Chương : 21
Ôm lấy thân hình bé bỏng vì phát sốt mà toàn thân rét run vào lòng, đôi mày nhíu chặt của Lăng Sương Nhược từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa lơi lỏng, phái người đi xuống tìm Diệp Hạ, đun nước nóng, biết Nguyệt Vụ chán ghét một buổi tối không tắm rửa, dùng vải nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi đang toát ra trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu lộ ra vẻ tái nhợt.
“Vụ nhi?”
Nhìn Lăng Nguyệt Vụ mí mắt hơi động đậy, đôi mày nhỏ không biết vì cái gì mà nhíu lại, hai tay nhỏ bé cũng nắm chặt tấm chăn, Diệp Hạ mới vừa cởi bỏ băng vải trên tay Nguyệt Vụ, máu đỏ lại bắt đầu ứa ra.
Đồng âm yếu ớt khe khẽ không biết nói gì, Lăng Sương Nhược cúi đầu tới gần nhưng không nghe được, chỉ có thể tự mình tách ra bàn tay nhỏ bé nắm chặt tấm chăn, nhưng thanh âm tựa hồ mang theo quá nhiều sợ hãi, thân mình nho nhỏ run nhè nhẹ, Lăng Sương Nhược nhìn Lăng Nguyệt Vụ như vậy, đem hắn cùng với chăn ôm vào trong lòng, dùng ánh mắt ý bảo Diệp Hạ mau chóng thoa dược lên tay của hắn.
Nhẹ nhàng vuốt lưng Nguyệt Vụ, vắt khăn ẩm để lên trán hắn, lặp lại như thế nhiều lần, thân thể của Lăng Nguyệt Vụ mới chậm rãi thả lỏng, trong cơn hỗn loạn hắn cũng cảm giác được thân thể dần dần khôi phục, dựa vào con người ôn nhu kia, hắn không hề phát run cũng không rên khẽ nữa, rồi sau đó là chân thật ngủ mê, chúng người hầu cùng thầy thuốc Diệp Hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lăng Sương Nhược thì tiếp tục ôm Lăng Nguyệt Vụ, hắn vốn định đặt Nguyệt Vụ nằm lại trên giường, nhưng Lăng Nguyệt Vụ đụng tới giường sẽ phát run. Chỉ cần hắn ôm mà thôi.
“Nhược, ta phát hiện đứa nhỏ này một chút cũng không giống ngươi.”
Ôm Lăng Nguyệt Vụ vào lòng Lăng Sương Nhược một đêm chưa chợp mắt, tựa vào cột giường, hắn hơi giương mắt nhìn hướng Diệp Hạ, “Làm sao không giống ta?”
“A, ngươi xem hành vi của hắn làm sao giống ngươi, nhưng có một chút chuyện hắn làm so với ngươi tốt hơn.” Diệp Hạ vẫn chưa nói câu kế tiếp. từ chỗ ngồi đứng lên xoa trán Nguyệt Vụ, lại bắt mạch cho hắn, nhẹ nhàng thở ra, “Hạ sốt.”
Lăng Sương Nhược không cần Diệp Hạ giải thích cũng biết hắn nói gì, cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, “Cuộc sống của hắn trong bảy năm không có cha mẹ.”
“Như thế, ta thấy đứa nhỏ này không thích tiếp xúc với người khác, rất quái gở, nhưng ít nhất hắn nguyện ý cho ngươi tiếp cận, chỉ là, Nhược, ngươi từ lúc nào đối với nam hài tử cảm thấy hứng thú như vậy?”
Diệp Hạ ngồi xuống uống trà mà hạ nhân đưa lên, hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược lại tặng cho hắn một cái ánh mắt lạnh lùng, sợ tới mức nữ người hầu vừa mới bưng trà lên liền nhanh chân bỏ chạy.
“Không thích nói chuyện, không thích cùng người tiếp xúc, không thích biểu lộ cảm xúc, không thích phô bày nhược điểm, tương lai nhất định làm cung chủ so với ngươi còn cường thế hơn, lập tức cho hắn làm cung chủ như thế nào?”
Lăng Sương Nhược trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ vẫn tái nhợt như cũ, tối hôm qua nhìn đến tấm vải băng tay của hắn thấm máu, trong lòng không khỏi co rút thật chặt, không phải Sương Nhược chưa từng bị thương, nhưng đều là trên người của hắn, chưa từng cảm thấy được thì ra máu cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng như vậy.
“Cung chủ vị trí này cho ngươi làm như thế nào?”
Lăng Sương Nhược bình thản nhìn Diệp Hạ một chút khốn khổ cũng không có, chỉ là sau đó cười hắc hắc rồi mượn lý do một đêm chưa nghỉ ngơi nhanh chóng thoát đi hiện trường, Lăng Sương Nhược mà nói đến chuyện gì nhất định sẽ làm được.
“Cung chủ là ngươi làm thì tốt rồi, ta trở về nghỉ ngơi, đi nghỉ ngơi.”
Gặp Diệp Hạ lắc mình rời đi, Lăng Sương Nhược ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ ngủ say cùng nhau nằm ở trên giường, về phần tiểu bạch hổ được hắn đem về đương nhiên kêu hạ nhân mang đi, nhưng phải chăm sóc cho tốt, nếu không Lăng Sương Nhược không dám xác định sau khi Nguyệt Vụ tỉnh lại sẽ phát sinh chuyện gì.
Cảm nhận được động tác thay đổi, Lăng Nguyệt Vụ nhăn chặt mày tìm kiếm chỗ dựa thoải mái kia, đôi tay dài của Lăng Sương Nhược vòng qua bả vai nho nhỏ của hắn làm cho đầu hắn gối lên trước ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, chỉ cảm thấy làm như vậy mới có thể cho hắn an tâm đi vào giấc ngủ, sự thật đúng là như thế.
Không có mệnh lệnh của Lăng Sương Nhược là không có người nào dám tự tiện xông vào Sương cư, mà nơi này cũng trở thành nơi tốt nhất cho Lăng Nguyệt Vụ tĩnh dưỡng, nhưng đôi khi chuyện không như ý người, tiếng ồn ào bên ngoài làm cho Lăng Nguyệt Vụ ngủ say một ngày một đêm từ trong mộng thức tỉnh.
Mí mắt hơi động đậy, đôi mắt khô khốc có chút gian nan mở ra, trước mặt hắn không phải là ai khác, chính là người trước khi hôn mê hắn đã nhìn thấy, phụ thân trên danh nghĩa của hắn – Lăng Sương Nhược, cái đầu nhỏ nhắn dời khỏi ngực của Sương Nhược, nhưng vẫn tiếp tục gối trên cánh tay, ngẩng đầu cùng Lăng Sương Nhược mắt đẹp nhìn nhau.
“Tỉnh?”
Tiếp theo Lăng Sương Nhược liền ôm lấy hắn nửa ngủ nửa tỉnh, bên môi chạm được chất lỏng ấm áp, hắn biết Lăng Sương Nhược cầm nước cho hắn uống, kỳ thật hắn cũng thực khát, Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn thấy chúng người hầu, đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra, hắn hẳn là vì tay bị nhiễm trùng mà phát sốt, thật lâu lúc trước hắn cũng đã trải qua chuyện như vậy, nhưng khi đó vô luận bị thương cỡ nào, vô luận mệt cỡ nào, vô luận hôn mê cỡ nào, cũng không có người giúp hắn thoát ly khốn cảnh, luôn một người tự gánh vác.
Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nhắm lại hai mắt cọ cọ trong lòng Lăng Sương Nhược, “Muốn ngủ, uống một chút cháo rồi ngủ tiếp, ân?”
Tiếng nói trầm thấp tràn ngập dịu dàng làm cho Lăng Nguyệt Vụ lại mở hai mắt, hắn quả thật là đói bụng, hơi gật đầu, đương nhiên việc uống cháo sẽ có người làm thay, nhưng khi người hầu bưng cháo lên bên ngoài lại truyền đến thanh âm ầm ĩ.
“Chuyện gì xảy ra, ai ở bên ngoài?”
Lăng Sương Nhược lạnh lùng mở miệng hỏi thị vệ đứng ở cửa, hắn biết có người tiếp cận xung quanh, nhưng không nghĩ tới dám can đảm xâm nhập nơi này, hạ nhân đều ngoan ngoãn đứng ở một bên, còn Lăng Nguyệt Vụ vẫn suy yếu dựa vào lòng ngực của hắn, nghe Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng hô hấp, nơi này thực an toàn.
“Hồi cung chủ, là Đại tiểu thư yêu cầu gặp cung chủ.”
Lăng Sương Nhược múc một muỗng cháo nhỏ đặt bên miệng thổi thổi, đợi cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng Lăng Nguyệt Vụ, “Ăn cháo.” Người kia thực nghe lời, cái miệng nhỏ nhắn hé mở húp cháo.
“Cho nó tiến vào.”
“Dạ, cung chủ.”
Lời nói trong miệng cùng hành động thật kém xa nhau vạn dặm. Lăng Sương Nhược ngẩng đầu nhìn nữ nhân lỗ mãng vọt vào trong, thần sắc của nàng kỳ thật là rất khẩn trương.
“Phụ thân.”
Vừa rồi người bên ngoài tranh cãi ầm ĩ thế nhưng đứng trước mặt Lăng Sương Nhược lại trở nên ôn nhu như vậy, nàng vẫn rất sợ hãi Lăng Sương Nhược, Lăng Thu Nhi đã gần mười một tuổi, trên mặt vẫn giữ lại sự tuỳ hứng của tiểu hài tử.
“Chuyện gì?”
“Ta không muốn gả cho Lăm Văn Sanh, ta không muốn đính hôn với hắn!”
Lăng Nguyệt Vụ nghe tiếng nâng lên hai mắt của mình, Lăng Thu Nhi cũng đem tầm mắt nhìn phía Lăng Nguyệt Vụ, nàng bắt đầu e ngại hơi thở rét lạnh phát ra từ người Lăng Sương Nhược, nàng không rõ vì sao phụ thân luôn luôn không gần gũi con của mình lại đột nhiên trở nên thích tứ đệ ở đâu xuất hiện này.
“Việc này kết cục đã định, không cần nói thêm nữa.”
Ý là một chút cơ hội thay đổi cũng không có, tiếp theo lại là một nhóm người khác cầu kiến, lần này là Đại phu nhân cùng với Lâm Mộ và con trai của mình.
“Lăng cung chủ quấy rầy.”
Lâm Mộ lại một lần nữa nhìn Lăng Nguyệt Vụ trong lòng của Sương Nhược, tại sao lại là tiểu quỷ này, rốt cục tiểu quỷ này với hắn có quan hệ gì, sau khi tiểu quỷ rời đi, tất cả mọi người ở Lăng Lạc cung đều rơi vào cực độ kinh hoảng, hắn không rõ, nhưng xem ra quả thật là Lăng Sương Nhược vô cùng sủng ái hắn.
“Cung chủ.” Thanh âm của Đại phu nhân thực mỏng manh, ở trước mặt Lăng Sương Nhược nàng là một nữ nhân thực tầm thường.
Lăng Thu Nhi gặp Lâm Văn Sanh bước vào cửa, dùng đôi mắt đẹp trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó thấy mẫu thân trợn mắt nhìn mình mới hơi cúi đầu xuống.
“Có cái gì không hài lòng, Thu Nhi.”
Buông chiếc thìa trong tay, Lăng Sương Nhược mắt lạnh bình tĩnh nhìn phía Lăng Thu Nhi, mà Lăng Thu Nhi lại liều chết cũng không muốn mẫu thân lôi đi.
“Phụ thân, ta không muốn đính hôn với hắn, ta không muốn lập gia đình sớm như vậy.”
Tay của Lâm Mộ bắt đầu run rẩy, hắn lần này dẫn con mình lại đây phần lớn là làm chuyện này, mà phần khác là việc đi Hàm Dương đã nói lúc trước.
Ở trong này nữ tử mười sáu tuổi phải thành thân, bình thường là mười tuổi đính hôn, mẫu thân của Lăng Thu Nhi đứng tại chỗ gần như không thể động đậy, chưa từng nghĩ tới con gái của mình có tính tình mạnh mẽ như vậy, một chút cũng không giống nàng luôn nhẫn nhục chịu đựng.
“Thu Nhi, việc hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, không được làm càn, mau cùng nương trở về.”
Hiện nay cơ thể của Lăng Nguyệt Vụ rất yếu ớt, mặt khác thật không có gì, húp vào mấy miệng cháo lại muốn ngủ, nhưng người ở đây lại ồn ào như vậy, hắn chỉ có thể lẳng lặng ‘lắng nghe’ thanh âm tuyệt vời này.
Nhìn thấy hai mẹ con lôi kéo lẫn nhau, Lăng Sương Nhược đem tầm mắt đặt ở trên người Lâm Mộ, “Lâm trang chủ đối với hôn sự này như thế nào?”
Hiện giờ là một buổi chiều thu, càng ngày càng nhiều người tụ lại ở Sương cư, hiển nhiên là Nam Cung phó nghe tin mà đến cùng với Danh Sâm nhàn rỗi vô sự, mà Diệp Hạ thì lại tự mình cho rằng hắn sẽ là thầy thuốc tương lai của tiểu cung chủ.
“Này.” Kì thật leo lên cây đại thụ Lăng Lạc cung với hắn mà nói không phải không có ưu đãi, chẳng qua là cây to đón gió, “Đứa nhỏ này nếu không muốn, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng, là chúng ta Lâm gia trèo cao.”
Lăng Sương Nhược chưa bao giờ chịu được một bộ dối trá như vậy “Ngụ ý của Lâm trang chủ là tuỳ đứa nhỏ này làm ồn thế nào cũng được?”
“Không, không, không, Lăng cung chủ, ta nói là nếu Thu Nhi tiểu thư không thích Văn Sanh của nhà ta, chúng ta đây cũng không có biện pháp.”
Văn Sanh đứng ở bên cạnh không đáp lời chỉ gục đầu xuống, đột nhiên ngẩng đầu nói, “Lăng cung chủ. ta muốn cưới Thu Nhi làm vợ.”
Lâm Mộ không thể tin được trừng mắt nhìn con của mình.
“Ta mới không muốn gả cho ngươi tên hỗn đản này!” Thu Nhi bị mẫu thân túm lấy tức giận đến cực điểm.
“Thu Nhi, không được hồ đồ!” Thu Nhi mẫu thân quát lớn.
“Lăng cung chủ, ta thực thích Thu Nhi, hãy gả Thu Nhi cho Văn Sanh.”
Vùi vào trong lòng Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ nghe được hai chữ tâm không khỏi run rẩy, quay đầu nhìn Lâm Văn Sanh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn phía Lăng Sương Nhược.
“Lâm trang chủ, con ngươi nếu đã nói như vậy, việc này liền định thế đi, Thu Nhi, trở về suy nghĩ kĩ lại.”
Thanh âm của Lăng Sương Nhược vẫn lạnh như băng, Thu Nhi bất thường bị mẫu thân cùng hạ nhân đỡ đi ra ngoài, mà Lâm Mộ sau khi ra cửa liền hăm hở nói nhỏ vào lỗ tai con mình.
“Yêu thích.”
Đợi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Lăng Sương Nhược cùng với hai vị hiểu chuyện kia.
Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên lên tiếng doạ đến Nam Cung phó cùng Danh Sâm, Lăng Sương Nhược cúi đầu không xác định được vừa rồi có phải hắn đang nói chuyện không, Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên ngẩng đầu, một người cúi một người nâng, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đụng phải đôi môi mỏng khêu gợi của Lăng Sương Nhược, tiếp đó nhẹ nhàng xẹt qua.
Một dòng điện xẹt qua toàn thân Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược sau khi sửng sốt liền rời đi đôi môi nhỏ mềm, “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Lăng Nguyệt Vụ lắc lắc đầu, hắn chỉ nhớ tới Lâm Tiên từng đối với hắn nói ra hai chữ kia, “Đói” Tiếp tục dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, lên tiếng ý bảo hắn nên ăn cơm.
Nam Cung phó cùng Danh Sâm hai mặt nhìn nhau, thì ra tiểu Nguyệt Vụ luôn xem cung chủ của bọn họ là bảo mẫu.
Ngày hôm sau, Lâm Mộ liền vội vàng mang theo con trai con gái của mình rời đi Lăng Lạc cung, nghe nói hồng y giáo chủ Đồng Phượng đã gần tới Hàm Dương, bọn họ liền vội vàng cùng người khác hội họp, cũng có thể nói là sợ Lăng Lạc cung liên luỵ đến bọn họ, Đồng Phượng không phải coi trọng Lăng Sương Nhược sao, nói vậy Lăng Lạc cung về sau khó có thể yên tĩnh được.
Lăng Nguyệt Vụ thì ở lại trong Sương cư điều trị thân mình, mùa thu trôi qua, mùa đông không còn xa nữa.
Hắn chỉ thích hương bạc hà nhẹ nhàng kia, hương khí không thay đổi, chỉ là người đang thay đổi, nhưng, là ai đang thay đổi?
“Vụ nhi?”
Nhìn Lăng Nguyệt Vụ mí mắt hơi động đậy, đôi mày nhỏ không biết vì cái gì mà nhíu lại, hai tay nhỏ bé cũng nắm chặt tấm chăn, Diệp Hạ mới vừa cởi bỏ băng vải trên tay Nguyệt Vụ, máu đỏ lại bắt đầu ứa ra.
Đồng âm yếu ớt khe khẽ không biết nói gì, Lăng Sương Nhược cúi đầu tới gần nhưng không nghe được, chỉ có thể tự mình tách ra bàn tay nhỏ bé nắm chặt tấm chăn, nhưng thanh âm tựa hồ mang theo quá nhiều sợ hãi, thân mình nho nhỏ run nhè nhẹ, Lăng Sương Nhược nhìn Lăng Nguyệt Vụ như vậy, đem hắn cùng với chăn ôm vào trong lòng, dùng ánh mắt ý bảo Diệp Hạ mau chóng thoa dược lên tay của hắn.
Nhẹ nhàng vuốt lưng Nguyệt Vụ, vắt khăn ẩm để lên trán hắn, lặp lại như thế nhiều lần, thân thể của Lăng Nguyệt Vụ mới chậm rãi thả lỏng, trong cơn hỗn loạn hắn cũng cảm giác được thân thể dần dần khôi phục, dựa vào con người ôn nhu kia, hắn không hề phát run cũng không rên khẽ nữa, rồi sau đó là chân thật ngủ mê, chúng người hầu cùng thầy thuốc Diệp Hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lăng Sương Nhược thì tiếp tục ôm Lăng Nguyệt Vụ, hắn vốn định đặt Nguyệt Vụ nằm lại trên giường, nhưng Lăng Nguyệt Vụ đụng tới giường sẽ phát run. Chỉ cần hắn ôm mà thôi.
“Nhược, ta phát hiện đứa nhỏ này một chút cũng không giống ngươi.”
Ôm Lăng Nguyệt Vụ vào lòng Lăng Sương Nhược một đêm chưa chợp mắt, tựa vào cột giường, hắn hơi giương mắt nhìn hướng Diệp Hạ, “Làm sao không giống ta?”
“A, ngươi xem hành vi của hắn làm sao giống ngươi, nhưng có một chút chuyện hắn làm so với ngươi tốt hơn.” Diệp Hạ vẫn chưa nói câu kế tiếp. từ chỗ ngồi đứng lên xoa trán Nguyệt Vụ, lại bắt mạch cho hắn, nhẹ nhàng thở ra, “Hạ sốt.”
Lăng Sương Nhược không cần Diệp Hạ giải thích cũng biết hắn nói gì, cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, “Cuộc sống của hắn trong bảy năm không có cha mẹ.”
“Như thế, ta thấy đứa nhỏ này không thích tiếp xúc với người khác, rất quái gở, nhưng ít nhất hắn nguyện ý cho ngươi tiếp cận, chỉ là, Nhược, ngươi từ lúc nào đối với nam hài tử cảm thấy hứng thú như vậy?”
Diệp Hạ ngồi xuống uống trà mà hạ nhân đưa lên, hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược lại tặng cho hắn một cái ánh mắt lạnh lùng, sợ tới mức nữ người hầu vừa mới bưng trà lên liền nhanh chân bỏ chạy.
“Không thích nói chuyện, không thích cùng người tiếp xúc, không thích biểu lộ cảm xúc, không thích phô bày nhược điểm, tương lai nhất định làm cung chủ so với ngươi còn cường thế hơn, lập tức cho hắn làm cung chủ như thế nào?”
Lăng Sương Nhược trầm mặc không nói, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ vẫn tái nhợt như cũ, tối hôm qua nhìn đến tấm vải băng tay của hắn thấm máu, trong lòng không khỏi co rút thật chặt, không phải Sương Nhược chưa từng bị thương, nhưng đều là trên người của hắn, chưa từng cảm thấy được thì ra máu cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng như vậy.
“Cung chủ vị trí này cho ngươi làm như thế nào?”
Lăng Sương Nhược bình thản nhìn Diệp Hạ một chút khốn khổ cũng không có, chỉ là sau đó cười hắc hắc rồi mượn lý do một đêm chưa nghỉ ngơi nhanh chóng thoát đi hiện trường, Lăng Sương Nhược mà nói đến chuyện gì nhất định sẽ làm được.
“Cung chủ là ngươi làm thì tốt rồi, ta trở về nghỉ ngơi, đi nghỉ ngơi.”
Gặp Diệp Hạ lắc mình rời đi, Lăng Sương Nhược ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ ngủ say cùng nhau nằm ở trên giường, về phần tiểu bạch hổ được hắn đem về đương nhiên kêu hạ nhân mang đi, nhưng phải chăm sóc cho tốt, nếu không Lăng Sương Nhược không dám xác định sau khi Nguyệt Vụ tỉnh lại sẽ phát sinh chuyện gì.
Cảm nhận được động tác thay đổi, Lăng Nguyệt Vụ nhăn chặt mày tìm kiếm chỗ dựa thoải mái kia, đôi tay dài của Lăng Sương Nhược vòng qua bả vai nho nhỏ của hắn làm cho đầu hắn gối lên trước ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, chỉ cảm thấy làm như vậy mới có thể cho hắn an tâm đi vào giấc ngủ, sự thật đúng là như thế.
Không có mệnh lệnh của Lăng Sương Nhược là không có người nào dám tự tiện xông vào Sương cư, mà nơi này cũng trở thành nơi tốt nhất cho Lăng Nguyệt Vụ tĩnh dưỡng, nhưng đôi khi chuyện không như ý người, tiếng ồn ào bên ngoài làm cho Lăng Nguyệt Vụ ngủ say một ngày một đêm từ trong mộng thức tỉnh.
Mí mắt hơi động đậy, đôi mắt khô khốc có chút gian nan mở ra, trước mặt hắn không phải là ai khác, chính là người trước khi hôn mê hắn đã nhìn thấy, phụ thân trên danh nghĩa của hắn – Lăng Sương Nhược, cái đầu nhỏ nhắn dời khỏi ngực của Sương Nhược, nhưng vẫn tiếp tục gối trên cánh tay, ngẩng đầu cùng Lăng Sương Nhược mắt đẹp nhìn nhau.
“Tỉnh?”
Tiếp theo Lăng Sương Nhược liền ôm lấy hắn nửa ngủ nửa tỉnh, bên môi chạm được chất lỏng ấm áp, hắn biết Lăng Sương Nhược cầm nước cho hắn uống, kỳ thật hắn cũng thực khát, Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn thấy chúng người hầu, đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra, hắn hẳn là vì tay bị nhiễm trùng mà phát sốt, thật lâu lúc trước hắn cũng đã trải qua chuyện như vậy, nhưng khi đó vô luận bị thương cỡ nào, vô luận mệt cỡ nào, vô luận hôn mê cỡ nào, cũng không có người giúp hắn thoát ly khốn cảnh, luôn một người tự gánh vác.
Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi nhắm lại hai mắt cọ cọ trong lòng Lăng Sương Nhược, “Muốn ngủ, uống một chút cháo rồi ngủ tiếp, ân?”
Tiếng nói trầm thấp tràn ngập dịu dàng làm cho Lăng Nguyệt Vụ lại mở hai mắt, hắn quả thật là đói bụng, hơi gật đầu, đương nhiên việc uống cháo sẽ có người làm thay, nhưng khi người hầu bưng cháo lên bên ngoài lại truyền đến thanh âm ầm ĩ.
“Chuyện gì xảy ra, ai ở bên ngoài?”
Lăng Sương Nhược lạnh lùng mở miệng hỏi thị vệ đứng ở cửa, hắn biết có người tiếp cận xung quanh, nhưng không nghĩ tới dám can đảm xâm nhập nơi này, hạ nhân đều ngoan ngoãn đứng ở một bên, còn Lăng Nguyệt Vụ vẫn suy yếu dựa vào lòng ngực của hắn, nghe Lăng Sương Nhược nhẹ nhàng hô hấp, nơi này thực an toàn.
“Hồi cung chủ, là Đại tiểu thư yêu cầu gặp cung chủ.”
Lăng Sương Nhược múc một muỗng cháo nhỏ đặt bên miệng thổi thổi, đợi cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng Lăng Nguyệt Vụ, “Ăn cháo.” Người kia thực nghe lời, cái miệng nhỏ nhắn hé mở húp cháo.
“Cho nó tiến vào.”
“Dạ, cung chủ.”
Lời nói trong miệng cùng hành động thật kém xa nhau vạn dặm. Lăng Sương Nhược ngẩng đầu nhìn nữ nhân lỗ mãng vọt vào trong, thần sắc của nàng kỳ thật là rất khẩn trương.
“Phụ thân.”
Vừa rồi người bên ngoài tranh cãi ầm ĩ thế nhưng đứng trước mặt Lăng Sương Nhược lại trở nên ôn nhu như vậy, nàng vẫn rất sợ hãi Lăng Sương Nhược, Lăng Thu Nhi đã gần mười một tuổi, trên mặt vẫn giữ lại sự tuỳ hứng của tiểu hài tử.
“Chuyện gì?”
“Ta không muốn gả cho Lăm Văn Sanh, ta không muốn đính hôn với hắn!”
Lăng Nguyệt Vụ nghe tiếng nâng lên hai mắt của mình, Lăng Thu Nhi cũng đem tầm mắt nhìn phía Lăng Nguyệt Vụ, nàng bắt đầu e ngại hơi thở rét lạnh phát ra từ người Lăng Sương Nhược, nàng không rõ vì sao phụ thân luôn luôn không gần gũi con của mình lại đột nhiên trở nên thích tứ đệ ở đâu xuất hiện này.
“Việc này kết cục đã định, không cần nói thêm nữa.”
Ý là một chút cơ hội thay đổi cũng không có, tiếp theo lại là một nhóm người khác cầu kiến, lần này là Đại phu nhân cùng với Lâm Mộ và con trai của mình.
“Lăng cung chủ quấy rầy.”
Lâm Mộ lại một lần nữa nhìn Lăng Nguyệt Vụ trong lòng của Sương Nhược, tại sao lại là tiểu quỷ này, rốt cục tiểu quỷ này với hắn có quan hệ gì, sau khi tiểu quỷ rời đi, tất cả mọi người ở Lăng Lạc cung đều rơi vào cực độ kinh hoảng, hắn không rõ, nhưng xem ra quả thật là Lăng Sương Nhược vô cùng sủng ái hắn.
“Cung chủ.” Thanh âm của Đại phu nhân thực mỏng manh, ở trước mặt Lăng Sương Nhược nàng là một nữ nhân thực tầm thường.
Lăng Thu Nhi gặp Lâm Văn Sanh bước vào cửa, dùng đôi mắt đẹp trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó thấy mẫu thân trợn mắt nhìn mình mới hơi cúi đầu xuống.
“Có cái gì không hài lòng, Thu Nhi.”
Buông chiếc thìa trong tay, Lăng Sương Nhược mắt lạnh bình tĩnh nhìn phía Lăng Thu Nhi, mà Lăng Thu Nhi lại liều chết cũng không muốn mẫu thân lôi đi.
“Phụ thân, ta không muốn đính hôn với hắn, ta không muốn lập gia đình sớm như vậy.”
Tay của Lâm Mộ bắt đầu run rẩy, hắn lần này dẫn con mình lại đây phần lớn là làm chuyện này, mà phần khác là việc đi Hàm Dương đã nói lúc trước.
Ở trong này nữ tử mười sáu tuổi phải thành thân, bình thường là mười tuổi đính hôn, mẫu thân của Lăng Thu Nhi đứng tại chỗ gần như không thể động đậy, chưa từng nghĩ tới con gái của mình có tính tình mạnh mẽ như vậy, một chút cũng không giống nàng luôn nhẫn nhục chịu đựng.
“Thu Nhi, việc hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, không được làm càn, mau cùng nương trở về.”
Hiện nay cơ thể của Lăng Nguyệt Vụ rất yếu ớt, mặt khác thật không có gì, húp vào mấy miệng cháo lại muốn ngủ, nhưng người ở đây lại ồn ào như vậy, hắn chỉ có thể lẳng lặng ‘lắng nghe’ thanh âm tuyệt vời này.
Nhìn thấy hai mẹ con lôi kéo lẫn nhau, Lăng Sương Nhược đem tầm mắt đặt ở trên người Lâm Mộ, “Lâm trang chủ đối với hôn sự này như thế nào?”
Hiện giờ là một buổi chiều thu, càng ngày càng nhiều người tụ lại ở Sương cư, hiển nhiên là Nam Cung phó nghe tin mà đến cùng với Danh Sâm nhàn rỗi vô sự, mà Diệp Hạ thì lại tự mình cho rằng hắn sẽ là thầy thuốc tương lai của tiểu cung chủ.
“Này.” Kì thật leo lên cây đại thụ Lăng Lạc cung với hắn mà nói không phải không có ưu đãi, chẳng qua là cây to đón gió, “Đứa nhỏ này nếu không muốn, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng, là chúng ta Lâm gia trèo cao.”
Lăng Sương Nhược chưa bao giờ chịu được một bộ dối trá như vậy “Ngụ ý của Lâm trang chủ là tuỳ đứa nhỏ này làm ồn thế nào cũng được?”
“Không, không, không, Lăng cung chủ, ta nói là nếu Thu Nhi tiểu thư không thích Văn Sanh của nhà ta, chúng ta đây cũng không có biện pháp.”
Văn Sanh đứng ở bên cạnh không đáp lời chỉ gục đầu xuống, đột nhiên ngẩng đầu nói, “Lăng cung chủ. ta muốn cưới Thu Nhi làm vợ.”
Lâm Mộ không thể tin được trừng mắt nhìn con của mình.
“Ta mới không muốn gả cho ngươi tên hỗn đản này!” Thu Nhi bị mẫu thân túm lấy tức giận đến cực điểm.
“Thu Nhi, không được hồ đồ!” Thu Nhi mẫu thân quát lớn.
“Lăng cung chủ, ta thực thích Thu Nhi, hãy gả Thu Nhi cho Văn Sanh.”
Vùi vào trong lòng Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ nghe được hai chữ tâm không khỏi run rẩy, quay đầu nhìn Lâm Văn Sanh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn phía Lăng Sương Nhược.
“Lâm trang chủ, con ngươi nếu đã nói như vậy, việc này liền định thế đi, Thu Nhi, trở về suy nghĩ kĩ lại.”
Thanh âm của Lăng Sương Nhược vẫn lạnh như băng, Thu Nhi bất thường bị mẫu thân cùng hạ nhân đỡ đi ra ngoài, mà Lâm Mộ sau khi ra cửa liền hăm hở nói nhỏ vào lỗ tai con mình.
“Yêu thích.”
Đợi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Lăng Sương Nhược cùng với hai vị hiểu chuyện kia.
Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên lên tiếng doạ đến Nam Cung phó cùng Danh Sâm, Lăng Sương Nhược cúi đầu không xác định được vừa rồi có phải hắn đang nói chuyện không, Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên ngẩng đầu, một người cúi một người nâng, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đụng phải đôi môi mỏng khêu gợi của Lăng Sương Nhược, tiếp đó nhẹ nhàng xẹt qua.
Một dòng điện xẹt qua toàn thân Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược sau khi sửng sốt liền rời đi đôi môi nhỏ mềm, “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Lăng Nguyệt Vụ lắc lắc đầu, hắn chỉ nhớ tới Lâm Tiên từng đối với hắn nói ra hai chữ kia, “Đói” Tiếp tục dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, lên tiếng ý bảo hắn nên ăn cơm.
Nam Cung phó cùng Danh Sâm hai mặt nhìn nhau, thì ra tiểu Nguyệt Vụ luôn xem cung chủ của bọn họ là bảo mẫu.
Ngày hôm sau, Lâm Mộ liền vội vàng mang theo con trai con gái của mình rời đi Lăng Lạc cung, nghe nói hồng y giáo chủ Đồng Phượng đã gần tới Hàm Dương, bọn họ liền vội vàng cùng người khác hội họp, cũng có thể nói là sợ Lăng Lạc cung liên luỵ đến bọn họ, Đồng Phượng không phải coi trọng Lăng Sương Nhược sao, nói vậy Lăng Lạc cung về sau khó có thể yên tĩnh được.
Lăng Nguyệt Vụ thì ở lại trong Sương cư điều trị thân mình, mùa thu trôi qua, mùa đông không còn xa nữa.
Hắn chỉ thích hương bạc hà nhẹ nhàng kia, hương khí không thay đổi, chỉ là người đang thay đổi, nhưng, là ai đang thay đổi?