Chương : 74
Hai tay run rẩy nhận lấy bức họa, hai hàng lệ cứ thế hạ xuống, cho dù người trong bức họa mặt đầy hồng ngân, nhưng người hắn tư tư niệm niệm nhiều năm như vậy làm sao có thể không nhận ra, chỉ liếc mắt hắn liền biết người trong bức họa tuyệt đối chính là người hắn muốn tìm, thế gian này làm sao có thể có người thứ hai.
Hành động của Hán Nghiêu Sinh quá mức đột ngột, người bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì, khiến cho cung chủ luôn luôn cười hờ hững của bọn hắn đột nhiên thay đổi cảm xúc.
“Là hắn, là hắn, hắn đã trở lại” Hán Nghiêu Sinh thì thào lặp lại, nói không rõ diễn cảm kia là khóc hay cười, hoặc là nói hắn vui phát khóc, vui mà cười.
Tiêu Dự thấy Hán Nghiêu Sinh như vậy, không xác định hỏi thử: “Cung chủ?” Dù sao Hán Nghiêu Sinh như vậy quá mức bất thường, ít nhất hắn theo Hán Nghiêu Sinh mười mấy năm chưa từng thấy qua, trong mắt Tiêu Dự, cung chủ luôn cười vẻ mặt tao nhã, cho dù đang tức giận hay thương tâm khuôn mặt cũng chỉ cứng nhắc, bộ dạng như vừa khóc vừa cười còn trước mọi người rơi lệ đó là tuyệt đỉnh khó gặp.
Tiêu Dự một tiếng khẽ gọi tựa hồ đánh thức Hán Nghiêu Sinh, chỉ thấy hắn cứng ngắc cuộn lại bức họa, lịch thanh nói: “Lập tức đi thăm dò người này, ta muốn biết toàn bộ sự tình về người này.” Tay vẫn còn run rẩy, giống như tâm của hắn lúc này.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh” Tiêu Dự hoảng sợ, vội vàng đáp ứng, thái độ kính cẩn đã phân tán vài phần.
Nhưng hắn còn không kịp lui ra, Hán Nghiêu Sinh đã đứng dậy trước, đem một bài tử ném vào lòng Tiêu Dự, cũng không quay đầu lại liền bỏ ra ngoài.
“Cung chủ?” Cung chủ làm cái gì vậy? Tiêu Dự cầm bài tử có thể truyền lệch cho cao thấp giáo chúng trong Thiên Huyền cung đuổi theo.
“Ta tới U Minh giáo” Hán Nghiêu Sinh ngừng lại một chút “Ngươi tập hợp đệ tử tùy thời đợi mệnh” Nói xong cũng đã không thấy thân ảnh.
…
Cùng lúc đó, ta cũng tỉnh giấc khỏi mộng đẹp say sưa, duỗi lưng đánh cái ngáp, ngó trái ngó phải, một người cũng không có, bất quá trên mặt đất sạch sẽ, nhìn không ra lúc trước đã lộn xộn tới mức nào, ngay cả chăn sàn đan cũng đã được đổi khi ta ngủ.
Đưa chân xuống giường, ta sửng sốt nhìn đôi hài dưới chân, chỉ thấy một bên thêu long khảm phượng một bên lại thêu mẫu đơn, thấy thế nào cũng không phải một đôi, thấy thế nào thì một chiếc cũng là của Bạch Liêm…
Quay người với lấy bào y ngân bạch treo chỉnh tề một bên, ta mới phát hiện hóa ra ta vội vàng hấp tấp mặc y phục bỏ chạy thậm chí có hơn phân nửa cũng không phải của ta, nhìn khố nội chế tác tinh mỹ, ta thần tình hắc tuyến dở khóc dở cười, cái này có khác gì yếm nhỏ của nữ nhân đâu?
Dứt khoát lục soát tìm lại y phục của ta ba mươi năm trước, nhưng một kiện cũng không thấy, lại phát hiện mọi thứ đồ trước đó đều không thấy, ngay cả Hà Lân Sinh cũng biến mất.
Mở miệng gọi người, chút hồi âm cũng không có, chẳng lẽ ta lại không cẩn thận ngủ thêm ba mươi năm? Nghĩ đến không khỏi nổi gân xanh, bất quá xem y phục đang mặc vẫn còn mới, rất nhanh liền bỏ qua ý nghĩ đó.
Mặc lại nội y của Bạch Liêm, y bào của Bạch Liêm, cuối cùng lẹp xẹp hài rõ ràng không phải một đôi, ta ngáp đẩy cánh cửa gỗ trầm, mặt trời đã biến mất một nửa sau ngọn núi, xem ra ta vừa ngủ khá lâu, không biết Hà Lân Sinh đang làm cái gì.
Chuyển qua hành lang bạch ngọc, bước qua bậc thềm lưu ly, trộm nghe có tiếng người trong điện truyền ra, ta không chút suy nghĩ liền đi tới, đang muốn gọi một tiếng “Lân Sinh ta đói bụng” Tầm mắt đột nhiên đụng phải hai thân ảnh làm ta dựng đứng.
Một câu “Lân Sinh ta đói bụng” Nhất thời lại thành “— Lân — đói ——”,đại thể nghe qua chỉ có một chữ đói là còn có thể nghe được.
Hà Lân Sinh thấy ta tiến vào lập tức đứng dậy nghênh đón, nghe thấy chữ ‘đói’ lại lập tức gọi người thu xếp cho ta, cuối cùng còn hỏi ta muốn ăn cái gì.
Nếu lúc này nơi đây chỉ có hai người ta và y, nếu giờ khắc này không có hai ánh mắt quen thuộc đến chói mắt chăm chú đặt trên người ta, ta nghĩ ta nhất định có thể liệt kê vài món mình thích, nhưng bây giờ —— ta có gì ăn nấy đi. Sờ sờ cái mũi không tự chủ được lùi về phía sau Hà Lân Sinh, sớm biết bọn hắn ở đây, ta đã không tùy tiện bước vào.
Thấy ta không nói lời nào, Hà Lân Sinh cũng không giận, nói liên tiếp những món trước kia ta thích ăn cho người đi làm, đến khi ta vừa vui vừa sợ, kéo tay y mới làm y dừng lại.
“Ta còn cho rằng ngươi sẽ ngủ khá lâu, không ngờ giờ đã tỉnh.” Hà Lân Sinh tự động tự phát lại gần, kể lại những gì mình trải qua suốt ba mươi năm mất tích, nhân tiện triền miên một phen, giờ người này rõ ràng thân cận hơn rất nhiều, ít nhất không phải động một chút lại xin trị tội nữa, nhưng khiến ta hối hận chính là, lúc trước chỉ kể chuyện ba mươi năm trước, tuy rằng sau đó cũng có đề cập, nhưng một vài tình huống đều bị ta lờ đi, ai ngờ ba người này nhanh như vậy đã tụ lại một chỗ, sớm biết thế ta còn không bằng sớm thẳng thắn một chút, hiện tại muốn nói, cũng thật sự không biết mở miệng như thế nào.
Hà Lân Sinh dựa vào gần ta, ta theo bản năng đi ôm hông y, nhưng tay vừa đặt lên, chợt nghe bên cạnh gầm lên giận dữ, thanh âm có thể nói phi thường bén nhọn.
“Ngươi làm gì?” Tử Minh vừa phục hồi tinh thần lại, đã thấy cái móng heo đặt trên cái eo không thể đặt, hít sâu một hơi, quát một tiếng.
Ta bị hù lập tức rút móng vuốt về, thu rồi mới phát hiện ta sợ y cái gì? Sư phó y còn phải nghe ta mà.
Nhưng ——liếc mắt thấy ngọn lửa giận đang gắt gao nhìn ta chằm chằm, hình như muốn đâm trăm ngàn cái đinh lên người ta —— ta rất là có phong độ lựa chọn trầm mặc, lão nhân gia ta tính tình tốt, không cùng một tiểu bối chấp nhặt, ách, hoa văn trên xà ngang thật là đẹp mắt, trước kia tại sao không có chú ý qua, xem đường vân thật ngụy tấn khí khái.
Hà Lân Sinh kinh ngạc không hiểu nhìn đệ tử đột nhiên rống to, nhíu mày không vui.
“Thế nào vẫn còn xúc động như vậy.”
Tử Minh có thể nói là do Hà Lân Sinh một tay nuôi nấng, từ nhỏ đã xem Hà Lân Sinh như thần tiên, lúc này tự nhiên không dám nói gì. Huống chi Hà Lân Sinh đối đãi đệ tử trước nay nghiêm khắc, dù ương bướng như Tử Minh, lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: “Sư tôn thứ tội.”
“Ân” Hà Lân Sinh thản nhiên lên tiếng, liền tiếp tục không để ý tới, chỉ một lòng đặt trên người trước mắt, nếu không phải ba người này hiệp đồng mà đến hẳn là có đại sự gì, nếu không y căn bản ngay cả gặp đều không muốn gặp.
“Có muốn ăn lót dạ?” Một câu hàng vạn hàng nghìn nhu tình, lời nói nhỏ nhẹ, lại là nói với ta.
Ta gật đầu, thật sự đói bụng.
Bạch Liêm bất động nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc đầu là kinh ngạc, tiếp đó là căm giận ngút trời, lo lắng đề phòng hai ngày có thừa, không lúc nào là không phải lo lắng, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cái gì? Thật là có bản lãnh, chỉ một thời gian đã nhảy lên cành cao, hắn hẳn là nên bội phục không phải sao?
Tử Minh cũng gắt gao trừng cảnh tay trong tay trước mắt, hận không thể xuyên thủng một cái lỗ, chỉ mới qua hai ngày, mới có hai ngày, hảo, tốt lắm, coi như ngươi tài giỏi.
Ánh mắt hai người này quá mức đâm người, ta sờ sờ cái mũi lại có chút xấu hổ ho khan vài tiếng.
Hà Lân Sinh bất minh sở dĩ, thấy ta ho khan vội vã kéo tay ta, hẳn cảnh hộc máu lúc trước vẫn dọa y không nhẹ.
“Mạch tượng có chút trúc trắc, ta đi lấy dược, ngươi ngồi đợi chút.” Nói xong đem kéo ta đến ghế y vừa ngồi rồi đi lấy dược, nhìn thấy hai lão hổ đứng kia, ta vội vàng giữ chặt Hà Lân Sinh, lúc này y không thể đi, y đi rồi lão nhân gia ta sẽ xong đời.
Dưới bốn đạo tầm mắt nóng rực, y bào trên người, hài phải trên chân, còn có nội khố thoáng chốc biến thành nóng bỏng.
Ta tưởng ta tới đây hưởng phúc, hóa ra lại là đến chịu giày vò, lúng ta lúng túng, quả nhiên là khó chịu chết, ngay lúc ta tay phải lôi kéo Hà Lân Sinh, tay trái phóng điểm tâm vào miệng, người duy nhất dư thừa trong điện đột nhiên đi tới.
Hợp Kỳ run rẩy vươn tay, chỉa vào người ta…
.
.
.
Hành động của Hán Nghiêu Sinh quá mức đột ngột, người bên cạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì, khiến cho cung chủ luôn luôn cười hờ hững của bọn hắn đột nhiên thay đổi cảm xúc.
“Là hắn, là hắn, hắn đã trở lại” Hán Nghiêu Sinh thì thào lặp lại, nói không rõ diễn cảm kia là khóc hay cười, hoặc là nói hắn vui phát khóc, vui mà cười.
Tiêu Dự thấy Hán Nghiêu Sinh như vậy, không xác định hỏi thử: “Cung chủ?” Dù sao Hán Nghiêu Sinh như vậy quá mức bất thường, ít nhất hắn theo Hán Nghiêu Sinh mười mấy năm chưa từng thấy qua, trong mắt Tiêu Dự, cung chủ luôn cười vẻ mặt tao nhã, cho dù đang tức giận hay thương tâm khuôn mặt cũng chỉ cứng nhắc, bộ dạng như vừa khóc vừa cười còn trước mọi người rơi lệ đó là tuyệt đỉnh khó gặp.
Tiêu Dự một tiếng khẽ gọi tựa hồ đánh thức Hán Nghiêu Sinh, chỉ thấy hắn cứng ngắc cuộn lại bức họa, lịch thanh nói: “Lập tức đi thăm dò người này, ta muốn biết toàn bộ sự tình về người này.” Tay vẫn còn run rẩy, giống như tâm của hắn lúc này.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh” Tiêu Dự hoảng sợ, vội vàng đáp ứng, thái độ kính cẩn đã phân tán vài phần.
Nhưng hắn còn không kịp lui ra, Hán Nghiêu Sinh đã đứng dậy trước, đem một bài tử ném vào lòng Tiêu Dự, cũng không quay đầu lại liền bỏ ra ngoài.
“Cung chủ?” Cung chủ làm cái gì vậy? Tiêu Dự cầm bài tử có thể truyền lệch cho cao thấp giáo chúng trong Thiên Huyền cung đuổi theo.
“Ta tới U Minh giáo” Hán Nghiêu Sinh ngừng lại một chút “Ngươi tập hợp đệ tử tùy thời đợi mệnh” Nói xong cũng đã không thấy thân ảnh.
…
Cùng lúc đó, ta cũng tỉnh giấc khỏi mộng đẹp say sưa, duỗi lưng đánh cái ngáp, ngó trái ngó phải, một người cũng không có, bất quá trên mặt đất sạch sẽ, nhìn không ra lúc trước đã lộn xộn tới mức nào, ngay cả chăn sàn đan cũng đã được đổi khi ta ngủ.
Đưa chân xuống giường, ta sửng sốt nhìn đôi hài dưới chân, chỉ thấy một bên thêu long khảm phượng một bên lại thêu mẫu đơn, thấy thế nào cũng không phải một đôi, thấy thế nào thì một chiếc cũng là của Bạch Liêm…
Quay người với lấy bào y ngân bạch treo chỉnh tề một bên, ta mới phát hiện hóa ra ta vội vàng hấp tấp mặc y phục bỏ chạy thậm chí có hơn phân nửa cũng không phải của ta, nhìn khố nội chế tác tinh mỹ, ta thần tình hắc tuyến dở khóc dở cười, cái này có khác gì yếm nhỏ của nữ nhân đâu?
Dứt khoát lục soát tìm lại y phục của ta ba mươi năm trước, nhưng một kiện cũng không thấy, lại phát hiện mọi thứ đồ trước đó đều không thấy, ngay cả Hà Lân Sinh cũng biến mất.
Mở miệng gọi người, chút hồi âm cũng không có, chẳng lẽ ta lại không cẩn thận ngủ thêm ba mươi năm? Nghĩ đến không khỏi nổi gân xanh, bất quá xem y phục đang mặc vẫn còn mới, rất nhanh liền bỏ qua ý nghĩ đó.
Mặc lại nội y của Bạch Liêm, y bào của Bạch Liêm, cuối cùng lẹp xẹp hài rõ ràng không phải một đôi, ta ngáp đẩy cánh cửa gỗ trầm, mặt trời đã biến mất một nửa sau ngọn núi, xem ra ta vừa ngủ khá lâu, không biết Hà Lân Sinh đang làm cái gì.
Chuyển qua hành lang bạch ngọc, bước qua bậc thềm lưu ly, trộm nghe có tiếng người trong điện truyền ra, ta không chút suy nghĩ liền đi tới, đang muốn gọi một tiếng “Lân Sinh ta đói bụng” Tầm mắt đột nhiên đụng phải hai thân ảnh làm ta dựng đứng.
Một câu “Lân Sinh ta đói bụng” Nhất thời lại thành “— Lân — đói ——”,đại thể nghe qua chỉ có một chữ đói là còn có thể nghe được.
Hà Lân Sinh thấy ta tiến vào lập tức đứng dậy nghênh đón, nghe thấy chữ ‘đói’ lại lập tức gọi người thu xếp cho ta, cuối cùng còn hỏi ta muốn ăn cái gì.
Nếu lúc này nơi đây chỉ có hai người ta và y, nếu giờ khắc này không có hai ánh mắt quen thuộc đến chói mắt chăm chú đặt trên người ta, ta nghĩ ta nhất định có thể liệt kê vài món mình thích, nhưng bây giờ —— ta có gì ăn nấy đi. Sờ sờ cái mũi không tự chủ được lùi về phía sau Hà Lân Sinh, sớm biết bọn hắn ở đây, ta đã không tùy tiện bước vào.
Thấy ta không nói lời nào, Hà Lân Sinh cũng không giận, nói liên tiếp những món trước kia ta thích ăn cho người đi làm, đến khi ta vừa vui vừa sợ, kéo tay y mới làm y dừng lại.
“Ta còn cho rằng ngươi sẽ ngủ khá lâu, không ngờ giờ đã tỉnh.” Hà Lân Sinh tự động tự phát lại gần, kể lại những gì mình trải qua suốt ba mươi năm mất tích, nhân tiện triền miên một phen, giờ người này rõ ràng thân cận hơn rất nhiều, ít nhất không phải động một chút lại xin trị tội nữa, nhưng khiến ta hối hận chính là, lúc trước chỉ kể chuyện ba mươi năm trước, tuy rằng sau đó cũng có đề cập, nhưng một vài tình huống đều bị ta lờ đi, ai ngờ ba người này nhanh như vậy đã tụ lại một chỗ, sớm biết thế ta còn không bằng sớm thẳng thắn một chút, hiện tại muốn nói, cũng thật sự không biết mở miệng như thế nào.
Hà Lân Sinh dựa vào gần ta, ta theo bản năng đi ôm hông y, nhưng tay vừa đặt lên, chợt nghe bên cạnh gầm lên giận dữ, thanh âm có thể nói phi thường bén nhọn.
“Ngươi làm gì?” Tử Minh vừa phục hồi tinh thần lại, đã thấy cái móng heo đặt trên cái eo không thể đặt, hít sâu một hơi, quát một tiếng.
Ta bị hù lập tức rút móng vuốt về, thu rồi mới phát hiện ta sợ y cái gì? Sư phó y còn phải nghe ta mà.
Nhưng ——liếc mắt thấy ngọn lửa giận đang gắt gao nhìn ta chằm chằm, hình như muốn đâm trăm ngàn cái đinh lên người ta —— ta rất là có phong độ lựa chọn trầm mặc, lão nhân gia ta tính tình tốt, không cùng một tiểu bối chấp nhặt, ách, hoa văn trên xà ngang thật là đẹp mắt, trước kia tại sao không có chú ý qua, xem đường vân thật ngụy tấn khí khái.
Hà Lân Sinh kinh ngạc không hiểu nhìn đệ tử đột nhiên rống to, nhíu mày không vui.
“Thế nào vẫn còn xúc động như vậy.”
Tử Minh có thể nói là do Hà Lân Sinh một tay nuôi nấng, từ nhỏ đã xem Hà Lân Sinh như thần tiên, lúc này tự nhiên không dám nói gì. Huống chi Hà Lân Sinh đối đãi đệ tử trước nay nghiêm khắc, dù ương bướng như Tử Minh, lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: “Sư tôn thứ tội.”
“Ân” Hà Lân Sinh thản nhiên lên tiếng, liền tiếp tục không để ý tới, chỉ một lòng đặt trên người trước mắt, nếu không phải ba người này hiệp đồng mà đến hẳn là có đại sự gì, nếu không y căn bản ngay cả gặp đều không muốn gặp.
“Có muốn ăn lót dạ?” Một câu hàng vạn hàng nghìn nhu tình, lời nói nhỏ nhẹ, lại là nói với ta.
Ta gật đầu, thật sự đói bụng.
Bạch Liêm bất động nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc đầu là kinh ngạc, tiếp đó là căm giận ngút trời, lo lắng đề phòng hai ngày có thừa, không lúc nào là không phải lo lắng, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cái gì? Thật là có bản lãnh, chỉ một thời gian đã nhảy lên cành cao, hắn hẳn là nên bội phục không phải sao?
Tử Minh cũng gắt gao trừng cảnh tay trong tay trước mắt, hận không thể xuyên thủng một cái lỗ, chỉ mới qua hai ngày, mới có hai ngày, hảo, tốt lắm, coi như ngươi tài giỏi.
Ánh mắt hai người này quá mức đâm người, ta sờ sờ cái mũi lại có chút xấu hổ ho khan vài tiếng.
Hà Lân Sinh bất minh sở dĩ, thấy ta ho khan vội vã kéo tay ta, hẳn cảnh hộc máu lúc trước vẫn dọa y không nhẹ.
“Mạch tượng có chút trúc trắc, ta đi lấy dược, ngươi ngồi đợi chút.” Nói xong đem kéo ta đến ghế y vừa ngồi rồi đi lấy dược, nhìn thấy hai lão hổ đứng kia, ta vội vàng giữ chặt Hà Lân Sinh, lúc này y không thể đi, y đi rồi lão nhân gia ta sẽ xong đời.
Dưới bốn đạo tầm mắt nóng rực, y bào trên người, hài phải trên chân, còn có nội khố thoáng chốc biến thành nóng bỏng.
Ta tưởng ta tới đây hưởng phúc, hóa ra lại là đến chịu giày vò, lúng ta lúng túng, quả nhiên là khó chịu chết, ngay lúc ta tay phải lôi kéo Hà Lân Sinh, tay trái phóng điểm tâm vào miệng, người duy nhất dư thừa trong điện đột nhiên đi tới.
Hợp Kỳ run rẩy vươn tay, chỉa vào người ta…
.
.
.