Chương 3: Nằm lên giường anh
“Mười lần không đủ?”
Thời Lạc bĩu môi, không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thử chép mười lần xem…”
“Mười lăm lần?”
Này còn phải hỏi sao, mười lần cũng quá sức của cô rồi, vì bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn của bản thân, Thời Lạc rất biết co biết dãn, cứng mềm đúng lúc: “Anh Thâm ơi, em sai rồi, sai hết rồi…”
Nếu một hai phải nói cô sai chỗ nào!
Vậy chắc chắn là sai ở việc không nên trầm mê nam sắc.
Đương nhiên, lời này cô cũng không dám nói ra, cũng may mà Đường Kỳ Thâm không có hứng thú hỏi.
Anh lười nhác ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cô gái rũ đầu, toàn bộ nội tâm đều trình diễn hết ra bên ngoài, bộ dáng này so với dáng vẻ giương nanh múa vuốt như mọi ngày thì ngoan ngoãn hơn nhiều, có tính lừa gạt cực kỳ cao.
Chỉ là đối tượng lại là Đường Kỳ Thâm, muốn lừa gạt anh là chuyện không thể nào, cũng chỉ khi nào tâm tình anh tốt thì mới nguyện ý cho cô một bậc thang đi xuống mà thôi.
Cũng may hôm nay tâm tình Đường Kỳ Thâm dường như có vẻ không tệ lắm, bộ dáng rụt rè chịu thua của cô xác thật cũng vô cùng đáng yêu, thiếu niên rũ mắt liếc nhìn sách bài tập của cô, đã ngay ngắn chỉnh tề chép được ba lần, chữ viết sạch sẽ thanh tú, cũng không có sai chỗ nào, thái độ thật ra rất nghiêm túc.
“Chép xong lần này thì làm lại đề đi.” Anh nhàn nhạt nói.
Việc này xem như đã là sự thoái nhượng cực lớn của anh rồi, trong mắt Thời Lạc như có ngôi sao nhỏ đang nhảy nhót, chỉ thiếu điều nhảy vọt ra bên ngoài mà thôi.
Cô cười tủm tỉm ngước mắt chớp chớp với anh, nhanh chóng bắt tay chép xong đoạn tiếng Anh này, sau đó vô cùng chân chó dâng sách bài tập lên bằng hai tay để cho anh kiểm duyệt, cuối cùng còn ân cần mà vỗ mông ngựa, “Yêu anh ~”
Nghe thấy thế, bàn tay đang cầm sách của Đường Kỳ Thâm hơi cứng lại một chốc, sau đó lại làm như không nghe thấy gì, cúi đầu dùng cái bút hồng phấn đánh dấu ở bên trên.
Một lúc lâu sau, lâu tới mức Thời Lạc cũng quên mất lúc nãy mình đã nói cái lời gì rồi thì mới nghe thấy thiếu niên ngồi đối diện trầm ổn bình tĩnh lên tiếng: “Không cho phép nói linh tinh.”
“?”
***
Thời Lạc là một đứa nhỏ thông minh, chỉ là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, từ trước tới nay muốn gì được nấy, thân thích, bạn bè, anh chị em xung quanh đều yêu thương chiều chuộc cô vô điều kiện, vì thế nên mới dưỡng ra một thân tính tình không có ý chí tiến thủ, thời gian lâu dần cũng ngày càng lười hơn.
Cũng may, bên người còn có Đường Kỳ Thâm thường xuyên quản giáo dạy dỗ cô, cho nên tuy rằng thành tích không được tính là nổi bật, thế nhưng lại thật sự không phải kém tới mức rớt xuống đáy.
Hơn nữa lại ỷ vào cái đầu thông minh, còn được Đường Kỳ Thâm bắt ở nhà ôn luyện mấy tuần liên tiếp, hiện tại tốc độ làm đề và xác suất câu đúng cũng tăng lên trông thấy.
Có điều, tâm tư vẫn không đặt quá nhiều lên việc học, kiên nhẫn vẫn ít ỏi như cũ.
Bài thi toán học trước mặt cô là do Đường Kỳ Thâm tự mình ra đề.
Độ khó so với những thứ trường học bình thường dạy cô thì hơn một bậc, toán lại là điểm yếu nhất của cô, có mấy chỗ cần phát huy tính linh hoạt giữa các công thức thì cô ngẫm nghĩ khá là lâu.
Giấy nháp đã viết viết vẽ vẽ được mấy tờ, cô gái nhỏ nhíu mày càng thêm chặt hơn, ngay cả đồ ăn vặt không ngừng ăn nãy giờ cũng bỏ xuống một bên, lại tính tính vài lần, nhưng làm thế nào cũng không ra kết quả.
Lăn lộn một phen, cuối cùng vẫn là bại trận, cô ngước đôi mắt tiểu hồ ly xinh đẹp lên, tròng mắt khẽ đảo một cái, tầm mắt lại dừng ở trên người thiếu niên ngồi đối diện đang làm đề nâng cao, đuôi mắt theo quán tính rũ xuống, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, đem bài thi đẩy đẩy tới trước mặt anh: “Không làm ra…”
Lời phê bình như trong dự đoán cũng không có tới, Thời Lạc nghi hoặc cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh, liền nhìn thấy anh tùy tay cầm lấy đề thi của cô, vòng lấy mấy từ khóa mấu chốt, sau đó lại quét mắt nhìn quá trình giải đề trên giấy nháp của cô, dùng bút đỏ viết một cái công thức mà cô đã quên mất ở bên cạnh.
Con ngươi vốn còn đang ủ rũ của cô gái ngay lập tức sáng lên, cuối cùng cũng đã thông suốt.
Tính tình cô không trầm ổn bằng anh, nghĩ ra cách giải liền đoạt ngay tờ đề về, sột sột soạt soạt viết xong quá trình giải đề tiếp theo, trên mặt khó được không có vẻ mất kiên nhẫn khi làm bài tập như mọi lần, lại nhiều ra thêm mấy phần vui sướng.
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, khóe môi hơi câu lên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, tâm tình dường như cũng tốt lên không ít.
Lại cúi đầu, trên sách là một bộ đề thi nâng cao cấp tỉnh vừa mới làm xong, giờ phút này trong đầu lại nhiều thêm mấy cách giải nhanh gọn và đơn giản hơn trước.
Bởi vì đã giải quyết được đề bài khó nhằn kia, Thời Lạc dường như tìm được bí quyết giải được bộ đề thi này, những đề phía sau viết cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Viết tới chỗ không biết làm liền lật lại những công thức quan trọng mà Đường Kỳ Thâm đã note lại lúc nãy, so qua so lại, chỉ một thoáng sau, tờ đề vốn là phải làm cả ngày cũng không ra của cô nay chỉ mất có một lúc đã viết xong tới bài cuối cùng.
Đôi khi cảm giác thành tựu chính là tới một cách không thể hiểu được như vậy.
Bên này cô vừa mới viết xong bài thi liền đắc ý giơ lên cho người đối diện xem, cũng mặc kệ có làm phiền anh đang suy nghĩ giải đề của anh hay không, chỉ muốn nhanh chóng ồn ào bắt anh kiểm tra cho mình.
Đường Kỳ Thâm thật ra cũng không có ý kiến gì, anh nhìn vẻ mặt cầu được khen của cô, trong vẻ hớn hở còn nhiều thêm chút đáng yêu không nói rõ, cũng may tính tình anh trầm ổn, cũng nhịn được không bật cười thành tiếng.
Có điều chỉ mới thoáng phê chữa mấy câu đơn giản ở trên thôi mà mày anh đã hơi nhăn lại rồi.
Bản mặt quan tài lại tái xuất giang hồ, có điều Thời Lạc đang đắc ý dào dặt ăn đồ ăn vặt lại không chú ý tới.
Cô cảm thấy trình độ của mình sau khi làm xong tờ đề kia đã được nâng lên thành học bá rồi, trong lúc nhất thời liền kiêu ngạo phổng mũi, bắt đầu mặc sức tưởng tượng tới viễn cảnh sau khi thi vào mười.
Cô gái còn chưa thi đã cảm thấy mình chắc chắn sẽ đỗ: “Anh Thâm ơi, tháng 9 này khai giảng là em sẽ được học cùng khu cấp ba trường Tam Trung với anh rồi đó, sau này đi học hay tan học, anh đèo em đi, nếu bảo chú Lưu lái xe đưa đi, nhỡ bạn học khác thấy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm, anh nói xem có phải không?”
Cô đã mơ ước ghế sau xe đạp của Đường Kỳ Thâm rất lâu rồi, khu cấp hai và cấp ba của Tam Trung không ở cùng một nơi, nhưng thanh danh của Đường Kỳ Thâm đã được truyền khắp trong miệng vô số đàn em ở trường cô rồi.
Nghe nói, Tam Trung có một vị hội trưởng hội học sinh có thành tích nổi bật, diện mạo vô cùng xuất chúng, mới vào 10 đã cao 1 mét 87, chỉ tùy tiện đứng trong đám người thôi cũng có thể trở thành tiêu điểm, tính tình còn lãnh đạm lạnh nhạt, lời nói cũng lạnh lùng như băng.
Học bá lạnh lùng! Hội trưởng cấm dục!
Mấy từ này nằm cạnh nhau chính là để hình dung đối tượng trong mơ mà đám con gái thường hay ao ước.
Thời Lạc cảm thấy ghế sau xe đạp anh tương đối có mặt mũi, cô nhất định phải giành được, cần phải sớm đi cửa sau, phòng ngừa có tiểu yêu tinh khác nhanh chân đến trước.
Cô đối với Đường Kỳ Thâm ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Mỗi lần cô chịu nhận thua thì chính là lúc anh dễ nói chuyện nhất.
Vì sự cạnh tranh của cái ghế sau xe đạp, cô không thể không điên cuồng khen anh lên tận mây xanh, nhớ tới những tin tức truyền tai nhau của đám bạn học trong trường, cô bắt đầu nhắm mắt nhắm mũi khen: “Em còn nghe nói, hội trưởng hội học sinh của Tam Trung vô cùng đẹp trai, học tập vừa giỏi lại vô cùng ngầu, con gái trường em đều nói, nhất định phải vì anh ấy mà thi được vào cấp ba Tam Trung đó.”
Lúc này cô còn đang làm bộ không biết hội trưởng hội học sinh tên họ là gì, kế hoạch là phải nắm bắt từ bên ngoài, lấy tư thái mê muội của người qua đường để điên cuồng khen, điên cuồng say mê anh mới hữu hiệu.
Nói xong, cô chỉ chờ Đường Kỳ Thâm mở miệng đồng ý, sau này có thể đưa đón cô đi học.
Ai biết được, những lời đồn bậy của đám fangirl nhỏ kia căn bản là không đáng tin chút nào, chỉ biết điên cuồng lấy hết tính từ tốt đẹp đập lên người hội trưởng nào đó kia, ngay cả người đó rốt cuộc là ai cũng không có điều tra cho rõ.
#Truyện được edit bởi Góc nhỏ của Shmily, chỉ được đăng trên WordPress của Shmily. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor (Truy cập vào page Góc nhỏ của Shmily trên facebook để đọc link chính chủ)
Muốn nói thật kỹ về cái chức hội trưởng hội học sinh này, những lời đồn ba hoa chích chòe kia đúng thật là dùng để hình dung về Đường Kỳ Thâm, việc này là không sai.
Vị trí hội trưởng hội học sinh này vốn là thích hợp với anh nhất, có điều tên Đường Kỳ Thâm này từ nhỏ tới lớn đều không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng không thích quá nổi bật, tâm tư của anh không ở đây, cho nên cũng từ chối luôn lời khuyên bảo của lãnh đạo nhà trường.
Trước đó không lâu, tên tuổi này đã rơi xuống trên đầu một nam sinh lớn hơn anh một lớp.
Nói cách khác, người mà Thời Lạc đang điên cuồng thổi phồng khen hay kia, thật đáng tiếc lại là một người khác.
Khen sai còn thôi đi, thế mà đối tượng khen lại là một tên giống đực nữa chứ.
Sắc mặt Đường Kỳ Thâm hiển nhiên càng thêm khó coi, trên tay cũng không chút lưu tình, liên tiếp gạch sai mấy chỗ liền, Thời Lạc vừa cúi đầu liếc mắt, thiếu chút nữa liền không nhịn được mà khóc.
Đề khó thì cô làm đúng, nhưng những câu dễ như cho không ở bên trên thì cô lại tính sai từa lưa.
Lỗi không nên sai thì sai cả đống, ngọn lửa nhỏ kiêu ngạo vừa rồi còn hừng hực cháy trong nháy mắt đã bị dội cho một gáo nước lạnh, tới một ánh lửa nhỏ cũng không còn.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn lén anh, biểu tình quả nhiên đã lạnh như cái quan tài rồi.
Lúc Đường Kỳ Thâm nóng giận vô cùng đáng sợ, anh sẽ không nổi khùng, cũng sẽ không lớn tiếng nói chuyện, cứ bày ra một bộ mặt không chút biểu cảm như vậy, không hé răng nửa lời, cũng không chủ động phản ứng lại cô, ngẫu nhiên ngước mắt nhẹ nhàng liếc cô một cái cũng khiến cô cảm thấy lạnh tới hốt hoảng, chỉ hận không thể quỳ xuống ôm đùi khóc lóc gọi ba ba.
Thời Lạc bĩu môi, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Đợi trong chốc lát, anh cũng không mở miệng nói xử lý.
Thời Lạc cảm thấy mình cần phải tự cứu lấy bản thân mình, cô chậm rãi duỗi tay, kéo lấy ống tay áo của Đường Kỳ Thâm, vẻ mặt chó con tươi cười, rụt rè nhất có thể, hoàn toàn không có cái dáng vẻ tiểu tổ tông như ngày thường.
Theo lý thuyết, dưới tình huống này, Đường Kỳ Thâm ít nhiều gì nhất định cũng sẽ thoáng thu lại tính tình.
Chỉ là hôm nay, anh vừa nhớ tới con nhóc này vừa rồi còn hai mắt phát sáng nói lời son sắt, muốn thi đậu vào Tam Trung chỉ vì hội trưởng hội học sinh đẹp trai ngầu lòi kia, ánh mắt anh liền tối xuống, môi mỏng khẽ mím, không chút tiếng động giật cánh tay lại, đem ống tay áo kéo ra khỏi ngón tay nhỏ bé của cô.
Việc này làm cho Thời Lạc ngớ ra.
Cô chỉ sơ ý làm sai thôi mà, cũng không phải thi thật, cô đã cúi đầu trước rồi, sao anh vẫn giận là thế nào.
Lớn như vậy rồi mà cô chưa từng bị đối xử như vậy, cho dù là Đường Kỳ Thâm đi nữa thì tính tình đại tiểu thư cũng bắt đầu bốc lên, gan cũng to ra, nhất quyết đối nghịch với anh.
Vì thế, không đợi anh mở miệng lần nữa, cô liền ném cái bút đang cầm trong tay lên bàn anh, tức giận “hừ” một tiếng, quay đầu đi vài bước nhào lên cái giường lớn ở bên kia.
Cả một cái giường lớn, từ khăn trải giường cho tới chăn đều là màu đen, vương mùi hương gỗ nhàn nhạt, xung quanh đều tràn ngập hơi thở mát lạnh của Đường Kỳ Thâm.
Đây là phòng ngủ của anh, giường đương nhiên cũng là cái bình thường anh hay ngủ.
Thời Lạc là khách quen của biệt thự nhà họ Đường, từ sau khi mẹ cô qua đời, ngày nào cô cũng thích chạy sang bên này.
Khi còn nhỏ chơi mệt rồi thì luôn thích ăn vạ trên giường Đường Kỳ Thâm không chịu đi, ba ngày cọ một bữa cơm, năm ngày ở lại ngủ qua đêm, trước nay đều không coi mình là người ngoài.
Đường Kỳ Thâm đối với việc này thật ra cũng không quản cô, cho dù từ trong xương cốt cất giấu thói ở sạch từ khi ở trong bụng mẹ, cũng chưa bao giờ cảm thấy cô nằm lên giường mình có cái gì là không đúng.
Lúc này, Thời Lạc đã thành thói quen, tự nhiên rúc vào trong chăn giận dỗi, Đường Kỳ Thâm nhìn chằm chằm cô gái quấn chăn ở trên giường của mình, tâm tình đột nhiên tốt lên không ít.
Biết cô ham chơi, học hành lại mệt mỏi, cho nên cũng không tính cưỡng cầu nữa.
Anh duỗi tay ấn nút điều khiển từ xa ở bên cạnh, cửa kính sát đất hình vòm cung ở xung quanh trong nháy mắt đổi màu.
Trong nhà tối đen lại, anh đứng lên đi tới mép giường, Thời Lạc không dám nhúc nhích, lại nghe thấy bên ngoài ổ chăn vang lên thanh âm trầm thấp: “Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
Sau đó là tiếng bước chân anh rời đi, tiếp theo là tiếng đóng cửa phòng.
***
Tối hôm qua, bởi vì chuyện mấy ngày nay Đường Kỳ Thâm không để ý tới cô mà khiến cho Thời Lạc lo âu tới mức hơi mất ngủ.
Tới nửa đêm mới từ bỏ giãy giụa, ôm điện thoại đọc cuốn tiểu thuyết đang dang dở hai tuần trước, xong xuôi thì cũng đã là 4 giờ sáng rồi, sáng nay còn bị gọi dậy sớm làm đề, lăn lộn cả một ngày trời đúng thật đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Cô gái rúc trong chăn ngoan ngoãn nghe lời anh, ôm lấy cái chăn đen thoảng mùi gỗ đàn hương, nhắm mắt, không tới chốc lát đã ngủ say.
Trong lúc đó, Đường Kỳ Thâm xuống nhà lấy đồ, lúc về phòng thì trong tay đã nhiều thêm một hộp thuốc.
Anh lên lầu vào phòng, trong phòng một mảnh lặng im.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Thời Lạc nằm trên giường ngủ thành hình chữ X, vô cùng thả lỏng, tư thế không chút phòng bị.
Nửa góc chăn đã bị cô đá rơi xuống đất, chẳng qua là biểu tình lúc ngủ rất ngoan, lông mi rậm dài nhẹ híp, ở dưới mí mắt tạo thành một bóng mờ nho nhỏ, không còn cái dáng vẻ trâu bỏ cứng đầu cứng cổ giận dỗi anh như trước nữa.
Chờ tới khi cô tỉnh lại, chỗ mắt cá chân dường như nhiều thêm chút cảm giác lành lạnh man mát.
Cô theo cảm giác nhìn xuống, lúc xốc chăn lên mới phát hiện, bên trên đã được dán chỉnh tề một loại cao dán giảm sưng.
Tuy rằng đại đa số những lời cô nói lúc sáng đều chỉ là làm quá lên mà thôi, nhưng sau khi Đường Kỳ Thâm nhìn qua thì vẫn cảm thấy có hơi đỏ lên, cho nên cũng chuyện bé xé ra to cẩn thận dán thuốc cho cô.
Trong bóng tối, Thời Lạc vẫn không che giấu được nội tâm sung sướng, nhịn không được cong cong khóe môi.
Cách đó không xa, Đường Kỳ Thâm đang nằm trên sofa nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy trên giường có động tĩnh liền ngồi dậy, thanh âm hơi khàn mang theo chút lười biếng: “Dậy rồi?”
“Dạ…” Lúc này Thời Lạc cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ, bầu không khí vô cùng xấu hổ, đang định tìm đề tài nói để hòa hoãn bầu không khí thì lại nghe thấy anh Thâm của cô chủ động mở miệng hỏi cô một câu.
“Vì hội trưởng hội học sinh kia nên muốn thi đỗ vào Tam Trung?”
Thời Lạc không biết vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, chần chờ trong chốc lát, vẫn là nhỏ giọng đáp một câu: “Dạ…?”
Đường Kỳ Thâm nhẹ chậc một tiếng, một lúc sau, anh như lẩm bẩm một tiếng: “Được rồi.”
Thời Lạc bĩu môi, không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thử chép mười lần xem…”
“Mười lăm lần?”
Này còn phải hỏi sao, mười lần cũng quá sức của cô rồi, vì bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn của bản thân, Thời Lạc rất biết co biết dãn, cứng mềm đúng lúc: “Anh Thâm ơi, em sai rồi, sai hết rồi…”
Nếu một hai phải nói cô sai chỗ nào!
Vậy chắc chắn là sai ở việc không nên trầm mê nam sắc.
Đương nhiên, lời này cô cũng không dám nói ra, cũng may mà Đường Kỳ Thâm không có hứng thú hỏi.
Anh lười nhác ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cô gái rũ đầu, toàn bộ nội tâm đều trình diễn hết ra bên ngoài, bộ dáng này so với dáng vẻ giương nanh múa vuốt như mọi ngày thì ngoan ngoãn hơn nhiều, có tính lừa gạt cực kỳ cao.
Chỉ là đối tượng lại là Đường Kỳ Thâm, muốn lừa gạt anh là chuyện không thể nào, cũng chỉ khi nào tâm tình anh tốt thì mới nguyện ý cho cô một bậc thang đi xuống mà thôi.
Cũng may hôm nay tâm tình Đường Kỳ Thâm dường như có vẻ không tệ lắm, bộ dáng rụt rè chịu thua của cô xác thật cũng vô cùng đáng yêu, thiếu niên rũ mắt liếc nhìn sách bài tập của cô, đã ngay ngắn chỉnh tề chép được ba lần, chữ viết sạch sẽ thanh tú, cũng không có sai chỗ nào, thái độ thật ra rất nghiêm túc.
“Chép xong lần này thì làm lại đề đi.” Anh nhàn nhạt nói.
Việc này xem như đã là sự thoái nhượng cực lớn của anh rồi, trong mắt Thời Lạc như có ngôi sao nhỏ đang nhảy nhót, chỉ thiếu điều nhảy vọt ra bên ngoài mà thôi.
Cô cười tủm tỉm ngước mắt chớp chớp với anh, nhanh chóng bắt tay chép xong đoạn tiếng Anh này, sau đó vô cùng chân chó dâng sách bài tập lên bằng hai tay để cho anh kiểm duyệt, cuối cùng còn ân cần mà vỗ mông ngựa, “Yêu anh ~”
Nghe thấy thế, bàn tay đang cầm sách của Đường Kỳ Thâm hơi cứng lại một chốc, sau đó lại làm như không nghe thấy gì, cúi đầu dùng cái bút hồng phấn đánh dấu ở bên trên.
Một lúc lâu sau, lâu tới mức Thời Lạc cũng quên mất lúc nãy mình đã nói cái lời gì rồi thì mới nghe thấy thiếu niên ngồi đối diện trầm ổn bình tĩnh lên tiếng: “Không cho phép nói linh tinh.”
“?”
***
Thời Lạc là một đứa nhỏ thông minh, chỉ là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, từ trước tới nay muốn gì được nấy, thân thích, bạn bè, anh chị em xung quanh đều yêu thương chiều chuộc cô vô điều kiện, vì thế nên mới dưỡng ra một thân tính tình không có ý chí tiến thủ, thời gian lâu dần cũng ngày càng lười hơn.
Cũng may, bên người còn có Đường Kỳ Thâm thường xuyên quản giáo dạy dỗ cô, cho nên tuy rằng thành tích không được tính là nổi bật, thế nhưng lại thật sự không phải kém tới mức rớt xuống đáy.
Hơn nữa lại ỷ vào cái đầu thông minh, còn được Đường Kỳ Thâm bắt ở nhà ôn luyện mấy tuần liên tiếp, hiện tại tốc độ làm đề và xác suất câu đúng cũng tăng lên trông thấy.
Có điều, tâm tư vẫn không đặt quá nhiều lên việc học, kiên nhẫn vẫn ít ỏi như cũ.
Bài thi toán học trước mặt cô là do Đường Kỳ Thâm tự mình ra đề.
Độ khó so với những thứ trường học bình thường dạy cô thì hơn một bậc, toán lại là điểm yếu nhất của cô, có mấy chỗ cần phát huy tính linh hoạt giữa các công thức thì cô ngẫm nghĩ khá là lâu.
Giấy nháp đã viết viết vẽ vẽ được mấy tờ, cô gái nhỏ nhíu mày càng thêm chặt hơn, ngay cả đồ ăn vặt không ngừng ăn nãy giờ cũng bỏ xuống một bên, lại tính tính vài lần, nhưng làm thế nào cũng không ra kết quả.
Lăn lộn một phen, cuối cùng vẫn là bại trận, cô ngước đôi mắt tiểu hồ ly xinh đẹp lên, tròng mắt khẽ đảo một cái, tầm mắt lại dừng ở trên người thiếu niên ngồi đối diện đang làm đề nâng cao, đuôi mắt theo quán tính rũ xuống, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, đem bài thi đẩy đẩy tới trước mặt anh: “Không làm ra…”
Lời phê bình như trong dự đoán cũng không có tới, Thời Lạc nghi hoặc cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh, liền nhìn thấy anh tùy tay cầm lấy đề thi của cô, vòng lấy mấy từ khóa mấu chốt, sau đó lại quét mắt nhìn quá trình giải đề trên giấy nháp của cô, dùng bút đỏ viết một cái công thức mà cô đã quên mất ở bên cạnh.
Con ngươi vốn còn đang ủ rũ của cô gái ngay lập tức sáng lên, cuối cùng cũng đã thông suốt.
Tính tình cô không trầm ổn bằng anh, nghĩ ra cách giải liền đoạt ngay tờ đề về, sột sột soạt soạt viết xong quá trình giải đề tiếp theo, trên mặt khó được không có vẻ mất kiên nhẫn khi làm bài tập như mọi lần, lại nhiều ra thêm mấy phần vui sướng.
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, khóe môi hơi câu lên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, tâm tình dường như cũng tốt lên không ít.
Lại cúi đầu, trên sách là một bộ đề thi nâng cao cấp tỉnh vừa mới làm xong, giờ phút này trong đầu lại nhiều thêm mấy cách giải nhanh gọn và đơn giản hơn trước.
Bởi vì đã giải quyết được đề bài khó nhằn kia, Thời Lạc dường như tìm được bí quyết giải được bộ đề thi này, những đề phía sau viết cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Viết tới chỗ không biết làm liền lật lại những công thức quan trọng mà Đường Kỳ Thâm đã note lại lúc nãy, so qua so lại, chỉ một thoáng sau, tờ đề vốn là phải làm cả ngày cũng không ra của cô nay chỉ mất có một lúc đã viết xong tới bài cuối cùng.
Đôi khi cảm giác thành tựu chính là tới một cách không thể hiểu được như vậy.
Bên này cô vừa mới viết xong bài thi liền đắc ý giơ lên cho người đối diện xem, cũng mặc kệ có làm phiền anh đang suy nghĩ giải đề của anh hay không, chỉ muốn nhanh chóng ồn ào bắt anh kiểm tra cho mình.
Đường Kỳ Thâm thật ra cũng không có ý kiến gì, anh nhìn vẻ mặt cầu được khen của cô, trong vẻ hớn hở còn nhiều thêm chút đáng yêu không nói rõ, cũng may tính tình anh trầm ổn, cũng nhịn được không bật cười thành tiếng.
Có điều chỉ mới thoáng phê chữa mấy câu đơn giản ở trên thôi mà mày anh đã hơi nhăn lại rồi.
Bản mặt quan tài lại tái xuất giang hồ, có điều Thời Lạc đang đắc ý dào dặt ăn đồ ăn vặt lại không chú ý tới.
Cô cảm thấy trình độ của mình sau khi làm xong tờ đề kia đã được nâng lên thành học bá rồi, trong lúc nhất thời liền kiêu ngạo phổng mũi, bắt đầu mặc sức tưởng tượng tới viễn cảnh sau khi thi vào mười.
Cô gái còn chưa thi đã cảm thấy mình chắc chắn sẽ đỗ: “Anh Thâm ơi, tháng 9 này khai giảng là em sẽ được học cùng khu cấp ba trường Tam Trung với anh rồi đó, sau này đi học hay tan học, anh đèo em đi, nếu bảo chú Lưu lái xe đưa đi, nhỡ bạn học khác thấy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm, anh nói xem có phải không?”
Cô đã mơ ước ghế sau xe đạp của Đường Kỳ Thâm rất lâu rồi, khu cấp hai và cấp ba của Tam Trung không ở cùng một nơi, nhưng thanh danh của Đường Kỳ Thâm đã được truyền khắp trong miệng vô số đàn em ở trường cô rồi.
Nghe nói, Tam Trung có một vị hội trưởng hội học sinh có thành tích nổi bật, diện mạo vô cùng xuất chúng, mới vào 10 đã cao 1 mét 87, chỉ tùy tiện đứng trong đám người thôi cũng có thể trở thành tiêu điểm, tính tình còn lãnh đạm lạnh nhạt, lời nói cũng lạnh lùng như băng.
Học bá lạnh lùng! Hội trưởng cấm dục!
Mấy từ này nằm cạnh nhau chính là để hình dung đối tượng trong mơ mà đám con gái thường hay ao ước.
Thời Lạc cảm thấy ghế sau xe đạp anh tương đối có mặt mũi, cô nhất định phải giành được, cần phải sớm đi cửa sau, phòng ngừa có tiểu yêu tinh khác nhanh chân đến trước.
Cô đối với Đường Kỳ Thâm ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.
Mỗi lần cô chịu nhận thua thì chính là lúc anh dễ nói chuyện nhất.
Vì sự cạnh tranh của cái ghế sau xe đạp, cô không thể không điên cuồng khen anh lên tận mây xanh, nhớ tới những tin tức truyền tai nhau của đám bạn học trong trường, cô bắt đầu nhắm mắt nhắm mũi khen: “Em còn nghe nói, hội trưởng hội học sinh của Tam Trung vô cùng đẹp trai, học tập vừa giỏi lại vô cùng ngầu, con gái trường em đều nói, nhất định phải vì anh ấy mà thi được vào cấp ba Tam Trung đó.”
Lúc này cô còn đang làm bộ không biết hội trưởng hội học sinh tên họ là gì, kế hoạch là phải nắm bắt từ bên ngoài, lấy tư thái mê muội của người qua đường để điên cuồng khen, điên cuồng say mê anh mới hữu hiệu.
Nói xong, cô chỉ chờ Đường Kỳ Thâm mở miệng đồng ý, sau này có thể đưa đón cô đi học.
Ai biết được, những lời đồn bậy của đám fangirl nhỏ kia căn bản là không đáng tin chút nào, chỉ biết điên cuồng lấy hết tính từ tốt đẹp đập lên người hội trưởng nào đó kia, ngay cả người đó rốt cuộc là ai cũng không có điều tra cho rõ.
#Truyện được edit bởi Góc nhỏ của Shmily, chỉ được đăng trên WordPress của Shmily. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor (Truy cập vào page Góc nhỏ của Shmily trên facebook để đọc link chính chủ)
Muốn nói thật kỹ về cái chức hội trưởng hội học sinh này, những lời đồn ba hoa chích chòe kia đúng thật là dùng để hình dung về Đường Kỳ Thâm, việc này là không sai.
Vị trí hội trưởng hội học sinh này vốn là thích hợp với anh nhất, có điều tên Đường Kỳ Thâm này từ nhỏ tới lớn đều không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng không thích quá nổi bật, tâm tư của anh không ở đây, cho nên cũng từ chối luôn lời khuyên bảo của lãnh đạo nhà trường.
Trước đó không lâu, tên tuổi này đã rơi xuống trên đầu một nam sinh lớn hơn anh một lớp.
Nói cách khác, người mà Thời Lạc đang điên cuồng thổi phồng khen hay kia, thật đáng tiếc lại là một người khác.
Khen sai còn thôi đi, thế mà đối tượng khen lại là một tên giống đực nữa chứ.
Sắc mặt Đường Kỳ Thâm hiển nhiên càng thêm khó coi, trên tay cũng không chút lưu tình, liên tiếp gạch sai mấy chỗ liền, Thời Lạc vừa cúi đầu liếc mắt, thiếu chút nữa liền không nhịn được mà khóc.
Đề khó thì cô làm đúng, nhưng những câu dễ như cho không ở bên trên thì cô lại tính sai từa lưa.
Lỗi không nên sai thì sai cả đống, ngọn lửa nhỏ kiêu ngạo vừa rồi còn hừng hực cháy trong nháy mắt đã bị dội cho một gáo nước lạnh, tới một ánh lửa nhỏ cũng không còn.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn lén anh, biểu tình quả nhiên đã lạnh như cái quan tài rồi.
Lúc Đường Kỳ Thâm nóng giận vô cùng đáng sợ, anh sẽ không nổi khùng, cũng sẽ không lớn tiếng nói chuyện, cứ bày ra một bộ mặt không chút biểu cảm như vậy, không hé răng nửa lời, cũng không chủ động phản ứng lại cô, ngẫu nhiên ngước mắt nhẹ nhàng liếc cô một cái cũng khiến cô cảm thấy lạnh tới hốt hoảng, chỉ hận không thể quỳ xuống ôm đùi khóc lóc gọi ba ba.
Thời Lạc bĩu môi, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Đợi trong chốc lát, anh cũng không mở miệng nói xử lý.
Thời Lạc cảm thấy mình cần phải tự cứu lấy bản thân mình, cô chậm rãi duỗi tay, kéo lấy ống tay áo của Đường Kỳ Thâm, vẻ mặt chó con tươi cười, rụt rè nhất có thể, hoàn toàn không có cái dáng vẻ tiểu tổ tông như ngày thường.
Theo lý thuyết, dưới tình huống này, Đường Kỳ Thâm ít nhiều gì nhất định cũng sẽ thoáng thu lại tính tình.
Chỉ là hôm nay, anh vừa nhớ tới con nhóc này vừa rồi còn hai mắt phát sáng nói lời son sắt, muốn thi đậu vào Tam Trung chỉ vì hội trưởng hội học sinh đẹp trai ngầu lòi kia, ánh mắt anh liền tối xuống, môi mỏng khẽ mím, không chút tiếng động giật cánh tay lại, đem ống tay áo kéo ra khỏi ngón tay nhỏ bé của cô.
Việc này làm cho Thời Lạc ngớ ra.
Cô chỉ sơ ý làm sai thôi mà, cũng không phải thi thật, cô đã cúi đầu trước rồi, sao anh vẫn giận là thế nào.
Lớn như vậy rồi mà cô chưa từng bị đối xử như vậy, cho dù là Đường Kỳ Thâm đi nữa thì tính tình đại tiểu thư cũng bắt đầu bốc lên, gan cũng to ra, nhất quyết đối nghịch với anh.
Vì thế, không đợi anh mở miệng lần nữa, cô liền ném cái bút đang cầm trong tay lên bàn anh, tức giận “hừ” một tiếng, quay đầu đi vài bước nhào lên cái giường lớn ở bên kia.
Cả một cái giường lớn, từ khăn trải giường cho tới chăn đều là màu đen, vương mùi hương gỗ nhàn nhạt, xung quanh đều tràn ngập hơi thở mát lạnh của Đường Kỳ Thâm.
Đây là phòng ngủ của anh, giường đương nhiên cũng là cái bình thường anh hay ngủ.
Thời Lạc là khách quen của biệt thự nhà họ Đường, từ sau khi mẹ cô qua đời, ngày nào cô cũng thích chạy sang bên này.
Khi còn nhỏ chơi mệt rồi thì luôn thích ăn vạ trên giường Đường Kỳ Thâm không chịu đi, ba ngày cọ một bữa cơm, năm ngày ở lại ngủ qua đêm, trước nay đều không coi mình là người ngoài.
Đường Kỳ Thâm đối với việc này thật ra cũng không quản cô, cho dù từ trong xương cốt cất giấu thói ở sạch từ khi ở trong bụng mẹ, cũng chưa bao giờ cảm thấy cô nằm lên giường mình có cái gì là không đúng.
Lúc này, Thời Lạc đã thành thói quen, tự nhiên rúc vào trong chăn giận dỗi, Đường Kỳ Thâm nhìn chằm chằm cô gái quấn chăn ở trên giường của mình, tâm tình đột nhiên tốt lên không ít.
Biết cô ham chơi, học hành lại mệt mỏi, cho nên cũng không tính cưỡng cầu nữa.
Anh duỗi tay ấn nút điều khiển từ xa ở bên cạnh, cửa kính sát đất hình vòm cung ở xung quanh trong nháy mắt đổi màu.
Trong nhà tối đen lại, anh đứng lên đi tới mép giường, Thời Lạc không dám nhúc nhích, lại nghe thấy bên ngoài ổ chăn vang lên thanh âm trầm thấp: “Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
Sau đó là tiếng bước chân anh rời đi, tiếp theo là tiếng đóng cửa phòng.
***
Tối hôm qua, bởi vì chuyện mấy ngày nay Đường Kỳ Thâm không để ý tới cô mà khiến cho Thời Lạc lo âu tới mức hơi mất ngủ.
Tới nửa đêm mới từ bỏ giãy giụa, ôm điện thoại đọc cuốn tiểu thuyết đang dang dở hai tuần trước, xong xuôi thì cũng đã là 4 giờ sáng rồi, sáng nay còn bị gọi dậy sớm làm đề, lăn lộn cả một ngày trời đúng thật đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi muốn chết.
Cô gái rúc trong chăn ngoan ngoãn nghe lời anh, ôm lấy cái chăn đen thoảng mùi gỗ đàn hương, nhắm mắt, không tới chốc lát đã ngủ say.
Trong lúc đó, Đường Kỳ Thâm xuống nhà lấy đồ, lúc về phòng thì trong tay đã nhiều thêm một hộp thuốc.
Anh lên lầu vào phòng, trong phòng một mảnh lặng im.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Thời Lạc nằm trên giường ngủ thành hình chữ X, vô cùng thả lỏng, tư thế không chút phòng bị.
Nửa góc chăn đã bị cô đá rơi xuống đất, chẳng qua là biểu tình lúc ngủ rất ngoan, lông mi rậm dài nhẹ híp, ở dưới mí mắt tạo thành một bóng mờ nho nhỏ, không còn cái dáng vẻ trâu bỏ cứng đầu cứng cổ giận dỗi anh như trước nữa.
Chờ tới khi cô tỉnh lại, chỗ mắt cá chân dường như nhiều thêm chút cảm giác lành lạnh man mát.
Cô theo cảm giác nhìn xuống, lúc xốc chăn lên mới phát hiện, bên trên đã được dán chỉnh tề một loại cao dán giảm sưng.
Tuy rằng đại đa số những lời cô nói lúc sáng đều chỉ là làm quá lên mà thôi, nhưng sau khi Đường Kỳ Thâm nhìn qua thì vẫn cảm thấy có hơi đỏ lên, cho nên cũng chuyện bé xé ra to cẩn thận dán thuốc cho cô.
Trong bóng tối, Thời Lạc vẫn không che giấu được nội tâm sung sướng, nhịn không được cong cong khóe môi.
Cách đó không xa, Đường Kỳ Thâm đang nằm trên sofa nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy trên giường có động tĩnh liền ngồi dậy, thanh âm hơi khàn mang theo chút lười biếng: “Dậy rồi?”
“Dạ…” Lúc này Thời Lạc cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ, bầu không khí vô cùng xấu hổ, đang định tìm đề tài nói để hòa hoãn bầu không khí thì lại nghe thấy anh Thâm của cô chủ động mở miệng hỏi cô một câu.
“Vì hội trưởng hội học sinh kia nên muốn thi đỗ vào Tam Trung?”
Thời Lạc không biết vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, chần chờ trong chốc lát, vẫn là nhỏ giọng đáp một câu: “Dạ…?”
Đường Kỳ Thâm nhẹ chậc một tiếng, một lúc sau, anh như lẩm bẩm một tiếng: “Được rồi.”