Chương : 51
Lúc đầu, Lôi Lôi bị bọn hắn ép mặc một bộ y phục đỏ chót lại vô cùng rườm rà. Sau một hồi phản đối quyết liệt, bọn hắn mới chiều theo ý nàng, tổ chức hôn lễ theo kiểu hiện đại.
Trước đó nàng còn nghĩ là bọn hắn thích theo truyền thống, nhưng không trong lúc trang điểm bọn hắn thổ lộ với nàng; nói cái kiểu váy cưới gì mà kỳ hoặc hở ở trên nhiều như vậy, lấy vải trùm lên được không? Nàng lập tức phì cười, thì ra là sợ nàng bị người ta dòm ngó. Suy đi nghĩ lại, nàng cũng đã 32 tuổi, là bà mẹ một con, còn đang mang thai; thật không biết bọn hắn sợ vậy làm chi, nàng lắc lắc đầu.
Đang yên lành bước trên lễ đường, lại bị cái tên đáng chết này chọc gan. Lôi Lôi thật muốn vén váy lên đạp chết cái tên miệng thối này, lúc trước ám nàng còn chưa đủ hay sao? Trong lòng tự nhũ, bản thân phải bình tĩnh không được phá hỏng đám cưới khó khăn lắm mới tổ chức được.
Nàng cười cười với hắn, vờ thục nữ nhẹ nhàng nói, “đa tạ ngươi đã đến dự lễ cưới của bọn ta, ủa nhưng mà chừng nào đến lượt ngươi nhỉ?”.
Hắn có chút cứng miệng, “ha ha, ta mới hai mươi mấy tuổi không gấp không gấp. Ngược lại là ngươi, bụng đã to như vậy mới cần cưới gấp chứ?”, nhìn nhìn bụng nàng, hắn nhếch môi.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, “ngươi muốn chết?”.
Tạ miệng thối trưng một bộ mặt thèm đòn nhìn nàng.
Lâm Mộc thấy tính tình của nàng thay đổi từ lúc mang thai, càng ngày càng nóng tính hơn. Thấy nàng nhẫn nhịn cũng đã đến cực hạn hắn nhanh chân chạy lại khuyên nhủ nàng, “Lôi Lôi, tức giận mặt sẽ rất xấu”, thì thầm vào tai nàng, “lát nữa ta sẽ dạy hắn một bài học”.
Lôi Lôi lập tức vui vẻ, hôn vào má Mộc Mộc một cái, “chàng tốt với ta nhất”. Nói xong ngoan ngoãn bước theo Lâm Mộc tiến lên phía tuyên thệ.
Chốc sau, một cặp tân lang tân nương cũng bước lên phía trước. Họ chính là Hương Liên và Nguyên Nhân.
Hương Liên cũng mặc một cái váy dài trắng và Nguyên Nhân mặt một bộ đồ tây. Trông họ rất là xứng đôi, làm Lôi Lôi cảm thán không ngừng.
Giang Tuấn thấy vậy cười sủng nịch, gõ gõ vào nàng, “không cần ngưỡng mộ bọn họ, chúng ta chẳng phải cũng rất xứng sao?”.
Nàng gãi gãi đầu, tự nhiên quên mất luôn ha ha.
Hương Liên và Nguyên Nhân đều mồ côi từ nhỏ nên Giang thị đứng ra làm trưởng bối cho hai người.
Lưu văn cũng ngồi ở phía dưới thành tâm chúc phúc cho nàng, hy vọng nàng sẽ có được hạnh phúc. Cảm nhận được một ánh mắt chăm chú nhìn nàng, Hương Liên quay đầu nhìn thì thấy Lưu Văn. Nàng có hơi bất ngờ một chút, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, nàng mỉm cười gật gật đầu với hắn. Hắn đáp trả cười cười với nàng, nhưng mà tâm trạng trong lòng thì lại trái ngược. Hắn thực sự thích nàng nhưng vì gia nghiệp lại không thể lựa chọn nàng.
Nguyên Nhân thấy một màn này nhíu nhíu mày, miệng vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, “Hương Liên, giờ lành tới rồi”.
Nàng gật đầu, “ừm, chúng ta đi”, nói xong liền nắm tay Nguyên Nhân bước tới chỗ tuyên thệ.
Hôn lễ của Lôi Lôi và Hương Liên diễn ra tốt đẹp, trước sự chứng kiến của người thân.
2 năm sau …
“Liên tỷ, tỷ xem 2 đứa nó chơi với nhau thật hợp. Tỷ có muốn làm thông gia với muội không?”, Lôi Lôi cười cười.
Hương Liên có chút trầm ngâm nhìn bọn nhỏ, “tùy duyên thôi”.
Tối hôm đó …
Nàng trợn mắt nhìn hắn, nàng đã nói là sinh con cho hắn mà. Lúc đầu không phải còn rất nhiệt tình sao, bây giờ đến bước cuối cùng lại bỏ đi ra ngoài? Nàng lẩm bẩm khó hiểu.
Sáng hôm sau, nàng ngồi trên giường suy nghĩ. Chuyện này nếu xảy ra một lần thì không nói, nhưng mà đã suốt 3 tháng trời rồi, nàng vò đầu bứt tóc.
Mộc Mộc bế Tiểu Hàn đi tới, cười khẽ, “có chuyện gì khó nghĩ sao?”.
“Mộc Mộc, có phải bây giờ trông ta rất xấu hay không?”, nàng mếu máo.
Hắn mở to mắt ngạc nhiên, sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?
Thấy hắn không phản ứng, nàng có chút khổ sở, mắt cũng ươn ướt, “ô ô, đám nam nhân xấu xa các người đúng là động vật yêu bằng mắt”.
Hắn cười khổ, xoa xoa đầu nàng, “ở trong lòng ta, nàng là đẹp nhất”.
Nhìn nhìn hắn, nàng nói, “thật vậy chăng?”. “Nhưng mà Tiểu Thiên hắn không thèm đụng vào ta, hắn chán ta rồi phải không?”, nàng thút thít.
Tiểu Thiên sao, không thể nào? Hắn ta là người cố chấp trong tình cảm, sẽ không bao giờ bỏ mặt nàng. Hôm trước, hắn thấy hắn ta đi vào chỗ bán thuốc không biết mua thứ gì, chắc sẽ có liên quan đến Lôi Lôi.
“Nàng ngoan ngoãn ở đây chăm Tiểu Hàn, để ta đi điều tra cho”, nói xong đưa bé con cho nàng rồi bỏ đi mất.
2 hôm sau …
Lâm Mộc tức giận nhìn gói thuốc bột trên bàn, “ngươi không có việc gì, lại đi kiếm chuyện cho nàng lo lắng?”.
Giang Tuấn lắc lắc đầu, cảm thấy tên Tạ Dương Lâm nói rất đúng, hắn là ngốc bẩm sinh!
“Mới sáng sớm mà các người cãi nhau cái gì? Không cho người ta ngủ yên”, nàng dụi dụi mắt bước tới gần.
Sau khi nghe bọn hắn nói rõ ràng, nàng tức đến mặt đều đỏ bừng. Liên nắm y phục tên ngốc này lôi vào phòng. Cũng may là Mộc Mộc phát hiện sớm, không thôi là tuyệt tử tuyệt tôn luôn rồi. Sợ nàng mang thai tuổi 34 gặp nhiều nguy hiểm, nàng không sợ hắn sợ cái gì?
“Hừ, ở trong phòng này làm đến khi nào có mới thôi”, nàng quát hắn.
Tiểu Thiên gục gục đầu, nhỏ giọng nói, “ta biết sai rồi!”.
… Kết thúc …
Trước đó nàng còn nghĩ là bọn hắn thích theo truyền thống, nhưng không trong lúc trang điểm bọn hắn thổ lộ với nàng; nói cái kiểu váy cưới gì mà kỳ hoặc hở ở trên nhiều như vậy, lấy vải trùm lên được không? Nàng lập tức phì cười, thì ra là sợ nàng bị người ta dòm ngó. Suy đi nghĩ lại, nàng cũng đã 32 tuổi, là bà mẹ một con, còn đang mang thai; thật không biết bọn hắn sợ vậy làm chi, nàng lắc lắc đầu.
Đang yên lành bước trên lễ đường, lại bị cái tên đáng chết này chọc gan. Lôi Lôi thật muốn vén váy lên đạp chết cái tên miệng thối này, lúc trước ám nàng còn chưa đủ hay sao? Trong lòng tự nhũ, bản thân phải bình tĩnh không được phá hỏng đám cưới khó khăn lắm mới tổ chức được.
Nàng cười cười với hắn, vờ thục nữ nhẹ nhàng nói, “đa tạ ngươi đã đến dự lễ cưới của bọn ta, ủa nhưng mà chừng nào đến lượt ngươi nhỉ?”.
Hắn có chút cứng miệng, “ha ha, ta mới hai mươi mấy tuổi không gấp không gấp. Ngược lại là ngươi, bụng đã to như vậy mới cần cưới gấp chứ?”, nhìn nhìn bụng nàng, hắn nhếch môi.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, “ngươi muốn chết?”.
Tạ miệng thối trưng một bộ mặt thèm đòn nhìn nàng.
Lâm Mộc thấy tính tình của nàng thay đổi từ lúc mang thai, càng ngày càng nóng tính hơn. Thấy nàng nhẫn nhịn cũng đã đến cực hạn hắn nhanh chân chạy lại khuyên nhủ nàng, “Lôi Lôi, tức giận mặt sẽ rất xấu”, thì thầm vào tai nàng, “lát nữa ta sẽ dạy hắn một bài học”.
Lôi Lôi lập tức vui vẻ, hôn vào má Mộc Mộc một cái, “chàng tốt với ta nhất”. Nói xong ngoan ngoãn bước theo Lâm Mộc tiến lên phía tuyên thệ.
Chốc sau, một cặp tân lang tân nương cũng bước lên phía trước. Họ chính là Hương Liên và Nguyên Nhân.
Hương Liên cũng mặc một cái váy dài trắng và Nguyên Nhân mặt một bộ đồ tây. Trông họ rất là xứng đôi, làm Lôi Lôi cảm thán không ngừng.
Giang Tuấn thấy vậy cười sủng nịch, gõ gõ vào nàng, “không cần ngưỡng mộ bọn họ, chúng ta chẳng phải cũng rất xứng sao?”.
Nàng gãi gãi đầu, tự nhiên quên mất luôn ha ha.
Hương Liên và Nguyên Nhân đều mồ côi từ nhỏ nên Giang thị đứng ra làm trưởng bối cho hai người.
Lưu văn cũng ngồi ở phía dưới thành tâm chúc phúc cho nàng, hy vọng nàng sẽ có được hạnh phúc. Cảm nhận được một ánh mắt chăm chú nhìn nàng, Hương Liên quay đầu nhìn thì thấy Lưu Văn. Nàng có hơi bất ngờ một chút, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, nàng mỉm cười gật gật đầu với hắn. Hắn đáp trả cười cười với nàng, nhưng mà tâm trạng trong lòng thì lại trái ngược. Hắn thực sự thích nàng nhưng vì gia nghiệp lại không thể lựa chọn nàng.
Nguyên Nhân thấy một màn này nhíu nhíu mày, miệng vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, “Hương Liên, giờ lành tới rồi”.
Nàng gật đầu, “ừm, chúng ta đi”, nói xong liền nắm tay Nguyên Nhân bước tới chỗ tuyên thệ.
Hôn lễ của Lôi Lôi và Hương Liên diễn ra tốt đẹp, trước sự chứng kiến của người thân.
2 năm sau …
“Liên tỷ, tỷ xem 2 đứa nó chơi với nhau thật hợp. Tỷ có muốn làm thông gia với muội không?”, Lôi Lôi cười cười.
Hương Liên có chút trầm ngâm nhìn bọn nhỏ, “tùy duyên thôi”.
Tối hôm đó …
Nàng trợn mắt nhìn hắn, nàng đã nói là sinh con cho hắn mà. Lúc đầu không phải còn rất nhiệt tình sao, bây giờ đến bước cuối cùng lại bỏ đi ra ngoài? Nàng lẩm bẩm khó hiểu.
Sáng hôm sau, nàng ngồi trên giường suy nghĩ. Chuyện này nếu xảy ra một lần thì không nói, nhưng mà đã suốt 3 tháng trời rồi, nàng vò đầu bứt tóc.
Mộc Mộc bế Tiểu Hàn đi tới, cười khẽ, “có chuyện gì khó nghĩ sao?”.
“Mộc Mộc, có phải bây giờ trông ta rất xấu hay không?”, nàng mếu máo.
Hắn mở to mắt ngạc nhiên, sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?
Thấy hắn không phản ứng, nàng có chút khổ sở, mắt cũng ươn ướt, “ô ô, đám nam nhân xấu xa các người đúng là động vật yêu bằng mắt”.
Hắn cười khổ, xoa xoa đầu nàng, “ở trong lòng ta, nàng là đẹp nhất”.
Nhìn nhìn hắn, nàng nói, “thật vậy chăng?”. “Nhưng mà Tiểu Thiên hắn không thèm đụng vào ta, hắn chán ta rồi phải không?”, nàng thút thít.
Tiểu Thiên sao, không thể nào? Hắn ta là người cố chấp trong tình cảm, sẽ không bao giờ bỏ mặt nàng. Hôm trước, hắn thấy hắn ta đi vào chỗ bán thuốc không biết mua thứ gì, chắc sẽ có liên quan đến Lôi Lôi.
“Nàng ngoan ngoãn ở đây chăm Tiểu Hàn, để ta đi điều tra cho”, nói xong đưa bé con cho nàng rồi bỏ đi mất.
2 hôm sau …
Lâm Mộc tức giận nhìn gói thuốc bột trên bàn, “ngươi không có việc gì, lại đi kiếm chuyện cho nàng lo lắng?”.
Giang Tuấn lắc lắc đầu, cảm thấy tên Tạ Dương Lâm nói rất đúng, hắn là ngốc bẩm sinh!
“Mới sáng sớm mà các người cãi nhau cái gì? Không cho người ta ngủ yên”, nàng dụi dụi mắt bước tới gần.
Sau khi nghe bọn hắn nói rõ ràng, nàng tức đến mặt đều đỏ bừng. Liên nắm y phục tên ngốc này lôi vào phòng. Cũng may là Mộc Mộc phát hiện sớm, không thôi là tuyệt tử tuyệt tôn luôn rồi. Sợ nàng mang thai tuổi 34 gặp nhiều nguy hiểm, nàng không sợ hắn sợ cái gì?
“Hừ, ở trong phòng này làm đến khi nào có mới thôi”, nàng quát hắn.
Tiểu Thiên gục gục đầu, nhỏ giọng nói, “ta biết sai rồi!”.
… Kết thúc …