Chương 45: Chúc mừng
“Cậu đang mua chuộc tôi?”
Bà Liêu vừa dứt lời, Ngô Quân Kỳ liền thẳng thắn đáp:
“Con xem đây là phần sính lễ vẫn còn thiếu khi cưới tiểu Diệp mà mẹ đáng được nhận. Với con, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, nếu dùng tiền mà thâu tóm được tất cả thì con đã không để tiểu Diệp phải vất vả nuôi con suốt sáu năm. Tiền bạc vốn dĩ là vật ngoài thân, chỉ có chân tình mới đổi được yên bình, hạnh phúc.”
Những câu từ thâm thúy của người đàn ông thành công khiến tâm tình bà Liêu dao động.
“Chân tình, là khi một người bình thường lại bất chấp tôn nghiêm bản thân để vì người mình thương làm ra chuyện trước nay chưa từng làm.” Bà ngoại cũng điềm đạm góp lời thúc đẩy.
Lúc bấy giờ, bà Liêu lại ngại ngùng rời khỏi bàn ăn.
Liệu đây có phải là bước ngoặc đã thành công của Ngô Quân Kỳ?
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, bà Liêu ra ngoài tập thể dục với hội chị em bạn già từ sáng sớm, và chủ đề nói chuyện hôm nay lại là chuyện nhà của bà.
“Này bà Liêu, bà định gả tiểu Diệp cho cái cậu Lục gì đó thật à?”
“Ừ thật! Rồi có gì không?” Bà Liêu trả lời tỉnh bơ.
“Thế còn cái cậu ra ra vào vào mấy hôm nay ở nhà bà thì sao? Tôi thấy cậu ấy trông được hơn cái người bà cho tôi xem ảnh đấy, nói chuyện cũng lễ phép nữa.”
Nghe nhắc tới Ngô Quân Kỳ, bà Liêu liền cau mày:
“Tóm lại là bà muốn nói cái gì?”
“Ờ thì tối qua tôi có cùng tiểu Liên nhà tôi xem điện thoại, rồi hai mẹ con tình cờ xem được một bài báo đăng về Chủ tịch tập đoàn Lục Ý, Lục Ý Hiên gì đó, giống hệt cái người bà khoe ảnh với tôi hôm bữa đấy. Trong báo viết về tin đồn tình ái, cậu ta từng kết hôn, sinh con, rồi ly dị hậu lăng nhăng ngoại tình gì đó. Hiện tại để vợ cũ nuôi con và phải chu cấp tiền qua Mỹ hàng tháng đấy. Bà về xem lại coi có phải cái người bà định gả tiểu Diệp cho không, nếu mà phải, thì cần cân nhắc lại nha, chứ lỡ chọn nhầm người làm con bé dang dở hạnh phúc thì khổ.”
“Gì chứ? Chắc bà nhìn nhầm rồi, chứ con rể tương lai của tôi làm sao có quá khứ phức tạp như vậy được.”
Nói gì nói, bà Liêu vẫn chấp niệm với cái người gọi là rể tương lai, Lục Ý Hiên.
“Thì bà về mở điện thoại lên xem thử coi, cứ tìm tiêu đề là quá khứ của Chủ tịch tập đoàn Lục Ý, Lục Ý Hiên, chắc chắn tìm ra.”
…----------------…
Xoảng…
“Mẹ kiếp! Tôi đã bảo cậu bằng mọi cách phải ngăn chặn tất cả các nguồn tin liên quan tới chuyện đời tư của tôi. Tại sao hôm nay lại để báo chí đưa hết lên trang đầu luôn rồi hả?”
Cơn phẫn nộ của Lục Ý Hiên đạt đến cực điểm khi anh ta đọc được những bài báo liên quan đến mình vào sáng nay. Cả một mâm ly trà nước trên bàn đều bị anh hất văng xuống nền, dọa nam trợ lý thân cận một phen hú hồn, chỉ dám cúi đầu.
“Thật ra thì em cũng đã cố gắng hết sức có thể rồi, chỉ tại cánh tay của chúng ta căn bản không dài bằng Ngô Quân Kỳ, nên mới để hắn ta bắt thóp. Giờ mọi chuyện đã lộ, cũng đành hết cách…”
“Ngô Quân Kỳ, Ngô Quân Kỳ, mày đáng chết lắm rồi.”
Lục Ý Hiên nghiến răng, nghiến lợi gằng lên từng chữ. Cặp mắt của anh ta đỏ ngầu, trông chẳng còn dáng vẻ ôn nhu, lịch thiệp như ngày nào, thay vào đó lại là thần sắc đằng đằng sát khí khiến người khác phải khiếp sợ.
Cùng lúc này, thông tin liên quan tới quá khứ gây chấn động của Lục Ý Hiên cũng đã đến tai Liêu Tử Diệp. Không phải là người ngoại lệ, cô cũng sốc như những người chưa từng biết khác, hơn hết cô còn là người quen biết với anh hơn năm năm, vậy mà…
Tối hôm đó, cô lủi thủi một mình dạo bước bên bờ kè cập bến sông với bầu tâm trạng nặng nề như suốt mấy ngày vừa qua. Đến giờ đã là ngày thứ tư mà vẫn chưa có chút tin tức nào của Ngô Quân Kỳ, cô buồn vì điều đó chứ chẳng liên quan tới ai khác, kể cả gặp lại cũng không muốn, nhưng với sự sắp đặt của người đó, cô vẫn phải gặp anh như trong một tình huống tình cờ.
Vốn dĩ cô muốn lướt qua như hai người dưng xa lạ, nhưng anh ta nào để cô dễ dàng toại nguyện. Mạnh dạn nắm tay đối phương để níu giữ, rồi chất giọng nam tính mới trầm ấm vang lên:
“Xin lỗi vì đã không thành thật với em.”
Nhận được lời xin lỗi ấy, Liêu Tử Diệp vẫn không biểu lộ tí cảm xúc nào. Cô chỉ khẽ cười nhạt, rồi lạnh lùng rút tay ra khỏi tay anh.
"Người muốn nghe anh nói xin lỗi vào lúc này, chắc có lẽ là mẹ tôi mới đúng. Vì anh đã đến trước mặt bà ấy và tạo ra một nhân bản hết sức tuyệt vời, làm bà hài lòng, nhưng rồi lại khiến bà hụt hẫng đến choáng váng. Suy cho cùng thì, cũng suýt nữa gả con gái mình cho kiểu người mình luôn bài xích rồi, chắc bà ấy đang cảm thấy áy náy với tôi lắm.
Và tôi cũng phải cảm ơn ai đó. Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi biết được nhiều thứ liên quan tới anh hơn."
Người đàn ông im lặng, Liêu Tử Diệp lại thẳng thắn đối mặt với anh, và nghiêm túc nói:
“Lục tổng! Người thông thái sẽ không mù quáng, cưỡng cầu khi biết trước mục tiêu không như ý. Cũng như chuyện của chúng ta, căn bản không bao giờ có được kết quả tốt.”
Tâm tư của Liêu Tử Diệp như nào, thì Lục Ý Hiên đã rõ. Nhưng anh ta vẫn đang hết sức bình thản, mỉm cười, nhìn cô và nói:
“Anh chỉ muốn gặp em để chúc mừng thôi mà! Chúc em tìm được hạnh phúc của mình, chúc em một đời viên mãn bên người mình thương.”
Chúc phúc sao? Có thật là anh đang toàn tâm chân ý muốn nói ra những lời này không?
Bà Liêu vừa dứt lời, Ngô Quân Kỳ liền thẳng thắn đáp:
“Con xem đây là phần sính lễ vẫn còn thiếu khi cưới tiểu Diệp mà mẹ đáng được nhận. Với con, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, nếu dùng tiền mà thâu tóm được tất cả thì con đã không để tiểu Diệp phải vất vả nuôi con suốt sáu năm. Tiền bạc vốn dĩ là vật ngoài thân, chỉ có chân tình mới đổi được yên bình, hạnh phúc.”
Những câu từ thâm thúy của người đàn ông thành công khiến tâm tình bà Liêu dao động.
“Chân tình, là khi một người bình thường lại bất chấp tôn nghiêm bản thân để vì người mình thương làm ra chuyện trước nay chưa từng làm.” Bà ngoại cũng điềm đạm góp lời thúc đẩy.
Lúc bấy giờ, bà Liêu lại ngại ngùng rời khỏi bàn ăn.
Liệu đây có phải là bước ngoặc đã thành công của Ngô Quân Kỳ?
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, bà Liêu ra ngoài tập thể dục với hội chị em bạn già từ sáng sớm, và chủ đề nói chuyện hôm nay lại là chuyện nhà của bà.
“Này bà Liêu, bà định gả tiểu Diệp cho cái cậu Lục gì đó thật à?”
“Ừ thật! Rồi có gì không?” Bà Liêu trả lời tỉnh bơ.
“Thế còn cái cậu ra ra vào vào mấy hôm nay ở nhà bà thì sao? Tôi thấy cậu ấy trông được hơn cái người bà cho tôi xem ảnh đấy, nói chuyện cũng lễ phép nữa.”
Nghe nhắc tới Ngô Quân Kỳ, bà Liêu liền cau mày:
“Tóm lại là bà muốn nói cái gì?”
“Ờ thì tối qua tôi có cùng tiểu Liên nhà tôi xem điện thoại, rồi hai mẹ con tình cờ xem được một bài báo đăng về Chủ tịch tập đoàn Lục Ý, Lục Ý Hiên gì đó, giống hệt cái người bà khoe ảnh với tôi hôm bữa đấy. Trong báo viết về tin đồn tình ái, cậu ta từng kết hôn, sinh con, rồi ly dị hậu lăng nhăng ngoại tình gì đó. Hiện tại để vợ cũ nuôi con và phải chu cấp tiền qua Mỹ hàng tháng đấy. Bà về xem lại coi có phải cái người bà định gả tiểu Diệp cho không, nếu mà phải, thì cần cân nhắc lại nha, chứ lỡ chọn nhầm người làm con bé dang dở hạnh phúc thì khổ.”
“Gì chứ? Chắc bà nhìn nhầm rồi, chứ con rể tương lai của tôi làm sao có quá khứ phức tạp như vậy được.”
Nói gì nói, bà Liêu vẫn chấp niệm với cái người gọi là rể tương lai, Lục Ý Hiên.
“Thì bà về mở điện thoại lên xem thử coi, cứ tìm tiêu đề là quá khứ của Chủ tịch tập đoàn Lục Ý, Lục Ý Hiên, chắc chắn tìm ra.”
…----------------…
Xoảng…
“Mẹ kiếp! Tôi đã bảo cậu bằng mọi cách phải ngăn chặn tất cả các nguồn tin liên quan tới chuyện đời tư của tôi. Tại sao hôm nay lại để báo chí đưa hết lên trang đầu luôn rồi hả?”
Cơn phẫn nộ của Lục Ý Hiên đạt đến cực điểm khi anh ta đọc được những bài báo liên quan đến mình vào sáng nay. Cả một mâm ly trà nước trên bàn đều bị anh hất văng xuống nền, dọa nam trợ lý thân cận một phen hú hồn, chỉ dám cúi đầu.
“Thật ra thì em cũng đã cố gắng hết sức có thể rồi, chỉ tại cánh tay của chúng ta căn bản không dài bằng Ngô Quân Kỳ, nên mới để hắn ta bắt thóp. Giờ mọi chuyện đã lộ, cũng đành hết cách…”
“Ngô Quân Kỳ, Ngô Quân Kỳ, mày đáng chết lắm rồi.”
Lục Ý Hiên nghiến răng, nghiến lợi gằng lên từng chữ. Cặp mắt của anh ta đỏ ngầu, trông chẳng còn dáng vẻ ôn nhu, lịch thiệp như ngày nào, thay vào đó lại là thần sắc đằng đằng sát khí khiến người khác phải khiếp sợ.
Cùng lúc này, thông tin liên quan tới quá khứ gây chấn động của Lục Ý Hiên cũng đã đến tai Liêu Tử Diệp. Không phải là người ngoại lệ, cô cũng sốc như những người chưa từng biết khác, hơn hết cô còn là người quen biết với anh hơn năm năm, vậy mà…
Tối hôm đó, cô lủi thủi một mình dạo bước bên bờ kè cập bến sông với bầu tâm trạng nặng nề như suốt mấy ngày vừa qua. Đến giờ đã là ngày thứ tư mà vẫn chưa có chút tin tức nào của Ngô Quân Kỳ, cô buồn vì điều đó chứ chẳng liên quan tới ai khác, kể cả gặp lại cũng không muốn, nhưng với sự sắp đặt của người đó, cô vẫn phải gặp anh như trong một tình huống tình cờ.
Vốn dĩ cô muốn lướt qua như hai người dưng xa lạ, nhưng anh ta nào để cô dễ dàng toại nguyện. Mạnh dạn nắm tay đối phương để níu giữ, rồi chất giọng nam tính mới trầm ấm vang lên:
“Xin lỗi vì đã không thành thật với em.”
Nhận được lời xin lỗi ấy, Liêu Tử Diệp vẫn không biểu lộ tí cảm xúc nào. Cô chỉ khẽ cười nhạt, rồi lạnh lùng rút tay ra khỏi tay anh.
"Người muốn nghe anh nói xin lỗi vào lúc này, chắc có lẽ là mẹ tôi mới đúng. Vì anh đã đến trước mặt bà ấy và tạo ra một nhân bản hết sức tuyệt vời, làm bà hài lòng, nhưng rồi lại khiến bà hụt hẫng đến choáng váng. Suy cho cùng thì, cũng suýt nữa gả con gái mình cho kiểu người mình luôn bài xích rồi, chắc bà ấy đang cảm thấy áy náy với tôi lắm.
Và tôi cũng phải cảm ơn ai đó. Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi biết được nhiều thứ liên quan tới anh hơn."
Người đàn ông im lặng, Liêu Tử Diệp lại thẳng thắn đối mặt với anh, và nghiêm túc nói:
“Lục tổng! Người thông thái sẽ không mù quáng, cưỡng cầu khi biết trước mục tiêu không như ý. Cũng như chuyện của chúng ta, căn bản không bao giờ có được kết quả tốt.”
Tâm tư của Liêu Tử Diệp như nào, thì Lục Ý Hiên đã rõ. Nhưng anh ta vẫn đang hết sức bình thản, mỉm cười, nhìn cô và nói:
“Anh chỉ muốn gặp em để chúc mừng thôi mà! Chúc em tìm được hạnh phúc của mình, chúc em một đời viên mãn bên người mình thương.”
Chúc phúc sao? Có thật là anh đang toàn tâm chân ý muốn nói ra những lời này không?