Chương : 26
Lúc xế chiều, Lôi Lôi đã đến biên giới Nam – Thành Sở.
Vì sợ hắn đuổi tới tính sổ với nàng, mà nàng đã không dừng lại nghỉ chân. Xe ngựa cũng không chuẩn bị tốt, sốc nảy như chơi tàu lượn, nửa cái mạng già của nàng muốn toi rồi.
Đảo Tây Dương Tử nằm ở gần biên giới hai nước nên chốc lát nàng đã đứng trước cổng Vinh.
Ô, nhưng nàng quên mất. Vì để đảm bảo an toàn cho Đảo Tây Dương Tử, tất cả người ra vào đều phải báo danh xác nhận thân phận.
Nàng không thể khai tên Lôi Lôi càng không thể báo thân phận Giang phu nhân Nam Sở.
Thật tức chết nàng mà. Nàng chỉ muốn nhìn đệ đệ từ xa mà thôi.
Nàng dựa vào trí nhớ của mình để đi tìm Mộc Mộc. Lăn lộn tới sáng cũng đã đến nơi.
Căn nhà trúc vẫn ngăn nắp sạch sẽ như trước, chắc hắn mới vừa rời khỏi. Nàng định ngồi trở về, nhưng vì buồn chán quá nàng liền đi dạo xung quanh.
Ô, nàng đổ mồ hôi. Đây là cái gì? bia mộ sao. Nhìn không giống lắm.
Từ xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng tươi cười, vẫy vẫy tay với hắn, “Mộc Mộc ~ “.
Hắn bị ảo giác sao, hay là nằm mơ. Sao lại nghe thấy tiếng của nàng?
Thấy hắn đứng sừng sờ không nhúc nhích, nàng nổi ý trêu chọc, “tiểu nương tử, nàng quên ta rồi sao?”.
Hắn trố mắt nhìn, tay run run chỉ vào nàng, “ngươi ngươi”.
“A”, trước mắt tối sầm. Mặt đập vào ngực hắn, ăn đau nước mắt cũng chảy ra.
Nàng tức giận mắng, “Mộc Mộc, ngươi làm gì vậy hả?”.
Ngước mặt lên nhìn hắn, nàng hoảng hốt, dỗ dỗ hắn “ngươi khóc cái gì … ngoan ngoan đừng khóc nữa”.
“Một đại nam nhân khóc khóc cái gì, về nhà thôi”, ôi chao xúc động đến run cả người. Gặp được nàng có cần kích động vậy không?
Hai người lôi lôi khéo kéo về nhà, nàng thở hồng hộc. Mệt chết đi, đường gì mà xa xôi quá.
Hắn nắm chặt tay nàng không buông giống như là sợ nàng chạy mất không thành.
Nàng có chút khó hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nói khẽ, “ngươi đi rồi, ta rất nhớ ngươi”.
A, Mộc Mộc nói nhớ nàng. Nàng không có nghe lầm.
Xoa xoa mặt hắn, nàng cười gian, “Mộc Mộc đây là tỏ tình với ta”.
Mặt hắn đỏ cả lên, im lặng không nói gì.
Nàng cứng đờ, mở to mắt nhìn hắn. Ô ô, thật sự là tỏ tình.
Hắn bổng chuyển sang vấn đề khác phá tan không khí ngượng ngùng này.
“Nàng làm sao lại xuyên về?”, hắn thắc mắc hỏi.
Nàng lắc lắc đầu, “Không biết nữa, mấy tháng trước khi tỉnh lại đã thấy ở Nam Sở rồi”. Cười cười, “chắc là có duyên với nơi này đi”.
“Nàng đã đi được 1 năm”. Hắn có chút bực bội, nàng đến đây cũng mấy tháng rồi vậy mà bây giờ mới đi tìm hắn.
“Hả, cái gì một năm”. Ô, nàng xuyên về hiện đại ở cũng chỉ có một tháng ở đây lại là một năm rồi.
“Mộc Mộc, ngươi có biết tin tức gì của Tiểu Thiên không …”, mặt nàng có chút buồn.
Lâm Mộc mở to mắt nói dối, “Hắn đã thành thân rồi … sau khi ngươi đi”.
“Ha ha, vậy thì tốt rồi”, nàng còn sợ hắn sẽ nhớ nàng mà chậm trễ việc thành gia lập thất đâu.
…… 2 tháng sau
Sống chung với Mộc Mộc đúng là một quyết định đúng đắn mà. Không lo không nghĩ, thoải mái đến nỗi nàng quên luôn cả việc trễ kinh nguyệt.
“Mộc Mộc, ta muốn mua chút đồ ăn vặt ngươi cho ta đi theo với”, nàng chớp chớp mắt mong chờ nhìn hắn.
Hắn gật gật đầu, nàng liền khoác tay hắn kéo đi rồi.
“Ai chà, Lâm Mộc. Thê tử ngươi đây sao?”, thẩm thẩm bán son phấn ven đường chọc ghẹo.
Hắn đỏ mặt kéo kéo tay nàng.
Lôi Lôi cười ha ha, “thẩm thẩm thật tinh mắt”.
Tự nhiên một trận khó chịu trong bụng làm nàng muốn nôn. Lâm Mộc đỡ nàng đến ven đường nôn khan.
Nhìn nhìn thấy cảnh này, thẩm thẩm cười lớn, “chúc mừng ngươi nha Lâm Mộc”.
Nàng và Lâm Mộc đều đứng hình cả rồi.
Ai nha, thì ra mấy tháng nay nàng thèm chua là vì nguyên nhân này đâu. Còn quên cả kinh nguyệt, nàng vẫn nghĩ là nóng trong người.
Mang thai?
A, nàng gào thét trong lòng. Nếu mang thai vậy đứa nhỏ là con của Giang Tuấn. Thôi xong rồi.
Thấy nàng đổ mồ hôi lạnh, người cũng run lên, hắn bắt mạch cho nàng thì đúng thật là vậy.
Kiềm chế cơn nghen tức trong người, hắn đỡ nàng về nhà.
Nàng có chút khổ sở, mấy hôm trước hắn nói muốn theo đuổi nàng, nàng còn đồng ý vậy mà bây giờ …
Nước mắt rơi xuống, nàng thấy mình thật là nữ nhân hư hỏng, “Mộc Mộc, xin lỗi”.
Hắn không nói gì mà quay đầu bước ra ngoài.
Nàng khóc càng thương tâm, hắn là thấy nàng chướng mắt đi.
Một canh giờ trôi qua, khóc đến mắt sưng lên. Nàng ngồi dậy, đang định rời đi thì thấy hắn cầm một chén thuốc đi vào.
Hắn nhìn nhìn bụng nàng lạnh giọng nói, “uống đi”.
A, đây là muốn nàng phá nó. Không Không, nó là con của nàng.
Nàng định chạy trốn lại bị hắn túm lại.
Từng ngụm từng ngụm dược bị ép uống vào. Nàng giẫy dụa phản kháng.
Dùng ánh mắt căm ghét nhìn người trước mặt.
Nàng hét lớn, “ta sẽ không tha thứ cho ngươi, tên máu lạnh”.
Vì sợ hắn đuổi tới tính sổ với nàng, mà nàng đã không dừng lại nghỉ chân. Xe ngựa cũng không chuẩn bị tốt, sốc nảy như chơi tàu lượn, nửa cái mạng già của nàng muốn toi rồi.
Đảo Tây Dương Tử nằm ở gần biên giới hai nước nên chốc lát nàng đã đứng trước cổng Vinh.
Ô, nhưng nàng quên mất. Vì để đảm bảo an toàn cho Đảo Tây Dương Tử, tất cả người ra vào đều phải báo danh xác nhận thân phận.
Nàng không thể khai tên Lôi Lôi càng không thể báo thân phận Giang phu nhân Nam Sở.
Thật tức chết nàng mà. Nàng chỉ muốn nhìn đệ đệ từ xa mà thôi.
Nàng dựa vào trí nhớ của mình để đi tìm Mộc Mộc. Lăn lộn tới sáng cũng đã đến nơi.
Căn nhà trúc vẫn ngăn nắp sạch sẽ như trước, chắc hắn mới vừa rời khỏi. Nàng định ngồi trở về, nhưng vì buồn chán quá nàng liền đi dạo xung quanh.
Ô, nàng đổ mồ hôi. Đây là cái gì? bia mộ sao. Nhìn không giống lắm.
Từ xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nàng tươi cười, vẫy vẫy tay với hắn, “Mộc Mộc ~ “.
Hắn bị ảo giác sao, hay là nằm mơ. Sao lại nghe thấy tiếng của nàng?
Thấy hắn đứng sừng sờ không nhúc nhích, nàng nổi ý trêu chọc, “tiểu nương tử, nàng quên ta rồi sao?”.
Hắn trố mắt nhìn, tay run run chỉ vào nàng, “ngươi ngươi”.
“A”, trước mắt tối sầm. Mặt đập vào ngực hắn, ăn đau nước mắt cũng chảy ra.
Nàng tức giận mắng, “Mộc Mộc, ngươi làm gì vậy hả?”.
Ngước mặt lên nhìn hắn, nàng hoảng hốt, dỗ dỗ hắn “ngươi khóc cái gì … ngoan ngoan đừng khóc nữa”.
“Một đại nam nhân khóc khóc cái gì, về nhà thôi”, ôi chao xúc động đến run cả người. Gặp được nàng có cần kích động vậy không?
Hai người lôi lôi khéo kéo về nhà, nàng thở hồng hộc. Mệt chết đi, đường gì mà xa xôi quá.
Hắn nắm chặt tay nàng không buông giống như là sợ nàng chạy mất không thành.
Nàng có chút khó hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nói khẽ, “ngươi đi rồi, ta rất nhớ ngươi”.
A, Mộc Mộc nói nhớ nàng. Nàng không có nghe lầm.
Xoa xoa mặt hắn, nàng cười gian, “Mộc Mộc đây là tỏ tình với ta”.
Mặt hắn đỏ cả lên, im lặng không nói gì.
Nàng cứng đờ, mở to mắt nhìn hắn. Ô ô, thật sự là tỏ tình.
Hắn bổng chuyển sang vấn đề khác phá tan không khí ngượng ngùng này.
“Nàng làm sao lại xuyên về?”, hắn thắc mắc hỏi.
Nàng lắc lắc đầu, “Không biết nữa, mấy tháng trước khi tỉnh lại đã thấy ở Nam Sở rồi”. Cười cười, “chắc là có duyên với nơi này đi”.
“Nàng đã đi được 1 năm”. Hắn có chút bực bội, nàng đến đây cũng mấy tháng rồi vậy mà bây giờ mới đi tìm hắn.
“Hả, cái gì một năm”. Ô, nàng xuyên về hiện đại ở cũng chỉ có một tháng ở đây lại là một năm rồi.
“Mộc Mộc, ngươi có biết tin tức gì của Tiểu Thiên không …”, mặt nàng có chút buồn.
Lâm Mộc mở to mắt nói dối, “Hắn đã thành thân rồi … sau khi ngươi đi”.
“Ha ha, vậy thì tốt rồi”, nàng còn sợ hắn sẽ nhớ nàng mà chậm trễ việc thành gia lập thất đâu.
…… 2 tháng sau
Sống chung với Mộc Mộc đúng là một quyết định đúng đắn mà. Không lo không nghĩ, thoải mái đến nỗi nàng quên luôn cả việc trễ kinh nguyệt.
“Mộc Mộc, ta muốn mua chút đồ ăn vặt ngươi cho ta đi theo với”, nàng chớp chớp mắt mong chờ nhìn hắn.
Hắn gật gật đầu, nàng liền khoác tay hắn kéo đi rồi.
“Ai chà, Lâm Mộc. Thê tử ngươi đây sao?”, thẩm thẩm bán son phấn ven đường chọc ghẹo.
Hắn đỏ mặt kéo kéo tay nàng.
Lôi Lôi cười ha ha, “thẩm thẩm thật tinh mắt”.
Tự nhiên một trận khó chịu trong bụng làm nàng muốn nôn. Lâm Mộc đỡ nàng đến ven đường nôn khan.
Nhìn nhìn thấy cảnh này, thẩm thẩm cười lớn, “chúc mừng ngươi nha Lâm Mộc”.
Nàng và Lâm Mộc đều đứng hình cả rồi.
Ai nha, thì ra mấy tháng nay nàng thèm chua là vì nguyên nhân này đâu. Còn quên cả kinh nguyệt, nàng vẫn nghĩ là nóng trong người.
Mang thai?
A, nàng gào thét trong lòng. Nếu mang thai vậy đứa nhỏ là con của Giang Tuấn. Thôi xong rồi.
Thấy nàng đổ mồ hôi lạnh, người cũng run lên, hắn bắt mạch cho nàng thì đúng thật là vậy.
Kiềm chế cơn nghen tức trong người, hắn đỡ nàng về nhà.
Nàng có chút khổ sở, mấy hôm trước hắn nói muốn theo đuổi nàng, nàng còn đồng ý vậy mà bây giờ …
Nước mắt rơi xuống, nàng thấy mình thật là nữ nhân hư hỏng, “Mộc Mộc, xin lỗi”.
Hắn không nói gì mà quay đầu bước ra ngoài.
Nàng khóc càng thương tâm, hắn là thấy nàng chướng mắt đi.
Một canh giờ trôi qua, khóc đến mắt sưng lên. Nàng ngồi dậy, đang định rời đi thì thấy hắn cầm một chén thuốc đi vào.
Hắn nhìn nhìn bụng nàng lạnh giọng nói, “uống đi”.
A, đây là muốn nàng phá nó. Không Không, nó là con của nàng.
Nàng định chạy trốn lại bị hắn túm lại.
Từng ngụm từng ngụm dược bị ép uống vào. Nàng giẫy dụa phản kháng.
Dùng ánh mắt căm ghét nhìn người trước mặt.
Nàng hét lớn, “ta sẽ không tha thứ cho ngươi, tên máu lạnh”.