Chương : 80
“Hừ, không nói rõ đã đuổi chúng ta đi, cung chủ tới làm sao bây giờ?” Đoàn người vội vàng xuyên qua rừng rậm, thẳng đến dưới chân núi mới dừng lại xả giận.
“Bớt tranh cãi, Đại công tử ở U Minh giáo ẩn núp nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ tình huống hơn chúng ta.”
“Cái gì Đại công tử, ta chỉ thừa nhận Tiêu đại ca.” Người lên tiếng hiển nhiên bất mãn với Hàn Đàm, nói tiếp: “Hắn ở U Minh giáo muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn làm cái gì Tả hộ pháp, nói không chừng đã sớm —— “
Lời gã còn chưa nói xong đã bị người vừa rồi khuyên giải lớn tiếng cắt đứt “Câm mồm “
Kẻ oán hận hiển nhiên bị tiếng quát này làm hoảng sợ, cũng không dám nói thêm lời nào xúc phạm Hàn Đàm, cứ thế đen mặt đứng một bên.
“Làm gì chứ, ta chỉ nói nói, ta lại chưa nói hắn thật sự phản bội cung chủ, phản bội Thiên Huyền cung.”
“Có thứ có thể nói, có chuyện không thể nói, làm sao ngươi đến giờ còn không rõ” Thở dài, bọn hắn đều do cung chủ tự mình dạy dỗ, nếu bàn về thân phận cũng là bán chủ tử Thiên Huyền cung, mặc dù không có thân phận sư đồ, cũng tuyệt đối không giống cung chúng thông thường.
Người nọ hừ một tiếng, hiển nhiên không muốn thừa nhận bản thân lỗ mãng, liếc mắt qua tiểu thí hài ngáy ngủ trên vai, nhìn y phục dính nước miếng, chán ghét nói: “Làm gì phải mang theo phiền toái này, thật không biết đang suy nghĩ gì.”
“Đứa nhỏ này không giống bình thường, nếu không Đại công tử cũng sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý, để chúng ta mạo hiểm đem đứa nhỏ này đi.”
Người nọ vốn muốn phản bác, đột nhiên nhớ kẻ trong mật thất dễ dàng tránh thoát bốn chưởng của Hàn Đàm chính là oa nhi trên vai gã, há mồm cuối cùng nói không nên lời gì có thể phản bác, bốn chưởng kia nếu đổi thành gã, chỉ sợ cũng không tránh thoát.
Tò mò xem xét oa nhi ngủ say như chết trên vai, chẳng lẽ thật sự là thần đồng luyện võ? Xem bộ dáng bất quá năm sáu tuổi, nếu lớn lên, xem ra giết đi mới bảo đảm được.
“Đúng rồi, ngươi nói cung chủ thế nào đột nhiên muốn tới đây? Còn điều toàn bộ chúng ta tới.” Làm hại gã hốt ha hốt hoảng chạy tới, ngay cả đầu bài Chi Phấn các cũng bỏ qua.
Hán tử luôn luôn cùng gã nói chuyện lắc lắc đầu, hiển nhiên cũng không rõ chuyện này “Tiêu tổng quản đưa thư tới cũng không giải thích nhiều lắm.” Nhận tin khẩn của Tiêu Dự làm hắn thúc ngựa không dừng vó chạy tới, mà trong thư nói hàm hàm hồ hồ, thật không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu không phải đại sự, thông thường cũng sẽ không điều động đến bọn hắn. Mà nhận được tin chạy đến không chỉ có nhóm bọn hắn.
“Ta nghe nói ——” Người nói chuyện lúc trước đem thanh âm giảm xuống thấp, kỳ thật đây bất quá là làm hình thức, thứ nhất bọn hắn còn đang chạy, khoảng cách khá gần, thứ hai, đám người này võ công đều không kém, áp thấp cũng không qua nổi tai bọn hắn, thật sự là không cần thiết, huống chi gã nói ra, vốn là nói cùng mọi người thôi.
“Ta nghe nói, lần này cung chủ tới là vì một tên nam sủng —— “
…
Cùng lúc đó, trên quan đạo cách Độc Tây thành năm dặm có một đoàn người thúc ngựa mà đi. Đội hình tản mạn không giống chạy, nếu nói là dạo chơi ngoại thành thì không khí lại có chút không đúng.
Lúc này đã giữa tháng sáu, mặt trời có chút lớn quá mức, dựa vào sát vách núi, may ra còn có chút bóng râm có thể che.
Hai đệ tử phái Thanh Dương ở phía trước mở đường, Cách Ngạo Sinh cùng Lâm Minh Tiêu cùng đám người Vương Cảnh Trung đi phía sau, Vương Cảnh Trung mặt sắc vẫn không được tốt, tuy rằng theo Cách Ngạo Sinh nói đám đồ đệ bảo bối còn chưa chết, nhưng bị ma giáo cầm tù cứu không được sớm muộn còn không phải một chữ chết, chỉ sợ đến lúc đó muốn sống không được muốn chết không xong, tưởng tượng đến đám đệ tử bảo bối của mình lúc này có thể đang chịu khổ hình, Vương chưởng môn tâm liền đau, huống chi trong đó còn có nhi tử độc nhất của lão.
“Cách sư đệ như là đã gặp bọn Ngọc Quế hiền đệ, chúng ta lần này liền nghĩ cách cứu viện, Vương chưởng môn đừng lo lắng, buông lỏng tinh thần chờ bọn hắn trở về.” Lâm Minh Tiêu một bên an ủi “Huống chi, có Nam Bắc Song Hùng cùng Quân Tử Kiếm ở cùng bọn họ, hẳn sẽ không có đại sự gì, mà theo như Cách sư đệ nói, yêu nghiệt ma giáo tựa hồ cố kỵ gì đó chỉ nhốt đám Ngọc Quế hiền đệ vào địa lao trông coi nghiêm ngặt, hẳn sẽ không dễ dàng tổn thương tánh mạng bọn hắn.”
Cách Ngạo Sinh ngồi trên lưng ngựa nhìn phương xa, lần trước hắn xâm nhập U Minh giáo vừa là nghĩ cách cứu viện đám Ngọc Quế, hai là trộm giải dược, tìm kiếm tung tích người nọ, sờ tay vào ngực, Cách Ngạo Sinh chạm tới cái bình ngọc, cuối cùng hắn đã không đi không công, hiện tại chỉ cần tìm thấy tiểu nhi mất tích kia, để hắn ăn giải dược này, hoàn toàn giải quyết Đoạn Hồn kia, nhưng —— hắn sợ, hắn đang sợ hãi, có lẽ oa nhi ra vẻ lão thành kia đã chết ở nơi mà hắn không biết, hắn đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể tìm được ——
Ngực mơ hồ phát đau, nhưng không biết là do vết thương trí mạng kia, hay do đau lòng.
“Thế nào, miệng vết thương lại đau sao?” Lâm Minh Tiêu vốn giỏi về sát ngôn quan sắc, lúc này chiếu cố Vương lão gia tử đồng thời cũng không quên để ý sư đệ của mình.
Cách Ngạo Sinh lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, giải dược tuy đã tới tay, nhưng trong U Minh giáo cơ quan nơi nơi chốn chốn, mặc dù hắnbị trọng thương, nhưng dù có chết hắn cũng không buông tha ý định tìm giải dược.
Lâm Minh Tiêu thấy Cách Ngạo Sinh sắc mặt tái nhợt, thật sự có chút bận tâm, nhớ đêm đó người sư đệ này cả người đầy thương tích trở về, suýt nữa dọa hắn rụng nửa cái mạng, người sư đệ này luôn luôn trầm ổn, lần này lại liều lĩnh như vậy, thật sự khiến hắn không biết nói gì cho phải, chỉ hy vọng sư tôn chớ nên trách tội hắn a, Lâm Minh Tiêu thật hận bản thân lúc ấy không theo cùng, mặc dù võ công của hắn không bằng sư đệ, nhưng ít nhiều cũng có tiếng trên giang hồ, đi theo nhiều ít cũng có thể giúp, không đến mức làm hại sư đệ trọng thương trở về.
“Bảo ngươi ở lại Độc Tịch thành hảo hảo dưỡng thương, ngươi lại cứ muốn đi, nhìn bộ dáng của ngươi, có đi cũng chẳng giúp được gì.”
Đối với chuyện sư đệ này kiên quyết không chịu ở lại Độc Tịch thành dưỡng thương, Lâm Minh Tiêu vừa tức vừa hận, lại không có biện pháp.
Sau đó chưởng môn Thanh Dương Vương Cảnh Trung ưu sầu lại lo lắng cũng lại gần “Cách hiền chất thân thể không thoải mái?” Lại nói tiếp, thương tích trên người Cách Ngạo Sinh là do đám đệ tử của lão gây lên, Vương Cảnh Trung ít nhiều có chút áy náy, ánh mắt nhìn Cách Ngạo Sinh cũng càng khẳng định, thậm chí còn có chút phục tùng.
“Vương chưởng môn quá lo, chẳng qua là một ít tổn thương, không có gì đáng ngại.” Vương Cảnh Trung dù sao cũng là trưởng bối, lão tối hợp ý Cách Ngạo Sinh, tính tình bất kiêu bất táo này Vương Cảnh Trung xem trong mắt, lại bỏ thêm một tầng tán thưởng.
“Sau này có việc, nếu lão phu có thể làm được, Cách hiền chất chớ có khách khí.” Vương Cảnh Trung nhìn Cách Ngạo Sinh quân tử phong phạm trước mắt, càng xem càng vừa lòng, nếu lão có nữ nhi, sợ lập tức muốn mở miệng hứa hôn.
Còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ thấy trước mắt hai bóng người phi ngựa như bay chạy tới, người phía trước một thân đạo bào lưng đeo bảo kiếm, mắt to phương khẩu, cực kỳ chính khí, mà lão đạo phía sau, thần tình ngân tu, tinh thần phấn chấn, đúng là hai người Tịch Phương Bình cũng Ngôn Bốc Tử.
Cách Ngạo Sinh vội vàng nghênh đón.
“Đạo trưởng, Ngôn huynh, các ngươi đã tới” Lâm Minh Tiêu thân là đại đệ tử cuae võ lâm minh chủ Cách Khâu cùng đệ tử chưởng môn Võ Đang Tịch Phương Bình kết thân đã lâu, hơn nữa cá tính hai người tuy kém xa vạn dặm lại ăn ý vô cùng, lần này Lâm Minh Tiêu phụng lệnh Cách Khâu đến Độc Tịch, có nói với Tịch Phương Bình, hiện tại xem ra, người này muốn tới hỗ trợ.
Hành lễ với Ngôn Bốc Tử, Cách Ngạo Sinh đem sự tình thuật lại một lần, tuy hai người Ngôn Tịch đọc thư đã biết tình huống bên này, nhưng lúc này nghe lại là việc khác.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, Quân Tử Kiếm, Nam Bắc Song Hùng, Kim Lăng nữ hiệp Dư Mẫn Mẫn vừa vặn đang ở phụ cận, thấy nhóm Ngọc Quế huynh thất thủ bị bắt, lập tức xuất thủ cứu trợ, nhưng yêu nghiệt ma giáo tựa hồ sớm có mai phục, lúc này cũng chịu trận.” Cách Ngạo Sinh cũng không ngờ đám Quân Tử Kiếm lại bị giam cùng mấy người phái Thanh Dương, lúc ấy trà trộn vào đại lao, còn dọa hắn nhảy dựng. Hỏi xong mới biết, là trùng hợp gặp phải. Lần này sự tình ngược lại khá dễ, nhóm Quân Tử Kiếm cũng là nhân vật thành danh trên giang hồ, mấy người phái Thanh Dương tuy lỗ mãng, nhưng trong đám hậu bối cũng khá nổi bật, nội ứng ngoại hợp muốn cứu người ra cũng không khó khăn, chỉ sợ là ma giáo bố trí bẫy rập, vậy thật là lợi bất cập hại.
“Chủ ý của ngươi là, thừa dịp đại thọ của giáo chủ đại ma giáo lẫn vào U Minh giáo, tùy cơ cứu người sao?”
“Đúng vậy”
Ngôn Bốc Tử vuốt chòm râu, Cách Ngạo Sinh nói tiếp: “Giáo chủ ma giáo Bạch Liêm đại thọ, là lúc nhiều người hỗn tạp, ta lấy danh chúc thọ tiến vào, đến lúc đó lén vào cứu người sẽ dễ dàng hơn.”
Ngôn Bốc Tử đang định cẩn thận hỏi, đã thấy trong bụi cây bên đường đột nhiên có bóng người xông tới, nói đúng ra là một oa nhi khoảng năm tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài.
Hai đệ tử Thanh Dương mở đường không ngờ tới bên cạnh lại đột nhiên lao ra một đứa bé, con ngựa cả kinh, nhanh chóng ghìm chặt cương.
.
.
.
“Bớt tranh cãi, Đại công tử ở U Minh giáo ẩn núp nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ tình huống hơn chúng ta.”
“Cái gì Đại công tử, ta chỉ thừa nhận Tiêu đại ca.” Người lên tiếng hiển nhiên bất mãn với Hàn Đàm, nói tiếp: “Hắn ở U Minh giáo muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn làm cái gì Tả hộ pháp, nói không chừng đã sớm —— “
Lời gã còn chưa nói xong đã bị người vừa rồi khuyên giải lớn tiếng cắt đứt “Câm mồm “
Kẻ oán hận hiển nhiên bị tiếng quát này làm hoảng sợ, cũng không dám nói thêm lời nào xúc phạm Hàn Đàm, cứ thế đen mặt đứng một bên.
“Làm gì chứ, ta chỉ nói nói, ta lại chưa nói hắn thật sự phản bội cung chủ, phản bội Thiên Huyền cung.”
“Có thứ có thể nói, có chuyện không thể nói, làm sao ngươi đến giờ còn không rõ” Thở dài, bọn hắn đều do cung chủ tự mình dạy dỗ, nếu bàn về thân phận cũng là bán chủ tử Thiên Huyền cung, mặc dù không có thân phận sư đồ, cũng tuyệt đối không giống cung chúng thông thường.
Người nọ hừ một tiếng, hiển nhiên không muốn thừa nhận bản thân lỗ mãng, liếc mắt qua tiểu thí hài ngáy ngủ trên vai, nhìn y phục dính nước miếng, chán ghét nói: “Làm gì phải mang theo phiền toái này, thật không biết đang suy nghĩ gì.”
“Đứa nhỏ này không giống bình thường, nếu không Đại công tử cũng sẽ không đột nhiên thay đổi chủ ý, để chúng ta mạo hiểm đem đứa nhỏ này đi.”
Người nọ vốn muốn phản bác, đột nhiên nhớ kẻ trong mật thất dễ dàng tránh thoát bốn chưởng của Hàn Đàm chính là oa nhi trên vai gã, há mồm cuối cùng nói không nên lời gì có thể phản bác, bốn chưởng kia nếu đổi thành gã, chỉ sợ cũng không tránh thoát.
Tò mò xem xét oa nhi ngủ say như chết trên vai, chẳng lẽ thật sự là thần đồng luyện võ? Xem bộ dáng bất quá năm sáu tuổi, nếu lớn lên, xem ra giết đi mới bảo đảm được.
“Đúng rồi, ngươi nói cung chủ thế nào đột nhiên muốn tới đây? Còn điều toàn bộ chúng ta tới.” Làm hại gã hốt ha hốt hoảng chạy tới, ngay cả đầu bài Chi Phấn các cũng bỏ qua.
Hán tử luôn luôn cùng gã nói chuyện lắc lắc đầu, hiển nhiên cũng không rõ chuyện này “Tiêu tổng quản đưa thư tới cũng không giải thích nhiều lắm.” Nhận tin khẩn của Tiêu Dự làm hắn thúc ngựa không dừng vó chạy tới, mà trong thư nói hàm hàm hồ hồ, thật không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu không phải đại sự, thông thường cũng sẽ không điều động đến bọn hắn. Mà nhận được tin chạy đến không chỉ có nhóm bọn hắn.
“Ta nghe nói ——” Người nói chuyện lúc trước đem thanh âm giảm xuống thấp, kỳ thật đây bất quá là làm hình thức, thứ nhất bọn hắn còn đang chạy, khoảng cách khá gần, thứ hai, đám người này võ công đều không kém, áp thấp cũng không qua nổi tai bọn hắn, thật sự là không cần thiết, huống chi gã nói ra, vốn là nói cùng mọi người thôi.
“Ta nghe nói, lần này cung chủ tới là vì một tên nam sủng —— “
…
Cùng lúc đó, trên quan đạo cách Độc Tây thành năm dặm có một đoàn người thúc ngựa mà đi. Đội hình tản mạn không giống chạy, nếu nói là dạo chơi ngoại thành thì không khí lại có chút không đúng.
Lúc này đã giữa tháng sáu, mặt trời có chút lớn quá mức, dựa vào sát vách núi, may ra còn có chút bóng râm có thể che.
Hai đệ tử phái Thanh Dương ở phía trước mở đường, Cách Ngạo Sinh cùng Lâm Minh Tiêu cùng đám người Vương Cảnh Trung đi phía sau, Vương Cảnh Trung mặt sắc vẫn không được tốt, tuy rằng theo Cách Ngạo Sinh nói đám đồ đệ bảo bối còn chưa chết, nhưng bị ma giáo cầm tù cứu không được sớm muộn còn không phải một chữ chết, chỉ sợ đến lúc đó muốn sống không được muốn chết không xong, tưởng tượng đến đám đệ tử bảo bối của mình lúc này có thể đang chịu khổ hình, Vương chưởng môn tâm liền đau, huống chi trong đó còn có nhi tử độc nhất của lão.
“Cách sư đệ như là đã gặp bọn Ngọc Quế hiền đệ, chúng ta lần này liền nghĩ cách cứu viện, Vương chưởng môn đừng lo lắng, buông lỏng tinh thần chờ bọn hắn trở về.” Lâm Minh Tiêu một bên an ủi “Huống chi, có Nam Bắc Song Hùng cùng Quân Tử Kiếm ở cùng bọn họ, hẳn sẽ không có đại sự gì, mà theo như Cách sư đệ nói, yêu nghiệt ma giáo tựa hồ cố kỵ gì đó chỉ nhốt đám Ngọc Quế hiền đệ vào địa lao trông coi nghiêm ngặt, hẳn sẽ không dễ dàng tổn thương tánh mạng bọn hắn.”
Cách Ngạo Sinh ngồi trên lưng ngựa nhìn phương xa, lần trước hắn xâm nhập U Minh giáo vừa là nghĩ cách cứu viện đám Ngọc Quế, hai là trộm giải dược, tìm kiếm tung tích người nọ, sờ tay vào ngực, Cách Ngạo Sinh chạm tới cái bình ngọc, cuối cùng hắn đã không đi không công, hiện tại chỉ cần tìm thấy tiểu nhi mất tích kia, để hắn ăn giải dược này, hoàn toàn giải quyết Đoạn Hồn kia, nhưng —— hắn sợ, hắn đang sợ hãi, có lẽ oa nhi ra vẻ lão thành kia đã chết ở nơi mà hắn không biết, hắn đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể tìm được ——
Ngực mơ hồ phát đau, nhưng không biết là do vết thương trí mạng kia, hay do đau lòng.
“Thế nào, miệng vết thương lại đau sao?” Lâm Minh Tiêu vốn giỏi về sát ngôn quan sắc, lúc này chiếu cố Vương lão gia tử đồng thời cũng không quên để ý sư đệ của mình.
Cách Ngạo Sinh lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, giải dược tuy đã tới tay, nhưng trong U Minh giáo cơ quan nơi nơi chốn chốn, mặc dù hắnbị trọng thương, nhưng dù có chết hắn cũng không buông tha ý định tìm giải dược.
Lâm Minh Tiêu thấy Cách Ngạo Sinh sắc mặt tái nhợt, thật sự có chút bận tâm, nhớ đêm đó người sư đệ này cả người đầy thương tích trở về, suýt nữa dọa hắn rụng nửa cái mạng, người sư đệ này luôn luôn trầm ổn, lần này lại liều lĩnh như vậy, thật sự khiến hắn không biết nói gì cho phải, chỉ hy vọng sư tôn chớ nên trách tội hắn a, Lâm Minh Tiêu thật hận bản thân lúc ấy không theo cùng, mặc dù võ công của hắn không bằng sư đệ, nhưng ít nhiều cũng có tiếng trên giang hồ, đi theo nhiều ít cũng có thể giúp, không đến mức làm hại sư đệ trọng thương trở về.
“Bảo ngươi ở lại Độc Tịch thành hảo hảo dưỡng thương, ngươi lại cứ muốn đi, nhìn bộ dáng của ngươi, có đi cũng chẳng giúp được gì.”
Đối với chuyện sư đệ này kiên quyết không chịu ở lại Độc Tịch thành dưỡng thương, Lâm Minh Tiêu vừa tức vừa hận, lại không có biện pháp.
Sau đó chưởng môn Thanh Dương Vương Cảnh Trung ưu sầu lại lo lắng cũng lại gần “Cách hiền chất thân thể không thoải mái?” Lại nói tiếp, thương tích trên người Cách Ngạo Sinh là do đám đệ tử của lão gây lên, Vương Cảnh Trung ít nhiều có chút áy náy, ánh mắt nhìn Cách Ngạo Sinh cũng càng khẳng định, thậm chí còn có chút phục tùng.
“Vương chưởng môn quá lo, chẳng qua là một ít tổn thương, không có gì đáng ngại.” Vương Cảnh Trung dù sao cũng là trưởng bối, lão tối hợp ý Cách Ngạo Sinh, tính tình bất kiêu bất táo này Vương Cảnh Trung xem trong mắt, lại bỏ thêm một tầng tán thưởng.
“Sau này có việc, nếu lão phu có thể làm được, Cách hiền chất chớ có khách khí.” Vương Cảnh Trung nhìn Cách Ngạo Sinh quân tử phong phạm trước mắt, càng xem càng vừa lòng, nếu lão có nữ nhi, sợ lập tức muốn mở miệng hứa hôn.
Còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ thấy trước mắt hai bóng người phi ngựa như bay chạy tới, người phía trước một thân đạo bào lưng đeo bảo kiếm, mắt to phương khẩu, cực kỳ chính khí, mà lão đạo phía sau, thần tình ngân tu, tinh thần phấn chấn, đúng là hai người Tịch Phương Bình cũng Ngôn Bốc Tử.
Cách Ngạo Sinh vội vàng nghênh đón.
“Đạo trưởng, Ngôn huynh, các ngươi đã tới” Lâm Minh Tiêu thân là đại đệ tử cuae võ lâm minh chủ Cách Khâu cùng đệ tử chưởng môn Võ Đang Tịch Phương Bình kết thân đã lâu, hơn nữa cá tính hai người tuy kém xa vạn dặm lại ăn ý vô cùng, lần này Lâm Minh Tiêu phụng lệnh Cách Khâu đến Độc Tịch, có nói với Tịch Phương Bình, hiện tại xem ra, người này muốn tới hỗ trợ.
Hành lễ với Ngôn Bốc Tử, Cách Ngạo Sinh đem sự tình thuật lại một lần, tuy hai người Ngôn Tịch đọc thư đã biết tình huống bên này, nhưng lúc này nghe lại là việc khác.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, Quân Tử Kiếm, Nam Bắc Song Hùng, Kim Lăng nữ hiệp Dư Mẫn Mẫn vừa vặn đang ở phụ cận, thấy nhóm Ngọc Quế huynh thất thủ bị bắt, lập tức xuất thủ cứu trợ, nhưng yêu nghiệt ma giáo tựa hồ sớm có mai phục, lúc này cũng chịu trận.” Cách Ngạo Sinh cũng không ngờ đám Quân Tử Kiếm lại bị giam cùng mấy người phái Thanh Dương, lúc ấy trà trộn vào đại lao, còn dọa hắn nhảy dựng. Hỏi xong mới biết, là trùng hợp gặp phải. Lần này sự tình ngược lại khá dễ, nhóm Quân Tử Kiếm cũng là nhân vật thành danh trên giang hồ, mấy người phái Thanh Dương tuy lỗ mãng, nhưng trong đám hậu bối cũng khá nổi bật, nội ứng ngoại hợp muốn cứu người ra cũng không khó khăn, chỉ sợ là ma giáo bố trí bẫy rập, vậy thật là lợi bất cập hại.
“Chủ ý của ngươi là, thừa dịp đại thọ của giáo chủ đại ma giáo lẫn vào U Minh giáo, tùy cơ cứu người sao?”
“Đúng vậy”
Ngôn Bốc Tử vuốt chòm râu, Cách Ngạo Sinh nói tiếp: “Giáo chủ ma giáo Bạch Liêm đại thọ, là lúc nhiều người hỗn tạp, ta lấy danh chúc thọ tiến vào, đến lúc đó lén vào cứu người sẽ dễ dàng hơn.”
Ngôn Bốc Tử đang định cẩn thận hỏi, đã thấy trong bụi cây bên đường đột nhiên có bóng người xông tới, nói đúng ra là một oa nhi khoảng năm tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài.
Hai đệ tử Thanh Dương mở đường không ngờ tới bên cạnh lại đột nhiên lao ra một đứa bé, con ngựa cả kinh, nhanh chóng ghìm chặt cương.
.
.
.