưa từng ly hôn với cô ấy. Thanh Thanh, có điều này vốn dĩ đã định nói với em lâu rồi, mà chưa tìm được thời điểm thích hợp. Anh nghĩ, đây là lúc thích hợp để nói rõ ràng.
Thật ra, sau khi hiểu được con tim mình thì anh đã biết nó vốn dĩ không hề hướng về phía em. Chính vì vậy, mà sáu năm qua anh vẫn day dưa không chịu tiến tới hôn nhân.
Anh yêu người khác rồi! Chúng ta, chia tay đi."