Chương : 7
Editor: Sakura Trang
Cách Lạc Huỳnh Tâm gần nhất tiểu Mạc dùng hết toàn bộ sức lực thân thể mình ôm chặt lấy y, không để cho y ngã xuống, Dương Đồng Âm cũng nhanh chóng từ bên cạnh xông lại, ôm Lạc Huỳnh Tâm, “Thiếu gia, ngươi như thế nào, như thế nào, không muốn làm lão đầu tử sợ a, thiếu gia, ngươi nói chuyện a!”
Lạc Huỳnh Tâm đã khóc thành tiếng, hắn không hiểu Lạc Huỳnh Tâm vẫn luôn thật tốt làm sao trở lại một cái biến thành như vậy, hắn nâng đầu lên, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Lạc Thánh Anh, toàn bộ ánh mắt đỏ đáng sợ.
Lạc Thánh Anh lui về phía sau một bước, giống như là thoát lực vậy, gậy “Lộc cộc” Một tiếng rơi trên mặt đất.
“Ngô! Dương bá... Dương bá...” Thật lâu cuối cùng chậm qua một hơi Lạc Huỳnh Tâm, nhắm chặy hai mắt hô Dương Đồng Âm.
Y ở nhà này, chỉ đối với Dương Đồng Âm có chút không muốn xa rời, lão nhân đã nuôi y lớn lên này.
“Thiếu gia, ta ở, ta ở, ngươi nói, ngươi nói!” Ánh mắt lão nhân cuối cùng không nhịn được tràn ra nước mắt, thân thể lạnh như băng không ngừng run rẩy, ông sợ vạn nhất thiếu gia có chuyện gì, ông phải làm sao?! Ông phải làm sao?!
“Dương bá, mau cứu ta... Mau cứu hài tử của ta, mau cứu nó...” Thật lâu, Lạc Huỳnh Tâm mới trong kẻ hở đang đau đớn nặn ta một câu nói, đau đớn đã để cho ý thức của y dần dần mơ hồ, ở trước khi mất đi ý thức, y chỉ biết là mình nằm ở trong ngực lão nhân giống như phụ thân đã nuôi dưỡng y chăm sóc y lớn lên, tiểu Mạc vẫn còn ở bên cạnh, hắn khẳng định đã vội muốn chết, hắn quýnh lên thì sẽ không biết xứ lý, hắn đã mất đi phụ mẫu, y không hy vọng hắn lại mất đi y, mất đi hài tử của bọn họ. Tiểu Mạc phải làm sao, hắn ở trên thế giới này bơ vơ không nơi nương tựa, y không thể để hắn lại, đó là người nhà trong lòng y, phương hướng trong lòng y!
“Được, tốt, thiếu gia, ngươi cố chịu, ngươi cố chịu! A Đại A Đại!” Dương Đồng Âm giống như điên rồi chạy ra ngoài nhà kêu, theo thanh âm của ông một hán tử thân hình khôi ngô cao lớn vội vã chạy vào nhà, thấy tình huống trước mắt chớp mắt ngây ngẩn.
“Đừng đứng ngẩn ra, đi nhanh, ôm thiếu gia về phòng của y, nhẹ một chút, nhất định cẩn thận” lấy lại tinh thần A Đại đáp, cẩn thận đỡ lấy Lạc Huỳnh Tâm ôm vào trong ngực, chạy vào gian trong.
“Tiểu Cẩn, ngươi đi nhanh, sai người mau mau tìm Lưu sản công tới, sau để cho cha ngươi dặn dò phòng bếp nhanh lên một chút đun nhiều nước nóng, lại làm chút cháo sâm, Tiểu Cẩn bưng đến phòng thiếu gia đi.” Tiểu Cẩn mới vừa biết chuyện gì xảy ra, hắn có chút không dám tin, thiếu gia mới mới vừa trở lại, còn nói với hắn nữa, tại sao có thể như vậy! Không dám nghĩ thêm nữa, nhanh chóng chạy nhanh đi ra ngoài.
Dặn dò xong chuyện mọi người phải làm, Dương Đồng Âm xoay người, nhìn Lạc Thánh Anh đã ngây ngẩn không chút phản ứng, “Phịch” Một tiếng quỳ trên đất, “Lão gia, cầu người không muốn đối với thiếu gia như vậy, người chỉ có một nhi tử như vậy, nếu như có chuyện không may...” lão gia tử quỵ xuống đất đã khóc không thành tiếng, hắn chỉ hy vọng loại chuyện như hôm nay không lại tiếp tục xảy ra nữa, thở dốc một chút nói tiếp: “Nếu như có chuyện không may, phải như thế nào giao phó với Nhị gia đã chết đi a!” Dứt lời, rất cung kính dập đầu một cái với Lạc Thánh Anh.
Dương Đồng Âm phục vụ ở Lạc gia cả đời, từ thế hệ phụ thân Lạc Thánh Anh bắt đầu liền bắt đầu làm trong cái nhà này, ông còn lớn hơn Lạc Thánh Anh hai mươi mấy tuổi, địa vị ở Lạc gia có thể thấy. Hôm nay, vì thiếu gia nhà ông, hài tử từ nhỏ liền để cho ông đau lòng này, ông quỳ xuống với Lạc Thánh Anh, ông chỉ hy vọng lão gia có thể quý trọng nhi tử duy nhất này của mình, đối xử với y thật tốt, thiếu gia thật sự là một hài tử tốt a!
Quỳ xong đứng lên, cuối cùng cũng không quay đầu lại vội vàng chạy về hướng phòng của Lạc Huỳnh Tâm. Chỉ lưu lại một mình Lạc Thánh Anh, ngây ngốc đứng trên đất.
Nam nhân vẫn cường tráng như cũ này, giờ phút này nhìn qua lại đột nhiên già hơn rất nhiều, hắn đứng ngây ngốc trên đất, không hiểu toàn bộ mọi chuyện tại sao phải bị mình biến thành cục diện như vậy.
Hắn còn từng nhớ, hai mươi mấy năm trước, hắn cũng trẻ tuổi qua, khi đó, đi ngang Lạc thành, cũng coi là một nhân vật quan trọng, ngũ quan đoan chính, vóc người cao lớn cường tráng, cùng với trẻ tuổi nhưng đã có y thuật để cho người tin phục. Phụ thân và cha qua đời sớm, hắn không tới hai mươi tuổi liền tự mình giữ gìn y quán do tổ tiên truyền lại, hành nghề chữa bệnh cứu đời, hơn hai mươi, người làm mối cũng muốn đạp phá cửa.
Nhưng mà hắn chính là không coi trọng những thứ đại tiểu thư nũng nịu kia, hắn không biết mình nghĩ muốn tìm một người như thế nào, chính là người đẹp nhất Lạc thành kia cũng không vào được mắt hắn. Cho đến có một đêm, cửa sổ của hắn đột nhiên bị mở ra, một thanh kiếm lạnh như băng, nhẹ nhàng rơi vào trên cổ của hắn.
Đây cũng là cha của Lạc Huỳnh Tâm, Trầm Huỳnh.
Đúng vậy, Huỳnh Tâm Huỳnh Tâm, tâm của Trầm Huỳnh, đó là người đời này hắn cũng không quên được, người hắn đặt ở trong tâm.
Trầm Huỳnh bị trọng thương, vốn là người giang hồ rất ít đi tầm y vấn dược, một chút ngoại thương bản thân sẽ dùng thuốc trị thương mình mang theo. Không thể làm khác do thương thế trên người Trầm Huỳnh quá nặng, lại có mối thù trong người, bất đắc dĩ, nửa đêm vào phòng của Lạc Thánh Anh.
Lạc Thánh Anh vẫn nhớ đêm đó, bên ngoài cửa sổ được mở toang, ánh trăng yêu kiều thẳng tắp chiếu vào bên trong gian phòng của mình, chiếu vào trên người cao lớn thon dài đó. Dung nhan như hoa, tóc dài như thác, để cho Lạc Thánh Anh cho là nhìn đến trích tiên vậy.
Hắn vẫn cho là đời trước nhất định mình đã tu được phúc gì, thú Trầm Huỳnh, vì hắn sinh lân nhi, Nhưng mà, có lẽ thật là hắn quá hạnh phúc, dù hắn y thuật có cao minh nữa, nhưng cũng không thể cứu được người kia mình đời này mình thích nhất, lúc Trầm Huỳnh mang thai Lạc Huỳnh Tâm, do thân thể quá kém, sinh hạ Lạc Huỳnh Tâm sớm, mình cũng bởi vì khó sinh mà ra đi.
Hai tay Lạc Thánh Anh bế thân thể nho nhỏ này, khi đó Lạc Huỳnh Tâm còn nhỏ như vậy, bởi vì là sinh sớm, không lớn hơn hai tay hắn chụm vào là bao nhiêu, nhưng mà tứ chi đá đạp lung tung, cố gắng dồn dập hô hấp, cũng hiện lên sinh mạng này biết bao cố gắng muốn sống.
Hắn đem hài tử khẽ đặt ở bên cạnh của Trầm Huỳnh, Trầm Huỳnh chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn hài tử trước mắt mình, sinh mạng nhỏ yếu này, là tánh mạng hắn kéo dài, đời này hắn không thể có một số mệnh tốt, không thể sinh ở trong một gia đình bình thường lớn lên bình an, nhưng mà, hài tử của hắn có thể.
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng, nói với Lạc Thánh Anh, cầu hắn… Nhất định phải chăm sóc cẩn thận hài tử chúng ta, để cho nó bình an lớn lên, cùng một người mình thích thành thân, sinh hoạt trong may mắn hạnh phúc!
Tùy theo một giọt nước mắt từ trong ánh mắt rớt xuống, người cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Lạc Thánh Anh âm thầm thề, nhất định không quên dặn dò trước lâm chung của trong lòng, chăm sóc kỹ hài tử bọn họ.
Nhưng mà, theo Lạc Huỳnh Tâm dần dần lớn lên, dung nhan tinh xảo càng ngày càng giống Trầm Huỳnh, vóc người thon dài, tính cách ẩn nhẫn, trên người y không một chỗ không giống cha của y, duy chỉ có tính khí quật cường giống như mình.
Cách Lạc Huỳnh Tâm gần nhất tiểu Mạc dùng hết toàn bộ sức lực thân thể mình ôm chặt lấy y, không để cho y ngã xuống, Dương Đồng Âm cũng nhanh chóng từ bên cạnh xông lại, ôm Lạc Huỳnh Tâm, “Thiếu gia, ngươi như thế nào, như thế nào, không muốn làm lão đầu tử sợ a, thiếu gia, ngươi nói chuyện a!”
Lạc Huỳnh Tâm đã khóc thành tiếng, hắn không hiểu Lạc Huỳnh Tâm vẫn luôn thật tốt làm sao trở lại một cái biến thành như vậy, hắn nâng đầu lên, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Lạc Thánh Anh, toàn bộ ánh mắt đỏ đáng sợ.
Lạc Thánh Anh lui về phía sau một bước, giống như là thoát lực vậy, gậy “Lộc cộc” Một tiếng rơi trên mặt đất.
“Ngô! Dương bá... Dương bá...” Thật lâu cuối cùng chậm qua một hơi Lạc Huỳnh Tâm, nhắm chặy hai mắt hô Dương Đồng Âm.
Y ở nhà này, chỉ đối với Dương Đồng Âm có chút không muốn xa rời, lão nhân đã nuôi y lớn lên này.
“Thiếu gia, ta ở, ta ở, ngươi nói, ngươi nói!” Ánh mắt lão nhân cuối cùng không nhịn được tràn ra nước mắt, thân thể lạnh như băng không ngừng run rẩy, ông sợ vạn nhất thiếu gia có chuyện gì, ông phải làm sao?! Ông phải làm sao?!
“Dương bá, mau cứu ta... Mau cứu hài tử của ta, mau cứu nó...” Thật lâu, Lạc Huỳnh Tâm mới trong kẻ hở đang đau đớn nặn ta một câu nói, đau đớn đã để cho ý thức của y dần dần mơ hồ, ở trước khi mất đi ý thức, y chỉ biết là mình nằm ở trong ngực lão nhân giống như phụ thân đã nuôi dưỡng y chăm sóc y lớn lên, tiểu Mạc vẫn còn ở bên cạnh, hắn khẳng định đã vội muốn chết, hắn quýnh lên thì sẽ không biết xứ lý, hắn đã mất đi phụ mẫu, y không hy vọng hắn lại mất đi y, mất đi hài tử của bọn họ. Tiểu Mạc phải làm sao, hắn ở trên thế giới này bơ vơ không nơi nương tựa, y không thể để hắn lại, đó là người nhà trong lòng y, phương hướng trong lòng y!
“Được, tốt, thiếu gia, ngươi cố chịu, ngươi cố chịu! A Đại A Đại!” Dương Đồng Âm giống như điên rồi chạy ra ngoài nhà kêu, theo thanh âm của ông một hán tử thân hình khôi ngô cao lớn vội vã chạy vào nhà, thấy tình huống trước mắt chớp mắt ngây ngẩn.
“Đừng đứng ngẩn ra, đi nhanh, ôm thiếu gia về phòng của y, nhẹ một chút, nhất định cẩn thận” lấy lại tinh thần A Đại đáp, cẩn thận đỡ lấy Lạc Huỳnh Tâm ôm vào trong ngực, chạy vào gian trong.
“Tiểu Cẩn, ngươi đi nhanh, sai người mau mau tìm Lưu sản công tới, sau để cho cha ngươi dặn dò phòng bếp nhanh lên một chút đun nhiều nước nóng, lại làm chút cháo sâm, Tiểu Cẩn bưng đến phòng thiếu gia đi.” Tiểu Cẩn mới vừa biết chuyện gì xảy ra, hắn có chút không dám tin, thiếu gia mới mới vừa trở lại, còn nói với hắn nữa, tại sao có thể như vậy! Không dám nghĩ thêm nữa, nhanh chóng chạy nhanh đi ra ngoài.
Dặn dò xong chuyện mọi người phải làm, Dương Đồng Âm xoay người, nhìn Lạc Thánh Anh đã ngây ngẩn không chút phản ứng, “Phịch” Một tiếng quỳ trên đất, “Lão gia, cầu người không muốn đối với thiếu gia như vậy, người chỉ có một nhi tử như vậy, nếu như có chuyện không may...” lão gia tử quỵ xuống đất đã khóc không thành tiếng, hắn chỉ hy vọng loại chuyện như hôm nay không lại tiếp tục xảy ra nữa, thở dốc một chút nói tiếp: “Nếu như có chuyện không may, phải như thế nào giao phó với Nhị gia đã chết đi a!” Dứt lời, rất cung kính dập đầu một cái với Lạc Thánh Anh.
Dương Đồng Âm phục vụ ở Lạc gia cả đời, từ thế hệ phụ thân Lạc Thánh Anh bắt đầu liền bắt đầu làm trong cái nhà này, ông còn lớn hơn Lạc Thánh Anh hai mươi mấy tuổi, địa vị ở Lạc gia có thể thấy. Hôm nay, vì thiếu gia nhà ông, hài tử từ nhỏ liền để cho ông đau lòng này, ông quỳ xuống với Lạc Thánh Anh, ông chỉ hy vọng lão gia có thể quý trọng nhi tử duy nhất này của mình, đối xử với y thật tốt, thiếu gia thật sự là một hài tử tốt a!
Quỳ xong đứng lên, cuối cùng cũng không quay đầu lại vội vàng chạy về hướng phòng của Lạc Huỳnh Tâm. Chỉ lưu lại một mình Lạc Thánh Anh, ngây ngốc đứng trên đất.
Nam nhân vẫn cường tráng như cũ này, giờ phút này nhìn qua lại đột nhiên già hơn rất nhiều, hắn đứng ngây ngốc trên đất, không hiểu toàn bộ mọi chuyện tại sao phải bị mình biến thành cục diện như vậy.
Hắn còn từng nhớ, hai mươi mấy năm trước, hắn cũng trẻ tuổi qua, khi đó, đi ngang Lạc thành, cũng coi là một nhân vật quan trọng, ngũ quan đoan chính, vóc người cao lớn cường tráng, cùng với trẻ tuổi nhưng đã có y thuật để cho người tin phục. Phụ thân và cha qua đời sớm, hắn không tới hai mươi tuổi liền tự mình giữ gìn y quán do tổ tiên truyền lại, hành nghề chữa bệnh cứu đời, hơn hai mươi, người làm mối cũng muốn đạp phá cửa.
Nhưng mà hắn chính là không coi trọng những thứ đại tiểu thư nũng nịu kia, hắn không biết mình nghĩ muốn tìm một người như thế nào, chính là người đẹp nhất Lạc thành kia cũng không vào được mắt hắn. Cho đến có một đêm, cửa sổ của hắn đột nhiên bị mở ra, một thanh kiếm lạnh như băng, nhẹ nhàng rơi vào trên cổ của hắn.
Đây cũng là cha của Lạc Huỳnh Tâm, Trầm Huỳnh.
Đúng vậy, Huỳnh Tâm Huỳnh Tâm, tâm của Trầm Huỳnh, đó là người đời này hắn cũng không quên được, người hắn đặt ở trong tâm.
Trầm Huỳnh bị trọng thương, vốn là người giang hồ rất ít đi tầm y vấn dược, một chút ngoại thương bản thân sẽ dùng thuốc trị thương mình mang theo. Không thể làm khác do thương thế trên người Trầm Huỳnh quá nặng, lại có mối thù trong người, bất đắc dĩ, nửa đêm vào phòng của Lạc Thánh Anh.
Lạc Thánh Anh vẫn nhớ đêm đó, bên ngoài cửa sổ được mở toang, ánh trăng yêu kiều thẳng tắp chiếu vào bên trong gian phòng của mình, chiếu vào trên người cao lớn thon dài đó. Dung nhan như hoa, tóc dài như thác, để cho Lạc Thánh Anh cho là nhìn đến trích tiên vậy.
Hắn vẫn cho là đời trước nhất định mình đã tu được phúc gì, thú Trầm Huỳnh, vì hắn sinh lân nhi, Nhưng mà, có lẽ thật là hắn quá hạnh phúc, dù hắn y thuật có cao minh nữa, nhưng cũng không thể cứu được người kia mình đời này mình thích nhất, lúc Trầm Huỳnh mang thai Lạc Huỳnh Tâm, do thân thể quá kém, sinh hạ Lạc Huỳnh Tâm sớm, mình cũng bởi vì khó sinh mà ra đi.
Hai tay Lạc Thánh Anh bế thân thể nho nhỏ này, khi đó Lạc Huỳnh Tâm còn nhỏ như vậy, bởi vì là sinh sớm, không lớn hơn hai tay hắn chụm vào là bao nhiêu, nhưng mà tứ chi đá đạp lung tung, cố gắng dồn dập hô hấp, cũng hiện lên sinh mạng này biết bao cố gắng muốn sống.
Hắn đem hài tử khẽ đặt ở bên cạnh của Trầm Huỳnh, Trầm Huỳnh chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn hài tử trước mắt mình, sinh mạng nhỏ yếu này, là tánh mạng hắn kéo dài, đời này hắn không thể có một số mệnh tốt, không thể sinh ở trong một gia đình bình thường lớn lên bình an, nhưng mà, hài tử của hắn có thể.
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng, nói với Lạc Thánh Anh, cầu hắn… Nhất định phải chăm sóc cẩn thận hài tử chúng ta, để cho nó bình an lớn lên, cùng một người mình thích thành thân, sinh hoạt trong may mắn hạnh phúc!
Tùy theo một giọt nước mắt từ trong ánh mắt rớt xuống, người cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Lạc Thánh Anh âm thầm thề, nhất định không quên dặn dò trước lâm chung của trong lòng, chăm sóc kỹ hài tử bọn họ.
Nhưng mà, theo Lạc Huỳnh Tâm dần dần lớn lên, dung nhan tinh xảo càng ngày càng giống Trầm Huỳnh, vóc người thon dài, tính cách ẩn nhẫn, trên người y không một chỗ không giống cha của y, duy chỉ có tính khí quật cường giống như mình.