Chương 13: Dư trường tín
Thế gian rộng lớn như vậy, nhìn thấy người có khuôn mặt giống mình cũng không có gì lạ, nhưng ở khoảng cách gần cũng nói như vậy, hẳn là rất giống nhau.
Phương Chi Chúc hiếm khi thấy tò mò, nên nói với Ông Thụy: "Cùng đi uống rượu đi?"
Ông Thụy vẫn còn đang khóc lóc nức nở, nghe thấy vậy thì sửng sốt: "......Uống...uống rượu? Ngươi mời ta sao?"
Phương Chi Chúc gật đầu, Ông Thụy hoàn toàn kinh ngạc: "Ngươi, ngươi đúng là..." – Tính cách kỳ lạ.
Phương Chi Trần ở một bên mỉm cười.
Sau khi tìm thấy một gian tửu quán ít người, Ông Thụy gọi một đống đồ ăn, chủ động nói: "Lần này để ta mời, hai vị đừng khách khí."
Phương Chi Trần: "Không biết xấu hổ à?"
"Vốn dĩ là lỗi của ta." – Ông Thụy ngượng ngùng: "Nếu không phải hai người lợi hại, e là ta đã phạm sai lầm lớn. Một chút thức ăn này không thể bù đắp được gì, vậy nên đừng tranh với ta."
Phương Chi Chúc: "Được rồi."
Huynh trưởng nói được, Phương Chi Trần liền không có ý kiến. Ba người trò chuyện được vài câu thì tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên. Ông Thụy rót rượu cho huynh đệ hai người và xin lỗi lần nữa, chuyện này liền được bỏ qua.
Rượu qua ba vòng, Phương Chi Chúc hỏi: "Dựa theo lời ngươi nói lúc trước, Dư Trường Tín đã làm không ít chuyện xấu, nhưng vì có ma quân chống lưng nên mới không có ai dám đụng đến hắn?"
Ông Thụy gật đầu, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Đúng là như vậy. Lúc trước bọn họ biến mất một khoảng thời gian, nhiều người suy đoán hai kẻ đó đã xảy ra chuyện. Nhưng hơn một năm trước có người đồn rằng ma quân lại xuất đầu lộ diện rồi."
Phương Chi Chúc: "Đạo hạnh của hắn ra sao?"
Ông Thụy: "Nghe đồn là thiên tài trăm năm có một, nhưng lại vô cùng thần bí. Vậy nên ta không dám khẳng định tin đồn là thật hay giả."
Phương Chi Chúc cười một tiếng: "Nếu ngươi đã lý trí như vậy, tại sao hôm nay lại nhận lầm người?"
Khóe miệng Ông Thụy giật giật, mặt thoáng chốc đỏ lên.
Ánh nắng buổi xế chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, in lên góc bàn bóng của cành mai lấp ló ngoài cửa.
Phương Chi Chúc nhấp một ngụm rượu, kéo lại chủ đề: "Nếu hôm nay ngươi không nhận sai người, lỡ như ta thật sự là Dư Trường Tín, ngươi nóng vội giết ta như vậy không sợ ma quân báo thù sao?"
"Ta không sợ hắn!" – Ông Thụy trợn mắt trắng, hung dữ gặm móng heo: "Báo thù thì báo thù, có thể giết được Dư Trường Tín cũng đáng!"
Phương Chi Chúc: "Nếu đổi lại là nơi khác, nhìn ta từ xa, có bao nhiêu khả năng sẽ lại nhận lầm?"
Ông Thụy vội xua tay: "Sẽ không sẽ không, ta chỉ......"
Phương Chi Trần ngắt lời hắn: "Ý của đại ca không phải như vậy."
"..." – Ông Thụy cũng không ngốc, nhanh chóng hiểu ra: "Ta thì không, nhưng......những người khác có khả năng sẽ..."
Nói trắng ra là — ngươi rất giống Dư Trường Tín, khả năng cao sẽ bị hiểu lầm, trở thành mục tiêu trả thù của người khác.
Phương Chi Trần không kìm nén nổi nữa, nói: "Chuyện này quá nguy hiểm."
Ông Thụy cũng gật đầu, bản chất con người rất phức tạp, không phải ai cũng biết sai mà sửa giống như hắn. Lỡ như thật sự giết nhầm thì chỉ đành chấp nhận vậy thôi.
Phương Chi Chúc không lo lắng đến vậy, nhưng cũng không muốn trở thành mục tiêu trả thù của người khác và chịu nguy hiểm lớn.
Y cầm chén rượu đăm chiêu, suy nghĩ chồng chéo trong đầu, chẳng mấy chốc đã có tính toán. Y nói với Ông Thụy: "Có thể nói cho ta những chuyện liên quan đến ma quân và Dư Trường Tín không?"
Ông Thụy: "Đương nhiên là được."
Sau khi kể xong thì bữa cơm cũng kết thúc, Ông Thụy cáo từ hai huynh đệ Phương gia.
Hắn chân thành nói: "Chuyện lần này vô cùng xin lỗi, nhưng không đánh thì không quen. Ngày sau nếu có gì cần từ chỗ tiểu đệ, tiểu đệ nhất định sẽ cố gắng giúp sức."
Phương Chi Chúc không thể thân với người khác nhanh như Ông Thụy, nhưng y cũng nhìn nhận hắn như bằng hữu mới nên gật đầu: "Nếu sau này quay lại, có thể lên ngọn núi kia tìm ta."
Ông Thụy: "Tốt quá. Hẹn sau này gặp lại."
Y nhìn Ông Thụy rời đi. Khi quay người lại thì phát hiện Phương Chi Trần đang nhìn mình với gương mặt đầy nghi vấn.
Phương Chi Trần: "Ca, huynh không lo lắng hắn lừa huynh à? Ta có nghe về sự tồn tại của ma quân, nhưng mà báo thù rồi Dư Trường Tín gì đó, chưa chắc đã là sự thật."
Phương Chi Chúc: "Không quan trọng." – Y hỏi rõ ràng như vậy cùng lắm chỉ để phòng trước tai họa.
"Ca, huynh..." – Phương Chi Trần muốn nói lại thôi, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa xúc động thở dài. Tuy hắn không yên tâm, nhưng nhìn Phương Chi Chúc ngoài mặt như chẳng để ý nhưng đầu óc đã có tính toán mới thật là Phương Chi Chúc.
Sắc trời dần tối, Phương Chi Chúc mời Phương Chi Trần lên núi ngủ lại một đêm. Tuy nhiên, Phương Chi Trần từ chối, nói: "Đệ không thể ra ngoài quá lâu. Hôm nay phải về rồi."
Phương Chi Chúc có chút ngạc nhiên. Hắn ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp mặt y và nói vài chuyện như đúng mà sai vậy thôi sao?
Phương Chi Trần như nhìn ra suy nghĩ của y, bèn nói thêm: "Huynh không mang chiếc rương kia đi nên ta không yên tâm. Nhưng bây giờ ta mới biết mình lo lắng vô ích rồi. Đại ca lúc nào cũng lợi hại nhất."
Phương Chi Chúc: "Sao lại nói như vậy?" – Y còn chưa làm điều gì đặc biệt.
Phương Chi Trần lắc đầu cười khẽ: "Không có gì. Nhưng mà huynh nhớ cẩn thận với kẻ thù của Dư Trường Tín, nếu thấy không ổn thì quay về Yến Châu, ít ra còn có Phương gia bảo vệ huynh."
Một buổi gặp gỡ kỳ lạ, như thể gặp nhau chỉ để nhìn nhau.
Chỉ có điều...
"Có phải ngươi có chuyện khác muốn nói với ta?" – Phương Chi Chúc nhớ trước khi Ông Thụy đột nhiên xuất hiện, Phương Chi Trần có nhắc đến Vệ Ương: "Vệ Ương có vấn đề gì?"
Phương Chi Trần gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Vệ Ương......có lẽ hắn không như những gì đại ca thấy. Từ trước đến nay ta luôn cảm thấy như vậy."
Thấy Phương Chi Chúc dường như không mấy ngạc nhiên, hắn quyết định không nói nữa: "Ta biết trong lòng huynh tự hiểu rõ......ta không nói nhiều nữa."
Trước khi đi, Phương Chi Trần lại nói: "Không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào, đại ca nhớ bảo trọng."
Phương Chi Chúc gật đầu, hơi do dự một lúc nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn của mình: "Ngươi với Phương phu nhân ở Phương gia có tốt không?"
Phuong Chi Trần giật mình, biểu cảm có chút lạnh nhạt: "Ta là Nhị thiếu gia của Phương gia, là gia chủ tương lai của Phương gia, là thân phận mà nhiều người ao ước. Sao có thể không tốt được?"
Phương Chi Chúc nhíu mày: "Gia chủ?"
Phương Chi Trần: "Ca, huynh cảm thấy ta xứng không?"
Phương Chi Chúc: "Ngươi thấy sao?"
"......Ta không biết." – Phương Chi Trần cười khổ: "Đây là số mệnh của ta, dù ta nghĩ thế nào cũng không có lựa chọn khác. Vậy nên, ta thực sự rất hâm mộ huynh."
Phương Chi Chúc cảm thấy lời này thú vị: "Hâm mộ ta?"
Phương Chi Trần: "Đại ca luôn biết bản thân muốn gì và không muốn gì. Chỉ cần huynh muốn huynh sẽ tự mình giành lấy, nếu huynh không muốn, dù có ép buộc cỡ nào huynh cũng không thỏa hiệp."
Từ lúc gặp lại nhau, Phương Chi Chúc luôn nhận được sự khen ngợi từ đệ đệ hết lần này đến lần khác. Dù y tự nhận thấy da mặt mình dày nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ —— dù biết lời khen của Phương Chi Trần là chân thành.
Vì vậy y nói đùa: "Sao ngươi biết ta không muốn vị trí kia?"
Phương Chi Trần cười theo: "Nếu không nhờ đại ca thì ta đã không sống đến hôm nay. Càng không nói đến chuyện huynh và phụ thân......"
Hắn mím môi khô khốc: "Không còn sớm nữa, ta phải đi đây. Đại ca bảo trọng, sau này gặp lại."
Hắn vẫy tay tạm biệt rồi ngự kiếm bay đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Phương Chi Chúc cũng không nán lại lâu, mua một vài thứ rồi trở về núi.
Sáng hôm sau, Vệ Ương trở về, hai người cùng nhau ăn sáng. Như thường lệ, hai người tán gẫu về những chuyện nhỏ nhặt, Vệ Ương lúc nào cũng cười tủm tỉm, dường như tâm trạng rất tốt.
Sau khi ăn xong, hắn nói: "Thời tiết vào xuân đẹp như vậy, chúng ta xuống núi chơi nhé."
Phương Chi Chúc: "Được."
Lau bàn xong, y ném giẻ lau vào thùng gỗ, nói: "Hôm qua Phương Chi Trần đã tới đây."
Vệ Ương xoay người lại: "Sao ta không gặp hắn?"
"Hôm qua vừa đi rồi."
"Ồ, hắn đến thăm ngươi sao?"
"Đại khái là vậy, nhưng lại rời đi sớm." – Phương Chi Chúc không biết nên hình dung cảm xúc của mình như thế nào: "Theo ngươi thấy, phụ thân bình thường đối xử với hắn như thế nào?"
Vệ Ương ngạc nhiên nói: "Phương Chi Trần là con của phụ thân, là gia chủ tương lai của Phương gia, tất nhiên là phải đối xử với hắn rất tốt."
Phương Chi Chúc trầm mặc.
Vệ Ương: "Chi Chúc, sao lại hỏi như vậy?"
Phương Chi Chúc: "Không có gì."
Phương Chi Chúc không đề cập với Vệ Ương những lời mà Phương Chi Trần nói ngày hôm qua— y thật sự không biết nên nói như thế nào.
Mối quan hệ giữa người với người là thứ khó giải thích nhất thiên hạ, nếu liên quan đến huyết thống thì lại càng khó nói hơn.
Giống như Phương Lệnh.
Phương Chi Chúc biết đó là phụ thân của mình, là người thân nhất với y trên đời. Nhưng khi ở chung, y lại không cảm nhận được loại quan hệ huyết thống này. Cứ như họ chỉ là cha con trên danh nghĩa, mà y cũng không có cảm nhận gì sâu sắc về chuyện này.
Hoặc là Phương Chi Trần.
Dù cùng cha khác mẹ, chỉ chảy chung một nửa huyết thống, thậm chí còn chưa chính thức gặp nhau cho đến ngày hôm qua, đến Vệ Ương cũng ám chỉ quan hệ của bọn họ bình thường, nhưng y lại không thấy chán ghét Phương Chi Trần. Không những không ghét mà còn thực sự coi đối phương là đệ đệ.
Thật lòng khi nhớ lại, lúc quyết định nghiên cứu và luyện dược chữa trị cho Phương Chi Trần, y dường như không cảm thấy do dự. Không vì lý do gì cả, y chỉ cảm thấy bản thân nên làm như vậy.
Đây có lẽ là sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng mà ngay cả chính y cũng không nhận ra.
Hôm qua sau khi trở về và ngồi ngoài sân, nhìn ra xa là đại thụ cao lớn che trời, vang vọng theo là tiếng chim hót, trong lòng y chồng chất suy nghĩ. Y có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như Phương Lệnh phụ thân mình, chẳng hạn như Phương Chi Trần, lão Trương, và cả Vệ Ương nữa.
Y rất muốn biết, bản thân mình của hiện tại, khi lựa chọn ở bên cạnh người nhà, bằng hữu thậm chí là người yêu thương, là vì bản thân mất đi trí nhớ hay là sự tiếp nối từ trong quá khứ?
Y của hiện tại liệu có liên quan gì đến bản thân của trước kia?
Suy nghĩ cả một buổi tối, càng nghĩ càng khó kiềm chế được cảm xúc xúc động trong lòng.
Khi y quyết định từ bỏ mọi thứ trong quá khứ và hướng tới cuộc sống mới, y không có chút do dự nào, nhưng lúc này nhìn lại, ít nhiều cũng cảm thấy tiếc nuối. Mà cảm giác tiếc nuối này, sau khi gặp gỡ Phương Chi Trần và Ông Thụy ngày hôm qua, càng lúc càng lớn như cỏ dại bị kích thích sinh trưởng khó có thể kìm hãm.
Y bỗng nhiên rất muốn tìm lại bản thân của quá khứ.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không gấp, y có rất nhiều thời gian.
Vừa lúc nhớ tới một chuyện khác: "Ngươi biết bao nhiêu về 'Ma quân'?"
Vệ Ương hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cúi đầu rửa tay: "Không biết nhiều lắm, đại khái cũng như lần trước ta kể thôi. Chi Chúc à, sao lại nhắc tới hắn nữa vậy?"
Phương Chi Chúc không trả lời, mà lại hỏi sang vấn đề khác: "Vậy ngươi có biết một người tên Dư Trường Tín không?"
Choang.
Vệ Ương làm rơi chiếc đĩa trong tay, mảnh vỡ vương vãi ra khắp sàn.
Phương Chi Chúc: "Ngươi sao vậy?"
Vệ Ương miễn cưỡng cười, đầu lưỡi ép chặt vào hàm răng, giọng nói có hơi run rẩy: "Không biết, ta chưa từng nghe nói về người này."
Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm hắn.
Phương Chi Chúc hiếm khi thấy tò mò, nên nói với Ông Thụy: "Cùng đi uống rượu đi?"
Ông Thụy vẫn còn đang khóc lóc nức nở, nghe thấy vậy thì sửng sốt: "......Uống...uống rượu? Ngươi mời ta sao?"
Phương Chi Chúc gật đầu, Ông Thụy hoàn toàn kinh ngạc: "Ngươi, ngươi đúng là..." – Tính cách kỳ lạ.
Phương Chi Trần ở một bên mỉm cười.
Sau khi tìm thấy một gian tửu quán ít người, Ông Thụy gọi một đống đồ ăn, chủ động nói: "Lần này để ta mời, hai vị đừng khách khí."
Phương Chi Trần: "Không biết xấu hổ à?"
"Vốn dĩ là lỗi của ta." – Ông Thụy ngượng ngùng: "Nếu không phải hai người lợi hại, e là ta đã phạm sai lầm lớn. Một chút thức ăn này không thể bù đắp được gì, vậy nên đừng tranh với ta."
Phương Chi Chúc: "Được rồi."
Huynh trưởng nói được, Phương Chi Trần liền không có ý kiến. Ba người trò chuyện được vài câu thì tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên. Ông Thụy rót rượu cho huynh đệ hai người và xin lỗi lần nữa, chuyện này liền được bỏ qua.
Rượu qua ba vòng, Phương Chi Chúc hỏi: "Dựa theo lời ngươi nói lúc trước, Dư Trường Tín đã làm không ít chuyện xấu, nhưng vì có ma quân chống lưng nên mới không có ai dám đụng đến hắn?"
Ông Thụy gật đầu, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Đúng là như vậy. Lúc trước bọn họ biến mất một khoảng thời gian, nhiều người suy đoán hai kẻ đó đã xảy ra chuyện. Nhưng hơn một năm trước có người đồn rằng ma quân lại xuất đầu lộ diện rồi."
Phương Chi Chúc: "Đạo hạnh của hắn ra sao?"
Ông Thụy: "Nghe đồn là thiên tài trăm năm có một, nhưng lại vô cùng thần bí. Vậy nên ta không dám khẳng định tin đồn là thật hay giả."
Phương Chi Chúc cười một tiếng: "Nếu ngươi đã lý trí như vậy, tại sao hôm nay lại nhận lầm người?"
Khóe miệng Ông Thụy giật giật, mặt thoáng chốc đỏ lên.
Ánh nắng buổi xế chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, in lên góc bàn bóng của cành mai lấp ló ngoài cửa.
Phương Chi Chúc nhấp một ngụm rượu, kéo lại chủ đề: "Nếu hôm nay ngươi không nhận sai người, lỡ như ta thật sự là Dư Trường Tín, ngươi nóng vội giết ta như vậy không sợ ma quân báo thù sao?"
"Ta không sợ hắn!" – Ông Thụy trợn mắt trắng, hung dữ gặm móng heo: "Báo thù thì báo thù, có thể giết được Dư Trường Tín cũng đáng!"
Phương Chi Chúc: "Nếu đổi lại là nơi khác, nhìn ta từ xa, có bao nhiêu khả năng sẽ lại nhận lầm?"
Ông Thụy vội xua tay: "Sẽ không sẽ không, ta chỉ......"
Phương Chi Trần ngắt lời hắn: "Ý của đại ca không phải như vậy."
"..." – Ông Thụy cũng không ngốc, nhanh chóng hiểu ra: "Ta thì không, nhưng......những người khác có khả năng sẽ..."
Nói trắng ra là — ngươi rất giống Dư Trường Tín, khả năng cao sẽ bị hiểu lầm, trở thành mục tiêu trả thù của người khác.
Phương Chi Trần không kìm nén nổi nữa, nói: "Chuyện này quá nguy hiểm."
Ông Thụy cũng gật đầu, bản chất con người rất phức tạp, không phải ai cũng biết sai mà sửa giống như hắn. Lỡ như thật sự giết nhầm thì chỉ đành chấp nhận vậy thôi.
Phương Chi Chúc không lo lắng đến vậy, nhưng cũng không muốn trở thành mục tiêu trả thù của người khác và chịu nguy hiểm lớn.
Y cầm chén rượu đăm chiêu, suy nghĩ chồng chéo trong đầu, chẳng mấy chốc đã có tính toán. Y nói với Ông Thụy: "Có thể nói cho ta những chuyện liên quan đến ma quân và Dư Trường Tín không?"
Ông Thụy: "Đương nhiên là được."
Sau khi kể xong thì bữa cơm cũng kết thúc, Ông Thụy cáo từ hai huynh đệ Phương gia.
Hắn chân thành nói: "Chuyện lần này vô cùng xin lỗi, nhưng không đánh thì không quen. Ngày sau nếu có gì cần từ chỗ tiểu đệ, tiểu đệ nhất định sẽ cố gắng giúp sức."
Phương Chi Chúc không thể thân với người khác nhanh như Ông Thụy, nhưng y cũng nhìn nhận hắn như bằng hữu mới nên gật đầu: "Nếu sau này quay lại, có thể lên ngọn núi kia tìm ta."
Ông Thụy: "Tốt quá. Hẹn sau này gặp lại."
Y nhìn Ông Thụy rời đi. Khi quay người lại thì phát hiện Phương Chi Trần đang nhìn mình với gương mặt đầy nghi vấn.
Phương Chi Trần: "Ca, huynh không lo lắng hắn lừa huynh à? Ta có nghe về sự tồn tại của ma quân, nhưng mà báo thù rồi Dư Trường Tín gì đó, chưa chắc đã là sự thật."
Phương Chi Chúc: "Không quan trọng." – Y hỏi rõ ràng như vậy cùng lắm chỉ để phòng trước tai họa.
"Ca, huynh..." – Phương Chi Trần muốn nói lại thôi, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa xúc động thở dài. Tuy hắn không yên tâm, nhưng nhìn Phương Chi Chúc ngoài mặt như chẳng để ý nhưng đầu óc đã có tính toán mới thật là Phương Chi Chúc.
Sắc trời dần tối, Phương Chi Chúc mời Phương Chi Trần lên núi ngủ lại một đêm. Tuy nhiên, Phương Chi Trần từ chối, nói: "Đệ không thể ra ngoài quá lâu. Hôm nay phải về rồi."
Phương Chi Chúc có chút ngạc nhiên. Hắn ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp mặt y và nói vài chuyện như đúng mà sai vậy thôi sao?
Phương Chi Trần như nhìn ra suy nghĩ của y, bèn nói thêm: "Huynh không mang chiếc rương kia đi nên ta không yên tâm. Nhưng bây giờ ta mới biết mình lo lắng vô ích rồi. Đại ca lúc nào cũng lợi hại nhất."
Phương Chi Chúc: "Sao lại nói như vậy?" – Y còn chưa làm điều gì đặc biệt.
Phương Chi Trần lắc đầu cười khẽ: "Không có gì. Nhưng mà huynh nhớ cẩn thận với kẻ thù của Dư Trường Tín, nếu thấy không ổn thì quay về Yến Châu, ít ra còn có Phương gia bảo vệ huynh."
Một buổi gặp gỡ kỳ lạ, như thể gặp nhau chỉ để nhìn nhau.
Chỉ có điều...
"Có phải ngươi có chuyện khác muốn nói với ta?" – Phương Chi Chúc nhớ trước khi Ông Thụy đột nhiên xuất hiện, Phương Chi Trần có nhắc đến Vệ Ương: "Vệ Ương có vấn đề gì?"
Phương Chi Trần gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Vệ Ương......có lẽ hắn không như những gì đại ca thấy. Từ trước đến nay ta luôn cảm thấy như vậy."
Thấy Phương Chi Chúc dường như không mấy ngạc nhiên, hắn quyết định không nói nữa: "Ta biết trong lòng huynh tự hiểu rõ......ta không nói nhiều nữa."
Trước khi đi, Phương Chi Trần lại nói: "Không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào, đại ca nhớ bảo trọng."
Phương Chi Chúc gật đầu, hơi do dự một lúc nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn của mình: "Ngươi với Phương phu nhân ở Phương gia có tốt không?"
Phuong Chi Trần giật mình, biểu cảm có chút lạnh nhạt: "Ta là Nhị thiếu gia của Phương gia, là gia chủ tương lai của Phương gia, là thân phận mà nhiều người ao ước. Sao có thể không tốt được?"
Phương Chi Chúc nhíu mày: "Gia chủ?"
Phương Chi Trần: "Ca, huynh cảm thấy ta xứng không?"
Phương Chi Chúc: "Ngươi thấy sao?"
"......Ta không biết." – Phương Chi Trần cười khổ: "Đây là số mệnh của ta, dù ta nghĩ thế nào cũng không có lựa chọn khác. Vậy nên, ta thực sự rất hâm mộ huynh."
Phương Chi Chúc cảm thấy lời này thú vị: "Hâm mộ ta?"
Phương Chi Trần: "Đại ca luôn biết bản thân muốn gì và không muốn gì. Chỉ cần huynh muốn huynh sẽ tự mình giành lấy, nếu huynh không muốn, dù có ép buộc cỡ nào huynh cũng không thỏa hiệp."
Từ lúc gặp lại nhau, Phương Chi Chúc luôn nhận được sự khen ngợi từ đệ đệ hết lần này đến lần khác. Dù y tự nhận thấy da mặt mình dày nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ —— dù biết lời khen của Phương Chi Trần là chân thành.
Vì vậy y nói đùa: "Sao ngươi biết ta không muốn vị trí kia?"
Phương Chi Trần cười theo: "Nếu không nhờ đại ca thì ta đã không sống đến hôm nay. Càng không nói đến chuyện huynh và phụ thân......"
Hắn mím môi khô khốc: "Không còn sớm nữa, ta phải đi đây. Đại ca bảo trọng, sau này gặp lại."
Hắn vẫy tay tạm biệt rồi ngự kiếm bay đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Phương Chi Chúc cũng không nán lại lâu, mua một vài thứ rồi trở về núi.
Sáng hôm sau, Vệ Ương trở về, hai người cùng nhau ăn sáng. Như thường lệ, hai người tán gẫu về những chuyện nhỏ nhặt, Vệ Ương lúc nào cũng cười tủm tỉm, dường như tâm trạng rất tốt.
Sau khi ăn xong, hắn nói: "Thời tiết vào xuân đẹp như vậy, chúng ta xuống núi chơi nhé."
Phương Chi Chúc: "Được."
Lau bàn xong, y ném giẻ lau vào thùng gỗ, nói: "Hôm qua Phương Chi Trần đã tới đây."
Vệ Ương xoay người lại: "Sao ta không gặp hắn?"
"Hôm qua vừa đi rồi."
"Ồ, hắn đến thăm ngươi sao?"
"Đại khái là vậy, nhưng lại rời đi sớm." – Phương Chi Chúc không biết nên hình dung cảm xúc của mình như thế nào: "Theo ngươi thấy, phụ thân bình thường đối xử với hắn như thế nào?"
Vệ Ương ngạc nhiên nói: "Phương Chi Trần là con của phụ thân, là gia chủ tương lai của Phương gia, tất nhiên là phải đối xử với hắn rất tốt."
Phương Chi Chúc trầm mặc.
Vệ Ương: "Chi Chúc, sao lại hỏi như vậy?"
Phương Chi Chúc: "Không có gì."
Phương Chi Chúc không đề cập với Vệ Ương những lời mà Phương Chi Trần nói ngày hôm qua— y thật sự không biết nên nói như thế nào.
Mối quan hệ giữa người với người là thứ khó giải thích nhất thiên hạ, nếu liên quan đến huyết thống thì lại càng khó nói hơn.
Giống như Phương Lệnh.
Phương Chi Chúc biết đó là phụ thân của mình, là người thân nhất với y trên đời. Nhưng khi ở chung, y lại không cảm nhận được loại quan hệ huyết thống này. Cứ như họ chỉ là cha con trên danh nghĩa, mà y cũng không có cảm nhận gì sâu sắc về chuyện này.
Hoặc là Phương Chi Trần.
Dù cùng cha khác mẹ, chỉ chảy chung một nửa huyết thống, thậm chí còn chưa chính thức gặp nhau cho đến ngày hôm qua, đến Vệ Ương cũng ám chỉ quan hệ của bọn họ bình thường, nhưng y lại không thấy chán ghét Phương Chi Trần. Không những không ghét mà còn thực sự coi đối phương là đệ đệ.
Thật lòng khi nhớ lại, lúc quyết định nghiên cứu và luyện dược chữa trị cho Phương Chi Trần, y dường như không cảm thấy do dự. Không vì lý do gì cả, y chỉ cảm thấy bản thân nên làm như vậy.
Đây có lẽ là sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng mà ngay cả chính y cũng không nhận ra.
Hôm qua sau khi trở về và ngồi ngoài sân, nhìn ra xa là đại thụ cao lớn che trời, vang vọng theo là tiếng chim hót, trong lòng y chồng chất suy nghĩ. Y có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như Phương Lệnh phụ thân mình, chẳng hạn như Phương Chi Trần, lão Trương, và cả Vệ Ương nữa.
Y rất muốn biết, bản thân mình của hiện tại, khi lựa chọn ở bên cạnh người nhà, bằng hữu thậm chí là người yêu thương, là vì bản thân mất đi trí nhớ hay là sự tiếp nối từ trong quá khứ?
Y của hiện tại liệu có liên quan gì đến bản thân của trước kia?
Suy nghĩ cả một buổi tối, càng nghĩ càng khó kiềm chế được cảm xúc xúc động trong lòng.
Khi y quyết định từ bỏ mọi thứ trong quá khứ và hướng tới cuộc sống mới, y không có chút do dự nào, nhưng lúc này nhìn lại, ít nhiều cũng cảm thấy tiếc nuối. Mà cảm giác tiếc nuối này, sau khi gặp gỡ Phương Chi Trần và Ông Thụy ngày hôm qua, càng lúc càng lớn như cỏ dại bị kích thích sinh trưởng khó có thể kìm hãm.
Y bỗng nhiên rất muốn tìm lại bản thân của quá khứ.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không gấp, y có rất nhiều thời gian.
Vừa lúc nhớ tới một chuyện khác: "Ngươi biết bao nhiêu về 'Ma quân'?"
Vệ Ương hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục cúi đầu rửa tay: "Không biết nhiều lắm, đại khái cũng như lần trước ta kể thôi. Chi Chúc à, sao lại nhắc tới hắn nữa vậy?"
Phương Chi Chúc không trả lời, mà lại hỏi sang vấn đề khác: "Vậy ngươi có biết một người tên Dư Trường Tín không?"
Choang.
Vệ Ương làm rơi chiếc đĩa trong tay, mảnh vỡ vương vãi ra khắp sàn.
Phương Chi Chúc: "Ngươi sao vậy?"
Vệ Ương miễn cưỡng cười, đầu lưỡi ép chặt vào hàm răng, giọng nói có hơi run rẩy: "Không biết, ta chưa từng nghe nói về người này."
Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm hắn.