Chương 51: Tranh sủng vẫn không bằng tranh thủ (end)
Liêu Tử Diệp nằm viện hơn hai tuần đến lúc sắp ra viện về nhà, thì Lục Ý Hiên mới dám tới thăm. Thật ra để gặp được cô, anh đã phải cẩn thận canh chừng trước sau mãi tới khi thấy không có ai bên cạnh cô, thì mới vào.
Lần này gặp lại, khoảng cách giữa cả hai đã thật sự quá xa, xa tới mức không thể là bạn bè.
“Nếu để chồng tôi bắt gặp anh tới đây, anh ấy nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Với cả, giữa chúng ta còn gì để nói với nhau nữa sao?”
“Đến để nói lời xin lỗi vẫn còn nợ em.”
Nghe vây, Liêu Tử Diệp thoáng cười nhạt.
“Không đâu. Tôi bỏ qua tất cả, nghĩa là đã xem như từ giờ không ai nợ ai, cũng không mong gặp lại anh để nhận hai từ xin lỗi này. Mà tôi chỉ mong, sau này không phải gặp lại anh lần nữa.”
Đến bước đường này, liệu Lục Ý Hiên có ngộ ra được điều gì chưa?
Đó là, nếu anh không nhất thời nảy sinh dã tâm, không mù quáng ôm hận thì có lẽ sẽ giữ được tình bạn này. Anh không nên ích kỷ, cưỡng cầu, thậm chí tồn tại suy nghĩ cướp đoạt, để rồi…
“Anh thì lại muốn biết, nếu Ngô Quân Kỳ không ân hận, không theo đuổi em, thì anh có được em trao cho một cơ hội nào không?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nên không thể trả lời anh.” Liêu Tử Diệp vẫn lạnh lùng.
Đúng lúc này, Ngô Quân Kỳ trở về sau chuyến đi hoàn thành thủ tục xuất viện và tình cờ bắt gặp sự xuất hiện của Lục Ý Hiên. Thấy anh về, Liêu Tử Diệp liền xuống giường, miệng mỉm cười và nhanh chóng tiến tới ôm lấy cánh tay anh.
“Làm thủ tục xong hết chưa chồng? Em muốn về nhà lắm rồi.”
Sợ anh nổi trận lôi đình, Liêu Tử Diệp khôn khéo nói lời ngon mật ngọt để dỗ dành trước, và hiển nhiên cô sẽ thành công.
“Xong rồi! Giờ anh đưa vợ về.”
“Dạ! Về nhà chồng nấu vài món cho vợ ăn nha, thèm đồ ăn chồng nấu quá rồi.”
“Ừm! Vợ lên thực đơn đi, giờ món gì chồng nấu chả được.”
Đôi vợ chồng, cứ mỗi người một câu cho tới khi đi ra khỏi phòng bệnh. Cũng từ khi Ngô Quân Kỳ xuất hiện, trong mắt Liêu Tử Diệp, Lục Ý Hiên liền biến thành cái bóng không tồn tại. Cô lướt qua anh như hai người dưng xa lạ, không chào cũng chẳng biệt, cứ vậy cắt đứt từ đây.
Anh hít một hơi sâu, cố xoa dịu tâm trạng ngổn ngang, phức tạp của mình, rồi cũng quay lưng lặng lẽ rời đi.
Có lẽ, anh nên sớm nhận ra tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu, càng không thể ích kỷ, tranh giành vì thể diện cá nhân.
Suy cho cùng, Lục Ý Hiên cũng chẳng biết thứ tình cảm mà bản thân mình dành cho người con gái ấy, tồn tại được bao nhiêu? Có chăng hay chỉ vì lòng ích kỷ, hơn thua…
…----------------…
Sau ba tháng dưỡng bệnh, cuối cùng gia đình bốn người nhà tam Kỳ cũng có một chuyến du lịch bên nhau. Thật ra thì Ngô Quân Kỳ không muốn đèo theo hai nhóc nhỏ cùng đi đâu, cũng tại hai đứa nó cứ bám riết Tử Diệp, báo hại phận làm chồng như anh lại chẳng có mấy thời gian gần gũi, âu yếm vợ. Cũng từ đó, mà anh phải hết sức tranh thủ những khoảnh khắc chỉ riêng hai người, để…
“Vợ! Hai thằng nhóc nhỏ được vợ thưởng xong về phòng ngủ hết rồi, giờ tới lượt chồng nhận thưởng.”
Ngô Quân Kỳ vừa từ phòng tắm quay trở ra đã bắt đầu lao vào Liêu Tử Diệp, trưng ra giọng điệu đòi hòi, tâm cơ. Ấy thế mà cô nàng vẫn không phản ứng gì to tác, chỉ thản nhiên quay qua hôn anh liền một cái, rồi nói:
“Chồng được vợ hôn môi, coi như lời hơn rồi nhé!”
“Không! Ý chồng không phải cái này, mà chồng muốn vợ thưởng thêm cho chồng một đứa con gái.” Anh ta nháy mắt tinh nghịch.
Bấy giờ, nét mặt của Liêu Tử Diệp mới trở nên nghiêm túc.
“Một mình vợ làm công chúa của chồng vẫn chưa đủ à? Định sinh thêm đứa nữa để tranh sủng với vợ?”
“Ờ thì… Thì có qua có lại mới toại lòng nhau, hai đứa nhỏ song Kỳ kia cứ bám lấy vợ suốt ngày, khiến chồng tủi thân vô cùng, nên giờ chồng muốn có con gái, để vợ hiểu cảm giác của chồng cho công bằng.”
Nghe cứ như anh chịu đựng ủy khuất lắm không bằng, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, nhưng cô thì lại không chút biến sắc.
“Ngu sao đẻ? Đẻ ra mất chồng thì đẻ làm gì? Vợ không thích phải đi tranh sủng suốt ngày đâu, nên chồng đừng có mơ. Bây giờ, vợ gọi Tân Kỳ với Tử Kỳ qua ngủ chung cho chồng khỏi nung nấu ý định xấu xa.”
Nói xong, Liêu Tử Diệp liền móc điện thoại ra định gọi cho Tân Kỳ, thì hai đứa nhóc đã đứng lù lù ngoài cửa tự lúc nào, và sẵn sàng lên tiếng:
“Mẹ khỏi gọi ạ! Tụi con qua thông báo với mẹ là sáng mai tụi con về nhà với ông bà nội, ba với mẹ ở lại thêm ít ngày để tranh thủ kiếm em út cho song Kỳ nha. Với cả bà ngoại cũng nhắn rằng, mẹ mà không chịu sinh thêm con gái cho ba, thì đừng có về gặp mặt bà ngoại nữa. Vậy nha mẹ, chúc ba mẹ ngủ ngon!”
Như một tình cảnh được dàn xếp hẳn hoi. Như một kế hoạch hoàn hảo đưa cô vào thế bị động. Nhìn hai đứa trẻ bình thản đóng cửa, rồi lon ton chạy về phòng, mà Liêu Tử Diệp không biết nên khóc hay cười. Quay qua nhìn ông chồng đang mong đợi kế bên, cô chỉ còn biết thở dài một hơi.
“Phải sinh thêm thật à?”
“Một đứa nữa thôi.”
Nét mặt nài nỉ của người đàn ông vẫn chưa làm cô xiêu lòng, vẫn tiếp tục đôi co.
“Nhưng lỡ như không ra công chúa thì sao?”
“Thì anh xây riêng một căn biệt thự cho ba anh em tụi nó ở, còn vợ chồng mình nương nhau mà sống, hạnh phúc không ai làm phiền.”
Đấy, rõ ràng là có sự dàn xếp đâu ra đấy cả rồi. Liêu Tử Diệp căn bản không thể chối từ, trong khi Ngô Quân Kỳ lúc bấy giờ đã bắt đầu cởi áo, đưa ra thân thể cường tráng, nóng bỏng, nhằm thao túng tâm lý người nhìn.
Cuối cùng thì, giai nhân miệng cứng lòng mềm cũng khó lòng thoát khỏi kế sách mỹ nam. Cô nhanh chóng bị cuốn vào nụ hôn ngọt ngào anh mang tới.
“Quân Kỳ, nhưng mà em lớn tuổi rồi, mang thai ở giai đoạn này…”
“Chỉ cần thai đậu, em liền không cần phải động tay vào bất cứ một việc gì, kể cả chuyện cầm đũa ăn cơm.”
“Ưm~… Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nữa, hôn anh đi.”
“Đừng bấu vào vai anh, mà hãy đặt vào đây. Thằng nhỏ đã ngóc đầu chờ sẵn rồi…”
“Quân Kỳ! Ưm~…”
“Ừm, anh yêu em!”
Đêm nay, đêm nồng cháy ái tình, chắc chắn sẽ có thiên thần chào đời sau chín tháng mười ngày tiếp theo. Bởi mới nói, duyên nợ vợ chồng là phúc phần phải tu chín kiếp mười đời mới có, đâu phải muốn cắt là đứt. Đôi khi trải nghiệm khó khăn, lại là bước ngoặt đột phá đến con đường cuối cùng của hạnh phúc!
…----------------END----------------…
Lần này gặp lại, khoảng cách giữa cả hai đã thật sự quá xa, xa tới mức không thể là bạn bè.
“Nếu để chồng tôi bắt gặp anh tới đây, anh ấy nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Với cả, giữa chúng ta còn gì để nói với nhau nữa sao?”
“Đến để nói lời xin lỗi vẫn còn nợ em.”
Nghe vây, Liêu Tử Diệp thoáng cười nhạt.
“Không đâu. Tôi bỏ qua tất cả, nghĩa là đã xem như từ giờ không ai nợ ai, cũng không mong gặp lại anh để nhận hai từ xin lỗi này. Mà tôi chỉ mong, sau này không phải gặp lại anh lần nữa.”
Đến bước đường này, liệu Lục Ý Hiên có ngộ ra được điều gì chưa?
Đó là, nếu anh không nhất thời nảy sinh dã tâm, không mù quáng ôm hận thì có lẽ sẽ giữ được tình bạn này. Anh không nên ích kỷ, cưỡng cầu, thậm chí tồn tại suy nghĩ cướp đoạt, để rồi…
“Anh thì lại muốn biết, nếu Ngô Quân Kỳ không ân hận, không theo đuổi em, thì anh có được em trao cho một cơ hội nào không?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nên không thể trả lời anh.” Liêu Tử Diệp vẫn lạnh lùng.
Đúng lúc này, Ngô Quân Kỳ trở về sau chuyến đi hoàn thành thủ tục xuất viện và tình cờ bắt gặp sự xuất hiện của Lục Ý Hiên. Thấy anh về, Liêu Tử Diệp liền xuống giường, miệng mỉm cười và nhanh chóng tiến tới ôm lấy cánh tay anh.
“Làm thủ tục xong hết chưa chồng? Em muốn về nhà lắm rồi.”
Sợ anh nổi trận lôi đình, Liêu Tử Diệp khôn khéo nói lời ngon mật ngọt để dỗ dành trước, và hiển nhiên cô sẽ thành công.
“Xong rồi! Giờ anh đưa vợ về.”
“Dạ! Về nhà chồng nấu vài món cho vợ ăn nha, thèm đồ ăn chồng nấu quá rồi.”
“Ừm! Vợ lên thực đơn đi, giờ món gì chồng nấu chả được.”
Đôi vợ chồng, cứ mỗi người một câu cho tới khi đi ra khỏi phòng bệnh. Cũng từ khi Ngô Quân Kỳ xuất hiện, trong mắt Liêu Tử Diệp, Lục Ý Hiên liền biến thành cái bóng không tồn tại. Cô lướt qua anh như hai người dưng xa lạ, không chào cũng chẳng biệt, cứ vậy cắt đứt từ đây.
Anh hít một hơi sâu, cố xoa dịu tâm trạng ngổn ngang, phức tạp của mình, rồi cũng quay lưng lặng lẽ rời đi.
Có lẽ, anh nên sớm nhận ra tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu, càng không thể ích kỷ, tranh giành vì thể diện cá nhân.
Suy cho cùng, Lục Ý Hiên cũng chẳng biết thứ tình cảm mà bản thân mình dành cho người con gái ấy, tồn tại được bao nhiêu? Có chăng hay chỉ vì lòng ích kỷ, hơn thua…
…----------------…
Sau ba tháng dưỡng bệnh, cuối cùng gia đình bốn người nhà tam Kỳ cũng có một chuyến du lịch bên nhau. Thật ra thì Ngô Quân Kỳ không muốn đèo theo hai nhóc nhỏ cùng đi đâu, cũng tại hai đứa nó cứ bám riết Tử Diệp, báo hại phận làm chồng như anh lại chẳng có mấy thời gian gần gũi, âu yếm vợ. Cũng từ đó, mà anh phải hết sức tranh thủ những khoảnh khắc chỉ riêng hai người, để…
“Vợ! Hai thằng nhóc nhỏ được vợ thưởng xong về phòng ngủ hết rồi, giờ tới lượt chồng nhận thưởng.”
Ngô Quân Kỳ vừa từ phòng tắm quay trở ra đã bắt đầu lao vào Liêu Tử Diệp, trưng ra giọng điệu đòi hòi, tâm cơ. Ấy thế mà cô nàng vẫn không phản ứng gì to tác, chỉ thản nhiên quay qua hôn anh liền một cái, rồi nói:
“Chồng được vợ hôn môi, coi như lời hơn rồi nhé!”
“Không! Ý chồng không phải cái này, mà chồng muốn vợ thưởng thêm cho chồng một đứa con gái.” Anh ta nháy mắt tinh nghịch.
Bấy giờ, nét mặt của Liêu Tử Diệp mới trở nên nghiêm túc.
“Một mình vợ làm công chúa của chồng vẫn chưa đủ à? Định sinh thêm đứa nữa để tranh sủng với vợ?”
“Ờ thì… Thì có qua có lại mới toại lòng nhau, hai đứa nhỏ song Kỳ kia cứ bám lấy vợ suốt ngày, khiến chồng tủi thân vô cùng, nên giờ chồng muốn có con gái, để vợ hiểu cảm giác của chồng cho công bằng.”
Nghe cứ như anh chịu đựng ủy khuất lắm không bằng, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, nhưng cô thì lại không chút biến sắc.
“Ngu sao đẻ? Đẻ ra mất chồng thì đẻ làm gì? Vợ không thích phải đi tranh sủng suốt ngày đâu, nên chồng đừng có mơ. Bây giờ, vợ gọi Tân Kỳ với Tử Kỳ qua ngủ chung cho chồng khỏi nung nấu ý định xấu xa.”
Nói xong, Liêu Tử Diệp liền móc điện thoại ra định gọi cho Tân Kỳ, thì hai đứa nhóc đã đứng lù lù ngoài cửa tự lúc nào, và sẵn sàng lên tiếng:
“Mẹ khỏi gọi ạ! Tụi con qua thông báo với mẹ là sáng mai tụi con về nhà với ông bà nội, ba với mẹ ở lại thêm ít ngày để tranh thủ kiếm em út cho song Kỳ nha. Với cả bà ngoại cũng nhắn rằng, mẹ mà không chịu sinh thêm con gái cho ba, thì đừng có về gặp mặt bà ngoại nữa. Vậy nha mẹ, chúc ba mẹ ngủ ngon!”
Như một tình cảnh được dàn xếp hẳn hoi. Như một kế hoạch hoàn hảo đưa cô vào thế bị động. Nhìn hai đứa trẻ bình thản đóng cửa, rồi lon ton chạy về phòng, mà Liêu Tử Diệp không biết nên khóc hay cười. Quay qua nhìn ông chồng đang mong đợi kế bên, cô chỉ còn biết thở dài một hơi.
“Phải sinh thêm thật à?”
“Một đứa nữa thôi.”
Nét mặt nài nỉ của người đàn ông vẫn chưa làm cô xiêu lòng, vẫn tiếp tục đôi co.
“Nhưng lỡ như không ra công chúa thì sao?”
“Thì anh xây riêng một căn biệt thự cho ba anh em tụi nó ở, còn vợ chồng mình nương nhau mà sống, hạnh phúc không ai làm phiền.”
Đấy, rõ ràng là có sự dàn xếp đâu ra đấy cả rồi. Liêu Tử Diệp căn bản không thể chối từ, trong khi Ngô Quân Kỳ lúc bấy giờ đã bắt đầu cởi áo, đưa ra thân thể cường tráng, nóng bỏng, nhằm thao túng tâm lý người nhìn.
Cuối cùng thì, giai nhân miệng cứng lòng mềm cũng khó lòng thoát khỏi kế sách mỹ nam. Cô nhanh chóng bị cuốn vào nụ hôn ngọt ngào anh mang tới.
“Quân Kỳ, nhưng mà em lớn tuổi rồi, mang thai ở giai đoạn này…”
“Chỉ cần thai đậu, em liền không cần phải động tay vào bất cứ một việc gì, kể cả chuyện cầm đũa ăn cơm.”
“Ưm~… Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nữa, hôn anh đi.”
“Đừng bấu vào vai anh, mà hãy đặt vào đây. Thằng nhỏ đã ngóc đầu chờ sẵn rồi…”
“Quân Kỳ! Ưm~…”
“Ừm, anh yêu em!”
Đêm nay, đêm nồng cháy ái tình, chắc chắn sẽ có thiên thần chào đời sau chín tháng mười ngày tiếp theo. Bởi mới nói, duyên nợ vợ chồng là phúc phần phải tu chín kiếp mười đời mới có, đâu phải muốn cắt là đứt. Đôi khi trải nghiệm khó khăn, lại là bước ngoặt đột phá đến con đường cuối cùng của hạnh phúc!
…----------------END----------------…