Chương : 33
“A ha, ta có chuyện riêng phải giải quyết … các ngươi cứ tự nhiên”, phe phẩy cái quạt, hắn chuồn đi mất.
Nàng: “ ……. ”, cái tên chết tiệt này.
Lôi Lôi ngượng cười, “một năm này đệ sống có tốt không?”.
Tiểu Thiên khổ sở, “tỷ cảm thấy như thế nào?”.
Nàng không khống chế được cảm xúc, lao qua ôm hắn. Nước mắt như những viên trân châu từng chuỗi từng chuỗi lã chã rơi, “tỷ … tỷ xin lỗi”.
Hắn ôm chặt nàng, cơ thể có chút run rẩy.
Nàng tách người ra, vuốt vuốt đầu hắn nhẹ giọng nói, “chờ tỷ giải quyết xong chuyện này, tỷ trở về bên đệ. Chúng ta vẫn như xưa … vẫn là tỷ đệ”.
Ý cười trên mặt đình chỉ, hắn nghi hoặc … tỷ đệ … hắn nghe lầm phải không? Nàng vẫn còn xem hắn là một đứa trẻ!
Thấy hắn biểu hiện khác thường, nàng cảm thấy lo lắng. “Tiểu Thiên, đệ khó chịu trong người sao?”.
Hắn tức giận, chụp lấy hai vai của nàng. Siết chặt đến nổi nàng la đau lên một tiếng.
Hắn giận đến đỏ mặt, cắn răng, “nàng chưa từng xem ta là nam nhân?”.
Nàng chột dạ, mở to mắt nói dối, “nhưng đệ mới 17 tuổi, chưa trưởng thành”.
“Chưa trưởng thành?”, hắn cười xấu xa. “không phải tỷ đã giúp đệ trưởng thành rồi sao?”.
Bị làm cho á khẩu, nàng đờ người. Chuyện xấu hổ này cũng moi ra nói.
“A … đệ thả ta xuống. Đệ đem ta đi đâu?”, nàng hốt hoảng vùng vẫy.
“Về nhà”, hắn lạnh giọng.
Hả, về nhà … không được Tiểu Nam còn ở chỗ của Mộc Mộc. Đập đập lưng hắn, nàng la lên, “không được, Tiểu Nam …”.
“Nó quan trọng hơn đệ”, giọng hắn đầy mùi chua.
Nàng lắc lắc đầu, “2 người đều là người thân của ta. Nhưng mà Tiểu Nam, nó còn chưa đủ một tuổi”.
Kiềm chế sự ganh tỵ, hắn đặt nàng xuống, giọng gắt gỏng, “đệ giúp tỷ đem nó ra”.
Nàng vui vẻ, theo thói quen thơm lên má hắn.
Mắt hắn tối lại, nàng là nàng tự làm tự chịu. Đè lại đầu nàng, môi trực tiếp in lên.
Nàng bị hắn làm giật mình, há hốc miệng. Hắn thuận thế hôn sâu hơn, đè nàng vào bên cạnh cửa.
Bị hắn hôn đến choáng váng, nàng bức xúc thiệt sự. Mấy tên nam nhân này đều thích bắt nạt nàng thôi.
Nàng cắn mạnh một cái, mùi máu tanh từ từ lan tràn trong miệng.
Chật vật mà thoát ra được sự cám dỗ, nàng thực sự là thiếu dưỡng khí.
Bực mình mà liếc xéo hắn.
Tiểu Thiên lau máu bên khóe miệng, tràn đầy ý trêu chọc nàng.
Còn cười nàng. Ô ô, đệ đệ đáng yêu của nàng bị tráo đổi mất rồi.
Nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, nàng nhanh chân trở về nơi ở của Mộc Mộc.
……. …….. ……. ……. …….. ……. ……. …….. …….
Nơi nào đó ở Giang phủ,
Nam nhân nằm trên giường, ngực quấn băng vải.
Mặt hắn lúc này đen như lọ nồi, tên hộ vệ đổ đầy mồ hồi.
Giang Tuấn gằn giọng, “nàng vẫn chưa đến?”.
Tên hộ vệ lau lau trán, giọng run rẩy, “phu nhân vẫn chưa xuất hiện”. Vừa nói xong hắn liền bay ra ngoài, hắn không ngu mà ở lại cho Giang tướng quân trút giận.
Siết chặc chiếc nhẫn trong tay, hắn gầm lên, “đẩy ta cho nữ nhân khác … nàng đừng để ta bắt được nàng”.
……. …….. ……. ……. …….. ……. ……. …….. …….
Đánh một cái hắt xì, nàng quẹt quẹt mũi. Chẳng lẽ có người nói xấu nàng.
Nhìn thấy hắn, nàng cười hi hi ha ha như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tưởng đã qua ải, nàng vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng của hắn.
Hắn không mặn không nhạt hỏi, “đi vui chứ?”.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, một bộ dạng chân chó chạy lại bóp vai cho hắn, “không có Mộc Mộc đi chung làm sao mà vui được cơ chứ”.
Lâm Mộc: “ ……… ”. Nàng diễn rất dở, được chứ. Hắn còn thấy rõ cái đuôi đang phe phẩy của nàng.
Lúc nãy nghe thấy nàng hắt hơi, hắn hơi lo lắng. Sợ nàng bị cảm, bị bệnh. Hắn nắm lấy tay bắt mạch cho nàng, thấy nàng không sao hắn mới yên tâm.
Xoa xoa đầu nàng, hắn khẽ nói, “nàng đừng rời bỏ ta … ta không thể sống thiếu nàng”.
Nội tâm chấn động nàng hoảng hốt. Hắn biết thuật độc tâm sao?
Nước mắt lại rơi trong vô thức, nàng mắng, “có người nào ngốc như ngươi chứ … xứng đáng sao”.
Hắn dứt khoác trả lời, “xứng đáng”.
Tối đó nàng thực sự là ngủ không được.
Nhìn chằm chằm nóc giường, đếm tới con cừu thứ 319 rồi, nàng vẫn chưa ngủ được.
Hắn xoay qua, dịu dàng ôm nàng trong lòng, khẽ nói, “suy nghĩ cái gì”.
Chớp chớp mắt, nàng nói không chút xấu hổ, “ta đang nghĩ chỉ vì bản thân quá xuất sắc, quá hoàn hảo làm bao nam nhân mê đắm … cảm thấy bản thân sinh ra mang cái tội”.
“Ha ha”, hắn bị nàng chọc cười.
Nàng liếc xéo hắn, giọng đầy bất mãn “cảm thấy ta nói sai?”.
Giọng đầy ý cười, hắn chụp mắt nàng, “nàng nói gì cũng đúng, trễ rồi mau ngủ đi”.
Hừ, coi như ngươi thức thời.
Sáng dậy, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt đen thui như gấu trúc. Làm hắn giật nãy cả lên.
Ấn nàng xuống giường, hắn nghiêm khắc, “nàng nằm ở đây đợi ta”.
Nàng bơ phờ mặt mày ngoan ngoãn đợi hắn trở lại.
Nghĩ nghĩ sáng sớm hắn sẽ cho nàng kinh hỷ gì?
Ô ô, chẳng thấy kinh hỷ mà chỉ thấy kinh khủng.
Nàng: “ ……. ”, cái tên chết tiệt này.
Lôi Lôi ngượng cười, “một năm này đệ sống có tốt không?”.
Tiểu Thiên khổ sở, “tỷ cảm thấy như thế nào?”.
Nàng không khống chế được cảm xúc, lao qua ôm hắn. Nước mắt như những viên trân châu từng chuỗi từng chuỗi lã chã rơi, “tỷ … tỷ xin lỗi”.
Hắn ôm chặt nàng, cơ thể có chút run rẩy.
Nàng tách người ra, vuốt vuốt đầu hắn nhẹ giọng nói, “chờ tỷ giải quyết xong chuyện này, tỷ trở về bên đệ. Chúng ta vẫn như xưa … vẫn là tỷ đệ”.
Ý cười trên mặt đình chỉ, hắn nghi hoặc … tỷ đệ … hắn nghe lầm phải không? Nàng vẫn còn xem hắn là một đứa trẻ!
Thấy hắn biểu hiện khác thường, nàng cảm thấy lo lắng. “Tiểu Thiên, đệ khó chịu trong người sao?”.
Hắn tức giận, chụp lấy hai vai của nàng. Siết chặt đến nổi nàng la đau lên một tiếng.
Hắn giận đến đỏ mặt, cắn răng, “nàng chưa từng xem ta là nam nhân?”.
Nàng chột dạ, mở to mắt nói dối, “nhưng đệ mới 17 tuổi, chưa trưởng thành”.
“Chưa trưởng thành?”, hắn cười xấu xa. “không phải tỷ đã giúp đệ trưởng thành rồi sao?”.
Bị làm cho á khẩu, nàng đờ người. Chuyện xấu hổ này cũng moi ra nói.
“A … đệ thả ta xuống. Đệ đem ta đi đâu?”, nàng hốt hoảng vùng vẫy.
“Về nhà”, hắn lạnh giọng.
Hả, về nhà … không được Tiểu Nam còn ở chỗ của Mộc Mộc. Đập đập lưng hắn, nàng la lên, “không được, Tiểu Nam …”.
“Nó quan trọng hơn đệ”, giọng hắn đầy mùi chua.
Nàng lắc lắc đầu, “2 người đều là người thân của ta. Nhưng mà Tiểu Nam, nó còn chưa đủ một tuổi”.
Kiềm chế sự ganh tỵ, hắn đặt nàng xuống, giọng gắt gỏng, “đệ giúp tỷ đem nó ra”.
Nàng vui vẻ, theo thói quen thơm lên má hắn.
Mắt hắn tối lại, nàng là nàng tự làm tự chịu. Đè lại đầu nàng, môi trực tiếp in lên.
Nàng bị hắn làm giật mình, há hốc miệng. Hắn thuận thế hôn sâu hơn, đè nàng vào bên cạnh cửa.
Bị hắn hôn đến choáng váng, nàng bức xúc thiệt sự. Mấy tên nam nhân này đều thích bắt nạt nàng thôi.
Nàng cắn mạnh một cái, mùi máu tanh từ từ lan tràn trong miệng.
Chật vật mà thoát ra được sự cám dỗ, nàng thực sự là thiếu dưỡng khí.
Bực mình mà liếc xéo hắn.
Tiểu Thiên lau máu bên khóe miệng, tràn đầy ý trêu chọc nàng.
Còn cười nàng. Ô ô, đệ đệ đáng yêu của nàng bị tráo đổi mất rồi.
Nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, nàng nhanh chân trở về nơi ở của Mộc Mộc.
……. …….. ……. ……. …….. ……. ……. …….. …….
Nơi nào đó ở Giang phủ,
Nam nhân nằm trên giường, ngực quấn băng vải.
Mặt hắn lúc này đen như lọ nồi, tên hộ vệ đổ đầy mồ hồi.
Giang Tuấn gằn giọng, “nàng vẫn chưa đến?”.
Tên hộ vệ lau lau trán, giọng run rẩy, “phu nhân vẫn chưa xuất hiện”. Vừa nói xong hắn liền bay ra ngoài, hắn không ngu mà ở lại cho Giang tướng quân trút giận.
Siết chặc chiếc nhẫn trong tay, hắn gầm lên, “đẩy ta cho nữ nhân khác … nàng đừng để ta bắt được nàng”.
……. …….. ……. ……. …….. ……. ……. …….. …….
Đánh một cái hắt xì, nàng quẹt quẹt mũi. Chẳng lẽ có người nói xấu nàng.
Nhìn thấy hắn, nàng cười hi hi ha ha như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tưởng đã qua ải, nàng vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng của hắn.
Hắn không mặn không nhạt hỏi, “đi vui chứ?”.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, một bộ dạng chân chó chạy lại bóp vai cho hắn, “không có Mộc Mộc đi chung làm sao mà vui được cơ chứ”.
Lâm Mộc: “ ……… ”. Nàng diễn rất dở, được chứ. Hắn còn thấy rõ cái đuôi đang phe phẩy của nàng.
Lúc nãy nghe thấy nàng hắt hơi, hắn hơi lo lắng. Sợ nàng bị cảm, bị bệnh. Hắn nắm lấy tay bắt mạch cho nàng, thấy nàng không sao hắn mới yên tâm.
Xoa xoa đầu nàng, hắn khẽ nói, “nàng đừng rời bỏ ta … ta không thể sống thiếu nàng”.
Nội tâm chấn động nàng hoảng hốt. Hắn biết thuật độc tâm sao?
Nước mắt lại rơi trong vô thức, nàng mắng, “có người nào ngốc như ngươi chứ … xứng đáng sao”.
Hắn dứt khoác trả lời, “xứng đáng”.
Tối đó nàng thực sự là ngủ không được.
Nhìn chằm chằm nóc giường, đếm tới con cừu thứ 319 rồi, nàng vẫn chưa ngủ được.
Hắn xoay qua, dịu dàng ôm nàng trong lòng, khẽ nói, “suy nghĩ cái gì”.
Chớp chớp mắt, nàng nói không chút xấu hổ, “ta đang nghĩ chỉ vì bản thân quá xuất sắc, quá hoàn hảo làm bao nam nhân mê đắm … cảm thấy bản thân sinh ra mang cái tội”.
“Ha ha”, hắn bị nàng chọc cười.
Nàng liếc xéo hắn, giọng đầy bất mãn “cảm thấy ta nói sai?”.
Giọng đầy ý cười, hắn chụp mắt nàng, “nàng nói gì cũng đúng, trễ rồi mau ngủ đi”.
Hừ, coi như ngươi thức thời.
Sáng dậy, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt đen thui như gấu trúc. Làm hắn giật nãy cả lên.
Ấn nàng xuống giường, hắn nghiêm khắc, “nàng nằm ở đây đợi ta”.
Nàng bơ phờ mặt mày ngoan ngoãn đợi hắn trở lại.
Nghĩ nghĩ sáng sớm hắn sẽ cho nàng kinh hỷ gì?
Ô ô, chẳng thấy kinh hỷ mà chỉ thấy kinh khủng.