Chương 35: Vì Cái Gì
“Sao Minh thiếu sẽ tới đây?” Trần Diệc Minh sau khi giật mình, mới mở miệng chào hỏi một cách khô khốc.Minh Ương cười khẽ một tiếng, hỏi lại: “Vì sao tôi không thể tới?”Nội tâm Trần Diệc Minh gào thét, đương nhiên cậu không thể ở đây, tôi căn bản không mời cậu!Không quá hai giây, một bồi bàn mặc áo bành tô màu đen cũng ra cửa, còn có hai vệ sĩ tây trang màu đen đi ở đằng sau, bồi bàn kia nhìn thấy Minh Ương, lại vừa thấy Bùi Vân Dã liền vội vàng đi vào.“À, Trần thiếu không mời tôi, tôi chỉ đành phải không mời tự đến.”Minh Ương cười cười, liếc mắt nhìn hai vệ sĩ kia, “Xem ra động tĩnh có hơi lớn.”Trần Diệc Minh xua xua tay với vệ sĩ, cho người lui đi.Tóm lại tới cũng tới rồi anh cũng không thể trực tiếp đuổi người.Minh Ương quét mắt một vòng, sau đó cầm một cái khăn lông ướt màu trắng trên bàn bắt đầu lau tay, lúc này Bùi Vân Dã mới để ý thấy tây trang màu trắng của cậu dính chút bùn.Khu biệt thự Viễn Sơn này bốn bề toàn núi, trừ một con đường đèo lên núi cũng không còn đường nào khác, riêng tư cũng vô cùng an toàn, chỉ cần lắp rào chắn ở con đường dưới chân núi, người không liên quan bình thường không vào được, xem ra Minh Ương thật sự phí chút công sức.“Không mời Minh thiếu thật sự là thiếu sót của tôi.”Trần Diệc Minh nói lời xã giao, sau đó bày ra nụ cười giả tạo với Minh Ương lại nói tiếp: “Chỉ là người bình thường không thể hiểu được tâm tư của Minh thiếu, vẫn là từng người bình an* là tốt hơn.”(*各自安好 các tự an hảo.)Đây là nói Minh Ương âm tình bất định*, không muốn làm bạn với cậu.(*Tính cách không bình thường, hỉ nộ bất chợt.)Còn không phải là âm tình bất định sao, đầu tiên là bỏ 50 triệu đầu tư, tiếp đó lại ỷ vào mình là nhà đầu tư lớn muốn đổi nữ chính, hiện lại trả đầu tư, cậu lại ở Mộng Toa đánh Dịch Gia Nghệ một trận.Trần Diệc Minh nói rất rõ ràng, nhưng Minh Ương lại giả bộ hồ đồ.Cậu cười với Trần Diệc Minh, sau đó ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Bùi Vân Dã, “Muốn gặp mặt Bùi thiếu, cũng thật khó.”Nói xong cậu lại dịch đến bên cạnh Bùi Vân Dã gần thêm một chút, thậm chí vươn ngón tay, chọc chọc vào đầu gối của Bùi Vân Dã, tràn đầy ý khiêu khích.Dường như đuôi lông mày Bùi Vân Dã giật một cái, hắn rũ mắt, ánh mắt chăm chú vào ngón tay như bạch ngọc kia.Ngay vào lúc Trần Diệc Minh cho rằng Bùi Vân Dã sẽ ra tay, hắn lại dựa vào sô pha một cách thả lỏng, nói lời vui đùa một câu hai nghĩa với giọng điệu nhàn nhạt: “Minh thiếu chính là bò lên trên từng chút một như thế này?”Khóe miệng Minh Ương cong lên, “Đúng vậy.”“Sơn không đến ta mà nói, ta đành phải đi gặp sơn.”(*山不来就我, 我只好去见山: ý là đối phương không chủ động thì mình sẽ chủ động.)Bầu không khí kỳ quái kia lại tới, Trần Diệc Minh nhìn trái một chút nhìn phải một chút, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù là ánh mắt hay là động tác của Minh Ương, ý tứ đều quá rõ ràng.Mỗi lần ý tưởng này xuất hiện trong đầu anh đều khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh là cong, cũng thật sự thừa nhận ai có chút thẩm mỹ đều sẽ sinh ra ý đồ không an phận đối với khuôn mặt của Bùi Vân Dã, nhưng khí tràng của Bùi Vân Dã lại là khiến người nhìn thôi đã sợ.Đệch, Minh Ương này thật đúng là kẻ điên.Bồi bàn bên ngoài vừa lúc tiến vào nhắc nhở Trần Diệc Minh bánh kem đã chuẩn bị xong, Trần Diệc Minh vội rời đi nơi thị phi này, trong phòng chỉ còn lại Bùi Vân Dã và Minh Ương.“Vì sao trốn tôi?” Bàn tay làm loạn của Minh Ương thu về.Bùi Vân Dã lộ vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn qua, “Sao Minh thiếu lại nói lời này.”“E hèm.” Minh Ương nói: “Điện thoại không nghe, tin nhắn không hồi âm, ngay cả cửa công ty cũng không cho tôi vào.”Giọng điệu của cậu u oán, càng nói càng giống như một oán nam khuê phòng tìm tra nam đòi cách nói.Hiện tại Bùi Vân Dã thật sự cảm thấy đầu óc người này có bệnh.Lười tốn miệng lưỡi với cậu, Bùi Vân Dã đứng dậy muốn đi, Minh Ương lại bỗng nhiên làm khó dễ, duỗi tay chắn ở trước mặt Bùi Vân Dã.Bùi Vân Dã rũ mắt nói với vẻ lãnh đạm: “Minh thiếu muốn thử, tôi vui lòng chơi một chút. Nhưng hiện tại, tôi không có hứng thú, cho nên Minh thiếu vẫn là đừng đến trêu chọc tôi nữa thì tốt hơn.”Minh Ương không có ý kiến, nhưng cũng không tính toán tránh ra.Bùi Vân Dã liếc mắt, quan sát cậu hai giây, đưa ra kiến nghị hết sức có lòng tốt:“Nếu có thời gian thì nên đi kiểm tra đầu óc.”“Kiểm tra rồi,” Minh Ương đón nhận tầm mắt của hắn, liếc mắt đưa tình nói: “Bác sĩ nói bên trong đều là anh.”Bùi Vân Dã lười để ý đến cậu, đẩy tay cậu ra đứng dậy sải bước ra ngoài.Mà Minh Ương ngồi trên ghế sô pha xoay xoay cổ tay, dường như mu bàn tay còn để lại nhiệt độ của Bùi Vân Dã, lạnh lùng lại cực nóng.Cậu thưởng thức bóng lưng rời đi của Bùi Vân Dã, trong mắt dần nổi lên chờ mong nhất định phải có được*.(*志在必得 chí tại tất đắc: lập chí phải có được hoặc hoàn thành nguyện vọng nào đó.)Thật sự khiến người ta phấn khích.Sở dĩ căn biệt thự này được xưng là Hoa viên giữa trời, đương nhiên không chỉ bởi vì nó được đồi hoa vây quanh, còn bởi vì vị trí địa lý đặc biệt của nó —— nó được xây dựng ở giữa sườn núi.Ba mặt núi vây quanh, một mặt là sườn dốc.Phía trên tầng lầu là các phòng bằng kính, giống như đặt mình trong núi sâu, căn phòng Bùi Vân Dã vừa ngồi chính là một gian phòng tiếp khách trong phòng kính, có thể nhìn hết cảnh sắc ngoài sân không sót gì.Lúc này đèn đuối sáng trưng, suối nhỏ róc rách ngoài sân hòa với tiếng dương cầm du dương, khói trắng lượn lờ như sương mù càng tăng thêm bầu không khí mờ ảo.Cùng với Trần Diệc Minh đẩy bánh kem ra, những người trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ cũng cười vui tập trung đến một chỗ, khúc dương cầm cũng dần đổi thành 《 sinh nhật vui vẻ 》.Trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười, tiếng cười vang của bọn họ, tiếng âm nhạc, cách thủy tinh đều trở nên có chút mông lung, Minh Ương không nghe rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy Bùi Vân Dã đứng ở một bên cũng treo ý cười bên khóe miệng.Sau đó một người phụ nữ mặc váy dài màu đen đi đến bên cạnh Bùi Vân Dã thì thầm vài câu, bởi vì góc độ Minh Ương không thấy rõ dung mạo của người phụ nữ, đuôi mắt cậu hạ xuống, vẫy tay gọi phục vụ tới.Chờ cậu quay đầu liền thấy người phụ nữ váy đen quay mặt sang, Minh Ương nhận ra đó là thư ký của Bùi Vân Dã, mặt mày cậu thả lỏng một chút, nhìn người phục vụ kia bưng ly rượu đi đến bên cạnh Bùi Vân Dã.Cùng lúc với Trần Diệc Minh bới chiếc nhẫn không biết tung tích từ trong bánh kem kia ra, tiếng nói cười rộn ràng lại được nhấc lên cao hơn, tiếng nhạc “chúc mừng sinh nhật” kéo dài không dứt ở bên tai.Bùi Vân Dã thân ở trong náo nhiệt, bỗng nhớ tới lời Minh Ương nói ở trên du thuyền đêm đó.“Làm một bữa tiệc sinh nhật, rất nhiều người vây quanh anh, quen hay không quen, từng nói chuyện, chưa từng nói chuyện, chúc anh sinh nhật vui vẻ, đưa quà sinh nhật thật tình giả ý.”Bùi Vân Dã không cầm ly Rum kia lên, mà là đưa mắt nhìn về phía Minh Ương.Cách một lớp thủy tinh, giống như cách một thế giới vui cười.Náo nhiệt hoàn toàn không liên quan với Minh Ương.Hắn thấy Minh Ương nâng ly lên với hắn, uống một ngụm, buông ly xoay người rời đi.Lúc này Bùi Vân Dã nghĩ đến tình cảnh ăn sinh nhật của hắn.Bùi gia cũng không phải chú trọng sinh nhật lắm, Bùi Vân Dã cũng chỉ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật vào lễ trưởng thành, ngày đó thật sự giống như lời Minh Ương nói, quen hay không quen đều vây quanh hắn chúc hắn sinh nhật vui vẻ.Vui vẻ hay không vui vẻ, kỳ thật không có cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy thật sự không thú vị.Bùi Vân Dã thời trẻ càng không ai bì nổi hơn, hắn lười đối phó với đám người lá mặt lá trái kia, chuồn êm đến trong sân xem pháo hoa một chốc.Trong đám đông, Trần Diệc Minh quỳ một gối dưới đất như đồ ngốc, thổ lộ cõi lòng với Trần Nhất Du đang luống cuống tay chân, chữ chữ chân tình, câu câu tình thâm.Cũng vẫn là không thú vị lắm.Bùi Vân Dã nhấp ngụm rượu, lui ra bên ngoài một khoảng, hắn đứng một mình trong chốc lát, Trần Diệc Minh bên kia sau khi tỏ tình kết thúc nhìn thấy hắn liền đi tới.Trần Diệc Minh cầm ly rượu chạm vào ly của hắn, sau đó liếc mắt nhìn căn phòng kính rỗng tuếch, “Tên tâm thần kia đi rồi?”Bùi Vân Dã gật đầu: “Ừ.”Trần Diệc Minh “Hừ” một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Bùi Vân Dã, châm chước mở miệng: “Cậu ta là tới tìm cậu phải không.”Bùi Vân Dã không đáp.Trần Diệc Minh lại nói: “Sao tớ cảm thấy tâm tư của cậu ta đối với cậu không đơn thuần.”Bùi Vân Dã vẫn không nói gì, nhưng cái này ở trong mắt của Trần Diệc Minh chính là cam chịu.Trần Diệc Minh đột nhiên nốc một ngụm rượu, nhìn Bùi Vân Dã với vẻ mặt khó hiểu: “Vậy sao cậu còn để cho cậu ta lượn lờ ở bên cạnh cậu như thế?”Bùi Vân Dã vẫn im lặng không nói, nhưng lúc này đây không phải cam chịu, mà là hắn đang tự hỏiVì cái gì chứ?Hắn đã từng hỏi Minh Ương hai lần, lần này là hỏi chính mình.