Chương 34: Lính Đặc Chủng
Thiên Minh sau khi nghĩ thông, tâm tình cũng trở nên dễ chịu hơn, cậu quyết định thuận theo tự nhiên là được. Đang lúc này một cảm giác khó chịu trào lên trong lòng cậu, cảm giác giống như bị thứ gì chú ý, cậu bắt đầu khó chịu xoay đầu nhìn quanh được một lúc thì cảm giác biến mất, cậu mất hứng thầm nghĩ:"đêm nay chắc là không thích hợp cảm nhận đêm đen yên tĩnh rồi, thôi về khách sạn ngủ vậy ", sau đó cậu trở về khách sạn tiếp tục ngủ.
Thiên Minh không biết cảm giác của cậu không có sai đúng là có người nhìn lén cậu, nhưng mà người đó ở trên một tòa cao ốc cách cậu tận 1 km sử dụng ống dòm đặc chủng quan sát, cảm giác biến mất là do họ đã rời mắt khỏi cậu.
" Cáo có phát hiện gì mới không", một người đàn ông thần hình cao lớn mặc đồ lính đặc chủng đang dò hỏi một người khác ăn mặc giống mình nhưng thân hình nhỏ hơn, nhìn kỹ còn phát hiện là nữ
Cáo hạ ống dòm xuống nhìn về Hổ trả lời một cách lười biến:" không có gì mới, chỉ có bắt gặp được một soái ca đang ngắm cảnh đêm mà thôi ".
Hổ nghiêm mặt nói:" Cô quan sát cẩn thận vào đừng lo ngắm trai mà làm lỡ nhiệm vụ cấp trên giao, nếu không cả 2 ta điều bị phạt "
"Biết rồi, không cần ông cứ nhắc hoài đâu ", cáo trả lời với giọng không kiên nhẫn.
Hổ nhìn Cáo thái độ như vậy cũng bất đắc dĩ mặc dù là cấp trên của cô nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta có một người chị tốt làm gì. Hai người đều thuộc bộ đội đặc chủng, chuyên thực hiện nhiệm vụ tương đối khó khăn và phiền toái, đang lúc 2 người đang thi hành nhiệm vụ tìm kiếm con gái bị mất tích của chủ quản khu tránh nạn Hồ Minh, thì được cấp trên chính là chị của Cáo giao cho nhiệm vụ khẩn cấp là truy tìm tung tích của một nhóm vũ trang lạ cũng nằm gần khu vực tìm kiếm của họ, bọn họ được lệnh là chỉ quan sát động thái và hướng đi của họ mà thôi, tuy rằng bất mãn thay đổi nhiệm vụ nhưng mà họ cũng vẫn làm theo cấp trên an bài
Khi bọn họ chuẩn bị di chuyển thì phát hiện zombie triều, bọn họ không dám làm ra bất kỳ động tĩnh nào vì sợ bị phát hiện, họ đợi như vậy gần một ngày zombie mới vượt qua khu vực của họ, đang thở phào vì thoát một kiếp thì phương hướng của zombie triều đi đến xuất hiện một đoàn xe, xung quanh là những chiến sĩ phương Tây vũ trang đến tận răng, đi cùng họ còn có chó robot đang phát tiết hoả lực vào zombie triều, khi nhìn thấy hình ảnh như vậy hai người bọn họ đều há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình, từ khi nào nhân loại có công nghệ tiên tiến như vậy, đây không phải là mơ đi nói xong còn tự véo mình, thấy đau nên biết không nằm mơ, 2 người liền hồi thần lại, dù sao bọn họ cũng là đơn vị đặc chủng, tố chất đương nhiên rất cao, bọn họ tiếp tục quan sát đoàn xe.
Vòng trong là xe tăng 2 nòng loại mới chưa từng gặp, ở trung tâm là 10 xe thiết giáp, khi thấy đoàn xe này hai người đều chắc chắn họ là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, đoàn xe sau khi vượt qua zombie triều rồi chạy đến khách sạn cách cao ốc họ ẩn núp hơn 1 km, bọn họ bắt đầu xuống xe rồi vào khách sạn đến bây giờ đã 2 ngày rồi vẫn không có dấu hiệu di chuyển.
Nhìn khu khách sạn ánh đèn sáng trưng hai người bọn liền ghen tị, trong lòng chửi mắng phung phí. Trong khu tránh nạn Hồ Minh do không đủ nhiên liệu để chạy máy phát điện nên ngoại trừ những khu vực quan trọng còn đèn ra thì hầu như tất cả khu khác đều chìm trong bóng tối, chẳng những không có đèn, do khu đủ điện để duy trì liên tục hệ thống lọc nước nên việc sử dụng nước cũng rất thiếu thốn, 1 tuần chỉ có thể sử dụng nước sạch 1 lần, còn thiết bị liên lạc do không có đủ điện để sạc nên chỉ có vài cái còn có thể sử dụng được, vì bọn họ nằm trong đơn vị đặc chủng nên mới có thể sử dụng thiết bị liên lạc từ xa, nhưng số lần sử dụng rất hạn chế vì vậy không thể tùy ý liên lạc với đơn vị khác được,chỉ có những tin tức quan trọng mới được sử dụng mà thôi, còn những thiết bị điện tử khác họ cũng không có đem theo vì không đủ điện để sạc, đã sống trong sự tiện lợi của thế giới hiện đại nên việc không có điện như một cực hình đối với 2 người bọn họ, vì thế họ nhìn về phía ánh sáng huy hoàng khách sạn với ánh mắt tràng đầy hâm mộ. Nếu bọn họ biết bên trong khách sạn không chỉ có điện mà còn có nước sạch, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.
Cáo mở miệng hỏi:" Hổ, không có thấy những con chó robot lúc sáng là chiến đấu như thế nào không?".
" tôi có thấy, chúng có thân hình rất lớn nhưng mà di chuyển vô cùng linh hoạt, vượt nóc băng tường đều làm được, động tác nhẹ nhàng, tốc độ còn nhanh, giống như chân chính là sinh vật sống vậy, chẳng những vậy trên lưng chúng còn có trang bị súng máy, bên hong còn có đạn hoả tiễn, hoả lực rất mạnh, quan trọng nhất là bọn chúng còn hoạt động rất lâu mà không có dấu hiệu hết pin,một con như vậy có thể tiêu diệt được 1 đại đội trang bị đầy đủ, là ác mộng trên chiến trường ", Hổ gật đầu nghiêm túc nhận xét.
Nghe vậy Cáo liền đưa ra nghi vấn:" Robot tiên tiến như vậy, ông có nghĩ ra nước nào có thể chế tạo ra không, theo tôi biết thì hiện tại trên thế giới chưa từng xuất hiện robot chó loại này đưa vào chiến trường".
Hổ nghe vậy liền trầm tư rồi lắc đầu, hắn thực sự không nghĩ ra liền mở miệng trả lời: "rất nhiều nước đều có nghiên cứu vũ khí này, có khả năng là các đại quốc trong lúc vô tình đã đột phá "
Cáo cũng không đồng ý với quan điểm của Hổ, tuy là cùng là lính đặc chủng nhưng mà cô có người chị làm trưởng phòng tình báo nên một số tin tức bí ẩn cô cũng có hiểu biết.
Cô biết đúng là các đại quốc như là Quốc gia M, C, N, Khối CA trước tận thế đều có nghiên cứu và đã ứng dụng robot chó vào trong chiến trường, cũng có các bước đột phá mới, nhưng mà bọn chúng thường chỉ có thể làm tí khuân vác, giám sát và dò mìn mà thôi cũng không có trang bị vũ khí và di chuyển linh hoạt giống sinh vật sống như vậy được, hơn hết là thời gian hoạt động của robot chó cũng không lâu chỉ có 1h-3h, còn robot chó này hình thể đại còn hoạt động rất lâu, theo cô quan sát đã trãi qua hơn 2 ngày rồi mà chúng không có dấu hiệu hết pin hay về nạp điện gì cả, chúng giống như có nguồn năng lượng xài không hết vậy, trí tuệ còn rất cao. Từ những biểu hiện trên cho thấy công nghệ sử dụng trên chúng đã vượt mặt tất cả các đại Quốc ít nhất là 10 năm.
Nếu là vậy thì robot chó không thể nào là của các quốc gia khác bán cho tổ chức vũ trang này, chỉ có thể là họ tự nghiên cứu ra. Cô không thể tưởng tượng một tổ chức vũ trang như thế nào mới có thể tạo ra một loại robot tiên tiến như vậy. Cô muốn càng thêm nhiều tình báo về họ nên nhìn về phía hổ đề nghị:
“sao chúng ta không giả dạng làm người tị nạn, tham gia vào Đoàn xe nhỉ, làm như vậy sẽ càng thu được nhiều thông tin hơn về họ”
" nhưng mà nếu chúng ta bị phát hiện sẽ rất phiền toái, có thể nhiệm vụ sẽ thất bại"
“chúng ta chỉ việc cẩn thận một chút là được, theo tôi thấy bọn họ sẽ không kiểm tra gắt gao những người tị nạn tham gia đâu, thêm nữa nếu thấy chuyện không ổn chúng ta có thể trốn mà, anh không có tự tin trốn thoát sao”
Hổ nghe cáo nói vậy liền hơi trầm ngâm rồi Đồng ý, bọn họ vô cùng tự tin về khả năng trốn chạy của mình, từ khu tránh nạn chạy ra đây không có bản lĩnh thì đã chết trong miệng Zombie rồi.
Sau khi đã quyết định hai người liền từ trên sân thượng cao ốc trở xuống phòng của mình để thay đồ, bọn họ không biết rằng tất cả những hành động nãy giờ của họ đều được máy bay không người lái ở trên tầng mây quan sát rõ ràng, và đã thông qua tâm linh võng truyền lại cho Thiên Minh và Lê nhất.
Khi Thiên Minh nằm ở trong phòng được máy bay thông người lái thông báo cũng bất ngờ, cậu không biết từ lúc nào mà khu tránh nạn lại để ý đến mình, còn phái lính đặc chủng theo dõi mình.
Lê nhất thông qua tâm linh võng dò hỏi Thiên Minh nên xử lý như thế nào, Thiên Minh cũng không để ý lắm nên ra lệnh cứ kệ bọn họ, giả vờ như không biết là được
Hai người còn không biết hành tung của mình đã bại lộ, bọn họ sau khi thay đồ xong liền tập hợp lại tiến về khách sạn, cũng may mắn là Zombie khu vực này bị Zombie triều kéo đi hết bằng không cũng không dễ dàng như thế đi đến khách sạn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Khi đến gần khu vực khách sạn, thì xuất hiện nhiều binh lính ngoại quốc bao vây họ lại, những người đó tay cầm súng hướng về bọn họ, hai người liền giả bộ sợ hãi giơ hai tay lên quỳ xuống thân hình còn hơi run rẩy nói:
" đừng bắn!đừng bắn! chúng tôi là người tị nạn phát hiện ở đây có ánh sáng nên đến đây tìm kiếm giúp đỡ, chúng tôi đã bị đói nhiều ngày không có thức ăn và nước uống mong các anh cứu giúp chúng tôi"
Hai người thông qua quan sát nhóm người này mấy ngày hôm nay nên đã biết những người ngoại Quốc này có thể nghe hiểu tiếng của quốc gia mình vì vậy họ không cần phải sử dụng tiếng quốc tế làm gì.
Nhóm người ngoại quốc cũng không hạ súng xuống,Trong đó có 1 người ngoại quốc đi về phía trước mặt hai người bọn họ hỏi
" hai người là từ đâu đến đây, tên họ là gì?"
" Tôi tên là Cáo còn đây là Hổ anh trai của tôi, chúng tôi từ một cao ốc cách đây hơn 1km đi đến đây", cáo liền lập tức trả lời. Cô cố ý trả lời như thế để xem bọn họ phản ứng, kết quả làm cô bất ngờ bọn họ giống như chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, không hỏi thêm câu nào nữa liền dẫn hai người trở về khách sạn.
Trên đường về khách sạn hai người để ý xung quanh phát hiện có rất nhiều binh lính nước ngoài ẩn nấp hoặc đi tuần xung quanh, robot chó cũng ở trên nóc nhà xung quanh chạy qua lại tuần tra, an ninh cực kỳ chặt chẽ, an toàn.
Khi hai người đi đến trước sân đậu xe của khách sạn, thì nhìn thấy từng hàng xe thiết giáp và xe tăng sắp hàng chính tề, gây ấn tượng mạnh mẽ với hai người nhất đó chính là xe tăng loại mới có hai nòng pháo, lúc trước hai người thì có thể từ xa quan sát nên không cảm thấy nó đặc biệt, nhưng mà bây giờ ở khoảng cách gần gũi thì cảm giác được một loại sát phạt hơi thở thấm vào trong lòng của mình, làm hai bọn họ hơi rùng mình, trong lòng sinh ra kiên kỵ, sợ bị phát hiện nên cũng không dám nhìn nhiều.
Rốt cuộc hai người đã được đưa đến trước cửa khách sạn, hai người nhìn khách sạn đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ gọn gàng, không có dấu hiệu đã trải qua tận thế đều hơi sững sờ. Trước cửa đã có người chờ sẵn tiếp đón hai người, Thanh Vân đi lên trước mặt hai người mỉm cười giọng nói dịu dàng:
" chào mừng hai vị gia nhập, tôi là Nguyễn Thanh Vân người phụ trách tiếp đón 2 vị "
Thiên Minh không biết cảm giác của cậu không có sai đúng là có người nhìn lén cậu, nhưng mà người đó ở trên một tòa cao ốc cách cậu tận 1 km sử dụng ống dòm đặc chủng quan sát, cảm giác biến mất là do họ đã rời mắt khỏi cậu.
" Cáo có phát hiện gì mới không", một người đàn ông thần hình cao lớn mặc đồ lính đặc chủng đang dò hỏi một người khác ăn mặc giống mình nhưng thân hình nhỏ hơn, nhìn kỹ còn phát hiện là nữ
Cáo hạ ống dòm xuống nhìn về Hổ trả lời một cách lười biến:" không có gì mới, chỉ có bắt gặp được một soái ca đang ngắm cảnh đêm mà thôi ".
Hổ nghiêm mặt nói:" Cô quan sát cẩn thận vào đừng lo ngắm trai mà làm lỡ nhiệm vụ cấp trên giao, nếu không cả 2 ta điều bị phạt "
"Biết rồi, không cần ông cứ nhắc hoài đâu ", cáo trả lời với giọng không kiên nhẫn.
Hổ nhìn Cáo thái độ như vậy cũng bất đắc dĩ mặc dù là cấp trên của cô nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta có một người chị tốt làm gì. Hai người đều thuộc bộ đội đặc chủng, chuyên thực hiện nhiệm vụ tương đối khó khăn và phiền toái, đang lúc 2 người đang thi hành nhiệm vụ tìm kiếm con gái bị mất tích của chủ quản khu tránh nạn Hồ Minh, thì được cấp trên chính là chị của Cáo giao cho nhiệm vụ khẩn cấp là truy tìm tung tích của một nhóm vũ trang lạ cũng nằm gần khu vực tìm kiếm của họ, bọn họ được lệnh là chỉ quan sát động thái và hướng đi của họ mà thôi, tuy rằng bất mãn thay đổi nhiệm vụ nhưng mà họ cũng vẫn làm theo cấp trên an bài
Khi bọn họ chuẩn bị di chuyển thì phát hiện zombie triều, bọn họ không dám làm ra bất kỳ động tĩnh nào vì sợ bị phát hiện, họ đợi như vậy gần một ngày zombie mới vượt qua khu vực của họ, đang thở phào vì thoát một kiếp thì phương hướng của zombie triều đi đến xuất hiện một đoàn xe, xung quanh là những chiến sĩ phương Tây vũ trang đến tận răng, đi cùng họ còn có chó robot đang phát tiết hoả lực vào zombie triều, khi nhìn thấy hình ảnh như vậy hai người bọn họ đều há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình, từ khi nào nhân loại có công nghệ tiên tiến như vậy, đây không phải là mơ đi nói xong còn tự véo mình, thấy đau nên biết không nằm mơ, 2 người liền hồi thần lại, dù sao bọn họ cũng là đơn vị đặc chủng, tố chất đương nhiên rất cao, bọn họ tiếp tục quan sát đoàn xe.
Vòng trong là xe tăng 2 nòng loại mới chưa từng gặp, ở trung tâm là 10 xe thiết giáp, khi thấy đoàn xe này hai người đều chắc chắn họ là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, đoàn xe sau khi vượt qua zombie triều rồi chạy đến khách sạn cách cao ốc họ ẩn núp hơn 1 km, bọn họ bắt đầu xuống xe rồi vào khách sạn đến bây giờ đã 2 ngày rồi vẫn không có dấu hiệu di chuyển.
Nhìn khu khách sạn ánh đèn sáng trưng hai người bọn liền ghen tị, trong lòng chửi mắng phung phí. Trong khu tránh nạn Hồ Minh do không đủ nhiên liệu để chạy máy phát điện nên ngoại trừ những khu vực quan trọng còn đèn ra thì hầu như tất cả khu khác đều chìm trong bóng tối, chẳng những không có đèn, do khu đủ điện để duy trì liên tục hệ thống lọc nước nên việc sử dụng nước cũng rất thiếu thốn, 1 tuần chỉ có thể sử dụng nước sạch 1 lần, còn thiết bị liên lạc do không có đủ điện để sạc nên chỉ có vài cái còn có thể sử dụng được, vì bọn họ nằm trong đơn vị đặc chủng nên mới có thể sử dụng thiết bị liên lạc từ xa, nhưng số lần sử dụng rất hạn chế vì vậy không thể tùy ý liên lạc với đơn vị khác được,chỉ có những tin tức quan trọng mới được sử dụng mà thôi, còn những thiết bị điện tử khác họ cũng không có đem theo vì không đủ điện để sạc, đã sống trong sự tiện lợi của thế giới hiện đại nên việc không có điện như một cực hình đối với 2 người bọn họ, vì thế họ nhìn về phía ánh sáng huy hoàng khách sạn với ánh mắt tràng đầy hâm mộ. Nếu bọn họ biết bên trong khách sạn không chỉ có điện mà còn có nước sạch, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.
Cáo mở miệng hỏi:" Hổ, không có thấy những con chó robot lúc sáng là chiến đấu như thế nào không?".
" tôi có thấy, chúng có thân hình rất lớn nhưng mà di chuyển vô cùng linh hoạt, vượt nóc băng tường đều làm được, động tác nhẹ nhàng, tốc độ còn nhanh, giống như chân chính là sinh vật sống vậy, chẳng những vậy trên lưng chúng còn có trang bị súng máy, bên hong còn có đạn hoả tiễn, hoả lực rất mạnh, quan trọng nhất là bọn chúng còn hoạt động rất lâu mà không có dấu hiệu hết pin,một con như vậy có thể tiêu diệt được 1 đại đội trang bị đầy đủ, là ác mộng trên chiến trường ", Hổ gật đầu nghiêm túc nhận xét.
Nghe vậy Cáo liền đưa ra nghi vấn:" Robot tiên tiến như vậy, ông có nghĩ ra nước nào có thể chế tạo ra không, theo tôi biết thì hiện tại trên thế giới chưa từng xuất hiện robot chó loại này đưa vào chiến trường".
Hổ nghe vậy liền trầm tư rồi lắc đầu, hắn thực sự không nghĩ ra liền mở miệng trả lời: "rất nhiều nước đều có nghiên cứu vũ khí này, có khả năng là các đại quốc trong lúc vô tình đã đột phá "
Cáo cũng không đồng ý với quan điểm của Hổ, tuy là cùng là lính đặc chủng nhưng mà cô có người chị làm trưởng phòng tình báo nên một số tin tức bí ẩn cô cũng có hiểu biết.
Cô biết đúng là các đại quốc như là Quốc gia M, C, N, Khối CA trước tận thế đều có nghiên cứu và đã ứng dụng robot chó vào trong chiến trường, cũng có các bước đột phá mới, nhưng mà bọn chúng thường chỉ có thể làm tí khuân vác, giám sát và dò mìn mà thôi cũng không có trang bị vũ khí và di chuyển linh hoạt giống sinh vật sống như vậy được, hơn hết là thời gian hoạt động của robot chó cũng không lâu chỉ có 1h-3h, còn robot chó này hình thể đại còn hoạt động rất lâu, theo cô quan sát đã trãi qua hơn 2 ngày rồi mà chúng không có dấu hiệu hết pin hay về nạp điện gì cả, chúng giống như có nguồn năng lượng xài không hết vậy, trí tuệ còn rất cao. Từ những biểu hiện trên cho thấy công nghệ sử dụng trên chúng đã vượt mặt tất cả các đại Quốc ít nhất là 10 năm.
Nếu là vậy thì robot chó không thể nào là của các quốc gia khác bán cho tổ chức vũ trang này, chỉ có thể là họ tự nghiên cứu ra. Cô không thể tưởng tượng một tổ chức vũ trang như thế nào mới có thể tạo ra một loại robot tiên tiến như vậy. Cô muốn càng thêm nhiều tình báo về họ nên nhìn về phía hổ đề nghị:
“sao chúng ta không giả dạng làm người tị nạn, tham gia vào Đoàn xe nhỉ, làm như vậy sẽ càng thu được nhiều thông tin hơn về họ”
" nhưng mà nếu chúng ta bị phát hiện sẽ rất phiền toái, có thể nhiệm vụ sẽ thất bại"
“chúng ta chỉ việc cẩn thận một chút là được, theo tôi thấy bọn họ sẽ không kiểm tra gắt gao những người tị nạn tham gia đâu, thêm nữa nếu thấy chuyện không ổn chúng ta có thể trốn mà, anh không có tự tin trốn thoát sao”
Hổ nghe cáo nói vậy liền hơi trầm ngâm rồi Đồng ý, bọn họ vô cùng tự tin về khả năng trốn chạy của mình, từ khu tránh nạn chạy ra đây không có bản lĩnh thì đã chết trong miệng Zombie rồi.
Sau khi đã quyết định hai người liền từ trên sân thượng cao ốc trở xuống phòng của mình để thay đồ, bọn họ không biết rằng tất cả những hành động nãy giờ của họ đều được máy bay không người lái ở trên tầng mây quan sát rõ ràng, và đã thông qua tâm linh võng truyền lại cho Thiên Minh và Lê nhất.
Khi Thiên Minh nằm ở trong phòng được máy bay thông người lái thông báo cũng bất ngờ, cậu không biết từ lúc nào mà khu tránh nạn lại để ý đến mình, còn phái lính đặc chủng theo dõi mình.
Lê nhất thông qua tâm linh võng dò hỏi Thiên Minh nên xử lý như thế nào, Thiên Minh cũng không để ý lắm nên ra lệnh cứ kệ bọn họ, giả vờ như không biết là được
Hai người còn không biết hành tung của mình đã bại lộ, bọn họ sau khi thay đồ xong liền tập hợp lại tiến về khách sạn, cũng may mắn là Zombie khu vực này bị Zombie triều kéo đi hết bằng không cũng không dễ dàng như thế đi đến khách sạn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Khi đến gần khu vực khách sạn, thì xuất hiện nhiều binh lính ngoại quốc bao vây họ lại, những người đó tay cầm súng hướng về bọn họ, hai người liền giả bộ sợ hãi giơ hai tay lên quỳ xuống thân hình còn hơi run rẩy nói:
" đừng bắn!đừng bắn! chúng tôi là người tị nạn phát hiện ở đây có ánh sáng nên đến đây tìm kiếm giúp đỡ, chúng tôi đã bị đói nhiều ngày không có thức ăn và nước uống mong các anh cứu giúp chúng tôi"
Hai người thông qua quan sát nhóm người này mấy ngày hôm nay nên đã biết những người ngoại Quốc này có thể nghe hiểu tiếng của quốc gia mình vì vậy họ không cần phải sử dụng tiếng quốc tế làm gì.
Nhóm người ngoại quốc cũng không hạ súng xuống,Trong đó có 1 người ngoại quốc đi về phía trước mặt hai người bọn họ hỏi
" hai người là từ đâu đến đây, tên họ là gì?"
" Tôi tên là Cáo còn đây là Hổ anh trai của tôi, chúng tôi từ một cao ốc cách đây hơn 1km đi đến đây", cáo liền lập tức trả lời. Cô cố ý trả lời như thế để xem bọn họ phản ứng, kết quả làm cô bất ngờ bọn họ giống như chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, không hỏi thêm câu nào nữa liền dẫn hai người trở về khách sạn.
Trên đường về khách sạn hai người để ý xung quanh phát hiện có rất nhiều binh lính nước ngoài ẩn nấp hoặc đi tuần xung quanh, robot chó cũng ở trên nóc nhà xung quanh chạy qua lại tuần tra, an ninh cực kỳ chặt chẽ, an toàn.
Khi hai người đi đến trước sân đậu xe của khách sạn, thì nhìn thấy từng hàng xe thiết giáp và xe tăng sắp hàng chính tề, gây ấn tượng mạnh mẽ với hai người nhất đó chính là xe tăng loại mới có hai nòng pháo, lúc trước hai người thì có thể từ xa quan sát nên không cảm thấy nó đặc biệt, nhưng mà bây giờ ở khoảng cách gần gũi thì cảm giác được một loại sát phạt hơi thở thấm vào trong lòng của mình, làm hai bọn họ hơi rùng mình, trong lòng sinh ra kiên kỵ, sợ bị phát hiện nên cũng không dám nhìn nhiều.
Rốt cuộc hai người đã được đưa đến trước cửa khách sạn, hai người nhìn khách sạn đèn đuốc sáng trưng, sạch sẽ gọn gàng, không có dấu hiệu đã trải qua tận thế đều hơi sững sờ. Trước cửa đã có người chờ sẵn tiếp đón hai người, Thanh Vân đi lên trước mặt hai người mỉm cười giọng nói dịu dàng:
" chào mừng hai vị gia nhập, tôi là Nguyễn Thanh Vân người phụ trách tiếp đón 2 vị "