Chương 2: 2
" Không " một tiếng bị thương, Chu Lạc bỗng dưng từ trên giường ngồi bật dậy, bên tai là tiếng chuông điện thoại quen thuộc không ngừng truyền đến, trước mặt là căn phòng quen thuộc, làm cho cậu có chút mơ hồ
Đây là phòng kí túc xá Đại học của cậu
Chu Lạc theo bản năng sờ lên ngực, sau đó lại sờ lên đỉnh đầu, không có vết thương nào
Nhưng Quý Thần và Diệp Thành hại cậu thê thảm như vậy, mọi thứ đều quá chân thật, cho dù qua mấy kiếp cậu cũng không thể nào quên được
Chuyện cậu sống lại không có cái gì có thể giải thích được, xem ra chết đi cũng không phải kết thúc mà là bắt đầu từ đầu
Cậu Chu Lạc trọng sinh rồi
Dứt khoát bước xuống giường cầm điện thoại lên xem, trên màn hình là tên Diệp Thành, Chu Lạc lạnh lùng nhìn không để ý tới, mà cậu nhìn thời gian trong lòng căng thẳng
Ngày 20 tháng 5 năm 3045, là ngày sinh nhật của Diệp Thành. Quý Thần lặn lội từ đại A đi đến đại B, nói là đến thăm cậu, nhưng thực chất là đến tặng quà sinh nhật cho Diệp Thành
Sau đó hai người đi dạo, Chu Lạc biến thành tiểu tùy tùng đi sau sách đồ, cả một ngày cũng không nói chen vào được câu nào
Thậm chí đồ mà Quý Thần tặng Diệp Thành, còn đắt hơn đồ hắn từng tặng cho cậu
Ngẫm lại những việc này, Chu Lạc chỉ cảm thân thật ngu ngốc
Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là 10 ngày nữa tận thế sẽ diễn ra, mà mặt dây chuyền ở cổ lại bị Diệp Thành tìm cớ mượn đi
Sờ mặt dây chuyền trên cổ, lại nhớ đều lời chế nhạo của Diệp Thành, Chu Lạc gấp gáp lấy dây chuyền xuống, cậu cắn nát đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên trên
Sau mạt thế có người đồn ở ngọc bích, có người lấy máu nhận chủ, may mắn mở ra được một không gian, thậm chí có người mở ra được cực phẩm không gian, bên trong không chỉ có cây cối hoa lá, còn có thể nuôi gia cầm, thực chất chính là một thế giới khác
Nhưng mọi việc chỉ là đồn đại, chưa có người nào tận mắt thấy qua
Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm dây chuyền, 1 phút, hai phút, 5 phút.....10 phút qua đi, mặt dây chuyền cũng không có gì bất thường
Chu Lạc thất vọng vung tay, dây chuyền không cẩn thận văng ra ngoài, cậu theo bản năng muốn đưa tay bắt lấy, lòng bàn xuất một sợi tơ màu xanh bao bọc lấy mặt dây chuyền, trong nháy mắt liền biến mất
Nhưng lòng bàn tay cậu, vẫn trống rỗng không có gì
Vừa rồi sợi tơ, là dị năng hệ mộc? Chỉ là, tận thế còn chưa đến, dị năng ở đâu ra? Hơn nữa mặt dây chuyền của cậu đâu, như thế nào lại không thấy?
Thị lực của cậu là 10/10, không lý nào sẽ nhìn nhầm
Đời trước cậu là dị năng giả hệ mộc, tuy lên lên cấp 7 về sau, lại không thể thăng cấp được, nhưng rốt cuộc cũng là 5 năm dùng dị năng, cảm giác quen thuộc này, như là một phần cơ thể máu của cậu vậy, giống như đã hòa làm một với cậu
Bởi vì đã quá quen thuộc, nên cậu mới 100% xác định như vậy
Cảm giác căng thẳng, Chu Lạc muốn thử điều khiển dị năng, hít một hơi thật sâu, chính mình bình tĩnh lại, cảm giác máu trong cơ thể đều sôi sục, đem năng lượng tập trung lòng bàn tay, có cái gì đó kích động, sắp không chờ nổi muốn ra ngoài
Một giây sau, một sợi dây nhỏ như tóc xuất hiện trước mặt cậu, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi
Dị năng là thật sự
Nói một cách khách, vừa rồi mặt dây chuyền. Trong lòng kích động không che giấu được, cậu thu hồi dị năng, tiện tay lấy một cái bánh mỳ, trong lòng dùng ý niệm, giây tiếp theo, bánh mỳ trên tay liền biến mất, lại một cái chớp mắt, bánh mỳ liền xuất hiện
Đè nén kích động, Chu Lạc làm lại vài lần, một vệt sáng xuất hiện, phòng ngủ có sự thay đổi, trước mặt Chu Lạc lúc này là một mảnh đất hoang vu, nhìn xa xa không thấy điểm cuối đâu
Chỉ có một mình cậu, đứng im lặng bên cạnh căn nhà trúc, đẩy cửa đi vào, mọi thứ bên trong trống trơn, chỉ có một túi bánh mỳ lúc nãy cậu thu vào, đang nằm trên mặt đất
Nhưng chỉ một túi bánh mỳ, này cũng đủ chứng minh, cậu không phải đột nhiên đi nơi khác, càng không phải ảo giác, giờ phút này, cậu thật sự đang ở trong không gian
Thật may mắn, không gian là ở đời trước lời đồn cực phẩm không gian, không chỉ có đất đai, nhà ở, cậu còn có thể tự do đi vào
Đời này mọi thứ đều tốt
Ý niệm vừa động, cậu đã xuất hiện trong kí túc xá, đem bánh mỳ trên tay đặt ở trên bàn, mọi chuyện giống như chưa sảy ra chuyện gì
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm, chuông điện thoại cũng vang lên không ngừng. Cậu nhìn lại, vẫn là Diệp Thành gọi tới. Trong kí túc xá, mọi người đều có một chìa khóa, khi trở về tự mình mở cửa, không cần phải đoán, ngoài cửa chính là Diệp Thành
Chu Lạc lạnh nhạt nhìn về cánh cửa, cũng không đi mở cửa. Mà tự mình thu dọn đồ dùng cá nhân, toàn bộ thu vào không gian
Khoảng cách tận thế còn 3 giờ nữa, ra khỏi trường học là điều chắc chắn. Lần này đi khỏi sẽ không có trở lại, đồ dùng của mình để ở đây, chắc chắn sẽ lãng phí
Nhanh chóng gấp gọn quần áo, chờ đến khi thu dọn xong, bên ngoài đã không còn tiếng đập cửa
Nhưng mà với trình độ ghê gớm của Diệp Thành, cùng với Quý Thần tra nam, chắc chắn sẽ không nằm yên
Khi ra đến cổng trường Chu Lạc lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, hai người không biết xấu ôm ấp nhau, thậm chí còn nói xấu sau lưng cậu
Diệp Thành ra vẻ đáng thương bám vào Quý Thần trên người, ủy khuất nói " Chu Lạc không nghe em điện thoại, em đi tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý đến em, cậu ấy vì sao vẫn luôn chán ghét em như vậy, luôn muốn tổn thương em "
Đây là phòng kí túc xá Đại học của cậu
Chu Lạc theo bản năng sờ lên ngực, sau đó lại sờ lên đỉnh đầu, không có vết thương nào
Nhưng Quý Thần và Diệp Thành hại cậu thê thảm như vậy, mọi thứ đều quá chân thật, cho dù qua mấy kiếp cậu cũng không thể nào quên được
Chuyện cậu sống lại không có cái gì có thể giải thích được, xem ra chết đi cũng không phải kết thúc mà là bắt đầu từ đầu
Cậu Chu Lạc trọng sinh rồi
Dứt khoát bước xuống giường cầm điện thoại lên xem, trên màn hình là tên Diệp Thành, Chu Lạc lạnh lùng nhìn không để ý tới, mà cậu nhìn thời gian trong lòng căng thẳng
Ngày 20 tháng 5 năm 3045, là ngày sinh nhật của Diệp Thành. Quý Thần lặn lội từ đại A đi đến đại B, nói là đến thăm cậu, nhưng thực chất là đến tặng quà sinh nhật cho Diệp Thành
Sau đó hai người đi dạo, Chu Lạc biến thành tiểu tùy tùng đi sau sách đồ, cả một ngày cũng không nói chen vào được câu nào
Thậm chí đồ mà Quý Thần tặng Diệp Thành, còn đắt hơn đồ hắn từng tặng cho cậu
Ngẫm lại những việc này, Chu Lạc chỉ cảm thân thật ngu ngốc
Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là 10 ngày nữa tận thế sẽ diễn ra, mà mặt dây chuyền ở cổ lại bị Diệp Thành tìm cớ mượn đi
Sờ mặt dây chuyền trên cổ, lại nhớ đều lời chế nhạo của Diệp Thành, Chu Lạc gấp gáp lấy dây chuyền xuống, cậu cắn nát đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên trên
Sau mạt thế có người đồn ở ngọc bích, có người lấy máu nhận chủ, may mắn mở ra được một không gian, thậm chí có người mở ra được cực phẩm không gian, bên trong không chỉ có cây cối hoa lá, còn có thể nuôi gia cầm, thực chất chính là một thế giới khác
Nhưng mọi việc chỉ là đồn đại, chưa có người nào tận mắt thấy qua
Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm dây chuyền, 1 phút, hai phút, 5 phút.....10 phút qua đi, mặt dây chuyền cũng không có gì bất thường
Chu Lạc thất vọng vung tay, dây chuyền không cẩn thận văng ra ngoài, cậu theo bản năng muốn đưa tay bắt lấy, lòng bàn xuất một sợi tơ màu xanh bao bọc lấy mặt dây chuyền, trong nháy mắt liền biến mất
Nhưng lòng bàn tay cậu, vẫn trống rỗng không có gì
Vừa rồi sợi tơ, là dị năng hệ mộc? Chỉ là, tận thế còn chưa đến, dị năng ở đâu ra? Hơn nữa mặt dây chuyền của cậu đâu, như thế nào lại không thấy?
Thị lực của cậu là 10/10, không lý nào sẽ nhìn nhầm
Đời trước cậu là dị năng giả hệ mộc, tuy lên lên cấp 7 về sau, lại không thể thăng cấp được, nhưng rốt cuộc cũng là 5 năm dùng dị năng, cảm giác quen thuộc này, như là một phần cơ thể máu của cậu vậy, giống như đã hòa làm một với cậu
Bởi vì đã quá quen thuộc, nên cậu mới 100% xác định như vậy
Cảm giác căng thẳng, Chu Lạc muốn thử điều khiển dị năng, hít một hơi thật sâu, chính mình bình tĩnh lại, cảm giác máu trong cơ thể đều sôi sục, đem năng lượng tập trung lòng bàn tay, có cái gì đó kích động, sắp không chờ nổi muốn ra ngoài
Một giây sau, một sợi dây nhỏ như tóc xuất hiện trước mặt cậu, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi
Dị năng là thật sự
Nói một cách khách, vừa rồi mặt dây chuyền. Trong lòng kích động không che giấu được, cậu thu hồi dị năng, tiện tay lấy một cái bánh mỳ, trong lòng dùng ý niệm, giây tiếp theo, bánh mỳ trên tay liền biến mất, lại một cái chớp mắt, bánh mỳ liền xuất hiện
Đè nén kích động, Chu Lạc làm lại vài lần, một vệt sáng xuất hiện, phòng ngủ có sự thay đổi, trước mặt Chu Lạc lúc này là một mảnh đất hoang vu, nhìn xa xa không thấy điểm cuối đâu
Chỉ có một mình cậu, đứng im lặng bên cạnh căn nhà trúc, đẩy cửa đi vào, mọi thứ bên trong trống trơn, chỉ có một túi bánh mỳ lúc nãy cậu thu vào, đang nằm trên mặt đất
Nhưng chỉ một túi bánh mỳ, này cũng đủ chứng minh, cậu không phải đột nhiên đi nơi khác, càng không phải ảo giác, giờ phút này, cậu thật sự đang ở trong không gian
Thật may mắn, không gian là ở đời trước lời đồn cực phẩm không gian, không chỉ có đất đai, nhà ở, cậu còn có thể tự do đi vào
Đời này mọi thứ đều tốt
Ý niệm vừa động, cậu đã xuất hiện trong kí túc xá, đem bánh mỳ trên tay đặt ở trên bàn, mọi chuyện giống như chưa sảy ra chuyện gì
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm, chuông điện thoại cũng vang lên không ngừng. Cậu nhìn lại, vẫn là Diệp Thành gọi tới. Trong kí túc xá, mọi người đều có một chìa khóa, khi trở về tự mình mở cửa, không cần phải đoán, ngoài cửa chính là Diệp Thành
Chu Lạc lạnh nhạt nhìn về cánh cửa, cũng không đi mở cửa. Mà tự mình thu dọn đồ dùng cá nhân, toàn bộ thu vào không gian
Khoảng cách tận thế còn 3 giờ nữa, ra khỏi trường học là điều chắc chắn. Lần này đi khỏi sẽ không có trở lại, đồ dùng của mình để ở đây, chắc chắn sẽ lãng phí
Nhanh chóng gấp gọn quần áo, chờ đến khi thu dọn xong, bên ngoài đã không còn tiếng đập cửa
Nhưng mà với trình độ ghê gớm của Diệp Thành, cùng với Quý Thần tra nam, chắc chắn sẽ không nằm yên
Khi ra đến cổng trường Chu Lạc lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, hai người không biết xấu ôm ấp nhau, thậm chí còn nói xấu sau lưng cậu
Diệp Thành ra vẻ đáng thương bám vào Quý Thần trên người, ủy khuất nói " Chu Lạc không nghe em điện thoại, em đi tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý đến em, cậu ấy vì sao vẫn luôn chán ghét em như vậy, luôn muốn tổn thương em "