Chương : 41
“Ngươi nói cái gì”, một tên hộ vệ quát.
Hắn ta ghé tai thì thầm nói gì đó.
Liếc liếc nàng, một bộ ngoan ngoãn thành thật. Hắn nói “Các ngươi ở lại canh chừng nàng, bọn ta hồi Đỗ gia”, nói xong liền dẫn theo một người rời khỏi.
Bọn hắn vừa khuất tầm nhìn, khóe miệng nàng giương lên tạo thành một đường cong.
Ngón tay quấn lấy lọn tóc, nàng cười khẽ.
Ngay lập tức, 5 người quân phục từ phía trong ngõ lao ra, tập kích 8 tên hộ vệ còn lại.
Hộ vệ thông thường làm sao có thể địch lại binh lính dưới trướng Giang Phủ Nam Sở. Bọn hộ vệ rất nhanh bị đánh gục.
Nhân Cẩm đã được cứu ra từ lâu, nhanh chóng chỉ huy đám người hộ tống nàng trở về Giang phủ.
Đứng trong góc khuất, Tiểu Thiên siết chặt gói xí muội trong tay. Nàng muốn chơi, ta bồi nàng. Dù sao Tiểu Nam vẫn còn ở Đỗ gia.
Giang phủ Nam Sở ……. …….
Vừa đến biệt viện của Giang Tuấn, đã nghe được một cỗ mùi tanh của máu.
Đại phu bưng ra từng thao máu đen, nàng có chút sợ hãi. Không phải đã trải qua mấy ngày điều trị rồi sao, sao máu độc vẫn còn.
Này là nghiêm trọng lắm sao?
Giang lão phu nhân thấy sự xuất hiện của nàng, trong lòng thì mừng rỡ nhưng vẻ mặt lại là một vẻ đầy xót xa, “Lôi Lôi con đến thì tốt rồi, nó nó sắp không qua khỏi rồi …”, bà nghẹn ngào khóc thút thít.
Lôi Lôi: “ ………... ”. lão phu nhân, người diễn kịch giả tạo quá cơ.
“Con chăm sóc cho nó đi, mẫu thân ra ngoài xem thuốc sắc tới đâu rồi”, bà che miệng đi ra khỏi cửa.
Nàng nhìn nhìn người đang nằm trên giường. Băng vải quấn dầy ở bả vai, máu thấm ra có chút đen.
Dù vậy vẻ tuấn tú trên gương mặt vẫn không mất đi, môi và mặt có chút tái nhợt vì mất nhiều máu.
Tuy nhiên dáng vẻ yếu ớt, nhu nhu nhược nhược ngoan ngoãn nằm trên giường, bộ dạng hiện giờ của hắn lại rất giống một tiểu mỹ thụ nga.
Thấy nàng đứng đó cười một cách xấu xa, hắn nổi da gà. Nàng lại nghĩ điều bậy bạ gì rồi.
Thấy bộ dáng của hắn không đến nổi quá thảm nàng có chút yên tâm. Che che đôi mắt của hắn, nàng nghịch ngợm, “Giang Tuấn, đố biết ngươi ta là ai?”.
Giang Tuấn, “ ……….. ”. Hắn bị thương ở vai, bị trúng độc, chứ không có bị mù được không?
Thấy hắn chả buồn trả lời, nàng bĩu môi.
Nàng xoa xoa vai hắn, dịu dàng nói, “Tiểu Nam nhớ ngươi lắm, ngươi mau chóng khỏe lại rồi đi thăm nó”.
“Nó nói phụ thân của nó tuấn tú và mạnh mẽ lắm, không như ngươi bây giờ đâu”, nàng bĩu môi.
Giang Tuấn: “ ……….. ”, bây giờ hắn tệ hại lắm sao? Nhưng mà điều quan trọng ở đây là Tiểu Nam chưa được một tuổi mà đã biết nói còn nói nhiều như vậy?
“Khụ khụ”, nếu không cắt lời nàng, nàng sẽ nói luyên thuyên đến tối mất.
“Ầy ngươi không cần quá xúc động. Ta hiểu ngươi muốn nói gì mà”, nàng rất săn sóc mà vuốt vuốt lưng hắn.
Nàng cười gian xảo, “lâu rồi không gặp ngươi nhớ ta chứ gì”.
Hắn nhướng nhướng mày, mắt cũng mở to.
Thấy được biểu tình phản kháng của hắn, nàng giả vờ ngây thơ, “ồ, không phải. vậy chỉ có thể là lâu rồi không gặp, ta xinh đẹp đến nỗi ngươi không nhận ra ta”.
Giang Tuấn: “ ……….. ”. Lâu ngày không gặp bệnh tự luyến của nàng càng ngày càng nặng.
Nhân Cẩm bưng chén thuốc vào nhét vào tay Lôi Lôi, “ Phu nhân, chủ tử đến giờ uống thuốc rồi”.
“Hắn ăn gì chưa?”, nàng cầm chén thuốc thổi thổi.
Nhân Cẩm bình tĩnh đáp, “lúc nãy, Lão phu nhân có cho chủ tử ăn chút cháo huyết”. Trong lòng có chút gợn sóng, phu nhân đây là quan tâm chủ tử? Hành trình truy thê của chủ tử có tiến triển rồi.
Nàng dịu dàng đỡ hắn ngồi dậy, “nhân lúc còn nóng mau uống thuốc thôi”.
Giang Tuấn mỉm cười có hơi kinh ngạc, nàng rất hiếm khi dịu dàng với hắn.
Hắn khó chịu nhíu mày.
“Nóng sao”, nàng thổi vừa ấm rồi mà. Nếm nếm thử một chút, nàng nhăn mặt, “A, cái thuốc gì mà đắng dữ vậy”.
A, đắng chết ta rồi. Quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy hắn có chút đang thương.
“Ngươi uống hết đi, ta lấy xí muội cho ngươi ăn”, nàng dụ dỗ.
Giang Tuấn ngoan ngoãn uống hết, còn như trẻ con mà đòi kẹo.
Nhân Cẩm đứng rình ngoài cửa, cảm thán trong tình yêu người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ tỏ ra yếu đuối.
Bỗng một bàn tay thò tới vỗ vai hắn, hắn bụm chặt miệng.
Trừng mắt nhìn người phía sau.
“A, lão phu nhân … người … ”, hắn nhỏ giọng.
Bà ra hiệu, “suỵt”, ngươi đừng làm ồn, ta cũng muốn nhìn đâu.
Hắn đổ mồ hôi dầm dìa, lão phu nhân … nếu người muốn xem thuộc hạ có thể nhường chỗ cho người mà. Không cần phải dọa trái tim nhỏ bé của thuộc hạ, thuộc hạ vẫn chưa có thê tử nga.
“Ở trong đang làm cái gì nha?”, bà tò mò.
Hắn cười ngượng, “uy dược”.
Mặt lão phu nhân có chút hụt hẵng, bà lẩm bẩm, “ồ, chỉ có vậy... Đáng lý ra là lâu ngày cách biệt phải xẹt ra lửa tình chứ”.
Nhân Cẩm xoa xoa trán, lão phu nhân người có phải nghĩ quá nhiều rồi không, chủ tử còn đang bị thương nặng đâu.
Hắn ta ghé tai thì thầm nói gì đó.
Liếc liếc nàng, một bộ ngoan ngoãn thành thật. Hắn nói “Các ngươi ở lại canh chừng nàng, bọn ta hồi Đỗ gia”, nói xong liền dẫn theo một người rời khỏi.
Bọn hắn vừa khuất tầm nhìn, khóe miệng nàng giương lên tạo thành một đường cong.
Ngón tay quấn lấy lọn tóc, nàng cười khẽ.
Ngay lập tức, 5 người quân phục từ phía trong ngõ lao ra, tập kích 8 tên hộ vệ còn lại.
Hộ vệ thông thường làm sao có thể địch lại binh lính dưới trướng Giang Phủ Nam Sở. Bọn hộ vệ rất nhanh bị đánh gục.
Nhân Cẩm đã được cứu ra từ lâu, nhanh chóng chỉ huy đám người hộ tống nàng trở về Giang phủ.
Đứng trong góc khuất, Tiểu Thiên siết chặt gói xí muội trong tay. Nàng muốn chơi, ta bồi nàng. Dù sao Tiểu Nam vẫn còn ở Đỗ gia.
Giang phủ Nam Sở ……. …….
Vừa đến biệt viện của Giang Tuấn, đã nghe được một cỗ mùi tanh của máu.
Đại phu bưng ra từng thao máu đen, nàng có chút sợ hãi. Không phải đã trải qua mấy ngày điều trị rồi sao, sao máu độc vẫn còn.
Này là nghiêm trọng lắm sao?
Giang lão phu nhân thấy sự xuất hiện của nàng, trong lòng thì mừng rỡ nhưng vẻ mặt lại là một vẻ đầy xót xa, “Lôi Lôi con đến thì tốt rồi, nó nó sắp không qua khỏi rồi …”, bà nghẹn ngào khóc thút thít.
Lôi Lôi: “ ………... ”. lão phu nhân, người diễn kịch giả tạo quá cơ.
“Con chăm sóc cho nó đi, mẫu thân ra ngoài xem thuốc sắc tới đâu rồi”, bà che miệng đi ra khỏi cửa.
Nàng nhìn nhìn người đang nằm trên giường. Băng vải quấn dầy ở bả vai, máu thấm ra có chút đen.
Dù vậy vẻ tuấn tú trên gương mặt vẫn không mất đi, môi và mặt có chút tái nhợt vì mất nhiều máu.
Tuy nhiên dáng vẻ yếu ớt, nhu nhu nhược nhược ngoan ngoãn nằm trên giường, bộ dạng hiện giờ của hắn lại rất giống một tiểu mỹ thụ nga.
Thấy nàng đứng đó cười một cách xấu xa, hắn nổi da gà. Nàng lại nghĩ điều bậy bạ gì rồi.
Thấy bộ dáng của hắn không đến nổi quá thảm nàng có chút yên tâm. Che che đôi mắt của hắn, nàng nghịch ngợm, “Giang Tuấn, đố biết ngươi ta là ai?”.
Giang Tuấn, “ ……….. ”. Hắn bị thương ở vai, bị trúng độc, chứ không có bị mù được không?
Thấy hắn chả buồn trả lời, nàng bĩu môi.
Nàng xoa xoa vai hắn, dịu dàng nói, “Tiểu Nam nhớ ngươi lắm, ngươi mau chóng khỏe lại rồi đi thăm nó”.
“Nó nói phụ thân của nó tuấn tú và mạnh mẽ lắm, không như ngươi bây giờ đâu”, nàng bĩu môi.
Giang Tuấn: “ ……….. ”, bây giờ hắn tệ hại lắm sao? Nhưng mà điều quan trọng ở đây là Tiểu Nam chưa được một tuổi mà đã biết nói còn nói nhiều như vậy?
“Khụ khụ”, nếu không cắt lời nàng, nàng sẽ nói luyên thuyên đến tối mất.
“Ầy ngươi không cần quá xúc động. Ta hiểu ngươi muốn nói gì mà”, nàng rất săn sóc mà vuốt vuốt lưng hắn.
Nàng cười gian xảo, “lâu rồi không gặp ngươi nhớ ta chứ gì”.
Hắn nhướng nhướng mày, mắt cũng mở to.
Thấy được biểu tình phản kháng của hắn, nàng giả vờ ngây thơ, “ồ, không phải. vậy chỉ có thể là lâu rồi không gặp, ta xinh đẹp đến nỗi ngươi không nhận ra ta”.
Giang Tuấn: “ ……….. ”. Lâu ngày không gặp bệnh tự luyến của nàng càng ngày càng nặng.
Nhân Cẩm bưng chén thuốc vào nhét vào tay Lôi Lôi, “ Phu nhân, chủ tử đến giờ uống thuốc rồi”.
“Hắn ăn gì chưa?”, nàng cầm chén thuốc thổi thổi.
Nhân Cẩm bình tĩnh đáp, “lúc nãy, Lão phu nhân có cho chủ tử ăn chút cháo huyết”. Trong lòng có chút gợn sóng, phu nhân đây là quan tâm chủ tử? Hành trình truy thê của chủ tử có tiến triển rồi.
Nàng dịu dàng đỡ hắn ngồi dậy, “nhân lúc còn nóng mau uống thuốc thôi”.
Giang Tuấn mỉm cười có hơi kinh ngạc, nàng rất hiếm khi dịu dàng với hắn.
Hắn khó chịu nhíu mày.
“Nóng sao”, nàng thổi vừa ấm rồi mà. Nếm nếm thử một chút, nàng nhăn mặt, “A, cái thuốc gì mà đắng dữ vậy”.
A, đắng chết ta rồi. Quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy hắn có chút đang thương.
“Ngươi uống hết đi, ta lấy xí muội cho ngươi ăn”, nàng dụ dỗ.
Giang Tuấn ngoan ngoãn uống hết, còn như trẻ con mà đòi kẹo.
Nhân Cẩm đứng rình ngoài cửa, cảm thán trong tình yêu người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ tỏ ra yếu đuối.
Bỗng một bàn tay thò tới vỗ vai hắn, hắn bụm chặt miệng.
Trừng mắt nhìn người phía sau.
“A, lão phu nhân … người … ”, hắn nhỏ giọng.
Bà ra hiệu, “suỵt”, ngươi đừng làm ồn, ta cũng muốn nhìn đâu.
Hắn đổ mồ hôi dầm dìa, lão phu nhân … nếu người muốn xem thuộc hạ có thể nhường chỗ cho người mà. Không cần phải dọa trái tim nhỏ bé của thuộc hạ, thuộc hạ vẫn chưa có thê tử nga.
“Ở trong đang làm cái gì nha?”, bà tò mò.
Hắn cười ngượng, “uy dược”.
Mặt lão phu nhân có chút hụt hẵng, bà lẩm bẩm, “ồ, chỉ có vậy... Đáng lý ra là lâu ngày cách biệt phải xẹt ra lửa tình chứ”.
Nhân Cẩm xoa xoa trán, lão phu nhân người có phải nghĩ quá nhiều rồi không, chủ tử còn đang bị thương nặng đâu.