Chương 19-3
Xe chạy suốt một đường, đến một chỗ hoang tàn vắng vẻ thì dừng lại.
Trong thời kì này, chỗ nào không có bóng người thì ma vật cũng tương đối ít, sẽ an toàn hơn.
Xe thương vụ dừng lại bên cạnh một cái ao tự nhiên.
Các cô gái ngủ trong xe.
Ba người đàn ông thì trải mấy tấm thảm bằng xốp lấy được từ trong nhà máy lên thảm cỏ phía trước đầu xe nghỉ ngơi.
Ngoại trừ Phùng Thiến Thiến, những người còn lại nhất định phải thay phiên nhau trực đêm.
Cam Hiểu Đan và Cao Yến là một nhóm, Phùng Tuấn Lỗi và Giang Tiểu Kiệt là một nhóm, một mình Sở Thiên Tầm một nhóm.
Đêm tối ở vùng ngoại ô rất yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu ríu rít, tiếng lá cây bị gió thổi rất rõ ràng.
Sở Thiên Tầm ngồi một mình trên mui xe.
Cô chăm chú lắng nghe mọi chuyển động trong bóng tối, không vì rời xa đoàn người mà lơ là cảnh giác.
Trong bóng tối, trăng sáng giữa trời, sương bạc rải khắp mặt đất, phản chiếu những mặt nước lấp lánh.
Trên bãi cỏ trước đầu xe truyền đến một ít tiếng động.
Người đàn ông trong trạng thái cận kề cái chết lúc chiều tối đó vậy mà giờ phút này, dưới ánh trăng hắn lại có thể từ từ chống đỡ cơ thể mình dậy.
Sở Thiên Tầm ngồi trên nóc xe, nhìn người đàn ông cởi trần thân trên, hắn ngồi im lặng dưới ánh trăng một lúc mới vươn tay chống vào thân xe chậm rãi đứng dậy.
Thể lực của hắn đã chống đỡ hết nổi, lưng hơi còng xuống, động tác chậm chạp, sau lưng trơn bóng được lớp da thịt mới bao bọc, dưới ánh trăng, làn da còn hơi trong suốt tái nhợt có chút chướng mắt.
Hắn dùng cánh tay dính đầy máu chống vào thân xe, hơi ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, thân thể tái nhợt khẽ run lên.
Sở Thiên Tầm đột nhiên phản ứng lại.
Người đàn ông này chính là một Người bất tử.
Căn bản không phải là Sở Thiên Tầm phát hiện hắn trước, mà có lẽ hắn đã bị nhốt trong nhà kho cùng với hai con quái vật đó trong nhiều ngày rồi.
Hắn chắc chắn đã nhiều lần trải qua cảm giác bị ma vật cắn chết sau đó lại sống lại, sau khi sống lại, lại lần nửa trải qua quá trình bị ma vật cắn nuốt trong trạng thái vẫn còn tỉnh táo.
Không biết hắn đã chết đi sống lại bao nhiêu lần trong môi trường như ở địa ngục đó.
Chẳng trách hắn lại khôi phục nhanh như vậy, là vì trong quá trình chết đi sống lại nhiều lần như vậy thì dị năng của hắn trong trạng thái bị động cũng tăng lên.
Càng đau đớn hơn chính là, vì dị năng tăng lên nên khả năng hồi phục cũng tăng lên, càng làm cho hắn chịu dày vò nhiều hơn.
Ma vật trong kho hàng sở dĩ có thể tăng cấp nhanh một cách dị thường cũng bởi vì bọn nó có một thánh đồ có thể liên tục cung cấp máu thịt cho bọn nó.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ này, cho dù là Sở Thiên Tầm, cũng cảm thấy ớn lạnh.
Cô nhìn bóng lưng của người đàn ông dưới ánh trăng.
Cho dù là một người bình thường nhưng khi bị giam cầm trong một địa ngục tàn khốc như vậy, hắn chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái điên loạn.
Người đàn ông trước mắt này thật sự vẫn còn giữ được trái tim của loài người sao?
Sở Thiên Tầm nhớ đến một câu chuyện cổ tích xưa: Ma vương bị phong ấn trong một cái bình chật hẹp, vừa cô độc vừa đau khổ chìm vào đáy biển tối tăm, cứ cách một trăm năm, hắn đều lập một điều ước sẽ báo đáp cho người cứu hắn khỏi lồng giam này. Đau khổ chừ đợi bốn trăm năm, trong lòng hắn vì quá đau khổ mà này sinh thù hận, hắn thề sẽ giết chết ân nhân đã thả mình ra khỏi cái bình.
Ở kiếp trước, ba tháng sau khi tận thế đến thì cửa kho hàng này mới được người mở ra.
Người đàn ông này vẫn luôn bị khóa ở giữa kho hàng đó.
Sở Thiên Tầm cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Cô không biết tại sao những người kia lại nhốt đồng loại của mình chung với ma vật.
Nhưng cô đã trải qua mười năm tận thế, nhìn thấy vô số điều xấu xa trong lòng người, có đôi khi bản tính xấu xa của con người thật sự có thể đạt tới một mức độ không nhìn thấy ranh giới, còn vượt qua cả nổi kinh hoàng do yêu ma mang đến.
Người đàn ông trước mặt chậm rãi bỏ tay ra khỏi thân xe, hắn thử bước về phía trước, nhưng chân không có sức lại ngã xuống đất.
Một bàn tay từ trên nóc xe đưa xuống, giữ chặt lấy hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái ngồi trên nóc xe, cô nhoài nửa người ra, vươn cánh tay mảnh khảnh nhưng lại vững vàng chống đỡ trọng tâm cơ thể hắn.
Trước đó, cô gái này cũng dùng cánh tay mảnh khảnh đó cõng hắn trên lưng, đưa hắn ra khỏi địa ngục khiến người muốn sụp đổ kia.
"Đừng có miễn cưỡng bản thân, nghỉ ngơi một lát đi." Cô gái kia mở miệng, trong mắt cô chứa đựng ánh trăng, từ trên nóc xe lấy ra một hộp bánh bích quy và nửa chai nước.
Hai mắt người đàn ông bị giấu sau mái tóc rối bù nhuốm máu, đôi môi không còn chút máu hơi hé mở, không nói ra lời.
Một lúc lâu sau mới giơ những ngón tay tái nhợt lên, cầm lấy đồ ăn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Thiên Tầm từ trên ghế ngồi tỉnh dậy.
Mặt còn mơ màng buồn ngủ bước ra khỏi xe.
Cha con Phùng Tuấn Lỗi đang nhóm lửa nấu cơm, dù mặt đầy khói tro nhưng dù sao bọn họ cũng làm lửa cháy rồi.
Giang Tiểu Kiệt xuống hồ bắt mấy con cá, đang vui vẻ dùng một con dao găm để xử lý mấy con cá sống đang vùng vẫy khắp nơi.
Cam Hiểu Đan và Cao Yến đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Mọi việc có vẻ yên bình lại an toàn.
Có tiếng nước vang lên từ phía hồ nước, một người đàn ông xa lạ đang từ dưới nước lên bờ.
Đó là một người đàn ông cực kì trẻ tuổi, dáng người cao gần, làn da trắng nõn, mái tóc ướt đẫm có chút xoăn.
Hắn vừa đi vừa vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, để lộ vầng trán sáng bóng.
Lông mày hắn hơi nhạt, đầu mày hơi nhíu lại, lông mi lại đặc biệt dài, có giọt nước trong suốt rơi xuống, dưới ánh nắng ban mai phản chiếu một tia quyến rũ, khóe mắt thon dài hơi rủ xuống, cộng thêm sống mũi thẳng tắp, sống lưng ủ rũ, cả người đều lộ ra một vẻ đẹp suy sút đặc biệt.
Đêm qua Người bất tử này cả người đầy máu, nửa chết nửa sống, hiện tại ở trong hồ nước mát lạnh đã rửa sạch vết máu trên người, lắc mình biến thành một mỹ nam khiến bao cô gái nhìn vào đều không kìm được mà muốn hét lên.
Cao Yến không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cả người ướt sũng, chỉ mặc quần dài rách rưới, suýt nửa đã hét lên.
Cô lắc cánh tay của Cam Hiểu Đan: "Mau nhìn mau nhìn, thì ra tên đó đẹp trai như vậy."
Cam Hiểu Đan nghe tiếng cũng nhìn lại, mặt liền đỏ bừng, cúi đầu xuống: "Để tôi đi tìm cho anh ta bộ quần áo."
Các cô gái thì vây quanh người đàn ông vừa mới đi tắm lên, ân cần hỏi han, hỏi thăm tên tuổi.
Sở Thiên Tầm lại yên lặng xoay người, trốn vào sau lưng một gốc cây lớn.
Cô dựa sát thân cây, nắm chặt lưỡi dao trong tay, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Toàn thân vì quá sợ hãi mà không khống chế được bùng phát một luồng sát khí mạnh mẽ.
"Ta đã thả ra loại ma quỷ gì thế này? Ta đã thả ra một con quỷ!"
Sở Thiên Tầm trốn dưới bóng cây rậm rạp, hai mắt mở lớn, đồng tử đột nhiên co giật, nhìn chăm chú vào con dao trong tay.
Diệp Bùi Thiên!
Người đàn ông này vậy mà lại là ác ma tay nhuộm vô số máu người Diệp Bùi Thiên.
Sở Thiên Tầm nhớ tới lần duy nhất cô gặp Diệp Bùi Thiên, trải nghiệm lần đầu đó khiến cô thật sự không muốn nhớ lại quảng thời gian kinh khủng đó.
Khi đó Sở Thiên Tầm trốn sau một bức tường đổ nát, tuyệt vọng ôm đầu, nín thở cầu nguyện bản thân sẽ không bị kẻ cuồng giết chóc kia phát hiện.
Diệp Bùi Thiên lúc đó không phải mang dáng vẻ ngây ngô như hiện tại, hắn để tóc dài hơn, vuốt hết tóc ra sau, tay đút trong túi áo, sống lưng cong cong, trong cát vàng bay đầy trời hắn giống như Tu La bước ra, trên người vắt một cái áo khoác có chòm lông lớn ngay cổ áo, vạt áo khoác bị máu tươi thấm đẫm, nhỏ từng giọt xuống đất.
Lúc Sở Thiên Tầm nghĩ kẻ đáng sợ này đã rời đi thì bức tường sau lưng cô đột nhiên biến thành cát vàng, sụp đổ ngay lập tức.
Sở Thiên Tầm bất ngờ không kịp đề phòng lăn ra khỏi cát, lăn đến trước mặt chiếc áo choàng đẫm máu kia.
Đến bây giờ, cô vẫn nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia khi nhìn cô từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo, dường như cảm thấy lười, không thèm để ý một con ruồi bọ nhỏ.
Hắn mang khuôn mặt vô hồn chậm rãi rời đi.
Chỉ để lại một mình Sở Thiên Tầm run rẩy sợ hãi trên cát vàng.
Từ đó về sau Sở Thiên Tầm cố gắng tránh xa phạm vi ảnh hưởng của Diệp Bùi Thiên, cuối cùng cũng không còn gặp lại ác ma hung tàn này nửa.
"Giới thiệu một chút đi, anh tên gì?"
"Tôi.. Diệp Bùi Thiên."
"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại khỏi nhanh như vậy?"
"..."
Âm thanh nói chuyện đã kéo Sở Thiên Tầm ra khỏi hồi ức.
Giết hắn, thừa dịp bây giờ hắn vẫn còn yếu như vậy! Sở Thiên Tầm nắm chặt chuôi dao.
Không, không, kẻ này là Người bất tử, ai mà biết khả năng của hắn đã tới trình độ nào rồi? Nếu hắn không chết được thì không phải bản thân cô tự nhiên lại thêm một kẻ thù đáng sợ sao.
Sở Thiên Tầm yên lặng suy nghĩ, cuối cùng thả lỏng bàn tay cầm dao.
"Chị Thiên Tầm, chị đang làm gì vậy?" Giang Tiểu Kiệt xuất hiện bên cạnh cô. Đưa cô một con cá nướng chín.
"Không, không có gì." Sở Thiên Tầm đang tập trung suy nghĩ, bị thằng nhóc đột nhiên xuất hiện làm giật mình.
Giang Tiểu Kiệt nhìn bàn tay đang cầm dao của Sở Thiên Tầm, lại quay sang nhìn Diệp Bùi Thiên bên kia.
"Chị ghét anh trai đó? Muốn đánh anh ta một trận cho hả giận đúng không? Có cần em giúp chị không?"
"Không có, chị không quen anh ta thì sao lại ghét được. Em đừng có nói nhảm." Sở Thiên Tầm vỗ vai Giang Tiểu Kiệt, cầm lấy con cá nướng trong tay thằng bé.
Không ghét sao?
Giang Tiểu Kiệt đứng đó, đảo mắt nhìn.
Nhưng vừa nãy cậu đã thấy rất rõ, lúc chị Thiên Tầm nhìn thấy anh trai kia, trên mặt chị ấy lộ rõ sát khí, thậm chí còn lặng lẽ rút ra vũ khí của mình.
Thật là kì lạ, nếu ghét như vậy, thì sao lại cứu anh ta? Giang Tiểu Kiệt khó hiểu nghĩ.
Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều nhận thấy Sở Thiên Tầm có gì đó không ổn, con người luôn lạnh lùng bình ổn như cô lại liên tục làm rớt đồ, như thể đang lo lắng điều gì đó.
Ngay cả Diệp Bùi Thiên mới gia nhập cũng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, yên lặng nhìn cô mấy lần.
Cô nhất định phải bình tĩnh, không được để lộ bất kì manh mối nào. Sở Thiên Tầm thầm nghĩ.
Phải đối xử thật tốt với Diệp Bùi Thiên, không được thể hiện ra chút ác ý nào.
Không không không, cũng không thể quá tốt, tốt nhất là đừng để hắn chú ý tới mình, không cần chú ý đến người tên Sở Thiên Tầm này.
Chờ tới lúc đến căn cứ, cô sẽ kiếm cớ chuồn đi, sẽ không quay lại, gặp được thì tan được, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tuyệt đối đừng dây dưa gì tới tên ma đầu Diệp Bùi Thiên này.
Sau khi hạ quyết tâm, trái tim Sở Thiên Tầm dần ổn định lại, cô lặng lẽ liếc nhìn Diệp Bùi Thiên.
Thời kì này, tên ác ma kia vẫn chưa mang dáng vẻ âm u đầy tử khí như thời kì sau tận thế.
Khuôn mặt vẫn non nớt và sạch sẽ, ngoại trừ hơi trầm tĩnh ít nói, khó có thể nhận ra hắn mới trải qua những ngày tàn khốc đau khổ như vậy.
Hắn thấy Sở Thiên Tầm nhìn sang, thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười nhẹ.
Sở Thiên Tầm thở dài trong lòng, Diệp Bùi Thiên bị nhốt trong nhà kho với lũ quái vật trong ba tháng, sau đó chắc là bị tập đoàn Thần Ái tìm thấy, cũng không biết hắn đã gặp chuyện gì, khiến hắn biến thành một kẻ điên liên tục nhằm vào người của tập đoàn Thần Ái mà trả thù.
Thì ra ác ma khiến loài người vừa nghe tin đã khiếp sợ cũng do chính tay con người tạo ra.
<Nguyên chương này hơn 15k chữ nên tui làm hơi lâu:((, đã vậy thời gian này tui còn có chút việc nên không có thời gian để làm, thành ra một chương này tui kéo hơi lâu mấy bà ạ T. T>
Trong thời kì này, chỗ nào không có bóng người thì ma vật cũng tương đối ít, sẽ an toàn hơn.
Xe thương vụ dừng lại bên cạnh một cái ao tự nhiên.
Các cô gái ngủ trong xe.
Ba người đàn ông thì trải mấy tấm thảm bằng xốp lấy được từ trong nhà máy lên thảm cỏ phía trước đầu xe nghỉ ngơi.
Ngoại trừ Phùng Thiến Thiến, những người còn lại nhất định phải thay phiên nhau trực đêm.
Cam Hiểu Đan và Cao Yến là một nhóm, Phùng Tuấn Lỗi và Giang Tiểu Kiệt là một nhóm, một mình Sở Thiên Tầm một nhóm.
Đêm tối ở vùng ngoại ô rất yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu ríu rít, tiếng lá cây bị gió thổi rất rõ ràng.
Sở Thiên Tầm ngồi một mình trên mui xe.
Cô chăm chú lắng nghe mọi chuyển động trong bóng tối, không vì rời xa đoàn người mà lơ là cảnh giác.
Trong bóng tối, trăng sáng giữa trời, sương bạc rải khắp mặt đất, phản chiếu những mặt nước lấp lánh.
Trên bãi cỏ trước đầu xe truyền đến một ít tiếng động.
Người đàn ông trong trạng thái cận kề cái chết lúc chiều tối đó vậy mà giờ phút này, dưới ánh trăng hắn lại có thể từ từ chống đỡ cơ thể mình dậy.
Sở Thiên Tầm ngồi trên nóc xe, nhìn người đàn ông cởi trần thân trên, hắn ngồi im lặng dưới ánh trăng một lúc mới vươn tay chống vào thân xe chậm rãi đứng dậy.
Thể lực của hắn đã chống đỡ hết nổi, lưng hơi còng xuống, động tác chậm chạp, sau lưng trơn bóng được lớp da thịt mới bao bọc, dưới ánh trăng, làn da còn hơi trong suốt tái nhợt có chút chướng mắt.
Hắn dùng cánh tay dính đầy máu chống vào thân xe, hơi ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, thân thể tái nhợt khẽ run lên.
Sở Thiên Tầm đột nhiên phản ứng lại.
Người đàn ông này chính là một Người bất tử.
Căn bản không phải là Sở Thiên Tầm phát hiện hắn trước, mà có lẽ hắn đã bị nhốt trong nhà kho cùng với hai con quái vật đó trong nhiều ngày rồi.
Hắn chắc chắn đã nhiều lần trải qua cảm giác bị ma vật cắn chết sau đó lại sống lại, sau khi sống lại, lại lần nửa trải qua quá trình bị ma vật cắn nuốt trong trạng thái vẫn còn tỉnh táo.
Không biết hắn đã chết đi sống lại bao nhiêu lần trong môi trường như ở địa ngục đó.
Chẳng trách hắn lại khôi phục nhanh như vậy, là vì trong quá trình chết đi sống lại nhiều lần như vậy thì dị năng của hắn trong trạng thái bị động cũng tăng lên.
Càng đau đớn hơn chính là, vì dị năng tăng lên nên khả năng hồi phục cũng tăng lên, càng làm cho hắn chịu dày vò nhiều hơn.
Ma vật trong kho hàng sở dĩ có thể tăng cấp nhanh một cách dị thường cũng bởi vì bọn nó có một thánh đồ có thể liên tục cung cấp máu thịt cho bọn nó.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ này, cho dù là Sở Thiên Tầm, cũng cảm thấy ớn lạnh.
Cô nhìn bóng lưng của người đàn ông dưới ánh trăng.
Cho dù là một người bình thường nhưng khi bị giam cầm trong một địa ngục tàn khốc như vậy, hắn chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái điên loạn.
Người đàn ông trước mắt này thật sự vẫn còn giữ được trái tim của loài người sao?
Sở Thiên Tầm nhớ đến một câu chuyện cổ tích xưa: Ma vương bị phong ấn trong một cái bình chật hẹp, vừa cô độc vừa đau khổ chìm vào đáy biển tối tăm, cứ cách một trăm năm, hắn đều lập một điều ước sẽ báo đáp cho người cứu hắn khỏi lồng giam này. Đau khổ chừ đợi bốn trăm năm, trong lòng hắn vì quá đau khổ mà này sinh thù hận, hắn thề sẽ giết chết ân nhân đã thả mình ra khỏi cái bình.
Ở kiếp trước, ba tháng sau khi tận thế đến thì cửa kho hàng này mới được người mở ra.
Người đàn ông này vẫn luôn bị khóa ở giữa kho hàng đó.
Sở Thiên Tầm cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Cô không biết tại sao những người kia lại nhốt đồng loại của mình chung với ma vật.
Nhưng cô đã trải qua mười năm tận thế, nhìn thấy vô số điều xấu xa trong lòng người, có đôi khi bản tính xấu xa của con người thật sự có thể đạt tới một mức độ không nhìn thấy ranh giới, còn vượt qua cả nổi kinh hoàng do yêu ma mang đến.
Người đàn ông trước mặt chậm rãi bỏ tay ra khỏi thân xe, hắn thử bước về phía trước, nhưng chân không có sức lại ngã xuống đất.
Một bàn tay từ trên nóc xe đưa xuống, giữ chặt lấy hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái ngồi trên nóc xe, cô nhoài nửa người ra, vươn cánh tay mảnh khảnh nhưng lại vững vàng chống đỡ trọng tâm cơ thể hắn.
Trước đó, cô gái này cũng dùng cánh tay mảnh khảnh đó cõng hắn trên lưng, đưa hắn ra khỏi địa ngục khiến người muốn sụp đổ kia.
"Đừng có miễn cưỡng bản thân, nghỉ ngơi một lát đi." Cô gái kia mở miệng, trong mắt cô chứa đựng ánh trăng, từ trên nóc xe lấy ra một hộp bánh bích quy và nửa chai nước.
Hai mắt người đàn ông bị giấu sau mái tóc rối bù nhuốm máu, đôi môi không còn chút máu hơi hé mở, không nói ra lời.
Một lúc lâu sau mới giơ những ngón tay tái nhợt lên, cầm lấy đồ ăn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Thiên Tầm từ trên ghế ngồi tỉnh dậy.
Mặt còn mơ màng buồn ngủ bước ra khỏi xe.
Cha con Phùng Tuấn Lỗi đang nhóm lửa nấu cơm, dù mặt đầy khói tro nhưng dù sao bọn họ cũng làm lửa cháy rồi.
Giang Tiểu Kiệt xuống hồ bắt mấy con cá, đang vui vẻ dùng một con dao găm để xử lý mấy con cá sống đang vùng vẫy khắp nơi.
Cam Hiểu Đan và Cao Yến đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Mọi việc có vẻ yên bình lại an toàn.
Có tiếng nước vang lên từ phía hồ nước, một người đàn ông xa lạ đang từ dưới nước lên bờ.
Đó là một người đàn ông cực kì trẻ tuổi, dáng người cao gần, làn da trắng nõn, mái tóc ướt đẫm có chút xoăn.
Hắn vừa đi vừa vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, để lộ vầng trán sáng bóng.
Lông mày hắn hơi nhạt, đầu mày hơi nhíu lại, lông mi lại đặc biệt dài, có giọt nước trong suốt rơi xuống, dưới ánh nắng ban mai phản chiếu một tia quyến rũ, khóe mắt thon dài hơi rủ xuống, cộng thêm sống mũi thẳng tắp, sống lưng ủ rũ, cả người đều lộ ra một vẻ đẹp suy sút đặc biệt.
Đêm qua Người bất tử này cả người đầy máu, nửa chết nửa sống, hiện tại ở trong hồ nước mát lạnh đã rửa sạch vết máu trên người, lắc mình biến thành một mỹ nam khiến bao cô gái nhìn vào đều không kìm được mà muốn hét lên.
Cao Yến không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cả người ướt sũng, chỉ mặc quần dài rách rưới, suýt nửa đã hét lên.
Cô lắc cánh tay của Cam Hiểu Đan: "Mau nhìn mau nhìn, thì ra tên đó đẹp trai như vậy."
Cam Hiểu Đan nghe tiếng cũng nhìn lại, mặt liền đỏ bừng, cúi đầu xuống: "Để tôi đi tìm cho anh ta bộ quần áo."
Các cô gái thì vây quanh người đàn ông vừa mới đi tắm lên, ân cần hỏi han, hỏi thăm tên tuổi.
Sở Thiên Tầm lại yên lặng xoay người, trốn vào sau lưng một gốc cây lớn.
Cô dựa sát thân cây, nắm chặt lưỡi dao trong tay, lông tơ trên người dựng đứng lên.
Toàn thân vì quá sợ hãi mà không khống chế được bùng phát một luồng sát khí mạnh mẽ.
"Ta đã thả ra loại ma quỷ gì thế này? Ta đã thả ra một con quỷ!"
Sở Thiên Tầm trốn dưới bóng cây rậm rạp, hai mắt mở lớn, đồng tử đột nhiên co giật, nhìn chăm chú vào con dao trong tay.
Diệp Bùi Thiên!
Người đàn ông này vậy mà lại là ác ma tay nhuộm vô số máu người Diệp Bùi Thiên.
Sở Thiên Tầm nhớ tới lần duy nhất cô gặp Diệp Bùi Thiên, trải nghiệm lần đầu đó khiến cô thật sự không muốn nhớ lại quảng thời gian kinh khủng đó.
Khi đó Sở Thiên Tầm trốn sau một bức tường đổ nát, tuyệt vọng ôm đầu, nín thở cầu nguyện bản thân sẽ không bị kẻ cuồng giết chóc kia phát hiện.
Diệp Bùi Thiên lúc đó không phải mang dáng vẻ ngây ngô như hiện tại, hắn để tóc dài hơn, vuốt hết tóc ra sau, tay đút trong túi áo, sống lưng cong cong, trong cát vàng bay đầy trời hắn giống như Tu La bước ra, trên người vắt một cái áo khoác có chòm lông lớn ngay cổ áo, vạt áo khoác bị máu tươi thấm đẫm, nhỏ từng giọt xuống đất.
Lúc Sở Thiên Tầm nghĩ kẻ đáng sợ này đã rời đi thì bức tường sau lưng cô đột nhiên biến thành cát vàng, sụp đổ ngay lập tức.
Sở Thiên Tầm bất ngờ không kịp đề phòng lăn ra khỏi cát, lăn đến trước mặt chiếc áo choàng đẫm máu kia.
Đến bây giờ, cô vẫn nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia khi nhìn cô từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo, dường như cảm thấy lười, không thèm để ý một con ruồi bọ nhỏ.
Hắn mang khuôn mặt vô hồn chậm rãi rời đi.
Chỉ để lại một mình Sở Thiên Tầm run rẩy sợ hãi trên cát vàng.
Từ đó về sau Sở Thiên Tầm cố gắng tránh xa phạm vi ảnh hưởng của Diệp Bùi Thiên, cuối cùng cũng không còn gặp lại ác ma hung tàn này nửa.
"Giới thiệu một chút đi, anh tên gì?"
"Tôi.. Diệp Bùi Thiên."
"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại khỏi nhanh như vậy?"
"..."
Âm thanh nói chuyện đã kéo Sở Thiên Tầm ra khỏi hồi ức.
Giết hắn, thừa dịp bây giờ hắn vẫn còn yếu như vậy! Sở Thiên Tầm nắm chặt chuôi dao.
Không, không, kẻ này là Người bất tử, ai mà biết khả năng của hắn đã tới trình độ nào rồi? Nếu hắn không chết được thì không phải bản thân cô tự nhiên lại thêm một kẻ thù đáng sợ sao.
Sở Thiên Tầm yên lặng suy nghĩ, cuối cùng thả lỏng bàn tay cầm dao.
"Chị Thiên Tầm, chị đang làm gì vậy?" Giang Tiểu Kiệt xuất hiện bên cạnh cô. Đưa cô một con cá nướng chín.
"Không, không có gì." Sở Thiên Tầm đang tập trung suy nghĩ, bị thằng nhóc đột nhiên xuất hiện làm giật mình.
Giang Tiểu Kiệt nhìn bàn tay đang cầm dao của Sở Thiên Tầm, lại quay sang nhìn Diệp Bùi Thiên bên kia.
"Chị ghét anh trai đó? Muốn đánh anh ta một trận cho hả giận đúng không? Có cần em giúp chị không?"
"Không có, chị không quen anh ta thì sao lại ghét được. Em đừng có nói nhảm." Sở Thiên Tầm vỗ vai Giang Tiểu Kiệt, cầm lấy con cá nướng trong tay thằng bé.
Không ghét sao?
Giang Tiểu Kiệt đứng đó, đảo mắt nhìn.
Nhưng vừa nãy cậu đã thấy rất rõ, lúc chị Thiên Tầm nhìn thấy anh trai kia, trên mặt chị ấy lộ rõ sát khí, thậm chí còn lặng lẽ rút ra vũ khí của mình.
Thật là kì lạ, nếu ghét như vậy, thì sao lại cứu anh ta? Giang Tiểu Kiệt khó hiểu nghĩ.
Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều nhận thấy Sở Thiên Tầm có gì đó không ổn, con người luôn lạnh lùng bình ổn như cô lại liên tục làm rớt đồ, như thể đang lo lắng điều gì đó.
Ngay cả Diệp Bùi Thiên mới gia nhập cũng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, yên lặng nhìn cô mấy lần.
Cô nhất định phải bình tĩnh, không được để lộ bất kì manh mối nào. Sở Thiên Tầm thầm nghĩ.
Phải đối xử thật tốt với Diệp Bùi Thiên, không được thể hiện ra chút ác ý nào.
Không không không, cũng không thể quá tốt, tốt nhất là đừng để hắn chú ý tới mình, không cần chú ý đến người tên Sở Thiên Tầm này.
Chờ tới lúc đến căn cứ, cô sẽ kiếm cớ chuồn đi, sẽ không quay lại, gặp được thì tan được, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tuyệt đối đừng dây dưa gì tới tên ma đầu Diệp Bùi Thiên này.
Sau khi hạ quyết tâm, trái tim Sở Thiên Tầm dần ổn định lại, cô lặng lẽ liếc nhìn Diệp Bùi Thiên.
Thời kì này, tên ác ma kia vẫn chưa mang dáng vẻ âm u đầy tử khí như thời kì sau tận thế.
Khuôn mặt vẫn non nớt và sạch sẽ, ngoại trừ hơi trầm tĩnh ít nói, khó có thể nhận ra hắn mới trải qua những ngày tàn khốc đau khổ như vậy.
Hắn thấy Sở Thiên Tầm nhìn sang, thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười nhẹ.
Sở Thiên Tầm thở dài trong lòng, Diệp Bùi Thiên bị nhốt trong nhà kho với lũ quái vật trong ba tháng, sau đó chắc là bị tập đoàn Thần Ái tìm thấy, cũng không biết hắn đã gặp chuyện gì, khiến hắn biến thành một kẻ điên liên tục nhằm vào người của tập đoàn Thần Ái mà trả thù.
Thì ra ác ma khiến loài người vừa nghe tin đã khiếp sợ cũng do chính tay con người tạo ra.
<Nguyên chương này hơn 15k chữ nên tui làm hơi lâu:((, đã vậy thời gian này tui còn có chút việc nên không có thời gian để làm, thành ra một chương này tui kéo hơi lâu mấy bà ạ T. T>