Chương 23: Cô vợ nhỏ của anh đánh em
Cả một buổi chiều, Thời Lạc đi học cũng có hơi thất thần, nghĩ tới chốc lát tan học sẽ cùng Đường Kỳ Thâm tới canteen trường, trong lòng cô liền có chút nhảy nhót vui sướng nói không nên lời.
Rõ ràng là hai người đã quen với việc cùng ngồi ăn ở nhà họ Đường, nhưng mà thay đổi địa điểm lại khiến trong lòng cô có chút chờ mong.
Tiết cuối cùng là tiết của chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy.
Có lẽ là vừa mới đứng lớp đã được đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm, vài thập niên trôi qua, không ngày nào là ông không hao lâm tổn lực lo lắng cho đám gà con của mình, giờ mới đầu 50 mà đỉnh đầu đã không còn một cọng tóc.
Là kiểu địa trung hải điển hình.
Có điều trong xương cốt của Tạ Quang Huy đại khái được cất giấu phong thái quật cường liêm chính, rõ ràng là đỉnh đầu đã trọc tới bóng loáng như cái sân bay rồi, thế nhưng còn muốn vớt vát lại chút tóc thưa ở xung quanh hất lên giữa đỉnh đầu, như thể làm thế là có thể che được cái đầu hói của ông tới kín mít vậy.
Có rất nhiều lúc, không khó có thể nhìn thấy được, chỉ cần gió nhẹ thổi qua một cái là có thể nhẹ nhàng nhấc lên nhúm tóc mái giả của ông, sau đó lại có thể thấy ông quen thói tự nhiên giơ tay đem những sợi tóc không an phận vuốt ngược trở về, sau đó vẻ mặt lại bình tĩnh tự nhiên cong môi cười.
Bạn học trong lớp còn rất thích nhiều chuyện, chỉ mới qua một tiết học, đám học sinh nhàn rỗi nhàm chán bên dưới còn có thể đếm được số lần tóc mái ông ấy bay lên để giết thời gian.
Chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy là giáo viên Địa Lý, quả thực là xứng đôi với quả đầu địa trung hải của ông.
Chỉ là đợi qua 50 phút, thật vất vả mới chờ được tới chuông tan học, đám quỷ đói gào thét đòi xổ lồng, có điều lại không đợi được một câu tan học của Tạ Quang Huy, chỉ thấy ông chậm rãi tháo cái kính viễn thị đang đeo ở trên mắt xuống, chậm rì rì niết ở trong lòng bàn tay, cẩn thận gấp gọn gọng kính lại, sau đó bỏ vào trong túi áo sơ mi kẻ sọc trước ngực, rất có phong cách lão cán bộ, lại tùy tay cầm lấy bình giữ ấm kiểu cổ đã bạc màu trên bàn lên.
Trên bình giữ ấm đã bạc màu kia vẫn còn khắc mấy dòng chữ đỏ rực “ánh nến chưa tàn lệ chưa sa”, vừa nhìn liền biết là quà tặng kèm của mấy hoạt động giáo viên tập thể gì đó rồi, những sản phẩm đó đều có in logo của trường, chỉ là những giáo viên khác ngại nó quê, cho nên cầm về nhà liền ném ở một xó, người giống như Tạ Quang Huy lúc nào cũng nâng niu treo nó ở bên người coi như bảo bối vẫn rất hiếm.
Giờ phút này, ông vặn nắp bình giữ ấm, khói mù bốc lên trên nắp, trong không khí cũng nhiễm mùi lá trà hương nhàn nhạt, toàn bộ cảnh tượng nhìn hệt như là đang đi dưỡng sinh.
Đương nhiên, nếu như ông không kéo dài tiết học, không chiếm dụng thời gian tan học ăn cơm trưa quý giá của học sinh thì có lẽ sẽ càng thêm dưỡng sinh hơn.
Một tiết Địa Lý nghe như lọt vào trong sương mù, bởi vì là tiết cuối cho nên rất nhanh đã tới thời gian tan học, có rất nhiều học sinh không có tâm tình nghe, ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía đồng hồ, trong lòng yên lặng đếm ngược tiếng chuông tan học.
Nào nghĩ tới ông lại thuận miệng một câu: “Thầy giảng thêm hai câu nữa.”, lập tức đem cảnh trong mơ kéo về hiện thực.
Trong lớp vang lên đầy tiếng kêu rên, không ít học sinh lớp khác đã sớm tan học, giờ phút này đang chạy vội về phía canteen ăn trưa, biết được đám xui xẻo ban 14 còn bị giữ lại không cho ra, đám bạn “tốt bụng” của Phạm Vũ Triết còn chụp ảnh cơm trưa gửi cho hắn xem.
Ảnh chụp là đồ ăn trong canteen, trước đây đám người này ăn sung mặc sướng quen, ngày nào cũng ăn ở nhà hàng sang trọng, căn bản là không thèm để mắt tới mấy thứ này, giờ đây đã đói tới mốc meo còn chưa được đi ăn, chủ nhiệm lớp vẫn còn đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, đám quỷ chết đói lại không ngừng chửi thầm “má nó”, Thời Lạc quay người lại, thất thần liếc hắn một cái.
Phạm Vũ Triết nói: “Cơm canteen cũng rất ngon, tớ rất thích ăn cơm canteen, chờ lão Tạ nói xong, lát nữa chúng ta chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn thôi đúng không?”
Thời Lạc nghe hắn nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột, cô nhắn tin cho Đường Kỳ Thâm, người bên kia lại không có hồi âm.
Cô liền ấn mở group chat trước kia bọn họ lập ra để kéo nhau tổ đội chơi game, bắt đầu ngầm khoe khoang.
Thời Lạc: [Đồ ăn tối trong canteen trường có những món gì, chụp xem nào.]
Phạm Vũ Triết: [Hình ảnh. Hình ảnh. Hình ảnh.]
Thời Lạc: [Chỉ mấy thứ này? Có thịt kho không?]
Phạm Vũ Triết: [Sao thế, đại tiểu thư còn muốn cải trang vi hành, săn sóc dân tình, ngầm khảo sát đồ ăn trong canteen à?]
Diệp Tầm Tầm quen tay hay việc, vừa thấy có mùi liền lập tức nói: [Đường Kỳ Thâm hứa đưa cậu đi ăn cơm ở canteen?]
Thời Lạc mím chặt môi, sợ Phạm Vũ Triết ngồi bên cạnh sẽ nhìn ra được cô đang cười.
Một lúc sau, cô mới làm bộ không thèm để ý rồi lại không cẩn thận bị mọi người biết tới: [À, đúng, tùy tiện thôi ấy mà ha ha.]
Phạm Vũ Triết quay đầu liếc cô một cái, ha ha mẹ nó tùy tiện cái con khỉ, con nhóc này còn tự cho là mình giấu rất khá, cười tới mức khóe miệng kéo tới mang tai rồi kia kìa.
Ôn Vũ ngây thơ đặt câu hỏi rất đúng lúc: [Sao lại đi canteen? Bên ngoài trường có rất nhiều nhà hàng mùi vị không tồi, có cần tớ giới thiệu cho cậu hai cái tên không, tớ thường hay ăn, đảm bảo ngon.]
Diệp Tầm Tầm: [Còn cần cậu giới thiệu à, mấy cái nhà hàng xung quanh trường cơ hồ đều là nhà đại lão rót vốn vào đó.]
Phạm Vũ Triết rất nhanh đã hiểu: [Các cậu biết cái khỉ gì, người ở canteen đông như vậy, ở dưới mí mắt của đám người đó ăn cơm chung, cô nam quả nữ ngồi ăn với nhau, nào, các cậu nghĩ xem câu chuyện tiếp theo sẽ là gì.]
Ôn Vũ hiểu ra: [Oa! Lãng mạn ghê, tớ cũng muốn!]
Diệp Tầm Tầm: [Cậu muốn cái con khỉ, đợi lát nữa đi ra ngoài ăn lẩu với tớ.]
Thời Lạc âm thầm cười trộm.
Phạm Vũ Triết còn rất biết điều chêm thêm hai câu: [Cậu nói Thâm ca sao không mời tớ đi ăn cơm chứ, sao chỉ mời mỗi cậu thế, giận rồi, cùng là lớn lên bên nhau ở Ninh Thủy Loan, sao lúc nào cũng là cậu vậy.] Cấn ngôn tớ đi, có bản lĩnh! Thì cấm ngôn tớ đi!
Gương mặt nhỏ của Thời Lạc đã đỏ bừng lên.
Tam Trung dạy học theo phong cách rất nhẹ nhàng, sẽ không có chuyện bắt ép học sinh đọc sách tới chết, tâm thái của cả giáo viên lẫn học sinh đều rất cởi mở, hoạt động tập thể cũng không ít, trường học đối với học sinh trừ thành tích ra thì cũng rất coi trọng văn thể mỹ.
Tạ Quang Huy nói trường học sắp triển khai đại hội thể dục thể thao, khích lệ mọi người đăng ký báo danh, ai có nhu cầu thì có thể tới hội học sinh đăng ký.
“Nói tới hội thao, chúng ta không thể không nói tới hội học sinh của trường mình, các em cũng biết đó, Tam Trung chúng ta từ trước tới nay đều rất coi trọng ý kiến của học sinh, có rất nhiều chuyện đều là từ các em phản hồi cho hội học sinh, lại để hội học sinh trực tiếp định đoạt, vô cùng dân chủ, hội thao và tất cả các hoạt động ngoại khóa lớn nhỏ của trường chúng ta đều sẽ thông qua hội học sinh, các thầy cô sẽ không động tay tới.”
Thời Lạc nghe tới hội học sinh liền nhịn không được nâng mắt lên.
Tạ Quang Huy rốt cuộc cũng nói tới trọng điểm: “Trước hội thao là lúc hội học sinh tuyển thành viên, nếu muốn tham gia, các em có thể tranh thủ, các thầy cô vô cùng ủng hộ việc các em gia nhập.”
Rõ ràng là hai người đã quen với việc cùng ngồi ăn ở nhà họ Đường, nhưng mà thay đổi địa điểm lại khiến trong lòng cô có chút chờ mong.
Tiết cuối cùng là tiết của chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy.
Có lẽ là vừa mới đứng lớp đã được đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm, vài thập niên trôi qua, không ngày nào là ông không hao lâm tổn lực lo lắng cho đám gà con của mình, giờ mới đầu 50 mà đỉnh đầu đã không còn một cọng tóc.
Là kiểu địa trung hải điển hình.
Có điều trong xương cốt của Tạ Quang Huy đại khái được cất giấu phong thái quật cường liêm chính, rõ ràng là đỉnh đầu đã trọc tới bóng loáng như cái sân bay rồi, thế nhưng còn muốn vớt vát lại chút tóc thưa ở xung quanh hất lên giữa đỉnh đầu, như thể làm thế là có thể che được cái đầu hói của ông tới kín mít vậy.
Có rất nhiều lúc, không khó có thể nhìn thấy được, chỉ cần gió nhẹ thổi qua một cái là có thể nhẹ nhàng nhấc lên nhúm tóc mái giả của ông, sau đó lại có thể thấy ông quen thói tự nhiên giơ tay đem những sợi tóc không an phận vuốt ngược trở về, sau đó vẻ mặt lại bình tĩnh tự nhiên cong môi cười.
Bạn học trong lớp còn rất thích nhiều chuyện, chỉ mới qua một tiết học, đám học sinh nhàn rỗi nhàm chán bên dưới còn có thể đếm được số lần tóc mái ông ấy bay lên để giết thời gian.
Chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy là giáo viên Địa Lý, quả thực là xứng đôi với quả đầu địa trung hải của ông.
Chỉ là đợi qua 50 phút, thật vất vả mới chờ được tới chuông tan học, đám quỷ đói gào thét đòi xổ lồng, có điều lại không đợi được một câu tan học của Tạ Quang Huy, chỉ thấy ông chậm rãi tháo cái kính viễn thị đang đeo ở trên mắt xuống, chậm rì rì niết ở trong lòng bàn tay, cẩn thận gấp gọn gọng kính lại, sau đó bỏ vào trong túi áo sơ mi kẻ sọc trước ngực, rất có phong cách lão cán bộ, lại tùy tay cầm lấy bình giữ ấm kiểu cổ đã bạc màu trên bàn lên.
Trên bình giữ ấm đã bạc màu kia vẫn còn khắc mấy dòng chữ đỏ rực “ánh nến chưa tàn lệ chưa sa”, vừa nhìn liền biết là quà tặng kèm của mấy hoạt động giáo viên tập thể gì đó rồi, những sản phẩm đó đều có in logo của trường, chỉ là những giáo viên khác ngại nó quê, cho nên cầm về nhà liền ném ở một xó, người giống như Tạ Quang Huy lúc nào cũng nâng niu treo nó ở bên người coi như bảo bối vẫn rất hiếm.
Giờ phút này, ông vặn nắp bình giữ ấm, khói mù bốc lên trên nắp, trong không khí cũng nhiễm mùi lá trà hương nhàn nhạt, toàn bộ cảnh tượng nhìn hệt như là đang đi dưỡng sinh.
Đương nhiên, nếu như ông không kéo dài tiết học, không chiếm dụng thời gian tan học ăn cơm trưa quý giá của học sinh thì có lẽ sẽ càng thêm dưỡng sinh hơn.
Một tiết Địa Lý nghe như lọt vào trong sương mù, bởi vì là tiết cuối cho nên rất nhanh đã tới thời gian tan học, có rất nhiều học sinh không có tâm tình nghe, ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía đồng hồ, trong lòng yên lặng đếm ngược tiếng chuông tan học.
Nào nghĩ tới ông lại thuận miệng một câu: “Thầy giảng thêm hai câu nữa.”, lập tức đem cảnh trong mơ kéo về hiện thực.
Trong lớp vang lên đầy tiếng kêu rên, không ít học sinh lớp khác đã sớm tan học, giờ phút này đang chạy vội về phía canteen ăn trưa, biết được đám xui xẻo ban 14 còn bị giữ lại không cho ra, đám bạn “tốt bụng” của Phạm Vũ Triết còn chụp ảnh cơm trưa gửi cho hắn xem.
Ảnh chụp là đồ ăn trong canteen, trước đây đám người này ăn sung mặc sướng quen, ngày nào cũng ăn ở nhà hàng sang trọng, căn bản là không thèm để mắt tới mấy thứ này, giờ đây đã đói tới mốc meo còn chưa được đi ăn, chủ nhiệm lớp vẫn còn đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, đám quỷ chết đói lại không ngừng chửi thầm “má nó”, Thời Lạc quay người lại, thất thần liếc hắn một cái.
Phạm Vũ Triết nói: “Cơm canteen cũng rất ngon, tớ rất thích ăn cơm canteen, chờ lão Tạ nói xong, lát nữa chúng ta chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn thôi đúng không?”
Thời Lạc nghe hắn nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột, cô nhắn tin cho Đường Kỳ Thâm, người bên kia lại không có hồi âm.
Cô liền ấn mở group chat trước kia bọn họ lập ra để kéo nhau tổ đội chơi game, bắt đầu ngầm khoe khoang.
Thời Lạc: [Đồ ăn tối trong canteen trường có những món gì, chụp xem nào.]
Phạm Vũ Triết: [Hình ảnh. Hình ảnh. Hình ảnh.]
Thời Lạc: [Chỉ mấy thứ này? Có thịt kho không?]
Phạm Vũ Triết: [Sao thế, đại tiểu thư còn muốn cải trang vi hành, săn sóc dân tình, ngầm khảo sát đồ ăn trong canteen à?]
Diệp Tầm Tầm quen tay hay việc, vừa thấy có mùi liền lập tức nói: [Đường Kỳ Thâm hứa đưa cậu đi ăn cơm ở canteen?]
Thời Lạc mím chặt môi, sợ Phạm Vũ Triết ngồi bên cạnh sẽ nhìn ra được cô đang cười.
Một lúc sau, cô mới làm bộ không thèm để ý rồi lại không cẩn thận bị mọi người biết tới: [À, đúng, tùy tiện thôi ấy mà ha ha.]
Phạm Vũ Triết quay đầu liếc cô một cái, ha ha mẹ nó tùy tiện cái con khỉ, con nhóc này còn tự cho là mình giấu rất khá, cười tới mức khóe miệng kéo tới mang tai rồi kia kìa.
Ôn Vũ ngây thơ đặt câu hỏi rất đúng lúc: [Sao lại đi canteen? Bên ngoài trường có rất nhiều nhà hàng mùi vị không tồi, có cần tớ giới thiệu cho cậu hai cái tên không, tớ thường hay ăn, đảm bảo ngon.]
Diệp Tầm Tầm: [Còn cần cậu giới thiệu à, mấy cái nhà hàng xung quanh trường cơ hồ đều là nhà đại lão rót vốn vào đó.]
Phạm Vũ Triết rất nhanh đã hiểu: [Các cậu biết cái khỉ gì, người ở canteen đông như vậy, ở dưới mí mắt của đám người đó ăn cơm chung, cô nam quả nữ ngồi ăn với nhau, nào, các cậu nghĩ xem câu chuyện tiếp theo sẽ là gì.]
Ôn Vũ hiểu ra: [Oa! Lãng mạn ghê, tớ cũng muốn!]
Diệp Tầm Tầm: [Cậu muốn cái con khỉ, đợi lát nữa đi ra ngoài ăn lẩu với tớ.]
Thời Lạc âm thầm cười trộm.
Phạm Vũ Triết còn rất biết điều chêm thêm hai câu: [Cậu nói Thâm ca sao không mời tớ đi ăn cơm chứ, sao chỉ mời mỗi cậu thế, giận rồi, cùng là lớn lên bên nhau ở Ninh Thủy Loan, sao lúc nào cũng là cậu vậy.] Cấn ngôn tớ đi, có bản lĩnh! Thì cấm ngôn tớ đi!
Gương mặt nhỏ của Thời Lạc đã đỏ bừng lên.
Tam Trung dạy học theo phong cách rất nhẹ nhàng, sẽ không có chuyện bắt ép học sinh đọc sách tới chết, tâm thái của cả giáo viên lẫn học sinh đều rất cởi mở, hoạt động tập thể cũng không ít, trường học đối với học sinh trừ thành tích ra thì cũng rất coi trọng văn thể mỹ.
Tạ Quang Huy nói trường học sắp triển khai đại hội thể dục thể thao, khích lệ mọi người đăng ký báo danh, ai có nhu cầu thì có thể tới hội học sinh đăng ký.
“Nói tới hội thao, chúng ta không thể không nói tới hội học sinh của trường mình, các em cũng biết đó, Tam Trung chúng ta từ trước tới nay đều rất coi trọng ý kiến của học sinh, có rất nhiều chuyện đều là từ các em phản hồi cho hội học sinh, lại để hội học sinh trực tiếp định đoạt, vô cùng dân chủ, hội thao và tất cả các hoạt động ngoại khóa lớn nhỏ của trường chúng ta đều sẽ thông qua hội học sinh, các thầy cô sẽ không động tay tới.”
Thời Lạc nghe tới hội học sinh liền nhịn không được nâng mắt lên.
Tạ Quang Huy rốt cuộc cũng nói tới trọng điểm: “Trước hội thao là lúc hội học sinh tuyển thành viên, nếu muốn tham gia, các em có thể tranh thủ, các thầy cô vô cùng ủng hộ việc các em gia nhập.”