Chương : 3
Hai người không còn cách nào khác phải làm rõ ràng tình huống hiện tại, cũng cùng người trung niên tự giới thiệu lẫn nhau. Biết đối phương kêu Vạn Tài, là quản lý của xí nghiệp cao cấp nào đó, sống một mình tại tầng chín cao ốc này. Mà hiện tại bọn họ đều đang trong nhà Tiếu Dịch ở tầng năm 504, mỗi tầng đều là kết cấu bốn căn hộ gia đình. Không biết mấy hộ gia đình khác như thế nào, là biến thành tang thi vẫn là đã chết, hoặc là đã trốn chạy.
Trọng yếu nhất vẫn là kế hoạch làm sao từ chỗ này chạy đi. Hiện tại toàn bộ thành thị dường như đã bị cắt điện, nước tuy rằng còn chưa cúp, nhưng trong nhà trừ bỏ mấy chai bia thì không có đồ ăn khác. Nếu cứ tiếp tục ở đây sẽ không an toàn, đừng nói đợi cứu viện tới (nếu thật có cứu viện), mọi người đã trước tiên đói chết. Trước chạy ra ngoài rồi nói sau, tỷ lệ sống sót có thể lớn hơn chút.
Đây là Vương Dương và Tiếu Dịch ý kiến. Vạn Tài kỳ thật không nghĩ đi ra ngoài, muốn ở lại chờ cứu viện. Gã đã bị bên ngoài cương thi dọa đến không có lá gan trực diện lần nữa, nhưng một mình ở lại thì hắn sợ. Chỉ có thể bất đắc dĩ theo số đông, nhiều người an toàn. Vạn Tài xấu xa nghĩ, nếu thật sự xuất hiện cương thi, gã cũng có hai lá chắn, tỷ lệ chạy thoát cũng cao hơn.
Điện thoại không thể gọi, Vương Dương lấy ra điện thoại di động của mình nhìn xem. Chó chết! Hèn chi mấy ngày nay không có tin nhắn hay điện báo, điện thoại của cậu không biết khi nào thì hết nguồn. Hỏi Tiếu Dịch, không ngờ hắn lắc đầu bảo không có điện thoại di động. Chỉ phải hướng Vạn Tài, quả nhiên giống như dự đoán, hoàn toàn không có tin hiệu, đừng hy vọng cầu cứu.
Lại bấm dãy số trong truyền thuyết không cần tín hiệu cũng có thể cầu cứu, chỉ nghe thấy “Sột soạt—-” Trống rỗng thanh âm, hoàn toàn không có đáp lại. Dựa vào người khác đến cứu không bằng tự lực cánh sinh còn bảo đảm hơn nhiều.
Tuy thoạt nhìn ban ngày cương thi xuất hiện khá ít. Dường như chúng không thích ánh sáng, sẽ có vẻ uể oải, nhưng sẽ có cá biệt vì thực vật mà đi ra. Tựa như vừa rồi người phụ nữ kia bị tươi sống cắn nuốt, cho bọn hắn cảnh cáo. Bất quá, nếu buổi tối đi ra ngoài đụng đến nhiều cương thi thì càng khó đối phó, thừa dịp ban ngày sớm chạy đi càng tốt.
Vương Dương nhìn chính mình bày trên bàn trà các loại ghế xếp, dao bếp, dao gọt trái cây, gậy bóng chày, từ cây lau nhà tháo ra cây gậy. Vương Dương nghĩ có nên đem dao gọt trái cây gắn lên đỉnh gậy dài làm thành cây thương, như vậy lực sát thương chắc là tăng cao?
Vương Dương có điểm đau đầu oán giận. “Phải chi ZG đối với súng ống thả lỏng giống nước ngoài thì tốt rồi. Ít nhất chúng ta có thể giống trong phim, bắn một phát vào đầu, so với lấy ghế xếp gõ cương thi còn đẹp trai hơn.” Vương Dương trong óc tự động hình dung lấy ghế xếp ngu ngốc đập cương thi, đập một hai lần còn chưa đập chết, thì thật sự là vừa chật vật vừa phi thường nguy hiểm.
“Ai nói không có súng?”
Bên cạnh Vương Dương đột nhiên xuất hiện một đôi tay, đem mấy thứ trên bàn trà đẩy sang một bên, một cái thùng lớn thả cái rầm trên mặt bàn. Nắp bung ra, bên trong súng lục cùng chật ních thùng băng đạn làm Vương Dương vô cùng vui mừng.
“Anh bạn, ông siêu thật!” Vương Dương hưng phấn lấy một khẩu súng đánh giá.
“Oa a! Loại súng lục 92! Ông làm cách nào có được? Quân đội ZG luật pháp nghiêm ngặt, ông là học sinh sao có thể có súng? Không lẽ ông là xã hội đen?” Lại tiếp tục vui sướng lục lọi. “Ông nội cha! Còn có Desert Eagle! Xem trên mạng giới thiệu nó khá mạnh! Tuyệt đối có thể bắn bể đầu cương thi!”
Vương Dương hai tay cầm hai khẩu súng, cố gắng đem băng đạn nhét đầy tất cả túi tiền trên người, lỡ bắn tới một nữa hết đạn thì toi đời. Thế giới thật không giống phim ảnh đạn bắn hoài không hết.
Tiếu Dịch lại khôi phục mặt lạnh, không thèm nhìn Vương Dương động kinh, loay hoay súng của mình. Hắn lấy trong thùng một khẩu súng quăng cho Vạn Tài.
“Cái này…cái này…” Vạn Tài vốn là một người bình thường sống cuộc sống bình thường, không thể hiểu nổi vì sao nhìn như bình thường hai người trẻ tuổi có thể lấy ra nhiều súng như vậy, còn sắc mặt bình thường tán dóc.
Vương Dương vô cùng thích thú súng ống, nghiêm túc hướng Tiếu Dịch học hỏi cách sử dụng súng thật xong, liếc mắt Vạn Tài còn giống tên ngốc đứng ngây như phỗng, giận dữ nói.
“Ê! Ông chú, đều là lúc nào rồi? Còn ngây người? Tốt nhất học cách dùng súng, đừng đợi lát nữa không giết cương thi, ngược lại bắn chết chúng ta.”
Vạn Tài bị mắng giật mình tỉnh lại, run lẩy bẩy miễn cưỡng cầm lấy súng, khẩn trương nhìn Tiếu Dịch làm mẫu chỉ cách dùng.
Chia xong súng, đạn cũng lắp ráp tốt. Vương Dương đeo trên lưng một cái bao, bên trong có thuốc và băng vải, còn lại mấy chai bia, hai bao thuốc lá, loại dao gấp và các vật dụng cần thiết khác, để phòng ngừa có dùng. Nhìn xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, nếu không đi thì trời sẽ tối đen.
Cuối cùng kiểm tra hoàn tất mọi thứ. Vương Dương hít thở sâu, nhìn bên cạnh Tiếu Dịch và trốn sau lưng bọn họ Vạn Tài. Trong lòng bàn tay cậu khẩn trương đổ mồ hôi, tay cầm nắm đấm cửa siết chặt, rốt cuộc chậm rãi chuyển động. Mạnh đem cửa mở, nhanh chóng nhắm họng súng chĩa ngay ngoài cửa.
“Ha ~ trò chơi sinh hóa nguy cơ phiên bản hiện thực bắt đầu!”
Trọng yếu nhất vẫn là kế hoạch làm sao từ chỗ này chạy đi. Hiện tại toàn bộ thành thị dường như đã bị cắt điện, nước tuy rằng còn chưa cúp, nhưng trong nhà trừ bỏ mấy chai bia thì không có đồ ăn khác. Nếu cứ tiếp tục ở đây sẽ không an toàn, đừng nói đợi cứu viện tới (nếu thật có cứu viện), mọi người đã trước tiên đói chết. Trước chạy ra ngoài rồi nói sau, tỷ lệ sống sót có thể lớn hơn chút.
Đây là Vương Dương và Tiếu Dịch ý kiến. Vạn Tài kỳ thật không nghĩ đi ra ngoài, muốn ở lại chờ cứu viện. Gã đã bị bên ngoài cương thi dọa đến không có lá gan trực diện lần nữa, nhưng một mình ở lại thì hắn sợ. Chỉ có thể bất đắc dĩ theo số đông, nhiều người an toàn. Vạn Tài xấu xa nghĩ, nếu thật sự xuất hiện cương thi, gã cũng có hai lá chắn, tỷ lệ chạy thoát cũng cao hơn.
Điện thoại không thể gọi, Vương Dương lấy ra điện thoại di động của mình nhìn xem. Chó chết! Hèn chi mấy ngày nay không có tin nhắn hay điện báo, điện thoại của cậu không biết khi nào thì hết nguồn. Hỏi Tiếu Dịch, không ngờ hắn lắc đầu bảo không có điện thoại di động. Chỉ phải hướng Vạn Tài, quả nhiên giống như dự đoán, hoàn toàn không có tin hiệu, đừng hy vọng cầu cứu.
Lại bấm dãy số trong truyền thuyết không cần tín hiệu cũng có thể cầu cứu, chỉ nghe thấy “Sột soạt—-” Trống rỗng thanh âm, hoàn toàn không có đáp lại. Dựa vào người khác đến cứu không bằng tự lực cánh sinh còn bảo đảm hơn nhiều.
Tuy thoạt nhìn ban ngày cương thi xuất hiện khá ít. Dường như chúng không thích ánh sáng, sẽ có vẻ uể oải, nhưng sẽ có cá biệt vì thực vật mà đi ra. Tựa như vừa rồi người phụ nữ kia bị tươi sống cắn nuốt, cho bọn hắn cảnh cáo. Bất quá, nếu buổi tối đi ra ngoài đụng đến nhiều cương thi thì càng khó đối phó, thừa dịp ban ngày sớm chạy đi càng tốt.
Vương Dương nhìn chính mình bày trên bàn trà các loại ghế xếp, dao bếp, dao gọt trái cây, gậy bóng chày, từ cây lau nhà tháo ra cây gậy. Vương Dương nghĩ có nên đem dao gọt trái cây gắn lên đỉnh gậy dài làm thành cây thương, như vậy lực sát thương chắc là tăng cao?
Vương Dương có điểm đau đầu oán giận. “Phải chi ZG đối với súng ống thả lỏng giống nước ngoài thì tốt rồi. Ít nhất chúng ta có thể giống trong phim, bắn một phát vào đầu, so với lấy ghế xếp gõ cương thi còn đẹp trai hơn.” Vương Dương trong óc tự động hình dung lấy ghế xếp ngu ngốc đập cương thi, đập một hai lần còn chưa đập chết, thì thật sự là vừa chật vật vừa phi thường nguy hiểm.
“Ai nói không có súng?”
Bên cạnh Vương Dương đột nhiên xuất hiện một đôi tay, đem mấy thứ trên bàn trà đẩy sang một bên, một cái thùng lớn thả cái rầm trên mặt bàn. Nắp bung ra, bên trong súng lục cùng chật ních thùng băng đạn làm Vương Dương vô cùng vui mừng.
“Anh bạn, ông siêu thật!” Vương Dương hưng phấn lấy một khẩu súng đánh giá.
“Oa a! Loại súng lục 92! Ông làm cách nào có được? Quân đội ZG luật pháp nghiêm ngặt, ông là học sinh sao có thể có súng? Không lẽ ông là xã hội đen?” Lại tiếp tục vui sướng lục lọi. “Ông nội cha! Còn có Desert Eagle! Xem trên mạng giới thiệu nó khá mạnh! Tuyệt đối có thể bắn bể đầu cương thi!”
Vương Dương hai tay cầm hai khẩu súng, cố gắng đem băng đạn nhét đầy tất cả túi tiền trên người, lỡ bắn tới một nữa hết đạn thì toi đời. Thế giới thật không giống phim ảnh đạn bắn hoài không hết.
Tiếu Dịch lại khôi phục mặt lạnh, không thèm nhìn Vương Dương động kinh, loay hoay súng của mình. Hắn lấy trong thùng một khẩu súng quăng cho Vạn Tài.
“Cái này…cái này…” Vạn Tài vốn là một người bình thường sống cuộc sống bình thường, không thể hiểu nổi vì sao nhìn như bình thường hai người trẻ tuổi có thể lấy ra nhiều súng như vậy, còn sắc mặt bình thường tán dóc.
Vương Dương vô cùng thích thú súng ống, nghiêm túc hướng Tiếu Dịch học hỏi cách sử dụng súng thật xong, liếc mắt Vạn Tài còn giống tên ngốc đứng ngây như phỗng, giận dữ nói.
“Ê! Ông chú, đều là lúc nào rồi? Còn ngây người? Tốt nhất học cách dùng súng, đừng đợi lát nữa không giết cương thi, ngược lại bắn chết chúng ta.”
Vạn Tài bị mắng giật mình tỉnh lại, run lẩy bẩy miễn cưỡng cầm lấy súng, khẩn trương nhìn Tiếu Dịch làm mẫu chỉ cách dùng.
Chia xong súng, đạn cũng lắp ráp tốt. Vương Dương đeo trên lưng một cái bao, bên trong có thuốc và băng vải, còn lại mấy chai bia, hai bao thuốc lá, loại dao gấp và các vật dụng cần thiết khác, để phòng ngừa có dùng. Nhìn xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, nếu không đi thì trời sẽ tối đen.
Cuối cùng kiểm tra hoàn tất mọi thứ. Vương Dương hít thở sâu, nhìn bên cạnh Tiếu Dịch và trốn sau lưng bọn họ Vạn Tài. Trong lòng bàn tay cậu khẩn trương đổ mồ hôi, tay cầm nắm đấm cửa siết chặt, rốt cuộc chậm rãi chuyển động. Mạnh đem cửa mở, nhanh chóng nhắm họng súng chĩa ngay ngoài cửa.
“Ha ~ trò chơi sinh hóa nguy cơ phiên bản hiện thực bắt đầu!”