Chương : 39
Vuốt vuốt mặt nàng, hắn lầm bầm, “thật may vì nàng không quá xinh đẹp”.
Hai tên nam nhân đó vẫn bám dai như đỉa, hoa đào của nàng đúng là rất khó chặt đứt mà.
“Ưm ưm”, nàng dụi dụi mắt. cười cười, “Tiểu Thiên, sớm a~”. Sáng nào thức dậy cũng gặp mỹ nam, cuộc đời thật tươi đẹp.
Hắn cười đáp lại nàng, lúc nào nàng cũng ngoan ngoãn như bây giờ thì tốt quá.
“Tiểu Thiên, nương dạo này thế nào rồi?”.
“Nương quay lại với tên họ Lưu đó rồi”, hắn buồn buồn nói.
Chẳng lẽ lại là, “Lưu gia … phụ thân Lưu Văn?”.
Thấy hắn im lặng không nói gì, nàng thắc mắc hỏi “đệ sẽ không nhập tịch Lưu gia chứ?”.
“Ta đang bơ vơ không nơi nương tựa, nàng sẽ thu lưu ta chứ”, hắn mị mị mắt.
Nàng cười khẽ, “thấy ngươi rất tội nghiệp … bổn cô nương đây đành miễn cưỡng mà nhận vậy”.
“A”, bỗng nhiên bị ép vào góc giường nàng giật mình.
“Nàng nói sai rồi, phải phạt”, vừa nói xong đã áp lên môi nàng. Mạnh mẽ mà đoạt lấy.
Ô ô, mới sáng sớm chưa tỉnh ngủ nên lỡ nói sai thôi mà.
Hương Lan bồng bé con trên tay, vừa đi tới cửa. Nghe thấy tiếng động ở trong liền đột ngột ngừng lại. Ai nha, tuổi trẻ thật sung sức.
Che tai nhỏ của bé con, nàng ủy mị “phi lễ chớ nghe nha, Tiểu Nam”.
Một lát sau, Lôi Lôi trừng mắt nhìn tên nam nhân đáng ghét trước mặt.
Nói thầm trong bụng, đồ xấu xa, đồ hẹp hòi.
Sáng sớm chưa vệ sinh cá nhân, miệng mồm bốc mùi mà còn chơi trò tráo lưỡi. Cũng may là hắn biết giữ lời, không làm chuyện đó khi nàng chưa cho phép.
Tiểu Thiên cười xấu xa, “ồ, nàng là đang bất mãn … muốn tiếp tục chuyện còn dang dở”.
Ô ô, lúc trước còn ngoan ngoãn như cún con trước mặt nàng đâu, bây giờ bao nhiêu tính xấu đều lộ hết ra.
Nàng cười ha ha, “sáng thức dậy, tập thể thao … da hồng hào …”, lồm cồm bò dậy khỏi giường.
Đang trong lúc dùng điểm tâm thì nàng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Vừa định ra xem xem có chuyện gì thì Tiểu Thiên ấn nàng ngồi xuống ghế, “nàng ở đây để ta đi xem”.
Mặc dù nàng không đi nhưng vẫn lóng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Nghe được loáng thoáng, phu nhân phu nhân gì đấy.
Lát sau, Tiểu Thiên quay lại, vẻ mặt hững hờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nàng cảm thấy thật nghi ngờ, dò hỏi “bên ngoài tại sao lại ồn ào”.
Hắn cười cười, mở to mắt nói dối, “một kẻ điên ấy mà”.
Tên thuộc hạ của Giang Tuấn ở ngoài. Dùng hết sức bình sinh cắt tay tên đang bịt miệng hắn, hét to, “phu nhân … Giang tướng quân gặp chuện bất trắc … phu nhân”.
Tim nàng bỗng nhói lên, tay ôm ngực.
Nàng nghĩ nàng chỉ là có cảm tình với hắn là do hắn là cha của Tiểu Nam thôi, nhưng thực tế bây giờ thì có lẽ không phải như vậy.
Nàng đứng bật dậy, vừa định bước ra khỏi phòng thì Tiểu Thiên liền chắn trước mặt nàng.
Nàng nghiến răng, lớn giọng quát, “đệ tránh ra”. Tên nhóc này cả gan dám lừa gạt nàng bây giờ còn cản đường nàng?
Bên ngoài không còn động tĩnh, tên thuộc hạ hiển nhiên là đã bị bịt miệng rồi dẫn đi.
Tiểu Thiên đứng trước mặt nàng, mặt không chút cảm xúc.
Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn. Nhưng mà hắn như là tảng núi đẩy hoài không xê dịch.
Nàng tức giận, quát “ta chỉ nói một lần nữa, tránh ra cho ta”.
Mặt hắn có chút lạnh, lưu loát cởi thắt lưng cột tay chân của nàng. Nhấc nàng lên ném lên trên giường, “thành thật mà ở đây cho ta”. Nói xong liền bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng cạch cạch từ bên ngoài truyền vào. Nàng sững sờ không dám tin vào tai của mình, hắn đây … đây là giam lỏng nàng? Đệ đệ của nàng sẽ đối xử với nàng như thế?
Nàng chua xót trong lòng, thì ra hắn không ép nàng rời khỏi đây là vì đã chuẩn bị một cái bẫy thật lớn, hô biến nó thành một ngôi nhà để nàng tự nguyện mà ở đây.
Tên Tạ miệng thối quả thật nói không sai. Nàng đúng là ngốc thật mà.
Trời sập tối, bị trói không nhúc nhích được, nàng nằm giả chết.
Hương Liên bưng cơm nước bước vào, thấy cảnh này thì thở dài một tiếng, “muội không phản kháng thì sẽ không bị chịu khổ”.
Nàng không thèm mở mắt, “hắn đâu”.
“Hắn có việc cần giải quyết, đã rời khỏi rồi”, Hương Liên nhẹ giọng nói.
Nàng bật ngồi dậy, “Liên tỷ, tỷ giúp ta rời khỏi đây đi … ta cầu xin tỷ”.
Hương Liên ngập ngừng, “muội … muội không cảm thấy … hành vi của hắn có chút bất thường”.
Nàng cứng đờ, bất thường?
Hương Liên thì thầm, “sau khi muội rời đi, tinh thần của hắn liền suy sụp … không lâu sau thì tỷ nhìn thấy một nữ nhân giống hệt muội. Hắn gọi nàng ta là Lôi Lôi, tính cách cũng trở nên hung hăn tàn bạo hơn rất nhiều. Nhưng khi muội trở lại, tính cách hắn lại ôn hòa như trước. Chỉ có điều, nàng ta … nàng ta đã …”.
Nàng rùn mình, sẽ không phải là thủ tiêu chứ?
Tiểu Thiên, đệ ấy bị bệnh sao? Nếu là bị bệnh thì nguyên nhân chính là do nàng. Lúc đó nàng đã đả kích đệ ấy, mắng chửi đệ ấy thậm tệ.
Hai tên nam nhân đó vẫn bám dai như đỉa, hoa đào của nàng đúng là rất khó chặt đứt mà.
“Ưm ưm”, nàng dụi dụi mắt. cười cười, “Tiểu Thiên, sớm a~”. Sáng nào thức dậy cũng gặp mỹ nam, cuộc đời thật tươi đẹp.
Hắn cười đáp lại nàng, lúc nào nàng cũng ngoan ngoãn như bây giờ thì tốt quá.
“Tiểu Thiên, nương dạo này thế nào rồi?”.
“Nương quay lại với tên họ Lưu đó rồi”, hắn buồn buồn nói.
Chẳng lẽ lại là, “Lưu gia … phụ thân Lưu Văn?”.
Thấy hắn im lặng không nói gì, nàng thắc mắc hỏi “đệ sẽ không nhập tịch Lưu gia chứ?”.
“Ta đang bơ vơ không nơi nương tựa, nàng sẽ thu lưu ta chứ”, hắn mị mị mắt.
Nàng cười khẽ, “thấy ngươi rất tội nghiệp … bổn cô nương đây đành miễn cưỡng mà nhận vậy”.
“A”, bỗng nhiên bị ép vào góc giường nàng giật mình.
“Nàng nói sai rồi, phải phạt”, vừa nói xong đã áp lên môi nàng. Mạnh mẽ mà đoạt lấy.
Ô ô, mới sáng sớm chưa tỉnh ngủ nên lỡ nói sai thôi mà.
Hương Lan bồng bé con trên tay, vừa đi tới cửa. Nghe thấy tiếng động ở trong liền đột ngột ngừng lại. Ai nha, tuổi trẻ thật sung sức.
Che tai nhỏ của bé con, nàng ủy mị “phi lễ chớ nghe nha, Tiểu Nam”.
Một lát sau, Lôi Lôi trừng mắt nhìn tên nam nhân đáng ghét trước mặt.
Nói thầm trong bụng, đồ xấu xa, đồ hẹp hòi.
Sáng sớm chưa vệ sinh cá nhân, miệng mồm bốc mùi mà còn chơi trò tráo lưỡi. Cũng may là hắn biết giữ lời, không làm chuyện đó khi nàng chưa cho phép.
Tiểu Thiên cười xấu xa, “ồ, nàng là đang bất mãn … muốn tiếp tục chuyện còn dang dở”.
Ô ô, lúc trước còn ngoan ngoãn như cún con trước mặt nàng đâu, bây giờ bao nhiêu tính xấu đều lộ hết ra.
Nàng cười ha ha, “sáng thức dậy, tập thể thao … da hồng hào …”, lồm cồm bò dậy khỏi giường.
Đang trong lúc dùng điểm tâm thì nàng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Vừa định ra xem xem có chuyện gì thì Tiểu Thiên ấn nàng ngồi xuống ghế, “nàng ở đây để ta đi xem”.
Mặc dù nàng không đi nhưng vẫn lóng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Nghe được loáng thoáng, phu nhân phu nhân gì đấy.
Lát sau, Tiểu Thiên quay lại, vẻ mặt hững hờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nàng cảm thấy thật nghi ngờ, dò hỏi “bên ngoài tại sao lại ồn ào”.
Hắn cười cười, mở to mắt nói dối, “một kẻ điên ấy mà”.
Tên thuộc hạ của Giang Tuấn ở ngoài. Dùng hết sức bình sinh cắt tay tên đang bịt miệng hắn, hét to, “phu nhân … Giang tướng quân gặp chuện bất trắc … phu nhân”.
Tim nàng bỗng nhói lên, tay ôm ngực.
Nàng nghĩ nàng chỉ là có cảm tình với hắn là do hắn là cha của Tiểu Nam thôi, nhưng thực tế bây giờ thì có lẽ không phải như vậy.
Nàng đứng bật dậy, vừa định bước ra khỏi phòng thì Tiểu Thiên liền chắn trước mặt nàng.
Nàng nghiến răng, lớn giọng quát, “đệ tránh ra”. Tên nhóc này cả gan dám lừa gạt nàng bây giờ còn cản đường nàng?
Bên ngoài không còn động tĩnh, tên thuộc hạ hiển nhiên là đã bị bịt miệng rồi dẫn đi.
Tiểu Thiên đứng trước mặt nàng, mặt không chút cảm xúc.
Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn. Nhưng mà hắn như là tảng núi đẩy hoài không xê dịch.
Nàng tức giận, quát “ta chỉ nói một lần nữa, tránh ra cho ta”.
Mặt hắn có chút lạnh, lưu loát cởi thắt lưng cột tay chân của nàng. Nhấc nàng lên ném lên trên giường, “thành thật mà ở đây cho ta”. Nói xong liền bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng cạch cạch từ bên ngoài truyền vào. Nàng sững sờ không dám tin vào tai của mình, hắn đây … đây là giam lỏng nàng? Đệ đệ của nàng sẽ đối xử với nàng như thế?
Nàng chua xót trong lòng, thì ra hắn không ép nàng rời khỏi đây là vì đã chuẩn bị một cái bẫy thật lớn, hô biến nó thành một ngôi nhà để nàng tự nguyện mà ở đây.
Tên Tạ miệng thối quả thật nói không sai. Nàng đúng là ngốc thật mà.
Trời sập tối, bị trói không nhúc nhích được, nàng nằm giả chết.
Hương Liên bưng cơm nước bước vào, thấy cảnh này thì thở dài một tiếng, “muội không phản kháng thì sẽ không bị chịu khổ”.
Nàng không thèm mở mắt, “hắn đâu”.
“Hắn có việc cần giải quyết, đã rời khỏi rồi”, Hương Liên nhẹ giọng nói.
Nàng bật ngồi dậy, “Liên tỷ, tỷ giúp ta rời khỏi đây đi … ta cầu xin tỷ”.
Hương Liên ngập ngừng, “muội … muội không cảm thấy … hành vi của hắn có chút bất thường”.
Nàng cứng đờ, bất thường?
Hương Liên thì thầm, “sau khi muội rời đi, tinh thần của hắn liền suy sụp … không lâu sau thì tỷ nhìn thấy một nữ nhân giống hệt muội. Hắn gọi nàng ta là Lôi Lôi, tính cách cũng trở nên hung hăn tàn bạo hơn rất nhiều. Nhưng khi muội trở lại, tính cách hắn lại ôn hòa như trước. Chỉ có điều, nàng ta … nàng ta đã …”.
Nàng rùn mình, sẽ không phải là thủ tiêu chứ?
Tiểu Thiên, đệ ấy bị bệnh sao? Nếu là bị bệnh thì nguyên nhân chính là do nàng. Lúc đó nàng đã đả kích đệ ấy, mắng chửi đệ ấy thậm tệ.