Chương : 45
“Tiểu nương tử, tính cách của Nguyên Nhân này có tốt không?”, nàng kều kều hắn.
Giang Tuấn nhíu mày: “tiểu nương tử?”.
Nàng cười xấu xa, “không phải ngươi đã gả cho ta rồi sao?”.
Giang Tuấn: “ ………… ”.
“Nàng còn chưa trả lời ta”, nàng lưu manh nói.
“Hắn tính tình ôn nhu, chăm chút, nói chung là khá tốt”, hắn chậm rãi nói.
Nàng gật gù, nam nhân tốt, duyệt!
“Ai nha, sao không nghe được gì, nói chi mà nhỏ xíu”, nàng bực bội.
Hắn bỗng nhiên bế nàng lên làm nàng giật cả mình, “A, nàng làm gì vậy, thả ta xuống”.
“Về thôi, nghe lén là không tốt”, bộ dáng hắn như một lão sư.
Nàng bĩu môi, quỷ hẹp hòi.
Hương Liên cười cười, “ngươi thích ta?”.
Nguyên Nhân thành thật đáp, “thích”.
Chỉ mới 5 ngày mà thôi, buồn cười thật. Đúng là lời nói gió bay của nam nhân.
Nàng mị mị mắt, tay vuốt vuốt ngực hắn, “muốn lăn giường với ta sao?”.
Nam nhân nói thích nàng, yêu nàng; mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn có được thân xác của nàng mà thôi.
Hắn lập tức trả lời, ngữ khí có chút đau lòng, “không phải, ta là nghiêm túc”.
Nàng cười rộ lên, “nghiêm túc … muốn lăn giường với ta”.
Ý của hắn không phải vậy.
Ánh mắt của nàng có chút ảm đạm, “ngươi biết ta là kỹ nữ sao, biết ta hầu hạ bao nhiêu nam nhân sao, ở dưới thân của họ dâm đãng như thế nào sao?”.
Hắn tức giận mặt cũng đỏ bừng lên, “nàng đừng nói nữa”.
Nàng cười cười, “cảm thấy ta dơ bẩn sao, ha ha”.
Hắn giận đùng đùng, nắm tay nàng kéo đến đám đông, ra sức hô lớn, “Hương Liên, ta thích nàng, ta yêu nàng”.
Hương Liên nhíu mày, cái tên này … hắn khùng rồi.
Kéo kéo tay hắn, nàng quát lớn, “ngươi im cho ta”.
Dường như chưa khùng đủ, hắn còn kéo nàng về trạm nghỉ chân, dõng dạc mà tuyên bố, hắn thích nàng, nàng người của hắn, ai dám ức hiếp hay nói xấu nàng hắn sẽ xử đẹp người đó.
Nguyên Nhân nở một nụ cười không hề thân thiện liếc nhìn Nhân Cẩm, rồi xông vào đánh hắn một trận.
Nàng có hơi bất ngờ, tên này không những khùng mà còn bị ngốc.
Lôi Lôi hóng hớt vỗ vỗ vai nàng, “Liên tỷ, muội thấy tên này cũng có xíu tội nghiệp, nể mặc tiểu nương tử của muội mà thu nhận hắn đi”.
Hương Liên phì cười, ngữ khí trêu chọc, “muội lo mà giải quyết 3 tên nam nhân của muội kìa”.
Nàng trợn mắt, chẳng lẽ, “Mộc Mộc cũng đang ở Đỗ gia”.
Ôi không, tự nhiên nàng muốn bỏ trốn quá. Nhưng mà chết một lần còn hơn chết nhiều lần, can đảm lên.
Lát sau, một người mặt mũi bầm dập lết ra, hiển nhiên là đại phu yếu ớt _Nguyên Nhân.
Nhâm Cẩm bực bội, “đáng đời cái tên đáng chết nhà ngươi, thấy sắc quên huynh đệ, hừ”.
Hương Liên thấy hắn có vẻ rất đáng thương, hơi mũi lòng. Nàng lấy khăn tay lau lau máu trên mặt hắn, “ngươi ngốc à, đã biết đánh không lại người ta mà còn cố”.
Hắn cười hì hì, vẻ mặt đầy đắc ý, “nàng quan tâm ta”.
Nàng khó hiểu, “không đau?”.
Hắn ngốc ngốc trả lời, “có nàng ở đây, không đau nữa”.
Nàng lắc lắc đầu, hắn thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Trên đường đi, hắn tận tình chăm sóc, lúc nào cũng quấn lấy nàng.
Nhân Cẩm khinh bỉ ra mặt.
Đỗ gia, Tiên Sở ………
Trên bàn, 4 người mặt đối mặt với nhau.
Lôi Lôi hít sâu một hơi nghiêm túc nói, “ta chỉ nói một lần xin các ngươi nghe cho kỹ. Ta biết những bị kịch thường xảy ra ở các gia đình không bình đẳng. Cha mẹ của ta cũng nằm trong số đó.
Chính vì vậy mà ta rất sợ thành thân.
Nhưng thực sự cho dù có bắt lựa chọn, ta cũng không thể làm được.
Mặc dù cảm thấy bản thân rất tham lam nhưng mà ta sẽ nhường sự lựa chọn lại cho các ngươi.
Một là ở lại Đỗ gia trở thành một gia đình lớn, hai là trở về địa bàn của mình … chúng ta vẫn giữ mối quan hệ như cũ”.
Nhìn nhìn Giang Tuấn, nàng nói, “Bây giờ, ngươi nói đầu tiên”. À không, mẫu thân đã gả hắn cho ta rồi, không bàn cãi gì nữa, “à quên tiểu nương tử ngươi đã là người của ta rồi, không thể trốn”.
“Mộc Mộc, ngươi quyết định thế nào?”.
Chỉ cần có nàng là tốt rồi không phải sao? “ta ở lại”.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ở lại thì tốt rồi. Trong số 3 người, người ta nợ nhiều nhất chính là ngươi. Cuối cùng thì ta cũng có cơ hội bù đắp rồi.
“Tiểu Thiên còn đệ?”.
Giọng hắn có chút cay, “Nàng biết là ta không thể sống thiếu nàng mà … ta ở lại”.
Nàng đứng dậy, dõng dạc nói, “Nếu đã thống nhất ý kiến thì chúng ta đến phần nội quy của Đỗ gia:
Thứ nhất, hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau.
Thứ hai, mọi người đều bình đẳng với nhau.
Thứ ba, về chuyện “đó” thì mọi sự quyết định đều nằm trong tay ta”, nàng có chút ngượng ngùng, mặt cũng hơi hơi đỏ.
Cả ba tên nam nhân đều đồng thanh, “trừ điều thứ ba, các điều còn lại không thành vấn đề”.
Nàng: “ ………. ”.
Nàng không vui, gằng giọng, “Vậy các ngươi muốn sao?”.
Giống như đọc được ý nghĩ của nhau, Tiểu Thiên đại diện nói, “cái gì cũng phãi rõ ràng. Chúng ta thay phiên mỗi người một ngày”.
Giang Tuấn nhíu mày: “tiểu nương tử?”.
Nàng cười xấu xa, “không phải ngươi đã gả cho ta rồi sao?”.
Giang Tuấn: “ ………… ”.
“Nàng còn chưa trả lời ta”, nàng lưu manh nói.
“Hắn tính tình ôn nhu, chăm chút, nói chung là khá tốt”, hắn chậm rãi nói.
Nàng gật gù, nam nhân tốt, duyệt!
“Ai nha, sao không nghe được gì, nói chi mà nhỏ xíu”, nàng bực bội.
Hắn bỗng nhiên bế nàng lên làm nàng giật cả mình, “A, nàng làm gì vậy, thả ta xuống”.
“Về thôi, nghe lén là không tốt”, bộ dáng hắn như một lão sư.
Nàng bĩu môi, quỷ hẹp hòi.
Hương Liên cười cười, “ngươi thích ta?”.
Nguyên Nhân thành thật đáp, “thích”.
Chỉ mới 5 ngày mà thôi, buồn cười thật. Đúng là lời nói gió bay của nam nhân.
Nàng mị mị mắt, tay vuốt vuốt ngực hắn, “muốn lăn giường với ta sao?”.
Nam nhân nói thích nàng, yêu nàng; mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn có được thân xác của nàng mà thôi.
Hắn lập tức trả lời, ngữ khí có chút đau lòng, “không phải, ta là nghiêm túc”.
Nàng cười rộ lên, “nghiêm túc … muốn lăn giường với ta”.
Ý của hắn không phải vậy.
Ánh mắt của nàng có chút ảm đạm, “ngươi biết ta là kỹ nữ sao, biết ta hầu hạ bao nhiêu nam nhân sao, ở dưới thân của họ dâm đãng như thế nào sao?”.
Hắn tức giận mặt cũng đỏ bừng lên, “nàng đừng nói nữa”.
Nàng cười cười, “cảm thấy ta dơ bẩn sao, ha ha”.
Hắn giận đùng đùng, nắm tay nàng kéo đến đám đông, ra sức hô lớn, “Hương Liên, ta thích nàng, ta yêu nàng”.
Hương Liên nhíu mày, cái tên này … hắn khùng rồi.
Kéo kéo tay hắn, nàng quát lớn, “ngươi im cho ta”.
Dường như chưa khùng đủ, hắn còn kéo nàng về trạm nghỉ chân, dõng dạc mà tuyên bố, hắn thích nàng, nàng người của hắn, ai dám ức hiếp hay nói xấu nàng hắn sẽ xử đẹp người đó.
Nguyên Nhân nở một nụ cười không hề thân thiện liếc nhìn Nhân Cẩm, rồi xông vào đánh hắn một trận.
Nàng có hơi bất ngờ, tên này không những khùng mà còn bị ngốc.
Lôi Lôi hóng hớt vỗ vỗ vai nàng, “Liên tỷ, muội thấy tên này cũng có xíu tội nghiệp, nể mặc tiểu nương tử của muội mà thu nhận hắn đi”.
Hương Liên phì cười, ngữ khí trêu chọc, “muội lo mà giải quyết 3 tên nam nhân của muội kìa”.
Nàng trợn mắt, chẳng lẽ, “Mộc Mộc cũng đang ở Đỗ gia”.
Ôi không, tự nhiên nàng muốn bỏ trốn quá. Nhưng mà chết một lần còn hơn chết nhiều lần, can đảm lên.
Lát sau, một người mặt mũi bầm dập lết ra, hiển nhiên là đại phu yếu ớt _Nguyên Nhân.
Nhâm Cẩm bực bội, “đáng đời cái tên đáng chết nhà ngươi, thấy sắc quên huynh đệ, hừ”.
Hương Liên thấy hắn có vẻ rất đáng thương, hơi mũi lòng. Nàng lấy khăn tay lau lau máu trên mặt hắn, “ngươi ngốc à, đã biết đánh không lại người ta mà còn cố”.
Hắn cười hì hì, vẻ mặt đầy đắc ý, “nàng quan tâm ta”.
Nàng khó hiểu, “không đau?”.
Hắn ngốc ngốc trả lời, “có nàng ở đây, không đau nữa”.
Nàng lắc lắc đầu, hắn thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Trên đường đi, hắn tận tình chăm sóc, lúc nào cũng quấn lấy nàng.
Nhân Cẩm khinh bỉ ra mặt.
Đỗ gia, Tiên Sở ………
Trên bàn, 4 người mặt đối mặt với nhau.
Lôi Lôi hít sâu một hơi nghiêm túc nói, “ta chỉ nói một lần xin các ngươi nghe cho kỹ. Ta biết những bị kịch thường xảy ra ở các gia đình không bình đẳng. Cha mẹ của ta cũng nằm trong số đó.
Chính vì vậy mà ta rất sợ thành thân.
Nhưng thực sự cho dù có bắt lựa chọn, ta cũng không thể làm được.
Mặc dù cảm thấy bản thân rất tham lam nhưng mà ta sẽ nhường sự lựa chọn lại cho các ngươi.
Một là ở lại Đỗ gia trở thành một gia đình lớn, hai là trở về địa bàn của mình … chúng ta vẫn giữ mối quan hệ như cũ”.
Nhìn nhìn Giang Tuấn, nàng nói, “Bây giờ, ngươi nói đầu tiên”. À không, mẫu thân đã gả hắn cho ta rồi, không bàn cãi gì nữa, “à quên tiểu nương tử ngươi đã là người của ta rồi, không thể trốn”.
“Mộc Mộc, ngươi quyết định thế nào?”.
Chỉ cần có nàng là tốt rồi không phải sao? “ta ở lại”.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ở lại thì tốt rồi. Trong số 3 người, người ta nợ nhiều nhất chính là ngươi. Cuối cùng thì ta cũng có cơ hội bù đắp rồi.
“Tiểu Thiên còn đệ?”.
Giọng hắn có chút cay, “Nàng biết là ta không thể sống thiếu nàng mà … ta ở lại”.
Nàng đứng dậy, dõng dạc nói, “Nếu đã thống nhất ý kiến thì chúng ta đến phần nội quy của Đỗ gia:
Thứ nhất, hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau.
Thứ hai, mọi người đều bình đẳng với nhau.
Thứ ba, về chuyện “đó” thì mọi sự quyết định đều nằm trong tay ta”, nàng có chút ngượng ngùng, mặt cũng hơi hơi đỏ.
Cả ba tên nam nhân đều đồng thanh, “trừ điều thứ ba, các điều còn lại không thành vấn đề”.
Nàng: “ ………. ”.
Nàng không vui, gằng giọng, “Vậy các ngươi muốn sao?”.
Giống như đọc được ý nghĩ của nhau, Tiểu Thiên đại diện nói, “cái gì cũng phãi rõ ràng. Chúng ta thay phiên mỗi người một ngày”.