Chương : 50
‘Loảng xoảng’ Nhâm Hiêu nhìn người ngủ say trên giường, sững sờ tại chỗ, tới khi tiếng chậu đồng rơi xuống phát ra tiếng mới giật mình tỉnh lại, người này là ai vậy? Đây là phản ứng đầu tiên của y.
Thanh âm lớn vậy cũng không đánh thức được người trên giường, chỉ thấy người nọ trên giường trở mình rồi lại ngủ tiếp, lần này phản ứng của Nhâm Hiêu là hút khí, không phải vì người nọ gan lớn, càng không phải vì y nhận ra điều gì, chẳng qua là bởi người kia thật sự là ——
Mặt toàn chấm đỏ khiến Nhâm Hiêu lập tức quên đói.
Nhâm Hiêu cuối cùng cho ra một kết luận, sau khi y xuống núi một chuyến trở về phòng lại nhiều ra một người lạ, hơn nữa người lạ này còn là một sửu nhân —— sửu nhân không rõ lai lịch —— y cũng không nghe lâu nói an bài vào phòng y một người mới.
Nhâm Hiêu rút binh khí không chút do dự đặt lên cổ người trên giường ——
Tỉnh lại, đập vào mắt là chủy thủ đặt trên cổ, tình huống mạo hiểm như vậy hiển nhiên làm kinh sợ tiểu tâm can yếu ớt của lão nhân gia ta, chủy thủ đen sẫm sắc bén dị thường, ta thậm chí sẽ không đi hoài nghi nó có thể cắt đứt cổ họng ta hay không, nhưng ta sẽ hoài nghi người này có năng lực cắt đứt yết hầu của ta không.
“Nói, ngươi là ai, sao lại ở đây?” Nhâm Hiêu sắc mặt trầm trọng, nơi này thuộc phạm vi Ngũ Lâu, có thể vào đến đây người sẽ không đơn giản, có thể không ai phát hiện mà bình yên ngủ trong này lại càng phải đề phòng, càng hỏi thanh âm của Nhâm Hiêu cũng càng thêm trầm thấp.
Nhìn thanh niên trước mắt ăn mặc giống ‘đàn quạ’ kia, lão nhân gia ta thật khó có thể nâng tinh thần, vốn tưởng căn phòng đầy tro bụi này không người ở, lại không ngờ sáng sớm đã có người tới quấy nhiễu, lắc đầu, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, ngoan ngoãn ngồi dậy.
Hôm qua sau khi mượn cớ trốn đi, ta vốn định trực tiếp về Khung Ngọc viên, không ngờ dọc đường đi khắn nơi đều là người, xung quanh Khung Ngọc viên lại càng nhiều, tuy rằng có thể thông qua mật đạo đi vào, nhưng phòng Khinh Trúc không gần mật đạo, rất dễ bị người thấy ta trong đêm tối không ngủ được đi loạn, thanh danh bất hảo; thứ hai nơi đó nhiều người không ngủ được như vậy, ai biết cửa mật đạo có người hay không, vạn nhất bọn hắn tưởng ta là quỷ, lão nhân gia ta cũng sẽ lương tâm bất an, dù sao cũng là đồ tử của mình cũng nên thương xót, kỳ thật chủ yếu vẫn là —— ta, không muốn về ——
Nơi này cho dù ta chưa từng để vào mắt, nhưng dù sao cũng là nơi ta sinh sống hai mươi bảy năm, nửa đời trước của ta toàn bộ đều thở cùng một nhịp với nơi đây.
Lão nhân gia ta đành chịu cảnh dã túc, đáng thương nhất vẫn là, lão nhân gia ta thật vất vả chịu đựng buồn ngủ giữa cảnh tối lửa tắt đèn tìm được một nơi có thể ngủ được, thế mà cái nơi đầy tro bụi này vẫn có người ở ——
Thiên lý ở đâu, thiên lý ở chỗ nào a!
“Ngươi làm gì?” Nhâm Hiêu thấy ta nâng tay lập tức lùi lại mấy bước, chủy thủ đảo trong tay phải, tay trái nhẹ động một cái, thành công chế ngụ tay ta.
Ta bất đắc dĩ xoay xoay cổ tay, thật sự không muốn nói cho y biết kỳ thật ta chỉ muốn xoa xoa mắt, cho y thấy rõ, không cần phải khẩn trương như vậy ——
“Di?” Lúc này Nhâm Hiêu cầm lấy cổ tay ta nhẹ ồ lên một tiếng, tràn đầy nghi hoặc đánh giá ta, lâu sau mới thử hỏi: “Ngươi không có võ công?”
Đối với vấn đề này của y ta cho đáp án thập phần khẳng định, hiện tại ta quả thật không có nửa điểm võ công, nếu ý y là nội công.
Thấy ta gật đầu, Nhâm Hiêu lại hỏi mấy vấn đề “Nói, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi vào bằng cách nào?”
“Đợi một chút, ngươi không biết nói?” Thấy ta lâu không đáp, Nhâm Hiêu nắm miệng ta, rất không khách khí xem xét một trận, cũng đúng lúc này một tấm thẻ gỗ rơi xuống chân ta, thanh âm thanh thúy vang lên rất đúng lúc hấp dẫn tầm mắt y.
Nhâm Hiêu nhìn tấm thẻ trên mặt đất rõ ràng sửng sốt, chân phải gẩy một cái, tấm thẻ liền nhảy lên tay y, động tác quả là rất đẹp, ít nhất đẹp hơn động tác của ‘đàn quạ’ kia.
“Ngươi là người Khung Ngọc viên?” Ta theo ánh mắt y lướt qua thẻ gỗ nhỏ, thanh gỗ vàng có khắc hoa văn đặc trưng của U Minh giáo, một mặt khắc lớn hai chữ U Minh, mặt khác là ba chữ Khung Ngọc viên, hẳn là một loại tín vật phân biệt thân phận, giống mộc bài bên hông bạch y nhân lúc trước. Chỉ không biết ta cầm theo nó lúc nào.
“Giọng ngươi không bị tổn thương, sao không thể nói chuyện?” Nhâm Hiêu nhìn mộc bài xong đã bỏ qua địch ý, chỉ là người trong giáo không cẩn thận lạc đến đây, tuy rằng thất lễ nhưng cũng không phải đối địch, huống chi trong giáo quy giết hại huynh đệ trong giáo là tội lớn.
Ta lắc đầu, nhận lại mộc bài cất vào lòng, đang định thừa dịp y hết địch ý thì rời đi, lại không ngờ cái bụng không có tiền đồ đúng lúc kháng nghị, xấu hổ mất mặt, lão nhân gia ta có chết cũng không ——
“Ha ha” Nhâm Hiêu không biết mình đã bao lâu chưa cười được như vậy, sau khi đội trưởng chết hay là khi mình bắt đầu biết giết người không chớp mắt?
“Ngươi trước đợi một chút, ta đi lấy thức ăn cho.” Nhìn sửu nhân trước mặt Nhâm Hiêu không khỏi dịu dịu ngữ khí, thậm chí có chút vui sướng đi tìm đồ cho hắn ăn, chiếu cố tên sửu nhân không biết nói này giống như tám chín năm trước đội trưởng cũng chiếu cố y như vậy.
Bằng hữu của Nhâm Hiêu có rất nhiều, cũng rất ít, người chung quanh cũng có thể là bằng hữu của Nhâm Hiêu, lại không ai chân chính hiểu được Nhâm Hiêu, ngược lại, Nhâm Hiêu cũng không muốn đi giải thích cho người chung quanh y, hoặc phải nói vô luận người khác nghĩ sao về y cũng không quan hệ, y chỉ cần lúc hành động phối hợp tốt với bọn hắn là được rồi.
Nhâm Hiêu chỉ là đội phó một phân đội nhỏ ở Tiên lâu, cũng chỉ là hơn đội viên bình thường một chữ ‘phó’, căn bản ít khi ra mặt cùng người khác tiếp xúc, cho nên y cao nhất cũng chỉ là làm đội phó mà thôi. Nhâm Hiêu cũng không có võ công cao cường, võ công của Nhâm Hiêu cũng chỉ là nhỉnh hơn đồng bạn một chút mà thôi, cho nên Nhâm Hiêu cũng không thể có cơ hội thăng chức. Nhâm Hiêu còn là kẻ trầm mặc ít lời, nhất là sau khi y cho rằng bản thân cũng không cần nhiều lời ——
Bình thường ta sẽ không cự tuyệt bất cứ cái gì có lợi với ta, đồ ăn trước mắt đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhanh nhẹn giải quyết xong bàn bánh bao kia, ta thích ý đánh một cái nấc, nhân sinh trên đời có thể ăn có thể uống, còn cầu gì hơn ——
Thấy ta ăn hết, Nhâm Hiêu đứng dậy yên lặng dọn bàn, thậm chí còn mang trà cho ta uống, thật sự khó có thể tưởng tượng một người trầm mặc ít lời thành thật hiền như khúc gỗ như vậy chính là kẻ vừa rồi cầm chủy thủ ‘hỏi thăm’ ta —— là một sát thủ ——
.
.
.
Thanh âm lớn vậy cũng không đánh thức được người trên giường, chỉ thấy người nọ trên giường trở mình rồi lại ngủ tiếp, lần này phản ứng của Nhâm Hiêu là hút khí, không phải vì người nọ gan lớn, càng không phải vì y nhận ra điều gì, chẳng qua là bởi người kia thật sự là ——
Mặt toàn chấm đỏ khiến Nhâm Hiêu lập tức quên đói.
Nhâm Hiêu cuối cùng cho ra một kết luận, sau khi y xuống núi một chuyến trở về phòng lại nhiều ra một người lạ, hơn nữa người lạ này còn là một sửu nhân —— sửu nhân không rõ lai lịch —— y cũng không nghe lâu nói an bài vào phòng y một người mới.
Nhâm Hiêu rút binh khí không chút do dự đặt lên cổ người trên giường ——
Tỉnh lại, đập vào mắt là chủy thủ đặt trên cổ, tình huống mạo hiểm như vậy hiển nhiên làm kinh sợ tiểu tâm can yếu ớt của lão nhân gia ta, chủy thủ đen sẫm sắc bén dị thường, ta thậm chí sẽ không đi hoài nghi nó có thể cắt đứt cổ họng ta hay không, nhưng ta sẽ hoài nghi người này có năng lực cắt đứt yết hầu của ta không.
“Nói, ngươi là ai, sao lại ở đây?” Nhâm Hiêu sắc mặt trầm trọng, nơi này thuộc phạm vi Ngũ Lâu, có thể vào đến đây người sẽ không đơn giản, có thể không ai phát hiện mà bình yên ngủ trong này lại càng phải đề phòng, càng hỏi thanh âm của Nhâm Hiêu cũng càng thêm trầm thấp.
Nhìn thanh niên trước mắt ăn mặc giống ‘đàn quạ’ kia, lão nhân gia ta thật khó có thể nâng tinh thần, vốn tưởng căn phòng đầy tro bụi này không người ở, lại không ngờ sáng sớm đã có người tới quấy nhiễu, lắc đầu, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, ngoan ngoãn ngồi dậy.
Hôm qua sau khi mượn cớ trốn đi, ta vốn định trực tiếp về Khung Ngọc viên, không ngờ dọc đường đi khắn nơi đều là người, xung quanh Khung Ngọc viên lại càng nhiều, tuy rằng có thể thông qua mật đạo đi vào, nhưng phòng Khinh Trúc không gần mật đạo, rất dễ bị người thấy ta trong đêm tối không ngủ được đi loạn, thanh danh bất hảo; thứ hai nơi đó nhiều người không ngủ được như vậy, ai biết cửa mật đạo có người hay không, vạn nhất bọn hắn tưởng ta là quỷ, lão nhân gia ta cũng sẽ lương tâm bất an, dù sao cũng là đồ tử của mình cũng nên thương xót, kỳ thật chủ yếu vẫn là —— ta, không muốn về ——
Nơi này cho dù ta chưa từng để vào mắt, nhưng dù sao cũng là nơi ta sinh sống hai mươi bảy năm, nửa đời trước của ta toàn bộ đều thở cùng một nhịp với nơi đây.
Lão nhân gia ta đành chịu cảnh dã túc, đáng thương nhất vẫn là, lão nhân gia ta thật vất vả chịu đựng buồn ngủ giữa cảnh tối lửa tắt đèn tìm được một nơi có thể ngủ được, thế mà cái nơi đầy tro bụi này vẫn có người ở ——
Thiên lý ở đâu, thiên lý ở chỗ nào a!
“Ngươi làm gì?” Nhâm Hiêu thấy ta nâng tay lập tức lùi lại mấy bước, chủy thủ đảo trong tay phải, tay trái nhẹ động một cái, thành công chế ngụ tay ta.
Ta bất đắc dĩ xoay xoay cổ tay, thật sự không muốn nói cho y biết kỳ thật ta chỉ muốn xoa xoa mắt, cho y thấy rõ, không cần phải khẩn trương như vậy ——
“Di?” Lúc này Nhâm Hiêu cầm lấy cổ tay ta nhẹ ồ lên một tiếng, tràn đầy nghi hoặc đánh giá ta, lâu sau mới thử hỏi: “Ngươi không có võ công?”
Đối với vấn đề này của y ta cho đáp án thập phần khẳng định, hiện tại ta quả thật không có nửa điểm võ công, nếu ý y là nội công.
Thấy ta gật đầu, Nhâm Hiêu lại hỏi mấy vấn đề “Nói, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi vào bằng cách nào?”
“Đợi một chút, ngươi không biết nói?” Thấy ta lâu không đáp, Nhâm Hiêu nắm miệng ta, rất không khách khí xem xét một trận, cũng đúng lúc này một tấm thẻ gỗ rơi xuống chân ta, thanh âm thanh thúy vang lên rất đúng lúc hấp dẫn tầm mắt y.
Nhâm Hiêu nhìn tấm thẻ trên mặt đất rõ ràng sửng sốt, chân phải gẩy một cái, tấm thẻ liền nhảy lên tay y, động tác quả là rất đẹp, ít nhất đẹp hơn động tác của ‘đàn quạ’ kia.
“Ngươi là người Khung Ngọc viên?” Ta theo ánh mắt y lướt qua thẻ gỗ nhỏ, thanh gỗ vàng có khắc hoa văn đặc trưng của U Minh giáo, một mặt khắc lớn hai chữ U Minh, mặt khác là ba chữ Khung Ngọc viên, hẳn là một loại tín vật phân biệt thân phận, giống mộc bài bên hông bạch y nhân lúc trước. Chỉ không biết ta cầm theo nó lúc nào.
“Giọng ngươi không bị tổn thương, sao không thể nói chuyện?” Nhâm Hiêu nhìn mộc bài xong đã bỏ qua địch ý, chỉ là người trong giáo không cẩn thận lạc đến đây, tuy rằng thất lễ nhưng cũng không phải đối địch, huống chi trong giáo quy giết hại huynh đệ trong giáo là tội lớn.
Ta lắc đầu, nhận lại mộc bài cất vào lòng, đang định thừa dịp y hết địch ý thì rời đi, lại không ngờ cái bụng không có tiền đồ đúng lúc kháng nghị, xấu hổ mất mặt, lão nhân gia ta có chết cũng không ——
“Ha ha” Nhâm Hiêu không biết mình đã bao lâu chưa cười được như vậy, sau khi đội trưởng chết hay là khi mình bắt đầu biết giết người không chớp mắt?
“Ngươi trước đợi một chút, ta đi lấy thức ăn cho.” Nhìn sửu nhân trước mặt Nhâm Hiêu không khỏi dịu dịu ngữ khí, thậm chí có chút vui sướng đi tìm đồ cho hắn ăn, chiếu cố tên sửu nhân không biết nói này giống như tám chín năm trước đội trưởng cũng chiếu cố y như vậy.
Bằng hữu của Nhâm Hiêu có rất nhiều, cũng rất ít, người chung quanh cũng có thể là bằng hữu của Nhâm Hiêu, lại không ai chân chính hiểu được Nhâm Hiêu, ngược lại, Nhâm Hiêu cũng không muốn đi giải thích cho người chung quanh y, hoặc phải nói vô luận người khác nghĩ sao về y cũng không quan hệ, y chỉ cần lúc hành động phối hợp tốt với bọn hắn là được rồi.
Nhâm Hiêu chỉ là đội phó một phân đội nhỏ ở Tiên lâu, cũng chỉ là hơn đội viên bình thường một chữ ‘phó’, căn bản ít khi ra mặt cùng người khác tiếp xúc, cho nên y cao nhất cũng chỉ là làm đội phó mà thôi. Nhâm Hiêu cũng không có võ công cao cường, võ công của Nhâm Hiêu cũng chỉ là nhỉnh hơn đồng bạn một chút mà thôi, cho nên Nhâm Hiêu cũng không thể có cơ hội thăng chức. Nhâm Hiêu còn là kẻ trầm mặc ít lời, nhất là sau khi y cho rằng bản thân cũng không cần nhiều lời ——
Bình thường ta sẽ không cự tuyệt bất cứ cái gì có lợi với ta, đồ ăn trước mắt đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhanh nhẹn giải quyết xong bàn bánh bao kia, ta thích ý đánh một cái nấc, nhân sinh trên đời có thể ăn có thể uống, còn cầu gì hơn ——
Thấy ta ăn hết, Nhâm Hiêu đứng dậy yên lặng dọn bàn, thậm chí còn mang trà cho ta uống, thật sự khó có thể tưởng tượng một người trầm mặc ít lời thành thật hiền như khúc gỗ như vậy chính là kẻ vừa rồi cầm chủy thủ ‘hỏi thăm’ ta —— là một sát thủ ——
.
.
.