Chương : 10
Ta không có ý định giải thích cho tên đạo sĩ ngu ngốc kia, chỉ nhìn chăm chú kẻ trầm ổn tên Thanh Châu này, trong núi rừng im ắng, nhìn mặt trời phỏng chừng đã đến đúng ngọ, hắc y nhân kia không biết đã ăn gì chưa? Lát lấy được bánh bột ngô vẫn nên tìm một chỗ giấu đi, nếu để hắn lấy được ta có lẽ một cái cũng chẳng đến tay, ta yên lặng tính toán.
Kỳ thật ta cứ nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng thương tổn của hắc y nhân kia đã khá tốt, vì sao còn muốn ở lại nơi hoang sơn dã lĩnh này? Không ăn không uống ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất cũng không có, may là thời tiết hiện tại đã chuyển ấm, bằng không ta đã sớm đông thành băng, làm sao còn người đi kiếm thứ này thứ nọ lấp bụng cho hắn.
Hắc y nhân kia một ngày không đi ta sẽ một ngày không lấy được giải dược, sớm biết thế này đã không đi theo hắn, trong nửa năm này để Cách Ngạo Sinh tới U Minh giáo đánh gốc thảo dược phỏng chừng cũng không phải quá khó khăn, ta tội gì ở đây bôn ba vất vả, lắc đầu, ta tiếp nhận bánh bột ngô Thanh Châu đưa tới liền xoay người rời đi, lại không ngờ ngay lập tức bị người từ phía sau lưng đánh ngất xỉu, đành vậy ta hiện tại võ công chưa phục, nội lực lại cố tình ngưng trệ không thông, thật sự không phải đối thủ của người ta, xem ra giải dược của ta không bình an tới tay rồi, chỉ không biết… đám đạo sĩ này tính đem ta bán hay quẳng đi đây.
Thanh Châu nhẹ nhàng buông đứa trẻ trong lòng, để hắn dựa vào gốc cây, ngăn cảm sư đệ kinh hô.
“Sư huynh ngươi đây là…?” Thanh Kiếm kinh ngạc cơ hồ nói không ra lời, chẳng lẽ tiểu hài này thật sự là gian tế? Nghĩ muốn tiến lên soát người.
Thanh Châu nhanh chóng ngăn lại, dở khóc dở cười, sư đệ này đang nghĩ cái gì vậy a?
“Ta thấy đứa nhỏ này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, lời nói cử chỉ cũng không giống trẻ con gia đình thường nhân, hơn nữa nơi này trước không đến thôn sau không đến ***, hỏi nhà nó nó cũng không nói, tám phần là tiểu thiếu gia đại gia phụ cận chạy tới, chúng ta vừa lúc muốn vào thành, tiện đưa nó đưa về nhà tránh có chuyện gì xảy ra.”
Thanh Cừ lúc này mới hồi phục tinh thần, ngừng một chút nói “Ta xem bộ dáng nó hình như là đói bụng lắm “
“Nơi này hoang sơn dã lĩnh hẳn cũng tìm không thấy cái gì có thể ăn.” Thanh Châu thương tiếc sờ sờ kẻ đang mê man là ta, mang theo đó nụ cười thản nhiên “Chúng ta vẫn là ăn mau đi, xong sớm xuống núi một chút, cha mẹ đứa nhỏ này sợ là đang sốt ruột rồi.”
Ba người mau chóng ăn lương khô, liền vác ta đang mê man rời xa giải dược cứu mạng, khi ta tỉnh lại đã là trưa hôm sau, không nghĩ tới thân mình đã ngủ ba mươi năm lại vẫn có thể ngủ được như vậy, nhúc nhích tay chân, ta đánh giá cảnh vật lạ lẫm chung quanh, âm thầm nhíu mày, đá giày xuống giường, hy vọng hắc y nhân kia đừng có không thấy ta về liền bỏ đi, vậy giải dược của ta thật sự sẽ bị hẫng, mất nhiều hơn được, đều do đám đạo sĩ thối đó lo chuyện bao đồng.
“Ngươi đã tỉnh?” Một tên tiểu đạo sĩ kinh hỉ nhìn ta “Không ngờ ngươi ngủ lâu như vậy, ta đi lấy cho ngươi một ít thức ăn, đừng có chạy lung tung.”
Nói xong lại vô cùng lo lắng bỏ đi, ta còn chưa kịp hỏi đây là nơi nào, phi thường buồn bực ra khỏi phòng, tiểu viện không lớn đẹp nhưng tĩnh mịch, bên cửa sổ còn có vài khóm trúc thanh thúy, ta bẻ gãy một nhánh làm như vũ khí, nếu lại bị bọn hắn tuỳ ý đánh ngất xỉu ta sao còn mặt mũi sống trên đời nữa.
Thử thăm dò một chút nội lực, quả nhiên vẫn bặt vô âm tín, quơ quơ cây gậy trong tay, không có chiêu thức nếu gặp kẻ nội lực thâm hậu căn bản không có nửa điểm tác dụng, bất quá so với không có thì vẫn tốt hơn, ít nhất còn có thể làm gậy, ta còn không quên hắc y nhân kia vẫn ở trong núi, để tìm hắn ta cũng chỉ có một con đường, leo núi.
Quên đi, hiện tại có muốn cũng vô dụng, ta đi ra sân nhìn bức tường cao cao do dự một chút men theo bên trái tìm lối ra ngoài, hành lang chật hẹp thông tới một cái sân, đình đài tiểu tạ mặc dù không nói thập phần đẹp đẽ nhưng cũng độc đáo, ta tùy ý nhìn một chút chỗ này cũng không nhỏ, cũng không tính là lớn, so ra có lẽ lớn hơn nhà phú hộ một chút, nhưng so với Vô Hương Tạ Cách Hải Lâu của U Minh giáo thì còn thua xa, nhưng với người thường mà nói nơi này cũng là đại phúc đại quý hào môn mới có.
Đang không rõ đám đạo sĩ kia sao lại đem ta đến đây, thì thấy một đám người ồn ào từ đình viện đàng xa đi tới, ta đang định tiến lên hỏi, lại bị một tiểu hài tử từ đâu nhảy ra giữ lấy.
Đứa bé kia ước chừng trên dưới mười tuổi, một thân áo bào xanh nhạt, cũng hiện lên vài phần khí khái anh hùng, lúc này đang nhíu mày nhìn đám kia hán tử ầm ĩ kia đi xa, tựa hồ muốn đuổi theo, rồi lại băn khoăn điều gì.
“Nơi này là chỗ nào?” Ta đẩy cánh tay đang đặt trên vai mình, lạnh giọng hỏi.
Đứa bé kia tựa hồ hiện tại mới hồi phục tinh thần, ánh mắt đánh giá ta một lượt mới bĩu môi khinh thường nói “Túm cái gì túm, cũng không biết từ nơi nào đụng tới dã đạo sĩ “
Cũng không trách nó nhìn ta như vậy, quần áo trên người ta không biết chạy đi đâu, hiện tại mặc chỉ có kiện đạo bào, hơn nữa là của tiểu đạo sĩ kia nên hơi lớn, bất quá hiện tại cũng chỉ có thể mặc tạm.
Huống chi ta vốn không thèm để ý mấy thứ ngoại vật, tự nhiên cũng không quá tính toán.
Ta lạnh lùng quăng trả thằng nhóc ánh mắt xem thường, không có ý định chấp nhặt với tiểu tử vắt mũi chưa sạch này, xoay người định đi tìm người, lại không nghĩ gặp đoàn người khác, lần này không có tranh cãi ầm ĩ, nhưng sắc mặt nặng nề, thần sắc nghiêm trọng, nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì, bất quá cũng không phải việc ta để ý, ta chỉ để ý đến người phía trước tuy rằng sắc mặt nghiêm túc nhưng vẫn ân cần như cũ, Cách Ngạo Sinh.
Không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, hơn mười ngày không thấy hắn mà hắn lại gầy yếu thế này, nhìn vẻ u sầu ẩn trên vầng trán kia ta không khỏi thương tiếc, gặp phải chuyện gì sao? Nhớ tới ngày đó nghe lén được ba tên đạo sĩ kia nói chuyện, chẳng lẽ nơi này chính là Kim Đao Vương gia? Bởi vậy Cách Ngạo Sinh xuất hiện ở đây cũng không phải khó hiểu, Lạc Thành cùng Châu Thành bất quá cách nhau một ngọn núi, hắn lại là người võ lâm, tới đây cũng không có gì lạ.
Mắt thấy đoàn người chậm rãi đến gần, ta đang do dự có nên tiến lại nhận mặt người quen, lại bị đứa bé kia một phen kéo ra sau hòn sơn giả, ta sinh khí a, đưa tay hung hăng trảo nó một cái, không nghĩ tới nội lực khi có khi không kia đột nhiên xông ra, ta cả kinh nhanh chóng thu tay lại, ta luyện nội công không hề tầm thường, không phải thứ người bình thường chịu được, nếu giờ làm nó bị thương, sau này truyền ra ngoài ta ỷ lớn hiếp nhỏ vậy là không được.
Đứa bé kia hiển nhiên bị cử động của ta làm hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại, chỉ sợ ta lại chụp tới.
Lúc này ta cũng chẳng thèm quan tâm, nhấc chân muốn đuổi theo Cách Ngạo Sinh, không thể không thừa nhận ta thật muốn thấy hắn, nhưng không đợi ta bước tới bước thứ hai, đã bị tên tiểu đạo sĩ chắn phía trước, ta sinh khí a, thứ càng không muốn nó càng bám lấy, quyết không cho ta an nhàn!
Thanh Cừ hung hăng trừng mắt nhìn tiểu hài tử, y bất quá mới đi lấy đồ ăn trở về đã không còn bóng người, chạy đến hơn nửa cái sân mới tìm được nó, tên nhóc đáng ghét này đến giày còn không mang.
“Tránh ra” Mắt thấy Cách Ngạo Sinh sắp đi xa, ta không kiên nhẫn nói.
Thanh cừ không biết vì cái gì bỗng run rẩy, lập tức phản ứng kịp, y sao phải sợ tên tiểu hài tử mười tuổi này? Mày dựng thẳng hung tợn, Thanh Cừ một phát bắt lấy cánh tay ta, kéo lui trên đường “Theo ta trở về.”
Khỏi nói cũng biết ta dễ gì nghe theo, vùng vằng nghĩ muốn thoát khỏi tên đạo sĩ không biết điều này, không nghĩ tới nội lực vừa mới rồi giờ lại không biết chạy đi nơi nào, ta hận a! Lúc hữu dụng không đến, thời điểm vô dụng lại làm phiền, sớm biết thì trước ta đã chả thèm luyện nó.
Mà bên kia Cách Ngạo Sinh đã sớm không còn bóng dáng, muốn gọi cũng đã uổng công.
.
.
.
Kỳ thật ta cứ nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng thương tổn của hắc y nhân kia đã khá tốt, vì sao còn muốn ở lại nơi hoang sơn dã lĩnh này? Không ăn không uống ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất cũng không có, may là thời tiết hiện tại đã chuyển ấm, bằng không ta đã sớm đông thành băng, làm sao còn người đi kiếm thứ này thứ nọ lấp bụng cho hắn.
Hắc y nhân kia một ngày không đi ta sẽ một ngày không lấy được giải dược, sớm biết thế này đã không đi theo hắn, trong nửa năm này để Cách Ngạo Sinh tới U Minh giáo đánh gốc thảo dược phỏng chừng cũng không phải quá khó khăn, ta tội gì ở đây bôn ba vất vả, lắc đầu, ta tiếp nhận bánh bột ngô Thanh Châu đưa tới liền xoay người rời đi, lại không ngờ ngay lập tức bị người từ phía sau lưng đánh ngất xỉu, đành vậy ta hiện tại võ công chưa phục, nội lực lại cố tình ngưng trệ không thông, thật sự không phải đối thủ của người ta, xem ra giải dược của ta không bình an tới tay rồi, chỉ không biết… đám đạo sĩ này tính đem ta bán hay quẳng đi đây.
Thanh Châu nhẹ nhàng buông đứa trẻ trong lòng, để hắn dựa vào gốc cây, ngăn cảm sư đệ kinh hô.
“Sư huynh ngươi đây là…?” Thanh Kiếm kinh ngạc cơ hồ nói không ra lời, chẳng lẽ tiểu hài này thật sự là gian tế? Nghĩ muốn tiến lên soát người.
Thanh Châu nhanh chóng ngăn lại, dở khóc dở cười, sư đệ này đang nghĩ cái gì vậy a?
“Ta thấy đứa nhỏ này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, lời nói cử chỉ cũng không giống trẻ con gia đình thường nhân, hơn nữa nơi này trước không đến thôn sau không đến ***, hỏi nhà nó nó cũng không nói, tám phần là tiểu thiếu gia đại gia phụ cận chạy tới, chúng ta vừa lúc muốn vào thành, tiện đưa nó đưa về nhà tránh có chuyện gì xảy ra.”
Thanh Cừ lúc này mới hồi phục tinh thần, ngừng một chút nói “Ta xem bộ dáng nó hình như là đói bụng lắm “
“Nơi này hoang sơn dã lĩnh hẳn cũng tìm không thấy cái gì có thể ăn.” Thanh Châu thương tiếc sờ sờ kẻ đang mê man là ta, mang theo đó nụ cười thản nhiên “Chúng ta vẫn là ăn mau đi, xong sớm xuống núi một chút, cha mẹ đứa nhỏ này sợ là đang sốt ruột rồi.”
Ba người mau chóng ăn lương khô, liền vác ta đang mê man rời xa giải dược cứu mạng, khi ta tỉnh lại đã là trưa hôm sau, không nghĩ tới thân mình đã ngủ ba mươi năm lại vẫn có thể ngủ được như vậy, nhúc nhích tay chân, ta đánh giá cảnh vật lạ lẫm chung quanh, âm thầm nhíu mày, đá giày xuống giường, hy vọng hắc y nhân kia đừng có không thấy ta về liền bỏ đi, vậy giải dược của ta thật sự sẽ bị hẫng, mất nhiều hơn được, đều do đám đạo sĩ thối đó lo chuyện bao đồng.
“Ngươi đã tỉnh?” Một tên tiểu đạo sĩ kinh hỉ nhìn ta “Không ngờ ngươi ngủ lâu như vậy, ta đi lấy cho ngươi một ít thức ăn, đừng có chạy lung tung.”
Nói xong lại vô cùng lo lắng bỏ đi, ta còn chưa kịp hỏi đây là nơi nào, phi thường buồn bực ra khỏi phòng, tiểu viện không lớn đẹp nhưng tĩnh mịch, bên cửa sổ còn có vài khóm trúc thanh thúy, ta bẻ gãy một nhánh làm như vũ khí, nếu lại bị bọn hắn tuỳ ý đánh ngất xỉu ta sao còn mặt mũi sống trên đời nữa.
Thử thăm dò một chút nội lực, quả nhiên vẫn bặt vô âm tín, quơ quơ cây gậy trong tay, không có chiêu thức nếu gặp kẻ nội lực thâm hậu căn bản không có nửa điểm tác dụng, bất quá so với không có thì vẫn tốt hơn, ít nhất còn có thể làm gậy, ta còn không quên hắc y nhân kia vẫn ở trong núi, để tìm hắn ta cũng chỉ có một con đường, leo núi.
Quên đi, hiện tại có muốn cũng vô dụng, ta đi ra sân nhìn bức tường cao cao do dự một chút men theo bên trái tìm lối ra ngoài, hành lang chật hẹp thông tới một cái sân, đình đài tiểu tạ mặc dù không nói thập phần đẹp đẽ nhưng cũng độc đáo, ta tùy ý nhìn một chút chỗ này cũng không nhỏ, cũng không tính là lớn, so ra có lẽ lớn hơn nhà phú hộ một chút, nhưng so với Vô Hương Tạ Cách Hải Lâu của U Minh giáo thì còn thua xa, nhưng với người thường mà nói nơi này cũng là đại phúc đại quý hào môn mới có.
Đang không rõ đám đạo sĩ kia sao lại đem ta đến đây, thì thấy một đám người ồn ào từ đình viện đàng xa đi tới, ta đang định tiến lên hỏi, lại bị một tiểu hài tử từ đâu nhảy ra giữ lấy.
Đứa bé kia ước chừng trên dưới mười tuổi, một thân áo bào xanh nhạt, cũng hiện lên vài phần khí khái anh hùng, lúc này đang nhíu mày nhìn đám kia hán tử ầm ĩ kia đi xa, tựa hồ muốn đuổi theo, rồi lại băn khoăn điều gì.
“Nơi này là chỗ nào?” Ta đẩy cánh tay đang đặt trên vai mình, lạnh giọng hỏi.
Đứa bé kia tựa hồ hiện tại mới hồi phục tinh thần, ánh mắt đánh giá ta một lượt mới bĩu môi khinh thường nói “Túm cái gì túm, cũng không biết từ nơi nào đụng tới dã đạo sĩ “
Cũng không trách nó nhìn ta như vậy, quần áo trên người ta không biết chạy đi đâu, hiện tại mặc chỉ có kiện đạo bào, hơn nữa là của tiểu đạo sĩ kia nên hơi lớn, bất quá hiện tại cũng chỉ có thể mặc tạm.
Huống chi ta vốn không thèm để ý mấy thứ ngoại vật, tự nhiên cũng không quá tính toán.
Ta lạnh lùng quăng trả thằng nhóc ánh mắt xem thường, không có ý định chấp nhặt với tiểu tử vắt mũi chưa sạch này, xoay người định đi tìm người, lại không nghĩ gặp đoàn người khác, lần này không có tranh cãi ầm ĩ, nhưng sắc mặt nặng nề, thần sắc nghiêm trọng, nhìn ra là đã xảy ra chuyện gì, bất quá cũng không phải việc ta để ý, ta chỉ để ý đến người phía trước tuy rằng sắc mặt nghiêm túc nhưng vẫn ân cần như cũ, Cách Ngạo Sinh.
Không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, hơn mười ngày không thấy hắn mà hắn lại gầy yếu thế này, nhìn vẻ u sầu ẩn trên vầng trán kia ta không khỏi thương tiếc, gặp phải chuyện gì sao? Nhớ tới ngày đó nghe lén được ba tên đạo sĩ kia nói chuyện, chẳng lẽ nơi này chính là Kim Đao Vương gia? Bởi vậy Cách Ngạo Sinh xuất hiện ở đây cũng không phải khó hiểu, Lạc Thành cùng Châu Thành bất quá cách nhau một ngọn núi, hắn lại là người võ lâm, tới đây cũng không có gì lạ.
Mắt thấy đoàn người chậm rãi đến gần, ta đang do dự có nên tiến lại nhận mặt người quen, lại bị đứa bé kia một phen kéo ra sau hòn sơn giả, ta sinh khí a, đưa tay hung hăng trảo nó một cái, không nghĩ tới nội lực khi có khi không kia đột nhiên xông ra, ta cả kinh nhanh chóng thu tay lại, ta luyện nội công không hề tầm thường, không phải thứ người bình thường chịu được, nếu giờ làm nó bị thương, sau này truyền ra ngoài ta ỷ lớn hiếp nhỏ vậy là không được.
Đứa bé kia hiển nhiên bị cử động của ta làm hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại, chỉ sợ ta lại chụp tới.
Lúc này ta cũng chẳng thèm quan tâm, nhấc chân muốn đuổi theo Cách Ngạo Sinh, không thể không thừa nhận ta thật muốn thấy hắn, nhưng không đợi ta bước tới bước thứ hai, đã bị tên tiểu đạo sĩ chắn phía trước, ta sinh khí a, thứ càng không muốn nó càng bám lấy, quyết không cho ta an nhàn!
Thanh Cừ hung hăng trừng mắt nhìn tiểu hài tử, y bất quá mới đi lấy đồ ăn trở về đã không còn bóng người, chạy đến hơn nửa cái sân mới tìm được nó, tên nhóc đáng ghét này đến giày còn không mang.
“Tránh ra” Mắt thấy Cách Ngạo Sinh sắp đi xa, ta không kiên nhẫn nói.
Thanh cừ không biết vì cái gì bỗng run rẩy, lập tức phản ứng kịp, y sao phải sợ tên tiểu hài tử mười tuổi này? Mày dựng thẳng hung tợn, Thanh Cừ một phát bắt lấy cánh tay ta, kéo lui trên đường “Theo ta trở về.”
Khỏi nói cũng biết ta dễ gì nghe theo, vùng vằng nghĩ muốn thoát khỏi tên đạo sĩ không biết điều này, không nghĩ tới nội lực vừa mới rồi giờ lại không biết chạy đi nơi nào, ta hận a! Lúc hữu dụng không đến, thời điểm vô dụng lại làm phiền, sớm biết thì trước ta đã chả thèm luyện nó.
Mà bên kia Cách Ngạo Sinh đã sớm không còn bóng dáng, muốn gọi cũng đã uổng công.
.
.
.