Chương 15
"Vừa rồi Âm nương phản ứng cũng nhanh nhỉ."
***
Lệnh thuộc hạ kiểm tra tình hình xung quanh, không ngoài dự đoán, chẳng hề có dấu hiệu nào khác.
Trương Quân Phụng dẫn người quay về, đến chỗ dấu móng ngựa, nghĩ ngợi rồi nói: "Ngựa của Trung Nguyên lại có thể đến tận được đây, xem ra rất quen thuộc nơi này."
Hồ Bột nhi theo sát phía sau, tay ấn hoành đao, giọng ồm ồm phản đối: "Vô lý, mật thám của chúng còn không lẻn vào được cơ mà!" Nhưng vừa nói xong gã lập tức im bặt, nhìn Thuấn Âm, cảm thấy không cần nói mấy chuyện về mật thám Trung Nguyên trước mặt nàng, bèn đổi chủ đề: "Hay chúng ta cứ đuổi theo về phía đông xem sao?"
Mục Trường Châu cầm trường cung, từ nơi cách đó mười mấy bước quay trở về, cúi đầu nhìn chuỗi móng ngựa dưới đất, không lên tiếng.
Thuấn Âm đứng gần đó, nghe được cuộc trao đổi ấy thì không khỏi bồn chồn, ngón tay siết lại, lẽ nào là Phong Vô Tật cử người đến?
Xui xẻo làm sao tối qua trời đổ mưa, để lại dấu vết... Nhưng ngay lập tức nàng lại cảm thấy không đúng, nàng vẫn đang ở đây, chắc chắn Phong Vô Tật sẽ không bao giờ làm liều như thế, huống hồ cử người đến cũng có ích gì, còn chẳng thu thập được nhiều thông tin bằng nàng.
Nàng liếc nhìn, chợt thấy Mục Trường Châu ngước lên, môi hé mở, có vẻ định ra lệnh song cuối cùng vẫn dừng lại.
Mục Trường Châu hỏi nàng: "Âm nương thấy thế nào?"
Sao lại hỏi nàng? Thuấn Âm suy nghĩ, đáp: "Ta chỉ lo hôm nay không thể ngắm cảnh được nữa." Dứt lời, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng qua lớp mành sa, buông một câu như là lời buột miệng.
Đầu óc Hồ Bột nhi đang rất rối bời, nghe vậy liền trợn mắt nhìn nàng: "Phu nhân chỉ lo mỗi chuyện đó á?"
Thuấn Âm hỏi vặn lại: "Vậy ta nên lo chuyện gì?"
"..." Hồ Bột nhi á khẩu, sực nhớ ra một chuyện, quay qua Mục Trường Châu, "Mới nãy Quân tư định hạ lệnh hả?"
Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm: "Ta đang định hạ lệnh đi về, tra xét hướng tây."
Thuấn Âm mím môi, lặng lẽ xoay người dắt ngựa, bụng nhủ may quá, xém tưởng chàng ta hạ lệnh điều tra hướng Trung Nguyên.
Cung vệ dắt ngựa tới, Mục Trường Châu nhảy lên tuấn mã, ra lệnh: "Lập tức quay về, đi vòng qua thành về hướng tây."
Mọi người tuần tự lên ngựa.
Thuấn Âm leo lên ngựa, khi đi bên trái cố tình tụt lại một đoạn, giả vờ không thật sự đếm xỉa đến những chuyện ấy, lơi cương chậm rãi bước đi, đồng thời ngó nghiêng như đang tìm kiếm phong cảnh thưởng ngoạn.
Trương Quân Phụng thấy nàng tụt một quãng, tiến lại gần Mục Trường Châu, nhỏ giọng hỏi: "Quân tư định điều tra hướng tây thật à?"
Mục Trường Châu gật đầu, mật thám Trung Nguyên ắt sẽ không quay lại trong thời gian ngắn, chỉ là một dấu sắt, ở Hà Tây cũng có thể có kẻ cố tình bắt chước.
Nhưng cũng không thể để xảy ra sơ suất được, chàng liếc Hồ Bột nhi, gật đầu ra hiệu gã lại gần.
Hồ Bột nhi lập tức tiến tới: "Quân tư có gì căn dặn?"
Mục Trường Châu hạ giọng: "Nhớ chú ý tình hình từ Trung Nguyên."
Hồ Bột nhi nhận lệnh, đánh ngựa về phía sau.
Thuấn Âm chỉ nghe được âm thanh xì xà xì xồ, nhưng khi quay qua nhìn thì toàn đội đã lại như thường, Mục Trường Châu vẫn đi ở bên phải, dẫn đầu đội ngũ.
Có điều tốc độ không nhanh, vừa đi vừa xem xét chung quanh.
Cho tới khi thái dương nhô cao, một canh giờ nữa sắp sửa trôi qua, Mục Trường Châu mới nhấc tay.
Tất cả dừng lại, Hồ Bột nhi nhảy xuống ngựa, chạy đến con dốc ở phía trước. Gã ngồi xổm xuống, quan sát một lúc lâu rồi đứng dậy hét lớn: "Đúng là có thật!"
Trương Quân Phụng cưỡi ngựa đến, báo với Mục Trường Châu: "Lại thêm một hàng dấu móng ngựa giống hệt chỗ vừa nãy."
Mục Trường Châu nhìn tới trước: "Ngươi đứng đây đợi, bảo vệ phu nhân." Rồi chàng nhìn Hồ Bột nhi, "Gọi vài người đi theo ta."
Hồ Bột nhi nhanh nhẹn lên ngựa, điểm vài cung vệ đuổi theo chàng.
Mục Trường Châu ngoái nhìn Thuấn Âm rồi quay đầu đi, dẫn đội ngũ đứng cách ra xa.
Thuấn Âm ngồi trên lưng ngựa nhìn theo bóng chàng, bụng thở phào một hơi, đoán đúng rồi, quả nhiên không phải ngựa đến từ Trung Nguyên, song vẫn chưa rõ có phải do người trong biên giới Hà Tây cố tình ngụy tạo hay không.
Nàng kéo dây cương, thấy Trương Quân Phụng đang cưỡi ngựa đứng một bên, giả vờ như hỏi: "Quân tư vừa phụ trách quân sự Lương Châu vừa tham gia vào vấn đề dân sự, đảm đương chức vụ quan trọng như vậy, lẽ nào trong Hà Tây còn có kẻ muốn đối đầu với ngài ấy?"
Trương Quân Phụng đang điểm binh, định bàng quan làm một hộ vệ mới bị giáng cấp, ai dè hôm nay nàng lại chủ động bắt chuyện với hắn, thế là nhìn nàng mấy lần rồi nói: "Phu nhân tưởng vị trí Quân tư dễ ngồi lắm hả? Bảy năm qua Quân tư phải bước từng bước một mới có được ngày hôm nay đấy."
Mắt Thuấn Âm hấp háy, chợt nhớ Lục Điều từng nói Mục Trường Châu xuất thân từ văn nhân, mới còn trẻ đã ở vị trí cao, có không ít người ngứa mắt, có lẽ là thật. Nàng mím môi không nói nữa.
Trương Quân Phụng cũng không phải người lắm lời, nhìn kiểu gì cũng thấy vị phu nhân này chỉ là được mỗi cái mã ngoài, suy nghĩ quá thiển cận, tưởng làm Quân tư dễ lắm hả? Hắn lập tức đánh ngựa cách ra hai bước, yên với phận hộ vệ vừa bị giáng cấp.
Không còn tiếng nói, xung quanh im lìm.
Đứng tại chỗ một lúc rất lâu, lâu đến mức Thuấn Âm đã ghi nhớ rõ chi tiết địa hình, cuối cùng mới nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa.
Nàng ngó nghiêng, phát hiện âm thanh vang lên từ góc xéo, thấy Mục Trường Châu phi ngựa lao tới – không phải hướng lúc chàng ta rời đi, có lẽ là đi đường tắt trở về.
Hồ Bột nhi cùng các cung vệ bám sát theo sau.
Ngựa vừa đến nơi lập tức dừng lại, Mục Trường Châu đeo cung kéo cương bằng một tay, tay còn lại cầm ba mũi tên, giao cho cung vệ: "Lau sạch vào, không được để lại dấu vết."
Cung vệ đáp rõ nhận lấy, dâng lên chàng chiếc khăn trắng.
Thuấn Âm im lặng nhìn, trên ba mũi tên có vết máu chưa khô, chưa lan đến cán tên, trên mu bàn tay chàng cũng có vết máu, chàng nhận lấy khăn lau sạch rồi trả cho cung vệ.
Cung vệ lập tức bắt lấy chiếc khăn lau chùi mũi tên, loáng cái đã lau sạch, cắm vào lại túi đựng tên sau lưng ngựa của chàng. Động tác vừa nhanh vừa thạo, cứ như ba mũi tên ấy chưa hề dính máu.
Thuấn Âm nhìn xuống đất, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên, trước đây cứ nghĩ tay chàng ta chủ yếu cầm bút mài mực, nhưng không ngờ lại có ngày thấy được một mặt như vậy...
Lúc này Trương Quân Phụng mới thúc ngựa đi tới: "Xem ra Quân tư đã giải quyết xong."
Hồ Bột nhi cười lạnh: "Ba tên lâu la! Chuồn cũng nhanh gớm, may mà Quân tư đi đường tắt, bắn phát nào trúng phát ấy!" Nói đến đây, gã lại liếc Thuấn Âm, thấy Mục Trường Châu không có vẻ ngăn cản mới nói tiếp, "Hẳn là binh mã Cam Châu."
Khi nói câu cuối còn cố ý hạ giọng, song Thuấn Âm vẫn bắt được. Quả nhiên là binh mã Hà Tây, nàng vô thức ngước nhìn Mục Trường Châu.
Trương Quân Phụng "ha" một tiếng, nói nhỏ: "Một đằng Thiện Châu, một đằng Cam Châu, thiệt chẳng chịu yên. Có khi chính bọn chúng cố tình ngụy tạo dấu móng ngựa đi về hướng đông, muốn kiếm chuyện gây sự với Quân tư."
Mục Trường Châu đánh ngựa đi tới bên phải Thuấn Âm, ngắt lời: "Không được để lộ, quay về."
Không ai dám ý kiến, tất cả chỉnh đốn hàng ngũ, chuẩn bị trở về.
Thuấn Âm không nói gì khi nghe thấy chuyện đó, nhưng con tim treo cao đã được hạ xuống.
Nàng kéo ngựa đi bên trái Mục Trường Châu, bỗng nghe chàng hỏi: "Âm nương còn muốn ngắm cảnh nữa không?"
Thuấn Âm quay đầu nhìn chàng, phát hiện chàng cũng đang nhìn mình, bèn nói: "Vốn dĩ muốn, nhưng thấy Mục Nhị ca có chuyện nên thôi." Nói xong lại nhíu mày, sao hôm nay có cảm giác chàng ta cứ nhìn mình chằm chằm vậy nhỉ?
Mục Trường Châu không nói nữa, cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.
Toàn đội vừa đi vừa để ý xung quanh, đi vòng một quãng rất xa, không đi theo con đường lúc tới mà lựa lối nhỏ vắng vẻ.
Hồ Bột nhi đi sau hỏi: "Quân tư định về thành bằng đường này? Đúng là có gần nhưng đang dẫn phu nhân theo mà." Gã nhìn Thuấn Âm, lại hỏi, "Hay men theo đường cũ đi vòng về cổng đông thành?"
Thuấn Âm lập tức nhìn lối đi phía trước, cỏ dại mọc um tùm, trông hướng có vẻ sẽ dẫn đến cổng tây thành, đúng là gần hơn rất nhiều, không hiểu vì sao gã lại nói như vậy.
Đi được vài bước thì gặp ngã rẽ, Mục Trường Châu dừng ngựa nói: "Đường phía trước nhỏ hẹp khó đi, các ngươi chia ra làm hai hướng, còn phu nhân đi theo ta."
Hồ Bột nhi nhìn chàng rồi lại nhìn Thuấn Âm, nhe răng cười hiểm, vẻ mặt như muốn nói "biết rồi nha", sau đó dẫn đội đi sang trái.
Trương Quân Phụng dẫn nửa còn lại đi về bên phải.
Thuấn Âm nhìn bọn họ lần lượt nối đuôi đi thành một hàng, đoán có thể trên đường sẽ gặp cạm bẫy gì đó, nàng nhìn Mục Trường Châu đi đằng trước, thêm phần cẩn thận bám theo.
Mục Trường Châu một tay cầm cung, một tay kéo cương, đi bên phải dẫn đường, từ tốn nói: "Trong quyển sổ mà Âm nương ghi chép hằng ngày, không biết có chuyện binh nghiệp không?"
Thuấn Âm khựng lại, nhìn vào lưng chàng: "Cớ gì Mục Nhị ca lại hỏi thế?"
"Không có gì," Mục Trường Châu không ngoái đầu, "Chỉ là đang nghĩ dù sao Âm nương cũng là con gái của Phong Thượng thư, ghi chép những điều đó cũng không lạ." Bằng không ngày đó làm sao nàng có thể kịp thời trốn trong chiến hào, rồi hôm nay còn tránh không giẫm lên dấu móng ngựa, tính toán kỹ lưỡng không thua kém một kẻ tòng quân.
Thuấn Âm chủng chẳng nói: "Không có, đó đâu phải chuyện có thể ghi vào sổ."
Mục Trường Châu gật đầu: "Cũng đúng."
Thuấn Âm lại liếc chàng, bụng nhủ vậy huynh còn hỏi cái gì...
Xung quanh lặng tĩnh một cách kỳ lạ, nàng nhanh chóng cảnh giác, cảm thấy đây không phải nơi hay có người qua lại. Nàng siết dây cương, vừa đi về phía trước vừa cẩn thận ngó nhìn hai bên, tới khi nhìn thẳng thì lại thấy Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi về bên trái, song hành cùng nàng.
Nàng ngạc nhiên, bởi từ khi biết tai trái của nàng mất thính lực, chàng ta luôn luôn đi ở bên phải, sao lần này lại đi bên trái?
Mục Trường Châu bắt được ánh mắt nàng, cười giải thích: "Ta đi bên trái mới có thể đề phòng giúp nàng."
Thuấn Âm định hỏi đề phòng cái gì thì đột nhiên, con ngựa của nàng vừa bước qua bụi cỏ dại liền thở phì phò, nàng cúi đầu, thoáng thấy thứ gì đó trong bụi cỏ, đen thùi lùi không rõ hình dạng, ngay lập tức ghì cương.
Có tiếng gỗ vang cái *cạch*, ngựa đã dẫm vào, một thanh xà ngang ở bên phải tức khắc bật lên cái *bụp*.
Nàng giật mạnh dây cương, con ngựa được kéo sang trái kịp thời, vó trước nhấc bổng, tránh trong trong gang tấc. Ai ngờ bên trái cũng có tiếng động, xui thay nàng lại không nghe thấy, cơ thể lảo đảo chực rơi khỏi yên ngựa – ở bên trái là một hố trũng khá sâu.
Thuấn Âm quay đầu sang, còn chưa nhìn rõ đã nhảy xuống ngựa, hai chân đáp đất nhưng loạng choạng suýt ngã. May thay có một bàn tay từ phía sau đưa tới, thứ gì đó khá cứng chống vào eo nàng, giúp nàng đứng vững ổn định. Thuấn Âm nhìn lướt qua, là một cây cung. Rồi nàng xoay người lại, suýt chút nữa đã va vào ngực Mục Trường Châu, sửng sốt một lúc mới nhận ra chàng đang đứng phía sau bên trái mình.
Nàng lại ngó nhìn hai bên, thanh xà ngang bên phải và chỗ trũng bên trái đều là bẫy ngựa thông thường, may rằng không có binh khí đả thương người, hèn gì chàng ta lại bảo muốn đề phòng giúp nàng...
Chợt nàng bỗng minh bạch, lập tức bước lùi về sau.
Nhưng Mục Trường Châu đã vươn tay, thu cây cung chống ở sau eo về, đổi sang khống chế nàng.
Thuấn Âm dán sát vào ngực chàng, sững sờ ngước nhìn đối phương, lại bắt gặp nụ cười ở khóe môi chàng, nhìn nàng chằm chằm như thể đã chờ đợi từ lâu.
"Vừa rồi Âm nương phản ứng cũng nhanh nhỉ."
***
Lệnh thuộc hạ kiểm tra tình hình xung quanh, không ngoài dự đoán, chẳng hề có dấu hiệu nào khác.
Trương Quân Phụng dẫn người quay về, đến chỗ dấu móng ngựa, nghĩ ngợi rồi nói: "Ngựa của Trung Nguyên lại có thể đến tận được đây, xem ra rất quen thuộc nơi này."
Hồ Bột nhi theo sát phía sau, tay ấn hoành đao, giọng ồm ồm phản đối: "Vô lý, mật thám của chúng còn không lẻn vào được cơ mà!" Nhưng vừa nói xong gã lập tức im bặt, nhìn Thuấn Âm, cảm thấy không cần nói mấy chuyện về mật thám Trung Nguyên trước mặt nàng, bèn đổi chủ đề: "Hay chúng ta cứ đuổi theo về phía đông xem sao?"
Mục Trường Châu cầm trường cung, từ nơi cách đó mười mấy bước quay trở về, cúi đầu nhìn chuỗi móng ngựa dưới đất, không lên tiếng.
Thuấn Âm đứng gần đó, nghe được cuộc trao đổi ấy thì không khỏi bồn chồn, ngón tay siết lại, lẽ nào là Phong Vô Tật cử người đến?
Xui xẻo làm sao tối qua trời đổ mưa, để lại dấu vết... Nhưng ngay lập tức nàng lại cảm thấy không đúng, nàng vẫn đang ở đây, chắc chắn Phong Vô Tật sẽ không bao giờ làm liều như thế, huống hồ cử người đến cũng có ích gì, còn chẳng thu thập được nhiều thông tin bằng nàng.
Nàng liếc nhìn, chợt thấy Mục Trường Châu ngước lên, môi hé mở, có vẻ định ra lệnh song cuối cùng vẫn dừng lại.
Mục Trường Châu hỏi nàng: "Âm nương thấy thế nào?"
Sao lại hỏi nàng? Thuấn Âm suy nghĩ, đáp: "Ta chỉ lo hôm nay không thể ngắm cảnh được nữa." Dứt lời, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng qua lớp mành sa, buông một câu như là lời buột miệng.
Đầu óc Hồ Bột nhi đang rất rối bời, nghe vậy liền trợn mắt nhìn nàng: "Phu nhân chỉ lo mỗi chuyện đó á?"
Thuấn Âm hỏi vặn lại: "Vậy ta nên lo chuyện gì?"
"..." Hồ Bột nhi á khẩu, sực nhớ ra một chuyện, quay qua Mục Trường Châu, "Mới nãy Quân tư định hạ lệnh hả?"
Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm: "Ta đang định hạ lệnh đi về, tra xét hướng tây."
Thuấn Âm mím môi, lặng lẽ xoay người dắt ngựa, bụng nhủ may quá, xém tưởng chàng ta hạ lệnh điều tra hướng Trung Nguyên.
Cung vệ dắt ngựa tới, Mục Trường Châu nhảy lên tuấn mã, ra lệnh: "Lập tức quay về, đi vòng qua thành về hướng tây."
Mọi người tuần tự lên ngựa.
Thuấn Âm leo lên ngựa, khi đi bên trái cố tình tụt lại một đoạn, giả vờ không thật sự đếm xỉa đến những chuyện ấy, lơi cương chậm rãi bước đi, đồng thời ngó nghiêng như đang tìm kiếm phong cảnh thưởng ngoạn.
Trương Quân Phụng thấy nàng tụt một quãng, tiến lại gần Mục Trường Châu, nhỏ giọng hỏi: "Quân tư định điều tra hướng tây thật à?"
Mục Trường Châu gật đầu, mật thám Trung Nguyên ắt sẽ không quay lại trong thời gian ngắn, chỉ là một dấu sắt, ở Hà Tây cũng có thể có kẻ cố tình bắt chước.
Nhưng cũng không thể để xảy ra sơ suất được, chàng liếc Hồ Bột nhi, gật đầu ra hiệu gã lại gần.
Hồ Bột nhi lập tức tiến tới: "Quân tư có gì căn dặn?"
Mục Trường Châu hạ giọng: "Nhớ chú ý tình hình từ Trung Nguyên."
Hồ Bột nhi nhận lệnh, đánh ngựa về phía sau.
Thuấn Âm chỉ nghe được âm thanh xì xà xì xồ, nhưng khi quay qua nhìn thì toàn đội đã lại như thường, Mục Trường Châu vẫn đi ở bên phải, dẫn đầu đội ngũ.
Có điều tốc độ không nhanh, vừa đi vừa xem xét chung quanh.
Cho tới khi thái dương nhô cao, một canh giờ nữa sắp sửa trôi qua, Mục Trường Châu mới nhấc tay.
Tất cả dừng lại, Hồ Bột nhi nhảy xuống ngựa, chạy đến con dốc ở phía trước. Gã ngồi xổm xuống, quan sát một lúc lâu rồi đứng dậy hét lớn: "Đúng là có thật!"
Trương Quân Phụng cưỡi ngựa đến, báo với Mục Trường Châu: "Lại thêm một hàng dấu móng ngựa giống hệt chỗ vừa nãy."
Mục Trường Châu nhìn tới trước: "Ngươi đứng đây đợi, bảo vệ phu nhân." Rồi chàng nhìn Hồ Bột nhi, "Gọi vài người đi theo ta."
Hồ Bột nhi nhanh nhẹn lên ngựa, điểm vài cung vệ đuổi theo chàng.
Mục Trường Châu ngoái nhìn Thuấn Âm rồi quay đầu đi, dẫn đội ngũ đứng cách ra xa.
Thuấn Âm ngồi trên lưng ngựa nhìn theo bóng chàng, bụng thở phào một hơi, đoán đúng rồi, quả nhiên không phải ngựa đến từ Trung Nguyên, song vẫn chưa rõ có phải do người trong biên giới Hà Tây cố tình ngụy tạo hay không.
Nàng kéo dây cương, thấy Trương Quân Phụng đang cưỡi ngựa đứng một bên, giả vờ như hỏi: "Quân tư vừa phụ trách quân sự Lương Châu vừa tham gia vào vấn đề dân sự, đảm đương chức vụ quan trọng như vậy, lẽ nào trong Hà Tây còn có kẻ muốn đối đầu với ngài ấy?"
Trương Quân Phụng đang điểm binh, định bàng quan làm một hộ vệ mới bị giáng cấp, ai dè hôm nay nàng lại chủ động bắt chuyện với hắn, thế là nhìn nàng mấy lần rồi nói: "Phu nhân tưởng vị trí Quân tư dễ ngồi lắm hả? Bảy năm qua Quân tư phải bước từng bước một mới có được ngày hôm nay đấy."
Mắt Thuấn Âm hấp háy, chợt nhớ Lục Điều từng nói Mục Trường Châu xuất thân từ văn nhân, mới còn trẻ đã ở vị trí cao, có không ít người ngứa mắt, có lẽ là thật. Nàng mím môi không nói nữa.
Trương Quân Phụng cũng không phải người lắm lời, nhìn kiểu gì cũng thấy vị phu nhân này chỉ là được mỗi cái mã ngoài, suy nghĩ quá thiển cận, tưởng làm Quân tư dễ lắm hả? Hắn lập tức đánh ngựa cách ra hai bước, yên với phận hộ vệ vừa bị giáng cấp.
Không còn tiếng nói, xung quanh im lìm.
Đứng tại chỗ một lúc rất lâu, lâu đến mức Thuấn Âm đã ghi nhớ rõ chi tiết địa hình, cuối cùng mới nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa.
Nàng ngó nghiêng, phát hiện âm thanh vang lên từ góc xéo, thấy Mục Trường Châu phi ngựa lao tới – không phải hướng lúc chàng ta rời đi, có lẽ là đi đường tắt trở về.
Hồ Bột nhi cùng các cung vệ bám sát theo sau.
Ngựa vừa đến nơi lập tức dừng lại, Mục Trường Châu đeo cung kéo cương bằng một tay, tay còn lại cầm ba mũi tên, giao cho cung vệ: "Lau sạch vào, không được để lại dấu vết."
Cung vệ đáp rõ nhận lấy, dâng lên chàng chiếc khăn trắng.
Thuấn Âm im lặng nhìn, trên ba mũi tên có vết máu chưa khô, chưa lan đến cán tên, trên mu bàn tay chàng cũng có vết máu, chàng nhận lấy khăn lau sạch rồi trả cho cung vệ.
Cung vệ lập tức bắt lấy chiếc khăn lau chùi mũi tên, loáng cái đã lau sạch, cắm vào lại túi đựng tên sau lưng ngựa của chàng. Động tác vừa nhanh vừa thạo, cứ như ba mũi tên ấy chưa hề dính máu.
Thuấn Âm nhìn xuống đất, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên, trước đây cứ nghĩ tay chàng ta chủ yếu cầm bút mài mực, nhưng không ngờ lại có ngày thấy được một mặt như vậy...
Lúc này Trương Quân Phụng mới thúc ngựa đi tới: "Xem ra Quân tư đã giải quyết xong."
Hồ Bột nhi cười lạnh: "Ba tên lâu la! Chuồn cũng nhanh gớm, may mà Quân tư đi đường tắt, bắn phát nào trúng phát ấy!" Nói đến đây, gã lại liếc Thuấn Âm, thấy Mục Trường Châu không có vẻ ngăn cản mới nói tiếp, "Hẳn là binh mã Cam Châu."
Khi nói câu cuối còn cố ý hạ giọng, song Thuấn Âm vẫn bắt được. Quả nhiên là binh mã Hà Tây, nàng vô thức ngước nhìn Mục Trường Châu.
Trương Quân Phụng "ha" một tiếng, nói nhỏ: "Một đằng Thiện Châu, một đằng Cam Châu, thiệt chẳng chịu yên. Có khi chính bọn chúng cố tình ngụy tạo dấu móng ngựa đi về hướng đông, muốn kiếm chuyện gây sự với Quân tư."
Mục Trường Châu đánh ngựa đi tới bên phải Thuấn Âm, ngắt lời: "Không được để lộ, quay về."
Không ai dám ý kiến, tất cả chỉnh đốn hàng ngũ, chuẩn bị trở về.
Thuấn Âm không nói gì khi nghe thấy chuyện đó, nhưng con tim treo cao đã được hạ xuống.
Nàng kéo ngựa đi bên trái Mục Trường Châu, bỗng nghe chàng hỏi: "Âm nương còn muốn ngắm cảnh nữa không?"
Thuấn Âm quay đầu nhìn chàng, phát hiện chàng cũng đang nhìn mình, bèn nói: "Vốn dĩ muốn, nhưng thấy Mục Nhị ca có chuyện nên thôi." Nói xong lại nhíu mày, sao hôm nay có cảm giác chàng ta cứ nhìn mình chằm chằm vậy nhỉ?
Mục Trường Châu không nói nữa, cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.
Toàn đội vừa đi vừa để ý xung quanh, đi vòng một quãng rất xa, không đi theo con đường lúc tới mà lựa lối nhỏ vắng vẻ.
Hồ Bột nhi đi sau hỏi: "Quân tư định về thành bằng đường này? Đúng là có gần nhưng đang dẫn phu nhân theo mà." Gã nhìn Thuấn Âm, lại hỏi, "Hay men theo đường cũ đi vòng về cổng đông thành?"
Thuấn Âm lập tức nhìn lối đi phía trước, cỏ dại mọc um tùm, trông hướng có vẻ sẽ dẫn đến cổng tây thành, đúng là gần hơn rất nhiều, không hiểu vì sao gã lại nói như vậy.
Đi được vài bước thì gặp ngã rẽ, Mục Trường Châu dừng ngựa nói: "Đường phía trước nhỏ hẹp khó đi, các ngươi chia ra làm hai hướng, còn phu nhân đi theo ta."
Hồ Bột nhi nhìn chàng rồi lại nhìn Thuấn Âm, nhe răng cười hiểm, vẻ mặt như muốn nói "biết rồi nha", sau đó dẫn đội đi sang trái.
Trương Quân Phụng dẫn nửa còn lại đi về bên phải.
Thuấn Âm nhìn bọn họ lần lượt nối đuôi đi thành một hàng, đoán có thể trên đường sẽ gặp cạm bẫy gì đó, nàng nhìn Mục Trường Châu đi đằng trước, thêm phần cẩn thận bám theo.
Mục Trường Châu một tay cầm cung, một tay kéo cương, đi bên phải dẫn đường, từ tốn nói: "Trong quyển sổ mà Âm nương ghi chép hằng ngày, không biết có chuyện binh nghiệp không?"
Thuấn Âm khựng lại, nhìn vào lưng chàng: "Cớ gì Mục Nhị ca lại hỏi thế?"
"Không có gì," Mục Trường Châu không ngoái đầu, "Chỉ là đang nghĩ dù sao Âm nương cũng là con gái của Phong Thượng thư, ghi chép những điều đó cũng không lạ." Bằng không ngày đó làm sao nàng có thể kịp thời trốn trong chiến hào, rồi hôm nay còn tránh không giẫm lên dấu móng ngựa, tính toán kỹ lưỡng không thua kém một kẻ tòng quân.
Thuấn Âm chủng chẳng nói: "Không có, đó đâu phải chuyện có thể ghi vào sổ."
Mục Trường Châu gật đầu: "Cũng đúng."
Thuấn Âm lại liếc chàng, bụng nhủ vậy huynh còn hỏi cái gì...
Xung quanh lặng tĩnh một cách kỳ lạ, nàng nhanh chóng cảnh giác, cảm thấy đây không phải nơi hay có người qua lại. Nàng siết dây cương, vừa đi về phía trước vừa cẩn thận ngó nhìn hai bên, tới khi nhìn thẳng thì lại thấy Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi về bên trái, song hành cùng nàng.
Nàng ngạc nhiên, bởi từ khi biết tai trái của nàng mất thính lực, chàng ta luôn luôn đi ở bên phải, sao lần này lại đi bên trái?
Mục Trường Châu bắt được ánh mắt nàng, cười giải thích: "Ta đi bên trái mới có thể đề phòng giúp nàng."
Thuấn Âm định hỏi đề phòng cái gì thì đột nhiên, con ngựa của nàng vừa bước qua bụi cỏ dại liền thở phì phò, nàng cúi đầu, thoáng thấy thứ gì đó trong bụi cỏ, đen thùi lùi không rõ hình dạng, ngay lập tức ghì cương.
Có tiếng gỗ vang cái *cạch*, ngựa đã dẫm vào, một thanh xà ngang ở bên phải tức khắc bật lên cái *bụp*.
Nàng giật mạnh dây cương, con ngựa được kéo sang trái kịp thời, vó trước nhấc bổng, tránh trong trong gang tấc. Ai ngờ bên trái cũng có tiếng động, xui thay nàng lại không nghe thấy, cơ thể lảo đảo chực rơi khỏi yên ngựa – ở bên trái là một hố trũng khá sâu.
Thuấn Âm quay đầu sang, còn chưa nhìn rõ đã nhảy xuống ngựa, hai chân đáp đất nhưng loạng choạng suýt ngã. May thay có một bàn tay từ phía sau đưa tới, thứ gì đó khá cứng chống vào eo nàng, giúp nàng đứng vững ổn định. Thuấn Âm nhìn lướt qua, là một cây cung. Rồi nàng xoay người lại, suýt chút nữa đã va vào ngực Mục Trường Châu, sửng sốt một lúc mới nhận ra chàng đang đứng phía sau bên trái mình.
Nàng lại ngó nhìn hai bên, thanh xà ngang bên phải và chỗ trũng bên trái đều là bẫy ngựa thông thường, may rằng không có binh khí đả thương người, hèn gì chàng ta lại bảo muốn đề phòng giúp nàng...
Chợt nàng bỗng minh bạch, lập tức bước lùi về sau.
Nhưng Mục Trường Châu đã vươn tay, thu cây cung chống ở sau eo về, đổi sang khống chế nàng.
Thuấn Âm dán sát vào ngực chàng, sững sờ ngước nhìn đối phương, lại bắt gặp nụ cười ở khóe môi chàng, nhìn nàng chằm chằm như thể đã chờ đợi từ lâu.
"Vừa rồi Âm nương phản ứng cũng nhanh nhỉ."