Chương : 10
Người của Thiên Ý Môn đến ngày một đông hơn.
- Phải đánh thật sao ? – Giọng của Hầu Vương vừa có chút lo lắng lại vừa có chút phấn khích.
Cửu Vân Long vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào Yến Thanh một hồi, cuối cùng anh ta cũng cất lời, những từ mà anh ta không hề muốn nói ra :
- Từ nay ta và ngươi xem như chưa từng quen, ta không thể kết huynh đệ với một kẻ tiểu nhân như ngươi được nữa !
Đoạn tuyệt thật rồi, đồng thời vừa dứt lời thì Cửu Vân Long cũng không để Yến Thanh kịp thanh minh thêm gì cả. “Hỏa Long Thể”, Cửu Vân Long tung ra một tuyệt kĩ khác của mình; một con rồng lửa xuất hiện quấn quanh người anh ta, Cửu Vân Long lúc này mới thả chân Sa Vương ra rồi đánh tay về phía trước, con rồng lửa lập tức quấn lên tay rồi lao tới phía đám người Yến Thanh. Sa Vương lập tức nhảy ra tránh khỏi cường chiêu, nhưng còn Yến Thanh vẫn đứng tại chỗ, anh ta biết nếu mình tránh thì đám thuộc hạ phía sau sẽ lĩnh đủ. Chỉ còn cách đỡ lấy, Yến Thanh vận sức tung chiêu, “Ầm”. Nhưng Yến Thanh đã nhầm, hai luồng khí vừa chạm nhau, con rồng lửa lập tức tỏa khí tứ tán biến bốn bề thành một biển lửa, chặn hoàn toàn đường tiến lên phía trước của đám người Thiên Ý Môn. Định thần lại, không thấy có thiệt hại nhân mạng, Yến Thanh lập tức đưa mắt tìm Cửu Vân Long nhưng đã không còn thấy hai người họ đâu, hóa ra vừa rồi Cửu Vân Lon chỉ muốn tung chiêu phong tỏa không cho đám người Thiên Ý Môn có thể đuổi theo.
- Chuyện này là sao đây ? – Yến Thanh quay sang Sa Vương hỏi.
- Ngài nên cảm ơn cứu mạng của ta mới phải chứ ! Tên thuộc hạ ngài phái đi theo dõi chúng đã bị chúng hạ sát rồi, tiếp theo kẻ phải chết đêm nay chính là ngài đó ! – Sa Vương nói lớn. – Thôi, bỏ đi, ta biết ngài vốn chẳng ưa gì ta mà. Xem như ta đã hoàn thành được bổn phận của mình đi ! – Sa Vương nói đoạn rồi bỏ đi.
Lời nói của Sa Vương dường như có gì đó không đúng, nhưng lúc này nhất thời Yến Thanh chưa thể nghĩ ra, lúc này Chu Du từ đâu đáp xuống :
- Môn chủ không sao chứ ạ ?! Có cần thuộc hạ đuổi theo bọn chúng không ?
- Ta không sao ! Bỏ đi, lệnh cho mọi người rút về đi. Hãy xem như việc này chưa từng xảy ra. – Yến Thanh nói.
Nhìn dáng vẻ của Yến Thanh thì Chu Du hiểu anh ta đang muốn một mình suy nghĩ cho nên không phản đối gì thêm, lập tức theo lệnh. Về phần hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương lúc này đã bỏ đi khá xa và vẫn đang tiếp tục tiến đi tới phía trước.
- Giờ thì sao đây ? – Hầu Vương thấy Cửu Vân Long dường như không có đích đến phía trước.
Cửu Vân Long vẫn trầm ngâm, rồi bớt chợt khẽ nói :
- Có kẻ đang bám đuôi chúng ta !
- Thật sao ?! – Hầu Vương kinh ngạc.
- Phải, hắn ta đã theo chúng ta từ lúc ở sườn núi. – Hầu Vương cũng không thể phát hiện, đồng thời kẻ theo dõi vẫn giữ nguyên được khoảng cách mà theo sau không hề để lộ một chút chân thân đủ để thấy hắn là một cao thủ khiến Cửu Vân Long có đôi chút lo lắng.
- Chẳng lẽ vẫn là đám người Thiên Ý Môn muốn đuổi cùng giết tận sao ?! Đúng là lũ khốn mà ! – Hầu Vương khó chịu bực tức ra mặt.
Bất ngờ Cửu Vân Long lại dùng đến một tuyệt kĩ khác của mình, “Lôi Long Thể”, anh ta lao mình về phía kẻ theo dõi với một tốc độ sấm sét. Hầu Vương chỉ thấy một vệt sáng lao vụt qua mình, không kịp phản ứng nên cậu ta phải lao tới gần chục bước nữa mới khựng lại được. Còn về phía Cửu Vân Long lúc này anh ta đang đối mặt với tên bám đuôi, vừa thấy hắn, Cửu Vân Long không thốt nổi nên lời. Đó chính là mặt nạ đen, một kẻ trong “Cặp Song Sinh”, vệ sĩ thân cận luôn bên cạnh Bạch Sầu. Lẽ nào Yến Thanh thực sự không còn chút tình người, hắn ta thực sự cấu kết với Bạch Sầu; còn đang nghĩ mông lung thì một tiếng hét lớn khiến Cửu Vân Long như sực tỉnh.
- Cẩn thận ! – Hầu Vương thất thanh.
Cửu Vân Long vừa trở lại thực tại thì lập tức thấy trước mặt là một trảo đoạt mạng. Kịp thời dùng “Thiết Long Thể” giữ mạng nhưng hai mắt của anh ta bị thương nhẹ, tạm thời chưa thể lấy lại thị giác. Mặt Nạ Đen được thể không tha, chiêu chiêu đoạt mạng, tấn công tới tấp không để đối phương kịp thở, Cửu Vân Long miễn cưỡng dùng khí cảm nhận, tránh được thương vong nặng nề nhưng cơ thể liên tiếp dính chiêu, trúng hơn chục trảo khiến nguyên khí cũng ít nhiều tổn thương. May cho Cửu Vân Long là anh ta không đơn thân độc mã, Hầu Vương kịp thời tới, Thiết Bảng vung tới ép lùi Mặt Nạ Đen cứu cho Cửu Vân Long một mạng. Tuy nhiên cao thấp lập tức phân sau chục chiêu, Hầu Vương thành mục tiêu tấn công đã không còn có thể hung hăng, cậu ta đang phải chốn đỡ cực vất vả. Cửu Vân Long dần phục hồi thị giác, liền lao tới giúp, cả hai tạm thời đẩy lùi được địch thủ. Lúc này dù có thể đánh bại được kẻ trước mặt thì nhất định cũng phải trả một cái giá đắt khiến nhất thời Cửu Vân Long chưa biết nên làm thế nào; không khí xung quanh trầm hẳn xuống, cả ba nhìn chằm chằm vào kẻ địch trước mặt, chưa một ai động thủ trước. Kẻ địch đang có lợi thế nhưng bỗng dừng khiến Cửu Vân Long lập tức nhận ra điều không ổn, chắc chắn hắn đang câu giờ đợi đồng bọn; không thể chần chừ thêm được, Cửu Vân Long vẫn nhìn chằm chằm vào Mặt Nạ Đen nói :
- Lập tức rời khỏi đây, sáng sớm gặp tại trại gần nhất !
- Trại gần nhất ? – Hầu Vương biết được trại con của Cửu Long Thành Trại gần nhất cũng mất tới năm chục kilomet, vả lại cường địch trước mặt chắn chắn không để một trong hai tẩu thoát dễ dàng được. – Hừm, trại chủ à, chẳng phải tôi đã nói và ngài cũng đã hứa là chỉ có tôi mới hạ gục được ngài hay sao! – Hầu Vương biết Cửu Vân Long muốn ở lại giữ chân kẻ địch để mình có thể thoát nhưng cậu ta không bao giờ có thể bỏ đi như vậy.
Cửu Vân Long không nói gì chỉ khẽ mỉm cười nhưng chưa tới một giây nụ cười đã vụt tắt bởi lúc này có muốn cũng không ai trong hai người có thể thoát. Tên còn lại trong “Cặp Song Sinh – Mặt Nạ Trắng” đã tới. Một tên đã khó đối phó hiện giờ còn đủ cặp khiến cơ hội của hai người càng xuống thấp hơn, nếu còn đủ mười phần thể lực thì Cửu Vân Long chẳng hề e de hai kẻ này nhưng hiện tại trải qua mấy trận chiến khiến anh ta chỉ còn sáu phần, còn Hầu Vương miễn cưỡng kéo dài được trận chiến, không phải là kéo dài mạng sống thêm trăm chiêu đã là một thành công. Vả lại “Cặp Song Sinh” xuất hiện không lý nào lại không có Bạch Sầu, chỉ một hồi nữa khi ông ta xuất hiện thì hai người chắc chắn phải bỏ mạng ở đây; quả nhiên một bóng đen từ từ xuất hiện phía sau “Cặp Song Sinh”, hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương đã không còn cơ hội sống sót ?
Tạm thời rời xa cuộc chiến, trở lại với Vô Tranh Quốc. Lúc này dù Lam Hỏa đã trở thành vị vua của đất nước nhưng có tiếng chẳng có miếng, thực quyền hầu như hoàn toàn trong tay Lam Sái. Dù Lam Hỏa lên ngôi một cách chính đáng khi kế vị cha mình nhưng các trưởng lão cùng đại thần lại cho rằng anh ta tính khí nóng nảy, xử lý việc không linh hoạt cho nên dù không thể chống đối ra mặt nhưng họ đều ngầm ủng hộ Lam Sái hơn. Ngoài ra Lam Sái dù là Tổng Quân Sư nhưng vẫn được ủng hộ là do các anh em hoàng tử của Lam Hỏa từ sau cái chết của vua tiền nhiệm Lam Thiết thì bọn họ cũng kẻ mất tích kẻ mất do trọng bệnh, hiện tại ngoài Lam Hỏa ra thì chỉ còn Lam Thiên, nhưng Lam Thiên đã là kẻ phản quốc nên chỉ còn Lam Hỏa có đủ tư cách lên ngôi. Ngồi trên ngai vàng nhưng địa vị không hề có chút thực quyền, Lam Hỏa vừa chán chường vừa tức điên nhưng vẫn không thể làm gì Lam Sái bởi có quá nhiều kẻ quyền lực lớn ủng hộ ông ta. Hôm nay có một kẻ muốn tiếp kiến, lúc này cả Lam Hỏa và Lam Sái đều ra mặt. Ngồi trước mặt hai người là một thanh niên độ tuổi từ hai hai đến hai lăm, khuôn mặt thanh tú toát lên khí chất thông minh phong độ, thanh hình mảnh khảnh với bộ đồ khiến cậu ta đúng chất một thư sinh công tử trói gà không chặt, nhưng dáng vẻ lại cực kì tự tin dứt khoát.
- Chỉ cần Vô Tranh Quốc đồng ý giúp đỡ chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ không quên ơn, đồng thời sau khi sự việc thành công tin chắc Vô Tranh Quốc của các ngài cũng sẽ nhận được không ít lợi ích ! – Người thanh niên trẻ tuổi cười nói, phong thái tự tin không hề tỏ ra e dè dưới cơ.
- Hừm, về vấn đề này thì ... Nếu bọn ta chấp thuận chẳng phải khiến bọn ta thực sự ra mặt chống lại Hoàng Kim Thành sao ?! Nếu vậy ta thấy thật là hại nhiều hơn lợi. – Nói là bàn luận giữa ba người nhưng hầu hết chỉ có Lam Sái và thanh niên trẻ tuổi kia nói chuyện, Lam Hỏa ngồi đó không nói gì dáng vẻ vừa bất cần vừa khó chịu.
- Đất đó trước kia là của chủ chúng tôi, năm đó đã lập thỏa thuận họ chỉ giữ để không kẻ nào xâm chiếm hộ, nay chúng tôi lấy lại cũng đâu có gì sai, giấy tờ vẫn đầy đủ ở đây ! Ngài cứ suy nghĩ kĩ đi, nhất định Vô Tranh Quốc không thiệt gì cả ! – Thanh niên trẻ tuổi ăn nói lễ độ hết sức thuyết phục.
Nhưng là người đứng đầu một quốc gia hàng đầu, xử lý trăm công nghìn việc đã quen, thuyết phục được Lam Sái đâu phải điều dễ dàng, ông ta nói giọng điệu tỏ ý suy nghĩ nhưng thực chất đã quyết không đồng ý từ đầu :
- Được rồi, việc này ta cần bàn thêm với các vị tướng quân khác ! Cho bọn ta thêm chút thời gian suy nghĩ rồi sẽ ra quyết định sau, cậu cứ lui về trước đi, giờ ta có việc khác cần xử lý rồi !
- Được, vậy mong được hợp tác cùng Vô Tranh Quốc ! – Thanh niên trẻ tuổi cũng không phải kẻ ngu, cậu ta đã nhận ra được tâm ý của Lam Sái đồng thời cậu ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lam Hỏa dường như có ý đồ gì đó.
Sau khi rời đi và đợi Lam Sái cũng ra khỏi phòng thì thanh niên trẻ tuổi lập tức xin gặp riêng Lam Hỏa. Hai người sẽ bàn về chuyện gì ? Kết quả ra sao ?
- Phải đánh thật sao ? – Giọng của Hầu Vương vừa có chút lo lắng lại vừa có chút phấn khích.
Cửu Vân Long vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào Yến Thanh một hồi, cuối cùng anh ta cũng cất lời, những từ mà anh ta không hề muốn nói ra :
- Từ nay ta và ngươi xem như chưa từng quen, ta không thể kết huynh đệ với một kẻ tiểu nhân như ngươi được nữa !
Đoạn tuyệt thật rồi, đồng thời vừa dứt lời thì Cửu Vân Long cũng không để Yến Thanh kịp thanh minh thêm gì cả. “Hỏa Long Thể”, Cửu Vân Long tung ra một tuyệt kĩ khác của mình; một con rồng lửa xuất hiện quấn quanh người anh ta, Cửu Vân Long lúc này mới thả chân Sa Vương ra rồi đánh tay về phía trước, con rồng lửa lập tức quấn lên tay rồi lao tới phía đám người Yến Thanh. Sa Vương lập tức nhảy ra tránh khỏi cường chiêu, nhưng còn Yến Thanh vẫn đứng tại chỗ, anh ta biết nếu mình tránh thì đám thuộc hạ phía sau sẽ lĩnh đủ. Chỉ còn cách đỡ lấy, Yến Thanh vận sức tung chiêu, “Ầm”. Nhưng Yến Thanh đã nhầm, hai luồng khí vừa chạm nhau, con rồng lửa lập tức tỏa khí tứ tán biến bốn bề thành một biển lửa, chặn hoàn toàn đường tiến lên phía trước của đám người Thiên Ý Môn. Định thần lại, không thấy có thiệt hại nhân mạng, Yến Thanh lập tức đưa mắt tìm Cửu Vân Long nhưng đã không còn thấy hai người họ đâu, hóa ra vừa rồi Cửu Vân Lon chỉ muốn tung chiêu phong tỏa không cho đám người Thiên Ý Môn có thể đuổi theo.
- Chuyện này là sao đây ? – Yến Thanh quay sang Sa Vương hỏi.
- Ngài nên cảm ơn cứu mạng của ta mới phải chứ ! Tên thuộc hạ ngài phái đi theo dõi chúng đã bị chúng hạ sát rồi, tiếp theo kẻ phải chết đêm nay chính là ngài đó ! – Sa Vương nói lớn. – Thôi, bỏ đi, ta biết ngài vốn chẳng ưa gì ta mà. Xem như ta đã hoàn thành được bổn phận của mình đi ! – Sa Vương nói đoạn rồi bỏ đi.
Lời nói của Sa Vương dường như có gì đó không đúng, nhưng lúc này nhất thời Yến Thanh chưa thể nghĩ ra, lúc này Chu Du từ đâu đáp xuống :
- Môn chủ không sao chứ ạ ?! Có cần thuộc hạ đuổi theo bọn chúng không ?
- Ta không sao ! Bỏ đi, lệnh cho mọi người rút về đi. Hãy xem như việc này chưa từng xảy ra. – Yến Thanh nói.
Nhìn dáng vẻ của Yến Thanh thì Chu Du hiểu anh ta đang muốn một mình suy nghĩ cho nên không phản đối gì thêm, lập tức theo lệnh. Về phần hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương lúc này đã bỏ đi khá xa và vẫn đang tiếp tục tiến đi tới phía trước.
- Giờ thì sao đây ? – Hầu Vương thấy Cửu Vân Long dường như không có đích đến phía trước.
Cửu Vân Long vẫn trầm ngâm, rồi bớt chợt khẽ nói :
- Có kẻ đang bám đuôi chúng ta !
- Thật sao ?! – Hầu Vương kinh ngạc.
- Phải, hắn ta đã theo chúng ta từ lúc ở sườn núi. – Hầu Vương cũng không thể phát hiện, đồng thời kẻ theo dõi vẫn giữ nguyên được khoảng cách mà theo sau không hề để lộ một chút chân thân đủ để thấy hắn là một cao thủ khiến Cửu Vân Long có đôi chút lo lắng.
- Chẳng lẽ vẫn là đám người Thiên Ý Môn muốn đuổi cùng giết tận sao ?! Đúng là lũ khốn mà ! – Hầu Vương khó chịu bực tức ra mặt.
Bất ngờ Cửu Vân Long lại dùng đến một tuyệt kĩ khác của mình, “Lôi Long Thể”, anh ta lao mình về phía kẻ theo dõi với một tốc độ sấm sét. Hầu Vương chỉ thấy một vệt sáng lao vụt qua mình, không kịp phản ứng nên cậu ta phải lao tới gần chục bước nữa mới khựng lại được. Còn về phía Cửu Vân Long lúc này anh ta đang đối mặt với tên bám đuôi, vừa thấy hắn, Cửu Vân Long không thốt nổi nên lời. Đó chính là mặt nạ đen, một kẻ trong “Cặp Song Sinh”, vệ sĩ thân cận luôn bên cạnh Bạch Sầu. Lẽ nào Yến Thanh thực sự không còn chút tình người, hắn ta thực sự cấu kết với Bạch Sầu; còn đang nghĩ mông lung thì một tiếng hét lớn khiến Cửu Vân Long như sực tỉnh.
- Cẩn thận ! – Hầu Vương thất thanh.
Cửu Vân Long vừa trở lại thực tại thì lập tức thấy trước mặt là một trảo đoạt mạng. Kịp thời dùng “Thiết Long Thể” giữ mạng nhưng hai mắt của anh ta bị thương nhẹ, tạm thời chưa thể lấy lại thị giác. Mặt Nạ Đen được thể không tha, chiêu chiêu đoạt mạng, tấn công tới tấp không để đối phương kịp thở, Cửu Vân Long miễn cưỡng dùng khí cảm nhận, tránh được thương vong nặng nề nhưng cơ thể liên tiếp dính chiêu, trúng hơn chục trảo khiến nguyên khí cũng ít nhiều tổn thương. May cho Cửu Vân Long là anh ta không đơn thân độc mã, Hầu Vương kịp thời tới, Thiết Bảng vung tới ép lùi Mặt Nạ Đen cứu cho Cửu Vân Long một mạng. Tuy nhiên cao thấp lập tức phân sau chục chiêu, Hầu Vương thành mục tiêu tấn công đã không còn có thể hung hăng, cậu ta đang phải chốn đỡ cực vất vả. Cửu Vân Long dần phục hồi thị giác, liền lao tới giúp, cả hai tạm thời đẩy lùi được địch thủ. Lúc này dù có thể đánh bại được kẻ trước mặt thì nhất định cũng phải trả một cái giá đắt khiến nhất thời Cửu Vân Long chưa biết nên làm thế nào; không khí xung quanh trầm hẳn xuống, cả ba nhìn chằm chằm vào kẻ địch trước mặt, chưa một ai động thủ trước. Kẻ địch đang có lợi thế nhưng bỗng dừng khiến Cửu Vân Long lập tức nhận ra điều không ổn, chắc chắn hắn đang câu giờ đợi đồng bọn; không thể chần chừ thêm được, Cửu Vân Long vẫn nhìn chằm chằm vào Mặt Nạ Đen nói :
- Lập tức rời khỏi đây, sáng sớm gặp tại trại gần nhất !
- Trại gần nhất ? – Hầu Vương biết được trại con của Cửu Long Thành Trại gần nhất cũng mất tới năm chục kilomet, vả lại cường địch trước mặt chắn chắn không để một trong hai tẩu thoát dễ dàng được. – Hừm, trại chủ à, chẳng phải tôi đã nói và ngài cũng đã hứa là chỉ có tôi mới hạ gục được ngài hay sao! – Hầu Vương biết Cửu Vân Long muốn ở lại giữ chân kẻ địch để mình có thể thoát nhưng cậu ta không bao giờ có thể bỏ đi như vậy.
Cửu Vân Long không nói gì chỉ khẽ mỉm cười nhưng chưa tới một giây nụ cười đã vụt tắt bởi lúc này có muốn cũng không ai trong hai người có thể thoát. Tên còn lại trong “Cặp Song Sinh – Mặt Nạ Trắng” đã tới. Một tên đã khó đối phó hiện giờ còn đủ cặp khiến cơ hội của hai người càng xuống thấp hơn, nếu còn đủ mười phần thể lực thì Cửu Vân Long chẳng hề e de hai kẻ này nhưng hiện tại trải qua mấy trận chiến khiến anh ta chỉ còn sáu phần, còn Hầu Vương miễn cưỡng kéo dài được trận chiến, không phải là kéo dài mạng sống thêm trăm chiêu đã là một thành công. Vả lại “Cặp Song Sinh” xuất hiện không lý nào lại không có Bạch Sầu, chỉ một hồi nữa khi ông ta xuất hiện thì hai người chắc chắn phải bỏ mạng ở đây; quả nhiên một bóng đen từ từ xuất hiện phía sau “Cặp Song Sinh”, hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương đã không còn cơ hội sống sót ?
Tạm thời rời xa cuộc chiến, trở lại với Vô Tranh Quốc. Lúc này dù Lam Hỏa đã trở thành vị vua của đất nước nhưng có tiếng chẳng có miếng, thực quyền hầu như hoàn toàn trong tay Lam Sái. Dù Lam Hỏa lên ngôi một cách chính đáng khi kế vị cha mình nhưng các trưởng lão cùng đại thần lại cho rằng anh ta tính khí nóng nảy, xử lý việc không linh hoạt cho nên dù không thể chống đối ra mặt nhưng họ đều ngầm ủng hộ Lam Sái hơn. Ngoài ra Lam Sái dù là Tổng Quân Sư nhưng vẫn được ủng hộ là do các anh em hoàng tử của Lam Hỏa từ sau cái chết của vua tiền nhiệm Lam Thiết thì bọn họ cũng kẻ mất tích kẻ mất do trọng bệnh, hiện tại ngoài Lam Hỏa ra thì chỉ còn Lam Thiên, nhưng Lam Thiên đã là kẻ phản quốc nên chỉ còn Lam Hỏa có đủ tư cách lên ngôi. Ngồi trên ngai vàng nhưng địa vị không hề có chút thực quyền, Lam Hỏa vừa chán chường vừa tức điên nhưng vẫn không thể làm gì Lam Sái bởi có quá nhiều kẻ quyền lực lớn ủng hộ ông ta. Hôm nay có một kẻ muốn tiếp kiến, lúc này cả Lam Hỏa và Lam Sái đều ra mặt. Ngồi trước mặt hai người là một thanh niên độ tuổi từ hai hai đến hai lăm, khuôn mặt thanh tú toát lên khí chất thông minh phong độ, thanh hình mảnh khảnh với bộ đồ khiến cậu ta đúng chất một thư sinh công tử trói gà không chặt, nhưng dáng vẻ lại cực kì tự tin dứt khoát.
- Chỉ cần Vô Tranh Quốc đồng ý giúp đỡ chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ không quên ơn, đồng thời sau khi sự việc thành công tin chắc Vô Tranh Quốc của các ngài cũng sẽ nhận được không ít lợi ích ! – Người thanh niên trẻ tuổi cười nói, phong thái tự tin không hề tỏ ra e dè dưới cơ.
- Hừm, về vấn đề này thì ... Nếu bọn ta chấp thuận chẳng phải khiến bọn ta thực sự ra mặt chống lại Hoàng Kim Thành sao ?! Nếu vậy ta thấy thật là hại nhiều hơn lợi. – Nói là bàn luận giữa ba người nhưng hầu hết chỉ có Lam Sái và thanh niên trẻ tuổi kia nói chuyện, Lam Hỏa ngồi đó không nói gì dáng vẻ vừa bất cần vừa khó chịu.
- Đất đó trước kia là của chủ chúng tôi, năm đó đã lập thỏa thuận họ chỉ giữ để không kẻ nào xâm chiếm hộ, nay chúng tôi lấy lại cũng đâu có gì sai, giấy tờ vẫn đầy đủ ở đây ! Ngài cứ suy nghĩ kĩ đi, nhất định Vô Tranh Quốc không thiệt gì cả ! – Thanh niên trẻ tuổi ăn nói lễ độ hết sức thuyết phục.
Nhưng là người đứng đầu một quốc gia hàng đầu, xử lý trăm công nghìn việc đã quen, thuyết phục được Lam Sái đâu phải điều dễ dàng, ông ta nói giọng điệu tỏ ý suy nghĩ nhưng thực chất đã quyết không đồng ý từ đầu :
- Được rồi, việc này ta cần bàn thêm với các vị tướng quân khác ! Cho bọn ta thêm chút thời gian suy nghĩ rồi sẽ ra quyết định sau, cậu cứ lui về trước đi, giờ ta có việc khác cần xử lý rồi !
- Được, vậy mong được hợp tác cùng Vô Tranh Quốc ! – Thanh niên trẻ tuổi cũng không phải kẻ ngu, cậu ta đã nhận ra được tâm ý của Lam Sái đồng thời cậu ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lam Hỏa dường như có ý đồ gì đó.
Sau khi rời đi và đợi Lam Sái cũng ra khỏi phòng thì thanh niên trẻ tuổi lập tức xin gặp riêng Lam Hỏa. Hai người sẽ bàn về chuyện gì ? Kết quả ra sao ?